Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 13: Khủng long xanh đáng yêu


Đọc truyện Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa? – Chương 13: Khủng long xanh đáng yêu

Khánh Tường vòng tay ôm lấy eo Minh Hào, cái đầu nhỏ dụi dụi vào lưng anh, hít hà hương thơm nam tính trên người anh, cô xiết chặt eo Minh Hào không muốn buông.

– Buông anh ra nào, anh đang nấu ăn đấy.

Minh Hào thì thầm to nhỏ nhưng đủ để Khánh Tường nghe thấy, cô phụng phịu hờn dỗi, hai tay vẫn xiết chặt không buông, nũng nịu nói.

– Anh hết thương em rồi đúng không?

Minh Hào bật cười với tính cách trẻ con của Khánh Tường, anh buông chiếc muôi múc canh xuống, xoay người về phía sau, bàn tay to lớn đặt bên hông của Khánh Tường, nhè nhẹ kéo cô lại gần, sau đó đặt lên trán cô một nụ hôn.

– Tào lao, không thương em thì thương ai?

Minh Hào thích thú nhìn vẻ mặt đang dần đỏ ửng lên của Khánh Tường, anh xoa đầu cô rồi mỉm cười.


– Ai da!

Minh Hào nhăn mặt lại, vừa rồi suy nghĩ vẩn vơ nên dầu ăn trong chảo bắn lên mu bàn tay trắng ngần của anh, thiệt tình. Anh mong mỏi giây phút ấy từ lâu lắm rồi, nhưng hiện tại vẫn chưa có tiến triển gì. Minh Hào thở dài, đến khi nào anh với Khánh Tường mới đến được giai đoạn ngọt ngào ấy đây?

Tắt bếp, lấy hai quả trứng ốp la xinh xắn xếp ngay ngắn, bên cạnh còn có một miếng thịt bò bít tết thơm lừng, phía trên là một vài ổ bánh mì vàng rụm, bóp nhẹ một cái, tiếng gãy giòn tan bên ngoài lớp vỏ vang lên nghe rất thú vị.

Minh Hào xoay người vào trong, lấy ra một chai sữa tươi lớn rồi rót từng chút một vào hai ly thủy tinh, bày lên bàn ăn.

Bỗng nhiên, có ai đó nhẹ nhàng kéo áo sau của anh, Minh Hào xoay lại phía sau, anh đứng hình trong chốc lát.

Khánh Tường mắt nhắm mắt mở men theo mùi đồ ăn đi tọt vào trong bếp, một tay kéo áo anh, một tay đưa lên dụi mắt, cái miệng nhỏ nhắn chóp chép vài cái.

Khánh Tường đưa tay che miệng, ngáp một cái rõ to. Thiệt là mệt mỏi quá đi, hôm qua phải thức đêm vẽ bản thảo để nộp cho cấp trên, ấy vậy mà vừa chợp mắt một xíu mà đã bị mùi thức ăn của Minh Hào đánh thức.

Bụng đã cồn cào nhưng mắt lại không chịu mở, khó chịu thiệt chứ.

– Thức ăn đã xong chưa?

– Chưa! một chút nữa là xong, cô đi đánh răng rửa mặt rồi vào ăn cho nóng nha

– Ừ!

Khánh Tường mệt mỏi xoay người đi, hôm qua trời mưa rất lớn, gió thổi khiến cô lạnh buốt hết cả người, Khánh Tường liền mặc bộ đồ liền thân hình khủng long màu xanh lá cây nổi bật, vừa ấm vừa dễ thương. Cô cảm thấy rất dễ chịu, Khánh Tường lười biếng lê từng bước ra khỏi phòng ăn, cái đuôi to bự cũng cun cút theo sau.


Minh Hào ngẩn người trong giây lát. Thân hình nhỏ nhắn được bao bọc trong bộ đồ đó, thật sự rất đáng yêu.

Bày biện thức ăn xong xuôi, trái cây tráng miệng đã được gọt tỉa xinh xắn nằm yên trong tủ lạnh. Minh Hào liếc đồng hồ đeo tay, quá ba mươi phút rồi, sao vẫn chưa thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia nữa?

Tích tắc. Tích tắc

Từng giây từng phút trôi qua tựa như ngàn năm vậy. Minh Hào đứng ngồi không yên. Trong lúc chờ đợi anh đã đọc xong một quyển sách dày rồi, ấy vậy mà vẫn chưa thấy cô quay lại.

Không thể kiên nhẫn thêm được nữa. Minh Hào tháo chiếc tạp dề màu đen ra treo lên giá rồi chậm rãi bước ra ngoài.

Đi được một chút, Minh Hào bỗng nhiên khựng người lại. Khung cảnh trước mắt thật sự khiến tim anh muốn vỡ vụn.

Vì quá đáng yêu.

Khánh Tường cuộn tròn người trên tấm thảm màu lông chuột ấm áp hai tay dang ra ôm lấy Bảo Bối đang say giấc nồng bên cạnh, đêm qua Khánh Tường thức trắng đêm để làm việc, thì làm sao mà có việc để Bảo Bối ngủ trước được cơ chứ.

Đêm qua, cô lấy thân hình tròn trịa của Bảo Bối làm gối kê chân, di chuyển qua lại, còn Bảo Bối thì nằm yên không nhúc nhích, tận hưởng sự sung sướng khi được người khác mát xa, hai mắt cứ nhắm nghiền lại nhưng khuôn mặt toát lên vẻ mê man thích thú.


Sướng thì sướng thật đấy, nhưng khổ nỗi lại không chợp mắt được huhu.

Minh Hào ngồi xuống bên cạnh Khánh Tường, chăm chú nhìn cô đang chìm vào giấc mộng đẹp. Khi ngủ, cả người Khánh Tường toát lên vẻ dịu dàng của một người thiếu nữ trưởng thành. Hai hàng lông mi khẽ lay động vì chói, cô siết chặt vòng tay đang ôm Bảo Bối và vùi đầu vào chiếc áo khoác ngoài của bé.

Minh Hào dè dặt đưa tay bẹo nhẹ hai bên má của Khánh Tường, mềm và mịn lắm cơ. Sau đó, anh vuốt vài lọn tóc đang rũ xuống mặt cô qua hai bên tai, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.

Khánh Tường hơi cựa quậy người một chút, những tiếng “ưm ưm” nho nhỏ phát ra từ trong cổ họng, nhưng đủ để Minh Hào nghe thấy.

Anh điều chỉnh tư thế thoải mái cho Khánh Tường, sau đó lấy ra một chiếc máy ảnh ghi lại từng khoảnh khắc đáng yêu của cô. Anh hài lòng nhìn vào máy ảnh, thế là sau này có thể cho con biết hồi xưa tướng ngủ của mẹ nó xấu như thế nào rồi. Ahihi.

Nhìn ngắm Khánh Tường một hồi lâu, anh bất chợt vuốt ve khuôn mặt tròn trĩnh của cô, hai tay vân vê mãi không muốn rời, rồi anh nhoẻn miệng cười, để lộ ra chiếc má lúm hút hồn người nhìn.

Thật ra, kể từ lần cô chấp nhận nuôi Bảo Bối, anh đã có ý định nuôi thêm một chú khủng long đáng yêu như thế này rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.