Đọc truyện Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa? – Chương 12: Lại là anh
– A! Mẹ Su Su tới rước bé ạ
Khánh Tường bồng bé poodle trong tay âu yếm vuốt ve, bé mới được cô cắt tỉa lông và tắm gội cho sạch sẽ thơm tho, nhìn yêu lắm cơ.
Bé nhìn thấy người phụ nữ trước mặt liền đưa hai chân với với lấy, đòi bế.
Aw rụng tim mất rồi
– Hì, em vất vả rồi, chị có mua chút đồ ăn tới cho em đây
Mẹ Su Su vừa nói vừa đưa túi trà sữa cho Khánh Tường, bên trong còn có vài chiếc bánh donut thơm phưng phức
Ái chà chà, thích quá đi thôi.
– Cảm ơn chị nhiều lắm
Mẹ Su Su vẫy tay chào tạm biệt Khánh Tường, trước khi đi Su Su còn nhướn người qua thơm lên má Khánh Tường một cái nữa cơ.
Dễ thương quá trời luôn.
Khánh Tường mới được nhận vào làm ở cửa hàng chăm sóc thú cưng, cô làm việc rất chăm chỉ và tỉ mỉ. Thường ngày ở nhà chăm Bảo Bối quen rồi, nhưng khi tới làm ở đây thì mới nhận ra Bảo Bối nhà cô còn dễ dãi chán. Nhìn vào vết cào còn đỏ ửng trên tay mình, Khánh Tường thở dài.
Haizzzz, xíu về phải mua chúc chích cho Bảo Bối mới được
– Hey Khánh Tường, có người gặp em này
Anh chủ cửa hàng vẫy vẫy tay để gây sự chú ý của Khánh Tường, sau lưng anh ta còn có thêm một người. Cậu ta mặc một chiếc quần jean rách gối, chân đi dép có quai hậu và mặc một chiếc hoodie màu xám.
Khánh Tường giật mình quay lại phía sau, các chị nhân viên xung quanh đều trầm trồ khen ngợi, hai mắt sáng rực lên. Khoé miệng Khánh Tường giựt giựt vài cái.
Chậc chậc, đẹp trai nhỉ.
– Khánh Tường iu dấuuuuuuuu.
Thiên Di vui vẻ đi tới chỗ Khánh Tường đang ngồi nghỉ, nở một nụ cười xinh đẹp nhìn cô.
– Bái bai cục cưng, hôm nay Di phải về rồi:
Hờ hờ, những lời này chị cũng dám nói hay sao?
– Nhưng mà người ta đã làm món bánh em thích để sẵn trong tủ lạnh rồi nha, xíu về em nhớ ăn đấy.
Nói rồi Di nháy mắt nhìn Khánh Tường một cái, trong lòng hồi hộp không thôi.
Nào nào, khen ta đi, khen ta giỏi giang dễ thương đi.
Khánh Tường đương nhiên biết trong lòng Di đang nghĩ gì, đành tặc lưỡi khen cho Di vui.
– Di của em là giỏi giang dễ thương nhứt quả đất.
– Hí hí, bây giờ mới nhận ra là trễ quá rồi nha
Coi kìa coi kìa, mới khen có một chút mà cái mặt đã nghênh lên thế kia rồi.
– Ơ nhưng mà Di đi rồi ai chăm Bảo Bối cho em?
Bây giờ Khánh Tường mới nhận ra sự quan trọng của bạn nào đó, chiều cô mới hết giờ làm, nếu Di đi rồi ai sẽ chăm lo cơm nước cho Bảo Bối đây?
Thiên Di vuốt mái tóc ngắn tủn của mình, tuy là tóc giả nhưng chất liệu tốt lắm nha, mượt y như tóc thật vậy.
– Đừng lo, Di đã sắp xếp ổn thoả rồi, em yên tâm.
– Nhưng…
Chưa nói hết câu, Khánh Tường đã bị ngón tay thon dài của Di chặn lại ở môi, cô phồng miệng tức giận
Có trời mới tin Di
Di âu yếm xoa đầu Khánh Tường, sau đó bẹo cái má bầu bĩnh trắng nõn kia, khẽ cười.
– Đi nha, tới nơi rồi sẽ gọi cho em.
– Ừ!
Khánh Tường có chút buồn bã, Di đi rồi, cô sẽ lại trở về cuộc sống tẻ nhạt kia mất thôi.
Nhưng Khánh Tường sẽ rút lại ý nghĩ đó nhanh thôi, sau khi biết được bạn nhỏ kia đang bị đối xử như thế nào. Khánh Tường sẽ nguyền rủa tám đời nhà Di mất thôi.
Ở một nơi nào đó, trong căn nhà nhỏ ấm áp. Có một bạn nhỏ đang ngồi trong xó nhà. Bảo Bối bị Di trói chặt vào tủ quần áo, miệng còn bị nhét thêm quả lê bự chà bá, bé không thể sủa để cầu cứu được, những tiếng ư ử đáng thương ngân lên trong cổ họng, hai chân giãy đành đạch dưới sàn.
Khánh Tường! Khánh Tường đang ở đâu? Mau về hộ giá, trẫm sắp không trụ được nữa rồi. Huhuhu. Thiên Di đáng ghét, trẫm chỉ lỡ miệng cắn hư đôi giày hiệu mới mua thôi mà, có cần phải đối xử với với trẫm như vậy không?
Đồ không biết yêu thương động vật xinh đẹp. Hừ hừ
Thế đấy, Bảo Bối của chúng ta đáng thương quá cơ. Haizzzzzzzz
Khánh Tường lê từng bước mệt mỏi quay trở về nhà, sao đường về nhà hôm nay dài thế nhỉ? Cô chán nản nhìn vào túi lớn túi nhỏ xách trên tay, cứ ngỡ Di còn ở đây nên mua nhiều thức ăn lắm. Ai ngờ…
– Ơ! Sao anh lại ở đây?
Khánh Tường bất ngờ nhìn người con trai trước mặt, anh ta làm gì ở đây mà bên cạnh lại có túi lớn túi nhỏ thế này?
– Xin lỗi, tôi biết là hơi đường đột, nhưng cô có thể cho tôi ở nhờ vài ngày được không? Tôi bị công ty sa thải và không có tiền trả tiền nhà, nên bị đuổi.
Minh Hào thành khẩn cúi đầu nhờ vả, hai vai anh run lên bần bật, hai tay nắm hờ ở hông khẽ run, Minh Hào cắn chặt môi dưới.
– Hả? Anh muốn ở nhờ? Chúng ta có thân quen gì nhau đâu?
Khánh Tường hoài nghi nhìn Minh Hào, cô nhìn thấy anh ta có chút quen mắt, kể từ khi chăm sóc anh ta, cô có cảm giác rất lạ về người này.
– Tôi không có bạn bè hay người thân ở đây, nên mới dám tới nhờ sự giúp đỡ của cô. Xin cô đấy
– Nhưng vợ anh đâu? Sao không ở nhờ nhà cô ấy?
Vợ? Vợ nào?
Minh Hào giật mình nhìn Khánh Tường, cô đang nói gì thế?
– Cô có nhầm lẫn gì không? Tôi còn độc thân kia mà.
– Ơ… Không phải lần trước anh bảo đi tìm bảo bối sao? Chả lẽ không phải vợ?
Khánh Tường ngu ngơ nhìn Minh Hào, ủa? Cô đoán sai gì rồi ư?
Minh Hào chán nản vỗ trán cái bốp, haizzzz, nhầm lẫn tai hại rồi, vậy công sức anh chăm lo bữa sáng cho cô coi như đổ sông đổ biển.
– Cô nhầm to rồi, bảo bối mà tôi nói, là thú cưng mà.
Hả?
Khánh Tường bất ngờ, ơ thế là bấy lâu nay cô hiểu nhầm rồi ư? Nhìn kĩ thì anh ta không đeo nhẫn, cũng không ra dáng người đàn ông có vợ cho lắm. Hừmmmmmmmmmmmm
– Thôi được rồi, anh có thể ở lại nhà tôi cho tới khi kiếm được nhà, nhưng tôi rất bận rộn, nên mọi việc nhà anh lo hết đấy nhé.
Minh Hào mừng rỡ gật đầu lia lịa, chỉ cần được ở bên cạnh cô thì bảo anh làm gì anh đều làm tất. Anh nhanh chóng đỡ những túi đồ to rồi mang vào nhà cho Khánh Tường, trên môi nở nụ cười hạnh phúc, lẽo đẽo theo Khánh Tường vào nhà.
Trong ngôi nhà ấm áp, một giọng nói ai oán vang lên phá vỡ sự yên tĩnh
– Chủ tịch! Anh quá đáng lắm, khi không lại giao cho tôi một núi công việc rồi xách vali đi du lịch sung sướng quá ha. Huhuhu du lịch cái quần què, nói đại ra là đi chăm nom cô gái bên cạnh Bảo Bối đi, còn bày đặt sĩ diện.
Thư kí Kim nước mắt ngắn dài ụp đầu xuống mớ văn kiện khóc như mưa, huhuhu tôi đã làm gì sai?