Băng Tan

Chương Ngoại Truyện 3: Tôi Là White Cherry


Bạn đang đọc Băng Tan: Chương Ngoại Truyện 3: Tôi Là White Cherry

Phần này là ngôi kể của Sakura nhé m.n :)) độ dài gần 16k chữ, dài gấp 3 lần một chap bình thường nha 😀 😀 😀

Tôi là White Cherry – White: Gia tộc của tôi, gia tộc tích hợp nhiều quyền lực mà ai ai cũng đều biết tới, và cả, White trong ngôn ngữ Anh còn được dịch là màu trắng, tôi thích màu trắng, vì vậy, tôi đã từng rất thích họ của mình; Cherry: Là cái tên mà anh trai tôi đặt, anh ấy nói rằng trên người tôi mang mùi vị của anh đào, lém lỉnh, đỏ mọng như trái anh đào, lại thanh khiết, sáng trong như hoa anh đào. Hai loại cây không cùng dòng họ lại được quy tụ trong cái tên Cherry, tôi cũng vô cùng thích cái tên này. Và tôi yêu anh đào kể từ đó. Có một lần, anh trai là Henry cùng Keith dẫn tôi đến vườn triển lãm hoa anh đào, tôi đã không thể kìm chế được mà nhảy cẫng lên thích thú.
Tóm lại, tôi thích tên mình lắm. White Cherry: Anh đào màu trắng. Gặp ai, tôi cũng khoe họ về ý nghĩa đặc biệt của cái tên này, và luôn tỏ ra tự hào về nó.
Nhưng trước khi có được nó, tôi đã trải qua một bi kịch khủng khiếp mà chắc rằng nếu tôi nhớ lại được ở hiện tại, tôi sẽ không còn yêu thích tên White Cherry nữa…
Người mà tôi gọi là cha trong suốt bao năm trời, người tôi kính trọng nhất lại là người đã giết chết mẹ tôi, phá tan cái gia đình trong mơ của tôi chỉ bằng vài phút ngắn ngủi. Thế nhưng ông ta lại đem tôi về nuôi, cưng chiều khác người, tới mức để bất cứ nữ nhân nào trong thiên hạ đem lòng yêu ông ta cũng phải ghen tỵ đến tức chết. Dù là mất đi trí nhớ, tôi vẫn cảm thấy bức tường vô hình nào đó cách trở mình với ông, khiến tôi đối với ông không những kính mà còn sợ. Đặc biệt là những lần ông thân mật cùng tôi. Sự thân mật ấy ngày càng tăng thêm khi tôi dần lớn lên, ban đầu chỉ là những nụ hôn bày tỏ yêu thương thông thường, nhưng càng về sau, nụ hôn ấy của ông càng nhuốm nhiều phần… nhục dục, và cả sờ soạng. Tôi đã ép mình nghĩ đó chỉ là cách phô bày sự thân thiết khác người của ông với tôi mà thôi, nhưng trong thâm tâm tôi vẫn luôn ở trạng thái phòng bị, chỉ là một góc nhỏ để ông không thể nào phát hiện ra…
Cho đến khi tôi và Henry chính thức công khai tình cảm… thái độ của White Nathan rất lạ, cùng với những cơn đau đầu như búa bổ liên tục kéo về, tất cả đều khiến tôi mơ hồ nhìn nhận ra điều gì đó. Cuối cùng thì tôi cũng rõ, Nathan luôn che giấu trong mình sự thật tài tình, thời khắc nhận ra điều này cũng là thời khắc tôi lấy lại được những mảng ký ức bị chính ông ta đánh cắp mất. Đó chính là tội lỗi ông ta đã gây ra mà tôi đã đề cập ở trên.
Biết được sự thật, tôi đã không rõ nên đối diện với White Nathan như thế nào. Ngay cả Henry cũng vậy. Tìm lý do lảng tránh anh một vài lần, tôi mới nhận ra bản thân đã vô cùng sợ hãi. Tôi sợ hãi tất cả mọi thứ, sợ mình sẽ mất đi một người cha – dù cho ông ta có tàn độc, sợ sẽ mất đi một thứ tình cảm sâu nặng với Henry, và sợ sẽ mất đi tất cả những gì tốt đẹp nhất xung quanh tôi.
Tôi đã tạo ra nhiều khoảng thời gian trống để bản thân tự đối diện, hợp tác với chính mình, suy nghĩ ra một lối đi vui vẻ nhất mà có thể giải quyết mọi vấn đề ổn thoã mang tính tương đối. Sau cùng, tôi quyết định không lấy thêm bất kỳ ký ức nào về những điều kinh khủng đã trải qua lúc nhỏ, giả đò ngây ngốc như chưa biết gì cả, vì mong muốn được sống yên bình với một người cha, một người anh khiêm người yêu và một người… tên là Keith (tôi không thể dùng từ nào để diễn tả mối quan hệ của mình với anh ta) đến hết cuộc đời.
Nhưng sự đời nào chỉ đơn giản như vậy, Nathan không hề để yên cho lối đi của tôi. Kể từ khi những trò mua vui của ông ta đi đến trót lọt, tôi đã đau đớn đến chết đi sống lại. Chợt nhận thấy mọi thứ đã nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, tan nát, sụp đổ, như bão sốc quét ngang qua.
Sẽ không có người cha nào trên thế giới tồi tệ như White Nathan. Đem con gái ruột của chính mình ra làm thứ vui tiêu khiển mà không hề nghĩ đến cảm xúc của cô ta. Tôi không nhớ bản thân đã vượt qua những ngày tháng đau khổ ấy như thế nào, chỉ biết rằng, tôi đã trưởng thành lên từ đó, khôn ngoan hơn, thủ đoạn hơn từ đó, và bắt đầu nuôi ý chí báo thù từ đó.
Ông ta là một con ác quỷ, chẳng có gì sai khi tôi nuôi trong lòng một toan tính sẽ kết liễu mạng sống của ông ta. Nếu có ai đó là tôi, hoặc thấu hiểu cảm xúc của tôi, có lẽ cũng sẽ hành động giống như tôi vậy.
Kẻ thấu hiểu cảm xúc ấy của tôi rồi cũng đã xuất hiện.
Keith – người lớn lên cùng tôi – đã từng hứa sẽ giúp tôi trả thù không điều kiện. Anh ta là một con người trong mình đầy mưu mô, không vì muốn lấy của tôi thứ gì đó thì cũng là vì mục đích. Nhưng chỉ cần là giúp đỡ, tôi sẽ chẳng có lý do gì để từ chối, nhất là khi anh ta luôn đối xử với tôi vô cùng tốt. Chỉ là có một số lúc, tính cách của anh ta rất kỳ cục – ví như việc luôn tỏ ra hào hứng trong việc dạy tôi cách… làm tình, anh ta dẫn dụ tôi xem những bộ phim đen khi tôi chỉ mới bắt đầu bước vào độ tuổi teen, lợi dụng việc ấy, anh ta chiếm tiện nghi nơi tôi. Nhưng chưa bao giờ là công cuộc làm tình thành công, bởi vì tôi luôn là người dừng lại đúng lúc, và có cách để ép Keith cũng phải dừng lại. Có lẽ, Keith dạy tôi bài học làm tình, đổi lại thì anh ta đã học được sức chịu đựng đến mức tuyệt diệu.
Ngoại trừ bài học mang tính chất người lớn kia ra, Keith còn dạy tôi như thế nào để trở thành một con người ngoan độc – không chỉ từ sau khi cú sốc, mà là từ khi tôi được đem về nuôi. Đôi lúc, Keith ép tôi phải gọi anh ta là thầy, và tỏ ý mè nheo nũng nịu nếu như tôi không chịu làm theo. Tôi phì cười đáp ứng, “thầy” cũng đúng, anh ta xứng đáng được tôi gọi như thế.
Mối quan hệ giữa hai chúng tôi – như tôi đã nói từ đầu – vô cùng phức tạp. Dường như bất cứ mọi vai vế nào trong cuộc sống của tôi, anh ta đều đảm nhận. Keith là bạn thân nhất của tôi, là anh trai, cũng như là người yêu, và đôi khi lại biến thành người thầy giáo mẫu mực mà giảo hoạt.
Cũng là những lúc tôi bị thương sau mỗi lần đi giúp tử thần thu nhặt một số linh hồn, Keith luôn là người băng bó cho tôi một cách tỉ mỉ. Ngoài việc là chuyên gia máy tính, tay thiện xạ cừ khôi, anh ta còn học một chút về ngành y. Nhờ đó, anh ta biến thành “y tá không lương” của tôi – Lại thêm một vai vế.
Keith luôn gọi tôi là “chủ nhân”, tôi đã nghĩ anh ta nói đùa cho đến khi nhìn sâu vào trong ánh mắt ấy. Anh ta thật sự muốn tôi trở thành chủ nhân của mình, cũng như anh ta sẽ trở thành “thuộc hạ” của tôi. – Một vai vế khác nữa.
Bấy nhiêu đó để diễn tả từ “phức tạp” trong mối quan hệ giữa chúng tôi?
Khi biết được Keith cũng giống như tôi, có mối thù sâu nặng với White Nathan mà vẫn chưa trả được nên sinh ra cơ sự cùng tôi hợp tác, mối quan hệ của chúng tôi xưa nay tốt đẹp càng trở nên tốt đẹp hơn. Tôi đã từng nghĩ tới việc yêu đương đích thực với anh ta không dưới một lần – khoảng thời gian trước khi quen Henry và sau khi chia tay anh, nhưng rồi lại gạt đi ý nghĩ ngay sau đó. Keith đã từng nói anh không muốn chúng tôi yêu nhau, tôi biết anh ta có yêu tôi, nhưng tôi vẫn tôn trọng quyết định của anh ta, mặc cho không thể hiểu nỗi. Hoặc có thể điều anh ta đã từng nói trong quá khứ hoàn toàn là thật: “Tôi là đang lợi dụng em, vì vậy, tôi không có bất cứ quyền hạn nào để mà yêu em đâu.”
Tuy nhiên, cách mà anh ta thể hiện giống với việc muốn lên giường cùng tôi hơn là yêu tôi.
Keith luôn khó hiểu như vậy, dù tôi rất nhạy bén trong việc nhìn nhận cảm xúc của người khác, nhưng Keith là một ngoại lệ. Anh ta rất hiểu tôi, luôn biết tôi muốn cái gì và không muốn cái gì (vì thế mà anh ta rất biết cách để đưa ra những phương hướng trái ngược tôi), nhưng tôi thì không thể làm điều ngược lại, bởi anh ta biến hoá khôn lường với đa nhân cách. Nhưng tôi có thể xem đây là nét đáng yêu, làm nên sự quyến rũ của anh ta, và cũng là tôi có thể biết một điều, rằng Keith sẽ không bao giờ thôi thực tâm tốt với tôi.
Tuy chúng tôi thân thiết là vậy, nhưng cách đối xử ngoài mặt với nhau của cả hai không giống người. Về thể chất lẫn tinh thần, anh ta có thể bỏ mặc tôi đau đớn, tôi cũng có thể bỏ mặc anh ta đau đớn, chỉ cần không chết là được – chết? Dĩ nhiên, khi đau đớn mà có thể khiến người ta chết đi thì lại là một chuyện khác. Chúng tôi đã sống với nhau như vậy, như thể gắn lên cho cả hai một cái mác lạnh lùng, không quen thuộc, không thân thiết, không quan tâm nhau. Tôi khá thoả mãn với sự nguỵ trang này trước những luồng ảnh hưởng xấu.
Nhưng đó chỉ là khi đã lớn, còn lúc nhỏ, chúng tôi vẫn vô tư hoạt bát như những đứa trẻ khác đồng trang lứa.
Ba chúng tôi – bao gồm tôi, Keith, và Henry đã chơi thân với nhau từ lúc nhỏ. Nhưng mối quan hệ giữa hai người con trai cùng tuổi này không mấy thân thiết khi đem so sánh cùng mối quan hệ mỗi người đối với tôi. Có thể đó là do họ là hai đứa con trai (xem như thế), hoặc do Henry luôn biến mình thành kẻ băng lãnh, không thường tỏ ra thân thiết sâu sắc với kẻ khác, trừ tôi. Bởi lẽ anh yêu tôi, rất nhiều. Tôi cũng thế, yêu anh, nhờ đó mà tôi đã vô cùng sốc khi anh nói có thể từ bỏ tôi để đoạt những quyền lợi khác về danh vọng, hay khi tôi biết được cả hai chảy trong người cùng chung một huyết mạch.
Đáng lẽ, tôi sẽ còn cách giải quyết khác tốt hơn ngoài việc chạy vụt đi, để lại những lời thú nhận kinh hoàng, ánh mắt lạnh lùng và nụ cười giễu cợt của những con người đó. Nhưng tôi đã không thể nghĩ ra, vì cơn sợ hãi khi nghĩ đến việc nếu tôi tiếp tục đứng đó, tôi sẽ phát điên mất.
Quyết định chia tay anh là lựa chọn đúng đắn nhất của tôi lúc bấy giờ, dù trong lòng rất đau.
Sau khi trải qua những tháng ngày tăm tối nhất trong cuộc đời, tôi đã xách vali định bụng đi du lịch một thời gian để xa lánh căn nhà dấy lên cho tôi nhiều nguồn cảm xúc mãnh liệt. Mọi thu chi của tôi khi rời xa nhà-cũng-không-phải-là-nhà đều do White Nathan cung cấp, tôi chợt cảm thấy bản thân vô cùng… tiểu thư. Thôi vậy, tuy là tôi có ối cách để kiếm tiền dễ dàng, nhưng cứ áp đặt suy nghĩ tiêu tiền của ông ta là góp-phần-khiến-ông-ta-nghèo thêm, tôi vẫn thoải mái vung tay. Tiêu xài tiền của kẻ thù chẳng có gì để biến thành mối lo ngại, nếu tôi có thể xài hết, khiến ông ta trở thành kẻ tán gia bại sản còn là một chuyện tốt. Dĩ nhiên là việc đó sẽ không bao giờ xảy ra, với con người sử dụng đầu óc để có thể đi lên từ hai bàn tay trắng như ông.
Không chịu sự ngăn cấm của ai, tôi đi rất nhiều địa điểm trên thế giới trong vài tháng trời, và điểm dừng chân cuối cùng của chuyến du lịch là Nhật Bản.
Trở về Nhật Bản – mảnh đất quê hương của mẹ, tôi chờ đợi sự sáng suốt đến với bản thân mình khi trải qua độ tuổi trưởng thành, để cân nhắc mọi việc thật kỹ lưỡng trước khi quyết định. Cũng do tôi còn quá nhỏ để có thể mưu tính trong mình một mối thù lớn với một ông trùm của giới hắc đạo. Đó sẽ là những tháng ngày dài, trong thời gian ấy, tôi chăm luyện tập cả về thể chất và tinh thần hơn mỗi lần đêm buông xuống.
Nhưng cũng là trong thời gian ấy, tôi muốn sống một cuộc sống ban ngày bình thường như bao con người khác, vì thế, tôi đã xin đơn vào trường trung học cấp 3 Harrod.
Đã từng nghe, từng thấy, nhưng tôi chưa bao giờ tiếp xúc với một môi trường học tập gọi là trường học. Bởi trước đây, những kiến thức hay trình độ của tôi đều được cung cấp từ những vị giáo sư mà White Nathan mời về tận nhà. Vì thế, cảm giác đặt chân vào cánh cổng Harrod vô cùng khiến tôi lạ lẫm, như người sống ở trong rừng lâu năm.
Bước vào trong lớp học, tôi chào hỏi mọi người lịch sự, theo cách mà tôi vẫn thường làm. Được tuỳ ý chọn chỗ ngồi, tôi nhanh chóng tìm đến vị trí bên cạnh Yosuke Kuro – Hoàng tử mặt trời của trường, người luôn hiện diện trên các trang báo. Có hai lý do để tôi muốn ngồi gần cậu ta. Một là: tôi đã quen với việc tiếp xúc, hay ở khoảng cách gần đối với những con người có ngũ quan xinh đẹp, quyến rũ, dễ nhìn – như White Nathan, Henry, Keith… Hai là: những con người nổi tiếng, được trời phú vẻ đẹp thường rất kiêu hãnh với chính bản thân, lạnh lùng, không thích tiếp chuyện với người lạ, hoặc có thể hình dung bao trọn trong từ “sang chảnh”. Có thể ngồi gần cậu ta, tôi sẽ được trả cho những phút giây yên ắng, không bị quấy nhiễu.
Nhưng tôi đã hoàn toàn sai lầm, vì chỗ ngồi này, tôi đã rước biết bao nhiêu rắc rối về bản thân~!
Không giống những vị công tử khác, Yosuke Kuro bắt chuyện với tôi từ những giây đầu tiên. Hoặc đây là thể loại cố tỏ ra hoà đồng để ghi điểm trong mắt mọi người, thể loại giả tạo, đánh bóng hình tượng của mình. Vì thế, cùng với tính cách của tôi, tôi đã không tiếp chuyện với cậu. Khi cậu cố tình làm thêm, tôi đã thẳng thừng quất vào mặt cậu hai chữ: giả tạo. Cậu ta dường như đã ấm ức, hay bị nói trúng tim đen nên không tiếp tục nối thêm câu chuyện.
Nhưng tôi vẫn linh tính rắc rối vẫn sẽ tìm gặp mình, xuất phát từ vị Hoàng tử mặt trời này.
Đúng như dự đoán, có một tốp nữ sinh đã ghen tỵ khi tôi ngồi gần Hoàng tử của bọn họ. Họ đánh tôi, đáng lý ra tôi vẫn có thể chống trả, thậm chí là giết chết bọn họ trong thời gian chưa tới mười giây. Nhưng tôi không muốn ai biết tôi là ai. Tôi về đây là để sống một cuộc sống bình yên nhất, trong thân phận nữ sinh trung học 16 tuổi giống bao người. Tôi đã nghĩ rằng ngoài cách làm của một sát thủ, tôi có thể giải quyết theo cách của học sinh. Một học sinh có thể làm gì trong tình huống này? À, trả đũa theo cách trẻ con, mà lũ trẻ con thường hay áp dụng.
Sở dĩ, tôi có thể kìm chế với những cú cào cấu “gãi ngứa” thông thường – tôi không phải đang tự cao – là vì trên chiến trường, những gì tôi nhận về người thậm chí còn gấp mấy tỉ lần cú cào cấu gây trầy xước miếng da nhỏ. Gãy xương, tổn thương lục phủ ngũ tạng, bị đạn găm,…những thứ này không cần phải đến chiến trường, trong quá trình luyện tập kĩ năng, tôi đều đã gặp qua. Vì thế, việc họ vung tay vung chân đều thừa nằm trong sức chịu đựng của tôi. Cũng là tôi chợt nảy ra một trò đùa vui để hành hạ họ, tiêu khiển giết thời gian.
Tôi vờn đùa, cho kẻ chủ mưu đánh tôi là Hanazuki Shirin chìm ngập trong niềm tự mãn chiến thắng, để rồi đạp chị ta một cú thật đau với những thứ bằng chứng mà tôi triệu tập được. Và hành hạ chị theo lối của những học sinh thường làm (tôi nghĩ thế). Đấy là một cách giết thời gian tuyệt mỹ, vì nó ngốn của tôi cả một tháng trời.
Nhưng người có mối quan hệ thân thiết với Hanazuki, cũng là người đang cố gắng xây dựng với tôi một mối quan hệ – Yosuke Kuro, cậu đã lấy cắp bằng chứng trong tay tôi dù không thành công. Nhưng bấy nhiêu đó cũng khiến tôi có thể tức giận để mà đá văng cậu ta ra khỏi cuộc sống của mình.
Yosuke Kuro, cái đuôi luôn bám theo tôi trong nhiều tuần vừa rồi. Tôi cứ nghĩ cậu ta đã bỏ cuộc ở lần trò chuyện đầu tiên, nhưng không, cậu thậm chí còn quyết tâm muốn trở thành bạn tôi hơn. Gương mặt cùng ánh mắt sát thủ này của tôi, bất cứ ai nhìn vào đều cảm thấy rùng mình, bức bách, riêng cậu lại tỏ ra như không, còn luôn miệng cười cười nói nói, thật là muốn tức chết tôi mà.
Không những thế, cậu còn… hôn tôi khi cả hai chưa có một mối quan hệ nào cả.
.
Tiếng bước chân Kuro nhỏ dần, tôi hé mắt nhìn theo bóng lưng cậu.
“Yosuke Kuro, cậu…một tên ngốc nghếch.” Nét trầm tư đã hé lộ trên gương mặt được xem là không cảm xúc của tôi lúc ấy. Tôi lấy ngón tay thon mịn khẽ đặt nhẹ lên môi mình, hương vani vẫn thoang thoảng đọng lại.
.
Bấy giờ tôi mới nhận thấy, Kuro hoàn toàn không “hiền lành” như vẻ bề ngoài.
Tôi đã không quan tâm lắm đến sự tồn tại của cậu cho đến khi cậu xuất hiện và “cứu” tôi trong con ngõ chật hẹp khu Luck.
Một sự thành tâm tuyệt đối hiện lên trong ánh mắt cậu. Sự thành tâm đó đã khiến tôi cho cậu cơ hội làm quen kết bạn, gạt bỏ đi tất cả những thứ cần phải kiêng dè như rắc rối gặp phải, nhất là đối với con người không có nhiều mưu mô thủ đoạn như cậu. Kuro quá hiền lành, quá tốt bụng, tôi đã từng sợ rằng bản thân sẽ gây liên luỵ đến cậu khi cả hai trở nên thân thiết. Đáng lý ra tôi vẫn có thể lơ đi sự tồn tại của cậu trong tầm mắt mình. Nhưng…thật khó hiểu, ban đầu chỉ là lợi dụng cậu để Hanazuki phải ghen ghét khi nhìn chúng tôi đi cùng nhau, nhưng ngày tháng trôi qua, tôi càng cảm thấy mình như bị cậu kéo lại gần hơn. Cậu luôn bắt ép tôi phải đi đâu đó cùng mình, mở miệng đòi hỏi việc ăn trưa cùng nhau, mua nước cho tôi uống, và luôn léo réo yêu cầu tôi phải chép những bài học nhàm chán – thứ mà tôi đã học qua từ lâu lắm rồi. Tôi không thể nào không quan tâm dù ngoài mặt vẫn luôn chỉ có một thái độ. Hành động ăn cắp kia của Kuro đã chứng minh, rằng cậu có thể phản bội tôi bất cứ lúc nào. Nhưng tôi không thể bỏ mặc cậu chết quách ngoài cổng, khi cậu tìm đến tận nhà tôi để mà thốt lên một lời xin lỗi chân thành.
Tôi cứu cậu, tôi tha lỗi cho cậu, tôi nấu cho cậu ăn món ăn đầu tiên của mình, và tôi thấy cậu thật đáng yêu – Mọi chuyện không ngờ tới được này lại thật sự diễn ra. Tôi vỗ trán cái đét, giá như tôi đã hiểu được bản thân suy nghĩ cái gì thì tốt biết mấy.
Nhưng rồi mọi sự cũng sáng tỏ. Lúc bị Kuro vô tình bắt gặp trong khi đang thay đồ, tôi đã trở nên đỏ mặt, trạng thái gay gắt vì nghĩ rằng cậu đã thấy cái gì đó. Có một điều rằng, Keith đã trông thấy cơ thể tôi không dưới một lần, tôi cảm thấy ánh mắt rực lửa của anh ta bình thường đến độ không còn gì bình thường hơn. Nhưng đối với Kuro thì không vậy, ánh mắt cậu như muốn đem cơ thể tôi đốt cháy, nóng ran.
Bấy giờ tôi mới lý giải ra, tại sao lại không bỏ mặc cậu, nấu bánh cho cậu ăn, đó là vì, tôi đã đang “cảm nắng” cậu.
Thế nhưng tôi chẳng những không ngăn cản bản thân tiếp tục, mà còn ngày càng khiến bản thân thích cậu nhiều hơn. Để rồi từ đó, tôi dần dần đưa tay kéo cậu vào chính vòng xoay nghiệt ngã của cuộc đời mình.
Keith đến, anh ta cố ý khơi gợi ra thân phận Nữ hoàng bóng đêm của tôi khiến Kuro nghi ngờ và tức giận. Nhìn vẻ mặt cố tỏ ý hối lỗi như trẻ con bị người lớn bắt phạt trái ngược với ánh mắt giảo hoạt đang cố tình cười đểu trong bụng của anh ta, tôi là rất bực tức. Tôi cố gắng giải thích cho Kuro với vẻ mặt bình thản nhất có thể. Nhưng dường như cậu vẫn chưa thể dẹp đi nỗi nghi hoặc, tiếp tục mang thứ suy nghĩ chính xác rằng tôi là Nữ hoàng bóng đêm.
Tôi rất không muốn để ai biết đến thân phận của mình khi về nước, đặc biệt là Yosuke Kuro. Tôi đã sẽ chắc chắn không để nghi ngờ của cậu tiến triển đến khẳng định.
Và Keith cũng vậy.
Keith ban đầu chỉ muốn nhử tôi, xem sắc thái của tôi đối với Kuro thế nào với cái thân phận Nữ hoàng bóng đêm kia. Như đã nói, Keith là một con người vô cùng sâu sắc, anh ta thấu hiểu tôi thậm chí còn hơn Henry. Nhìn nhận được tình cảm của tôi đối với cậu, Keith rất nhanh đã thốt lên những lời lẽ khiêu khích, đe doạ. Anh ta càng trở nên gay gắt, quyết liệt hơn sau khi kết liễu mạng sống cô bạn đã hai lần tát tôi – Moda Akemi, bằng cách tìm cách liên lạc rồi dụ ả đến trường khi nói rằng mình có phương pháp để khiến tôi thân bại danh liệt. Mọi sự việc sau đó dựa theo những điều Kuro đã suy luận. Phải, cậu ta đã đoán ra mọi việc trừ bước quan trọng nhất là vạch mặt thủ phạm. Chẳng còn cách nào khác để dẹp yên vụ này tốt hơn, tôi đành phải nhận tất thảy lỗi lầm về mình rồi yêu cầu cậu hãy tránh xa bản thân. Bởi vì tôi lo người tiếp theo bị Keith “làm gì đó”, tương tự như gián tiếp ném một người từ trên sân thượng xuống, là cậu. Anh ta luôn thường có những suy nghĩ trái ngược tôi, cố tình làm sai ý tôi, nên những lời đe doạ kia của anh đối với tôi rất có giá trị. Thú thật thì, dù có thân phận trên anh một cơ và thường được anh tôn làm “chủ nhân”, nhưng tôi có lẽ sợ anh nhiều hơn là anh sợ tôi.
Tuy đã ép Kuro dẹp đi mọi mối quan hệ với nhau trong cứng cỏi, cộng với việc cậu quyết định ủng hộ tôi chứ không phải Shirin, nhưng tôi vẫn không thể chịu đựng được khi cứ mỗi lần nghĩ đến cậu đang có cái nhìn xấu về mình, cùng ánh mắt bỡ ngỡ, xen lẫn kì thị như thể đang nhìn tội phạm kia của cậu. Tôi quyết định không đi học để khỏi phải nhìn thấy những gì mà mình không muốn nhìn.
Để rồi cho đến khi Keith chế giễu tôi đang trốn tránh mọi thứ, kể cả sự thật, tôi lại bắt đầu thực hiện công việc đến trường mà một học sinh cần làm. Chẳng ngờ đâu khi còn chưa đặt chân vào trong lớp học, tôi đã nhận đầu tiên là một cái ôm bất ngờ từ Kuro.

Liếc nhìn Keith bên cạnh, anh ta đã tỏ ra ngạc nhiên vài giây trước khi lấy lại vẻ mặt không có cảm xúc gì đặc biệt của mình, anh ta càng như vậy, tôi càng cảm thấy nôn nao khó tả. Tôi trở nên quyết liệt hơn khi đuổi cậu sau đó, rồi cuối cùng cậu cũng chịu từ bỏ.
Tôi đã không nghĩ sự thiếu vắng cậu khiến bản thân chịu sự chi phối từ nhiều luồng cảm xúc mạnh mẽ đến vậy. Thật hụt hẫng, trống trải, chán nản… Dù Keith có thay cậu ta làm những trò vặt vãnh đến độ rãnh hơi, ví như mua nước, ăn trưa…tôi cũng không thể nào thôi những cảm xúc kia cho được – huống hồ chi thực sự là anh ta chẳng hề làm gì cả.
Tôi nhún vai khẽ thở, thời gian rồi cũng sẽ cuốn trôi đi tất cả mọi thứ.
Ấy thế mà, một tháng sau, Kuro đột nhiên lên mạng truy tìm thông tin của Nữ hoàng bóng đêm. Biết cậu vẫn còn nghi ngờ mình, tôi không thể để yên thêm nữa mà nhờ Keith giúp mình đánh lạc hướng cậu.
Tuy chiều cao giữa tôi và Keith có “đôi chút” chênh lệch, nhưng tôi vẫn quyết định cho anh ta đóng giả tôi, vì sẽ chẳng ai để ý chiều cao của một cái bóng đen thấp thoáng trong đêm, khi bên cạnh không có vật chuẩn làm thước đo cụ thể. Để tăng tính chân thật về vở diễn tôi và “Nữ hoàng bóng đêm” là hai người khác nhau, tôi đã tự khiến mình bị thương bằng cách cầm dao cứa xoẹt vào tay tạo thành một nhát chém. Cậu cuối cùng cũng đẩy lùi mọi thứ nghi ngờ tôi lại, chỉ là, tôi không nghĩ cậu lại trở nên lo lắng với vết thương nhỏ bé trên tay tôi như thế.
Cũng là để tăng tính chân thật, tôi đã giả vờ ngủ trên tay cậu, cố làm ra vẻ kiệt sức. Nhưng cho đến khi cậu đánh thức tôi nhờ chỉ đường, tôi mới biết rằng mình… đã thật sự ngủ lúc nào không hay. Ở trong vòng tay cậu, tôi bỗng cảm thấy yên bình đến lạ thường, mọi thứ đề phòng, cảnh giác nguy hiểm xưa nay đều đột nhiên biến mất, giống như tôi đã uỷ thác toàn bộ vào sự bảo vệ của cậu…
Tôi rất không trông mong tình cảm trong mình đối với cậu dần biến thành thích, và thích nhiều hơn.
Nhưng có lẽ Kuro đang chờ đợi cơ hội để cùng tôi nói một tiếng giải hoà.
Và khi White Nathan sai người giết những kẻ đã động đến tôi trong “club anti Kobayashi Sakura” để nhắc nhở tôi rằng, ông vẫn luôn luôn “nhớ” đến tôi, cũng là một lời “chào hỏi” sau khoảng thời gian xa cách, ông ta đã thực hiện theo đúng cách mà Keith đã làm, để Kuro quay lại và tiếp tục nghi ngờ tôi. Quả thật đúng là như vậy, ánh mắt hàm ý sâu sắc kia đã tố cáo một sự nghi ngờ lớn lao của cậu dành đến tôi.
Câu nói “tớ tin tưởng cậu tuyệt đối” của Kuro vẫn như in trong đầu tôi. Cái cảm giác cậu nói câu nói ấy, có lẽ tôi sẽ dùng từ ấm áp để diễn tả. Tuy là mạnh mẽ nhận hết lỗi về mình, ấy thế mà tôi cũng vô cùng mong cậu sẽ tin tôi không làm nên những chuyện đó. Nhưng rồi Kuro không còn tin tôi như lời nói kia nữa, qua câu từ khẳng định tôi là kẻ sát nhân cùng ánh mắt quả quyết ấy. Dẫu mọi chuyện như vậy là thuận lợi ém nhẹm tất cả, nhưng…mỉa mai thay, Kuro bảo cậu sẽ báo cảnh sát, cậu quá thẳng thừng, suy nghĩ tiêu cực của cậu về tôi không còn là chỉ giữ trong lòng như trước đó nữa. Niềm tin trong cậu đối với tôi đã thật sự tan vỡ, và niềm tin của tôi về câu nói “tớ tin tưởng cậu tuyệt đối” cũng không còn. Điều đó khiến tôi cực không thích một chút nào.
Tôi lạnh lùng quay lưng bỏ đi, để rồi nỗi chua xót hoang mang tầng tầng lớp lớp hiện lên trong đáy mắt, thậm chí nó đủ kết tinh thành dạng chất lỏng trong suốt, mặn chát mà tràn khỏi khoé mi.
Tôi ngước mặt lên trời, không để rơi một giọt nào. Nước chỉ đọng trong mắt, làm nhoè cả lối đi.
Nhói, cảm xúc này tôi không thường được gặp, thậm chí là hầu như không có. Tôi biết mình thích Kuro – con người bản thân tiếp xúc không lâu, nhưng thích ở mức độ nào thì tôi vẫn chưa thể tường tận được. Để định lượng mức độ ấy, tôi đã mượn đến rượu. Rượu – chất cồn có thể khiến tôi nghiệm lại tất thảy cảm xúc, thái độ, hành vi khi ở bên cạnh cậu, cùng sự hụt hẫng, trống trải khi cậu không ở bên cạnh mình. Từ đó, tôi có thể biết được mình thích cậu bao nhiêu? Có thể bỏ được không? Và bỏ thành công sau khoảng thời gian bao lâu? Hay cơn đau đớn sẽ kéo dài đến khi nào?…
Keith lại một lần nữa thấu hiểu tôi, cứ như rằng anh có ánh mắt xuyên thấu có thể nhìn đến tận tuỷ trong xương, còn hơn cả X-ray.
Trong cơn nồng say vì men cồn, tôi cảm thấy Keith quyến rũ đến lạ thường, nói trắng ra, tôi muốn hôn anh. Nhưng chỉ cần đặt khuôn mặt mình sát cạnh anh ta một chút, tôi lại bắt đầu suy diễn đến gương mặt cậu. Nếu nói ra những điều này cho Keith biết, làm tổn thương anh ta nghiêm trọng, tôi có lẽ sẽ cảm thấy có lỗi đến chết mất.
Keith muốn tôi giết cậu, thiết nghĩ việc này không quá khó khăn, cũng là phương pháp tốt nhất, tôi đồng ý. Nhưng nó không dễ dàng như tôi tưởng. Thẳng tay giương cao ngọn súng, nước mắt tôi tự động rơi khi trong lòng xuất hiện viễn cảnh cậu đổ gục xuống nền đất, tia nhìn áng lên vẻ thất thần bởi tim bỗng có một vết thủng, và trong tay còn nắm chặt tấm bản đồ do chính tôi đã vẽ.
Phát hiện Keith đang đứng trong một góc khuất, đã sẵn sàng mọi thứ kết liễu mạng sống kẻ trước mặt, cảm xúc của tôi bỗng dấy động mãnh liệt hơn cả. Theo bản năng, tôi lập tức cứu cậu. Nhưng ngay sau đó tôi chông chênh, lưỡng lự không rõ bước tiếp theo nên làm thế nào cho phải. Giá như có ai đó ở đây ngay bây giờ cho tôi một lời khuyên phù hợp. Sự không rõ ràng này điều khiển tôi đứng im một chỗ trong cơn bần thần, phó mặc cho viên đạn đồng lạnh lẽo thứ hai găm lên ngực trái kẻ mình yêu thương. Cảm giác giống như viên đạn ấy rơi vào tim tôi chứ không phải là cậu vậy.
Tuy nhiên, đường bay của đạn không quá chuẩn xác. Đối với một tay thiện xạ như Keith, có phải chăng anh đang muốn mở cho cậu một đường sống? Suy nghĩ này làm loé lên trong tôi một tia hy vọng nhỏ nhoi, dù biết khả năng không khả thi một chút nào.
Tôi không rõ mình nên vui hay buồn khi Keith bảo giữ mạng sống cho cậu để phục vụ cho bài kiểm tra cuối cùng của tôi. Có thể thời gian qua dần, nó sẽ trở nên dễ dàng hơn, hoặc… khó khăn hơn.
Nhưng vẫn là, trước mắt, tôi đã không làm được.
Những ngày sau đó, tôi phải khá khổ cực mới ép bản thân không đến thăm cậu. Đã có nhiều lần tôi nghĩ, chỉ cần đứng ngoài cửa ngó vào trong, xem tình trạng của cậu hiện giờ rồi sẽ quay lưng rời ngay. Nhưng chỉ cần là khoác thêm một lớp áo và nhẹ khẽ tiến về phía cửa, Keith đang ngã người trên ghế sofa đều bày ra gương mặt vô tội che phủ lốt cáo già của mình, hỏi một câu: “Sakura bé bỏng à, cậu (lại) định đi thăm Kuro (nữa) sao?” Kết thúc lời nói của hắn, tôi thường mặt lạnh không đáp lại mà thực hiện hành động trở về phòng rồi cởi áo khoác treo lại lên kệ.
Cái cảm giác này thật dễ khiến tôi liên tưởng Keith là một ông bố mẫu mực, luôn biết cách cấm con gái mình yêu đương bậy bạ với những chàng trai mà ông ta không thích.
Tôi cũng liên tưởng đến việc bản thân đang bị giam cầm trong chiếc lồng khổng lồ là Trái đất, và khao khát được thả tự do với “thế giới bên ngoài” là bệnh viện Kuro đang dưỡng thương.
Sau khi Kuro xuất viện, chúng tôi chạm mặt nhau ở Lãnh địa Mặt trời của cậu – Lãnh địa Mặt trời, cái tên mảnh đất một góc khuôn viên sau với gốc Anh đào vĩnh cửu, cả Anh đào vĩnh cửu nữa, những cái tên thật sự lố bịch theo suy nghĩ ban đầu của tôi, nhưng dần dà, tôi cảm thấy chúng… cũng không đến nỗi tệ.
Đối diện với Kuro một lúc, tôi cũng nghĩ đến việc phải rời đi. Sở dĩ tôi đặt chân đến đây là vì có tiếng ai đó đã gọi tên tôi, nó xuất phát từ tiếng chim chóc, tiếng những cành cây ngọn cỏ nơi này. Nhưng giờ thì Kuro đã đến, tôi có lẽ nên trả vị trí cho cậu.
Ấy vậy mà cậu như mảnh đất này, cất lên thanh âm dịu dàng níu giữ tôi lại. Trong ánh mắt cậu khắc khoải lên vẻ muốn bắt chuyện, xây dựng một mối quan hệ nào đó khác với tôi như dạo đầu. Thật khó hình dung nên gương mặt Kuro sau khi biết được tôi đã làm những gì cho cậu. Thế nhưng cái gật đầu của tôi giống như một sự tán thành âm thầm đối với những việc cậu đang làm. Tôi tiếp tục giữ khoảng cách với cậu – đáng lý ra tôi nên làm thế. Đã có một sự đấu tranh tâm lý nhỏ nhoi giữa không và có trong tôi. Cuối cùng thì tôi đã giữ thái độ thờ ơ khi quyết định cùng đi bên cạnh cậu.
Nhưng khoảng thời gian lặng lẽ đi bên nhau của chúng tôi vô cùng ngắn ngủi. Mọi thứ sau ấy lại tiếp tục không yên bình nữa, Kuro quá thông minh để có thể vạch trần tôi đã không giết người trước đó. Cậu trông kích động, và rất nhiều tổn thương khi bị lừa gạt. Gương mặt này trông còn tồi tệ hơn khi tôi nói mình ghét cậu nhiều lần.
Tôi đuổi cậu đi, và cậu bỏ đi thật, như rằng đi luôn khỏi cuộc sống của tôi. Tôi nuốt khan ngụm nước bọt, đứng chôn chân tại chỗ, ánh nhìn mông lung vào một hướng thay vì nhìn bước chân cậu dần rời xa. Nếu yếu lòng hơn một chút, tôi nghĩ bản thân đã nhào tới ôm Kuro từ phía sau, thốt lên lời xin lỗi chân thành và giải thích tất cả cho cậu nghe. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu bản thân đã làm gì sai để kết cục đi đến bước đường ấy, rõ ràng tôi đang cố gắng làm mọi thứ vì Kuro mà không tổn hại đến cậu.
Tôi đã làm đúng, nhưng mà, cảm giác ấy thật tệ…
Cuộc sống của tôi lại một lần nữa rơi vào quỹ đạo trước khi Kuro xuất hiện. Vô vị, tẻ nhạt, đòi hỏi tôi phải tìm ra trò gì đó để giết thời gian, để tìm những thứ kinh nghiệm tích luỹ trong cuộc sống, hay để nâng cao năng lực của bản thân hơn. Nhưng đã không có cái đuôi nào công khai bám theo mình, tươi cười với mình, quàng vai, khoác tay mình, không còn ánh mặt trời toả nắng bên cạnh để sưởi ấm cho mình nữa… Tôi không quen.
Tôi đã đang dần bị phụ thuộc sao? Không, tôi không để suy nghĩ này tiếp tục tái lập. Tôi nghĩ Kuro cũng có suy nghĩ giống tôi hiện giờ. Vì thế mà cuộc “chiến tranh lạnh” giữa chúng tôi càng trở nên kéo dài.
Tuyết rơi, lạnh buốt. Kì nghỉ đông dài dằng dặc, dạo gần đây tôi vẫn chưa thể tìm được nguồn cảm hứng, và lại còn gặp chuyện chẳng đâu vào đâu, nhờ đó, tôi chán một cách kinh khủng, tôi rất muốn đánh đấm ai đó – mức độ không-thể-khiến-họ-chết – cho bớt chán. Nhưng tình hình tôi vẫn chưa tìm được nạn nhân phù hợp, trừ Keith.
Tôi đẩy cửa bước vào phòng Keith sau khi vệ sinh thân thể vào buổi sáng. Anh ta vẫn đang vùi trong đống chăn ngủ vô cùng ngon lành. Nghĩ gì đấy một lúc, tôi quyết định thôi đấm anh ta một cái để thoã mãn cơn buồn bực của mình.
Tôi gục đầu lên người anh ta, chân thì đứng mà người thì nằm. “Keith~ tôi buồn chán.”
Keith vẫn ngủ say như chết, hoàn toàn không nghe thấy lời tôi. Điều tối kỵ trong thế giới chúng tôi là ngủ say đến mức độ không nhận ra những thứ – cũng như nguy hiểm – xung quanh. “Keith~” Tôi cam đoan lần gọi này không có tiếng đáp trả, tôi sẽ không màng đến giấc mộng nào đó của Keith mà đấm vào mặt anh ta một cú vô cùng đau.
Thật may là anh ta đã hơi trở mình, đặt tay ngang lưng tôi. “Chuyện gì thế, Cher bé bỏng?”
“Tôi buồn chán.”
Keith chẳng cần suy nghĩ nhiều, nói ngay câu với từ ngữ gần như là cửa miệng. “Làm tình với tôi sẽ hết buồn chán ngay.”
Giọng Keith vẫn còn ngái ngủ – giọng anh ta đáng yêu đến chết người, tôi dám chắc anh ta đang muốn ngủ tiếp đến điên lên được, bởi anh thường thức quá nửa đêm, mà trời tầm 7h kém này vẫn còn quá sớm để kêu anh dậy. Cũng vì thế, tôi chắc chắn câu nói vừa rồi chỉ thuận tính cách nói ra, và tôi chỉ lườm anh ta một cái rồi mặc kệ.
Anh ta vạch mền lên cao để lộ cơ thể bán khoả thân và nói. “Chui vào đi.”
Tôi ngoan ngoãn làm theo. Keith vòng tay ôm chặt tôi, hôn vào trán tôi một cái rồi tiếp tục… ngủ say. Nằm trong lòng anh ta, cơn buồn chán của tôi càng được đẩy lên cao hơn bao giờ hết. Tôi với tay nhặt lấy chiếc điện thoại của Keith đặt trên tủ đầu giường. “Mở mã cho tôi…”
“Không được đụng vào tài liệu của tôi đâu đấy.” Anh ta mở hờ đôi mắt, tay khẽ lướt qua màn hình với những thứ lạ lẫm mà tôi chỉ bắt gặp ở máy của anh.
Ôi chời, xem này! Trong máy Keith đầy rẫy những tệp hình ảnh cùng video người lớn. Nhân vật nam chính trong những bộ phim kia không ai khác là…anh ta.
“My God, anh đang lấn sang ngành điện ảnh phim cấp 3 sao?”
“Kỷ niệm thôi… bé Cher, với một người là một video, chỉ là chưa có video nào với em cả.”
Tôi lướt nhanh xuống phía dưới để kiểm duyệt thử số lượng video, mãi vẫn không chạy hết đến cuối trang. Nó đủ cho thấy số lượng bạn gái anh ta đã lên giường cùng vô cùng khủng khiếp.
“Anh thật biến thái.” Một gã lừa tình chuyên nghiệp. Tôi lần nữa khẳng định. Anh ta hơi cong môi cười rồi ngủ tiếp.
Nghịch điện thoại một lát, tôi vẫn chẳng thể nào tìm thấy niềm vui từ trong nó. Tôi gỡ tay Keith ra rồi ngồi thẳng dậy. Tuyết bên ngoài cửa kính vẫn còn rơi rất nhiều, nhưng nó sẽ không thể cản trở ý muốn ra ngoài trời của tôi lúc này.
Tôi chỉ còn phân nửa bước nữa là rời khỏi phòng, giọng Keith đã vọng ra. “Sao tôi có linh tính em sẽ gặp cậu nhóc ấy?”
Tôi không trả lời, anh ta lại thêm vào. “Tôi nói rồi, em muốn hành xử thế nào thì tuỳ, cậu ta nhất định cũng sẽ gặp nguy hiểm khi dính dáng tới em, chỉ là ở mức độ nghiêm trọng hay không thôi.”
Tôi nghiến răng quay phắt lại, đạp vào bụng anh ta một cái. “Anh thôi kiểu ra giọng người lớn dạy trẻ nhỏ lại đi, tôi chán ngấy rồi, tôi không đi gặp cậu ta. Còn nữa, tôi biết phải làm gì. Đồ người lớn!”
Keith nhăn nhó đau đớn, nhưng vẫn cố bật ra nụ cười. “Em vừa làm tôi đau đấy, đồ trẻ con~!”
Tôi hừ nhẹ, quay về phòng thay đồ, tóm lấy áo khoác rồi rời khỏi nhà.
Tôi thọc hai tay vào túi áo, cố di di chân xuống lớp tuyết dày đặc để tạo nên những dấu chân to và đậm hơn, dù việc làm này chẳng có ý nghĩa gì ngoài tự tạo việc làm cho đôi chân cũng như bản thân. Tôi cúi xuống lượm một đống tuyết nhỏ, rồi vo tròn thành viên và lại ném xuống dưới đất, sau đó lấy chân đạp đạp cho nó vỡ toát ra đối với các viên vo cứng hay vẫn còn nguyên hình dạng.
Tôi bật cười vì những hành động ngớ ngẩn của mình. Thiếu chút nữa, tôi đã thả lỏng cơ thể ngã ầm lên tuyết để vẽ lên hình thù người phiên bản “Sakura tuyết”. Thiết nghĩ có ai đó đi ngang qua sẽ nhìn tôi với ánh mắt dành cho kẻ điên nên đành thôi.
Dạo bước thêm một chốc nữa, tôi đứng lặng khi nhìn thấy nhân ảnh quen thuộc đứng bên kia vệ đường. Keith đã nói gì nhỉ? À, là tôi sẽ-gặp cậu nhóc ấy, chứ không phải tôi sẽ-đi-tìm-gặp cậu nhóc ấy. Linh tính của Keith…thật chính xác.
Kuro đang không nhìn tôi, nhưng tôi chắc cậu sẽ sớm phát hiện ra tôi nếu cứ bất động như thế này.
Tôi cứ thế chôn chân tại chỗ, cho đến khi bị Kuro nhìn thấy, tôi mới ý thức được bản thân cần phải rời đi.

Nhưng bước chân của tôi đã bị Kuro chặn lại. Kuro chạy đến trước mặt tôi, lời đầu tiên mà cậu nói là lời xin lỗi. Tôi đã không ngờ được, cậu xin lỗi tôi, tôi nên làm gì tiếp theo? Từ chối rồi bỏ đi thẳng? Hay âm thầm chấp nhận?
Cuối cùng thì, tôi đã không bỏ đi, cuộc đối thoại giữa tôi và cậu đã đi vào đoạn kết bởi cái ôm cùng lời nói bắt đầu mối quan hệ với tôi lại từ đầu. Thế rồi cậu dành cho tôi một nụ hôn ấm áp, ấm áp vô cùng. Nó đủ ma lực để dẫn dắt tôi nên làm theo ý cậu. Tôi biết chúng tôi đã đi quá xa cái tình bạn mà cả hai đặt ra, và cái viễn cảnh trong tương lai nữa. Nhưng ở hiện tại, tôi gạt đi tất cả, bắt đầu lại với cậu không quá khó khăn nếu như tôi gạt đi tất cả.
Mối quan hệ giữa chúng tôi dần trở nên tốt đẹp tạm thời sau đó. Keith đã không liên tục tỏ thái độ với chuyện này, anh ta thờ ơ xem đây là vấn đề chẳng đáng để anh ta quan tâm. Tôi không rõ bản thân nên mừng hay nên lo nữa.
Nhưng…dường như mọi chuyện xung quanh tôi và Kuro luôn luôn gặp phải trở ngại, hay những phút giây yên ả chẳng kéo dài được bao lâu. Kuro chúc mừng sinh nhật tôi, sinh nhật lần thứ 17. Bấy giờ tôi mới nghĩ đến câu nói của White Nathan, rằng ông ta sẽ đi tìm tôi khi tôi 17 tuổi.
Và cả, mẩu lời nhắn Henry gửi tới nữa. Henry – cái tên đã để lại ấn tượng sâu sắc, được khắc ghi rõ nét trong thâm tâm tôi. Anh là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi, theo nghĩa đen, và đã từng là người yêu của tôi, theo nét nghĩa hiện thực. Tôi nghĩ là cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa thể quên được anh, dù đã chìm đắm trong thứ tình cảm mới với Kuro.
Nhưng tôi bắt buộc phải quên nếu không muốn những khoảnh khắc ngượng ngập cứ thế tiếp diễn. Henry dường như cũng vẫn còn yêu tôi, tôi tốt hơn nên nhắc nhở anh, chúng tôi đã không thể trở thành của nhau nữa.
Mọi thứ rắc rối càng rơi vào bế tắc hơn khi Henry qua Nhật tìm tôi, để lại trong Kuro những thắc mắc hoài nghi lẫn hiểu lầm. Thái độ của cậu đối với tôi bỗng trở nên e dè, xa cách. Tôi bối rối lạc lõng. Tôi không thể trở về lại với anh, càng không thể yêu và đến bên cậu công khai. Quá mệt mỏi cho nhiều cuộc tình, và thế là, tôi khóc. Tôi không thể kìm nén dòng nước mắt bạt nhược yếu đuối của mình mà khóc. Chẳng ngờ đâu…tôi bị cậu bắt gặp.
Cậu lẳng lặng bên cạnh tôi, nghe tôi nói. Đôi vai này, bờ ngực này rất vững chắc để tôi có thể tựa vào, và tôi mong chỉ có vậy. Cậu đem một sự ấm áp, một sự an toàn vô bờ đến tôi. Giá như tôi có thể làm gì đó cho Kuro ngoại trừ việc kéo cậu vào nguy hiểm.
Lễ hội Bunkasai diễn ra, trên mặt Kuro đã viết rất rõ suy nghĩ, cậu muốn thổ lộ tình cảm của mình với tôi. Tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý hay nghĩ ra một câu trả lời nào đó thật thích hợp cho việc đồng ý hay không. Vì thế, tôi liên tục tìm chủ đề khác một cách nhanh nhất để cắt đôi câu nói của cậu.
Tôi rất muốn đồng ý, đó là sự thực. Tôi đã cân nhắc vấn đề này rất nhiều lần trước khi để cho cậu nói nên lời tỏ tình thực thụ. Nhưng, sự xuất hiện bất thình lình của White Nathan đã làm những thứ suy nghĩ đồng ý ấy trôi tuột trong tôi.
Ông ta đã biết mặt Kuro, điều này khiến tôi vô cùng sợ hãi. Tôi sợ ông ta sẽ làm gì đó cậu, nó sẽ thật sự diễn ra nếu tôi đồng ý. Tôi đã từ chối cậu thẳng thừng ngay sau đó, biết rằng cậu rất đau, nhưng lời thẳng thừng này sẽ có ích trong việc thẳng tay diệt đi mọi suy nghĩ thổ lộ với tôi một lần nữa của cậu.
Ấy vậy mà, White Nathan vẫn không tha cho cậu.
Ông ta dùng cậu làm con tin để ép tôi quay về. Không còn cách nào khác giữ mạng sống của Kuro, tôi đành phải thuận theo ý ông ta. Ông ta thì không còn gì bàn cãi – một con người hiểm độc thâm ác. Và cả Keith nữa, anh ta đã giúp White Nathan trót lọt bắt Kuro đi khi tôi cố gắng cứu cậu – một tên thuộc hạ trên cả mức tồi tệ.
Cũng vì dính dáng tới tôi, Kuro đã phải chịu đau đớn với những màn tra tấn mà có thể làm cho người yếu ớt chết từ lâu. Để đảm bảo cho nó không bao giờ xảy ra nữa, tôi một lần nữa ép cậu rời xa bản thân, lần này không đơn thuần chỉ là dùng lời nói cay nghiệt, mà tôi còn dụng cả thực cảnh hiện tại với một sự tố giác, tra tấn nặng nề tinh thần cậu, khiến cậu không còn đường nào khác ngoài hận tôi đến xương tuỷ.
Hận tôi như vậy, nhất định cậu sẽ không vì tôi mà liên luỵ nữa…
Thêm một lần, tôi khống chế nỗi lòng muốn đến bệnh viện thăm cậu của bản thân. Chẳng ai cho tôi quyền hạn đó, và tôi cũng không cho mình quyền hạn đó.
Chẳng ngờ đâu, chúng tôi gặp lại nhau ở trên núi hơn cả tháng sau. Cả thân thể tôi gần như đã run lên khi nhìn thấy Kuro. Kuro, cậu ấy đã khoẻ lại, tôi thật mừng vì điều này. Nhưng tôi chỉ có thể đứng nhìn cậu từ khoảng cách xa, rồi quay mặt đi không lâu sau. Ừ…như vậy cũng đủ.
Cho đến khi con rắn kia rơi từ trên cao xuống, tôi chỉ cuống quýt lo lắng cho vết thương của Henry, sợ anh sẽ chịu đau đớn dưới độc tính của nó mà… không hề để tâm đến Kuro. Thậm chí, tôi còn trấn lột lọ thuốc kia của cậu. Tôi thề bản thân đã không hề biết Kuro cũng bị thương cho đến khi mọi thứ xong xuôi. Thêm một lần tôi đẩy cậu vào nguy hiểm. Tôi chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy, những nỗi sợ hãi trước đây đều xuất phát từ sự lo lắng, nhưng lần này thì khác, một nỗi sợ hãi bắt nguồn từ sự vô tâm của chính mình. Tôi đã quá vô tâm với cậu. Xem tôi đã làm gì? Cướp lọ thuốc có thể cứu mạng cậu, sướt mướt với Henry, và bỏ mặc cậu nằm yên một chỗ.
Ngược lại, cậu giữ im lặng, không cố giành giật lại hay không nói về vết thương của mình. Hai chúng tôi thật lạ.
Nỗi sợ hãi càng lớn, tôi càng không thể suy nghĩ được gì nhiều. Lời thổ lộ xuất phát từ sâu thẳm trong tim tôi vuột ra khỏi cuống họng: “Tôi yêu cậu.”
Kuro đã rất kinh ngạc, có thể cậu không tin, hoặc nghĩ tôi lại đang vờn đùa cậu. Tôi tiếp tục khẳng định chắc nịch với bấy nhiêu cảm xúc dâng trào từ tình yêu mãnh liệt. Tôi yêu cậu, yêu cậu rất nhiều, đó là toàn bộ sự thực.
Nhưng khi đưa Kuro vào bệnh viện và nhận được tin cậu đã cấp cứu thành công, tôi hiểu, thực tại ảm đạm chưa bao giờ ngừng xảy ra. Tôi phải đi, rời khỏi cuộc sống của cậu và trở về với lão cáo già White Nathan.
Lúc này, tôi đã tìm ra cách để hạ lão White Nathan. Đó là mượn lực của người có vị thế và quyền lực cao, xứng đáng làm đối thủ của lão – vị boss hành tung thần bí mà ít người được biết mật danh BP.
Tôi đã từng gặp hắn hai lần trước đây. Và trong căn biệt thự của hắn tại Mexico, hắn đã nói sẽ hoan nghênh tôi bất cứ khi nào tôi tìm gặp. Tôi lúc ấy đã nghĩ bản thân sẽ không bao giờ tìm đến con người nguy hiểm như hắn nữa, chẳng ngờ đâu lại có ngày tôi đứng trước mặt hắn nhờ vả như thế này.
Đẩy cửa bước vào một căn phòng làm việc khá rộng rãi, tôi nhìn thấy ngay vị boss kia đang nhàn hạ ngồi trên ghế.
“Nữ hoàng bóng đêm quyến rũ, tôi biết là sẽ có ngày này.” Hắn hất đầu ra hiệu cho tôi ngồi xuống ghế. Tôi nhún vai làm theo. “Phải chăng là có chuyện?”
Tôi ngay lập tức vào vấn đề chính. “Tôi muốn anh giúp tôi giết chết lão già White Nathan.”
“Vị đại boss của cả thế giới?” Hắn khanh khách cười. “Em đang làm khó tôi rồi. Nói xem, tôi sẽ nhận lại được thứ gì từ em?”
“Đây không phải trao đổi,” Tôi lắc đầu. “Giúp tôi, anh cũng nhận được lợi ích. Anh có thể trở thành vị boss đứng đầu, không còn phải lép vế đằng sau lão ta nữa.” Khuôn mặt tôi trở nên thịnh trọng và nghiêm túc hơn. “Có thể nói, anh là người có nhiều lợi ích nhất.”
“Nhưng, kẻ thù của tôi rồi sẽ trở nên nhiều hơn. Tôi không thích thế.” BP cười cười, ánh mắt tỏ vẻ dường như đang rất xem nhẹ lời nói của tôi. “Em đừng nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, Nữ hoàng bóng đêm. Hãy nghĩ đến những rắc rối gặp phải khi lão ta chết. Và nếu như em không đến tìm tôi, tôi sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc giết lão ta.”
Tôi trầm mặc một lát, sau cùng vẫn chịu thua. “Anh muốn gì?”
“Xem nào… cơ thể và sự tự do của em thì sao?”
Tôi đứng phắt dậy, rõ ràng là hắn ta đang muốn đùa cợt tôi. Đã chẳng có khái niệm không thể làm được nào trong lời nói của hắn. “Đừng đùa tôi nữa, thưa boss BP.”
“Không đùa. Hãy làm người của tôi, rồi tôi sẽ giúp em.”
“Không đời nào.” Tôi vẫn ngoan cố.
“Sẽ chẳng có ai giúp được em ngoài tôi. Bản thân em ư? Ồ, tôi không nghĩ kết quả sẽ khá.” Hắn ta chìa hai bàn tay ra vẻ hiển nhiên. “Vả lại, người thiệt thòi là tôi chứ không phải em. Có được Nữ hoàng bóng đêm, đáng lắm. Nhưng chẳng ai đảm bảo rằng tôi sẽ thành công, hay tôi sẽ trở thành đại boss đứng đầu thế giới ngay sau đó. Chưa kể đến những tổn thất sẽ gặp phải.”
Tôi nhíu mày lưỡng lự. Nhưng lời BP nói rất đúng, tôi không thể bắt bẻ hắn được. Tôi cũng không phải kiểu con gái quan trọng đến chữ trinh tiết, dù gì, nó cũng chỉ là một tấm màng, một tấm màng mỏng… Đến mạng sống, tôi còn không cần, huống chi là thứ ấy.
Nhưng, đối với Kuro, tôi sẽ rất có lỗi.
Lại nhưng, một khi White Nathan còn sống, ngày tháng u ám của tôi sẽ vẫn mãi tiếp diễn.
“Tôi không còn nữa? Anh vẫn muốn?” Tôi chép miệng.
“Không quan trọng.” Hắn cười nhiệt tình, chân vắt chéo, hai tay đan vào nhau và đặt trên đùi.
“Bao giờ tôi sẽ được trả tự do?”
“Cho đến bao giờ tôi muốn.”
Thâm trầm thêm một lúc, tôi hơi nghiêng đầu ra điều kiện. “Cho tôi thời gian một tuần để suy nghĩ.”
Tôi không cần nhiều thời gian để suy nghĩ đến như vậy. Mà mục đích chính của tôi là đến Nhật Bản, tìm người “phá tấm màng” của bản thân.
Dẫu cho tôi có đồng ý vụ trao đổi kia, tôi cũng không thể cho hắn ta có được lần đầu của mình. Tôi muốn lần đầu tiên của tôi thuộc về Kuro.
Một suy nghĩ quá táo bạo và điên rồ, nhưng cho đến bây giờ, tôi vẫn không có ý định thay đổi suy nghĩ đó.
Trải nghiệm trên giường cùng cậu, tôi càng nhận ra cậu không “hiền lành” như vẻ bề ngoài.
Có lẽ tôi hơi ích kỷ, không, phải là quá ích kỷ. Tôi đã đặt bản thân cùng những suy nghĩ của bản thân lên hàng đầu mà không quan tâm đến người khác, đặc biệt là Kuro. Đó là lỗ hổng trong suy nghĩ của tôi, nhưng tôi không biết cách nào để khắc phục.
Lại chẳng thể ngờ tới Henry đã đến và nói toàn bộ sự thật cho Kuro nghe.
Cậu nhìn nhận tất cả sự thật, ngoại trừ sự thật rằng anh đang muốn giết chết cậu.
So với White Nathan, Henry chỉ thâm độc hơn, chứ không kém. Anh đã từng nói ra tham vọng của mình, là muốn cả hai – tôi và danh vọng. Anh ghét cậu, muốn đem cậu ra khỏi tầm mắt mình và cuộc sống của tôi bằng cách giết chết cậu. Anh là con người độc đoán, nhưng cũng tinh nhạy. Anh không phải một nhát giết Kuro, vì sợ làm kinh động đến tôi, mà chỉ âm thầm phô ra một loại giả nhân giả nghĩa – đồng ý giúp đỡ cậu tìm tôi – để nguỵ trang, đồng thời đưa cậu vào tròng.
Những bánh răng suy tính luôn luôn quay chầm chậm trong đầu Henry. Anh, một con người nguy hiểm, không như những gì bất cứ ai nhìn thấy bên ngoài. Thậm chí là White Nathan – lão ta đã không thể nhìn ra những suy tính lật đổ mình để đứng lên thông trị thế giới của anh.
Như đã nói, Henry là một con người tàn khốc và có nhiều tham vọng. Anh muốn có tôi, và đã thành công đẩy cậu vào nguy hiểm do anh dàn dựng sẵn. Tôi dù biết cũng chẳng thể làm gì được anh, vì tôi không đủ bằng chứng mà mắng anh suông được. Tuy vậy, trong thâm tâm chúng tôi vẫn luôn có những màn đấu tranh mạnh mẽ.
Đó cũng là lý do chúng tôi không thể đến được với nhau.

Henry bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột với Kuro, dẫn dắt cậu đi nhiều nước, để cậu phải đối mặt với nguy hiểm mà vẫn không thể tìm thấy tôi – tôi chỉ ở duy nhất một nơi là New York. Tôi không thể ngăn cản anh, càng không thể đến bên giúp đỡ cậu, chỉ còn cách duy nhất là cử người đến bảo vệ cậu, đồng thời nhờ họ tìm cách đưa cậu về Nhật mà không dụng đến vũ lực.
Ấy vậy mà mức độ nguy hiểm ngày một tăng lên. Tôi không thể ngồi yên một chỗ nhẫn nhịn đứng nhìn nữa. Cuộc gặp mặt với cậu tại nhà hàng Nhật ở Mexico xảy ra cũng vì lẽ đó.
Tôi vẫn dùng những từ ngữ nặng nề để ép Kuro trở về. Nhưng dường như cậu đã khôn ngoan hơn lúc trước, nhìn thấu suy nghĩ của tôi. Dù tôi biết những gì đã xảy ra với cậu trong chuyến hành trình, nhưng… có thứ gì đó đã khiến cậu thay đổi ít nhiều, tôi không rõ. Tôi đã không thể nghĩ tới cảnh cậu can trường đứng trước mặt White Nathan với ánh mắt quyết liệt – không phải tôi cho rằng cậu là một kẻ nhu nhược, mà thật sự rất bản lĩnh – nhưng không đến mức này, mọi người đều biết White Nathan là ai, không ai dám – hoặc không ngu ngốc – đối đầu trực diện với ông ta cả, ngay cả BP cũng vậy.
Trong thâm tâm tôi luôn thích nhìn thấy Kuro sẽ mạnh mẽ như vậy, nhưng không phải bây giờ, vì tôi sợ cậu có thể chết dưới tay White Nathan. Kuro không yếu đuối – tôi có thể khẳng định lại lần nữa, nhưng ông ta mạnh hơn cậu về tất cả mọi mặt, đối đầu trực diện với lão chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Đó cũng là lý do tôi đi tìm một sức mạnh bên ngoài để giúp mình chống lại ông ta.
Tôi ban đầu đã chỉ muốn lợi dụng cậu một chút, tức thời. Ấy là sắp đặt cho tôi và Kuro thân mật trước mặt White Nathan, thể hiện tình yêu nồng nhiệt của tôi dành cho cậu, đó cũng là sự thực. Điều quan trọng là, tôi muốn đánh vào sự lơ là của ông ta. Một khi White Nathan đã nhìn thấy con gái (không hẳn) của mình lả lơi bên cạnh đứa con trai khác, như vậy, mỗi lần tôi ra khỏi nhà, ông ta đều sẽ nghĩ tôi đi tìm Kuro mà không mảy may nghi ngờ tôi đi tìm thế lực.
Nhưng mà Kuro đã làm tôi lo phát sốt, thật tốt khi cậu không sao.
Tái dựng lại màn kịch cho White Nathan xem, tôi một lần nữa đi cùng cậu trong chuyến bay từ Mexico về New York. Thực chất thì một phần, không, nhiều phần trong thâm tâm tôi muốn thế.
Chỉ là tôi không ngờ chúng tôi đã làm chuyện đó trên máy bay, kéo dài cho đến lúc trở về một khách sạn ở New York.
Tôi thề rằng chưa bao giờ tôi cảm thấy hạnh phúc khi ở bên Kuro đến như vậy, tất cả, màn ái ân triền miên, bữa tối lãng mạn, chỉ trừ sự xuất hiện của Hanazuki Shirin và mẩu tin nhắn của BP gợi nhắc tôi không nên cùng đứa con trai khác. Tôi chỉ tiếc rằng nó quá ngắn ngủi, tôi rất muốn khoảnh khắc ấy sẽ kéo dài đến vô tận, có lẽ cậu cũng nghĩ vậy. Nhưng không được. Tôi cần phải đi.
Để chắc chắn Kuro không thể tham gia vào trận chiến cùng tôi, tôi đã sai người bắt cóc Hanazuki Shirin, ép buộc cậu phải bỏ trận chiến đi tìm chị nếu không muốn chị chết. Nhưng, cậu quá thông minh. Cậu đã cứu thoát Hanazuki Shirin trước khi trận chiến diễn ra mà không cần bất kì lời gợi ý nào về địa điểm giấu chị cũng như vùng thoát khỏi đám người tinh anh của tôi.
Trận đấu bắt đầu, giết chóc, đẫm máu xảy ra. Trong đó cũng có sự tham gia của Kuro.
Kuro chưa bao giờ tham gia một trận chiến quy mô thật sự, hay chưa bao giờ có đủ kinh nghiệm, cậu cũng chưa bao giờ phải chứng kiến cảnh giết chóc máu me đầy ghê rợn ấy. Tất cả những gì cậu có chỉ là một vài món võ với sự nhạy bén bẩm sinh nhưng không quá sâu sắc. Tôi sợ Kuro sẽ không thể chịu đựng nổi cuộc tàn sát nơi chiến trường này, hay cậu sẽ bị bắn hạ bởi họng súng của bất kỳ ai đó. Nhưng, cậu một lần nữa khiến tôi kinh ngạc.
Kuro vẫn sống, còn tưởng đâu rằng sự xuất hiện của cậu chỉ vô dụng, nhưng cậu đã cứu thành công Keith – con người mà nếu chết đi, có lẽ phần đời còn lại của tôi sẽ chẳng có ngày nào tươi vui. Không những thế, thậm chí Kuro còn giúp tôi hạ White Nathan. Đây là việc mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến, tôi nghĩ rằng cậu chỉ cứu người, không giết người, nhưng thực ra không phải vậy.
Nhưng do lúc ấy, cảm xúc của tôi đã quá lớn đến độ không thể nghĩ tới việc này. White Nathan đã chết, dưới tay cậu. Dù đã thành công, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ cảm giác chiến thắng này lại tồi tệ đến thế. Tôi đã chính thức là một đứa trẻ mồ côi, không gia đình, không cha mẹ, chỉ còn một người anh cùng dòng máu đầy ngượng ngập mà chính bản thân tôi không muốn nhận là anh, cùng một người anh kết nghĩa hiện tại đang rất nguy kịch, và cậu. Nhưng tất cả không còn nữa, vì giờ đây, tôi đã trở thành người của BP, chịu sự gò bó, trói buộc của hắn, không biết đến khi nào được trả tự do.
Kuro lại một lần nữa khiến tôi ngạc nhiên, khi cậu giương súng bắn BP và tôi, dù phát đạn không thể giết chết cả hai. Bấy giờ, tôi mới nhận ra ánh mắt cậu rất lạ lẫm, đen kịt và đầy rẫy tia u ám. Ánh mắt mà tôi chỉ bắt gặp trên phim, khi mà một người trao linh hồn cho quỷ dữ.
Kuro bị BP đáp trả, nhưng hắn vẫn cố tình nương tay khi chỉ bắn viên đạn vào sát tim cậu chứ không trúng. Hắn cho tôi ở bên Kuro cho đến lúc vượt qua cơn nguy kịch.
Và rồi, tôi phải đi. Những tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cậu. Nhưng sáu năm sau, BP bỗng trả tự do cho tôi, vì lý do hết sức ngẫu nhiên. (Chương ngoại truyện sau, tớ sẽ đề cập chi tiết J )
Tôi chẳng cần suy nghĩ mình sẽ đi đâu, lập tức trở về Nhật Bản tìm Kuro. Được biết, cậu nhậm chức Tổng giám đốc cách đây vài tháng, nên tôi đến ngay công ty tìm cậu. Trong lòng hồi hộp vô bờ, không biết khoảnh khắc đầu tiên mà hai chúng tôi gặp nhau sẽ ra sao.
Sáu năm, thời gian quá dài, tôi không rõ Kuro đã hết yêu tôi hay chưa. Nhưng trong tâm trí tôi vẫn tự tin rằng cậu chưa quên tôi.
Tôi trong bộ đồ khá đơn giản, áo phông và quần jean rách. Đây đích thực là thời trang đường phố, có vẻ không thích hợp để đến một nơi nghiêm chỉnh như công ty cho lắm. Nhưng rồi tôi cũng gạt đi mọi cản trở trên bộ quần áo của mình, đứng trước mặt một nhân viên nữ và yêu cầu. “Tôi muốn gặp giám đốc.”
“Xin lỗi quý khách,” Cô ta liếc nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân. Ánh mắt ánh lên tia khinh bỉ, nhưng miệng vẫn nở nụ cười giả tạo. “quý khách đã có hẹn với giám đốc từ trước?”
“Không.” Tôi thẳng thắn trả lời. Tôi không chắc Kuro có chịu gặp mình ngay sau những tháng ngày dài dằng dặc như thế. Đột nhiên tôi suy nghĩ lại việc quyết định gấp rút tìm cậu. Kì thực, tôi nhớ cậu muốn điên lên được, điều ấy khiến tôi chẳng thể suy nghĩ khác ngoài việc tìm cậu ngay lập tức. “Bảo giám đốc Sakura muốn tìm gặp.”
“Xin lỗi, tôi không thể.” Cô ta nhanh chóng khước từ.
Tôi nhíu mày không ưng ý. “Vậy hãy bảo cấp trên của cô truyền lên trên đi.”
Một lần nữa, cô ta nhìn tôi khinh bỉ, lần này thì không kiêng nể gì, chất giọng trở nên trong vút. “Xin lỗi, giám đốc không tiếp tình nhân trong giờ làm việc.”
Cái nhíu mày của tôi càng đậm hơn cả. Tôi đã bị gọi là tình nhân của người khác trong một thời gian dài, cảm giác mỗi lần nghe đến hai chữ ấy thật sự khó chịu. “Tôi sẽ tự mình lên gặp.”
Cô ta ngay lập tức chắn đường tôi. “Cô đừng nghĩ đây là công viên, muốn gặp ai thì gặp. Cô nên xét lại vai vế của mình đi, dơ bẩn.”
Nguyên lai vì bộ đồ tôi đang mặc. Tuyệt, tôi tốt hơn nên cân nhắc thật kỹ về việc chọn lựa trang phục trước khi đến đây. Nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận thái độ của nhân viên nơi này. “Nhân viên một công ty lớn? Thật xuống cấp, xuống cấp đến mức thê thảm. Nếu tôi là cấp trên của cô, e rằng tôi đã sa thải, hoặc đã loại bỏ cô từ khi cô gửi đơn xin việc rồi.”
“Cô…” Thái độ tức giận của cô ta là chuyện đương nhiên.
“Làm sao để tôi có thể gặp được giám đốc?”
“Muốn gặp giám đốc ư?” Cô ta khoanh tay, nghênh mặt kênh kiệu. “Trừ phi trở thành người có vị thế cao nơi đây.”
Trở thành nhân viên của công ty sao? Tôi bỗng suy nghĩ không thể cứ thế này mà gặp Kuro được, phải suy xét tình hình như thế nào đã. Ngẫm nghĩ một lúc không quá lâu, tôi búng tay cái chóc. “Được thôi, ngày mai, tôi sẽ là người sa thải cô.”
Nói rồi tôi quay đi. Tự làm đơn và xin vào công ty vào ngày hôm sau, tôi được tuyển dụng. Trong thời gian này, tôi nghe ngóng rất nhiều tin tức về Kuro. Rồi chợt nhận ra những gì người ta nói về cậu không giống với hình tượng Kuro sáu năm trước trong thâm tâm tôi. Dường như cậu đã thay đổi khá nhiều, tôi nghĩ thế.
Trong công ty, người ta bàn tán về Kuro hằng ngày và hằng giờ, xấu tốt đều có, nhưng hầu hết đều là những mặt tốt về cậu. Trong lòng tôi bỗng cảm thấy vui lây, con người Kuro đã thật sự trưởng thành, thế nhưng phần nào đó trong tôi vẫn có chút mơ hồ lo lắng mà không rõ nguyên nhân.
Thấy Kuro sắp đi đến, tôi tìm một chỗ lẩn nấp. Tôi chưa thể xuất hiện trước mặt cậu ngay bây giờ được. Sau bao ngày xa cách, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cậu. Bấy nhiêu cảm xúc yêu thương nhớ nhung mãnh liệt cuồn cuộn trong tôi. Cậu đĩnh đạc hơn trước kia rất nhiều, tôi nên vui mừng vì điều đó.
Tôi cũng thường hay đến lãnh địa Mặt trời, mặc đồng phục học sinh trường Harrod để tìm lại nguồn cảm xúc xưa kia của chính mình. Một phần nào đó trong tôi chờ đợi đến lúc chúng tôi sẽ gặp nhau tại nơi này, nơi bắt đầu những kỉ niệm giữa cả hai.
Cuối cùng, chúng tôi cũng đã gặp lại nhau. Nhưng sự thay đổi của Kuro khiến tôi vô cùng hụt hẫng, rối bời. Cậu trông mãnh liệt hơn, lạnh lùng hơn, khôn ngoan hơn, lại có chút gì đó nhẫn tâm và tàn độc hơn. Tôi biết mình đã sai khi rời xa cậu, nhưng thái độ xa cách này của cậu khiến tôi không hề dễ chịu một chút nào, vô cùng bức bối.
Ánh mắt kia nay đã khác xưa, không còn nồng đượm ý vị yêu thương nữa. Cậu quá thay đổi, cho đến khi cậu đề nghị tôi trở thành búp bê tình dục của cậu, tôi vẫn chưa thể nào tin nỗi vào sự thay đổi lớn lao đó.
Dường như chính tôi là nguyên nhân lớn tác động mạnh đến tâm lý nơi cậu.
Bên cạnh Kuro có một cô thư kí, tôi chưa bao giờ ghen tuông với ai đến như vậy. Nhất là khi cậu luôn bên vực cô ta, và… làm trò với cô ta trước mặt tôi nữa. Cảm giác bản thân sắp sửa, hay đã mất Kuro là rất thật. Tôi không thể chần chừ đứng ngoài nhìn cậu vui vẻ với người khác, và thế là, tôi đồng ý.
Nhưng, Kuro đã rất mạnh tay…rất cầm thú…Đã có những lúc, tôi cảm thấy oán hận cậu… Dù là cậu đang gặp phải cơn tâm lý khó chữa, nhưng tôi vẫn không bớt giận vì hành vi trả thù đậm chất tra tấn tinh thần lẫn thể xác tôi kia. Trông cậu như vậy, tôi đau lắm. Tôi đã tìm gặp bác sĩ tâm lý để hỏi về chứng rối loạn nhân cách, nhưng không thu về được thành quả gì.
Ngày này qua ngày khác, Kuro tiến hành bạo ngược tôi. Vốn dĩ tôi có thể bỏ đi khi không chịu được cuộc sống này, nhưng…tôi không thể bỏ mặc cậu.
Cho đến một ngày, tôi chợt nảy lên ý nghĩ đánh cược tình yêu của cả hai.
Đó cũng là khi, Keith từ New York đến tìm tôi.
Nghe tiếng chuông cửa, tôi nặng nhọc di chuyển. Lạ lẫm vì nơi đây là ngoại ô thành phố, chẳng có ai viếng thăm vào lúc 9h sáng như thế này – Kuro đã đi làm, không loại trừ khả năng cậu trở về lấy đồ, nhưng cậu chắc chắn sẽ không đứng ngoài bấm chuông để tôi ra mở cửa như thế, vì đơn giản, đây là nhà của cậu.
Tôi khập khiễng tiến về phía cửa. Vết thương nơi kia của tôi vẫn còn đau liên hồi, và đầy rẫy những vết thương khác khiến tôi mệt mỏi đến vậy. Tôi là một con người được tính vào loại giỏi chịu đựng, nhưng ngay bây giờ, việc đi lại với tôi chẳng khác nào một cực hình. Chẳng ai có thể chịu sự tra tấn thể xác kéo dài đến gần một tuần mà vẫn chưa gục ngã như tôi đâu.
Sự xuất hiện của Keith ở cửa vô cùng khiến tôi bất ngờ.
Keith giang tay ôm tôi chào đón, cái ôm suýt làm tôi ngã ngửa về phía sau.
“Sao anh lại tìm đến đây được?” Tôi rõ ràng không nói vị trí của mình cho Keith biết. Nhưng rồi tôi cảm thấy câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn, không “nói” vị trí, không đồng nghĩa với không “để lại” vị trí. Anh ta có thể tìm tôi ở bất kì nơi nào.
“Chuyện đương nhiên thôi, bé Cher yêu dấu.” Keith mỉm cười tinh ranh, hôn trán tôi cái póc. Anh ta thả tôi ra, và tắt ngay nụ cười khi nhìn vào vết thâm tím cùng vết thương chưa hẳn khô trên môi với khoé môi tôi. “Đã có chuyện gì? Có ai có thể đánh em sao, Nữ hoàng của tôi?”
Tôi mím môi, thấy cồm cộm vì môi khô rát.
Anh ta nâng cằm tôi lên, nhìn kỹ vào từng vết bầm trên cổ. “Chuyện quái quỷ gì đã diễn ra thế?”
“Anh… đã khoẻ hẳn rồi chứ?” Tôi lảng sang chủ đề khác, không muốn đề cập lại những gì Kuro đã gây ra cho tôi trong tuần qua.
“Ừ, tôi hoàn toàn khoẻ lại, nhưng quan trọng là… em kia?” Trong đời tôi chưa bao giờ thấy Keith lo lắng cho tôi đến vậy. Tôi chợt cảm thấy cảm động, khi nhận ra vẫn còn người yêu thương và quan tâm đến mình. Khoé mắt tôi đã bắt đầu cay cay. “Có phải… thằng nhóc chết tiệt ấy đã khiến em ra nông nỗi này?”
Tôi không trả lời bằng lời nói, mà bằng hành động. Tôi lao ầm vào trong lòng Keith, rúc đầu vào ngực anh ta. Keith đem lại cho tôi cảm giác được chở che từ một người anh trai. Anh mới đích thực là anh trai của tôi.
Chẳng ai bảo tôi phải mạnh mẽ nữa, nên tôi thoã sức yếu đuối, trẻ con với bao mệt mỏi, tủi thân tôi đã gặp, không chỉ trong tuần qua, mà trong những năm qua. Tôi khóc nấc lên.
“Cậu ta đã thay đổi…hức…tôi không biết, thật kỳ cục…”
Keith vẫn còn tức giận, nhưng sự bất ngờ đã làm nguôi phần nào đó cơn tức giận trong anh. Anh đỡ lấy tôi, vỗ về nhẹ. “Ngoan nào, Cher bé bỏng. Em làm ướt áo tôi mất~!”
Tôi thậm chí còn rúc đầu vào sâu hơn, và…dụi dụi, chùi chùi nước mắt nước mũi lên áo anh ta~. Keith ngược lại không đẩy tôi ra, chỉ tiếp tục vỗ về nhẹ. Chúng tôi đứng ở gần cánh cửa được một lúc như thế.
“Đừng nũng nữa,” Dường như Keith không còn tức giận gì nhiều. Anh ta bật cười ha hả. “thôi nào, tôi có mang theo thuốc, chúng ta sẽ bôi vào các vết thương cho em.”
Anh ta không đợi tôi trả lời, trực tiếp nhấc bổng tôi lên và đặt vào trong một chiếc giường bất kì của căn biệt thự. Tôi rất mừng khi thấy Keith đã hoàn toàn khoẻ trở lại, lần trước, anh ta thậm chí còn gục đi vì không bế nổi tôi.(*)
Keith cởi đồ và nhẹ nhàng thoa thuốc lên khắp cơ thể tôi. Mùi thuốc không hắc, không khó chịu, nó nhẹ nhàng và phảng phất mùi thơm của hoa cỏ. “Một người y tá lý tưởng~!” Tôi nhoẻn miệng cười, giơ ngón cái về phía anh ta.
Anh ta cũng cười giễu. “Nước mắt vẫn chảy mà miệng đã ngoác ra cười, ha ha, có ai dị như em chăng?”
Sau khi đã hoàn thành công việc, Keith cởi áo rồi nằm xuống bên cạnh tôi, đồng thời lôi ra từ trong túi chiếc điện thoại. “Cười lên nào, bé Cher.”
“Gì thế?” Tôi lạ lẫm hỏi, nếu là nhìn từ góc độ trong ảnh mà anh ta định chụp thì trông chúng tôi có vẻ trần trụi trên một chiếc giường, và trên cổ tôi còn đầy rẫy dấu hôn, thật khó để khiến người khác không liên tưởng.
Keith bấm tách mà không cần đợi tôi cười. “Không cười cũng được, như thế cũng quyến rũ.” Rồi anh ta tiếp tục bấm bấm gì đó.
“Keith, trả lời tôi.”
Anh ta liếc về tôi một giây trước khi quay trở lại với màn hình điện thoại. “Send hình, để xem phản ứng của ai đó.”

“Ô, thật ngớ ngẩn~! Anh định làm trò tình yêu của mình đấy à?” Gửi hình ám muội của chúng tôi cho người yêu anh ta, để xem phản ứng thế nào? Điên rồ. “Tôi nghĩ là anh sẽ bị ‘xử’ khi quay trở lại Mexico.”
“Haha.” Anh ta cười khanh khách. “Em đoán thật đúng.”
Ồ, nội dung tin nhắn gửi trả cũng như lời tiên tri của tôi lúc nãy.
“Nhưng lỡ đâu…” Tôi chợt cảm thấy bất an. “..tấm ảnh sẽ đến tay Kuro?”
“Em sợ cậu ta từ khi nào vậy?” Anh ta hơi trở mình, nhìn thẳng vào mắt tôi với một nụ cười mỉa. Tôi ngây người.
Tôi cũng sẽ khiến cho em phải sợ tôi như vậy.
Tôi đã sợ Kuro, đó là sự thực. Hoặc có lẽ tôi sợ những thay đổi trong cậu hơn là cậu.
Dường như Keith đã phát hiện ra điểm bất thường của tôi, nó được chứng minh qua một cái nhíu mày. Tôi đảo mắt né tránh. “Anh, có người yêu thật tuyệt.”
“Ừ, thật sự rất tuyệt.” Anh ta nhìn mơ màng vào trong không trung, không thèm quan tâm đến cảm xúc vừa rồi của tôi nữa. Tôi chợt nhận ra là mình không muốn như thế cho lắm.
“Đã có người để yêu, liệu…anh có còn yêu tôi không?” Keith cần có được hạnh phúc, tôi không thể đem lại hạnh phúc cho anh ta. Nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu khi anh ta yêu một người khác chứ không còn là mình nữa.
“Đến giờ trẻ con của em rồi sao?” Keith nhéo mũi tôi, nếu anh ta không nói, tôi đã không để ý giọng mình vừa rồi đã nũng nịu như thế nào. Tôi có cảm giác càng ngày mình càng giống bánh bèo ngoài chợ.
“Trả lời đi.”
“Trả lời rồi, em có được gì không?” Keith vẫn giữ tông giọng đùa cợt như vậy.
“Khó chịu khi anh nói không, và được cảm giác thành tựu khi anh nói có.”
“Em thật ích kỷ!” Tôi thừa nhận và làm vẻ mặt hiển nhiên. Tôi chẳng bao giờ là thôi ích kỷ. Tôi muốn giữ tất cả những thứ mình thích bên cạnh. Nghĩ gì đó, anh ta ôm lấy tôi rồi bắt đầu thủ thỉ. “Chưa bao giờ là tôi thôi yêu em, Nữ hoàng của tôi.”
“Nói dối.” Tôi phải nghĩ trước đến rủi ro rằng anh ta là một con người nói dối vô cùng bài bản, lươn lẹo.
“Thật đấy, dù là có người khác, nhưng một góc trong tim tôi luôn chứa hình bóng em.” Không cần khẳng định lời Keith thêm lần nữa, tôi cũng biết anh ta nói thật, nó hiện rõ trong ánh mắt anh. Cảm giác thành tựu nhanh chóng chảy về trong tôi.
“Thế khi tôi và người đó cùng rớt xuống dòng nước, anh sẽ cứu ai trước?”
Ngày hôm nay, tôi đúng thật đã biến thành “bánh bèo” mà! Toàn nói những câu mà từ trước đến giờ chưa bao giờ nói.
“Không cứu ai cả.” Rất nhanh, anh ta đã đáp. “Vì cả hai đều biết bơi. Haha,” Anh ta phá lên cười sặc sụa rồi quay sang hỏi tôi ngay sau đó. “Còn em thì sao?”
“Tôi ư? Anh biết là, đối với tôi, anh rất quan trọng mà.” Tôi chợt cảm thấy nằm đây và nói những câu chuyện ngọt ngào với Keith cũng không tệ.
“Quan trọng tới mức nào?”
“Hơn cả…người yêu.” Chuyện này… đương nhiên rồi.
“Thật ư? Hơn cả…thằng nhóc Kuro ấy?”
“…” Nhắc tới Kuro, nụ cười trên miệng tôi trở nên méo xệch. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra giữa tôi và cậu, điều ấy khiến tôi không thể không cảm thấy bế tắc. “Có lẽ.”
Keith cũng ngưng cười, vòng tay siết chặt tôi hơn một chút. “Tôi sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Đoán được Keith định là gì, tôi nhanh chóng ở miệng. “Anh không được đến tìm cậu ta.”
“Tôi không hứa đâu.” Keith chép miệng hờ hững.
Chẳng có gì chắc chắn cho việc Keith sẽ chịu nghe theo lời tôi. Anh ta luôn luôn là trái ý tôi cơ mà. Nhưng rồi tôi chỉ lườm anh ta cảnh cáo một cái rồi cho qua.
“Tôi đã chẳng nghĩ là cậu ta… có thể.” Keith nhướn cao mi, thể hiện một sự buồn bực khó hiểu, lại có chút gì đó không thể tin được. Có lẽ anh ta đang đồng cảm với tôi.
“Tôi cũng vậy…” Kuro sáu năm trước và sáu năm này như là hai con người hoàn toàn khác nhau. Chẳng ai có thể lường trước cậu biến thành… như ngày hôm nay. “Kuro bị rối loạn đa nhân cách.”
“Rối loạn…sao cơ? Đa nhân cách? Giống tôi á?”
“Anh là đa nhân cách, không rối loạn.” Tôi lừ nhẹ đôi mắt. Tôi cũng không hề biết chúng có ranh giới không, hay chúng khác nhau ở chỗ nào. Nhưng tôi chỉ rõ một điều rằng, Kuro không giống như Keith. “Cậu ta như vậy có lẽ là do ảnh hưởng tâm lý của sáu năm về trước.”
“Ờ, rồi sao…? Có cách nào chữa trị không?”
“Tôi nghĩ mình có. Tôi sẽ… biến mất.”
“Hủm?”
“Tôi biến mất rồi, nếu Kuro chịu đi tìm, tôi đã thành công, nhưng nếu cậu không đi…”
“Thì tôi sẽ dẫn em về New York, và làm cho em hạnh phúc.” Keith nhanh chóng cướp lượt lời của tôi. Tôi đảo tròn hai mắt không tin tưởng.
“Giống như với người yêu anh chăng?”
“Không, hạnh phúc theo cách khác.” Keith nháy mắt cười tinh nghịch.
Tôi bật cười, sau tiếng cười thì lòng vẫn tiếp tục trùng xuống. Tôi đang đánh cược tình yêu của mình, phải. Vì tôi không biết chắc thật sự cậu liệu có đi tìm tôi hay không. Kuro đã khác đi nhiều rồi, tôi không thể tiên liệu được tất cả mọi việc nữa.
Ngày hôm sau, tôi đã biến mất theo dự định đặt ra.
Nhấc chân bước tới vườn hoa anh đào đẹp đẽ như trong chốn thần tiên, tôi thầm chắp tay cầu nguyện một kết thúc viên mãn. Sở dĩ, nơi này có vô số kỉ niệm giữa tôi và Kuro, những dấu ấn cảm xúc khắc khoải của mối tình đẹp không thể tàn phai suốt bao năm tháng. Cậu không thể không tới đây nếu như thực sự muốn tìm tôi.
Tôi cắn chặt môi, hai tay tự nắm lấy, tâm trạng chẳng khác gì một kẻ có người thân đang thực hiện ca mổ nguy hiểm trong phòng cấp cứu. Thật sợ khi tôi cứ nghĩ đến việc tính cách thứ hai của Kuro lúc này trỗi dậy, cậu chỉ sẽ hờ hững liếc nhìn mẫu giấy của tôi để lại, rồi lạnh lùng suy nghĩ: Cứ để cô ta đi.
Tôi không phải chỉ có một cách. Nếu lần này không thành, tôi sẽ ở lại từ từ chữa trị tâm lý cho cậu. Tôi không thể nói bỏ cuộc là bỏ cuộc dễ dàng như thế.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn là vô cùng lo lắng. Lần thất bại này có thể dẫn tới những mối lo ngại khác mà tôi chưa lường trước.
Tiếng bước chân phía xa giáng mạnh vào tâm trí tôi, nhìn thấy Kuro vội vã chạy lại, tôi chẳng thể kìm nén nỗi vui mừng khôn tả, nhưng vẫn không quên lánh vào sau phía nhà kho tại lãnh địa.
Trông Kuro với vẻ mặt lo âu rối rít, tôi chợt cảm thấy trong lòng như nở hoa. Dù hơi ngược, hơi ác ác một tí, nhưng những điều tôi cảm nhận lúc ấy chỉ có như thế.
Rồi chợt, Kuro tiến về phía tôi. Không thể để cậu bắt gặp trog tình huống này, tôi bắt đầu di chuyển quanh nhà kho, và dừng lại khi đã chui vào bên trong nó. Chẳng ngờ cậu lại “theo tôi” vào.
Trốn trong góc tủ cũ kĩ, tôi thở ra khe khẽ. Hôm nay tôi không dùng bất kỳ một loại nước hoa nào để cậu có thể “đánh hơi” được, chẳng rõ tại sao cậu lại nhận ra được sự khác lạ trong căn nhà kho, để khiến tôi trở nên hồi hộp như thế này. Đây chưa phải thời điểm thích hợp để gặp Kuro, tôi cần đẩy cao sự bồn chồn lo lắng, sự thành khẩn, hối hận và ăn năn của cậu lên cao hơn nữa. Có thể tôi ác, nhưng nếu bị bắt gặp nơi đây, tôi không rõ cậu sẽ suy nghĩ gì, có khi…kế hoạch vạch ra kia của tôi sẽ biến thành thất bại.
Cảm xúc của tôi bỗng trở nên mãnh liệt hơn khi cậu quay mặt trở đi, có lẽ thế. Nhờ đó, tôi đã “đá” cho cái tủ một phát, chỉ là vô tình, nhưng chính cái vô tình ấy đã thu hút sự chú ý của cậu.
Kuro quay lại dò xét. Tôi ngưng thở, nép người vào sâu hơn. Nếu là trong trường hợp ẩn nấp kẻ thù, tôi có thể chờ thời cơ thích hợp để bất ngờ đánh úp. Nhưng đối với Kuro, tôi không thể làm thế.
Tôi khua khua nhẹ một chân tránh phát ra tiếng động, để đánh thức và xua đuổi lũ chuột có thể – hay chắc chắn – đang ở dưới gầm tủ. Tôi đã được dạy rất kỹ về khả năng bình tĩnh trong mọi trường hợp, vì thế, chẳng có gì quá khó hiểu khi gương mặt tôi chẳng tồn tại một chút cảm xúc.
Có tiếng sột soạt di chuyển và tiếng chít chít kêu của lũ chuột, tôi thầm cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau tiếng chuông điện thoại, cậu cất giọng, nghe như sát bên tai. “Bay? Nếu tìm thấy, hãy ngăn cô ấy lại bằng mọi giá, tôi sẽ đến đó ngay lập tức.” Nó đủ cho thấy khoảng cách giữa tôi và cậu vô cùng gần. Tôi không rõ bản thân vừa cứu mình hay trời vừa cứu mình nữa.
Biết được địa điểm tiếp theo của Kuro, tôi theo cậu tới sân bay. Người lái xe của tôi là Keith. Anh ta lái chiếc Ford dân dụng, lại không màng đường đang rất trơn trượt, nên chúng tôi còn đến nơi trước cả cậu.
Tôi biết Kuro đang cố gắng tìm mình, nhưng tôi chẳng thể ngờ cậu lại làm một việc nào đó hơi lố tương tự như náo loạn sân bay.
Nghe được những lời thổ lộ phát ra với tông giọng cầu khẩn, cùng gương mặt nhăn nhó đầy thống khổ, bi thương của Kuro, tôi không đơn thuần chỉ cảm thấy xót xa, ray rứt. Có lẽ tôi thật sự quá đáng rồi.
“…anh cần em, anh yêu em!”
Sáu chữ kia thốt lên, tôi nhanh chóng ngẩng phắt đầu nhìn. Đã không có một ngoại lệ gì cho tôi khi nói rằng bất cứ người con gái nào cũng vô cùng hạnh phúc khi nghe được người mình yêu nói như thế. Sau khi nhìn Kuro bị người dẫn đi và khuất dần tầm mắt, tôi đảo mắt đến những ánh nhìn ngưỡng mộ, mơ màng của những người xung quanh, chợt cảm thấy như mình là kẻ hạnh phúc nhất thế giới. Sáu chữ kia, là thành quả nhận về sau biết bao nỗ lực thử thách, sáu chữ thôi, với tấm lòng chân thành của cậu nữa, như thế đã đủ lắm rồi.
Tôi sướng lâng đứng dựa vào một cái cột to gần đó, lấy tay che miệng, cảm giác như đang phiêu du lơ lửng trong không khí. Keith bỗng thụi nhẹ nắm đấm vào vai tôi, mặt mang vẻ châm biếm, nhưng ánh mắt lấp lánh ý cười ấm áp. “Hạnh phúc rồi nhé, bé Cher.”
Anh ta dang rộng tay, tôi không nghĩ nhiều liền xà vào, mắt nhoè đi vì cảm giác ấm áp đang lan toả. “Vâng, em đang rất hạnh phúc.”
“Vâng? Em?” Keith hơi ngạc nhiên, rồi lại cười toe. “A a, phải phải phải, ha ha, em thật đáng yêu.”, rồi anh luồn tay vào tóc tôi, vừa nói vừa đánh mắt về một hướng. “Trông cậu ta vô cùng suy sụp, em không nhanh, vài giây sau tính cách thứ hai trỗi dậy, cậu ta ghét em đến xương tuỷ giờ.”
Tôi ngóc đầu, trông theo ánh mắt Keith tìm đến cậu đang gần như lết khỏi sân bay, đồng thời tiếp nhận lời đe doạ của anh một cách nghiêm túc.
Chia tay Keith, tôi đi theo Kuro, chờ thời điểm thích hợp để lộ diện.
Khi cả hai ánh mắt giao nhau, tôi biết, thế giới của mình đã thật sự mở ra, một thế giới tươi đẹp với muôn vàn vạn vật tinh khôi, với hoa anh đào yếu đuối mà cũng mạnh mẽ trong gió, với ánh mặt trời ấm áp rực rỡ, và, với cậu.
—-END EXTRA 3—-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.