Băng Tan

Chương 66+67


Bạn đang đọc Băng Tan: Chương 66+67

Chương 66 các bạn xem link bên dưới phần bình luận nhé, vì H nặng nên không đăng đây được [phòng bamacodichubac vào xem thôi =)))]
mật khẩu không thay đổi nhé.
Còn đây là chương tiếp, cũng là chương cuối cùng của bộ truyện, cảm ơn các bạn đã đón đọc trong suốt thời gian qua 🙁
truyện hết rồi, mềnh buồn quá, mình còn đang tua lại xem có post sót chap nào không 🙁 🙁 🙁
Một lần nữa cảm ơn các bạn rất nhiều, hãy tiếp tục ủng hộ mình nhé :* :* :*
.
CHƯƠNG 67 – RỐI LOẠN ĐA NHÂN CÁCH.
Trời còn chưa sáng hẳn, tuyết đã rả rích rơi. Ô kính cửa sổ nhoà đi vì những giọt tuyết nặng nhẹ xô hắt. Một cơn mưa tuyết cuối mùa kéo dài lạ lẫm vào tiết trời sang xuân đáng lẽ ra phải quang đãng mây trôi.
Tiếng gió rít gào không lọt qua phòng, chỉ trừ âm thanh đập gọi nho nhỏ nơi khung cửa sổ. Tôi mắt nhắm mắt mở với tay chỉnh nhiệt độ điều hoà cao thêm, và tôi có lẽ sẽ ngủ trở lại nếu như không nhìn thấy gương mặt thiên thần đang say giấc nồng trong lòng mình.
Các vết cắn nơi cổ Sakura đã bắt đầu trở nên thâm hơn, khoé môi đầy rẫy những vết xước, có nơi còn đọng lại vệt máu khô. Và nếu lật tung tấm chăn lên, tôi sẽ còn bắt gặp thêm những vết thâm cùng vết bầm tím, bầm xanh có khắp ở chỗ trên cơ thể cô. Hoặc nơi mẫn cảm nhất của cô đang sưng tấy, hay vết máu còn đọng lại trên ga giường vì màn ngược kịch liệt… Tất cả đều chứng minh một đêm hoang thú, với tính cách cầm thú của tôi.
Tôi lấy tay day day thái dương, nghiền ngẫm suy tư về hành động của mình. Không động tới ly rượu nào, nhưng tôi lại một lần nữa mất kiểm soát và nói lên những lời lẽ khiếm nhã không ngờ tới. Bóng ma sâu thẳm trong tôi vẫn tồn tại, như rằng chỉ cần có thời cơ, nó sẽ vụt phát ngự trị toàn bộ lý trí của tôi.
Có thể tôi đang dạy cho Sakura một bài học, vì dám đá tôi đi rồi rất lâu sau mới quay trở lại tìm kiếm, nhưng cách mà tôi đang làm không hề bình thường như những con người khác, và sau mỗi lần “dạy dỗ” ấy, tôi lại cảm thấy không thoả mãn một chút nào, nhất là những lúc như giờ đây, nhìn Sakura như thế này, tôi cảm thấy dằn vặt cùng tự ra lệnh cho bản thân không được phép làm tổn thương cô ấy thêm nữa.
Tôi hôn nhẹ lên trán, lên mi mắt, lên má, rồi lên môi, nhẹ nhàng như bồ công anh bay trong gió. Sau đó nằm yên lặng, ngắm nhìn cô thật kỹ, thật lâu, như đem tất cả các đường nét trên gương mặt cô học thuộc lòng.
Mưa tuyết ngoài trời vẫn chưa chịu dứt, vài cơn sấm nhẹ còn ghé ngang qua. Tôi luồn tay vào từng sợi tóc mềm mại của người con gái trong lòng, tạo khoảng cách đủ gần để cô có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Nhịp tim của tôi đã đập đều đều trở lại, vì cô. Tôi bỗng cảm thấy niềm vui sướng khó tả đang hiện diện trong chính cuộc sống của bản thân. Tôi có nên bắt đầu lại với cô từ bây giờ?
Cho đến khi Sakura tỉnh dậy vào lúc khá lâu sau, ánh mắt xanh biếc của cô nhìn tôi, trống rỗng, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ban nãy của tôi tức tốc vụt đi như chưa bao giờ tồn tại. Tôi xót xa, giọng điệu có chút ngắt quãng. “Em… không sao chứ?”
Sakura dụi mắt, đánh đuổi cơn buồn ngủ, sau đó nhếch miệng cười, châm biếm nhìn tôi. “Chẳng vấn đề gì. Vì đã từng ngủ với nhiều loại đàn ông, nên tôi quen mất rồi.”
Tôi cứng người, xoáy sâu vào trong ánh mắt kia một lúc. Sau đó cũng cong miệng cười bất cần đời. “Tuyệt. Tôi cho em nghỉ dưỡng sức, tôi sẽ không bảo đảm tối nay, ngày mai, và những ngày sau này, em đủ sức để có thể làm tình với tôi.” Tôi vạch tấm chăn rồi ngồi thẳng dậy, sau khi cào lại mớ tóc rối một chút, tôi tiến thẳng về phía nhà vệ sinh.
Hạnh phúc ư? Tôi đã không tài nào nhớ ra nỗi cảm xúc hạnh phúc, cảm thông, xót xa khi nãy đã tồn tại như thế nào trong tôi. Có lẽ nó đã bay biến hết tất cả theo từng câu chữ mà cô vừa vụt ra khỏi miệng.
.
Mặc cho là được phép nghỉ ngơi ở nhà, nhưng Sakura vẫn đến công ty làm việc, đôi chân cô hơi khập khiễng đôi chút, và cô phải mặc chiếc áo cao cổ che đi những dấu vết mờ ám. Lý do có thể vì cô buồn chán, hoặc cô đang chứng minh bản thân mạnh mẽ, không chịu bất cứ hình thức ràng buộc nào của tôi – dù rõ ràng là vậy. Chúng tôi trao đổi vài câu về vấn đề này, rồi tôi không quan tâm lắm, tiếp tục chuyên tâm vào phần việc của mình.
Đến giữa trưa, khi nhân viên đã bắt đầu ném bút viết xuống bàn, để máy tính ở chế độ ngủ và hò hẹn nhau cùng đi đến căn-tin, tôi vươn vai một cái, sau đó quay số nhờ người đưa cơm lên hộ. Nhưng còn chưa kịp, Manh Nha đã lao vào phòng, thái độ hí hửng.
Tôi cau mày. “Tại sao không gõ cửa?”
Manh Nha ngưng cười, lầm lũi bước ra ngoài, đóng cửa lại, rồi gõ cốc cốc hai tiếng. Tôi hắng hắng giọng. “Được rồi, vào đi.”
“Giám đốc, hôm nay em chuẩn bị cơm cho anh, anh ăn thử nhé?”

Tôi còn chưa mở miệng, vừa hay Sakura đi ngang qua trông vào, lập tức rẽ vô phòng, ngăn cản Manh Nha tiếp tục bày từng khay thức ăn lên một chiếc bàn khác trong phòng. “Ở với giám đốc lâu như vậy, cô vẫn không biết anh ta không thể ăn những thứ này?”
Nếu Sakura không xuất hiện, có lẽ tôi đã buông ra một câu tương tự như vậy. Nhưng mọi sự bây giờ đã thay đổi.
“Ý cô là gì?” Manh Nha nheo mắt tức anh ách. “‘Những thứ này?’ Đây là đồ tôi nấu cho giám đốc, là công sức của tôi, không phải ‘những thứ này!’”
“Ngu ngốc!” Sakura khoanh tay, mặt lạnh lùng nhưng không kèm theo sát khí. “Cút ra ngoài cùng thứ đó của cô đi.” Đây đích thị là một câu lệnh, Sakura đã quen với việc ra lệnh cho người khác, nhưng nó không đồng nghĩa với việc cô cũng có thể ra lệnh cho người của tôi.
“Cô chửi tôi, đuổi tôi ư?” Manh Nha tức run người, cô giơ tay lên cao chuẩn bị cho một cú tát, ép buộc tôi phải ngăn cản trước khi có cuộc ẩu đả xảy ra, hay trước khi Manh Nha không toàn thây dưới chân Sakura. “Dừng lại.”
“Giám đốc, cô ta bắt nạt em, anh nói gì đi.” Manh Nha bắt đầu giở ra tông giọng nhõng nhẽo thường ngày của mình. Nếu nói toạc ra thì, tôi vô cùng nhức đầu trước mỗi lần như vậy. Nhưng tâm tình của Manh Nha hiện giờ đối với tôi không quan trọng, quan trọng là tôi, cùng cách xử trí cô của tôi.
“Đúng là tôi không ăn được đồ lạ.” Tôi hướng mắt về phía Sakura đang đứng im, gương mặt tỏ ra khá thờ ơ. “Nhưng đồ của Tiểu Manh Nha nấu thì khác, tôi ăn được.”
Sakura tập trung ánh nhìn về phía tôi, có thể nói cô đã ngỡ ngàng một hai giây, cùng một thứ cảm xúc gì đó loé lên rồi vụt tắt trước khi nhếch mép cười. “Tôi không tin.”
Dù là có cách giải quyết khác, nhưng tôi không hiểu sao bản thân lại tự ép mình phải chứng minh cho cô thấy. Tôi giơ tay đón nhận chiếc thìa từ tay Manh Nha, liếc nhìn Sakura một cái rồi bắt đầu đưa từng thìa cơm vào miệng.
Manh Nha vui sướng khi nhìn thấy cảnh này, chỉ Sakura là lẳng lặng nhìn từng động tác của tôi. Tôi cố gắng không lộ một điểm bất thường nào cho cô có thể để ý thấy. Giá như tôi có thể miêu tả với ai đó cảm xúc về mùi vị món ăn ngay bây giờ.
Vì một lý do nào đó, bệnh lý biếng ăn này của tôi trở nên trầm trọng thêm, đối với những thức ăn không phải do chính mình hay bác Tanaka nấu, tôi không đơn thuần chỉ cảm thấy mùi vị khó chịu như trước kia nữa, mà có thể sẽ nôn mửa nếu như ngoan cố nếm thử. Có một lần, vì để khiến mẹ Yosuke vui trong ngày của mẹ, tôi cố gắng nuốt trôi những món mà bà nấu dành riêng cho mình, và kết quả là tôi đã phải nhập viện.
Tuy nhiên, tôi đã gạt đi tất cả mọi hậu quả ở hiện tại, tiếp tục ăn với… không mục đích rõ ràng gì cả.
Được hơn phân nửa, tôi lấy khăn chùi miệng, suýt nữa đã ho sặc lên. “Sakura, em ra ngoài mua nước giúp tôi.”
Sakura không nói gì, đứng bất động một lúc trước khi động đậy đôi chân. Ngay sau khi cô khuất bóng, tôi lập tức lao thẳng đến nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo vào trong bồn rửa tay. Manh Nha vội vã chạy theo tôi, kinh hoảng la lên. “Giám đốc, anh có sao không??”
Tôi xua tay ra hiệu cho Manh Nha ra ngoài, nhưng cô vẫn cứ thế tiến tới. Tôi lập tức quát lên. “Cút ra ngoài!”
Manh Nha hoảng loạn, chỉ dám đứng ở cửa nhìn vào. Tôi vốc nước vào mặt, súc miệng và xả nước. Tôi đã không làm được – một công việc không vì mục đích, hay vì mục đích chẳng đâu vào đâu. Cảm giác rối bời liên tục vo vo trong đầu, tôi vốc nước lên mặt thêm mấy lần nữa, rồi ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương.
Qua tấm gương, tôi chợt phát hiện nhân ảnh của một người con gái khác bên cạnh Manh Nha. Sakura đã không đi mua nước theo lời tôi mà đứng đó từ lúc nào, cô nhìn gương mặt tôi qua gương, sự phản chiếu này không hề khiến những tia phức tạp dâng tràn trong ánh mắt cô bị lu mờ.
“Rốt cuộc thì, vì sao anh phải làm như vậy?”
Vì sao tôi phải làm như vậy, chính tôi cũng không hề biết. Chỉ biết rằng tôi luôn muốn đùa bỡn, chống chế cô bằng những hành động vô cùng ngu ngốc. Tại thời điểm bây giờ, để cô thấy được bộ mặt nhu nhược này, tôi ngoài sự thổn thức, nhục nhã thì còn cảm nhận được nhiều mặt trái khác ngổn ngang. Ánh mắt kia của cô như đang đốt cháy lấy tôi vậy.
Sakura nhấc từng bước chân tiến vào trong phòng vệ sinh, cô ôm chầm lấy tôi từ phía sau, má áp vào tấm lưng tôi. “Đừng như vậy nữa, Kuro…”
Tôi nắm lấy bàn tay đang đặt trên ngực mình, nhẹ nhàng quay người lại, tôi đã có thứ suy nghĩ sẽ ôm Sakura cho đến khi tôi nhìn thấy ánh mắt xanh láy của cô. Tôi vuốt ve nhẹ bầu má tròn trĩnh bằng một tay, rồi bằng cả hai tay. Sau đó, tôi cúi xuống một chút, chuẩn bị chạm môi mình vào môi đối phương.
Nhưng động tác của tôi nhanh chóng bị gãy đoạn khi tôi chuyển hướng đến tai cô. Tôi khẽ thì thầm. “Em không có quyền yêu cầu tôi, búp bê của tôi~”
Tôi nhếch môi cười nhìn Sakura đang cứng người như pho tượng. Thậm chí là khi tôi đã rời đi, người cô vẫn không hề nhúc nhích.
.
Cuộc sống của tôi và cô những ngày sau đó cứ lặp đi lặp lại với một chủ đề duy nhất: tình dục. Mỗi ngày, tôi đều nghĩ ra một phương thức mới để tiến hành bạo dâm, tra tấn cô. Dường như tôi đã hoàn toàn biến thành thú vật khi ở trên giường. Cứ như vậy, trên người cô tồn tại chằng chịt những vết thương nhỏ to, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, đôi khi là những vết rách. Sakura không nói gì, cũng không hành động gì, cô chỉ… cam chịu tất cả. Lý do cô chịu đựng có thể vì yêu tôi, có thể vì thương cảm cho một bệnh nhân tâm thần như tôi. Tôi không biết cô sẽ chịu đựng được bao lâu, tôi cũng không quan tâm đến vấn đề đó. Những bóng ma tối tăm liên tục lẽo đẽo trong tôi, thôi thúc tôi phải dạy cho cô một bài học, và bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ, hay vẫn chưa đáng là gì.

Để rồi cho đến một ngày, lịch sử lại tái diễn…
Thức dậy vào một buổi sớm nắng xuân còn lạc vài tia lạnh, tôi nhận ra “chiếc gối ôm” của mình bao ngày đã biến mất. Vòng tay tôi giờ đây trống rỗng như không, không những thế, vị trí bên cạnh đã nguội lạnh từ bao giờ…
Tôi lồm cồm bò dậy, đập đập vào đầu mấy cái trước khi đẩy cửa bước vào phòng tắm. Không thấy Sakura ở đây, tôi liền xuống dưới nhà để tìm kiếm, vừa đi vừa gọi tên cô. “Sakura~.”
Vẫn không thấy người đâu, cũng không có tiếng trả lời, tôi bắt đầu vệ sinh nhanh thân thể, mặc đồ chỉnh tề và đi đến công ty. Nỗi lo vô hình dần dần đong đầy trong tâm trí tôi.
“Sakura đã đến chưa?” Vừa thấy mặt Manh Nha, tôi ngay lập tức hỏi. Đáp lại tôi chỉ là một cái lắc đầu rất đáng để tôi tức giận. Tôi nhấc máy di động gọi cho cô, nhưng đã không có ai bắt máy.
Dù chỉ mới một tiếng bị đe doạ trước sự biến mất của Sakura, những tôi vẫn không thể kìm nén bản thân yên lòng được. Có thể tôi đã xem Sakura như món đồ chơi, tôi không quan tâm đến cảm xúc của cô, và đã từng nghĩ cô sẽ không chịu đựng được lâu, nhưng tôi vẫn không thể tưởng tượng đến viễn cảnh cô một lần nữa rời bỏ tôi là như thế nào.
Lại nghĩ đến đoạn đối thoại với Saito Suichi – hay là Keith – ngày hôm qua, nỗi lo sợ càng bung trào mạnh mẽ. Hắn ta đã đích thân đến văn phòng tìm tôi, và đấm tôi một cú thật đau xem như lời chào hỏi đầu tiên.
“Tên khốn! Xem cậu đã làm gì Cher của tôi!?”
“Của anh?” Tôi lau đi giọt máu rỉ ra bên khoé mép, nhếch môi cười bông đùa. “Như thế nào là của anh?”
Hắn xốc cổ áo tôi, khuôn mặt trẻ con so với sáu năm trước không khác gì đang nhăn tít lại vì tức giận. Hắn định mở miệng chửi tôi thêm một câu, nhưng khi đã suy nghĩ lại, hắn buông thả cổ áo tôi, giọng điệu vẫn chưa thể dập tắt đi cơn phẫn nộ. “Cậu không nhận ra em ấy đã phải khổ sở như thế nào vì cậu sao?”
“Cô ấy kêu anh đến đây sao?” Tôi cúi xuống chỉnh chỉnh lại chiếc cà vạt đang bị lệch về một bên của mình.
“Cậu nghĩ là vậy ư?” Keith nhíu mày sôi sục đầy khí thế căm tức. “Em ấy đã khóc lóc như đứa trẻ trước mặt tôi, khi tôi bắt đầu tra vấn.”
Cô đã khóc ư? Đó chính là một dấu chấm hỏi lớn của tôi khi ấy, cùng với những thứ cảm xúc khác lạ. Nước mắt của cô, số lần tôi được nhìn thấy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô thật sự đã vì chuyện này mà khóc?
Khi ấy, tôi đã nghĩ đến bản thân đã thật sự hơi quá lố, nhưng nét mặt bên ngoài của tôi vẫn thản nhiên như không.
“Xem ra cậu không quan tâm?” Hắn cau mi nhìn tôi, rồi quét chiếc lưỡi một vòng quanh hàm răng trắng. “Được thôi, tôi sẽ dẫn em ấy đi. Tôi thừa nhận với cậu rằng, tôi vô cùng yêu em ấy, tôi sẽ dẫn em ấy đi bất cứ nơi đâu có thể, chỉ cần là em ấy được hạnh phúc.”
“Anh không thể làm vậy.” Tôi lập tức cất tiếng đáp trả. Tôi có thể im lặng ở bất kỳ câu nói nào của hắn ta, riêng câu nói này đã chọc trúng tâm tư tình cảm của tôi rồi. Sakura là của riêng tôi, hắn vĩnh viễn không được phép dẫn cô đi khi tôi không đồng ý.
“Tôi sẽ làm vậy.”
“Anh không thể.”
“Thử nói lý do tôi không thể xem?” Hắn bỗng bật cười khanh khách, tựa hồ như xem lời nói của tôi chỉ là một chiêu trò cãi bướng của những đứa trẻ cứng đầu.
“Vì cô ấy yêu tôi.” Sakura đã đến đây tìm tôi sau sáu năm trời, nhất định cô sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như thế.
“Haha, sai rồi, vì em ấy cảm thấy cậu thật đáng thương – kể từ khi bắt đầu trở về, cho đến tận bây giờ.”
Tôi khựng người trong một vài giây. Sự đáng thương mà cô dành cho mình, tôi đã từng nghĩ tới. Người con gái này che giấu rất kỹ, có khi hắn ta nói đúng, tất cả những gì cô đã thể hiện với tôi đơn thuần chỉ là cảm thấy tôi rất đáng thương.
“Rối loạn đa nhân cách ư? Cậu nặng lắm rồi. Thật đáng thương.”

“Anh nên câm miệng.” Tôi suýt chút nữa đã ném một thứ gì đó từ trên bàn vào mặt hắn ta. Tôi nhanh chóng gọi người. “Tống cổ kẻ vừa đặt chân vào phòng tôi ra ngoài, ngay tức khắc.”
“Hếi, tôi sẽ tự đi.” Hắn xua xua tay, rồi thọc cả hai tay vào túi quần, cong miệng cười vô tội rồi tự tại bước ra khỏi phòng.
Những lời của Keith thực sự có sức nặng đối với tôi. Suốt từ hôm qua đến nay, tâm tình tôi đã mang tư tưởng phòng bị, thao thức. Vì thế mà đêm qua, tôi đã không còn nặng tay với cô như trước nữa. Nhưng lúc tỉnh dậy, tôi vẫn không thấy cô đâu…
Cơn sóng từ ký ức dạt về – cả hôm qua và sáu năm trước – khiến đầu óc tôi như muốn nổ tung vì lo lắng. Trong quá khứ, Sakura đã từng rời bỏ tôi mà đi trong đêm, tôi đã cảm thấy bùng nổ đến mức độ nào. Lịch sử không được phép tái diễn, tôi nhất định phải là người ngăn dòng chảy trôi của nó lại.
Tôi rời công ty và trở về căn biệt thự ngoại ô. Lý trí còn sót lại bảo tôi phải từ từ, thật kỹ lưỡng, đừng bỏ sót một mối vấn đề nào. Tôi mở toang tủ quần áo, một vài bộ đồ của Sakura mang đến đây vẫn còn nguyên. Nhưng quần áo với cô không quan trọng, cô có thể tự mua mới khi thật sự bỏ đi.
Dẹp bỏ đi suy nghĩ Sakura đã đi, tôi tự trấn an bản thân bằng cách Sakura đang cố tình chơi trò trốn tìm để hù tôi một vố. Tôi tìm cô trong gầm giường, ngoài lan can, mọi ngóc ngách trong ngôi nhà một lần nữa. Kết quả trả về vẫn là con số không.
Tôi ngồi thụp xuống giường, nỗi lo sợ ngày một càng giày vò tâm can. Trấn tĩnh bản thân thêm một lúc, tôi nhấc máy gọi đi. “Tìm Yosuke Sakura về đây cho tôi, không được chậm trễ.”
Tôi gấp gọn tấm chăn, khi nãy tôi đã vội quá đến độ quên đi mất việc này. Trong khi gấp, một mẩu giấy nhỏ rơi ra từ trong đó, có lẽ nó đã bị chiếc chăn làm cho nhàu nhĩnh đôi chút.
“Xin lỗi…cảm ơn…tạm biệt…my love…”
Bốn câu chữ mang bốn nội dung, cũng là bốn thứ cảm xúc mà cô dành riêng cho tôi, tất cả được viết bằng thứ tiếng Anh dưới nét chữ vuông vắn đáng yêu, lại có phần quyến rũ của cô. Không còn nghi ngờ gì nữa…cô…Sakura muốn rời bỏ tôi.
Liệu tìm cô bây giờ còn kịp hay không? Bằng mọi cách, tôi sẽ chẳng bao giờ để trường hợp không kịp xảy ra. Suy nghĩ những nơi cô có thể đến một cách nhanh gọn nhất, tôi ngay tức khắc cho quản lí lái xe đến trường trung học cấp 3 Harrod. Vừa đến nơi, tôi lịch thiệp xin phép bảo vệ trường được vào trong, với lý do đã hẹn gặp hiệu trưởng từ trước.
Đứng trước vườn hoa anh đào trống không, cảm xúc bâng quơ của tôi đã phát triển thành một loại cảm xúc giày xéo đau đớn lạ thường. Gốc Anh đào vĩnh cửu xưa kia vẫn còn đó, nhưng nhân ảnh người con gái nay lại tiếp tục rơi vào cõi hư vô.
Tôi quỳ bệt xuống, vuốt ve nhẹ từng dấu chân in hằn trên nền đất ẩm ướt. Ai cũng đều có thể vào đây, nhưng chẳng hiểu sao, tôi không căn cứ đinh ninh rằng dấu chân ấy là của Sakura. Hay nói cách khác, cô đã đặt chân đến nơi này không lâu trước đó.
Hoặc là do, chính tôi đã ảo tưởng quá nhiều rồi…
Tôi tiến sâu hơn vào lãnh địa Mặt trời, chầm chậm vòng một vòng bên ngoài và trong kho. Mọi thứ quá tối tăm, quá cũ kỹ, ngang dọc nơi đây là những mạng nhện lớn nhỏ, lâu lâu lại có một con chuột chạy ngang qua, mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc.
*Cộp!*
Thứ âm thanh gì đó vang vọng trong không gian im ắng, vừa ngay khi tôi định rời đi. Tôi quay đầu lại, chậm rãi nhấc chân tiến gần đến chiếc tủ cũ kĩ nằm yên vị ở một góc phòng để xem xét. Bỗng một con chuột chạy qua chân, khiến tôi giật mình lùi lại.
Có lẽ tôi lại vừa ảo tưởng… Đó chỉ là một con chuột…
Điện thoại của tôi chợt rung lên cùng với hồi chuông. Tôi vội nhấc máy, lập tức nhận được một thông báo. “Thưa giám đốc, tên Yosuke Sakura, thư kí của ông xuất hiện trong chuyến bay từ Nhật Bản đến New York, thời điểm 30’ nữa.”
“Bay? Nếu tìm thấy, hãy ngăn cô ấy lại bằng mọi giá, tôi sẽ đến đó ngay lập tức.”
Tôi rời đi ngay, thời gian từ Harrod đến sân bay chỉ khoảng 20’, còn dư 10’ để tìm cô trong sân bay rộng lớn, nhất định tôi sẽ kịp.
“Hãy lái nhanh nhất có thể.”
Ngồi trên xe, tôi mang tâm trạng của một người có tâm can nóng như ngồi trên đống lửa. Tôi vo tròn hai tay lại với nhau, đôi khi là xoa nắn, vò vò rối mái đầu.
Con đường ẩm ướt vì tuyết bắt đầu tan, làm giảm đáng kể tốc độ của xe vì tài xế sợ trơn trượt. Tôi liên tục mở miệng hối thúc nhanh hơn, nhanh hơn chút nữa.
…Chợt nhận ra, Sakura có lẽ không phải của tôi, và cô chưa hẳn thuộc về tôi, tất cả đều do tôi ngộ nhận. Hành động của tôi những ngày vừa qua dường như thật sự rất quá đáng, tôi cần phải gặp cô để nói một tiếng xin lỗi chân thành. Thậm chí là tôi còn phải gặng hỏi cuộc sống của cô về những tháng ngày không có tôi bên cạnh, thể hiện hết nỗi đau xót của mình khi cô bỏ rơi tôi dạo trước, và, tôi còn cần phải nói một tiếng yêu với cô cho đúng nghĩa…
Tình yêu của tôi dành cho cô trong sáu năm qua vẫn chưa hề thay đổi, nó chỉ nằm an nghỉ một góc trong tim, chờ ngày hồi sinh, sống lại. Chính lúc tôi nhận ra bản thân mình cần có cô đến mức độ nào, cũng là lúc cấp bách nhất – cô đang định sẽ rời xa tôi, lần này cũng đồng nghĩa với vĩnh viễn.
Tôi chạy thật nhanh đến sảnh đi nước ngoài, xoay vài vòng tìm kiếm một bóng dáng nhỏ bé trong mênh mông bể người. Nhìn những cặp trai gái nước mắt chia xa mà lòng tôi bồi hồi một nỗi xót thương vô tận. Tôi sẽ không để bất cứ điều gì, bất cứ con người nào có thể đem cô tách rời tôi.
Tiếng thông báo của nhân viên trên loa phát thanh khiến tôi sực tỉnh. Chuyến bay của cô sắp cất cánh, và tôi phải làm gì đó.
“Nhanh chóng quăng một vali tiền cho giám đốc sân bay, bảo hắn cho tôi mượn loa phát thanh một vài phút, tôi sẽ không để ảnh hưởng đến bất cứ chuyến bay nào. Nếu có chuyện gì, tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.” Tôi căn dặn vội vã với anh quản lí, anh ta không chần chừ gì nhiều, lập tức di chuyển ngay.

Dù vẫn chưa được cấp phép, tôi vẫn lao đến phòng thiết bị, chiếm đoạt lấy loa phát thanh của nữ nhân viên với sự đồng ý giả dạng.
Qua tấm kính cường lực trước mặt, tôi nhìn thấy tất thảy hoạt động của sảnh đi bên dưới, xô bồ, tấp nập. Tôi thở mạnh một hơi, cúi người kề miệng với micro, trầm giọng. “Sakura~”
Thái độ của bọn người bên dưới dường như đã rất ngạc nhiên? Tôi không biết, cũng không quan tâm, tôi chỉ liên tục đảo mắt vào một nơi vô định nào đó để tìm nhân ảnh của cô. “Sakura, hãy xuất hiện trước mặt tôi đi.” Cổ họng tôi như nghẹn ắng lại, vọng vào trong loa tông giọng khẩn thiết, van cầu tình yêu. Sakura có lẽ đang ở đâu đó trong sân bay này, cô đang lẳng lặng hoà vào trong dòng người đông đúc, nhưng đôi tai vẫn lắng nghe lời tôi nói. Suy nghĩ trên đã tạo động lực cho tôi tuôn ra toàn bộ những nỗi niềm tâm tư của mình sau này. “Tôi xin lỗi…vì tất cả.”
Bọn bảo vệ bên dưới bắt đầu hướng mắt nhìn tôi, rủ rỉ tai nhau rồi chạy nhanh lên trên này. Có lẽ họ đã phát hiện ra tôi chưa thật sự được quyền hạn cướp đoạt loa phát thanh. Tôi chỉ còn thời gian thậm chí là vài chục giây để thổ lộ lòng mình cho Sakura biết, trước khi bọn họ chạy đến và tống cổ tôi đi. “Sakura, tôi đã cứ nghĩ mình không còn yêu em từ lâu, nhưng giờ thì tôi đã nhận ra rồi, trong sáu năm qua, tôi không thể nào quên được em dù thời gian có thật sự dài, hình bóng em đã ám ảnh tâm trí tôi như một cơn bùa chú vậy. Sakura, em rất biết cách giữ trái tim người khác…”
Bảo vệ xông vào trong phòng, tôi đứng bật dậy, gào vào trong micro. “Đừng đi, Sakura! Hãy ở bênh cạnh tôi, chữa tâm bệnh cho tôi. Tôi…tớ…anh cần em…anh yêu em!”
Tôi bị đè sấp xuống bàn, hai tay bẻ ngoặt về phía sau. Tôi gồng mình chống trả, cơ mặt đỏ bừng, nổi rõ các đường gân xanh. “Thả tôi ra!”
Bọn họ xem tôi như một tội phạm, áp giải tôi khỏi phòng thiết bị. Cho tới khi có một cuộc điện thoại yêu cầu từ cấp trên, họ mới chịu buông thỏng tay tôi. Nhưng lúc này cũng đã là vài phút sau.
Tôi chạy đến bên ô kính lớn hướng ra sân bay, nhìn chiếc phi cơ lăn bánh nhanh dần đều trên đường băng rộng rãi. Có lẽ trong mười mấy tiếng tới, nó sẽ đáp xuống sân bay New York – nơi nằm tận bán cầu phía bên kia Trái Đất, mang theo một người con gái yêu kiều quyến rũ rời xa đất nước này, và rời xa tôi.
Gạt đi tất cả sự lộn xộn cùng những ánh nhìn hiếu kỳ săm soi đang chằm chằm chĩa về phía mình, tôi lững thững quay đầu rời khỏi nơi đây, trong lòng nghe như có thứ gì đó đổ vỡ, tan nát.
Sakura, em thật sự muốn rời xa anh sao…?
Nếu thời gian quay lại nửa tháng trước, tôi nhất định sẽ ép mình đối xử thật tốt với cô. Tôi hối hận rồi, với tất thảy những hành động, những hành vi thái độ đã khiến cô tổn thương. Nhưng sẽ chẳng đồng hồ nào chịu quay lại theo lời tôi nữa, tất cả đã muộn. Lần này không ai đem cô đi, mà chính bản thân tôi đã đem cô đi. Chính tôi đã đốt chết tia hy vọng cuối cùng của một mối tình kéo dài suốt bao năm nay…
Đôi chân tôi vô thức lê bước trên con đường lát gạch ẩm ướt đầy lá và cánh hoa. Tôi không rõ mình đang đi về chốn nào, chỉ biết khi ý thức về thực tại kéo đến, tôi thấy một con đường hẹp quanh co vắng vẻ, với hàng ghế gỗ kéo dài dưới những gốc anh đào dọc theo đó.
Nền đất ướt tuyết âm ẩm lên một thứ mùi lành lạnh, tinh khôi, lại phủ nhuộm thêm cả xúc giác hiu hắt, hoang tàn. Lối mòn đằng đẵng cứ như kéo dài đến vô tận. Tôi cứ đi, đi mãi, với thứ cảm giác vòm anh đào này là cánh cổng dẫn đến thiên đường, tôi chỉ cần đi hết, ước mơ của tôi sẽ thành hiện thực…
Ước mơ của tôi, là Sakura bỗng xuất hiện trước mặt, hứa với tôi rằng sẽ ở bên cạnh tôi, mãi mãi…
Thời gian trôi qua bao lâu, tôi không rõ, một tiếng, hai tiếng, hoặc nhiều tiếng hơn thế, con lối hẹp vẫn chưa có điểm kết thúc. Mặc cho đôi chân đã mỏi nhừ, nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc. Tôi ngoảnh lại phía sau nhìn chặng đường mà mình đã đi qua. Đó đã là một chuyến hành trình dài, và dù có muốn thì tôi không còn cơ hội để quay đầu lại nữa. Tôi cứ thế bước tiếp trong yên bình, câm lặng…cho đến khi đụng phải một cái bóng.
Tôi ngước đầu lên nhìn, bỡ ngỡ, rồi từ từ chìm đắm trong những cảm xúc thăng hoa.
“Sakura~…”
Sakura xuất hiện trước mắt tôi, người cô như toả ra ánh hào quang sáng chói… Nhưng… cô vẫn chỉ bất động một chỗ, lẳng lặng hướng ánh mắt vô hồn màu xanh nước đến tôi. Tắt đi nụ cười vừa chớm nở trên khoé môi, tôi vội chạy nhanh đến bên hình bóng ấy, trống ngực đập liên hồi vì nỗi sợ hãi xâm lấn mãnh liệt. Tôi không sợ bất cứ điều gì đến như vậy. Tia hy vọng mỏng manh cuối cùng của tôi đang chơi vơi phía bên trên ngọn lửa hiu hắt của ngọn nến. “Không phải mơ! Đừng! – một lần nữa! Xin em, đừng biến mất~!”
Những giọt nước mắt đau đớn trực trào nhem nhuốc trên gương mặt, tôi khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc.
Thế nhưng…
Đây hoàn toàn không phải là một giấc mơ, tôi đã đến, chạm vào cô, cô không hề vỡ tan thành những làn bụi trắng, cô vẫn đứng yên đấy, làn da chảy tràn trong mình đầy đủ những dòng huyết ấm áp. “Sakura, thật sự là em sao?”
Sakura cong miệng cười ngộ nghĩnh. “Trên đời này có được bao nhiêu Sakura giống như tôi?”
Vỡ oà trong nỗi niềm hạnh phúc nhất trần đời, tôi ôm chầm lấy cô, cười trong làn nước mắt. “Xin lỗi, anh sẽ không bao giờ để em phải chịu thêm thiệt thòi nào nữa~.”
Vi vu trong cơn gió đem hơi thở của mùa xuân là từng cánh anh đào hồng phấn yên bình. Các đốm tuyết nho nhỏ còn sót lại trên thân cây đã tan chảy, quyện từng giọt nước lạnh buốt xuống mặt đất, và trôi tuột trên làn da.
Đông kết, băng tan, chim hót, ánh nắng vàng rực rỡ, cánh anh đào hồng phấn, tất cả đều làm nên mùa xuân ấm áp, mùa xuân hạnh phúc nhất trong tôi.

—-THE END—-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.