Bàn Tròn Trí Mạng Full

Chương 87: Trung Trinh Truyện - Quy


Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 87: Trung Trinh Truyện – Quy

CHƯƠNG 86: Trung trinh truyện – quy

Edit: Foxpii

Bề ngoài này được chế tác thành một vại ngói hình mai rùa, cao khoảng 50 cm, thân vại tròn, trên rộng dưới hẹp, vị trí rộng nhất nằm ở một phần ba vại ngói, nhìn ra cũng chỉ có 50 cm, miệng vại thu hẹp chỉ có kích thước chưa bằng một bàn tay. Thể tích của vại ngói ước chừng bằng thể tích của một người, nhưng hình dạng và hình thái của con người căn bản không thể phù hợp, càng đừng nói đến kích thước của miệng vại kia, đầu người lớn căn bản không có cách nào xuyên qua miệng vại nhét vào. Chuyện không thể hoàn thành trên lý thuyết nhưng cái vại rùa này lại làm được ——

Giang Vấn Nguyên đeo găng tay, nhẹ nhàng ấn khối da đầu kia, dưới da là hình dạng hộp sọ hoàn chỉnh cứng rắn, không có biểu hiện nứt xương và nát bấy. Không gian trong vại ngói được lấp đầy, da đầu từ miệng vại bị mắc kẹt giữa miệng vại và chất độn bên trong vại, bị ép ra một dấu vết rất sâu. Giang Vấn Nguyên đứng thẳng dậy, hướng người chơi đứng ở ngoài cửa nhìn xung quanh nói: “Hai người vào đây đem cái vại ngói này ra ngoài.”

Một thanh niên đeo kính tên là Đới Lập và Mạc Phàm biểu hiện vẫn luôn rất tích cực, chủ động đi vào trong phòng. Bọn họ ở ngoài phòng ngửi thấy mùi tanh và mùi hôi thối rất nặng, cũng đã chuẩn bị tâm lý tốt. Mạc Phàm còn đeo khẩu trang phòng bụi nhưng mùi hôi thối trong phòng hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của bọn họ. Mùi họ ngửi thấy bên ngoài phòng chỉ là khó chịu bình thường, nhưng mùi trong phòng có thể dùng vũ khí sinh hóa để hình dung. Khẩu trang chống bụi cũng vô dụng, Đới Lập và Mạc Phàm vừa mới đi vào trong phòng liền cảm giác bọn họ sắp hít thở không thông trong mùi hôi thối, nhưng Giang Vấn Nguyên và Trần Miên ở trong phòng tìm kiếm manh mối, ở lại một thời gian tương đối, lại là bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra.

Đới Lập và Mạc Phàm không hẹn mà cùng dùng lý do “Nói không chừng trước khi bọn họ đến hai người kia đã dùng con rối che chắn công kích tinh thần hôi thối rồi” để an ủi mình, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đem vại ngói chuyển ra khỏi phòng. Giang Vấn Nguyên và Trần Miên kiểm tra những đồ chứa có thể tích tương tự như người lớn trong phòng một lần nữa, xác nhận thi thể của người chơi nam đầu bím kia quả thực không có ở trong phòng mới rời khỏi.

Đới Lập và Mạc Phàm chuyển vại ngói đến khu nghỉ ngơi công cộng của homestay, sau khi bọn họ dọn sạch bùn bên trên, liền chờ Giang Vấn Nguyên và Trần Miên từ trong phòng đi ra. Mạc Phàm nói với Giang Vấn Nguyên: “Đại lão, chúng tôi đã thử lấy đồ vật bên trong ra, nhưng miệng vại quá nhỏ, đồ vật bên trong bị kẹt không cách nào lấy ra. Phỏng chừng chỉ có thể trực tiếp đập nát vại ngói mới có thể nhìn thấy thứ bên trong.”

Lúc Mạc Phàm đề nghị, hắn cũng đã chuẩn bị cũng vô cùng chu toàn, chuẩn bị mấy cái búa, cũng đủ để đối phó với vại ngói rồi. Giang Vấn Nguyên gật đầu đồng ý với đề nghị của Mạc Phàm: “Đập nhẹ thôi, đừng làm hỏng đồ đạc bên trong vại.”

“Đương nhiên, đương nhiên!” Mạc Phàm có chút kích động nói. Không cần Giang Vấn Nguyên động thủ, Mạc Phàm liền tự động mang theo mấy người chơi quen biết cùng nhau đập nát toàn bộ vại ngói từ bên ngoài, lộ ra đồ vật bên trong vại ngói.

Đó là thi thể hoàn chỉnh của người chơi nữ, thi thể của cô ta chen chúc thành một khối, vẫn duy trì hình thùng tròn trong vại, nằm trong một cái vại ngói bị vỡ nửa bên. Hung thủ giết chết người chơi nữ đầu húi cua kia vì để nhét cô ta vào trong vại ngói mà đem toàn bộ thân thể và tứ chi đều bẻ gãy, dùng hình dạng vừa phục nhất chen vào trong vại. Nhưng hộp sọ của người chơi nữ đầu húi cua vẫn là hình dạng ban đầu, không bị phá hư, đầu cô làm cách nào mà xuyên qua miệng vại nhỏ hơn hộp sọ một vòng lớn?

Dưới sự hợp tác của mấy người chơi, thi thể người chơi nữ bị đè ép đến mức không thành hình một lần nữa giãn ra. Trên thi thể của cô không có vết thương ngoài da, chỉ có dấu hiệu chảy máu miệng và mũi, không chảy máu ở những nơi khác. Người chơi nữ đầu húi cua bị gãy xương nhiều chỗ, cơ bắp bị bóp đến biến dạng, dẫn đến chức năng bình thường của cơ thể không thể hoạt động, cuối cùng chết đi.

Giang Vấn Nguyên xác nhận nguyên nhân cái chết của người chơi nữ, sau khi tìm được manh mối khác trên người cô, liền nói với Trần Miên: “Đi thôi, chúng ta đi dạo quanh nhà dân, tiếp xúc với các NPC khác ở Trang Hương.”

Trần Miên khi tìm kiếm manh mối trong phòng người chơi mất tích không có phản ứng xấu, khi nhìn thấy thi thể biến dạng của người chơi nữ cũng không có phản ứng xấu, kết quả lúc ra khỏi cửa, phản ứng xấu lại đến, hắn xoa xoa mi tâm, lộ ra nụ cười nhu nhược với Giang Vấn Nguyên: “Thi thể của người chơi nữ kia quá khủng bố, em có chút không thoải mái, chỉ sợ thể lực không thể chống đỡ quá lâu… Anh yêu, anh dùng con rối tìm ra những NPC quan trọng bên ngoài homestay có được không?”


Giang Vấn Nguyên thoáng trầm tư một hồi: “Anh không có con rối có khả năng trực tiếp tìm được NPC quan trọng, nhưng chỉ cần là nguyện vọng của em, anh đều sẽ nghĩ biện pháp để thực hiện.”

Giang Vấn Nguyên rắc thức ăn cho cẩu cho những người chơi khác, lấy ra hai con rối từ không gian đặc biệt.

Một là con rối trái đất cỡ bóng rổ, tứ chi tinh tế mọc trên địa cầu, nửa bên của địa cầu bị một icon mặt cười chiếm cứ. Con còn lại chỉ là một anh hùng cổ đại tay cầm cung tên.

Giang Vấn Nguyên đầu tiên kích hoạt khả năng đặc biệt của rối trái đất: xác nhận số lượng npc, vị trí có hình dạng thực thể trong bán kính 1km và nhận được hồ sơ thông tin cá nhân của họ.

Sau đó lại kích hoạt khả năng đặc biệt của con rối cung thủ: xác nhận một npc có manh mối quan trọng trong số các npc đã biết (giới hạn 10 người).

Trong bản đồ ảo do con rối trái đất hình thành, Giang Vấn Nguyên loại trừ NPC đoàn kịch buổi chiều có thể nhìn thấy, sau đó ở gần nhà dân, lựa chọn NPC nữ trên 50 tuổi, hơn nữa mỗi hộ tối đa chỉ chọn một người. Sau khi chọn đủ mười người, liền để cho con rối cung thủ từ đó tìm ra NPC có manh mối quan trọng.

Dưới việc sử dụng chồng chất năng lực đặc biệt của hai con rối, Giang Vấn Nguyên rất nhanh liền xác nhận được NPC có manh mối quan trọng trong mười NPC: “Nhìn xem, anh đã tìm được đáp án rồi.”

Trần Miên hai tay nâng mặt, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Giang Vấn Nguyên: “Anh yêu, anh thật lợi hại!”

Khi người chơi nhìn thấy cảnh này, họ vốn tưởng rằng mình đã chết lặng với hành vi lạm dụng con rối của Giang Vấn Nguyên, nhưng lần thứ hai nhìn thấy Giang Vấn Nguyên lãng phí con rối, bọn họ vẫn có loại cảm giác đau đớn muốn khóc.

Năng lực của con rối địa cầu thích hợp biết bao khi dùng để tìm kiếm NPC ẩn dưới tình huống tất cả NPC đều không có manh mối, từ đó mà tìm được đường sống cuối cùng a! Còn con rối cung thủ thì thích hợp biết bao khi dùng để xác định manh mối khi tất cả manh mối đều bị quấy nhiễu, không biết nên tin tưởng NPC nào, như vậy có thể tìm được manh mối chính xác a!

Bởi vì Trần Miên cảm thấy mệt mỏi mà hai con rối này đã bị Giang Vấn Nguyên lãng phí một cách vô ích. Mặc dù những người chơi khác không phải là chủ sở hữu của chúng nhưng họ lại cảm thấy đau đớn đến nỗi không thể thở được. Nghĩ đến kế tiếp Giang Vấn Nguyên vẫn còn có thể tiếp tục lãng phí càng nhiều búp bê, quấy rầy quấy rầy, bọn họ vẫn là không muốn đi, nhắm mắt làm ngơ …

Giang Vấn Nguyên đã tìm được manh mối quan trọng trong các NPC khác, những người chơi khác liền rất tự giác tránh khỏi Giang Vấn Nguyên và Trần Miên, đi đường thủy, đi hồ Ô Thang tìm manh mối, tránh cho lại nhìn thấy cảnh con rối bị lãng phí vô ích.


Giang Vấn Nguyên dùng con rối tìm được một người phụ nữ 52 tuổi tên là Vi Thúy Lan, nhà bà ở gần ao rùa từng thuộc về Vi gia. Khi họ đi bộ qua đường phố, dọc theo thông tin được đưa ra trên bản đồ để tìm Vi Thúy Lan, bà đang ngồi trên băng ghế đá bên ngoài nhà, trò chuyện với một số phụ nữ trung niên cùng tuổi. Trong mấy người phụ nữ trung niên, chỉ có một mình Vi Thúy Lan thao thao bất tuyệt, mấy người khác đều ngẫu nhiên phụ họa một hai câu. Từ chi tiết nhỏ này có thể nhìn ra, Vi Thúy Lan chắc chắn là người nắm trong tay chuyện bát quái đầu tiên của Trang Hương.

Giang Vấn Nguyên và Trần Miên hai người ngoại hương vô cùng nổi bật, khi bọn họ đi tới trước mặt mấy người Vi Thúy Lan, các bà dừng lại việc nói chuyện với nhau, đồng loạt nhìn về phía bọn họ. Giang Vấn Nguyên nói với Vi Thúy Lan: “Cô là cô Vi Thúy Lan đúng không, chúng tôi là du khách vừa đến Trang Hương du lịch ngày hôm qua. Chúng tôi quay micro –video* và rất quan tâm đến những câu chuyện dân gian ở khắp mọi nơi. Có người nói với chúng tôi, cô Vi là người biết nhiều chuyện nhất ở Trang Hương, bảo nếu chúng tôi muốn nghe chuyện xưa, nhất định phải đến tìm đến cô.”

(*Micro-video (còn được gọi là video chia sẻ loại phim ngắn) đề cập đến các cá nhân thông qua máy tính, điện thoại di động, máy ảnh, DV, DC, MP4 và các thiết bị đầu cuối video khác để quay phim, tải lên Internet và sau đó phát lại chia sẻ ngắn 30 giây, thường dài khoảng 20 phút. Nội dung rộng, hình thức video đa dạng, bao gồm phim nhỏ, phim tài liệu ngắn, DV phim ngắn, video clip, quảng cáo clip.)

Vi Thúy Lan chính là một người phụ nữ lưỡi dài thích bát quái, chưa bao giờ được người ta tâng bốc như vậy, trong lòng bà âm thầm sảng khoái không thôi, nhưng cũng không hoàn toàn buông lỏng đề phòng với Giang Vấn Nguyên và Trần Miên. “Cậu xem, tôi gần như nên đi chuẩn bị cơm trưa, chờ đàn ông trong nhà từ bên ao rùa làm việc trở về, phải ăn cơm. Tôi không có nhiều thời gian.”

“Ai, cô Vi, chúng tôi phỏng vấn cô, cô là nhà cung cấp câu chuyện cho video của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ trả tiền! Cô có thể để cho mấy vị đại tỷ bên cạnh này giúp đỡ cô làm bữa trưa hôm nay, sau đó lại chia một chút thù lao cho các cô ấy là được rồi.” Giang Vấn Nguyên nói xong, lấy ra một miếng vàng nhỏ trong túi xách.

Nhìn thấy vàng, ánh mắt Vi Thúy Lan lập tức sáng lên, bà ta đứng dậy, lấy vàng từ trong tay Giang Vấn Nguyên: “Bình thường tôi rất thích kể chuyện cho người ta nói chuyện phiếm, làm sao có thể thu tiền, hai người thật sự là quá khách khí. Đi thôi, chúng ta hãy vào nhà và nói chuyện.” Sau khi đón Giang Vấn Nguyên và Trần Miên vào phòng, Vi Thúy Lan lại từ trong phòng thò đầu ra nói với mấy người phụ nữ trung niên bên ngoài nói: “Mấy vị tỷ muội, mọi người xem kế tiếp tôi còn có việc, lần sau chúng ta lại tiếp tục nói chuyện phiếm đi ha, hôm nay tan thôi!”

Vi Thúy Lan dẫn Giang Vấn Nguyên cùng Trần Miên đi đến phòng khách, nhiệt tình pha cho bọn họ một ấm trà, còn mang theo một đĩa điểm tâm nhỏ, lúc này mới cùng bọn họ vây quanh bàn tròn điêu khắc ngồi xuống, “Hai người muốn nghe chuyện gì? Trang Hương của chúng tôi có rất nhiều truyền thuyết và điển tích!”

Giang Vấn Nguyên khoát tay áo: “Những truyền thuyết và điển tích kia, chúng tôi tra trên sách là được, thứ chúng tôi muốn nghe chính là chuyện xảy ra chân thật ở Trang Hương.”

Vi Thúy Lan có chút kích động nói: “Vậy hai người tìm đúng người rồi. Tôi năm nay 52 tuổi, nhưng chỉ cần là đại sự phát sinh tám mươi năm gần đây của Trang Hương, tôi cơ bản đều biết một phần! Không ai hiểu rõ Trang Hương hơn tôi! Cậu muốn nghe câu chuyện của ai?”

Giang Vấn Nguyên nói: “Chuyện xưa nhà của Vi Phong Đăng cùng nhà của Đổng Tiểu Uyển. Nhà của mọi người hiện tại chính là mua từ ao rùa của nhà Vi Phong Đăng nhỉ, vậy đối với chuyện của hai nhà bọn họ cô chắc hẳn là cũng không xa lạ.”

Hôm qua ở trên bàn cơm Vi Phong Đăng cùng người chơi kể lại chuyện xưa của hắn và Đổng Tiểu Uyển, trực tiếp kể từ ông nội bối định ra ước định thành thông gia, sau đó nhảy đến oa oa thân của hắn và Đổng Tiểu Uyển, bỏ qua chuyện xưa của cha con bọn họ. Thứ Giang Vấn Nguyên muốn biết chính là câu chuyện của cha mẹ bọn họ.

Ở chỗ Vi Thúy Lan, Giang Vấn Nguyên đã nhận được đáp án. Nói đến chuyện của hai nhà bọn họ, Vi Thúy Lan còn thổn thức cảm khái một trận.


Vi gia cùng Đổng gia nuôi rùa từ đời ông nội, cuộc sống dần dần giàu có. Sau khi bọn họ định ra ước định trở thành thông gia, rất nhanh vợ của bọn họ cùng một năm trước sau mang thai, sinh cho hai nhà Vi Đổng một đứa con mập mạp. Tuy rằng hai vị lão gia tử đối với kết quả của đứa con đầu lòng có chút mất mát, nhưng bọn họ rất nhanh lại phấn chấn lên, thai đầu không được, vậy thì đứa thứ hai, hai tiểu mập mạp này để cho bọn họ làm huynh đệ khác giới cũng rất đẹp nha.

Vi phụ cùng Đổng phụ mặc quần lót cùng nhau lớn lên, bởi vì hai nhà thường xuyên qua lại, bọn họ trải qua tuổi thơ ồn ào ầm ĩ, dần dần trưởng thành, trở thành bạn bè có quan hệ vô cùng sắt thép. Hai nhà cũng không biết có phải do bán rùa phạm vào nghiệp giết hay không mà dẫn đến hai nhà bọn họ sinh hai đứa con đầu lòng xong đều không có sinh thêm huynh đệ tỷ muội mới.

Không có đứa bé mới sinh ra, Vi gia cùng Đổng gia cũng già, bọn họ liền đem hy vọng oa oa thân gửi gắm trên người cháu. Vi phụ cùng Đổng phụ vì thỏa mãn nguyện vọng của cha bọn họ mà hai người sớm đã kết hôn. Rất trùng hợp thay, đối tượng kết hôn của họ cũng giống như họ, là một cặp chị em khuê mật có mối quan hệ rất tốt. Hai nhà thậm chí còn đem rượu mừng cùng tổ chức một ngày, rất náo nhiệt. Lúc ấy thanh niên trẻ nhỏ Trang Hương nào không hâm mộ Vi phụ cùng Đổng phụ khi cưới được hai cô nương xinh đẹp nhất Trang hương, cô nương trẻ tuổi nào không hâm mộ đôi khuê mật gả cho Vi phụ cùng Đổng phụ. Nhân duyên tốt của hai nhà, vẫn luôn là chuyện tốt mà Trang Hương say sưa nói, làm cho người ngoài ghen tị.

Đáng tiếc cảnh đẹp không dài, thịnh cực tất suy. Lúc tân phụ hai nhà Vi đổng mang thai đứa nhỏ, Vi gia cùng Đổng gia đem trọng trách chưởng gia giao cho Vi phụ cùng Đổng phụ. Sau khi trở thành một gia chủ, họ phải đảm nhận công việc buôn bán rùa ở nước ngoài. Vi phụ cùng Đổng phụ lần đầu tiên độc lập rời khỏi nhà đi buôn rùa thì xảy ra chuyện, bọn họ gặp phải mấy phạm nhân trốn ngục. Trong lúc hai bên mâu thuẫn, Đổng phụ bị một tên tội phạm giết người đâm nhiều nhát liên tiếp, cuối cùng không cứu được, để lại vợ và đứa con chưa sinh mà ra đi.

Ông nội Đổng cùng bà nội Đổng không thể chịu đựng được nỗi đau mất con, Đổng Tiểu Uyển mới sinh ra không bao lâu, bọn họ liền liên tiếp rời đi. Trước khi đi, ông nội Đổng đem mẹ con Đổng gia cùng mẹ con Đổng Tiểu Uyển giao phó cho ông nội Vi, người mà ông tín nhiệm nhất, hy vọng Vi gia có thể chiếu cố góa phụ cùng con gái của Đổng phụ.

Ông nội Vi đương nhiên không thể cô phụ tín nhiệm của hảo huynh đệ, đối đãi với mẹ con Đổng Tiểu Uyển như đối đãi với con gái cùng cháu gái của mình. Góa phụ Đổng cùng với vợ Vi phụ lại là khuê mật nhiều năm, cuộc sống của hai mẹ con Đổng Tiểu Uyển ở Vi gia cũng không xấu. Nhưng mà Vi phụ thật sự không phải là thương gia, hắn kinh doanh hồ rùa hai nhà Vi Đổng nhưng lại không kiếm được nhiều tiền bằng ông nội Vi lúc trước.

Vạn bất đắc dĩ, ông nội Vi đành phải một lần nữa xuất sơn, bắt tay dạy Vi phụ cách làm ăn. Ông nội Vi tuổi đã già, thân thể không bằng lúc trước, sau một lần bị cảm nặng ngã bệnh, liền không đứng lên nữa. Ông nội Vi cùng bà nội Vi năm Vi Phong Đăng cùng Đổng Tiểu Uyển năm tuổi liền đi. Hai vị lão nhân ngóng trông oa oa thân nhưng không thể đợi đến khi cháu trai lập gia đình, liền trước sau rời khỏi nhân thế.

Đây còn chưa phải là kết thúc bi kịch của hai nhà Vi Đổng.

Vi Thúy Lan đau đớn nói: “Không nghĩ tới góa phụ Đổng gia lại làm ra cái loại gièm pha này, dẫn đến phong bình* Vi gia cũng bị hao tổn. Sau khi ông nội Vi qua đời, Vi gia vốn còn đang khổ sở chống đỡ ao rùa hai nhà Vi Đổng, nhưng sau khi phong bình bị hao tổn, việc làm ăn càng khó khăn hơn, hắn liền đem hồ rùa bán đi. Ao rùa Vi gia chính là do nhà chúng tôi mua được.”

(*phong bình: đánh giá của xã hội về một cái gì đó, thuộc về “tin đồn”)

“Mẹ Nhạc Nhạc mang theo Nhạc Nhạc về nhà mẹ đẻ thăm người thân, bà Nhạc Nhạc, bà còn chưa nấu cơm sao?” Một giọng nam thô từ ngoài đường truyền đến.

Vi Thúy Lan thầm nghĩ một tiếng hỏng bét, hạ thấp giọng nói: “Chồng tôi đã trở về, nhất định không thể để ông ấy thấy tôi nói chuyện cùng người khác. Hai người mau đi ngay bây giờ đi, tôi phải đi nấu ăn. Đợi lát nữa hai người nhìn thấy ông ấy thì nhớ nói là đến xem rùa, đừng nói là đến hỏi thăm chuyện cũ, biết không?”

Vi Thúy Lan đưa Giang Vấn Nguyên và Trần Miên ra cửa, liền gặp được người đàn ông ngăm đen cao lớn đứng ở ngoài, hắn trầm mặt nói với Vi Thúy Lan: “Tôi nói với bà bao nhiêu lần rồi, ít cùng người khác khua môi múa mép đi! Còn muốn lừa tôi nói là đến mua rùa, đức hạnh nha!” Hắn ta quay đầu nhìn về phía Giang Vấn Nguyên và Trần Miên, “Sau này hai người cũng không cần đến nhà tôi, nhà tôi không hoan nghênh người đến hỏi thăm chuyện bát quái!”

Vi Thúy Lan ở trước mặt chồng của bà ta giống như là một con chim cút mập mạp, một tiếng cũng không dám thốt ra. Giang Vấn Nguyên và Trần Miên không miễn cưỡng cùng chồng của Vi Thúy Lan, cho dù bọn họ có thể chế phục hắn thì đến lúc đó Vi Thúy Lan cũng không chịu đem chuyện gièm pha của mẹ Đổng Tiểu Uyển nói ra. Manh mối Vi Thúy Lan này, chỉ có thể tiếc nuối mà gián đoạn.

Sau khi Giang Vấn Nguyên và Trần Miên bị đuổi ra khỏi Vi gia, liền trở về nhà dân xem người chơi khác có thu hoạch gì trong nước hay không.


Có thu hoạch, hơn nữa còn là do Cam Điềm Điềm phát hiện, tập hợp người chơi khác cùng nhau mang về ——

Thứ họ mang về là thi thể của người chơi nam tóc bím, thi thể của hắn ta được tìm thấy trong hồ Ô Thang, hắn bị nhốt trong lồng heo bằng tre, chìm trong hồ Ô Thang mà chết đuối. Biểu cảm của người chơi nam tóc bím cực kỳ thống khổ, hai tay hắn phủ đầy vết thương chi chít, trên lồng heo cũng có dấu vết tương ứng. Từ những dấu vết này có thể phán đoán được, người chơi nam ban đầu giãy dụa thật lâu trước khi chết, thời gian giãy dụa của hắn vượt xa thời gian một người chết đuối đến hôn mê, tử vong.

“Ngâm lồng heo là một hình phạt cũ, nhốt phạm nhân vào lồng heo, thả xuống nước cho ngột đến chết, thường được sử dụng để trừng phạt những kẻ ngoại tình vụng trộm. Ngâm lồng heo chính là nguyền rủa kẻ ngoại tình vụng trộm, heo chó không bằng, giống như súc sinh, sau khi chết tái thế đầu thai không được làm người.” Trần Miên nhìn người chơi nam tóc bím chết đuối, nhẹ giọng nói bên tai Giang Vấn Nguyên, “Mẹ Đổng Tiểu Uyển là quả phụ, lại xảy ra chuyện bêu xấu, từ khóa rất nguy hiểm a.”

Giang Vấn Nguyên từ chối bình luận về suy đoán của Trần Miên, “Chúng ta còn cần thêm manh mối.”

Lúc nghỉ trưa, Giang Vấn Nguyên và Trần Miên lại tiêu hao hết sáu con rối, rốt cuộc đợi đến buổi chiều Vi Phong Đăng mời đoàn kịch tới.

Khi đoàn kịch bày ra trên sân khấu, Vi Phong Đăng đưa danh sách tiết mục của đoàn hát cho Giang Vấn Nguyên: “Đây là danh mục sân khấu kịch đèn chiếu truyền thống của Trang Hương chúng tôi, cậu nhìn xem muốn xem gì?”

Giang Vấn Nguyên cầm danh sách tiết mục, cùng Trần Miên duyệt qua, trong những tiết mục này, có một tiết mục trực tiếp hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.

《Trang Hương trung trinh* truyện – quy》

(*Trung trinh: trung thành kiên trinh, lòng chung thủy)

Giang Vấn Nguyên trả lại cho Vi Phong Đăng: “Tôi muốn xem Trang Hương trung trinh truyện, anh bảo đoàn kịch sắp xếp một chút đi.”

Vi Phong Đăng nghe được yêu cầu của Giang Vấn Nguyên, trên mặt trong nháy mắt xuất hiện vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên: “Đây là phong tục xôi rửa của Trang Hương, hiện tại chúng tôi đã không hưng thịnh phong tục này nữa. Nếu không, cậu xem một vở kịch khác đi.”

Giang Vấn Nguyên không bỏ qua vẻ mặt thay đổi của Vi Phong Đăng, nhưng cậu không hỏi nhiều: “Chúng tôi là nhà nghiên cứu phong tục văn hóa, trong một số phong tục xôi rửa, cũng có điểm sáng nhất định, chúng ta đi từ những phong tục xấu mới có thể tiến bộ. Hơn nữa trung trinh truyện chúng tôi xem nhiều mà nghe cũng nhiều rồi nhưng rùa liên quan đến trung trinh truyện, đây vẫn là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy.”

Hết chương 86

Pii: mọi người ơi, tui vừa hoàn thành nhập học rùi :(( từ ngày mai tui sẽ chăm chỉ edit phần còn lại nhé. Cảm ơn mọi người đã đợi tuii <3 iu thươnggg


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.