Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 86: Thỏa Thuận Ngầm
CHƯƠNG 85: Thỏa thuận ngầm
Edit: Foxpii
Cam Điềm Điềm nghiêm mặt, đi về phía Giang Vấn Nguyên và Trần Miên, ở vị trí chỉ cách chưa tới nửa thước mới dừng bước, dùng âm lượng mà tất cả người chơi ở đây đều có thể nghe được nói: “Tôi, Cam Điềm Điềm lấy phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất* là tín ngưỡng của cuộc sống. Anh nghĩ với hai con rối sẽ khiến tôi nhượng bộ sao? Hiện tại, tôi nói cho anh biết, không thể!”
(*Giàu sang không mê hoặc được, nghèo khó không dời đổi được, sức mạnh không khuất phục được)
Cam Điềm Điềm đem lời nói quăng xuống sau đó xoay người rời đi. Những người chơi khác nhìn bóng lưng cô đơn của cô, một mặt bội phục cô lãng phí con rối của đại lão; mặt khác lại cảm thấy cô ngốc, cơ hội tốt để lấy con rối như thế nào, tại sao phải từ bỏ!
Sau khi Cam Điềm Điềm rời đi một hồi lâu, Vi Phong Đăng từ đoàn kịch trở về. Vi Phong Đăng mang theo nụ cười lấy lòng đến gần Giang Vấn Nguyên: “Thật sự ngại quá, đạo cụ của đoàn diễn bên kia bị ẩm, cần một chút thời gian để xử lý, nhanh nhất cũng phải đợi đến ngày mai mới có thể biểu diễn, ngài xem có thể sắp xếp thời gian đến chiều mai không?”
“Không thành vấn đề.” Giang Vấn Nguyên lấy ra một miếng vàng nguyên chất nhỏ từ trong túi xách, giao cho Vi Phong Đăng. Hết thảy tiền ở bên ngoài thực tế khi mang vào trong trò chơi bàn tròn đều không thông dụng, chỉ có vàng bạc mới có thể tự do xuất nhập, hơn nữa còn được NPC công nhận là thứ có giá trị tiền bạc: “Đây là tiền đặt cọc, anh thay tôi sắp xếp thật tốt, để đoàn kịch bên kia chuẩn bị xong tất cả các vở kịch đèn chiếu liên quan đến Trang Hương, cũng liệt kê một danh mục cho tôi, tôi sẽ tạm thời sẽ tiến hành chọn kịch.”
“Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài, đem việc này giải quyết thỏa đáng!” Vi Phong Đăng vui vẻ nhéo nhéo cục vàng, nhưng niềm vui của hắn cũng không thể kéo dài bao lâu. Khi Vi Phong Đăng nhìn thấy Đổng Tiểu Uyển còn đang chậm rãi quét dọn sân khấu, tà hỏa trong lòng lập tức bốc lên. Hắn đi ra ngoài lâu như vậy nhưng sân khấu còn hơn phân nửa chưa được quét dọn sạch sẽ. Nếu như ban nãy hắn mời đoàn kịch tới, người của đoàn kịch nhìn thấy sân khấu bẩn thỉu sẽ cảm thấy như thế nào. Lỡ như đoàn kịch cảm thấy bọn họ là muốn đập sân khấu*, sau này cũng không nhận diễn kịch ở nhà bọn họ, vậy về sau còn dùng kịch đèn chiếu để mời chào khách du lịch như thế nào đây?
(*Gốc là 砸场子 chỉ những người hay tới chỗ làm ăn của người khác để phá phách quấy rối.)
Vi Phong Đăng không tiện nổi giận với Đổng Tiểu Uyển trước mặt khách, nhưng khuôn mặt tươi cười của hắn rõ ràng không nhịn được, hơn nữa tầm mắt người chơi vẫn luôn nhìn chằm chằm Đổng Tiểu Uyển cũng làm cho hắn không vui. Vi Phong Đăng đi tới sân khấu, cường ngạnh đoạt lấy cây chổi từ trong tay Đổng Tiểu Uyển: “Bà nương, có phải gần đây bà quá mệt mỏi hay không, thường ngày bà làm việc đều vô cùng nhanh nhẹn, có thể quét dọn sân khấu sạch sẽ rất nhanh. Bà vào bếp nghỉ ngơi một chút đi, để tôi dọn dẹp sân khấu.”
Nếu Vi Phong Đăng thật lòng muốn kêu Đổng Tiểu Uyển nghỉ ngơi thật tốt, sẽ không bảo cô vào phòng bếp nghỉ ngơi, ý tứ của hắn rõ ràng là bảo Đổng Tiểu Uyển đừng tiếp tục ở chỗ này làm mất mặt, lăn về phòng bếp mà làm việc. Chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều có thể nghe ra lời thoại tiềm ẩn của Vi Phong Đăng, Đổng Tiểu Uyển có thể làm ra món ăn ngon kia, trí lực chắc chắn không có vấn đề, nhưng cô không hề tức giận dù chỉ một chút. Sau khi để lại hốt rác và giẻ lau cho Vi Phong Đăng, Đổng Tiểu Uyển chậm rãi xoay người rời đi, trở lại phòng bếp. Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp truyền đến tiếng nước cùng chén đĩa sứ va chạm nhẹ. Đổng Tiểu Uyển căn bản không nghỉ ngơi, lại bắt đầu tiếp tục làm việc.
Giang Vấn Nguyên đem quan hệ giữa Vi Phong Đăng và Đổng Tiểu Uyển thu vào đáy mắt, loại quan hệ bạn đời cực đoan này làm cho người ta nhìn thấy khó chịu, nhưng hiện tại Giang Vấn Nguyên cũng không nhúng tay vào thay đổi quan hệ vợ chồng của bọn họ, cậu buông tay ôm bả vai Trần Miên, nói với hắn: “Chúng ta trở về nghỉ ngơi đi.”
Trần Miên ngược lại chủ động kéo cánh tay Giang Vấn Nguyên, vẻ mặt khao khát: “Ban ngày nhìn huỳnh quang không có cảm giác lãng mạn. Chờ đến tối, chúng ta lại thưởng thức huỳnh quang dưới bóng tối đi. Hình ảnh huỳnh quang và sao đêm lấp lánh, chắc chắn vô cùng mộng ảo. Tình yêu, anh hứa với em được không? Yêu anh ~”
“Anh cũng yêu em, chỉ cần là nguyện vọng của em, anh xưa nay đều sẽ dốc lòng thỏa mãn em.” Giang Vấn Nguyên phối hợp với Trần Miên diễn xuất, im lặng quan sát phản ứng của Vi Phong Đăng. Trò chơi bàn tròn hạn chế NPC nhận thức về nội dung liên quan đến trò chơi của người chơi và thay thế nội dung đó bằng thông tin mà NPC có thể hiểu được. Vi Phong Đăng nghe không hiểu con rối mà Trần Miên nói là cái gì, nhưng cũng không cản trở hắn lý giải sự thật Giang Vấn Nguyên và Trần Miên show ân ái. Động tác quét sàn của Vi Phong Đăng đột nhiên tăng thêm vài phần, vô ý thức toát ra một loại cảm xúc phẫn nộ.
Giang Vấn Nguyên cũng không vội vàng đi tìm hiểu thế giới nội tâm của Vi Phong Đăng, cũng không tiếp tục kích thích dây thần kinh tràn ngập nguy cơ của hắn, cùng Trần Miên trở về phòng mà con rối bói toán đã chọn cho bọn họ.
Sau khi hai người khoác tay trở lại phòng, Trần Miên thu lại nụ cười thẹn thùng, nắm lấy hai tay Giang Vấn Nguyên, hai mắt nhìn thẳng vào đáy mắt Giang Vấn Nguyên, nghiêm túc nói với cậu: “Vừa nãy nói câu kia không tính, em phải lặp lại một lần nữa ——”
Lời nói của Trần Miên nhẹ nhàng xẹt qua trong lòng Giang Vấn Nguyên, trong khoảnh khắc đó, giọng nữ của thân thể mà Trần Miên phụ thân, chồng chéo lên với giọng nói nguyên bản đã xa cách ba năm của hắn. Hắn nói: “Anh cũng yêu em, Giang Vấn Nguyên.”
Sau khi cùng nhận thức nhau trong trò chơi bàn tròn, Giang Vấn Nguyên và Trần Miên vì bảo vệ giúp Trần Miên không bị bại lộ trước trò chơi bàn mà hơn hai năm, giao lưu của bọn họ đều phải thông qua phương thức vô cùng mờ mịt tiến hành. Hai năm nay, hai người hầu như không nói một câu ngọt ngào, chứ đừng nói thẳng đến biểu đạt tình yêu. Trần Miên trực tiếp xé rách ngụy trang của hắn, triệt để đem mình bại lộ trước mặt trò chơi bàn tròn.
Sự yên tĩnh trước trận chung kết khiến người ta bất an, nhưng Giang Vấn Nguyên nhanh chóng ném chút bất an này ra sau đầu. Trần Miên tỏ tình đơn giản mà thẳng thắn, không có một chữ nào là dư thừa, những lời này giống như một dòng nước ấm áp chảy vào trong lòng Giang Vấn Nguyên. Giang Vấn Nguyên có quá nhiều lời muốn nói với Trần Miên, nhưng cậu không nói ra một câu nào, mà nghiêng người tới gần Trần Miên, lòng bàn tay dán lên môi Trần Miên, cùng hăn kề trán, hai cánh môi dán lên mu bàn tay, cách bàn tay cùng Trần Miên trao đổi một nụ hôn không tiếp xúc.
Khí tràng hóa học giữa hai người va chạm hấp dẫn lẫn nhau, bầu không khí kiều diễm vừa mới toát ra một chút manh mối, đã bị một tiếng gõ cửa dồn dập cắt đứt. Giang Vấn Nguyên buông tay ra, kéo dài khoảng cách với Trần Miên, đi tới mở cửa cho vị khách sốt ruột ngoài kia.
Thẳng đến khi Giang Vấn Nguyên mở cửa ra, vị khách bên ngoài vận còn đang gõ cửa, thiếu chút nữa gõ trống đánh lên người Giang Vấn Nguyên, nhưng cô vẫn nhanh tay lẹ mắt mà thu tay lại. Đè cổ họng nhẹ nhàng nói một câu làm phiền, sau đó vô cùng linh hoạt chạy vào trong phòng, cũng liền mạch đóng cửa lại, cam đoan không có người thứ tư biết cô đến phỏng của Giang Vấn Nguyên và Trần Miên. Người tới không ai khác, chính là Cam Điềm Điềm vừa mới buông lời tàn nhẫn trước mặt đám người chơi tuyệt đối không lấy con rối của Giang Vấn Nguyên.
Nguyên nhân Cam Điềm Điềm đến tìm Giang Vấn Nguyên rất đơn giản, Giang Vấn Nguyên đưa ra điều kiện chính là hai con rối nha!
Cam Điềm Điềm là điên mới có thể không muốn con rối, cô lại không điên, đương nhiên vô cùng muốn con rối. Nhưng chấp nhận con rối trước mặt mọi người thì lòng tự trọng kiên cường của Cam Điềm Điềm sẽ bị suy sụp trầm trọng, còn có thể từ đó không thể gượng dậy tìm lại lòng tự trọng. Dưới dục vọng sinh tồn cường đại áp bách, Cam Điềm Điềm nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời vừa có thể lấy được con rối vừa có thể bảo toàn thể diện. Cam Điềm Điềm lúc ấy ở trước mặt người chơi tỏ thái độ, ngăn trở tầm mắt của người chơi khác với Giang Vấn Nguyên và Trần Miên mà khua tay múa chân: Lát nữa hai người trở về phòng hãy cắt đuôi những người chơi khác, tôi sẽ đi tìm hai người dùng tình báo đổi con rối.
Cho nên Trần Miên mới có thể diễn thêm một vở kịch muốn xem huỳnh quang con rối vào ban đêm, những người chơi khác vô cùng khó chịu đối với hành vi lãng phí con rối của bọn họ, nhưng lại không có bản lĩnh để ngăn chặn hành vi của Giang Vấn Nguyên, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Cam Điềm Điềm nhìn chuẩn thời cơ không có người theo dõi, nhanh chóng tìm tới cửa. Cam Điềm Điềm đáng thương làm theo kế hoạch, cũng không biết mình rốt cuộc cắt đứt chuyện gì.
Trần Miên vắt chéo đôi chân dài, hai bàn tay mười ngón đan chéo đặt trên đầu gối, thấp giọng nói với Cam Điềm Điềm: “Cô muốn dùng tình báo đổi lấy hai con rối của chúng tôi? Nhưng tôi lại cảm thấy không phải là rất muốn đổi. Đưa con rối cho cô, còn không bằng cho tôi xem thêm hai trận huỳnh quang.”
“Đừng!” Cam Điềm Điềm cho rằng Trần Miên làm khó cô là bởi vì cô đã dùng mặt mũi của Giang Vấn Nguyên và Trần Miên để thành toàn lòng tự trọng của mình: “Tình báo này rất quan trọng, hai người nhất định phải nghe một chút!”
Trần Miên hoàn toàn không hề động đậy: “Phải không? Nhưng tín ngưỡng cuộc sống của cô không phải ——”
Cam Điềm Điềm lập tức tiếp nhận, “Tín ngưỡng cuộc sống của tôi là, phú quý bất năng dâm, càng giàu có thể dâm; bần tiện bất năng di, có nghèo đến đâu cũng có thể dời đi; uy vũ bất năng khuất, đó là bởi vì còn chưa muốn chết! Anh nghĩ với hai con rối sẽ khiến tôi nhượng bộ sao? Sự thật chứng mình, đương nhiên là tôi!”
Khi Cam Điềm Điềm quyết định muốn con rối, cô không còn lòng tự trọng và mặt mũi nào đáng nói trước Giang Vấn Nguyên và Trần Miên. Dù sao thì lòng tự trọng và sĩ diện của cô đã không còn, cô đã làm vỡ cái lọ trước mặt bọn họ, không từ thủ đoạn cũng phải lấy được búp bê, hoàn toàn không có áp lực tâm lý.
Thái dương Trần Miên hung hăng co giật hai cái, Cam Điềm Điềm bắt đầu chơi xấu rồi, chuyện tốt của hắn bị cắt đứt, oán niệm gieo rắc lên người Cam Điềm Điềm. Trần Miên ủy khuất nhìn Giang Vấn Nguyên, Giang Vấn Nguyên không để ý tới hắn, từ trong không gian đặc biệt lấy ra hai con rối, nói với Cam Điềm Điềm: “Lời hứa của tôi với cô còn có hiệu lực. Cô nói đi, Đổng Tiểu Uyển rốt cuộc đã nói gì với cô?”
“Cảm ơn đại lão!” Cam Điềm Điềm vui mừng như điên, nhưng cô rất nhanh đem tâm tình kích động của mình xoa dịu, thay đổi vẻ mặt nghiêm túc. Giang Vấn Nguyên lấy con rối làm pháo hoa để bắn, nhưng con rối đối với Cam Điềm Điềm mà nói còn rất quan trọng. Tuy rằng điều kiện trao đổi song phương hoàn toàn không công bằng nhưng lòng tự trọng của Cam Điềm Điềm không cho phép cô chiếm tiện nghi của Giang Vấn Nguyên, cho nên cô tận lực tỉ mỉ đem tất cả thông tin của Đổng Tiểu Uyển nói ra: “Khi tôi tiếp cận Đổng Tiểu Uyển, từ trên người cô ấy ngửi thấy một mùi đất rất nồng, mùi vị này không giống như là từ nơi khác dính vào người cô ấy, càng giống như là mùi từ thân thể cô ấy phát ra. Sau khi tôi đuổi hai người chơi khi dễ Đổng Tiểu Uyển đi, có cùng Đổng Tiểu Uyển chạm mắt trong nháy mắt. Hai mắt của Đổng Tiểu Uyển trống rỗng, cô ấy nhìn tôi hai giây, chỉ nói với tôi một câu, Muốn sống sót thì đừng tới gần tôi, sau đó liền không để ý tới tôi nữa.”
Sau khi nói xong, Cam Điềm Điềm còn sợ mình nói không đủ chi tiết, lo lắng nói: “Tôi biết nhiều thứ như vậy. Hai người còn nghi vấn gì muốn tôi bổ sung không?”
“Cơ bản không có gì bỏ sót.” Giang Vấn Nguyên ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình Cam Điềm Điềm và Đổng Tiểu Uyển tiếp xúc: “Tôi còn có một vấn đề tương đối duy tâm, cô cảm thấy vì sao mình lại được Đổng Tiểu Uyển ưu ái? Cô chỉ cần nói nhận định của mình là được.”
Cam Điềm Điềm thật sự làm sao có thể tùy tiện trả lời, cô cau mày cố gắng tự hỏi: “Vấn đề của anh tôi không có biện pháp trả lời, tôi cũng không rõ vì sao Đổng Tiểu Uyển lại đối xử khác với tôi. Vấn đề của anh đã nhắc nhở tôi, lúc đi giải cứu Đổng Tiểu Uyển, tôi không cảm nhận được nỗi sợ hãi của nạn nhân đối với người gây hại từ trên người cô ấy. Cô ấy cho tôi cảm giác hoàn toàn không cần tôi trợ giúp, cô ấy không sợ hai người chơi kia. Nếu như muốn nói một lý do thì có lẽ là Đổng Tiểu Uyển muốn cảm tạ tâm ý của tôi khi cứu cô ấy, cho nên mới đưa ra cảnh cáo thiện ý với tôi. Từ trên người Đổng Tiểu Uyển và Vi Phong Đăng có thể nhìn ra, quan hệ vợ chồng của bọn họ chắc chắn tồn tại nội tình.”
“Cám ơn cô đã giải đáp.” Giang Vấn Nguyên đưa hai con rối cho Cam Điềm Điềm, “Hiện tại chúng là của cô.”
Cam Điềm Điêm lấy được con rối, trong nháy mắt tiếp xúc với con rối đọc được năng lực đặc biệt của chúng, cô không thể tưởng tượng nổi nhìn Giang Vấn Nguyên, không xác định nói: “Anh thật sự muốn đem hai con rối quý giá này cho tôi sao? Thật sự không phải là lấy nhầm chứ?”
Giang Vấn Nguyên nói: “Cô yên tâm cầm đi, tôi không lấy nhầm. Hai con rối này để xem huỳnh quang cũng lãng phí, cô lấy chúng đi. “
Cam Điềm Điềm có chút xấu hổ cúi đầu, lúc trước khi cô tìm Giang Vấn Nguyên tổ đội, vô duyên vô cớ bị Giang Vấn Nguyên châm chọc một trận, thế nên Giang Vấn Nguyên lưu lại ấn tượng cực kém trong lòng cô, cho nên sau này khi cô tìm được cơ hội lập tức trả thù trở về. Nhưng trước khi cô chưa nói gì Giang Vấn Nguyên đã chọn hai con rối có năng lực đặc biệt này đưa cho cô, nhìn thế nào cũng không giống một người độc ác, nguyên nhân có thể xuất phát từ chính cô.
Cam Điềm Điềm khiêm tốn đem nghi vấn trong lòng nói ra: “Đại lão, tôi có thể thỉnh giáo một chút, khi đó tôi tìm anh lập đội đã phạm phải sai lầm gì sao? Tại sao anh lại đối xử với tôi với thái độ tồi tệ như vậy? Anh nói đi, tôi cần chú ý vấn đề ăn mặc không tiện hành động, còn cần chú ý nhiều hơn ở đâu nữa? Ngoài ra, khi tôi nghi ngờ danh tính của anh là kẻ phản bội, tôi không nghĩ đến việc sẽ đặt anh vào chỗ chết. Lớp phủ đóng dấu của tôi được làm đặc biệt, ngay cả khi màu sắc đã bị rửa sạch nhưng trong hiệu ứng ánh sáng cụ thể vẫn có thể hiển thị dấu vết. Lúc ấy chỉ vì tôi quá tức giận vì anh mỉa mai tôi, muốn dạy cho anh một bài học. Tôi xin lỗi vì điều đó.”
Giang Vấn Nguyên đối với việc Cam Điềm Điềm có thể buông bỏ dáng vẻ vẫn là rất ngoài ý muốn, cậu vốn còn cảm thấy Cam Cam Điềm hoàn toàn là do bản thân chiếm ưu thế của trò chơi phù hợp với xếp hạng thứ hai. Hiện tại xem ra, ngoại trừ lòng tự trọng quá cao cùng có thù tất báo ra thì trên người Cam Điềm Điềm vẫn có chút ưu điểm.
“Cô không làm sai cái gì cả, lúc ấy tôi có chút nghi hoặc đối với tuổi tác của cô, cho nên thăm dò cô một chút để nhìn xem phản ứng của cô. Phản ứng của cô đối với tôi rất thẳng thắn, tuổi tác hẳn là gần 18 tuổi, không phải người trưởng thành với khuôn mặt trẻ. Nếu như nói cô có chuyện gì phải chú ý thì đó chính là nhớ thu liễm mũi nhọn của mình, cần phải tự hỏi nhiều.”
Cam Điềm Điềm khàn khàn, cô nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ tới Giang Vấn Nguyên lại xuất phát từ hoài nghi tuổi tác của cô mà thăm dò. Nhưng Giang Vấn Nguyên quả thực rất lợi hại: “Đại lão, anh đoán đúng rồi, ở ngoài đời ngày mai chính là sinh nhật lần thứ 18 của tôi. Cám ơn đại lão đã chỉ điểm, tôi còn có một nghi vấn…”
Nhưng Cam Điềm Điềm còn chưa kịp đem nghi vấn thứ hai của mình nói ra thì đã bị Giang Vấn Nguyên cưỡng chế đưa ra ngoài. Cam Điềm Điềm không biết Giang Vấn Nguyên có phải đã nhìn thấu cô muốn hỏi cái gì hay không, cho nên mới tiễn cô đi. Cô có chút tò mò, Giang Vấn Nguyên nói hai con rối này để xem huỳnh quang cũng lãng phí, rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ bọn họ muốn đem tất cả con rối trên người đều dùng để xem huỳnh quang sao?!
Trần Miên giống như xương mềm nằm trên giường đôi, Giang Vấn Nguyên ngồi xuống bên cạnh hắn: “Cam Điềm Điềm lòng tự trọng cao, tính cách lại quá dễ xúc động. Nhờ em mà anh mới có thể đường đường chính chính đưa hai con rối đó cho Cam Điềm Điềm. Hiện tại mức độ tin cậy của Cam Điềm Điềm đối với anh khẳng định tăng vọt không ít, sau này nếu chúng ta có nhu cầu đến chỗ của cô ấy, cô ấy hẳn là sẽ không cự tuyệt. Đảm bảo trò chơi thông quan đã có trong tay, chúng ta có thể tập trung hơn vào những thứ khác. Em không nên buồn bã, anh chỉ có thể dựa vào em, anh sợ nước.”
(vì Trần Miên đang trong thân xác con gái nên tui để Vấn Nguyên xưng anh – em ha)
Trần Miên vùi mặt vào gối kêu rên hai tiếng đau đớn, hắn vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện tốt của hắn đã bị Cam Điềm Điềm cắt đứt, nhưng được Giang Vấn Nguyên khen ngợi cùng vuốt lông, mỗi một cái đều vừa vặn trấn an tâm tình nhỏ của Trần Miên. Nghe được câu nói cuối cùng, Trần Miên ngồi dậy, nghiêm túc cùng Giang Vấn Nguyên lên kế hoạch: “Anh chia cho em một nửa con rối có tác dụng phòng ngự và công kích đối với nước, khi tiêu hao con rối tạm thời không nên động đến chúng. Ngày mai chúng ta trước tiên đi đường bộ ở Trang Hương một lần nữa, xem có manh mối gì không, buổi chiều xem kịch đèn chiếu để tìm manh mối một chút. Nếu loại trừ vấn đề xảy ra trên đất liền, vậy ngày mai chúng ta lại đi đường thủy, đến hồ Ô Thang xem một chút. Khi xuống nước, anh phải nhớ luôn ở bên cạnh em.”
Thẳng đến khi đêm khuya nghỉ ngơi, Giang Vấn Nguyên và Trần Miên lại tiêu hao mười con rối, trong suốt quá trình, hai người cũng không trao đổi qua vấn đề xác nhận chiến trường cuối cùng, ngay cả sử dụng ám ngữ câu thông cũng không có. Giang Vấn Nguyên cái gì cũng không hỏi, chỉ cần Trần Miên mở miệng nói muốn xem huỳnh quang, cậu đều sẽ lập tức sử dụng. Mỗi lần Trần Miên chuyên chú nhìn nơi huỳnh quang biến mất, Giang Vấn Nguyên có thể cảm giác được hắn đang dần tiếp cận mục tiêu của bọn họ.
Có lẽ là bởi vì chân tướng càng ngày càng gần bọn họ cho nên tối nay Giang Vấn Nguyên hiếm khi có chút mất ngủ, cậu vẫn duy trì tư thế ngủ ban đầu yên lặng nằm bên cạnh Trần Miên. Trần Miên đi theo huỳnh quang tiêu hao rất nhiều tinh thần, hiện tại ngủ rất sâu, Giang Vấn Nguyên không muốn đánh thức hắn.
Ngay khi Giang Vấn Nguyên đếm đến con cừu thứ 1313 thì cậu nghe thấy tiếng bước chân nặng nề mà chậm rãi đi qua cửa, kèm theo tiếng bước chân còn có tiếng xào xạc.
Giang Vấn Nguyên đẩy bả vai Trần Miên: “Tỉnh lại, bên ngoài có thứ gì đó.”
Dưới sự kêu gọi kiên trì của Giang Vấn Nguyên, Trần Miên mất hơn hai phút mới gian nan chiến thắng mí mắt nặng nề, mở hai mắt ra. May mắn thay, thứ bên ngoài di chuyển rất chậm, bây giờ vẫn chưa đi xa. Trần Miên để chân trần xuống dưới chân giường, lặng lẽ đi đến bên cửa, bọn họ dùng con rối nào đó ở trên ván cửa để lưu lại một cái mắt mèo chỉ có thể nhìn từ trong ra ngoài, mắt mèo này có thể truyền ánh sáng, truyền thanh, còn có thể truyền hương vị, vô cùng hữu dụng. Điều duy nhất không đủ chính là phạm vi tầm nhìn có chút hẹp, thứ ngoài cửa kia đã không còn trong tầm nhìn của mắt mèo, nhưng âm thanh cùng mùi hương vẫn giữ lại.
Giang Vấn Nguyên đi đến bên cạnh Trần Miên, hỏi: “Có cần sử dụng búp bê không?”
“Còn chưa đến lúc đó.” Trần Miên đặt tay lên cửa, mắt khóa chặt mắt mèo.
Giang Vấn Nguyên thấy Trần Miên đã hoàn toàn tiến vào trạng thái chuyên chú chờ săn mồi, phỏng chừng còn phải đợi một thời gian ngắn, cậu liền quay về bên giường lấy dép lê của Trần Miên tới. Mùa ở thế giới này là vào cuối mùa thu, đêm mát mẻ vẫn phải chú ý. Trần Miên có một phản ứng rất thú vị, khi ý thức của hắn rất chuyên chú hoặc vô cùng thả lỏng, bất kể Giang Vấn Nguyên hỏi hắn vấn đề gì, hoặc ra lệnh cho hắn làm một vài động tác đơn giản, hắn đều vô thức nghe lời làm theo. Phản ứng này của Trần Miên chỉ giới hạn ở việc đối mặt với Giang Vấn Nguyên mới có thể xuất hiện, cho dù là ba mẹ hắn, cũng không gọi được hắn.
Giang Vấn Nguyên ngồi xổm xuống bên chân Trần Miên, “Nhấc chân trái lên.”
Trần Miên ngoan ngoãn nhấc chân trái lên, Giang Vấn Nguyên mang dép trái vào.
“Buông chân trái xuống, nhấc chân phải lên.” Giang Vấn Nguyên tiếp tục ra lệnh.
Trần Miên giẫm lên chân trái mang dép lê xong, lại ngoan ngoãn giơ chân phải lên để Giang Vấn Nguyên mang dép.
Giang Vấn Nguyên mang dép cho Trần Miên xong, vỗ vỗ tay đứng dậy, kết quả chân phải Trần Miên vẫn nhấc lên. Giang Vấn Nguyên thở dài thật sâu, nói với Trần Miên một câu buông chân phải xuống, Trần Miên mới chấm dứt tư thế đứng của hạc đầu đàn.
Trần Miên có ký ức hai lần trở thành người chơi bàn tròn, lần thứ hai trở thành người chơi bàn tròn còn biến thành trạng thái linh hồn trong trò chơi. Nỗi thống khổ mà Trần Miên từng chịu đựng trong trò chơi, Giang Vấn Nguyên rất khó tưởng tượng được. Giang Vấn Nguyên giúp Trần Miên mang dép, vốn chỉ tiện tay thử một chút, cậu vốn cảm thấy Trần Miên trong trò chơi đã trải qua vô số hy sinh, lừa gạt cùng phản bội, đã sớm dựng lên tâm phòng cao cao, đối với ngoại giới tràn ngập đề phòng, không có khả năng vô thức tiếp nhận mệnh lệnh của cậu, nhưng sự thật chứng minh, sự tín nhiệm của Trần Miên đối với cậu vẫn thủy chung không thay đổi.
Trần Miên ở trước mắt mèo canh chừng hai mươi phút, bỗng nhiên nói: “Kích hoạt hai con rối!”
Giang Vấn Nguyên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, kích hoạt hai con rối phụ trợ. Huỳnh quang tản ra trong tay Giang Vấn Nguyên, bay múa trên không trung.
Trần Miên ánh mắt cũng không chớp một cái, nhìn quỹ tích huỳnh quang bay múa cho đến khi chúng toàn bộ biến mất mới chớp chớp mắt ngáp thật dài, “Buồn quá, chúng ta tiếp tục ngủ đi…”
Trần Miên đi vài bước, mới phát hiện hình như có gì không đúng lắm, hắn cúi đầu nhìn, trên hai chân lại mang dép lê. Trần Miên biết đôi dép này là Giang Vấn Nguyên mang cho mình, nhưng hắn nhìn thấy đôi dép này, biểu tình so với Giang Vấn Nguyên còn bất ngờ hơn. Trần Miên cũng giống như Giang Vấn Nguyên, cho rằng tâm phòng của mình không hề có khe hở, nhưng linh hồn của hắn vẫn theo bản năng mở rộng cho Giang Vấn Nguyên.
Nửa đêm sau, Giang Vấn Nguyên và Trần Miên dựa vào nhau, không mộng mị ngủ đến bình minh.
Giờ ăn sáng, trên bàn ăn thiếu đi hai người chơi, chính là người chơi nữ và người chơi nam tóc bím đã dùng bạo lực với Đổng Tiểu Uyển ngày hôm qua. So với bữa tối hôm qua Vi Phong Đăng và Đổng Tiểu Uyển chuẩn bị ít hơn hai phần bữa sáng, điều này đã nói rõ sự thật.
Người chơi im lặng dùng hết bữa sáng, ngoại trừ vài người chơi có lá gan nhỏ hơn, những người chơi khác đều đi tìm phòng của người chơi mất tích. Giang Vấn Nguyên đứng ở phía trước đội ngũ người chơi, cậu đẩy cửa phòng của người chơi mất tích ra. Cửa vừa mở, mùi tanh nồng nặc bên trong liền truyền đến. Mùi tanh này không phải là mùi máu, mà là mùi tanh của đất và động vật thủy sinh. Mặt đất và tường phòng khách được bao phủ bởi bùn, có một số cỏ nước, nhưng không thấy thi thể của hai người chơi mất tích đâu. Tuy rằng không có thi thể nhưng đây chắc chắn là một gian phòng đi vào sẽ hít thở không thông.
Ngày hôm qua còn nặc danh chửi bới Giang Vấn Nguyên lãng phí con rối, giờ phút này lại chân thành hy vọng Giang Vấn Nguyên sử dụng con rối để làm sạch phòng một chút. Nhưng bọn họ nghĩ sai rồi, trước khi Trần Miên cần cậu sử dụng con rối thì Giang Vấn Nguyên sẽ không sử dụng. Hơn nữa trong phòng tuy bẩn nhưng nếu làm sạch tang vật, có thể ngay cả manh mối cũng bị dọn đi, được nhiều hơn mất.
Giang Vấn Nguyên và Trần Miên trong ánh mắt kính nể của mọi người, đi vào căn phòng mà bọn họ hoàn toàn không dám tới, cho nên mới nói đại lão sở dĩ là đại lão, không phải không có đạo lý. Giang Vấn Nguyên và Trần Miên chia nhau hành động, tìm qua những nơi có thể giấu người như đáy giường, tủ quần áo nhưng vẫn không thể tìm thấy thi thể của hai người chơi mất tích.
“Tình yêu, anh mau tới đây xem một chút.” Trần Miên đứng ở góc tường, hô với Giang Vấn Nguyên. Giang Vấn Nguyên đi qua, ở góc phòng khách bày một cái vại ngói có nắp gỗ. Kích thước lớn hơn một chút so với bình nước uống đóng chai và điều đặc biệt của nó là màu sắc và đường vân rất giống với mai rùa. Nhìn từ xa, cái vại ngói này giống như một cái mai rùa khổng lồ. Trần Miên nhẹ nhàng nói: “Thể tích của vại ngói này có thể dung nạp được thể tích của một người.”
Vại ngói và thể tích của con người có thể đối xứng, nhưng hình dạng lại hoàn toàn không phù hợp, về diện tích nắp gỗ mà nói, đầu người đều không thể xuyên qua miệng vại bỏ vào. Giang Vấn Nguyên xốc nắp gỗ lên, lộ ra thứ dưới nắp gỗ ——
Một khối da đầu to bằng bàn tay, bị thứ gì đó ở trong đẩy ra khỏi miệng vại.
Hết chương 85