Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 81: Kết Thúc Vòng Thứ Tám
CHƯƠNG 80: Kết thúc vòng thứ tám
Edit: Foxpii
Nguồn gốc của bản giao hưởng ngất xỉu là chương trình diễu hành của Trường Trung học Âm nhạc Thường Thanh vào mùa hè năm 1976
Dàn nhạc diễu hành đề nghị hiệu trưởng chơi bản giao hưởng của họ trong thính phòng âm nhạc của trường. Mức độ khủng khiếp của bản giao hưởng ngất xỉu không cần phải kể, Trường Trung học Âm nhạc Thường Thanh tổ chức diễu hành biểu diễn mục đích là để thúc đẩy tuyển sinh, làm sao có thể đồng ý biểu diễn bản giao hưởng ngất xỉu.
Trong thời đại đó, việc học sinh chống lại trường học là một điều rất đáng kinh ngạc và Trường Trung học Âm nhạc Thường Thanh không có lỗi trong vấn đề này. Tại sao các thành viên của dàn nhạc diễu hành lại có thể công khai phản kháng trường học một cách vô lý và dựa trên các nguồn gây ảnh hưởng tinh thần khác phát sinh từ bản giao hưởng ngất xỉu có thể được biết đến, dàn nhạc diễu hành không chỉ chơi bản giao hưởng ngất xỉu trong thính phòng âm nhạc, mà còn chơi nó khi họ diễu hành ở nơi công cộng.
Vậy ai đã ở sau lưng thúc đẩy sự ra đời và diễn tấu của bản giao hưởng ngất xỉu?
Giang Vấn Nguyên đã từng xem ảnh tập thể của dàn nhạc diễu hành trong kế hoạch biểu diễn ở văn phòng hiệu trưởng, bức ảnh tập thể này cũng là một trong những nguồn gây ảnh hưởng tinh thần. Lúc ấy Giang Vấn Nguyên chỉ lướt nhanh một lần, sau khi xác định bên trong không có Chu Chương, liền đem ảnh chụp đặt lại trong bản kế hoạch, không xem nhiều nữa. Trong quá trình này, Giang Vấn Nguyên cũng không xác nhận số người chụp ảnh tập thể, bởi vì trong kế hoạch đã ghi rõ dàn nhạc diễu hành có ba mươi thành viên.
Thế nhưng trong thính phòng âm nhạc, Giang Vấn Nguyên rõ ràng cảm giác được sự dị thường.
Trên sân khấu tổng cộng có ba mươi chiếc ghế, mỗi chiếc ghế tương ứng với một nhạc cụ có in dòng chữ “Bản giao hưởng ngất xỉu”. Không nghi ngờ rằng những nhạc cụ này là nhạc cụ của dàn nhạc diễu hành. Chính vì vậy, Giang Vấn Nguyên mới phát hiện có một người bị lãng quên.
Ngoài 30 thành viên biểu diễn, dàn nhạc diễu hành còn có một thành viên chỉ huy. Trong bức ảnh tập thể của dàn nhạc diễu hành, thành viên chỉ huy này không mặc đồng phục dàn nhạc theo phong cách thống nhất với các thành viên biểu diễn, thay vào đó là mặc một bộ âu phục màu trắng và thắt nơ một cách chính thức. Người chỉ huy này bên ngoài thoạt nhìn ước chừng khoảng 25-30 tuổi, cầm một cây gậy chỉ huy trong tay, hắn hẳn là một giáo viên hướng dẫn cho dàn nhạc diễu hành.
Chỉ huy là một nhân vật linh hồn không thể thiếu của dàn nhạc, tại sao trong bản kế hoạch lại ghi là dàn nhạc diễu hành có ba mươi thành viên, chứ không phải ba mươi thành viên biểu diễn cộng với một thành viên chỉ huy?
Từ thông tin sai lệch này, có thể phân tích hai khả năng. Một, các thành viên biểu diễn đã trộn lẫn với một vật thể không xác định; hai, nguồn gốc của bản giao hưởng ngất xỉu là từ thành viên chỉ huy mặc âu phục trắng.
Tuy Giang Vấn Nguyên chưa nhìn thấy ảnh chụp một cách triệt để, nhưng trong lòng cậu càng có khuynh hướng là thành viên chỉ huy xảy ra vấn đề. Bởi vì thành viên chỉ huy là nhân vật trung tâm của dàn nhạc, hơn nữa có thể là thân phận kép của giáo viên hướng dẫn, thành viên biểu diễn muốn vượt qua quyền uy của mình để quảng bá bản giao hưởng ngất xỉu là chuyện vô cùng khó khăn. Vì vậy, xác suất lớn của vấn đề nằm ở thành viên chỉ huy.
Những điều mạnh mẽ cũng sẽ có điểm yếu và mắt bão ở trung tâm cơn bão chính là khu vực yên tĩnh nhất của cơn bão. Bức ảnh tập thể của dàn nhạc diễu hành ghi lại các thành viên bất thường, rất có thể chính là mắt bão của trò chơi. Tìm được ảnh tập thể, phá hoại sự tồn tại bất thường trong ảnh tập thể, đây là biện pháp cuối cùng mà Giang Vấn Nguyên có thể nghĩ đến bây giờ.
Nhưng trong lòng Giang Vấn Nguyên còn đè nén một chuyện cực kỳ trí mạng. Tả Tri Ngôn là kẻ phản bội của vòng này, trước khi tiến vào trò chơi hắn đã biết được bối cảnh hoàn chỉnh của câu chuyện. Tuy rằng trò chơi bàn tròn chỉ cung cấp câu chuyện, không cung cấp cách thức hóa giải câu chuyện, nhưng với trí tuệ của Tả Tri Ngôn, hắn sẽ dễ dàng có thể suy luận ra tất cả phương pháp thông quan của người chơi bình thường. Giang Vấn Nguyên có thể nghĩ đến ảnh tập thể của dàn nhạc diễu hành có thể trở thành lối tắt cho trò chơi thông quan thì Tả Tri Ngôn chắc chắn cũng có thể nghĩ được.
Lúc trước sau khi Giang Vấn Nguyên xem xong ảnh tập thể của dàn nhạc diễu hành, bởi vì nó là nguồn gây ảnh hưởng tinh thần, cho dù mang theo trên người không nhìn cũng sẽ gây ảnh hưởng xấu đến tinh thần, cho nên cậu ở trước mặt Tả Tri Ngôn, đem ảnh tập thể kẹp lại vào trong bản kế hoạch. Lần này lại đến phòng hiệu trưởng, kỳ thật Giang Vấn Nguyên đã không ôm bất kỳ hy vọng nào tìm được tấm ảnh tập thể kia, chuyến đi này, chỉ là để cho cậu hết hy vọng lại tiếp tục tìm biện pháp khác thông quan trò chơi…
Nhưng Giang Vấn Nguyên không nghĩ tới, cậu lại tìm được ảnh tập thể kẹp trong bản kế hoạch trong văn phòng hiệu trưởng. Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh tập thể, đầu óc Giang Vấn Nguyên hoàn toàn mơ hồ, cậu không khỏi nghi ngờ phán đoán của mình, chẳng lẽ ảnh tập thể không phải là đạo cụ then chốt để thông quan trò chơi này ư? Nếu không làm sao Tả Tri Ngôn có thể phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy mà không mang nó đi?
Giang Vấn Nguyên từ trong không gian đặc biệt lấy ra con rối Vĩnh Tiền tặng cho cậu – con rối lão nhân thiếu hai cánh tay, năng lực đặc thù: phán đoán vật thể người chơi cầm trong tay, xếp hạng trong tất cả các đạo cụ có thể thông quan của vòng này.
Bởi vì năng lực đặc biệt của rối lão nhân mất cánh tay chỉ có thể tiến hành đánh giá đạo cụ mà người chơi đã lấy được, hơn nữa loại đánh giá này cơ bản là không có ý nghĩa. Người có thể tìm được đạo cụ thông quan trò chơi thì đối với câu chuyện bối cảnh của trò chơi chắc chắn đã có thể khống chế tương đối, cho nên chức năng đặc biệt này thật sự quá gân gà. Giang Vấn Nguyên treo nó lên diễn đàn bán thật lâu nhưng cũng không thể bán được, liền không thể không mang nó vào trò chơi. Giang Vấn Nguyên cũng không ngờ tới cũng có một ngày cậu dùng con rối này…
Khi con rối lão nhân không cánh tay biến mất trong điểm huỳnh quang, khả năng đặc biệt có hiệu lực, phán quyết hình ảnh tập thể của dàn nhạc diễu hành trong tay Giang Vấn Nguyên đứng đầu trong số tất cả các đạo cụ có thể thông quan trong vòng này.
Khi kết quả này được đưa ra, Giang Vấn Nguyên trực tiếp sửng sốt.
Với kinh nghiệm chơi trò chơi bàn tròn phong phú của Tả Tri Ngôn, Giang Vấn Nguyên không tin rằng hắn sẽ không thể lý luận tầm quan trọng của hình ảnh tập thể dàn nhạc diễu hành trong tình huống toàn quyền kiểm soát câu chuyện nền. Tả Tri Ngôn cũng sẽ không phạm phải sai lầm đã biết rõ tầm quan trọng của ảnh tập thể đối với người chơi bình thường nhưng lại quên mang nó đi. Cho nên, kết luận chỉ có thể là Tả Tri Ngôn cố ý để lại ảnh tập thể.
Nghĩ tới đây, nước mắt Giang Vấn Nguyên không thể kiềm chế chảy xuống.
Tả Tri Ngôn tự tay giết chết Kim Hâm, mặc kệ nguồn ảnh hưởng tinh thần hại chết người chơi khác, Tả Tri Ngôn chắc chắn đã làm tốt giác ngộ cho dù muốn giết chết Giang Vấn Nguyên cũng phải thông quan trò chơi. Nhưng phần giác ngộ này của Tả Tri Ngôn là có điều kiện tiên quyết, điều kiện tiên quyết là Giang Vấn Nguyên không thể kiên định lập trường của mình trong trò chơi này, bị quan hệ của bọn họ ở ngoài đời che mắt, không cách nào phát hiện chân tướng trò chơi.
Trước khi Tả Tri Ngôn làm tốt việc lấy thân phận kẻ phản bội thông quan trò chơi, hắn còn làm tốt một giác ngộ khác: Nếu Giang Vấn Nguyên không bởi vì hắn biến thành kẻ phản bội mà mê man, còn có thể nhìn thấu chân tướng, có đủ năng lực và quyết tâm thông quan trò chơi bàn tròn, như vậy hắn nguyện ý đem cơ hội sống sót nhường cho Giang Vấn Nguyên.
Khi Giang Vấn Nguyên có thể phát hiện ra Tả Tri Ngôn bất thường, tự mình bảo vệ tinh thần không bị ảnh hưởng, lại có thể thám thính phòng âm nhạc một lần nữa, có thể phát hiện những điểm bất thường của dàn nhạc diễu hành, từ đó tìm thấy hình ảnh tập thể một lần nữa trong văn phòng hiệu trưởng. Bức ảnh tập thể của dàn nhạc diễu hành này, chính là cuốn sách tự thú không lời mà Tả Tri Ngôn viết cho Giang Vấn Nguyên ————
Tôi hy vọng sự hy sinh của mình là có giá trị.
Giang Vấn Nguyên cầm con dao quân đội Thụy Sĩ, mũi đao treo phía trên ảnh tập thể, trong lòng bàn tay cậu tràn đầy mồ hôi, chậm chạp không thể xuống tay phá hư bộ phận chỉ huy mặc âu phục trắng trên ảnh. Cậu có thể nghe được tiếng bước chân dần dần tiếp cận văn phòng hiệu trưởng, tốc độ của người tới không nhanh không chậm, thong dong đi vào văn phòng hiệu trưởng.
So sánh với hình tượng khóc lóc nức nở của Giang Vấn Nguyên, Tả Tri Ngôn vẫn là hình tượng tinh anh xã hội hoàn mỹ trong lòng cậu. Dáng vẻ hắn bình tĩnh khiến Giang Vấn Nguyên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tả Tri Ngôn. Tả Tri Ngôn luôn biểu hiện hoàn mỹ như vậy, cho dù hai người không thể không đối mặt với tuyệt cảnh ngươi sống ta chết thì hắn cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
Tả Tri Ngôn bình tĩnh nhìn ảnh tập thể của dàn nhạc diễu hành dưới dao của Giang Vấn Nguyên, “Cậu tìm được nó rồi.”
Giang Vấn Nguyên không biết nên nói cái gì, tuyến lệ của cậu dường như đã bị hỏng, nước mắt thế nào cũng không ngừng được.
“Cũng đã đến lúc chúng ta nói lời tạm biệt rồi, tôi còn có mấy câu muốn nói với cậu.” Tả Tri Ngôn hít sâu một hơi: “Sau khi tiến vào vòng trò chơi này, tôi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, nếu như tôi gặp được cậu lúc cậu vẫn duy trì phong cách đơn độc một mình thì khi phải gặp tuyệt cảnh ngươi chết ta sống cũng sẽ không khó lựa chọn như vậy. Lúc tỉnh lại tôi cũng đang suy nghĩ, trong giấc mộng tôi cũng không ngừng suy nghĩ, Giang Vấn Nguyên, tôi chưa từng hối hận khi cùng cậu thành lập Thanh Điểu.”
Có lẽ Giang Vấn Nguyên còn rất nhiều chuyện muốn nói với Tả Tri Ngôn nhưng Tả Tri Ngôn không cho cậu cơ hội nói chuyện, hắn đi vài bước đến bên cạnh Giang Vấn Nguyên, đè lại tay Giang Vấn Nguyên đang cầm dao Thụy Sĩ, dùng sức đè xuống, đâm vào chính giữa bộ âu phục màu trắng của chỉ huy. Lưỡi dao quân đội Thụy Sĩ chìm sâu vào bức ảnh, nhưng không xuyên qua bàn bên dưới mà đâm vào một không gian hư vô, cảm giác giống như một khối bùn thối rữa. Trong tiếng kêu thảm thiết của kẻ chỉ huy trong bộ âu phục màu trắng, rất nhiều sương mù màu đen từ vết thương trên người chỉ huy mặc âu phục màu trắng tuôn ra.
Tả Tri Ngôn và Giang Vấn Nguyên tiến lại gần nhau, hai người mặt đối mặt, khoảng cách chỉ còn không tới mười cm.
Tả Tri Ngôn lặng lẽ dùng thuật nói môi nói với Giang Vấn Nguyên: Có kẻ phản bội đã tìm được phương pháp giao tiếp với trò chơi bàn tròn, kẻ phản bội trong không gian đặc biệt và thân xác giả thể của hắn trên bàn tròn là cảm quan không chia sẻ nhưng hiện tại đã có thể chia sẻ cảm quan, tôi chính là thông qua biện pháp này mới biết vị trí của nhẫn của cậu. Hãy cẩn thận.
Dặn dò xong những lời này, Tả Tri Ngôn liền buông tay Giang Vấn Nguyên ra, lui ra sau vài bước, xoay người rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng. Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, Tả Tri Ngôn quay đầu lại nhìn thoáng qua Giang Vấn Nguyên, “Thật ra tôi…”
Mạch màu đen từ cổ Tả Tri Ngôn lan lên mặt, hắn không nói tiếp, quay đầu rời khỏi văn phòng hiệu trưởng. Giang Vấn Nguyên trượt chân ngồi trên mặt đất, hình ảnh tập thể của dàn nhạc diễu hành biến mất trong ánh huỳnh quang đang sáng lên, con rối nghệ sĩ violin hình thành trong huỳnh quang. Nhưng sự ảnh hưởng tinh thần của bản giao hưởng ngất xỉu vẫn đang tàn phá bừa bãi trong đầu Giang Vấn Nguyên, kêu gào bảo cậu nhanh tự sát, là cậu đã hại chết Tả Tri Ngôn, cậu còn có tư cách gì để sống sót?
Nhìn con rối ngồi trên bàn làm việc, Giang Vấn Nguyên hiện tại có hai lựa chọn: thuận theo sự mê hoặc của bản giao hưởng ngất xỉu, tự sát tạ tội; cầm búp bê, thông quan vòng này của trò chơi.
Nhưng con đường của Giang Vấn Nguyên đã bị Tả Tri Ngôn chặn lại, Tả Tri Ngôn đem tình báo của kẻ phản bội nói cho cậu biết, bất kể Giang Vấn Nguyên lựa chọn như thế nào thì Tả Tri Ngôn đều phải chết. Vì sao Tả Tri Ngôn lại lãnh khốc đối đãi với bản thân mình, tàn nhẫn đối đãi với cậu như vậy?
Nước mắt Giang Vấn Nguyên làm mờ tầm mắt, trái tim cậu như bị dao cắt, run rẩy vươn tay, khoảnh khắc chạm vào con búp bê, cậu rõ ràng cảm giác được mình đã giết chết Tả Tri Ngôn…
Không gian bàn tròn lạnh lẽo và tối tăm với sáu chiếc ghế.
Một là chỗ trống thuộc về trò chơi bàn tròn, năm là chiếc ghế thuộc về người chơi. Tả Tri Ngôn không giết chết bốn người chơi khác, chỉ để giảm bớt cảm giác tội lỗi của Giang Vấn Nguyên, ép buộc cậu thông quan trò chơi mà Tả Tri Ngôn đã nói dối.
Giang Vấn Nguyên quay đầu nhìn về phía vị trí bên tay phải, không gian trống rỗng, chiếc ghế mà hư thể của Tả Tri Ngôn ngồi qua đã không còn…
Giang Vấn Nguyên chết lặng lấy lại chức năng sinh lý của mình, nhưng chậm chạp không lựa chọn trở lại hiện thực hoặc tiếp tục vòng tiếp theo của trò chơi. Thời gian trong không gian bàn tròn tĩnh lặng, lúc tiến vào trò chơi và rời khỏi trò chơi không có thời gian chênh lệch, Giang Vấn Nguyên không rời khỏi nơi này, cậu cảm giác Tả Tri Ngôn có lẽ vẫn còn sống.
Giang Vấn Nguyên không biết rốt cuộc mình đã ngồi trong không gian bàn tròn bao lâu, bỗng nhiên, một cái ghế của người chơi trong đó lại sụp đổ, biến mất trong bóng đêm. Giang Vấn Nguyên sững sờ nhìn nơi chiếc ghế biến mất, cậu đã thông quan trò chơi, vì sao còn xuất hiện hiện tượng ghế của người chơi biến mất? Giang Vấn Nguyên suy nghĩ thật lâu, chỉ nghĩ đến một khả năng, người chơi kia còn sống khi trò chơi thông quan nhưng mức độ bị ảnh hưởng tinh thần của anh ta quá nặng, trải qua phán định của trò chơi bàn tròn, trạng thái của anh ta không thể tính là còn sống, cho nên liền bị xử lý thông quan thất bại.
Giang Vấn Nguyên thống khổ nhắm mắt lại, cười thảm ra tiếng, nếu như cậu không tiếp tục ở lại không gian bàn tròn, cậu căn bản sẽ không biết, Kim Hâm mà Tả Tri Ngôn giết chết, hắn chính là người chơi mà bàn tròn dự đoán không thể thông quan, lúc hắn còn sống đã là một người chết rồi. Tả Tri Ngôn đứng ở lập trường của kẻ phản bội, căn bản không cần phải giết chết Kim Hâm, hắn giết chết Kim Hâm chỉ là vì bức bách Giang Vấn Nguyên đứng ở phía đối lập của hắn.
Giang Vấn Nguyên thậm chí còn sinh ra hoài nghi sâu sắc ——
Cho tới bây giờ Tả Tri Ngôn chưa từng nghĩ tới muốn sống sót, hắn đã sớm đem cơ hội sống sót nhường cho cậu.
Giang Vấn Nguyên chậm rãi lau đi nước mắt trên mặt, cậu không thể tiếp tục trốn tránh cái chết của Tả Tri Ngôn nữa.
Rất lâu từ trước, Giang Vấn Nguyên dẫn Bạch Mai vào trò chơi bàn tròn, đó là lần thứ hai cậu gặp Tả Tri Ngôn, cũng chính trong vòng trò chơi đó, Tả Tri Ngôn và cậu quyết định thành lập Thanh Điểu.
Trong vòng trò chơi đó, Giang Vấn Nguyên còn chưa xác định Bạch Mai chính là Trần Miên. Khi đó Bạch Mai đã làm một chuyện nhỏ, Giang Vấn Nguyên vốn đã quên mất chuyện này nhưng giờ phút này cậu lại nhớ tới. Lúc đó Bạch Mai từng nghi ngờ Tả Tri Ngôn là kẻ phản bội!
Giang Vấn Nguyên không cho rằng đây là Trần Miên khoác áo Bạch Mai vô lý gây sự. Trần Miên để lại con rối vô diện điêu khắc xương cho cậu là bởi vì Trần Miên biết cậu sẽ tiến vào trò chơi bàn tròn. Trần Miên hoài nghi Tả Tri Ngôn là người chơi phản bội, bởi vì Trần Miên biết Tả Tri Ngôn sẽ cùng cậu tiến vào một vòng trò chơi nào đó một lần nữa, sẽ trở thành kẻ phản bội. Trần Miên nói cho cậu biết, không rời khỏi trò chơi bàn tròn cậu sẽ phải hối hận, cái chết của Tả Tri Ngôn chính là một trong những chuyện cậu hối hận…
Không chỉ Trần Miên biểu hiện ra dự đoán tương lai mà trong trò chơi bàn tròn Giang Vấn Nguyên cũng mấy lần sinh ra cảm giác vừa nhìn thấy khung cảnh trong trò chơi. Bác sĩ tâm lý nói với Giang Vấn Nguyên, cảm giác thị giác là hiện tượng tâm lý bình thường nhưng bây giờ Giang Vấn Nguyên có thể khẳng định với chính mình, cảm giác thị giác của cậu không phải là ảo giác, mà sự thật đã xảy ra.
Tuy rằng không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào nhưng Giang Vấn Nguyên có thể cảm giác được, chuyện xảy ra hiện tại cậu cũng đã từng trải qua. Điều này cũng giải thích tại sao cậu ghét ước nguyện làm sống lại một người như vậy. Bởi vì sự sống lại không thể mang đến kết cục tốt đẹp mà là một lần nữa thống khổ luân hồi mà thôi.
Giang Vấn Nguyên hít sâu một hơi, chọn nút trở về hiện thực.
Sau khi trở lại hiện thực, Giang Vấn Nguyên ném con rối mới thu được, lập tức mở cửa chạy đến phòng của Tả Tri Ngôn. Sau khi Trần Miên thất bại trong trò chơi trở lại hiện thực, hắn còn sống hơn nửa tiếng đồng hồ. Nhưng Tả Tri Ngôn, hắn là người chơi phản bội. Người chơi phản bội biết rất nhiều điều liên quan đến trò chơi bàn tròn, trò chơi bàn tròn không muốn người chơi phản bội tiết lộ thông tin này cho người chơi bình thường, vì vậy trò chơi bàn tròn không để lại lòng tốt cuối cùng đối với người chơi bình thường cho người chơi phản bội. Khi Giang Vấn Nguyên đi tới bên cạnh Tả Tri Ngôn, hắn nằm trên giường như đang ngủ, sức ấm của cơ thể vẫn còn nhưng tim và hô hấp đã ngừng lại.
Ngay cả cơ hội chia tay trò chơi bàn tròn cũng không để lại cho Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn, vào thời khắc trò chơi kết thúc, trò chơi bàn tròn đã thu đi sinh mệnh và linh hồn của Tả Tri Ngôn, để lại cho Giang Vấn Nguyên chỉ còn lại thể xác của hắn.
Hôm nay là ngày âm lịch đầu tiên của năm mới, tràn ngập không khí vui vẻ của ngày đầu xuân.
Hai vị đại lão của Thanh Điểu đều tiến vào trò chơi bàn tròn trong ngày hôm nay, những người khác canh giữ trước màn hình giám sát cũng không ngủ được. Ở trong phòng thấy Giang Vấn Nguyên điên cuồng xông vào phòng Tả Tri Ngôn, bọn họ cũng chạy theo tới.
Bọn họ nhìn thấy Giang Vấn Nguyên xuất thần ngồi bên cạnh Tả Tri Ngôn đang ngủ say, Lý Na bất an hỏi: “Anh Giang, sao anh lại chạy đến phòng của Tả ca, lỡ như bây giờ anh ấy tiến vào trò chơi, từ trường của người chơi rối loạn sẽ dẫn đến bạo lực từ tính. Chúng ta ra ngoài trước, được không?”
Dịch Khinh Chu ý thức được tình huống không thích hợp, không phát huy miệng lưỡi độc địa của hắn: “Lý Na nói rất đúng, chúng ta ở lại nơi này sẽ rất nguy hiểm, có chuyện gì chờ Tả Tri Ngôn thông quan trò chơi rồi nói sau. Hơn nữa cho dù có việc gấp cũng để sau đi, Tả Tri Ngôn ngủ say như vậy, hắn nhất định là quá mệt mỏi, chờ hắn nghỉ ngơi tốt rồi nói sau.”
Lữ Kỳ Diệu mẫn cảm nhận thấy cảm xúc của Giang Vấn Nguyên, cô yên lặng đi tới bên cạnh Giang Vấn Nguyên, đưa tay khoác lên vai cậu, cái gì cũng không nói.
Giang Vấn Nguyên trầm mặc một hồi, quay đầu nhìn về phía ba người còn lại của Thanh Điểu, một lần nữa xé rách vết thương của mình, máu chảy đầm đìa hiện ra trước mặt bọn họ: “Tôi và Tả Tri Ngôn tiến vào cùng một vòng trò chơi, anh ấy không thể thông quan trò chơi.”
Nòng cốt của Thanh Điểu là Tả Tri Ngôn, hiện tại Tả Tri Ngôn tử vong, bao gồm cả Giang Vấn Nguyên, tất cả thành viên Thanh Điểu đều cho rằng, lúc này Thanh Điểu gãy cánh cũng nên. Nhưng cho tới bây giờ Tả Tri Ngôn cũng không nằm trong phạm vi tưởng tượng của bọn họ, khi mọi người trong Thanh Điểu còn đắm chìm trong bi thương, thì hết thảy dưới sự sắp xếp của Tả Tri Ngôn tiến hành một cách có trật tự.
Tang lễ của Tả Tri Ngôn là hắn đã sớm đặt từ trước; công ty trò chơi của Tả Tri Ngôn cùng biệt thự sơn trang, tiền không hộ khẩu, hắn đã sớm lập di chúc đưa cho Giang Vấn Nguyên; quyền giám hộ của Lữ Kỳ Diệu cũng sẽ chuyển sang đứng tên Giang Vấn Nguyên, chỉ cần đến cơ quan chức năng làm thủ tục thừa hưởng là được. Tả Tri Ngôn căn bản không để mấy người Giang Vấn Nguyên quan tâm, hắn cũng đã làm thỏa đáng hết thảy.
Trong đám tang của Tả Tri Ngôn, lần đầu tiên Giang Vấn Nguyên gặp được người nhà của Tả Tri Ngôn.
Người nhà Tả Tri Ngôn vô cùng khổ sở với cái chết của hắn, bọn họ không có ai tới trách cứ Giang Vấn Nguyên lấy đi tất cả tài sản của Tả Tri Ngôn. Khi tang lễ kết thúc, cha của Tả Tri Ngôn gọi Giang Vấn Nguyên lại, ông nhìn Giang Vấn Nguyên một hồi, không đầu không đuôi nói ra những lời Giang Vấn Nguyên nghe không hiểu, “Cám ơn cháu đã đồng hành cùng với con trai tôi trong đoạn đường cuối cùng của cuộc đời của nó. Ba năm trước, sau khi chẩn đoán bệnh tình, nó vẫn luôn luôn không vui vẻ nhưng mấy tháng gần đây nó đã thay đổi rất nhiều, khi về nhà thỉnh thoảng cũng nở nụ cười. Đáng tiếc, nó vẫn không thể chiến thắng bệnh tật…”
Giang Vấn Nguyên trầm mặc nhìn cha Tả Tri Ngôn rời đi, trở về biệt thự sơn trang tìm bác sĩ Mã: “Hơn một tháng trước, khi tôi tới tìm anh xử lý vấn đề về da, anh và một bác sĩ trực khác đang thảo luận báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tả Tri Ngôn. Trên thực tế hai người đang thảo luận về bệnh tình của Tả Tri Ngôn đúng không? Hiện tại Tả Tri Ngôn đã không còn nữa … anh không cần phải giấu diếm tôi nữa chứ?”
Bác sĩ Mã thở dài, tìm ra báo cáo kiểm tra của Tả Tri Ngôn, giao cho Giang Vấn Nguyên: “Bệnh tình của Tả tổng nửa năm gần đây chuyển biến rất nặng nhưng anh ấy không tiếp nhận phẫu thuật và hóa trị, lại tiếp tục làm việc cường độ cao không chú ý tĩnh dưỡng. Chúng tôi khuyên anh ấy nằm viện chữa bệnh nhưng anh ấy không muốn tiếp nhận, còn dặn dò chúng tôi không thể đem tình huống thật nói cho các cậu biết. Nếu Tả tổng đồng ý tiếp nhận trị liệu, ít nhất cũng có thể sống một hai năm nữa, cũng không đến mức đi đột ngột như bây giờ.”
Giang Vấn Nguyên dùng báo cáo kiểm tra của Tả Tri Ngôn che mặt lại, ngăn nước chảy xuống, Tả Tri Ngôn rốt cuộc muốn cậu khóc bao nhiêu lần nữa mới cam tâm?
Tả Tri Ngôn một người bị bệnh nặng còn có thể chống đỡ được Thanh Điểu thì không có lý do gì cậu không được. Bất kể là tinh thần hay vật chất, Giang Vấn Nguyên từ chỗ Tả Tri Ngôn đã lấy được quá nhiều thứ, cậu tuyệt đối sẽ không thể để cho Thanh Điểu mà Tả Tri Ngôn xây dựng gãy cánh trong tay mình ——
Giang Vấn Nguyên không trả lại báo cáo kiểm tra của Tả Tri Ngôn cho bác sĩ Mã, cậu mang theo báo cáo, khóa nó vào trong két sắt cùng con rối. Từ hôm nay trở đi, cậu chính là lão đại của Thanh Điểu, cậu sẽ chấm dứt hiện trạng hỗn loạn của Thanh Điểu, để cho Thanh Điểu một lần nữa giương cánh bay cao, lấy tư thế Thanh Điểu, ghi nhớ Tả Tri Ngôn.
Nếu trò chơi bàn tròn không chịu buông tha Giang Vấn Nguyên thì Giang Vấn Nguyên sẽ không trốn tránh nữa, cậu cũng sẽ không dễ dàng buông tha trò chơi bàn tròn.
Hết chương 80
pii: huhu, edit chương này khóc như cún :(((