Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 55: Không Phải Lỗi Của Tôi
CHƯƠNG 54: Không phải lỗi của tôi
Edit: Foxpii
Căn cứ vào thông tin trên bảng điểm thi hàng tháng mới nhất, Tư Đồ Tĩnh hiện đang được bố trí đến lớp 11-11.
Giang Vấn Nguyên có chút để ý đối với thành tích thi hàng tháng của Tư Đồ Tĩnh, lần thi này thành tích của cô xếp thứ mười. Giang Vấn Nguyên đã kiểm tra tỷ lệ học tập của trường trung học phụ thuộc Giang Đại, điểm hàng năm đều vượt qua hai phần ba số lượng thí sinh dự thi, có năm trạng nguyên trong kỳ thi đại học thành phố, tỷ lệ trúng tuyển đại học trọng điểm rất cao, trường trung học phụ thuộc Giang Đại là một trường trọng điểm thực sự. Tư Đồ Tĩnh là một học sinh nghệ thuật, thành tích lớp văn hóa của cô có thể xếp thứ mười trong lớp khoa học xã hội có thể nói là tương đối xuất sắc.
Giang Vấn Nguyên quay trở lại mấy lần thi hàng tháng trước, thành tích thi hàng tháng trước đây của Tư Đồ Tĩnh cũng coi như ưu tú, nhưng vẫn quanh quẩn giữa hai mươi đến ba mươi học sinh. Dưới tình huống lớp 11-10 trải qua chuyện tàn khốc như vậy, chỉ còn lại một người cuối cùng là Tư Đồ Tĩnh còn sống, mỗi ngày cô đều ở bên cạnh lớp ban đầu 11-11 tiếp tục đi học, chẳng lẽ cô không cảm thấy sợ hãi sao, rốt cuộc là làm thế nào để đạt được thành tích không giảm mà ngược lại còn tăng?
Giang Vấn Nguyên không tin chuyện của Tư Đồ Tĩnh và Mục Miên Miên không hề liên quan đến nhau.
Thư viện thứ hai xây dựng cho Tư Đồ Khiêm khả năng rất thấp, thời gian xây dựng thư viện thứ hai từ tháng ba đến tháng sáu, chính là thời kỳ mấu chốt để Tư Đồ Khiêm ứng chiến thi đại học, hơn nữa thư viện thứ hai sau khi hoàn thành thì Tư Đồ Khiêm cũng đã chấm dứt thi đại học rồi rời trường, hoàn toàn không hưởng thụ được chỗ tốt mà thư viện thứ hai mang đến.
Nguyên nhân Tư Đồ Chinh chi số tiền lớn như vậy để xây dựng thư viện thứ hai càng có thể là vì xuất phát từ trên người Tư Đồ Tĩnh. Thời gian xây dựng thư viện thứ hai được sắp xếp khẩn trương như vậy, đơn giản là muốn lợi dụng tin tức của thư viện thứ hai để đem sự kiện tử vong của Mục Miên Miên đè xuống.
Bốn người Giang Vấn Nguyên định lên kế hoạch ngày mai đi gặp Tư Đồ Tĩnh một lần, dựa theo giới tính giúp đỡ nhau canh cửa, bảo trì trạng thái cửa phòng vệ sinh vẫn mở rộng để rửa sạch toàn bộ mồ hôi sau đó tự mình lên giường nghỉ ngơi.
Khi ngủ trong trò chơi bàn tròn Giang Vấn Nguyên rất ít khi nằm mơ, tối nay, Giang Vấn Nguyên lại trong mộng nhìn thấy nữ sinh tóc dài mặc váy trường đại học Giang đại, cô đứng ở xa xa, vẫn đi về phía Giang Vấn Nguyên nhưng khoảng cách giữa hai người cũng không rút ngắn. Khi Giang Vấn Nguyên tỉnh lại, đầu nữ sinh kia lại hơi ngẩng lên một chút, lộ ra đôi môi tái nhợt.
Cả đêm mơ, tinh thần Giang Vấn Nguyên ngày hôm sau có chút uể oải. Trạng thái tinh thần của Tề Tư Viễn và Lữ Kỳ Diệu thoạt nhìn cũng không tệ lắm, không giống bộ dáng buổi tối mơ thấy thứ bẩn thỉu. Giang Vấn Nguyên hỏi Đan Hiểu Nhiễm quầng thâm quầng thâm: “Tối hôm qua cô không nghỉ ngơi tốt sao? Có phải là mơ thấy cái gì không sạch sẽ không?”
Đan Hiểu Nhiễm xấu hổ cúi đầu, “Không có, lần đầu tiên tôi ngủ một mình trong trò chơi nên có chút không quen.”
Giang Vấn Nguyên bất ngờ bị cưỡng ép cho ăn một ngọm lớn thức ăn cho chó: “… Cô không sao là tốt rồi.”
Bốn người đến phòng ăn lúc bảy giờ sáng, lúc này trong phòng ăn đã có không ít người chơi. Cô gái đã cố gắng quyến rũ Giang Vấn Nguyên ngày hôm qua đứng ở cửa, hôm nay cách ăn mặc của cô đã hoàn toàn khác so với ngày hôm qua, toàn thân từ trên xuống dưới đều được bọc kín, nếu có thể, cô thậm chí còn hận không thể bao bọc toàn bộ đầu. Ba bá nữ lo lắng duỗi cổ nhìn về phía ký túc xá, sau khi nhìn thấy bốn người Giang Vấn Nguyên, cô lập tức nghênh đón mấy người.
Tề Tư Viễn đối với ba bá nữ vẫn còn ấn tượng, hắn cố gắng suy nghĩ một lúc nhưng cũng không thể nhớ ba bá bữ tên gọi là gì, “Hôm qua cô là cái gì San?”
Giọng điệu của ba bá nữ vô cùng sốt ruột, cô nhanh chóng nói: “Tôi là Trình San. Các vị đại lão, cứu mạng!”
“Trên người cô lại mọc ra con mắt mới?” Tề Tư Viễn cảm thấy hứng thú nhìn Trình San.
Trình San điên cuồng lắc đầu: “Không có không có. Tôi muốn nói là tôi cảm thấy đồng đội của tôi có gì đó không đúng!”
Tề Tư Viễn hỏi: “Trên người bọn họ mọc ra mắt?”
“Cũng không có, nhưng mà…” Trình San còn chưa dứt lời đã bị Tề Tư Viễn cắt đứt.
Tề Tư Viễn nhất thời không còn hứng thú: “Nếu đã không có mọc mắt vậy thì cũng không phải là chuyện gì lớn. Hoặc là cô sẽ tự lực cánh sinh hoặc đi tìm người khác để giúp đỡ. Đại lão cũng là người, bỏ bữa sáng cũng sẽ hạ đường huyết, hôm nay chúng tôi còn rất nhiều việc phải bận rộn.”
Sau khi Trình San bị Tề Tư Viễn cự tuyệt, nhìn Đan Hiểu Nhiễm tốt nhất trong bốn người, cô muốn kéo tay Đan Hiểu Nhiễm lên nhưng lại bị Giang Vấn Nguyên ngăn cản: “Mọi người lợi hại như vậy, coi như là làm việc thiện, xin thương xót cùng tôi đi xem đồng đội một chút đi.”
Bộ dáng Trình San vô cùng đáng thương, Đan Hiểu Nhiễm có chút động lòng nhưng cô cũng không thay Trình San cầu xin thương tình. Có lẽ Giang Vấn Nguyên và Tề Tư Viễn đều có năng lực trợ giúp Trình San nhưng lực lượng của bọn họ cũng không phải lực lượng của Đan Hiểu Nhiễm cho nên cô không thể thay Giang Vấn Nguyên đồng ý trợ giúp Trình San.
Giang Vấn Nguyên quay đầu nói với Đan Hiểu Nhiễm: “Phiến tử, Lữ Kỳ Diệu, chúng ta đi thôi.”
Giang Vấn Nguyên dùng bản thân ngăn cách giữa Đan Hiểu Nhiễm, Lữ Kỳ Diệu và Trình San, hành động của cậu đã nói lên thái độ của mình.
Trình San tức giận đến nước mắt đảo quanh hốc mắt: “Đại lão chơi trò chơi là giỏi nhất, máu lạnh, không có nhân tính, ác ma!”
Cô mắng chửi một trận sau đó khóc rồi bỏ đi.
Mọi người dễ sinh ra đồng tình với bên yếu thế, những người chơi khác không biết chi tiết, nhìn thấy Trình San khóc lóc bỏ chạy, liền cho rằng Giang Vấn Nguyên và Tề Tư Viễn ỷ vào bảng xếp hạng trò chơi của mình mà khi dễ người khác, ngay cả ánh mắt bọn họ nhìn Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu cũng có chút không đúng. Nhưng trò chơi bàn tròn không phải là nơi để chú ý đến tình yêu và chính nghĩa, cho dù những người chơi khác cho rằng nhân phẩm của Giang Vấn Nguyên và Tề Tư Viễn có vấn đề thì cũng không ai đi ra ôm ấp bất bình.
Lữ Kỳ Diệu đã trải qua một thời gian cực kỳ đau đớn sau vụ tai nạn xe hơi của Lữ Anh Kỳ, vì vậy cô rất nhạy cảm với ý định xấu của người khác, cô đã ăn xong phần bữa sáng kia của mình, ngồi xuống bên cạnh Đan Hiểu Nhiễm, giơ thìa lên hơi che môi: “Em cảm giác được không ít người chơi đều có địch ý với chúng ta, anh Trần Miên, chúng ta có cần giải thích rõ ràng với bọn họ hay không? Chúng ta cũng không có khi dễ Trình San, chỉ là cự tuyệt trợ giúp cô ta mà thôi.”
Giang Vấn Nguyên lắc đầu: “Cho dù là chúng ta giải thích rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối, bọn họ cũng sẽ cảm thấy cường giả trợ giúp kẻ yếu là chuyện đương nhiên, cho nên không cần phải lãng phí miệng lưỡi với bọn họ. Em yên tâm đi, sẽ không có người dám đến trêu chọc chúng ta đâu.”
Quả nhiên đúng như lời Giang Vấn Nguyên nói, cho đến khi bọn họ dùng xong bữa sáng rời khỏi phòng ăn, những người chơi thay Trình San ôm bất bình cũng không dám tới nói với bọn họ một câu.
Khi bốn người Giang Vấn Nguyên đi tới phòng học lớp 11-11, giờ đọc sớm* còn chưa bắt đầu. Trong hồ sơ học tập của học sinh đều kèm theo một tấm ảnh phông xanh, Giang Vấn Nguyên liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tư Đồ Tĩnh ngồi bên cạnh cửa sổ hành lang cuối cùng. Giang Vấn Nguyên đi đến bên cạnh Tư Đồ Tĩnh, cong ngón tay gõ cửa sổ. Tư Đồ Tĩnh nghe được âm thanh, quay đầu nhìn Giang Vấn Nguyên, quầng thâm của cô rất nặng, hai má cũng gầy đến có chút lõm vào, có vẻ xương gò má rất cao. Giang Vấn Nguyên đoán sai, không phải Tư Đồ Tĩnh không hề xúc động với cái chết của Mục Miên Miên.
(*đọc sớm: giống như truy bài ở mình ý)
Tư Đồ Tĩnh mở cửa sổ, lạnh lùng hỏi: “Mấy người là ai?”
Giang Hỏi Nguyên mỉm cười với cô: “Chúng tôi là công nhân trang trí thư viện thứ hai, có một số việc muốn tham khảo ý kiến của em một chút.”
“Công nhân cải tạo? Sợ là phóng viên cải trang thành công nhân trang trí đúng không?” Tư Đồ Tĩnh luôn miệng nghi ngờ thân phận của bốn người Giang Vấn Nguyên, nhưng vẫn đứng lên khỏi chỗ ngồi: “Không sao cả, dù sao tôi cũng có chút lời muốn nói, nói với ai cũng không sao cả. Ở đây không thuận tiện để nói chuyện, chúng ta hãy thay đổi một nơi khác đi.”
Tư Đồ Tĩnh dẫn theo bốn người Giang Vấn Nguyên đi, dĩ nhiên là Mục Miên Miên nhảy lầu tự sát. Sau khi Mục Miên Miên nhảy lầu tự sát, hai cánh cửa đi lên sân thượng liền thêm một cái khóa hình chữ U, cũng không biết Tư Đồ Tĩnh lấy chìa khóa ở đâu, mở khóa hình U, đẩy cửa đi lên sân thượng. Tư Đồ Tĩnh quay đầu lại: “Mọi người đi qua trước đi.”
Tề Tư Viễn dùng ngón tay câu đi chiếc khóa hình chữ U còn treo ở một bên tay nắm cửa, người đầu tiên vượt qua ngưỡng cửa bước lên sân thượng. Tư Đồ Tĩnh đối với hành động của Tề Tư Viễn không hề phản ứng, chờ ba người Giang Vấn Nguyên đều lên sân thượng, cô mới lui về phía cửa cầu thang, bước qua cánh cửa sau đó khép hai cánh cửa lại: “Mục Miên Miên chính là nhảy lầu ở chỗ này, cô ấy đối với nơi này có bóng ma, cho nên sẽ không xuất hiện ở đây.”
Tư Đồ Tĩnh đi tới một vị trí nào đó ở giữa sân thượng, Giang Vấn Nguyên làm thiết kế đồ họa, cảm giác không gian rất tốt, cậu nhìn vài cái liền nhận ra vị trí Tư Đồ Tĩnh đứng cùng tất cả tường trên nóc tòa nhà đồng thời bảo trì khoảng cách xa nhất.
Tư Đồ Tĩnh đứng vững, mới tiếp tục nói: “Dù sao tôi cũng sắp chết, nếu mọi người là phóng viên vậy thì đem lời tự thú cuối cùng của tôi đăng ra ngoài đi. Mục Miên Miên bị bắt nạt trong lớp, quả thật có chút quan hệ với tôi, nhưng tôi cho rằng … Cái chết của Mục Miên Miên, tôi không hề có bất kỳ trách nhiệm nào!”
Trong lời kể của Tư Đồ Tĩnh, cô chỉ gây khó dễ với Mục Miên Miên hai lần nhưng đều là có nguyên nhân.
Lần đầu tiên là sau khi lớp mỹ thuật vừa kết thúc, Tư Đồ Tĩnh đối với bản phác thảo của lớp lần này vô cùng hài lòng, cảm giác so với trước kia mình có tiến bộ hơn cho nên tan học liền lật xem sách bài tập phác thảo của mình.
Lúc này, Mục Miên Miên cùng một người bạn của cô nói nói cười cười đi ngang qua bên cạnh Tư Đồ Tĩnh. Lối đi vốn đã hẹp, hai nữ sinh tuy rằng rất gầy nhưng vừa đi song song đã chen chúc lối đi đầy ắp, kết quả Mục Miên Miên còn muốn cùng bạn bè của mình nói nói đùa đùa, kết quả không cẩn thận đem nước khoáng trong tay mở nắp rắc lên bản phác thảo của Tư Đồ Tĩnh.
Một chai nước của Mục Miên Miên đã hủy hoại toàn bộ bản phác thảo của Tư Đồ Tĩnh. Tư Đồ Tĩnh tức giận đến phát nổ, cô nhất thời nổi giận trực tiếp tát vào mặt Mục Miên Miên.
Lần thứ hai là trong lớp giáo dục thể chất, giáo viên thể dục yêu cầu các cô gái thực hiện đào tạo bóng chuyền theo nhóm. Chuyện phác họa còn chưa qua mấy ngày, Tư Đồ Tĩnh cùng Mục Miên Miên lại vừa vặn bị phân thành một tổ.
Tư Đồ Tĩnh rất chán ghét bị thua cuộc, nếu là đối kháng bóng chuyền vậy thì đương nhiên cũng phải thắng. Kết quả Mục Miên Miên năm lần bảy lượt kéo chân không nói, còn đem phát bóng đánh vào gáy Tư Đồ Tĩnh đứng ở hàng ghế đầu. Tư Đồ Tĩnh không thể nhịn được nữa, miệng nói ác ngôn mắng Mục Miên Miên cái gì cũng vô dụng, bảo cô lập tức cút đi. Sau khi Mục Miên Miên rời đi, tiểu đội Tư Đồ Tĩnh so với đội đối diện ít hơn một người nhưng ngược lại đánh càng tốt, còn thắng trận đấu.
Từ sau giờ thể dục, Mục Miên Miên nhìn thấy Tư Đồ Tĩnh liền đi vòng qua, tuy rằng Tư Đồ Tĩnh chán ghét Mục Miên Miên nhưng cũng không có chủ động đi tìm cô gây phiền toái.
Tư Đồ Tĩnh lười đi phản ứng với Mục Miên Miên nhưng người khác lại không biết. Sau lần tiết thể dục đó, trong lớp bắt đầu có người bắt nạt Mục Miên Miên. Trong số những người bắt nạt Mục Miên Miên quả thật có người có ý muốn lấy lòng Tư Đồ Tĩnh. Đối với những người bắt nạt Mục Miên Miên đến lấy lòng mình, Tư Đồ Tĩnh vẫn rất lãnh đạm nhưng cũng không giúp Mục Miên Miên nói chuyện, cô vốn không quen Mục Miên Miên, không bỏ đá xuống giếng với Mục Miên Miên cũng đã là tận tình tận nghĩa rồi.
Ánh mắt Tư Đồ Tĩnh có chút chết lặng, “Tôi cũng thật không ngờ, những người bắt nạt Mục Miên Miên càng ngày càng quá phận, thậm chí còn nhốt Mục Miên Miên ở trong phòng học suốt một đêm. Người phát hiện Mục Miên Miên là một người bạn của tôi, sau khi cậu ấy cùng giáo viên đưa Mục Miên Miên đến phòng y tế, lại đem đồ mục Miên Miên để trong thùng rác dọn dẹp sạch sẽ. Ngày đó cậu ấy một mình đến tìm tôi nói chuyện, đem chuyện Mục Miên Miên bị nhốt nói với tôi một lần, uyển chuyển nhắc nhở tôi không nên quá đáng.”
“Tuy rằng tôi không nghĩ mình cần phải chịu trách nhiệm về chuyện Mục Miên Miên bị bắt nạt nhưng tôi vẫn cùng cậu ấy đi tìm người nhốt Mục Miên Miên trong lớp học, bảo bọn họ lần sau đừng làm như vậy nữa. Còn có mấy người bạn học đã đến lớp trước khi bạn tôi dọn dẹp xong đồ của Mục Miên Miên, chúng tôi cũng đi tìm bọn họ nói chuyện để cho bọn họ giữ bí mật chuyện của Mục Miên Miên.” Tư Đồ Tĩnh suy nghĩ đi theo lời cô ấy trở lại ngày 15 tháng 2: “Nhưng khi chúng tôi tìm bọn họ nói chuyện thì trong số bọn họ đã có người đem chuyện của Mục Miên Miên nói ra ngoài, không đến một ngày, cái biệt danh bẩn thỉu của Mục Miên Miên cũng đã truyền khắp lớp chúng tôi…”
Lời đồn đại một khi bắt đầu liền giống như virus lan tràn vậy, dùng tốc độ cực nhanh bao trùm Giang Đại, căn bản không phải chuyện mà Tư Đồ Tĩnh có thể khống chế. Chờ Mục Miên Miên dưỡng bệnh tốt trở về thì thứ chờ đợi cô chính là địa ngục nhân gian.
Tư Đồ Tĩnh cười tự giễu: “Nhà chúng tôi coi như có chút quyền thế, tôi xin ba sửa sang lại thành phố chúng ta ngoại trừ Giang đại phụ thuộc ra, tốt nhất là mười trường trung học công lập. Tôi đưa danh sách cho Mục Miên Miên bảo cô ấy chọn ra một trường trung học, chỉ cần cô ấy quyết định tốt thì trong vòng ba ngày là có thể làm thủ tục chuyển trường. Mục Miên Miên bị bắt nạt rõ ràng không phải lỗi của tôi nhưng tôi vẫn đem trách nhiệm ôm lên người mình, ngay cả con đường sau này cũng thay cô ấy nghĩ kỹ, nhưng Mục Miên Miên lại tự mình cự tuyệt chuyển trường.”
“Cuối cùng Mục Miên Miên không chịu nổi áp lực, nhảy lầu tự sát, chẳng lẽ còn muốn trách tôi sao!” Câu cuối cùng Tư Đồ Tĩnh gần như là thét lên nói ra, giọng nói cao đến phá âm.
Giang Vấn Nguyên nói: “Tư Đồ Tĩnh, cảm ơn em nguyện ý đem chuyện lúc trước nói cho chúng tôi biết. Tôi còn có một vấn đề cuối cùng, Tư Đồ Khiêm với em có quan hệ gì?”
Hết chương 54