Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 105: Cuối Cùng Cũng Gặp Được Anh
CHƯƠNG 104: Cuối cùng cũng gặp được anh
Edit: Foxpii
Giang Vấn Nguyên ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng ở vị trí trung tâm tế đàn, sợi xích loang lổ máu lấp lánh dưới ánh mặt trời lạnh lẽo, cuối dây xích khảm trên cột sỉ nhục cũng bị vết máu nhuộm thành màu đỏ đen. Mỗi ngày lúc 6 giờ tối, một phạm nhân sẽ bị trói vào cột sỉ nhục để cung cấp cho một tập hợp các linh hồn đầy tức giận và oán hận.
Tại tế đàn này, mỗi ngày nó đều nhận máu tươi rửa tội, chắc chắn là sự tồn tại đặc biệt nhất. So với tế đàn, những vật chứng quan trọng của tội ác được giấu trong cảnh ảo cũng sẽ trở nên vô giá trị.
Điều kỳ lạ hơn là, rõ ràng ý nghĩa của tế đàn rất đặc biệt, nhưng ngoại trừ những người chơi trở thành đồ tế, những người chơi sống sót khác sẽ không chủ động kiểm tra bàn thờ.
Phong cách chơi trò chơi của số 21 và 09, trực tiếp làm sáng tỏ thân phận, đủ để thấy tính cách của bọn họ mạnh mẽ như thế nào, bọn họ sẽ không đi theo con đường thông quan trò chơi thứ hai đầy bất trắc, bọn họ càng có khuynh hướng nắm chặt quyền chủ động trong tay mình đi theo con dường hiến tế người chơi khác thông quan.
Về phần những người chơi giống như Giang Vấn Nguyên gắt gao che giấu thân phận người chơi, khẳng định có người mơ ước con đường thông quan trò chơi thứ hai. Nhưng mà cho dù những người chơi này thật sự có người nhận ra sự đặc biệt của tế đài, không đến vạn bất đắc dĩ, cũng sẽ không tùy tiện đến tế đài xem xét tình huống. Hành vi lên tế đàn rõ ràng là trái với mô hình hành vi của phạm nhân NPC, cực kỳ dễ dàng để lộ danh tính người chơi.
Giang Vấn Nguyên duy trì tư thế nhìn lên tế đàn, đứng tại chỗ một hồi lâu, mới một lần nữa bước chân, không phải đường đến nhà ăn, mà là điều hướng, sải bước đi về phía tế đàn. Khi bọn phạm nhân lần lượt rời giường đi ăn sáng, Giang Vấn Nguyên đi kiểm tra bàn thờ, có vẻ vô cùng đột ngột, dễ dàng bị người chơi khác theo dõi. Nhưng Giang Vấn Nguyên đã bất chấp nhiều như vậy, lúc này cách nghi thức hiến tế hôm nay chưa tới mười hai giờ.
Bậc thang đi lên tế đài vừa cao vừa dốc, bậc thang rộng một thước, hai bên không lắp lan can phòng hộ, nếu dưới chân hơi trượt một cái nghiêng người ngã xuống, không chết cũng phải mất đi nửa cái mạng.
Đón gió buổi sáng còn mang theo sương sớm, Giang Vấn Nguyên giẫm lên bậc thang đi lên đỉnh tế đàn, sau lưng đã bịt kín một tầng mồ hôi lạnh mỏng manh. Cũng không biết nội tâm số 21 rốt cuộc cường đại cỡ nào, có thể hết lần này đến lần khác áp giải người đang giãy dụa leo lên tế đài nhưng thủy chung mặt không đổi sắc. Hắn cũng không sợ bị tế phẩm sinh ra ý niệm ngọc thạch câu phần* trong đầu, đem hắn đụng xuống bậc thang ném thành thịt bùn sao? Hay là nói số 21 căn bản là không có tâm, hắn chính là bản thể của trò chơi bàn tròn?
(*ngọc thạch câu phần: tốt xấu gì cũng phải tiêu hủy)
Vị trí trên tế đàn cũng không rộng rãi, đại bộ phận không gian đều bị cột sỉ nhục chiếm đi, có thể làm vị trí cho Giang Vấn Nguyên đặt chân căn bản không có bao nhiêu. Giang Vấn Nguyên nhìn cột sỉ nhục gần trong gang tấc, cột sỉ nhục bằng gỗ toàn thân bao bọc trong huyết tương khô dày, phía trên còn lưu lại một ít mảnh nhỏ mô cơ thể thối rữa. Mùi hôi thối từ huyết nhục phát ra có thể so sánh với công kích tinh thần, lúc nào cũng hành hạ thần kinh mệt mỏi đến cực điểm của Giang Vấn Nguyên.
Huyệt thái dương của Giang Vấn Nguyên đột nhiên nhảy không ngừng, cậu đã cả đêm không ngủ để đi tìm kiếm bản thể của trò chơi bàn tròn, không những không thể xác định đối tượng nghi ngờ, ngược lại nhìn thấy ai nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy có mèo vờn chuột, đối tượng nghi ngờ càng tìm càng nhiều, căn bản không sờ được đầu mối. Cho nên hiện tại Giang Vấn Nguyên đối mặt với tế đài bị nghi ngờ lớn nhất, cũng không lấy ra dũng khí nói ra câu ám ngữ “Tôi tìm thấy bạn rồi”
Giang Vấn Nguyên đưa tay phải vào trong bộ quần áo màu vàng cam, lấy tù phục làm vỏ che lấp để lấy con rối xương ra khỏi không gian đặc biệt. Tối hôm qua Giang Vấn Nguyên đi khắp tế đàn tìm kiếm bản thể của trò chơi bàn tròn, thỉnh thoảng không quyết định được chủ ý, cũng sẽ tìm kiếm ý kiến của chú Trần, nên chú Trần vẫn duy trì trạng thái nửa tỉnh táo. Khi Giang Vấn Nguyên lấy con rối xương ra, chú Trần liền mở hai mắt dưới tù phục của Giang Vấn Nguyên.
Cả mảng màu vàng cam cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đến chú Trần, trong nháy mắt ông đã hiểu Giang Vấn Nguyên đưa mình đi đâu. Thanh âm già nua dưới tù phục Giang Vấn Nguyên nhẹ nhàng vang lên: “Cậu hoài nghi bản thể của trò chơi bàn tròn dựa vào cột sỉ nhục của tế đài?”
Giang Vấn Nguyên đặt bàn tay trái lên cột sỉ nhục, nhẹ nhàng chạm vào liền rơi xuống mấy khối huyết tương đông cứng, nói mấy câu giải thích vấn đề khoảng cách giữa người chơi và tế đài một lần: “Tế đài nằm ở vị trí trung tâm tế đàn, tầm nhìn cực tốt, nếu bản thể trò chơi bàn tròn bám vào cột sỉ nhục quan sát toàn bộ tế đàn, sẽ có thể đem nhất cử nhất động của người chơi thu hết vào đáy mắt. Hơn nữa…”
Giang Vấn Nguyên nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, một lúc lâu sau cũng không có nói tiếp, chú Trần nhịn không được thúc giục nói: “Hơn nữa cái gì, sao không nói tiếp?”
“Đây chỉ là suy đoán chủ quan của con về trò chơi bàn tròn, không có bất kỳ bằng chứng nào ủng hộ.” Trò chơi bàn tròn đẩy Giang Vấn Nguyên và Trần Miên vào vực sâu luân hồi thống khổ, lấy thống khổ của bọn họ làm niềm vui, lấy linh hồn của bọn họ làm thức ăn, có thể thấy được bản tính ác liệt của trò chơi bàn tròn. Cho nên Giang Vấn Nguyên sâu xa có loại cảm giác, cho dù trò chơi bàn tròn bị ám toán bị Trần Miên kéo vào cục, nó vẫn sẽ như trước, kém tính không thay đổi. Giang Vấn Nguyên hít sâu một hơi, “Những người chơi tế phẩm bị còng tay trên cột sỉ nhục kia, bọn họ thống khổ bị đám oán linh giết chết, lại hoàn toàn không biết kỳ tích ở phía sau mình, đó sẽ là chuyện tuyệt vọng cỡ nào. Sự tuyệt vọng của người chơi chính là nguồn gốc vui của trò chơi bàn tròn.”
Chú Trần trầm mặc thật lâu, Giang Vấn Nguyên phỏng đoán mang theo ấn tượng chủ quan của cậu về trò chơi bàn tròn, dùng ấn tượng chủ quan của cậu đi tìm bản thể trò chơi bàn tròn, kỳ thật là một chuyện rất không sáng suốt. Nhưng trong huyết mạch chú Trần xuất phát từ trò chơi bàn tròn, khiến ông cảm thấy ấn tượng của Giang Vấn Nguyên đối với trò chơi bàn tròn không nhất định là sai.
Giang Vấn Nguyên mặc quần áo tù nhân màu cam bắt mắt dừng lại trên tế đài, không thể nghi ngờ vô cùng bắt mắt. Chú Trần chậm trễ như vậy, một số tội phạm ăn sáng xong từ phòng ăn đi ra liền chú ý tới trên đài tế có thêm một người. Cho dù không phải người chơi, đối với người xuất hiện trên tế đài cũng vô cùng hứng thú.
Trước khi càng tụ tập càng nhiều người, Giang Vấn Nguyên phải nhanh chóng bước xuống tế đài, cậu mở không gian đặc biệt ra, dùng tốc độ nói nhanh với chú Trần: “Suy đoán chủ quan của con về trò chơi bàn tròn cũng chỉ là muốn mở rộng suy nghĩ. Kỳ thật tế đài dễ thấy như vậy, lại không cách nào di chuyển, bản thể của trò chơi bàn tròn cũng rất có thể ẩn nấp trong người phạm tội, ban ngày hôm nay con sẽ đem trọng điểm điều tra tập trung vào người phạm tội.”
Giang Vấn Nguyên đem kế hoạch hành động kế tiếp nói cho chú Trần biết, sau đó liền muốn đem con rối xương đặt trở lại không gian đặc biệt. Ngay khi nửa thân thể của con rối xương đã tiến vào không gian đặc biệt, chú Trần vẫn giữ im lặng đột nhiên mở miệng cắt đứt động tác của Giang Vấn Nguyên.
Thanh âm trầm thấp của chú Trần, giống như là làm ra một quyết định vô cùng gian nan, “Tôi cảm thấy suy đoán của cậu về trò chơi bàn tròn rất có đạo lý, bản thể của nó có khả năng giấu ở trên tế đài.” Ông hơi dừng lại, mới thở dài nói ra câu cuối cùng: “Tiểu Nguyên, nói ra ám ngữ với tế đài đi.”
Khi Trần Miên còn sống, chú Trần cũng giống như dì Trần, đều gọi Giang Vấn Nguyên là Tiểu Nguyên. Nhưng từ sau khi Trần Miên gặp chuyện không may, cách xưng hô của chú Trần đối với Giang Vấn Nguyên liền biến thành gọi tên lạnh như băng, không còn thân mật gọi cậu là Tiểu Nguyên nữa. Đã nhiều năm qua, vận mệnh cùng bọn họ đùa giỡn một trời, Giang Vấn Nguyên lại một lần nữa nghe được chú Trần gọi cậu là Tiểu Nguyên…
Giang Vấn Nguyên lại không cách nào cảm thấy cao hứng, cậu mơ hồ nhận ra chú Trần đột nhiên thay đổi thái độ có ý nghĩa gì. Giang Vấn Nguyên há miệng, miệng đắng chát, cậu chặn cổ họng lại, không phát ra được một chút âm thanh nào.
Quần áo tù nhân màu cam, ngăn cách tầm mắt của Giang Vấn Nguyên và chú Trần, bọn họ không nhìn thấy biểu tình của nhau. Giang Vấn Nguyên có thể có cảm giác với tính toán của chú Trần, chú Trần đương nhiên cũng có thể biết trong lòng Giang Vấn Nguyên nghĩ cái gì, ngữ khí của ông đột nhiên trở nên nghiêm khắc, ra lệnh cho Giang Vấn Nguyên, “Nói ra ám ngữ!”
Yết hầu Giang Vấn Nguyên run rẩy, nuốt xuống vị đắng trong miệng, nhưng thế nào cũng không nuốt hết được vị đắng không ngừng chảy ra ngoài. Đầu lưỡi Giang Vấn Nguyên nặng như thiên kim, hàm răng phảng phất như mũi đao sắc bén, hai môi biến thành tảng đá cứng ngắc, cậu dường như dùng hết lực lượng toàn thân, mới nói ra năm chữ “Tôi tìm thấy bạn rồi” với cột sỉ nhục đứng trên tế đài.
Mùi tanh của máu tươi tràn ngập trong miệng Giang Vấn Nguyên, cậu kinh ngạc nhìn cột sỉ nhục hai đầu đầy xiềng xích, cái gì cũng không phát sinh. Giang Vấn Nguyên còn nhớ rõ chuyện xảy ra sau khi số 44 nói ra câu “Tôi tìm được bạn rồi”, thần sắc cô sợ hãi chờ đợi mười giây, sau đó mất đi quyền khống chế thân thể, bị trò chơi bàn tròn khống chế leo lên bàn thờ tự hiến tế.
Thời gian mười giây, mỗi một giây đều trở nên dài dằng dặc, Giang Vấn Nguyên ở trong lòng im lặng đếm, mỗi lần đếm một cái, trái tim cậu chợt co lại một chút. Giang Vấn Nguyên đếm giây cuối cùng, vẫn không có gì xảy ra.
Không, không phải không có gì xảy ra.
Giang Vấn Nguyên vẫn giấu tay phải ở dưới tù phục, trong tay bỗng nhiên buông lỏng, cậu bất chấp con rối xương có thể sẽ bị người ta nhìn thấy, run rẩy rút tay phải nắm con rối xương ra. Mặc dù con rối xương không có chi tiết ở cuối tứ chi, nhưng bộ phận thân thể của nó còn nguyên vẹn, nhưng con rối xương mà Giang Vấn Nguyên nhìn thấy bây giờ, chỉ còn lại một cái đầu, thân thể dưới đầu, lại vô thanh vô tức mà biến mất!
Không cần chú Trần mở miệng, Giang Vấn Nguyên lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Bản thể của trò chơi bàn tròn không được giấu trên tế đài, suy đoán của cậu là sai. Chú Trần đem lực lượng của con rối xương làm cái giá phải trả, dùng sức một mình gánh vác sai lầm mà Giang Vấn Nguyên phạm phải.
Đầu của con rối xương lăn qua lòng bàn tay Giang Vấn Nguyên hơn nửa vòng, khuôn mặt suy yếu của chú Trần đối diện với Giang Vấn Nguyên. Chú Trần đã không thể mở mắt ra, môi ông khẽ động, giống như một con cá thiếu nước, thanh âm vô cùng suy yếu, cố gắng muốn nói chuyện với Giang Vấn Nguyên, “Con ….. không có…”
Chú Trần không thể đem di ngôn cuối cùng nói xong, đầu con rối xương tựa như trứng gà bị đập vỡ, vết nứt trong nháy mắt bò đầy cả đầu. Mảnh vụn nổ tung hóa thành điểm sáng, Giang Vấn Nguyên đưa tay muốn bắt, lại chỉ bắt được khoảng trống, cuối cùng ngay cả những điểm sáng kia cũng biến mất.
Chú Trần biến mất, nỗi buồn tràn đầy gần như đè bẹp phòng tuyến tâm lý của Giang Vấn Nguyên. Hốc mắt cậu cay đến đau nhức, nhưng lại không chảy ra một giọt nước mắt nào. Cậu cũng không thể rơi lệ, con đường tiếp theo sẽ càng gian nan hơn, cậu chỉ có thể một mình tiếp tục đi tiếp. Chú Trần đã đi rồi, cậu không thể mất Trần Miên nữa…
Đã có càng ngày càng nhiều phạm nhân tụ tập ở phía dưới tế đài, Giang Vấn Nguyên đè ép cảm xúc cuồn cuộn, thu hồi biểu tình bi thương, đeo mặt nạ không chút thay đổi, xoay người đi xuống tế đài. Giang Vấn Nguyên làm ra hành vi khác thường kiểm tra tế đài, cũng không nghĩ tới có thể tiếp tục giấu diếm thân phận người chơi. Chủ động bại lộ thân phận người chơi không phải là vấn đề, vấn đề là thời gian của cậu có hạn, tuyệt đối không thể để cho người chơi khác cản trở cậu tìm kiếm bản thể của trò chơi bàn tròn. Muốn làm được điều này, phải xem tiếp theo Giang Vấn Nguyên đối phó với phạm nhân tụ tập dưới tế đài như thế nào.
Giang Vấn Nguyên bước xuống bậc thang cuối cùng, hai chân một lần nữa giẫm lên mặt đất nặng nề, cậu hơi ngước mắt lên, liền nhìn thấy hai người quen đứng trước mặt mình. Số 21 và số 09 sóng vai mà đứng, ánh mắt của bọn họ đều vững vàng tập trung vào Giang Vấn Nguyên. Đại khái là biểu hiện của số 21mấy ngày nay xây dựng ảnh hưởng khá sâu, những người khác cảm thấy hứng thú với Giang Vấn Nguyên đều đứng khá xa, không ai dám tới quấy rầy bọn họ. Tương đối thú vị chính là, người mở miệng trước không phải là số 21 rất quen thuộc với Giang Vấn Nguyên, mà là số 09 cùng Giang Vấn Nguyên nói chuyện không quá ba câu.
Vỏ bọc của người chơi số 09 là một người da trắng, nam sinh nữ tướng, bộ dạng vô cùng nham hiểm, còn để tóc dài qua vai, nếu không mở miệng, còn rất có cảm giác nữ hùng khó phân. Nhưng khi giọng nói có chút thô kệch của hắn vang lên, sẽ không có người sinh ra hoài nghi đối với giới tính của hắn nữa. Số 09 mỉm cười với Giang Vấn Nguyên: “Số 22, anh là người chơi sao?”
Câu hỏi đơn giản thô bạo của số 09 hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến Giang Vấn Nguyên, ánh mắt cậu cũng không chớp một cái, há miệng liền đáp, thanh âm còn rất lớn, những tên tội phạm gần tế đài đều nghe được, “Tôi là người chơi.”
Người chơi có thể đi đến ván cuối cùng không ai là ngay thẳng, tội ác của nhân vật Giang Vấn Nguyên đại khái đã không còn là bí mật với đại bộ phận người chơi, khi cậu đánh thẳng ra, ngược lại sẽ khiến người chơi suy nghĩ nhiều. Trong đó người nghĩ nhiều nhất, không ai khác chính là số 21 đã từng chứng kiến đủ loại biểu hiện của Giang Vấn Nguyên.
Số 21 nghi ngờ nhìn Giang Vấn Nguyên, chắc chắn nói: “Tôi không tin anh là người chơi.”
Số 09 vừa rồi còn chưa kịp phản ứng lại từ câu trả lời của Giang Vấn Nguyên, lúc này nghe được lời nói của số 21, cũng có chút hứng thú, “A? Nói như thế nào?”
Số 21 không có thói quen thao thao bất tuyệt trước mặt mọi người, chỉ nói mấy câu chỉ rõ trọng điểm.
“Chế độ hành vi của số 22 không phù hợp với người chơi. Tội ác của hắn đã không còn là bí mật trong số người chơi, nếu muốn đi theo con đường thông quan đầu tiên, hắn phải gắt gao che giấu thân phận người chơi; cho dù muốn đi theo con đường thông quan thứ hai, vậy cũng nên làm việc khiêm tốn trong trò chơi, nghĩ biện pháp tìm ra người chơi khác, bức bách bọn họ đi tìm bản thể trò chơi bàn tròn, dùng bọn họ để loại trừ một phần lựa chọn sai lầm. Không có bất kỳ lợi nhuận nào liền bại lộ thân phận người chơi, số 22 không làm được loại chuyện này.”
Số 09 đăm chiêu sờ cằm: “Số 21, đánh giá của anh về số 22 có vẻ rất cao.”
Số 21 nghĩ đến chuyện ngày hôm qua bị Giang Vấn Nguyên điểm ra sơ hở của hắn, vẻ mặt không khỏi trầm xuống: “Vậy anh ngược lại nói, vì sao anh lại cảm thấy số 22 là người chơi?”
Đường Giang Vấn Nguyên bị số 21 và số 09 một trái một phải chặn lại, liều mạng nhất định sẽ bị thương, bị thương sẽ ảnh hưởng đến hành động, cậu chỉ có thể mặt không chút thay đổi đứng tại chỗ, nghe số 21 và 09 coi cậu như một lời bàn tán, bình luận về cậu.
Số 09 thủy chung không thể hoàn toàn từ bỏ hoài nghi với Giang Vấn Nguyên, nhưng hắn cũng không có biện pháp thuyết phục số 21. Số 21 cho rằng, Giang Vấn Nguyên bất thường, là do số 04 sau khi biết mình bị theo dõi liền sử dụng con rối tạo thành, trò chơi bàn tròn có ngàn vạn con rối, có một con rối có thể khống chế NPC cũng là hợp tình hợp lý. Lý luận số 21 đặt ở dưới tình huống bình thường, kỳ thật là không có vấn đề gì, chỉ là Giang Vấn Nguyên có tầng biến cố này của Trần Miên, mới có thể vượt qua tưởng tượng của số 21.
Cuộc nói chuyện của hai người, cuối cùng lấy lời nói của số 21 làm kết thúc: “Hôm nay người hiến tế đã có, cho dù anh hoài nghi số 22, hôm nay tôi cũng sẽ không đưa hắn lên tế đài.”
Số 09 nhận thấy số 21 không kiên nhẫn, liền không nói nhiều nữa, chỉ là trước khi hắn rời đi, có thâm ý nhìn Giang Vấn Nguyên một cái. Số 21 và 09 vừa đi, những người phạm tội khác xem náo nhiệt nhưng không hiểu, cũng lục tục rời đi không ít. Giang Vấn Nguyên không cho những người phạm tội còn muốn tìm cơ hội vui vẻ, tìm đúng khoảng trống trong đám người, nhanh chóng rời khỏi tế đài.
Giang Vấn Nguyên bỏ lỡ bữa sáng, may mắn nước uống trong phòng ăn được cung cấp 24/24, cậu bổ sung nước, thuận tiện cầm theo một con dao ăn từ chỗ tái chế dao kéo, đánh bóng sắc bén rồi giấu ở tay trái. Kế tiếp cậu muốn tận lực tiếp xúc với mỗi một phạm nhân còn sống, trải qua buổi sáng xôn xao, không chừng khi tiếp xúc với phạm nhân sẽ có xung đột, mang theo vũ khí phòng thân tóm cũng không sai.
Cũng không biết có phải bởi vì hành vi tiếp xúc phạm nhân quá mức không thể tưởng tượng của Giang Vấn Nguyên hay không, mà sát thủ cắt cổ họng không thể không cẩn thận chống đỡ, hôm nay không tiếp tục thu hoạch mạng nhỏ của phạm nhân NPC. Tuy rằng hôm nay không còn người chết vì bị cắt cổ, nhưng khi Giang Vấn Nguyên tiếp xúc với một phạm nhân, vẫn không tránh khỏi sinh ra xung đột thể chất, nửa ngày qua, trên người Giang Vấn Nguyên cũng có rất nhiều vết thương.
Hoàng hôn buông xuống, thời gian từng giây từng phút tiếp cận sáu giờ tối.
Giang Vấn Nguyên hầu như đã tìm tất cả phạm nhân một lần, cùng bọn họ tiến hành nói chuyện đơn giản, hiện tại còn lại mấy tên phạm nhân giấu rất sâu và số 04 chưa từng tìm qua.
Nhân cách phụ số 04 biết Giang Vấn Nguyên là người chơi, cũng không cố ý trốn Giang Vấn Nguyên, nhưng Giang Vấn Nguyên vẫn không đến gặp hắn. Nhân cách phụ số 04 cảm thấy rất nôn nóng, hắn không biết Giang Vấn Nguyên rốt cuộc muốn làm gì, là muốn mượn hắn diễn kịch, tẩy thoát hiềm nghi mình là người chơi sao? Nhân cách phụ số 04 không nhạy bén như nhân cách chủ trong rất nhiều chuyện, nhưng hắn vẫn nhận ra ngày hôm qua mình lộ ra sơ hở, đã bị những người chơi khác coi là tế phẩm hôm nay.
Lúc Giang Vấn Nguyên phát điên khắp nơi, nhân cách phụ số 04 cũng không ngồi chờ chết. Số 21 ở dưới tế đài nói chuyện hôm nay sẽ không để Giang Vấn Nguyên lên tế đài, nhân cách phụ số 04 cũng ở gần đó, nghĩ đến những người chơi khác hẳn là cũng nghĩ như vậy. Cho nên nhân cách phụ số 04 muốn sống sót thì chỉ có thể tìm thế thân khác, hắn điên cuồng muốn tìm ra người chơi ngoài số 21 và số 09, nhưng người chơi sống đến ngày thứ sáu vẫn còn chưa bị đào thải, một người giảo hoạt hơn một người. Cả ngày đi tìm nhưng nhân cách phụ số 04 vẫn không tìm được manh mối gì.
Cảm xúc tuyệt vọng gần như đè bẹp nhân cách phụ số 04, rơi vào đường cùng, hắn chủ động tìm Giang Vấn Nguyên. Giang Vấn Nguyên hai tay, vai trái, cẳng chân phải đều bị thương, đã quấn băng, lúc này cậu đang khập khiễng kéo ra một thi thể được bọc bằng ga trải giường.
Nhân cách phụ số 04 cũng không biết vì sao mình lại tới tìm Giang Vấn Nguyên, hắn nhìn vết thương trên người Giang Vấn Nguyên, không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng rất khó chịu, hắn khàn giọng nói: “Anh đang tìm bản thể của trò chơi bàn tròn sao…”
Nhân cách số 04 biết thân phận người chơi của Giang Vấn Nguyên, cho nên Giang Vấn Nguyên cũng không có gì ngạc nhiên khi nhân cách phụ số 04 có thể đoán được cậu đang làm cái gì. Cậu hơi mím đôi môi vì mất máu quá nhiều mà trắng bệch: “Đúng vậy”
Nhân cách phụ số 04 khó chịu đến lợi hại, dời tầm mắt, không nhìn vết thương trên người Giang Vấn Nguyên nữa. Ý niệm muốn sống sót trong đầu cuối cùng vẫn chiến thắng sự đau lòng đối với Giang Vấn Nguyên, nhân cách phụ số 04 hạ quyết tâm, hướng Giang Vấn Nguyên lộ ra một nụ cười: “Anh và nhân cách chủ của tôi yêu nhau, nhưng lại bất hạnh trở thành đối thủ hiến tế lẫn nhau. Tôi suy nghĩ thật lâu, tuy rằng hai người nhất định chỉ có thể trở thành kẻ địch, nhưng cũng không cần phải thật sự xuống tay với nhau. Chúng ta định một hiệp nghị quân tử đi, chúng ta không hiến tế lẫn nhau, đi con đường thông quan trò chơi thứ hai, như vậy bất kể ai thắng cũng không có oán hận. Hôm nay anh công khai thừa nhận thân phận người chơi, tôi cũng bị người chơi theo dõi, hôm nay nhất định trong chúng ta sẽ chết một người, không bằng hôm nay chúng ta nói ra ám ngữ đi.”
Cái gì mà hiệp định quân tử chó má, Giang Vấn Nguyên dùng ngón chân là có thể đoán ra, nếu như cậu đáp ứng, thì người hôm nay nói ra ám ngữ “Tôi tìm thấy bạn rồi” cũng chỉ có một mình cậu. Nhân cách phụ số 04 cũng chỉ là hiểu lầm lớn mà ỷ vào tình yêu của Giang Vấn Nguyên đối với nhân cách chủ của hắn, muốn ép Giang Vấn Nguyên chịu chết thay hắn mà thôi.
Trên thực tế, cho dù không có nhân cách phụ số 04, Giang Vấn Nguyên cũng sẽ nói ra ám ngữ trước lễ hiến tế hôm nay, cho nên cậu cũng không ngại để nhân cách phụ số 04 tiếp tục hiểu lầm. Giang Vấn Nguyên chậm rãi điều chỉnh biểu tình cứng ngắc, lộ ra một nụ cười khó coi đối với nhân cách phụ số 04: “Được, tôi hứa với anh.”
Nhân cách phụ số 04 ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn Giang Vấn Nguyên.
“Tôi còn có một thỉnh cầu nho nhỏ.” Giang Vấn Nguyên cười khổ nói, “Có thể … Để tôi gặp lại nhân cách chủ của anh hay không?”
Đối mặt với Giang Vấn Nguyên đau khổ cầu xin, nhân cách phụ số 04 có chút dao động, nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn răng hạ thấp tâm địa: “Tôi không thể để nhân cách chủ ra ngoài, hắn ta yêu anh như vậy, nếu hắn biết thân phận người chơi của anh đã bại lộ, sẽ không chút do dự bài trừ nói ra ám ngữ, cho anh tranh thủ thêm một ngày để tìm bản thể trò chơi bàn tròn. Điều đó sẽ đi ngược lại với sự công bằng như đã thỏa thuận.”
Giang Vấn Nguyên rất muốn gặp Trần Miên một lần trong thời gian không còn lại mấy, cho dù cái gì cũng không nói cái gì cũng không làm, chỉ là xuyên thấu qua ánh mắt số 04 cùng Trần Miên nhìn nhau một cái cũng tốt. Nhưng nguyện vọng nho nhỏ này, Giang Vấn Nguyên cũng không cách nào thực hiện được.
Giang Vấn Nguyên ngậm miệng lại, kết thúc cuộc trò chuyện với nhân cách phụ số 04. Cậu vòng qua nhân cách phụ số 04, trước khi chuông reo lúc 6 giờ tối vang lên, kéo thi thể số 46 đến dưới tế đài. Nhân cách phụ số 04 nhìn bóng lưng Giang Vấn Nguyên từ xa, không dám đuổi theo.
Lúc này cách thời gian tiếng chuông vang lên còn năm phút đồng hồ, bọn phạm nhân còn chưa tụ tập lại đây, dưới đài tế chỉ có tốp ba tốp năm phạm nhân. Hành vi dị thường của Giang Vấn Nguyên hôm nay, đã giành được danh hiệu người điên, nhìn thấy cậu bọn phạm nhân nhao nhao kéo dài khoảng cách, coi cậu như không khí. Nhưng mà có một người không né tránh, ngược lại còn đi đến bên cạnh Giang Vấn Nguyên, người này chính là số 09 thủy chung không buông tha hoài nghi Giang Vấn Nguyên.
Điểm chú ý đầu tiên của số 09 rơi vào thi thể bên chân Giang Vấn Nguyên, cậu đi cà nhắc làm rơi ga giường bọc thi thể, lộ ra khuôn mặt xanh bệch của xác chết. Còn chưa nhìn thấy số trên quần áo tù nhân, số 09 đã nói chính xác số của thi thể: “Số 46. Anh đưa cô ấy đến làm gì?”
Thời gian từng chút một hướng tới sáu giờ tối, Giang Vấn Nguyên phảng phất nghe được tiếng đếm ngược sinh mệnh. Có thể là vật cực tất phản, Giang Vấn Nguyên tinh thần căng thẳng cả ngày, ở thời khắc cuối cùng ngược lại thả lỏng xuống, cậu suy nghĩ một chút, trực tiếp nói: “Đây là bản thể nghi ngờ số 1 của trò chơi bàn tròn.” Nhân tiện, cậu còn giải thích lý do mình nghi ngờ thi thể số 46 cho số 09.
Số 09 nghe Giang Vấn Nguyên nói, cũng có chút căng thẳng không quản lý biểu tình, hắn rất ngoài ý muốn mà nhìn Giang Vấn Nguyên: “Anh nói cho tôi biết kết quả điều tra của mình, rốt cuộc có ý đồ gì?”
“Còn có thể có ý đồ gì, tôi còn không thể xác định được bản thể trò chơi bàn tròn đến tột cùng cất giấu ở nơi nào.” Giang Vấn Nguyên đem đối tượng hoài nghi còn lại nói ra, phân tích cho số 09: “Số 21 cũng là đối tượng trọng điểm mà tôi hoài nghi, hắn ta biểu hiện rất mạnh mẽ trong giai đoạn đầu của trò chơi, theo thời gian trôi qua, cường thế của hắn đang dần suy yếu. Hơn nữa hắn thế mà lại không thể phát hiện thân phận người chơi của tôi, rõ ràng anh cũng phát hiện thân phận của tôi có gì khác thường, hắn cùng tôi quen biết như vậy, liền không có một chút hoài nghi nào sao? Tất cả các loại bất thường của số 21 là thực sự bất thường. Số 09, anh nghĩ sao?”
Vẻ mặt số 09 nhìn Giang Vấn Nguyên vô cùng phức tạp, nhưng nghe được câu cuối cùng, hắn bỗng nhiên cười ra hai tiếng, phân tích cho Giang Vấn Nguyên: “Số 21 không thể phát hiện anh là người chơi, không phải vì hắn có vấn đề, mà là vì hành vi quỷ dị anh. Nếu như tôi không mượn năng lực của con rối để nghe được lúc anh ở trên tế đài nói ra ám ngữ, tôi cũng sẽ không hoài nghi anh là người chơi. Anh nói ra ám ngữ với tế đại, nhưng trò chơi lại không kết thúc, chứng minh bản thể trò chơi bàn tròn không ở trên tế đài. Tôi cũng nghi ngờ rằng bản thể của trò chơi bàn tròn được giấu trên tế đài, cảm ơn, anh đã giúp tôi loại bỏ một lựa chọn khó khăn.”
Số 09 không cố ý hạ thấp giọng, nhân cách phụ số 04 trốn ở bên cạnh nghe lén, khi hắn biết được Giang Vấn Nguyên sáng nay cũng đã nói ra ám ngữ, hơn nữa còn nghiệm chứng thất bại, không khỏi tâm thần đại chấn. Nếu Giang Vấn Nguyên đã định trước sẽ trở thành tế phẩm, vậy hôm nay vì sao hắn còn muốn tiếp tục tìm kiếm bản thể của trò chơi bàn tròn? Chẳng lẽ là vì nhân cách chủ của hắn sao?
Tế điển ngày thứ sáu, sáu giờ tối, tiếng chuông từ hư không vang lên.
Tiếng chuông xa xôi nghe vào tai nhân cách phụ số 04, chính là từng đạo bùa giục mệnh, hắn cúi đầu, ho ra một ngụm máu tươi, khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, biểu tình trên mặt đã đổi thành biểu tình của người Giang Vấn Nguyên quen thuộc.
Dưới đài tế mà đám người dần dần tụ tập, Giang Vấn Nguyên giẫm lên tiếng chuông đi tới trước mặt Trần Miên, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe miệng Trần Miên. Giang Vấn Nguyên hai ngày nay cố ý thờ ở nhân cách phụ số 04, từng bước từng bước gây áp lực tâm lý cho hắn, cuối cùng mượn miệng số 09 đánh một kích trí mạng đối với hắn, đánh tan phòng tuyến tâm lý của nhân cách phụ số 04.
Giang Vấn Nguyên chuyên chú nhìn người yêu của mình, khẽ cười ra tiếng, trong giọng nói tràn ngập kiên định: “Trò chơi bàn tròn không muốn chúng ta gặp mặt, nhưng em vẫn cướp lấy anh, là em thắng. Vì vậy, em sẽ tiếp tục giành chiến thắng tiếp theo!”
Trần Miên vừa mới đột phá tâm lý, lúc này đầu còn đau đớn kịch liệt từng đợt, hắn có rất nhiều lời muốn nói với Giang Vấn Nguyên, nhưng không có thời gian đi từng cái một. Trần Miên đưa tay nắm chặt tay trái không bị thương của Giang Vấn Nguyên, lòng bàn tay của Giang Vấn Nguyên lạnh như băng, cậu vô cùng khẩn trương. Trần Miên tăng thêm động tác nắm tay, đem nhiệt độ cơ thể và sức mạnh truyền cho Giang Vấn Nguyên: “Đừng sợ, con đường hôm nay, anh sẽ cùng em đi đến cuối cùng.”
Bầu không khí ấm áp không thể kéo dài bao lâu, đã bị phá vỡ bởi một giọng nói không lành.
Số 21 lạnh lùng nhìn Giang Vấn Nguyên, bẻ ngón tay lên, tư thế kia là quyết tâm đưa Giang Vấn Nguyên lừa gạt hắn lên tế đài: “Trách không được anh lại làm ra hành động không hợp lẽ thường, thì ra anh và số 04 là người chơi tình lữ!”
Hết chương 104