Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Thương

Chương 2: Cô Có Thể Đứng Dậy Không


Đọc truyện Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Thương – Chương 2: Cô Có Thể Đứng Dậy Không


Edit: Yangda
Dáng người Lí Mạnh Hữu to lớn, mạnh mẽ, bước từng bước một, lúc này vóc dáng nhỏ con của Trình Lộc lại là một bất lợi, cô đi chậm hơn Lí Đại Hữu vài bước.

Tiếng hét chói tai vang lên bốn phía, nhân viên an ninh của trung tâm thể thao nghe thấy liền chạy vào.
Đám người của La Thứ cũng chạy đến, thuận tiện bắt luôn tên đồng lõa muốn chạy trốn.
Sắc mặt Lâm Phùng không thay đổi, chỉ đứng lên khỏi ghế, bỗng một con dao phóng tới phía anh, tiếng thét của sinh viên càng thêm chói tai, càng thêm lớn.

May thay Lí Mạnh Hữu không làm gì quá khủng khiếp, hắn cầm con dao đi tới đặt lên cổ của Lâm Phùng.
Dáng dấp Lâm Phùng cao ráo, cao hơn Lí Đại Hữu cả một cái đầu, Lí Đại Hữu phải kiễng chân mới có thể lộ ra khuôn mặt từ phía sau lưng Lâm Phùng.
Giọng nói Lí Đại Hữu khàn khàn, trên mặt còn đeo khẩu trang, rầu rĩ nói, “Xin lỗi, giáo sư Lâm, tôi chỉ có thể giữ anh.”
Lâm Phùng nhìn xuống con dao quân đội Thụy Sĩ đặt trên cổ mình, không nói gì.
Ánh mắt cũng không lộ vẻ hoảng hốt, chỉ có nhàn nhạt, bình tĩnh, giống như lúc anh giảng bài.
Trong hội trường có nữ sinh viên thét lên một tiếng: “Aaaa! Giáo sư Lâm! Không được làm giáo sư Lâm của chúng tôi bị thương!”
Trình Lộc nhảy lên trên sân khấu, Lâm Phùng mới nhìn lên.

Trình Lộc nhíu mày, lớn tiếng nói: “Lí Đại Hữu! Buông con tin ra!”
Lí Đại Hữu cười lạnh một tiếng, càng giữ chặt con dao trên cổ Lâm Phùng “Buông ra cũng được.” Ánh mắt hắn xoay một vòng, “Người của mày đã bao vây chỗ này rồi phải không? Yêu cầu của tao rất đơn giản, cho tao một chiếc xe và nhường đường cho tao đi, nếu không thì tao sẽ động tay.” 
Lâm Phùng nhìn xuống cuối cùng mở miệng nói một câu, “Đừng run tay.”
Lí Đại Hữu thấy kì lạ nhìn nhìn Lâm Phùng, mắng anh nhiều chuyện.
Trình Lộc cũng không nghĩ tới Lâm Phùng sẽ nói như vậy.
Lúc này, cửa hội trường mở toang, một đám người cầm súng xông vào.

Lão Chu đi ở phía trước, thăm dò thế cục hiện tại, quay đầu nói với La Thứ: “Sơ tán mọi người!”
La Thứ: “Dạ!”
Không khí trên sân khấu vẫn giằng co như trước.
Tuy nhiên hiện tại thế cục cũng là đã xảy ra một ít thay đổi, Lí Đại Hữu nhìn cảnh sát xông tới liền đoán được đồng bọn của mình đã bị bắt.

Cứ như vậy, hắn càng muốn chạy trốn khỏi đây ngay.

Lưỡi dao trên cổ Phùng Lâm sắc bén, vừa xẹt qua đã làm làn da trên cổ rướm máu.

Máu màu đỏ thấm vào cổ áo sơ mi, Lâm Phùng không dấu vết nhíu mày.

Anh nhìn Lí Đại Hữu rịn mồ hôi trên trán, có chút hoảng, bây giờ còn giằng co cùng Trình Lộc.

Trong đám người có nữ sinh viên bỗng nhiên nhớ tới Trình Lộc vừa mới ngồi kế mình, chắc là đến xem giáo sư Lâm, thì ra cô là người hâm mộ Lâm giáo sư!
Nữ sinh viên đột nhiên quay đầu hô to: “Chị cảnh sát, chị nhất định phải cứu giáo sư Lâm! Nếu không sẽ có lỗi với tâm ý của chị!”
Âm thanh đột ngột vang lên, những người ở đây đều bị làm cho giật mình, La Thứ thấy tình hình không ổn nên sơ tán đám người đó nhanh hơn.
Vừa mới hô to một tiếng nữ sinh viên liền gào khóc, “Thật cảm động, chị ấy thích giáo sư Lâm đến mức dũng cảm đối đầu với kẻ xấu!”
La Thứ ở phía sau đi tới: “…”
Lí Đại Hữu nhìn về phía Trình Lộc, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên.

Hóa ra đây là người đàn ông nữ cảnh sát này thích.
Trình Lộc cũng bị những lời này làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn Lí Đại Hữu, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Lâm Phùng.

Lâm Phùng mím môi, giơ khuỷu tay lên, đánh vào xương sườn của Lí Đại Hữu, Lí Đại Hữu bị đau, xém buông con dao.

“Muốn chết!”
Lâm Phùng đang né ra, Lí Đại Hữu thấy con tin duy nhất có thể giúp mình bỏ trốn chạy thoát, dưới tình thế cấp bách, phóng con dao về phía Lâm Phùng.
Trình Lộc thấy thế, hoảng hốt.
Cô tiến lên vài bước bổ nhào qua, đưa tay ôm lấy Lâm Phùng, hai người lảo đảo ngã xuống đất.

Lí Đại Hữu chém xuống một nhát ngay trên cánh tay của Trình Lộc. 
Trong nháy mắt, máu tươi liền trào ra tại vùng bị thương trên cánh tay, Trình Lộc cau mày, cũng không một câu than đau.

Lão Chu lập tức gọi người đi lên vây quanh, khống chế Lí Đại Hữu.
Bốn phía hỗn loạn, Trình Lộc phục hồi tinh thần, nhìn xuống người đàn ông bị mình đè ở dưới liền chạm phải ánh mắt của anh, đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Ánh mắt Lâm Phùng phức tạp, nhìm Trình Lộc không nhúc nhích.

Trình Lộc chống tay lên sàn, đôi mắt đen láy trong suốt nhìn Lâm Phùng, cô hỏi: “Giáo sư Lâm, anh có sao không?” 
Lâm Phùng muốn nói lại thôi, nhìn cánh tay phải bị thương của Trình Lộc.


Lâm Phùng nghĩ, chẳng trách bỗng nhiên cô bắt chuyện với mình ở cầu thang, hóa ra là người hâm mộ của mình, mà người hâm mộ này là cảnh sát.
Hiện tại, thấy cô vì mình mà để bản thân bị thương, trong một khoảng khắc, Lâm Phùng có chút cảm động.

Tuy nhiên nhìn cô áp chặt người vào mình, tuy rằng không nặng, nhưng tiếp xúc thân thể như này lại khiến Lâm Phùng thấy có một chút khó chịu.
Đây là cô cố ý? Cái cô gái này, cũng thật không biết ngại gì hết.

Anh nhắc nhở: “Tay cô cần phải cầm máu.” Nhíu mày nói, “Còn có, cô có thể đứng dậy không?”
Trình Lộc phản ứng, tóc ngang vai cũng chuyển động theo.
Cô che miệng vết thương lại, từ trên người Lâm Phùng đứng lên.

Trình Lộc hoàn toàn đứng dậy, Lâm Phùng mới từ từ ngồi dậy, mặc dù sơ mi trắng bây giờ toàn là máu nhưng anh vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì.
Trình Lộc đi đến trước mặt Lí Đại Hữu nheo mắt, “Cuối cùng cũng rơi vào tay tao? Lí Đại Hữu, mày chờ ra hầu tòa đi.”
Lâm Phùng dùng tay chạm vào cổ, vết máu cũng đã sắp khô.

Giọng nói thanh thúy của cô thu hút sự chú ý của Lâm Phùng, anh chỉ nhìn nhìn một chút rồi hờ hững chuyển tầm nhìn xuống dưới.
Lão Chu đi tới chỗ Lâm Phùng, nở nụ cười lịch sự, rồi đưa tay ra: “Giáo sư Lâm, nghe danh đã lâu.”
Lâm Phùng nhàn nhạt “Ừ.” một tiếng, vươn tay phải lên chạm vào tay lão Chu một cái rồi đi.
Lão Chu cũng không xấu hổ, tiếp tục nói: “Mặc dù giáo sư Lâm bị dọa, nhưng chúng tôi cần anh đến ghi chép, anh cùng chúng tôi đến cục được không?”
Đây là quy trình chung nên Lâm Phùng không từ chối.

Nhưng mà trên người của anh và Trình Lộc toàn là máu nên lão Chu đưa hai người đi bệnh viện trước.

Trong xe, ba người đều không nói gì.

Lâm Phùng ngồi bất động, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sườn mặt thanh tú, như một cảnh đẹp.
Lão Chu nhìn Trình Lộc qua kính chiếu hậu, cười một tiếng, “Tiểu Lộc, nghe nói con là người hâm mộ của giáo sư Lâm?”
Trình Lộc đá vào ghế ngồi của lão Chu, trả lời, “Đừng nói bừa, lái xe cho tốt đi.”
Quay đầu nhìn Lâm Phùng, ánh mắt anh vẫn như cũ không hề thay đổi.
Sau khi xử lý miệng vết thương xong, lão Chu mới chở hai người trở về cục cảnh sát.

Lão Chu thay Lâm Phùng làm ghi chép, làm xong rồi mới cho Lâm Phùng rời đi.
Trình Lộc đi thẩm vấn Lí Đại Hữu, thay một bộ đồng phục cảnh sát, liền có khí chất uy nghiêm.

Vẻ đẹp của cô thuộc dạng nhã nhặn trầm tĩnh, cộng thêm dáng người nhỏ nhắn thoạt nhìn rất ôn nhu, nhưng hiện tại khoác vào bộ đồng phục cảnh sát, toàn thân toát lên vẻ oai phong.

Hôm nay Lí Đại Hữu liều mạng trốn thoát như vậy Trình Lộc cũng không thấy kì lạ, kết quả điều tra là hắn cùng tên đồng lõa kia bắt đầu buôn bán ma túy.
Còn một người khác là trùm buôn bán ma túy.
Có thể coi đây là một tin vui lớn, liên tục xử lí hai tên tội phạm nghiêm trọng, cả buổi trưa cục trưởng vui vẻ đến miệng cũng không khép lại.
Do Trình Lộc bị thương nên cục trưởng đặc biệt phê duyệt cho cô nghỉ một ngày, Trình Lộc cũng không từ chối, Trình Lộc về nhà ngay sau khi kết thúc thẩm vấn Lí Đại Hữu.
Trong nhà không có ai, cũng không muốn đi đâu nên cô định ở nhà ngủ một ngày.

Bình thường cô sống một mình, ăn uống và sinh hoạt đều rất đơn giản, trong phòng có một cái tủ nhỏ chứa mấy hộp mì ăn liền.
Đến giờ cơm chiều, cô tùy tiện nấu một tô mì hải sản, vừa ăn vừa xem tin tức hôm nay, chuông điện thoại đột ngột vang lên, làm cô giật cả mình.

—— Lí Thừa Nguyệt.

Cô cười cười đứng lên, húp một ngụm nước, “Sao thế? Sao gọi tớ giờ này, làm tớ sợ đến giật cả mình.”
Lí Thừa Nguyệt cười rộ lên, nụ cười có vài phần men say.

Cô còn nấc một cái, mùi rượu nồng nặc đến mức Trình Lộc có thể ngửi thấy mùi qua điện thoại.
Lí Thừa Nguyệt đột nhiên cất tiếng khóc, giọng nói ồn ào ngắt quãng: “Tiểu Lộc ơi! Tiểu Lộc! Mau đến đây đón tớ, tớ chỉ uống nhiều hơn một chút, vậy mà thật nhiều người đàn ông nhìn chằm chằm tớ.”
“Sao lại đi uống rượu?” Trình Lộc cau mày, lại húp thêm một ngụm nước, “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Trong quán bar.” Bên kia truyền đến tiếng nhạc ồn ào, có chút chói tai, còn có âm thanh của cả trai lẫn gái hoan hô trêu đùa, Lí Thừa Nguyệt suy nghĩ một lát mới nói: “Để tớ phát định vị.”
“Ừ.”
Cúp điện thoại, Lí Thừa Nguyệt gửi định vị rất nhanh. 
Địa chỉ là quán bar Galaxy ở trung tâm thành phố.

Trình Lộc tùy tiện để tô mì chưa ăn xong trên bàn, tay lấy điện thoại liền đi xuống lầu, dưới lầu xe taxi chạy như bay, cô dừng ba chiếc mới có chiếc không có ai.

Lên xe, Trình Lộc nói địa chỉ là quán bar Galaxy.

Màn đêm buông xuống, đèn hoa vừa lên đèn ở hai bên đường.

Ánh đèn chiếu sáng cả thành phố, tiếng người ồn ào đi lại trên quảng trường, ven đường thỉnh thoảng có cặp vợ chồng già nắm tay nâng đỡ nhau đi tản bộ.
Trình Lộc thở dài, dựa vào ghế, đặt tay lên cái trán.


Không ngờ lại động vào miệng vết thương của ngày hôm qua, có hơi đau.

Đến quán bar, cô nhanh chóng đưa tiền cho tài xế rồi xuống xe.
Những chàng trai, cô gái mặc các bộ quần áo hở hang đi qua lại, một mình cô mặc áo phông trắng đứng ở đây có chút nổi bậc.
Trình Lộc không để ý ánh mắt của người khác, đi vào bên trong.

Bên trong rất nhiều người, nồng nặc mùi rượu, cô tìm một vòng, cuối cùng là tìm được Lí Thừa Nguyệt, quả thực bên cạnh cô ấy có mấy người đàn ông đang thảo luận nên làm gì với cô ấy.
Trình Lộc đi qua nhóm người, thấy có một người đàn ông tóc vàng chuẩn bị ẵm Lí Thừa Nguyệt, cô giơ tay bắt được cô tay của hắn.

Bàn tay vừa nhỏ vừa tinh tế, vừa nhìn là biết đây là bàn tay của nữ.
Nhưng sao lại mạnh như vậy?
Bên tai truyền đến âm thanh rõ ràng của cô: “Thật xin lỗi, bạn của tôi không muốn đi cùng với các người.”
Trình Lộc buông tay người tóc vàng kia ra. 
Tên tóc vàng nhíu mày, vô lại nói: “Cô nói cô ấy là bạn của cô thì cô ấy là bạn của cô à? Sao cô không hỏi cô ấy có quen cô hay không?”
Trình Lộc nhìn Lí Thừa Nguyệt đang nằm sấp trên bàn, chắc đã bất tỉnh nhân sự, sợ là có hét thì cô ấy cũng không nghe được.

Cô mím môi, lấy ra một cái còng tay, uy hiếp nói: “Nếu cậu không tin thì cùng tôi đến cục cảnh sát nói chuyện đi, dù sao thì đêm nay tôi cũng trực ban.”
Tên tóc vàng giật mình: “Cô là cảnh sát?”
Trình Lộc: “Không thể giả được.*” Khóe môi cô cong lên, nói, “Đi nào, em trai.”
*如假包换 (Như gỉa bao hoán) – Nếu là giả tôi sẽ đổi nó cho bạn, được sử dụng chủ yếu cho các khẩu hiệu quảng cáo của cửa hàng hoặc trích dẫn ở nơi khác nghĩa là “Phải là sự thật”.

(Nguồn: Baidu.)
Tên tóc vàng cười giảng hòa lui về sau hai bước, “Đừng như vậy chị gái, ha ha, hai người thoải mái chơi đi.”
Tên tóc vàng nói xong liền cùng đám bạn đi chỗ khác, Trình Lộc ngồi xuống trước mặt Lí Thừa Nguyệt.
Ánh sang lờ mờ chiếu vào người của Lí Thừa Nguyệt, cô nàng lộ ra nửa sườn mặt.
Trình Lộc đẩy cô ấy một cái, kêu một tiếng: “Lí Thừa Nguyệt.”
Lí Thừa Nguyệt thì thào, không có đáp lời, không biết là đã uống lên bao nhiêu.

Trình Lộc cũng không vội, gọi một li nước cam đành chờ cô ấy tỉnh rượu.
Cô mở vòng bạn bè ra xem, nhìn thấy Hứa Qua vừa mới đăng lên vòng bạn bè hơn mười phút trước, ngón tay Trình Lộc dừng một chút, rồi thoát ra.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, cả trai lẫn gái đều đầy mùi rượu.
Cô ngẩng đầu lên, tùy ý nhìn xung quanh, vậy mà thấy được một người quen.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Giáo sư Lâm: Vợ của tôi thật lợi hại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.