Đọc truyện Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Thương – Chương 1: Giáo Sư Lâm
Edit: Yangda
Vào tháng năm, ở đại học Lâm Sơn, thời tiết nóng nực.
Trình Lộc đeo hai ba lô màu đen trên lưng đứng lên, con ngươi thanh tú đảo qua hai người đàn ông ngồi trên xe.
Một người là lái xe, còn một người là quan sát viên.
Ánh mắt của cô cuối cùng dừng lại ở trên người “lái xe”, cô mở miệng hỏi: “Chắc chắn Lí Đại Hữu giao dịch ở chỗ này?”
Hiện tại người đảm đương “lái xe” là La Thứ, năm nay vừa mới vào cục, trả lời: “Chị Lộc cứ yên tâm, lần này tuyến báo chắc chắn đúng!”
Trình Lộc thu ánh mắt lại, hơi hơi cúi đầu.
Tay áo màu xanh xoắn lên tới khủy tay càng làm nổi bật thêm làn da trắng như tuyết, mà khuôn mặt lại càng thanh tú, đáng yêu.
Bên ngoài khu trung tâm thể dục Lâm Sơn, có rất nhiều sinh viên đi qua lại.
Trong ngày thường, ở đây phần lớn tổ chức những trận đấu lớn hoặc là tọa đàm mới có thể mở ra, bây giờ nhìn thấy nhiều sinh viên như vậy, cũng là kì lạ.
Trình Lộc thu lại ánh mắt, cầm lấy hai dây đeo ba lô rũ mắt xuống kiểm tra thời gian trên di động.
Bốn giờ kém mười.
Còn cách thời gian tuyến trên báo mười phút.
Cô làm ở cục cảnh sát Lâm Sơn, nhậm chức hơn một năm nay, hiện tại thường đuổi theo những vụ án lừa đảo tiền qua bán hàng đa cấp*, mà tên cầm đầu của vụ lừa đảo này chính là Lí Đại Hữu.
*Multi-level Marketing (viết tắt MLM) – mô hình kinh doanh đa cấp hay bán hàng đa cấp là một hình thức bán hàng trực tiếp trong đó việc lưu hành, bán và phân phối sản phẩm được thực hiện qua một mô hình nhiều tầng bao gồm những cá nhân hoạt động riêng biệt, họ có thể mua hàng trực tiếp tại công ty mà không phải thông qua bất kì các đại lý hay cửa hàng bán lẻ nào.(Nguồn: vakaxa)
Lí Đại Hữu lòng dạ thâm sâu khó lường đã trêu đùa cảnh sát nhiều lần, lần nào cũng vừa mới đến nơi tuyến báo thì tay không trở về.
Lúc này mới nhận được một thông báo Lí Đại Hữu sẽ đi đến trung tâm thể dục Lâm Sơn.
Cụ thể là phải làm những gì, tuyến trên cũng không nói.
Lão Chu ngồi ở sau xe nhìn thấy Trình Lộc có chút hoảng hốt, hỏi: “Tiểu Lộc, sao thế?”
Trình Lộc phục hồi lại tinh thần, lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ có chút thất thần, sao hôm nay nhiều học sinh vậy?”
La Thứ cũng có chút tò mò, quay đầu hỏi lão Chu: “Đúng rồi, lão Chu, sao hôm nay lại nhiều học sinh thế? Nếu phát sinh chuyện gì thì khó sơ tán lắm.
”
Trình Lộc tiếp lời: “Cái gì khó sơ tán, hiện tại sinh viên còn thông minh hơn cả cậu.”
La Thứ xù lông: “Chị Lộc!”
Trình Lộc cười rộ lên, mái tóc ngang vai nhẹ nhàng gợn sóng.
Lão Chu cũng nở nụ cười, “Lúc trước khi điều tra, nghe nói hôm nay có giáo sư quản lí đến giảng bài ở đây, cũng tiện cho chúng ta lẫn vào bên trong.”
“Thì ra là có tọa đàm.”
Trình Lộc thì thào tự nói, không nhiều lời.
Lão Chu cũng không lo lắng Trình Lộc sẽ khẩn trương, tuy rằng Trình Lộc không nhiều kinh nghiệm, tuổi nhỏ, mới 24, 25 tuổi, nhưng khi chấp hành nhiệm vụ thì trong mắt chỉ có nhiệm vụ, sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành.
Không biết là nghĩ tới cái gì, đôi mắt lão Chu bỗng tối lại, “Tiểu Lộc, về chuyện của Hứa Qua…”
Trình Lộc sửng sốt, dù sao nhắc tới Hứa Qua thì tâm tình của cô thật sự không tốt nổi.
Không ai muốn nhắc tới cái người vì muốn kế thừa gia sản mà cùng bạn gái chia tay, hơn nữa bạn trai cũ của mình lại sắp đính hôn với một thiên kim nhà giàu.
Trình Lộc ngắt lời lão Chu, “Không nhắc tới nữa, mấy giờ rồi?”
La Thứ nhìn nhìn điện thoại, “Bốn giờ mười lăm phút rồi chị.”
“Ừ.”
Trình Lộc đeo lên lưng hai ba lô màu đen, từ trong xe lưu loát nhảy xuống, mái tóc ngang vai cũng chuyển động theo động tác của cô.
Cô quay đầu, nhìn La Thứ và lão Chu cười cười, “Tôi đi đây, hai người nghe lệnh thì lập tức hành động.”
“Không thành vấn đề, chị Lộc.”
Lão Chu thò đầu ra, dặn dò: “Tiểu Lộc, đừng chủ quan.”
Trình Lộc ra hiệu “ok” cho lão Chu.
Phía sau có sinh viên chạy tới, Trình Lộc liền lẫn vào trong đám người.
Dáng người cô nhỏ nhắn, lại thanh tú trắng trẻo xen lẫn ở học sinh bên trong không hề có cảm giác không hợp.
La Thứ “Chậc” một tiếng, “Dáng người chị Lộc thật đẹp.”
Lão Chu vỗ một cái lên gáy La Thứ, “Chú ý tình huống xung quanh.”
___________________________
Tới trung tâm thể dục, quả nhiên là giáo sư quản lí của đại học Lâm Sơn còn có cả áp phích, cô nhìn thoáng qua từng cái, bỗng nhiên dừng lại.
Trình Lộc “Chậc” một tiếng, xem ra người hâm mộ của vị giáo sư này rất nhiều, áp phích đẹp mắt như vậy.
Người đàn ông trên áp phích nhìn rất trẻ không giống giáo sư chút nào.
Mấy tấm áp phích này cũng thật thần kì có thể khiến người ta trẻ ra.
Kế bên có mấy nữ sinh viên chạy như bay, Trình Lộc nhường đường nhìn các sinh viên đi qua.
Có người sốt ruột báo thời gian, :”Chạy nhanh lên, không thôi là không kịp nghe tọa đàm của giáo sư Lâm.”
Trình Lộc nhìn nhìn áp phích, lúc này mới chú ý tới áp phích kia ghi tên -Lâm Phùng-.
Cô không để ý, theo đám người kia đi vào bên trong.
Cô không biết Lí Đại Hữu đến trung tâm thể dục này muốn làm chuyện gì, nhưng chắc chắn cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Người người chen nhau trên thang máy, vài cái thang máy đều đã đầy người, cô đành phải đi thang bộ.
Đi đến lầu hai, bỗng nghe được tiếng bước chân ở phía sau, cô bình tĩnh xoay người ra sau nhìn thì sửng sốt.
Người đàn ông dưới lầu chậm rãi đi lên, mặc áo sơ mi đơn giản màu trắng, cài nút đến tận cổ, kín không kẽ hở, chắc sợ người khác nhìn thấy phong cảnh bên trong.
Tay áo vén lên để lộ một đoạn cổ tay.
Cổ tay người đó đeo một cái đồng hồ màu đen.
Kiểu dáng đơn giản, nhưng khi mang trên tay người đó lại cảm thấy gợi cảm.
Không biết có phải sắc mặt người đó vốn không tốt hay không mà lại nhìn thấy lãnh đạm.
Trình Lộc bỗng hiểu ra, loại gợi cảm như có như không này chính là cấm dục trong truyền thuyết.
Người này, toàn thân đều toát lên hơi thở cấm dục, thật làm cho người ta muốn cởi bỏ nút áo của hắn nhìn xem bên trong có phong cảnh đẹp hay không.
Trong lúc cô ngây người thì người đàn ông đó lại hờ hững đi qua.
Trình Lộc cũng không biết thế nào, bỗng nhiên liền hô một tiếng, “Chờ một chút.”
Người đàn ông đó dừng lại, đứng cao hơn cô một bậc, quay đầu.
Ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía cô, người đàn ông không nói chuyện, nhàn nhạt nhìn chằm chằm Trình Lộc, như là hỏi cô “Có chuyện gì?”.
Trình Lộc nhún vai, “Cho hỏi….chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không? Nhìn anh có chút quen mắt.”
Người đàn ông xì khẽ một tiếng, “Chưa gặp qua.”
Trình Lộc có chút xấu hổ, dù sao bỗng nhiên gọi người xa lạ nhận người quen, dù là ai thì cũng sẽ nghĩ có vấn đề.
Người đàn ông cũng không đứng đó, xoay người cũng chầm chậm đi lên lầu, từng tiếng bước chân rõ ràng trên cầu thang.
Người đi xa dần, Trình Lộc cười nhẹ, cô thật sự không phải cố tình bắt chuyện, mà là thật sự cảm thấy Lâm Phùng quen mặt, nhưng không nhớ nổi là gặp nhau ở đâu.
Hiện tại cô còn nhiệm vụ, không tiện nghĩ nhiều, liền tiếp tục đi lên.
Trung tâm thể dục Lâm Sơn có tổng cộng mười tầng, tầng mười chính là sân thượng.
Cô hỏi thăm qua nhân viên công tác, sân thượng bình thường sẽ không có người nào đến, camera ở đó cũng không biết tại sao lại bị hư, hiện tại cũng không có ai sửa lại.
Nếu cô là Lí Đại Hữu, muốn làm việc gì phi pháp liền đến sân thượng ở đây.
Cô một đường đi lên sân thượng, điện thoại bỗng reo lên, mở ra thấy là La Thứ.
Trình Lộc tiếp tục đi lên, âm thanh của La Thứ vang lên: “Chị Lộc, có tình huống bất ngờ, Lí Đại Hữu đã đến trung tâm thể dục lúc bốn giờ!”
” Ừ.” Trình Lộc biến sắc, ném điện thoại vào trong ba lô, bước nhanh lên lầu 10, một bước hai bậc cũng không thở gấp chút nào.
Vừa đến lầu 9, liền nhìn thấy hai người đàn ông đeo khẩu trang màu đen cùng mũ lưỡi trai từ trên đi xuống, hai người vừa thấy đến Trình Lộc, liền kéo khẩu trang lên một ít.
Động tác Trình Lộc chậm một chút, nhìn xuống dưới.
Cô lấy điện thoại ra nhắn tin tức đến cho La Thứ: [Xác nhận đã phát hiện mục tiêu, có thể hành động.]
Lí Đại Hữu rất cảnh giác, một chút liền phát hiện không đúng, âm thanh trầm thấp khàn khàn, nói khẽ với người bên cạnh một câu: “Đi!”
Hai người lập tức chạy xuống dưới lầu, Trình Lộc một cước đá tới bị Lí Đại Hữu tránh kịp nên đá vào thang cuốn.
Lí Đại Hữu chạy rất nhanh, thân hình nhanh nhẹn, vài bước đã xuống một tầng.
Trình Lộc đuổi không kịp, tuy thân hình nhỏ nhắn, nhưng thể lực cũng không tồi, nhưng hai người phân công nhau hành động, Trình Lộc đành hết cách, chỉ đuổi theo một người.
Đi qua nhiều đám người, Lí Đại Hữu tùy tiện vào một cái hội trường.
Bên trong hội trường nhiều người, đẩy cửa đi vào, Lí Đại Hữu rất nhanh lẫn vào đám người bên trong, xem ra là mở tọa đàm.
Lí Đại Hữu cởi khẩu trang, xen lẫn ở một đám học sinh đứng ở giữa, trước mặt là sân khấu nhỏ để tọa đàm.
Trình Lộc đuổi tới sau, vừa mở cửa, đã thấy đến người người nhốn nháo, ngồi kín hết ghế, cô đi vào như không có gì.
Cô lẳng lặng đi vào, tìm Lí Đại Hữu trong đám người.
Cô nhìn nhìn di động, lão Chu và La Thứ đã dẫn người vây quanh trung tâm thể dục này, Lí Đại Hữu lúc này khó mà trốn thoát.
Trình Lộc nhìn quanh bốn phía, xác định hoàn cảnh xung quanh xong tùy ý tìm một vị trí có ai ngồi liền ngồi xuống.
Ở trong hoàn cảnh này, nếu Lí Đại Hữu trốn ra, chắc chắn có thể bị Trình Lộc phát hiện.
Trình Lộc ngồi xuống ngẩng đầu, nhìn người đứng trên sân khấu.
Trong lòng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới là người đàn ông trong cầu thang.
Lúc này cô mới nhớ tới, thì ra là vị giáo sư trong áp phích dưới lầu–Lâm Phùng–.
Người đàn ông trong áp phích nhìn trẻ trung, Trình Lộc còn không tin người đó thật sự đẹp như vậy.
Hiện tại ngẩng đầu vừa thấy, giáo sư Lâm đứng ở trước mặt, cô càng không chấp nhận được sự thật.
Người thậm chí còn đẹp hơn trong áp phích.
Mái tóc người đó ngắn màu đen nhìn khoan khoái, dáng người ôn hòa, gương mặt rất thanh tú, một bộ dáng hào hoa phong nhã.
Đáy mắt cất giấu vài phần xa cách đạm mạc, càng làm người này thêm khí chất.
Trình Lộc nhìn một chút, rồi thu lại ánh mắt, không ngừng tìm kiếm trong đám người xung quanh.
Bên cạnh là nữ sinh viên nào đó thấy thế, đè thấp thanh âm hỏi: “Bạn cũng đến xem giáo sư Lâm hả?”
Trình Lộc không nghĩ tới sẽ có người hỏi mình, chỉ là nhàn nhạt nhìn, lên tiếng.
Ánh mặt của nữ sinh viên đó sáng lên, bắt đầu cùng Trình Lộc về giáo sư Lâm: “Tôi cũng vậy! Chị gái, chị có phải cũng cảm thấy giáo sư Lâm đặc biệt đẹp trai không? Trong mắt thầy ấy chúng ta là sinh viên còn thầy ấy là thầy giáo, đúng là một bông hoa cao lãnh.”
“Ừ.” Trình Lộc trả lời cho có lệ, còn đang tìm kiếm Lí Đại Hữu.
Toạ đàm đã bắt đầu, âm thanh nhàn nhạt của Lâm Phùng vang lên, có một loại cảm giác cao ngạo.
Âm thanh bên tai lại ồn ào không thôi, nữ sinh viên đó ôm lấy Trình Lộc nhìn chằm chằm giáo sư Lâm.
Còn gào khóc kêu, “Aaaaaa giáo sư Lâm cũng quá đẹp thôi, nhưng nghe nói người này thật sự lãnh đạm, bình thường không có chuyện gì thì sẽ không tiếp xúc với người khác.
Người như thế, chỉ có thể nhìn mà không thể xài.”
Trình Lộc liếc mắt qua nữ sinh viên, đang muốn nói chuyện, chợt nghe đến cách đó không xa có tiếng thét chói tai của một sinh viên.
“A! Ông cầm cái này làm gì!”
Trình Lộc phản ứng nhanh, tiến lên vài bước, nhìn thấy Lí Đại Hữu trong tay cầm một con dao quân đội Thụy Sĩ chém xuống cánh tay của sinh viên, sinh viên đó liền bị thương.
Máu theo cánh tay chảy ra, trên quần áo đều là màu đỏ tươi của máu.
Tiếng thét chói tai còn lớn hơn nữa, Lâm Phùng có giảng nữa cũng không ai nghe thấy.
Trình Lộc nhíu mày hô một tiếng: “Lí Đại Hữu! Mày muốn làm gì!”
Lí Đại Hữu dời tầm mắt, nhìn về phía người cách mình rất gần trên sân khấu.
Trình Lộc cũng nhìn sang, Lâm Phùng thân hình gầy yếu đang đứng im lặng, cách Lí Đại Hựu khoảng ba mét.