Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi

Chương 34: Gặp cha mẹ


Đọc truyện Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi – Chương 34: Gặp cha mẹ

Edit: Phưn Phưn

“Hôn…”

Mượn ánh đèn trắng ở trước cửa kí túc xá, Cảnh Lỵ nhìn thấy gương mặt Kinh Nhiên đỏ bừng, cô cũng hơi thẹn thùng, cúi đầu, mũi chân day trên mặt đất, không biết làm sao.

Trước đây Kinh Nhiên từng một hai lần nhắc tới việc muốn hôn, khi đó Cảnh Lỵ không thích anh, đương nhiên sẽ không dễ dàng mà giao ra nụ hôn đầu.

Mà hiện tại, cô thích Kinh Nhiên, nhưng…

Buổi tối hơn tám giờ, vào thời gian này, không sớm, cũng không tính là trễ.

Có rất nhiều sinh viên đi ra đi vào bên dưới kí túc xá nữ, hơn nữa hình tượng kì lạ như gián đất của Kinh Nhiên càng gây thêm sự chú ý. Đứng bên cạnh anh là một nữ sinh nhỏ nhắn đáng yêu, đa số các sinh viên vẫn nhận ra cặp đôi này, còn không phải là siêu cấp học bá của Khoa Quản lý và hoa khôi của ngành sao?

Khó có thể khiến cho người ta tin rằng họ sẽ là một đôi!

Khi mấy người qua đường đi qua bọn họ đều bước chậm lại, nhìn lâu thêm vài giây, tò mò hình thức ở chung của bọn họ thế nào.

Cảnh Lỵ là kiểu người rất để ý đến cái nhìn của người khác, lúc trước cô và Kinh Nhiên hẹn hò, từng mệt mỏi cũng như bực bội. Ở trong trường, chỉ cần cô và Kinh Nhiên đứng chung một chỗ, thì sẽ luôn có những lời đàm tiếu. Không phải cười Kinh Nhiên vận cứt chó, thì cũng cười đầu óc Cảnh Lỵ có vấn đề…

Có những người là ác ý, có những người chỉ do nhàm chán nên cười hùa.

Nhưng hiện tại Cảnh Lỵ thích Kinh Nhiên, nên cô chẳng còn để ý đến cái nhìn của người khác nữa.

Bọn họ không biết công “trúa” nhỏ Kinh Nhiên tốt đến bao nhiêu, là bọn họ đã lầm.

Hôn công “trúa” nhỏ cũng được, chỉ là nơi đây người đến người đi, không phải chỗ thích hợp để hôn nhau.

Cô lại không phải con khỉ, nhất định sẽ không đứng ở chỗ công chúng biển diễn tiết mục hôn nhau.

Kinh Nhiên thấy đã được một lúc lâu mà cô không trả lời, anh cho rằng cô sẽ từ chối giống như trước. Sau khi ổn định lại tâm trạng căng thẳng vừa rồi mới bình tĩnh nói: “Lỵ Lỵ, tôi về kí túc xá đây.”

Kinh Nhiên xách theo một túi kẹo dâu tây, xoay người chuẩn bị về kí túc xá nam.

“Nhiên Nhiên…” Cảnh Lỵ kéo tay anh, không cho anh đi.


“Sao thế?”

Cảnh Lỵ hơi căng thẳng, dù sao đây là lần đầu tiên cô yêu đương, cô không biết phải dâng nụ hôn đầu tiên của mình lên như thế nào, nhưng cũng không muốn chỉ qua loa như thế này.

Ít nhất, phải là trong bầu không khí Kinh Nhiên chủ động mới đúng, nếu để một nữ sinh như cô chủ động mà nói, có vẻ không biết rụt rè.

“Tôi không thích hôn nhau ở bên ngoài… Lần sau, lần sau bọn mình về nhà hôn, được chứ?” Cảnh Lỵ căng thẳng nói hết ra, xấu hổ cúi đầu: “Cậu chủ động… Được không?”

Nỗi xúc động khó khăn lắm Kinh Nhiên mới đè ép được lại dâng lên, tựa như muốn bùng nổ.

Anh gật đầu: “Ừ.”

“Ôm một cái.” Cảnh Lỵ nhanh chóng ôm lấy Kinh Nhiên, hai tay vỗ nhẹ lên lưng anh, sau đó liền trở về kí túc xá.

Để lại một mình Kinh Nhiên đứng tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng lại.

Giống như chưa từng phát sinh chuyện gì cả…

Không đúng, vừa nãy Lỵ Lỵ nói muốn về nhà hôn anh.

Khoảng cách từ giờ đến tối thứ sáu, còn năm ngày…

*

Cảnh Lỵ vội vàng trở lại kí túc xá rồi cầm một túi kẹo dâu chạy ra, sau đó lại chạy về, tới nơi thì thở hổn hển.

Nguy hiểm quá, vừa mới hẹn ngày hôn nhau với công “trúa” nhỏ.

Hai tay Cảnh Lỵ che miệng: Làm sao bây giờ, căng thẳng quá, thẹn thùng quá đi…

Trong đầu đã nghĩ tới đủ loại kiểu hôn bá đạo của Kinh Nhiên, nghĩ lại thật sự quá kích thích.

Mặt nóng lên, đang nghĩ gì vậy?

Quá xấu hổ!!


Lý Nhụy Hoa ngoẹo cổ, hai tay cầm khăn lông lau tóc ướt, nói chuyện với Cảnh Lỵ: “Cậu vừa chạy đi đâu thế?”

Vừa rồi Lý Nhụy Hoa gội đầu xong đi ra khỏi phòng vệ sinh, đúng lúc Cảnh Lỵ chạy vào kí túc xá, còn chưa kịp chào hỏi cô đã xách theo một túi lớn chạy đi. Bây giờ lại thở hổn hển chạy về.

Sau khi Cảnh Lỵ ổn định lại hô hấp, nói: “Lấy chút đồ cho Nhiên Nhiên.”

“Nhiên Nhiên? Gọi buồn nôn thế á?” Lý Nhụy Hoa dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Cảnh Lỵ, phải biết rằng bình thường ở kí túc xá Cảnh Lỵ đều gọi tên đầy đủ của Kinh Nhiên, không gọi anh là Nhiên Nhiên. Lý Nhụy Hoa nhớ tới gì đó, hỏi: “Này, không phải cậu với cậu ta chia tay rồi à?”

Cảnh Lỵ trả lời: “Ừ, bọn tớ quay lại rồi.”

Hai bạn cùng phòng khác đang chơi trò chơi, nghe thấy Cảnh Lỵ nói chuyện với Lý Nhụy Hoa, không kịp tạm dừng trò chơi, kinh ngạc quay đầu nhìn Cảnh Lỵ, hỏi: “Cái gì? Hai cậu quay lại?”

Cảnh Lỵ gật đầu.

Ba bạn cùng phòng đều hóng hớt hỏi: “Là cậu nói quay lại, hay là cậu ta?”

Cảnh Lỵ nhếch môi cười, không trả lời, để cho ba người hồi hộp chờ câu trả lời.

Cô sẽ không nói cho người khác biết, là cô dây dưa muốn quay lại.

Sau khi Cảnh Lỵ tắm xong, nằm sấp trên bàn học của mình, mở máy tính xách tay xem tin tức tuyển dụng. Còn hơn hai tháng nữa là nghỉ hè, rất nhiều khách sạn nổi tiếng đã bắt đầu thông báo tuyển dụng các sinh viên làm thực tập, nếu thực tập sinh có biểu hiện tốt ở đơn vị, thì sẽ có cơ hội được giữ lại làm tại khách sạn.

Cảnh Lỵ quay đầu, nhìn Lý Nhụy Hoa đang ngồi ở bàn học đối diện: “Nhuỵ Hoa, cậu đã gửi sơ yếu lý lịch xin vào các khách sạn chưa?”

Lý Nhụy Hoa đọc sách, đầu cũng không quay lại: “Rồi.”

“Ờ…” Cảnh Lỵ dừng một chút, hỏi: “Cậu nói xem, bây giờ tớ gửi sơ yếu lý lịch thì còn kịp không?”

Dù sao cũng đã triển khai được mấy tuần lễ, Cảnh Lỵ cũng không xác định được danh sách tuyển dụng ở các khách sạn đã đầy hay chưa.

“Rất nhiều doanh nghiệp đều đã mở nơi điền thông tin cá nhân trên trang chính thức của họ, làm một phần đề thi trên đó, thông qua khảo sát thì sẽ nhận được thông báo phỏng vấn. Nếu bên kia vẫn chưa đóng hệ thống ghi danh, thì vẫn có thể báo danh.”

Cảnh Lỵ lại hỏi: “À… Như vậy sao, thế đề thi khó không?”


Lý Nhụy Hoa quay đầu nhìn Cảnh Lỵ, suy nghĩ một chút: “Không khó đâu, nhưng phải hiểu rõ đề, nếu cậu báo danh thì cậu có thể kêu Kinh Nhiên ngồi bên cạnh giúp cậu làm.”

“… Ờ.” Cảnh Lỵ lại hỏi: “Cậu cảm thấy xác suất tớ vào Shangri-La hay Four Seasons có lớn không?”

Lý Nhụy Hoa im lặng quay đầu đi, tiếp tục học.

Nội tâm của Cảnh Lỵ: Haizz, tớ đang nghiêm túc đấy, cậu không nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của tớ sao?

Mặc dù Cảnh Lỵ học ở trường nổi tiếng, nhưng thành tích lại chẳng ra gì, hơn nữa ngành Quản lý khách sạn của bọn họ có tới 80 người, không tính tới Quản lý du lịch, Tiếng Anh thương mại vân vân thì những chuyên ngành khác cũng nhìn trúng các khách sạn có tiếng tại thành phố này.

Cạnh tranh với người trong trường đã rất khó rồi, mà lần này còn phải cạnh tranh với cả người ngoài trường.

Cảnh Lỵ vô cùng lo lắng, không biết sau khi tốt nghiệp cô có thể tìm được việc làm không.

Lý Nhụy Hoa lại quay đầu tìm Cảnh Lỵ nói chuyện phiếm: “Sao đấy, không phải đã nói muốn làm một streamer à? Sao bây giờ lại nghiêm túc đi tìm việc thế?”

Vẻ mặt Cảnh Lỵ đầy ưu sầu trả lời: “Streamer đều ăn mòn thanh xuân, thu nhập lại không ổn định. Tớ cần phải tìm một công việc ổn định để nuôi gia đình, tớ còn phải nuôi một nhà mấy miệng ăn lận đấy!”

Cô với Kinh Nhiên, hơn nữa nếu như có hai đứa trẻ, thì ít nhất cũng đã là một nhà bốn miệng rồi.

Lý Nhụy Hoa không hiểu: “Không phải thu nhập của ba mẹ cậu rất cao à? Sao lại đến lượt cậu phải nuôi gia đình rồi?”

Trước kia, Cảnh Lỵ nghĩ chỉ cần mình tự nuôi bản thân là đã đủ rồi, trong lúc các bạn học vội vã tìm đơn vị thực tập, thì cô chẳng chút lo lắng. Bây giờ, cô dường như đã bị lây nhiễm bởi Kinh Nhiên, một khi đã xác nhận quan hệ yêu đương, thì không tự giác được mà nghĩ về tương lai của hai người.

Kinh Nhiên đấy à, mặc dù đầu óc thông minh, nhưng lại không hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Nếu anh kế thừa tiệm bánh của bà ngoại làm một ông chủ nhỏ thì còn được, còn nếu đến nơi công sở thì không biết anh có bị người khác bắt nạt hay không. Nhưng làm bánh là lao động tay chân, Cảnh Lỵ lại không nỡ để anh vất vả kiếm tiền như thế, nên cô nhất định phải tìm một phần thu nhập ổn định để trợ cấp cho gia đình.

“Haizz…” Cảnh Lỵ thở dài một tiếng, loại phiền muộn này, người ngoài sao có thể hiểu được?

Cảnh Lỵ cầm di động gửi WeChat cho mẹ Cảnh:

【 Hoa Nhài: Mẹ, công ty của hai người còn tuyển thực tập sinh không? Đến từ trường nổi tiếng, vừa xinh đẹp lại còn biết bán manh*. 】

(*: Ra vẻ dễ thương)

【 Mẫu Thân Đại Nhân: Trụ sở chính ở thành phố D đang tuyển người, muốn tới đây phỏng vấn à? 】

Quả nhiên là mẹ ruột, ngay lập tức đã biết được con gái nhà mình muốn tìm việc làm.

【 Hoa Nhài: Không đi thành phố D đâu, chi nhánh bên thành phố G có tuyển người không ạ? 】


【 Mẫu Thân Đại Nhân: Sao không về thành phố D, ở với ba mẹ không tốt hơn sao? 】

【 Hoa Nhài: Bạn trai ở thành phố G, con muốn ở bên cậu ấy! 】

Cảnh Lỵ không cẩn thận để lộ chuyện mình có bạn trai ra ngoài, hốt hoảng dùng tốc độ nhanh nhất thu hồi lại tin nhắn.

【 Mẫu Thân Đại Nhân: Thu hồi cũng vô ích, mẹ thấy rồi, ngày 1 tháng 5 dẫn thằng bé về cho bọn mẹ gặp. 】

【 Hoa Nhài:…】

Làm sao bây giờ?

Mẫu thân đại nhân nói muốn gặp công “trúa” nhỏ…

Cảnh Lỵ thoát khỏi giao diện trò chuyện, gửi WeChat cho Kinh Nhiên:

【 Hoa Nhài: Nhiên Nhiên, làm sao bây giờ, tôi không cẩn thận nói chuyện hẹn hò của bọn mình cho mẫu thân đại nhân của tôi rồi, bà ấy nói ngày 1 tháng 5 này muốn gặp cậu! 】

【 Nhiên Nhiên: Vậy tôi cô nên đưa cậu đến gặp ba mẹ tôi trước không? 】

【 Hoa Nhài:…】

【 Nhiên Nhiên: Cuối tuần này tôi đưa cậu về nhà gặp ba mẹ tôi, được chứ? 】

【 Hoa Nhài:…】

Cảnh Lỵ có một ảo giác, chỉ cần gặp phụ huynh hai nhà xong, là có thể chọn luôn ngày kết hôn…

【 Hoa Nhài: Nhiên Nhiên, cậu bình tĩnh một chút, tôi còn chưa tiết kiệm đủ tiền cưới cậu đâu. 】

【 Nhiên Nhiên:…】

【 Hoa Nhài: Tôi phải tiết kiệm ít nhất một trăm vạn trước đã. 】

【 Nhiên Nhiên: Vậy… Chẳng phải là đời này cũng không kết hôn được sao? 】

【 Hoa Nhài: Tạm biệt! 】

Giận!

Lại xem thường người ta!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.