Đọc truyện Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi – Chương 33: Kẹo chanh muối
Edit: Phưn Phưn
Môi Cảnh Lỵ tiến đến gần bả vai bóng loáng của Kinh Nhiên, thở ra hơi nóng, tay xoa nhẹ lên vết thương của anh. Qua một lúc, cô ngáp một cái, nước mắt chảy ra, nói: “Nhiên Nhiên, tôi buồn ngủ quá, tôi ngủ tiếp đây…”
Sau đó, Cảnh Lỵ nằm trên giường, đắp chăn nhắm mắt ngủ.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu khi ngủ của cô, Kinh Nhiên không tự chủ được vươn tay, vuốt ve trán cô: “Lỵ Lỵ, tôi phải xuống tiện bánh làm bánh.”
“Ừm ~~” Cảnh Lỵ mơ hồ đáp một tiếng, đầu nhỏ gật gật, cọ mặt lên bàn tay to của Kinh Nhiên, lại ngủ say lần nữa.
Đến khi Cảnh Lỵ tỉnh lại, ánh mặt trời ấm áp ngoài ban công đã chiếu sáng khắp cả căn phòng.
Buổi sáng sớm tốt đẹp như thế, nhưng đầu cô vẫn hơi đau.
“Haizz ~~~”
Cảnh Lỵ ôm chăn, lăn qua lăn lại trên giường, giãy giụa vài cái, cuối cùng quyết định rời giường. Rửa mặt xong, lại tắm một cái, cả người vẫn uể oải như cũ.
Cảnh Lỵ thay một bộ đồ mặc ở nhà, lê dép đi đến tiệm bánh. Bà ngoại nhìn thấy cô không chống mắt lên được thì có chút lo lắng: “Lỵ Lỵ, con vẫn ổn chứ?”
Đầu Cảnh Lỵ còn đau, nhưng không muốn làm bà ngoại lo lắng, gật đầu nói: “Vẫn ổn ạ.”
Cảnh Lỵ đi đến quầy thu ngân, ngồi bên cạnh bà ngoại. Trên quầy thu ngân có một hộp giữ ấm bằng inox, bà ngoại đẩy hộp giữ ấm đến trước mặt cô, nói: “Vừa nãy lúc nghỉ ngơi, Nhiên Nhiên đi mua về cho con.”
“À, vâng ạ.”
“Lần sau không cần phải đi chơi với Nhiên Nhiên, mấy đứa bạn của thằng bé điên rồi.” Bà ngoại không ủng hộ cách tiêu khiển làm tổn hại đến cơ thể như này của người trẻ tuổi, nhưng Kinh Nhiên đã trưởng thành, đương nhiên bà sẽ không hạn chế việc anh kết bạn với ai, muốn đi đâu chơi.
“Vâng ạ.”
Cảnh Lỵ mở nắp hộp giữ ấm, mùi hương của cháo xông vào mũi, mang theo mùi hành và hương dầu vừng, là một phần cháo thịt nạc trứng vịt bắc thảo.
Cảnh Lỵ dùng thìa múc một muỗng cháo, thổi cho bớt nóng rồi đưa vào trong miệng, trơn trơn, mềm mềm.
“Ngon quá!” Cảnh Lỵ nói với bà ngoại.
“Đương nhiên ngon rồi, Nhiên Nhiên đi đến phố đi bộ để mua, phải xếp hàng rất lâu mới có thể mua được.” Bà ngoại cười nói, bà mở ngăn kéo, xếp lại tiền lẻ, phân loại giá trị xong, mỗi lần đếm tới một trăm tờ rồi dùng thun buộc lại.
Cảnh Lỵ tiếp tục ăn cháo, nhìn cửa sổ kính ở mặt tiền cửa hàng, Kinh Nhiên đang nghiêm túc nặn bột. Cô lại cúi đầu nhìn cháo trong hộp giữ ấm, ấm áp tựa như tim của cô vậy.
Công “trúa” nhỏ à, cậu đối xử với tôi tốt như thế, chờ tôi kiếm được nhiều tiền, tôi sẽ cưới cậu về nhà.
Tôi kiếm tiền, cậu lo cho gia đình, được không?
Sau bữa cơm trưa, Kinh Nhiên đi xuống lầu làm bánh, làm hai mâm lớn như lần trước rồi đóng gói. Chuẩn bị đi viện dưỡng lão thăm ông Quốc, tiện thể mang một ít bánh cho những người già ở bên đó.
Sau khi Kinh Nhiên đóng gói xong, hỏi: “Lỵ Lỵ, cậu muốn đi viện dưỡng lão không?”
Cảnh Lỵ suy nghĩ rồi gật đầu.
Đúng lúc này, di động của Kinh Nhiên vang lên, anh lấy ra từ trong túi quần, nghe máy: “Sao vậy, Văn Bân?… Ừ, tôi chuẩn bị qua… Cùng nhau đi à… Được, lát nữa gặp.”
“Trần Văn Bân đó cũng muốn đi viện dưỡng lão sao?” Cảnh Lỵ nghe nội dung cuộc nói chuyện của Kinh Nhiên, thì suy đoán.
Kinh Nhiên gật đầu, nói: “Ừ, trước đây cậu ấy đều đi cùng tôi, đến học kỳ này thì cậu ấy hơi bận, không rảnh qua đó, hôm nay đúng lúc rảnh rỗi.”
“Ờ… Vậy tôi không đi.” Cảnh Lỵ thật sự không muốn nhìn thấy gà mái nam kia.
“Sao vậy?”
Cảnh Lỵ nói thật: “Nhiên Nhiên, tôi không thích người bạn đó của cậu, không muốn gặp cậu ta.”
Kinh Nhiên bình tĩnh đáp lại: “Ờ!”
Cảnh Lỵ cảm thấy rất kỳ quái, Kinh Nhiên vậy mà không chút kinh ngạc hay lộ vẻ gì khác, trông như đã tập mãi thành thói quen.
“Sao cậu không hỏi tôi, vì sao không thích bạn của cậu?”
Kinh Nhiên bình thản trả lời: “Bình thường mà, từ nhỏ cậu ấy nói chuyện đáng đập, nên không có cô gái nào thích cậu ấy cả!”
Cảnh Lỵ: “…”
Kinh Nhiên tò mò hỏi: “Ngày hôm qua cậu ấy nói gì với cậu sao?”
Cảnh Lỵ cũng không muốn truy vấn, nói: “Thôi, không có gì.”
Kinh Nhiên suy nghĩ một chút, nói: “Lỵ Lỵ, cậu ở nhà chờ tôi về nhé, hôm nay tôi qua đó với Văn Bân, lần sau lại đưa cậu đi, được không?”
Cảnh Lỵ: “…”
Không phải bạn trai người ta đều là “Có người khác giới, thì không còn nhân tính” ư? Sao đến lượt cô, thì bạn trai cô lại để cô ở nhà chỉ vì một anh bạn nối khố?
Cảnh Lỵ trả lời: “Được rồi.”
“Ừ, chờ tôi về, rồi bọn mình cùng về trường.”
Cảnh Lỵ ngoan ngoãn: “Ừm.”
*
Kinh Nhiên xách theo hai túi bánh lớn đến gặp Trần Văn Bân ở cửa viện dưỡng lão. Trần Văn Bân không thấy Cảnh Lỵ thì hỏi: “Bạn gái cậu đâu?”
“Ở nhà.”
Trần Văn Bân dùng giọng điệu khẳng định nói: “Nhìn bộ dạng của cô ta là biết, trông xinh đẹp thế kia, nhất định là không thích nơi như viện dưỡng lão.”
“Vốn dĩ Lỵ Lỵ muốn đi, nhưng nghe thấy cậu muốn tới, nên cô ấy không đi nữa.”
Trần Văn Bân: “Tôi tới hay không thì liên quan gì đến cô ta?”
Cô không tới viện dưỡng lão, cái nồi này, cậu không muốn cõng!
Kinh Nhiên than một tiếng, “Văn Bân, cậu mà không sửa tích cách cậu lại, là sẽ độc thân cả đời đấy.”
Trần Văn Bân: “…”
Gặp ma rồi, Kinh Nhiên lại nói cậu sẽ bị độc thân cả đời!
Có bạn gái thì ghê gớm lắm à!
Trần Văn Bân nghĩ không ra, Kinh Nhiên trông như gián đất, EQ lại không cao, nhiều lúc nói chuyện khiến người khác rất bực mình. Mấy cô gái xinh đẹp như Cảnh Lỵ sao có thể thích Kinh Nhiên, nhất định là nhìn trúng gia thế của Kinh Nhiên nên mới hẹn hò với anh.
Trần Văn Bân thẳng như ruột ngựa: “Có phải bạn gái của cậu nhìn trúng tiền nhà cậu nên mới hẹn hò với cậu không?”
“Không phải, cô ấy thích sự thông minh của tôi!”
Trần Văn Bân: “…”
Trần Văn Bân đã làm bạn với Kinh Nhiên được mười mấy năm, đôi khi nghe Kinh Nhiên nói chuyện, đều nhịn không được muốn đánh anh, thật sự muốn biết Cảnh Lỵ làm thế nào mà có thể nhịn được?
Không phải nhìn trúng tiền, vậy chẳng lẽ là đầu óc có vấn đề?
Kinh Nhiên và Trần Văn Bân đi thăm ông Quốc và những người khác trong viện dưỡng lão xong, đường về nhà của Kinh Nhiên trùng với đường Trân Văn Bân đến trạm xe buýt. Hai người đi được một đoạn ngắn, bỗng Kinh Nhiên phát hiện ra một cửa hàng ăn vặt nhập khẩu có bán mấy bịch kẹo chanh muối, anh chỉ vào cửa hàng đồ ăn vặt, nói với Trần Văn Bân: “Tôi muốn mua đồ.”
Trần Văn Bân thấy nhiều nên cũng không còn lạ lẫm gì, đừng nhìn Kinh Nhiên cao đến 1m85 nhưng thật ra anh là một nam sinh có khẩu vị của con nít. Chính là thích ăn đồ ngọt, còn có các loại đồ ăn vặt của trẻ em.
Kinh Nhiên vào tiệm mua hai bịch kẹo chanh muối rồi đi ra.
Trần Văn Bân cảm thấy rất kỳ quái, hỏi: “Không phải cậu thích ăn kẹo dâu tây sao?”
“Ừ.” Kinh Nhiên gật đầu, sau đó bổ sung: “Lỵ Lỵ thích kẹo của nhãn hiệu HongKong này, ít chỗ có thể mua được, rất nhiều cửa hàng ăn vặt nhập khẩu đều không có.”
Trần Văn Bân phải lau mắt mà nhìn, Kinh Nhiên vậy mà biết quan tâm người khác, xem ra anh rất để ý đến cô bạn gái này. Chỉ mong là cô gái kia thích anh, chứ không phải nhìn trúng tiền nhà anh.
*
Cảnh Lỵ nhàm chán ghé lên lan can ban công, nhìn dòng người lui tới trên phố, thì thầm trong miệng: “Nhiên Nhiên thúi, dám bỏ tôi ở nhà lâu như vậy cũng chưa thèm về. Đi chung với một tên đàn ông thì có gì vui chứ, chơi với bạn gái không vui à?”
“Lỵ Lỵ!” Đột nhiên Kinh Nhiên xuất hiện ở dưới lầu, vẫy tay với cô.
“Nhiên Nhiên!” Cảnh Lỵ lập tức lên tinh thần, cũng vẫy tay với anh.
“Xuống đây, tôi gọi xe, lát nữa tới!”
“Được!”
Cảnh Lỵ xoay người trở lại phòng, cầm lấy túi xách tay của mình, chạy tới huyền quan vừa mang giày vừa kêu: “Bà ơi, con với Nhiên Nhiên về trường đây ạ, bà ở nhà vui vẻ nhé.”
Bà ngoại đang ở trong phòng mình thưởng thức Opera bằng tiếng Quảng Đông, nghe tiếng kêu của Cảnh Lỵ, bà ra ngoài đáp lại: “Được rồi được rồi, hai đứa về cẩn thận, tới trường thì kêu Nhiên Nhiên gọi điện thoại cho bà.”
“Vâng ạ!”
Sau khi Cảnh Lỵ xuống lầu, Kinh Nhiên đứng ở cửa cầu thang chờ cô, đưa cho cô một túi đồ.
Bao nilon là loại trong suốt, Cảnh Lỵ nhìn thấy hai bịch kẹo chanh muối bên trong thì tò mò hỏi: “Mua khi nào đó?”
“Mua trên đường về.”
“Tôi vừa ăn hết, còn không biết phải đi đâu mua! Nhiên Nhiên, cảm ơn cậu.” Cả buổi chiều Cảnh Lỵ vẫn luôn ở nhà oán trách Kinh Nhiên là một người trọng bạn khinh sắc, đến khi Kinh Nhiên mang kẹo chanh muối về cho cô, thì dường như cô không còn trách anh như thế nữa.
Sau đó, hai người đi đến giao lộ chờ taxi đã đặt tới đây, rồi trở về trường học.
Hai người trở lại trường, ăn cơm ở quán ăn bên ngoài xong mới về ký túc xá. Kinh Nhiên đưa Cảnh Lỵ đến dưới ký túc xá, trong lúc chuẩn bị xoay người rời đi, Cảnh Lỵ gọi anh lại: “Nhiên Nhiên, cậu đợi chút, tôi đi lấy kẹo dâu cho cậu.”
Tuần trước, Cảnh Lỵ mua một túi lớn đều là kẹo vị dâu tây, cầm nó đi tỏ tình với Kinh Nhiên. Khi đó, công “trúa” nhỏ từ chối vô cùng ngạo kiều, khiến cô không biết phải xử lý mấy viên kẹo đó thế nào. Dù sao thì bây giờ bọn họ đã làm lành, vậy mang tất cả đi bồi thường cho công “trúa” nhỏ đi!
Cảnh Lỵ chạy về ký túc xá, xách một túi lớn kẹo dâu tây xuống. Kinh Nhiên đang đưa lưng về phía kí túc xá nữ, nhìn vào một chỗ tối tăm nào đó.
“Đang nhìn gì vậy?” Cảnh Lỵ đi đến bên cạnh Kinh Nhiên, vỗ vai anh một cái rồi nhìn theo tầm mắt anh.
Cách đó không xa bên dưới hàng cây đen nhánh do đèn đường bị hỏng, có một đôi nam nữ đang ôm nhau, hôn môi kịch liệt. Nương theo ánh đèn khác của một con đường gần đó, Cảnh Lỵ nhìn thấy bạn học nam kia duỗi tay vào trong nội y của bạn học nữ thậm chí còn vuốt ve.
Cay mắt quá!
Anh hai chị hai à, nơi này là trường học, nếu động dục thì đi khách sạn được không?
Cảnh Lỵ đứng trước mặt Kinh Nhiên, nhón chân, đưa tay che mắt anh lại, “Nhiên Nhiên, mau xoay người, không được nhìn.”
Kinh Nhiên nghe lời xoay người lại, Cảnh Lỵ đi đến trước mặt anh, đưa túi lớn cho anh, dặn dò: “Một ngày không được ăn quá nhiều, buổi tối nhớ phải đánh răng cho kĩ…”
Kinh Nhiên nhìn Cảnh Lỵ nói chuyện, thoạt nhìn môi cô rất mềm ướt. Anh chưa từng hôn môi, nên rất tò mò khi hôn Cảnh Lỵ sẽ có cảm giác thế nào. Cánh môi của cô đóng mở theo tiếng cô nói chuyện, vô cùng cám dỗ. Anh muốn học theo một số tình tiết nam chính đột nhiên cúi đầu hôn nữ chính giống như trong TV. Nhưng lần trước anh nói muốn hôn, Cảnh Lỵ đã cự tuyệt.
Trong tiềm thức nhớ rõ Cảnh Lỵ không thích hôn môi, cho nên không dám làm bừa, sợ chọc cô tức giận.
Cảnh Lỵ nói rất nhiều lời với Kinh Nhiên, nhưng anh vẫn luôn trong trạng thái đi vào cõi thần tiên, dường như nghe không vào.
Cảnh Lỵ tức giận hỏi: “Nhiên Nhiên, tôi đang nói với cậu, cậu có nghe không?”
“Không…”
“Vậy cậu đang nghĩ cái gì?”
“Hôn…”