Bạn trai là do ta nuôi lớn mà thành

Chương 4


Đọc truyện Bạn trai là do ta nuôi lớn mà thành – Chương 4:

“Chị” Tạ Trì tựa người vào cửa không ngừng gọi người ở bên trong: “Em sai rồi, mở cửa cho em đi mà.”
 
Ở trong phòng, Tạ Linh nhốt mình trong chăn, dù đã lấy tay che tai nhưng vẫn không chặn được âm thanh phiền nhiễu của tên nhóc kia truyền vào.
 
Cô cố ngăn mình không nghĩ lại chuyện vừa phát sinh, nhưng cô càng không nghĩ nó càng hiện rõ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiếng cậu thở rên rỉ không ngừng truyền đến bên tai cô, tay cô còn đang sờ phân thân cực nóng của cậu,cô không biết mình nên làm gì,đã thế tên nhóc này cứ làm cô phân tâm, tiếng thở dốc cùng với tiếng khóc nức nở: “Chị, chị, giúp giúp em, em khó chịu quá, a……”
 
“Tiểu…… Tiểu Trì……” Cô cứ định nói gì là cậu liền hôn lên chặn những lời cô phát ra, câu lên đầu lưỡi cô mà quấn quýt.
 
Ánh mắt cậu nhìn cô hoàn toàn hiện rõ ba chữ muốn dâm cô, rõ ràng là đã sa vào trò chơi tình dục này, nhưng cả hai người đều không có kinh nghiệm, cậu sắp bị cô tra tấn đến điên rồi.
 
Cuối cùng, cậu cúi xuống ngậm lấy đầu vú qua lớp áo mỏng, nhẹ nhàng cắn, khi Tạ Linh không kìm được mà rên rỉ ra tiếng cậu liền bắn.
 
Kết quả của việc này chính là Tạ Linh thẹn quá thành giận nhốt cậu ở ngoài cửa, bản thân nếm được đồ ngon rồi, lý trí cũng trở về, nghĩ mình vừa rồi dọa khiến cô sợ, đành phải không ngừng ở ngoài cửa xin lỗi.
 
Tạ Linh quyết tâm không để ý tới cậu , một tiếng đã qua cô không hề trả lời lại tiếng ngoài cửa, tùy ý Tạ Trì ở ngoài cửa nói như nào cũng không phản ứng.
 
Dần dần, Tạ Linh ngủ thiếp đi, Tạ Trì nhìn thời gian cảm thấy cũng đủ rồi, lén lút lấy ra chìa khoá dự phòng mở cửa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên, Tạ Linh đang đắp chăn ngủ ngon lành.
 
Cậu ngồi ở mép giường si mê nhìn cô một hồi rồi nhẹ nhàng chui vào trong chăn, đem người kéo vào trong lòng ngực, hôn hôn lên khóe môi đỏ mọng kia mới thỏa mãn ngủ.
 
Buổi sáng Tạ Linh thức dậy trước, phát hiện chính mình đưa lưng về phía cậu, bị gắt gao ôm vào trong ngực, một cánh tay đặt dưới đầu cô, một tay khác thì đặt bên eo cô, như thể là muốn giam cầm cô ở dưới cánh chim của mình.
 
Này đó không quan trọng, thứ khiến cô đang đỏ mặt lúc này là —— Tạ Trì “chào cờ”.
 

Cái thứ nóng rực đó đang dán trên mông cô, chủ nhân của nó còn đang ngủ ngon lành!
 
Đầu Tạ Linh lại bắt đầu nghĩ về chuyện trong “ phòng tắm mãnh liệt” tối qua, cuống quít thoát khỏi luồng suy nghĩ rồi muốn thoát khỏi cái ôm của Tạ Trì.
 
Tạ Trì mơ màng tỉnh lại, vô thức ôm lấy người kia hôn một cái.
 
“Tạ Trì!” Tạ Linh ở trong ngực cậu ầm ĩ.
 
Tạ Trì còn chưa ngủ đủ, nửa mơ nửa tỉnh làm nũng: “Chị,em buồn ngủ quá, bồi em ngủ chút đi.”
 
Tạ Linh giãy giụa không có kết quả, tức , véo mạnh eo cậu.
 
Tạ Trì bị đau mà bừng tỉnh, ngồi bật dậy che lại nơi bị véo, hơi giật mình nhìn Tạ Linh, sau một lúc lâu ngơ ngác liền ủy khuất nói: “Đau.”
 
Một cậu nhóc lớn cao 1 mét 88 ngây ngô ngồi ở trên giường, bộ dáng mơ mơ màng màng còn chưa tỉnh ngủ vừa ngốc vừa đáng yêu.
 
Đáng tiếc Tạ Linh không thèm quan tâm ,trực tiếp đá cậu ra khỏi phòng.
 
Ngày hôm sau, Tạ Linh thực thi chính sách chiến tranh lạnh với Tạ Trì , cho dù tên nhóc này có làm nũng thế nào cô vẫn không phản ứng cậu, còn cảnh cáo, nếu dám trộm vào phòng ngủ của cô, cô liền lập tức về Thượng Hải.
 
Chiêu này quả nhiên hiệu quả với Tạ Trì , vào ban đêm liền thành thành thật thật ngủ ở phòng mình.
 
Hai người ở nhà mấy ngày không ra cửa, phát hiện tủ lạnh trống trơn, vì thế Tạ Linh tính toán đi siêu thị, lúc đầu không cho Tạ Trì đi theo, nhưng tên nhóc này cứ lì lợm la liếm, cô liền tùy cậu.
 
Hai người đều nhàm chán không có việc gì làm, ở siêu thị đi dạo một vòng, mua một đống đồ vật mới về nhà, có ba túi lớn, Tạ Trì nhất quyết không cho Tạ Linh cầm, cậu sao có thể để cho cô xách túi nặng vậy, nhưng Tạ Linh không đồng ý, Tạ Trì liền chia cho Tạ Linh một túi sữa chua bé.
 
Khi sắp về đến cửa nhà, Tạ Trì tinh mắt phát hiện có một nam nhân đứng trước cửa, dù cậu mới chỉ gặp tên đó một lần nhưng ký ức đã sớm khắc sâu.
 
Vì thế cậu nảy một kế, muốn lợi dụng cơ hội này giải quyết nam nhân kia triệt để.

 
“Chị, mau dừng lại!” Tạ Trì đột nhiên nói với Tạ Linh.
 
Tạ Linh bị cậu làm hết hồn: “Sao thế?”
 
“Trên đầu chị hình như có con sâu, chị ngồi yên, em giúp chị lấy nó xuống.” Tạ Trì trợn mắt nói dối, đem túi hàng trong tay đặt ở trên mặt đất.
 
Từ trước đến nay Tạ Linh sợ nhất chính là sâu, nháy mắt cả người đều cứng đờ , động cũng không dám động.
 
Tạ Trì đứng trước người cô, cong eo, một bàn tay đáp ở trên vai cô, một bàn tay khác làm bộ lấy ra thứ gì từ trên tóc rồi ném đi.
 
Tư thế này trước mặt Du Phi đang đứng ở cửa nhà Tạ Linh thì không khác gì đang hôn môi cả,hắn lại nhìn túi siêu thị đặt trên mặt đất, nhìn là biết hai người sống chung.
 
Vì thế, dưới sự xúc động, hắn nắm quyền đi đến đấm Tạ Trì một phát.
 
Tạ Trì tự nhiên sẽ không tránh, cậu chờ chính là cái này.
 
Tạ Linh bị dọa đến thét chói tai, cô còn chưa kịp nhìn rõ người nọ là Du Phi, chỉ thấy Tạ Trì ngã xuống.
 
“Tiểu Trì!” Cô vội vàng đỡ Tạ Trì, vừa chuyển đầu mới phát hiện đối phương là Du Phi.
 
Du Phi bi thương, chất vấn cô: “Tạ Linh, em chính là vì cậu ta mới không cùng anh ở bên nhau?”
 
Tạ Trì là tử huyệt của Tạ Linh , huống chi cậu đang bị bệnh, bây giờ còn bị đánh ,cô đau lòng , nước mắt liền rơi xuống, hướng về phía Du Phi quát: “Du Phi anh có bệnh à, đó là em tôi!”
 
Du Phi sững sờ, chờ phục hồi tinh thần lại muốn nói gì, Tạ Trì lập tức gọi Tạ Linh: “Chị, em đau.”
 
Tạ Linh rơm rớm nước mắt nhìn vết thương của Tạ Trì, nghe cậu nói thế càng đau lòng, lập tức đem đồ vật ném xuống, gọi taxi mang cậu đi bệnh viện.

 
Từ đầu tới đuôi, một ánh mắt cũng không nhìn Du Phi.
 
Đến bệnh viện, bác sĩ bảo không có vấn đề gì chỉ bị bầm tím thôi, trước đó Tạ Linh không ngừng khóc làm bác sĩ cứ tưởng người đến bị bệnh nan y.
 
Hai người thực mau về nhà, may mắn chính là, người đáng ghét đi rồi, còn túi đồ vậy mà vẫn ở nguyên chỗ.
 
Tạ Linh lúc này mới phát hiện tin nhắn của Du Phi , ba chữ —— anh xin lỗi.
 
Cô nghĩ nghĩ, trả lời lại —— về sau đừng liên hệ nữa.
 
Buổi tối ngủ, có lẽ do áy náy quấy phá, cậu ầm ĩ muốn ngủ cùng cô cũng đồng ý, chỉ là muốn tuân thủ ba điều, không được hôn cô, không được hôn cô, không được hôn cô.
 
Cậu giơ ngón tay lên thề, cậu nhất định ngoan.
 
Ít nhất , tên nhóc này vẫn giữ lời, không có lại chiếm tiện nghi của cô, nhưng vẫn ôm eo cô, vùi đầu vào cổ cô mà làm nũng, giống như con mèo nhỏ.
 
“Chị.” Cậu gọi cô.
 
“Ừm.”
 
“Ban ngày người kia……”
 
“Cùng em không quan hệ, ngoan ngoãn ngủ đi.”
 
“Nga.”
 
Tên nhóc này yên được năm phút, lại nhịn không được hỏi.
 
“Chị sẽ không liên lạc với hắn nữa nhỉ.”
 
Tạ Linh bất đắc dĩ: “Em nói thêm một câu nữa
thì về phòng mình mà ngủ.”
 

“Chính là hắn……”
 
“Tạ Trì!” Tạ Linh rốt cuộc nhịn không được:
“Em đừng nghĩ chị không biết em cố ý để anh ấy đánh, nếu không phải em là em chị thì em đã bị chị đá lâu rồi , hiểu không?”
 
Buổi chiều Tạ Linh bị dọa cho nên chỉ số thông minh còn chưa online, nhưng giờ bình tĩnh ngẫm lại, từ nhỏ đến lớn Tạ Trì đánh nhau biết bao nhiêu lần còn chưa có thua đâu, sao lại bị Du Phi đánh dễ dàng thế, rõ ràng là nhóc ấy cố ý!
 
“……” Tạ Trì trầm mặc trong chốc lát, rầu rĩ vâng sau liền thành thành thật thật ngủ.
 
……
 
Tạ Linh ở trường cũng rất bận, ở nhà một tuần liền phải vội vàng quay về, may ba mẹ Tạ gia bên kia rảnh, Tạ Trì cũng nghe theo, không cưỡng cầu Tạ Linh ở lại.
 
Ngày về Thượng Hải, Tạ Trì kiên trì tiễn Tạ Linh đi tàu cao tốc.
 
Trong phòng chờ, Tạ Linh nhìn nhìn thời gian, còn nửa tiếng, vì thế dặn dò cậu phải tự chăm sóc bản thân tốt, học hành chăm chỉ, sắp thi đại học rồi không được phân tâm, vân vân và mây mây.
 
Tạ Trì cúi đầu sờ sờ chơi tay cô, dùng bàn tay niết qua niết lại.
 
Tạ Linh véo má cậu, hỏi: “Em có nghe thấy không, hả?”
 
Tạ Trì ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt cô, trầm mặc không nói, nhưng trịnh trọng gật đầu.
 
Tạ Linh có thể thấy cậu không vui, tên nhóc này không cao hứng liền bắt đầu “yên lặng là vàng”, một câu đều không nói, chỉ dùng cặp mắt xinh đẹp kia nhìn chằm chằm vào cô, đến khi cô chột dạ mới thôi.
 
“Ngoan một chút , nếu không chị sẽ lo lắng, biết rồi chứ?” Tạ Linh hống tiểu tổ tông.
 
Khi bắt đầu soát vé, Tạ Linh ôm Tạ Trì tạm biệt, cái ôm này thực ấm áp, tất cả đều là hương vị Tạ Linh quen thuộc.
 
Lúc buông, Tạ Trì thế mà cười xoa đầu Tạ Linh giống như những lần cô làm, tuy nụ cười có chút miễn cưỡng, nhưng tuyệt đối ôn nhu.
 
Ánh mắt cậu ấm áp, lời nói kiên định: “Tạ Linh, chị chờ em, chờ em chút thôi em sẽ trở thành người xứng đáng với chị.”
 
Trong nháy mắt này, Tạ Linh thế mà tâm động.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.