Bạn trai là do ta nuôi lớn mà thành

Chương 3


Đọc truyện Bạn trai là do ta nuôi lớn mà thành – Chương 3:

Tạ Linh ở bên ngoài cửa hít một hơi thật sâu, nghĩ lát nữa nhất định phải mắng tên nhóc này hai câu, nhưng đến khi cô đẩy cửa đi vào, nhìn Tạ Trì suy yếu nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng đến dọa người, lúc này Tạ Linh trừ đau lòng ra cái gì cũng không nghĩ được.
 
Tạ Trì nhìn thấy cô tới, giận dỗi quay đầu đi không nhìn cô, đã ủy khuất lại còn ngạo kiều.
 
Tạ Linh không khó chịu được, ngồi xuống bên cạnh giường, sờ mát cậu, ôn nhu dỗ dành: “ Định giận chị cả đời à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cậu nhóc không nói lời nào.
 
Tạ Linh lại hỏi: “Đi Thượng Hải sao không nói cho chị, có biết chị suýt bị em hù chết không hả, cái cảnh chạy như điên ra nhà ga là rất nguy hiểm .”
 
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nói cho chị để làm gì, chậm trễ chị yêu đương à.”
 
Tạ Linh ngẩn ra, nghĩ lại lời mẹ đã nói, im lặng một lúc lâu, nhìn sườn mặt của cậu, thật sự không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt, cuối cùng cô vẫn là người đầu hàng trước đi xin lỗi Tạ Trì : “Là chị sai, Tiểu Trì, chị với người kia không có ở bên nhau.”
 
Tạ Trì lúc này mới chịu đem đầu nhìn qua ,con ngươi sáng lấp lánh như sao lộ rõ sự vui vẻ, không có chút nào thèm che giấu.
 
“Chị.” Cậu lại làm nũng với cô, cực kỳ nghiêm túc cùng cô nói: “Chị biết rồi đúng không, em thích chị.”
 
Tạ Linh thở dài, sờ sờ đầu cậu, nói: “Tiểu Trì, em còn quá nhỏ, vẫn chưa hiểu cái gì gọi là thích.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Trì nắm lấy tay cô, đặt tay áp lên má cậu, hơi nghiêng đầu hôn lên tay cô nói: “Chị à, chị mới là người không chịu hiểu.”
 
Bên này chị em hai người hòa hảo, bên kia cha mẹ hai nhà lại bị bắt triệu tập bởi cuộc gọi. trước khi đi, mẹ Tạ Linh luôn nhắc cô, “Trong khoảng thời gian này con cứ tạm nghe theo Tạ Trì,  chăm sóc nó, đừng để nó bị kích thích.”
 
Mẹ Tạ Linh nói xong cảm thấy có chút buồn cười, nói là sủng Tạ Trì, cả bọn họ bốn người sủng Tạ Linh còn nhiều hơn, cô thật sự không cần lo lắng.
 
Tạ Linh “ Vâng, mẹ yên tâm, con sẽ xử lý tốt.”
 
Buổi tối muốn bồi ngủ, rõ ràng có hai cái giường, Tạ Trì chết sống không chịu tách ra ngủ, còn uy hiếp sẽ rút túi truyền nước, Tạ Linh bị cậu nháo đến không có biện pháp, đành phải cùng nhau ngủ, nghĩ lại về sau cũng sẽ không xảy ra nữa nên ổn định lại.
 
Tạ Trì trước sau như một dán lên người Tạ Linh , ôm eo cô , vùi đầu vào ngực tham lam hít mùi hương từ cơ thể cô , nhịn không được lại ngẩng đầu lên hôn cằm cùng cổ.
 

“Nếu em không nằm yên thì chị sẽ bực đấy .” Tạ Linh gõ nhẹ đầu cậu.
 
Tạ Trì cũng sợ khiến cô tức giận, cậu chờ lâu như vậy rồi, bỏ qua lúc này cũng không sao cả, yên lặng chui vào gần người cô ngủ, muốn bao nhiêu ngoan liền có bấy nhiêu ngoan.
 
Cằm Tạ Linh dựa lên đầu cậu, tay phải vuốt ve những sợi tóc sau đầu giống như đang dỗ một con chó lớn vậy.
 
Chỉ chốc lát sau cậu liền ngủ rồi, Tạ Linh muốn đi sang giường khác ngủ nhưng chỉ hơi cựa quậy chút cậu nhóc này liền hừ hừ, ôm eo cô càng chặt hơn,miệng còn lẩm bẩm “ chị , chị.”
 
Tạ Linh mềm lòng, thân thân cái trán cậu rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
 
Rốt cuộc cơ thể trẻ vẫn còn khỏe mạnh nên chỉ cần ở bệnh viện hai ngày liền ầm ĩ đòi về nhà, Tạ Linh được bác sĩ trả lời chắc chắc là ổn sau mới chuẩn bị mang theo cậu về nhà.
 
Xuất viện ngày đó chỉ có mẹ Tạ Linh có chút thời gian rảnh nên đến đây xem.
 
Thừa dịp Tạ Linh đi làm thủ tục xuất viện, Tạ Trì thẳng thắn nói với mẹ Tạ Linh.
 
“Mẹ nuôi.” Tạ Trì cụp mi xuống rũ mắt, nói xin lỗi với mẹ Tạ Linh : “Con xin lỗi.”
 
Mẹ Tạ Linh nhìn cậu thở dài, rốt cuộc vẫn không nỡ mắng , đứa nhỏ được bọn họ sủng từ nhỏ đến lớn , đã mười bảy năm, không ai nỡ quát với nó một câu, mặc dù tới trường hợp này, cũng chỉ có thể than thở: “Đứa ngốc.”
 
Đôi mắt Tạ Trì đỏ hoe , từ lâu cậu đã coi mẹ Tạ Linh là mẹ ruột mình , bây giờ cậu lại làm tổn thương, ép bác ấy, cái khổ trong lòng cậu so với người khác không thể nói ít.
 
Nhưng cậu không có biện pháp.
 
Tạ Linh với cậu mà nói là người mà cậu không thể đánh mất, cuộc đời của cậu không thể thiếu cô.
 
Cậu không có lựa chọn.
 
Chờ Tạ Linh trở về, Tạ mụ mụ đã lại vội vàng về đơn vị, chỉ còn một cái Tạ Trì.
 
Cậu ngồi ở trên giường bệnh quay lưng về phía cửa, rụt đầu lại, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào người cậu, mơ hồ có vầng sáng nhàn nhạt xung quanh.
 
Phòng bệnh yên lặng đến đáng sợ, cậu ngồi đó một mình, hình dáng vừa cô đơn vừa đáng thương.

 
Tạ Linh nhẹ nhàng đi đến trước mặt cậu, cậu nhóc phát hiện liền ngẩng đầu ngước nhìn cô, đôi mắt hồng hồng, nở một nụ cười miễn cưỡng , gọi một tiếng “ chị.”
 
Tạ Linh ở bên Tạ Trì từ nhỏ đến lớn,có thể nói là vô điều kiện thuận theo, cô từ trước đến nay đều luyến tiếc để cậu buồn dù chỉ là tí ủy khuất.
 
Ôm cậu vào trong lòng ngực, xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: “ Về nhà với chị nào.”
 
“Vâng .”Cậu đưa hai tay vòng lấy ôm eo cô, ở trong lòng cô rầu rĩ lên tiếng.
 
Sau khi về đến nhà Tạ Linh liền bắt đầu thu thập, chuẩn bị nấu đồ bổ cho cậu, ở trong phòng bếp vội tới vội đi, Tạ Trì muốn giúp nhưng bị cô cưỡng chế ấn ở trên sô pha.
 
Tạ Trì ngoan ngoãn ngồi một chỗ nhìn Tạ Linh vì cậu mà bận rộn , trong lòng tràn đầy thỏa mãn nói không lên lời.
 
Sau khi dùng bữa cơm chiều Tạ Trì chuẩn bị đi tắm , ở bệnh viện mấy ngày, cậu cả người đều không thoải mái.
 
Tạ Linh sợ cậu bị lạnh, sống chết không cho phép cậu tắm vòi sen, yêu cầu cậu đến nhà cô để dùng bồn tắm ngâm nước nóng.
 
Tên nhóc này đương nhiên cầu còn không được.
 
Rửa được một nửa, Tạ Trì trong phòng tắm nói to kêu “ Chị ơi”
 
“Sao vậy?” Tạ Linh cách cửa hỏi.
 
Tạ Trì nói: “Chị kì lưng giúp em đi .”
 
Tạ Linh sửng sốt, khi còn nhỏ đúng là có làm hộ, nhưng hiện tại……
 
Thực sự khó xử , khụ khụ hai tiếng, giả vờ răn dạy: “Tự kì đi, bao tuổi rồi còn không làm được, em có biết xấu hổ không?”
 
Tiếng cười của Tạ Trì từ bên trong truyền ra : “ Chị, chị đang nói vớ vẩn gì vậy , em có quấn khăn tắm ở dưới rồi, chị nhanh lên đi, em lạnh quá a.”
 

Tạ Linh: “…… Em chờ đó đi ,chị đi thay đồ tiện một chút .”
 
Bỏ áo len, Tạ Linh mặc áo ngắn tay đẩy cửa đi vào.
 
Trong phòng tắm làn sương bốc lên dày đặc, nhìn không rõ cảnh vật, hai người đều không có nói chuyện, bầu không khí yên lặng như vậy thì tiếng nước trở nên khá rõ ràng, phòng hai người như vậy bầu không khí càng trở nên ái muội.
 
Tạ Linh đến gần, tên nhóc này đúng là có quấn khăn tắm ở bên hông, nửa trên trần trụi lộ rõ cơ bụng tuyến nhân ngư, làn da trắng trẻo mịn màng , còn đẹp hơn cả nữ.
 
Giọt nước từ tóc mái chảy dần xuống hàng lông mi dày của cậu, đôi môi vì nước mà ửng hồng, cậu chớp chớp mắt nhìn Tạ Linh.
 
Tạ Linh nhìn con người trước mặt này mà không khỏi cảm thán , quả nhiên là người nàng nuôi có khác, lớn lên đáng yêu hơn mấy nhà khác nhiều.
 
“Xoay người.” Tạ Linh búng trán cậu, nói: “Không phải muốn kì lưng à?”
 
Tên nhóc ngoan nghe theo, cười hì hì xoay người.
 
Tạ Linh đặt ghế ngồi xuống rồi ngồi lên, nghiêm túc kì lưng cho Tạ Trì .
 
Tạ Trì đột nhiên kêu cô: “Chị.”
 
“Sao?” Cô đáp.
 
“Em thích chị.” Giọng Tạ Trì trong trẻo, như dòng nước từ thác chảy xuống.
 
Tay Tạ Linh dừng lại , nhưng chỉ vài giây, cô cố ý làm bộ không hiểu, trả lời:
“Không cần làm nũng,dù có nói êm tai thế nào thì đêm nay em đừng hòng ngủ cùng chị, Tạ Tiểu Trì tư thế em ngủ thực sự quá xấu.”
 
Tạ Trì cười khẽ hai tiếng, rõ ràng hiểu cô muốn trốn tránh, nhưng, cậu sao có thể buông tha chứ, cơ hội tốt vậy mà.
 
“Chị, em vẫn luôn suy nghĩ một thứ.”
 
“Cái gì?”
 
“ Vị môi chị chắc chắn rất ngọt.”
 
Lời còn chưa dứt, cậu đột nhiên xoay người, vòng một tay qua cổ Tạ Linh đỡ, ép đầu cô xuống.
 
Tạ Linh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Tạ Trì đã ngậm lấy cánh môi cô, mút vào, liếm láp, còn không biết đủ cứ câu lấy đầu lưỡi cô, mút tấm tắc rung động.

 
Tạ Linh cả người đều ngốc , cô không nghĩ tới tên nhóc này vậy mà dám tập kích.
 
 Tạ Trì nhân cơ hội bế cô lên đưa vào bồn tắm, đè ở dưới thân hôn kịch liệt, tay không thành thật mà cứ vuốt ve qua lại bên eo cô ,cô mới phục hồi tinh thần .
 
Một cái tát ập đến má cậu, nhưng lực có thể nói là không mạnh.
 
Mặt Tạ Linh đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận kêu tên của cậu: “Tạ Trì!”
 
Tạ Trì so với cô còn ủy khuất hơn, cố ý dùng tay che lại nơi bị cô đánh qua, còn dám nói: “Chị, chị đánh người bệnh.”
 
Tạ Linh bị bộ dáng này của cậu tức đến không biết làm gì, thẹn thùng cũng không phải, định liều chết thân mình rời đi, nhưng cô trượt chân, ngã ngửa ra sau cái gáy bị đập vào thành tắm, cô đau đến nỗi oà khóc.
 
Tạ Trì vô cùng tự trách bản thân, nhanh chóng bế cô vào lòng kiểm tra cơ thể, may mắn vết thương không nặng.
 
Chỉ là Tạ Linh bị chuyện này doạ, vẫn luôn không ngừng khóc.
 
Hai người vẫn còn ở trong bồn tắm, Tạ Linh quần áo đã sớm ướt đẫm, lớp ảo mỏng dính chặt lên người lộ ra đường cong cơ thể cô, khăn tắm Tạ Trì vốn quấn mỏng, sau chuyện lúc nãy chỉ có thể coi là cố chống đỡ.
 
Tạ Trì không rảnh lo cái này, ôm Tạ Linh vào ngực một bên giúp cô lau nước mắt một bên không ngừng xin lỗi.
 
Tạ Linh nghe chính mình khóc cũng cảm thấy ngượng ngùng, đẩy Tạ Trì ra định rời đi bồn tắm, nhưng lại trượt chân, một lần nữa ngã vào  lòng ngực của cậu làm cho nước văng tung toé.
 
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn bộ dáng đối phương chật vật đều không nhịn được mà cười rộ lên.
 
Tạ Linh hất nước lên người Tạ Trì: “Tên nhóc thối này, còn dám đùa giỡn chị.”
 
Tạ Trì cũng không né, cho cô vui vẻ, chỉ là ánh mắt nhìn cô cực kỳ nóng.
 
Tạ Linh cảm thấy không thích hợp, cúi đầu xuống liền thấy quần áo cô gần như xuyên thấu lộ ra áo ngực.
 
Cô theo bản năng lấy tay che lại, ngẩng đầu nhìn cậu , Tạ Trì liền nhào lên hôn.
 
Hai tay của cậu giữ mặt cô, đầu lưỡi chui vào khoang miệng tỉ mỉ liếm, câu lấy đầu lưỡi cô, hút lấy những vị ngọt trong miệng, trong phòng tắm chỉ vang lên những âm thanh của nụ hôn.
 
Cô bị cậu hôn đến nhũn cả người ,căn bản không có lực phản kháng.
 
Cậu càng làm trầm trọng thêm, cầm lấy tay cô đặt xuống cậu bé của cậu, ngay lúc cây gậy thịt nóng được bàn tay nhỏ mềm mại của cô chạm vào, Tạ Trì liền không nhịn được rên rỉ ra tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.