Đọc truyện Bán Ngâm – Chương 14: Cặp mắt kia giống y như trong kí ức cô (2683 từ)
Hồi trung học, Nguyễn Niệm Sơ từng có thời gian mê muội tiểu thuyết ngôn tình ngược tâm, trong truyện miêu tả phản ứng của nữ chính sau khi thất tình, không phải tìm cái chết, mà chính là đau đến chết đi sống lại. Cho đến khi điều đó xảy ra với mình, cô phát hiện hoàn toàn không có chuyện như vậy.
Cô chia tay, tựa như chỉ là làm mất một vật trang sức, chẳng có gì là đau khổ mấy.
Tinh anh cùng người hắn chọn đã có một cuộc sống hạnh phúc.
Còn cô lại khôi phục cuộc sống độc thân.
Biết được chuyện con gái bị bắt cá hai tay, bố mẹ Nguyễn tức giận nổi trận lôi đình, liền tìm đến bố mẹ Tinh anh tra hỏi. Gia đình Tinh anh đều là thư hương thế gia, cha mẹ hắn cũng đều là giáo sư ưu tú, đối với chuyện của con trai, trên hai khuôn mặt tối tăm già nua, chỉ có thể liên tiếp hướng đến bố mẹ Nguyễn xin lỗi.
Đáng tiếc là, đối phương thành khẩn tạ lỗi cũng không thể làm cho bố mẹ Nguyễn nguôi giận. Hữu nghị giữa hai nhà cứ như vậy mà lật thuyền.
Mẹ Nguyễn đau lòng cho con gái, một mặt chửi rủa Tinh anh bội bạc thay lòng đổi dạ, một mặt đi sắp xếp buổi ra mắt tiếp theo.
Nguyễn Niệm Sơ tuỳ theo mẹ Nguyễn.
Sau mấy ngày thất tình, tiêu dao tự tại, thực sự rất vui sướng, cô thậm chí còn hô hào bằng hữu đến để tham gia ăn mừng. Các bằng hữu vốn ôm tâm lý đến đây để an ủi, kết quả thấy bộ dáng cợt nhả như không có việc gì của cô, tất cả đều hết chỗ nói.
Kiều Vũ Phi mắng cô, “Mày có bị bệnh không? Lại còn bảo con tiểu tam kia là dưỡng thai cho tốt? Nếu là tao, một cái tát đã sớm rơi trên mặt của hai đứa bỉ ổi kia rồi.”
Nguyễn Niệm Sơ chăm chú chơi đùa với ngón tay, mắt cũng không nhấc: “Tao không tức giận, sao có thể đánh người.”
Kiều Vũ Phi khó mà tin nổi: “Này, bạn trai mày bắt cá hai tay, tiểu tam dưới mi mắt thấp hèn của mày thì vênh váo kiêu ngạo, mày còn không tức giận? Não mày bị khuyết một nửa à?”
Lời này thật sự làm Nguyễn Niệm Sơ phải suy nghĩ. Cô dừng động tác lại, nghĩ một chút mới nói, “Có khả năng đấy.”
“…” Kiều Vũ Phi lần này triệt để im lặng. Nói tiếp vài câu, cô ấy sợ chính mình sẽ bị nữ nhân này làm cho tức chết.
Cuộc sống hết thảy vẫn như cũ.
Mẹ Nguyễn tiếp tục tìm kiếm đối tượng hẹn hò trong giới bằng hữu cho Nguyễn Niệm Sơ, Nguyễn Niệm Sơ thì tiếp tục tận hưởng cuộc sống độc thân, đi làm như cá mặn.
Đơn vị cô làm việc, là nhờ quan hệ của bố Nguyễn giật dây, nhưng lại do chính cô thi đỗ vào được — đoàn diễn xuất dưới chướng của quân khu nào đó ở Vân Thành, cô trong tư cách là một người bình thường đăng kí hợp đồng diễn viên, không quân tịch, không hưởng thụ đãi ngộ quân nhân. Nội dung công việc của cô cũng đơn giản, ngoài 100 buổi biểu diễn cố định mỗi năm, thời gian còn lại đều chỉ luyện tập tiết mục.
Đoàn diễn xuất đãi ngộ ổn định, phúc lợi được, Nguyễn Niệm Sơ một lần đợi chính là bốn năm. Trong thời gian này, mấy người cùng cô đăng kí hợp đồng diễn viên kia, một nửa đã chuyển thành chính thức, một nửa cũng đang phấn đấu thành con đường đó, chỉ có cô ngoại lệ chẳng có sự phát triển gì.
Có đồng nghiệp quan hệ gần nhìn không nổi, khuyên cô, “Trời sinh cô có giọng để ca hát, kiến thức cơ bản cũng vững chắc, dáp dấp cô cũng tốt. Nhưng những cái đó không bằng cô có quân tịch, cô để tâm đến nó một chút đi được không?”
Nguyễn Niệm Sơ đối với đồng nghiệp nói cũng không để bụng. Cô ở năm mười chín tuổi đã chết qua một lần, kiếp sau trọng sinh, đối với quan điểm cuộc sống khó tránh khỏi có nhiều suy nghĩ khác với mọi người.
Sống rất dễ dàng, sinh hoạt lại rất khó.
Hiện nay trạng thái cuộc sống của cô như vậy đã đủ tốt. Lười chiều lòng người, mọi việc không phải phí não cũng không quá mệt mỏi, như vậy rất tốt. Sinh hoạt gian nan nhưng cũng rất kì diệu ở chỗ, nó giỏi về mặt đang một mảnh gió êm sóng lặng, bất thình lình có thể tạo ra một cơn sóng lớn.
Một tháng sau.
Buổi sáng thứ hai, lãnh đạo đoàn diễn xuất triệu tập đầy đủ những thành viên trong hội. Đây là cuộc họp lần thứ sáu của tháng, các thành viên mới cũng thành thói quen, biết sẽ có nhiệm vụ mới.
Nguyễn Niệm Sơ hôm qua chơi game đánh đến 1 giờ rưỡi sáng, cơn buồn ngủ đang mạnh mẽ tràn vào đầu, lãnh đạo ở phía trên thao thao bất tuyệt, cô cầm bút tay dừng trên quyển sổ nhớ Hoả Tinh Văn. Chờ hội nghị kết thúc mới sửa sang lại, vuốt thanh nói nội dung buổi họp.
Bộ chính trị không quân giữa tháng tổ chức một lần học tập chính trị, trình độ không quân chính doanh trở lên và quan quân lữ chức trở xuống đều được tham dự hội nghị, mặt trên các cô phải diễn xuất thành đội hiệp trợ không quân tổng bộ đoàn văn công, làm tốt lần này đại hội sẽ thưởng bữa tiệc tối cho đoàn diễn xuất.
Dù sao, yếu tố diễn xuất cũng rất quan trọng.
Đội trưởng đoàn diễn xuất cũng đã đi đến đoàn văn công, mặt trên chỉ thị, tổng cộng phải chuẩn bị mười sáu tiết mục, đoàn diễn xuất phải chuẩn bị sáu, ba nhóm khiêu vũ, một dàn nhạc khí hợp tấu, một bài đại nhạc khí hợp xướng, một bài đơn ca.
Mọi người đều nóng lòng muốn thử. Nhóm thanh nhạc muốn tranh thủ cơ hội đơn ca, nhóm vũ đạo thì muốn giành lấy vị trí múa đứng nhất. Đội trưởng vẫn áp dụng biện pháp cũ, báo danh tuyển chọn.
Cấp bậc diễn viên thanh nhạc này của Niệm Sơ, đơn ca là không thể, nhiều nhất cũng chỉ có thể hợp xướng bên trong bộ phận hát giọng cao. Cô rất tự biết mình. Báo danh đều bớt đi, dù sao đơn ca không hiện thực, mà hợp xướng không đủ nhân viên, vĩnh viễn không thể thiếu cô.
Cô chính là phiến lá Tiểu Diệp Lục mười nghìn năm, phụ trợ những diễn viên cấp một cấp hai đại hồng hoa.
Đoàn bộ đội diễn xuất hiệu suất làm việc rất cao.
Chưa đầy ba ngày, tất cả tiết mục đã quyết định xong, nhiệm vụ đơn ca được sắp xếp cho diễn viên ca xướng cấp một Khương Tuyết, mà tiết mục Nguyễn Niệm Sơ muốn tham gia còn lại là «Hoàng Hà đại hợp xướng», gió đang rống, ngựa đang gọi, Hoàng Hà đang gầm thét.
Đầu khúc này diễn xuất mỗi tràng đều có, Nguyễn Niệm Sơ mừng rỡ tự tại. Được, ngay cả luyện thanh âm cũng không cần đến.
Thời gian tập luyện cũng không đầy đủ.
Mọi người cả ngày nhốt trong phòng thanh nhạc luyện giọng, dần dần, liền đến buổi diễn tập lần thứ nhất.
Không biết là chuyện tốt hay xấu, trước diễn tập một đêm, phụ trách đơn ca là Khương Tuyết bị cảm lạnh, cổ họng liền bị viêm. Đội trưởng lòng như lửa đốt, không thể làm gì khác hơn là phải loại bỏ người cũ thay người mới.
Một lần đổi này, liền đổi tới trên đầu Nguyễn Niệm Sơ. Cô rất sốc. Sau mới biết được, là Khương Tuyết đề cử cô với đội trưởng. Nguyễn Niệm Sơ bình thường ở đơn vị không nói nhiều, là bộ dạng ăn no chờ cá mặn chết, hiếm thấy không có người nào làm phiền.
Khương Tuyết không muốn để mấy diễn viên hoa hoè loè loẹt chiếm tiện nghi, nên đơn giản đề cử Nguyễn Niệm Sơ.
Cô nghĩ đại khái đây chính là vận cứt chó trong truyền thuyết.
Cứ như vậy, tiết mục ban đầu, Nguyễn Niệm Sơ lần đầu tiên từ “các loại người nào đó” thoát ra ngoài, thành một diễn viên đơn ca. Bài hát của cô trong hệ liệt tổ quốc «Thu – khăn Mễ Nhĩ của ta cỡ nào mỹ», ca sĩ gốc là Ân Tú Mai, giọng nữ cao, là một ca khúc rất khó hát.
Cũng may dây vực thanh âm Nguyễn Niệm Sơ rất rộng, có thể khống chế.
Sau vài lần diễn tập, cô mỗi lần tập hoàn thành càng ngày càng tốt, trước một ngày biểu diễn chính thức, tổng đạo diễn cuối cùng cũng coi như không kiến nghị về việc thay đổi người hát.
“Lúc ban đầu, tôi căn bản không đồng ý đem ca khúc này cho cô hát, kinh nghiệm sân khấu của cô chưa nhiều, có chút mất bình tĩnh.” Phân đoạn bình luận về tiết mục, đạo diễn nói rất trực tiếp, “Chúng ta đại hội lần này, cùng cô bình thường nhìn thấy những chiến sĩ cơ sở kia có thể không giống nhau. Hy vọng cô tiếp tục cố gắng, ngày mai biểu hiện tốt một chút, đừng làm cho đoàn diễn xuất mất mặt.”
Nguyễn Niệm Sơ tươi cười gật đầu. Cô từ nhỏ đến lớn, nghe được nhiều nhất chính là phê bình, đã sớm bách độc bất xâm. Hơn nữa, đạo diễn nói rất đúng trọng tâm, cô vốn dĩ trình độ không đúng chỗ.
Để có một trạng thái tốt, cùng ngày biểu diễn, Nguyễn Niệm Sơ từ sớm đã đi đến hậu trường.
Bộ chính trị chọn địa điểm đại hội ở Cung điện Nghệ thuật Quân đội giải phóng nhân dân. Cái cung này niên đại đã lâu, vách tường cách âm hiệu quả cũng không tốt, vì lẽ đó hậu trường cùng sân khấu đều đặt trong hai toà nhà.
Bốn giờ chiều, vẫn còn bốn tiếng nữa mới đến buổi biểu diễn, nhân viên diễn xuất còn chưa tới.
Nguyễn Niệm Sơ đem quần áo diễn xuất để vào phòng hoá trang, sau đó đi tới vườn hoa nhỏ sau lưng cung điện. Ánh mặt trời yên tĩnh, bốn bề vắng lặng.
Cô bắt đầu luyện giọng.
Giọng nữ lanh lảnh thanh thuý, cao mà có trọng lượng, chấn động đến mức lá cây cũng phải lay động.
Mới hát được nửa, sau lưng đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, còn có giọng nói của người phụ nữ, “Kì quái. Sớm như vậy, ai đã chạy đến đây luyện giọng rồi?”
Nguyễn Niệm Sơ nhận ra âm thanh này. Là một giọng nói hoa lệ, trầm bổng du dương, so với cô xướng bài hát còn dễ nghe hơn, là nữ chủ trì của đại hội này Lý Tiểu Nghiên. Đến tận bây giờ, đại hội này đã diễn tập đến gần mười lần, câu nói mở màn của Lý Tiểu Nghiên “Kính thưa các vị lãnh đạo cùng các vị khách mời”, cô nghe nhiều đến quen cả tai.
Nguyễn Niệm Sơ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Diễn viên ca xướng diễn xuất luyện giọng ở hậu đài, đây là một chuyện rất bình thường. Nguyễn Niệm Sơ xoay người, khoé miệng đã giương lên, chuẩn bị cùng đối phương chào hỏi.
Cách đó không xa, nữ chủ trì vẻ mặt tươi cười đi tới.
Bên cạnh cô ấy còn có một người.
Mặt lạnh lùng ánh mắt lạnh tanh, quân trang thẳng tắp, so với Lý Tiểu Nghiên đã cao gầy còn cao hơn hẳn một cái đầu. Ngắn ngủi vài giây, độ cong khoé miệng của Nguyễn Niệm Sơ đã cứng đờ trên mặt.
Đã qua quá khứ bảy năm, cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày cùng người kia cửu biệt gặp lại, nhưng mà điều ly kỳ là, chuyện ly kỳ lại cứ ly kỳ phát sinh. Càng ly kỳ hơn chính là, đoạn ký ức tựa như đã mơ hồ theo năm tháng, chỉ cần một cái liếc mắt, một lần nữa lại hiện lên đầy sống động trong đầu cô.
Một cái tên nổi lên.
Bởi vì ngoài ý muốn, Nguyễn Niệm Sơ không thể cười tự nhiên mà cùng nữ chủ trì tiếp chuyện.
Đổi thành Lý Tiểu Nghiên cười khanh khách bắt chuyện với cô, “Xin chào.” Đại hội này diễn viên có tận trăm người, cô ấy chỉ biết tiết mục đơn ca của Nguyễn Niệm Sơ, nhưng cũng không có nhớ tới tên cô.
Giây lát khiếp sợ qua đi, Nguyễn Niệm Sơ khôi phục thái độ bình thường, cười nói, “Xin chào.”
“Vừa rồi là cô đang luyện giọng ư? Thật dụng công.” Lý Tiểu Nghiên tươi cười ngọt ngào vạn năm không đổi, nói xong liền chuyển hướng Lệ Đằng, “Đây là diễn viên hát đơn ca trong đại hội này, hát rất êm tai.”
Đơn giản giới thiệu, thậm chí còn không có họ tên.
Lệ Đằng gật đầu, tầm mắt lễ phép mà lạnh nhạt dời về phía Nguyễn Niệm Sơ, “Xin chào.”
Hắn hoàn toàn không nhớ rõ cô. Đây là Nguyễn Niệm Sơ căn cứ vào ánh mắt của hắn mà kết luận. Cặp mắt kia y như trong kí ức của cô đen nhánh mà thâm thuý, ánh mắt bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào.
Không biết vì sao, giờ khắc này, Nguyễn Niệm Sơ ngược lại rất bình tĩnh.
Lý Tiểu Nghiên cùng cô giới thiệu, “Đây là từ lữ đoàn hàng không, Lệ đội.”
Nguyễn Niệm Sơ khoé mắt đã thoáng nhìn thấy quân hàm ba sao trên vai Lệ Đằng, thượng tá không quân, chức Phó lữ. Đại lãnh đạo. Vì thế cô tươi cười càng thêm nhiều hơn tia nịnh hót, “Chào thủ trưởng. Tôi luyện giọng đã quấy rầy đến hai người rồi, thật ngại quá.”
Đáp lời chính là Lý Tiểu Nghiên, cô ấy cũng xin lỗi, “Là chúng tôi quấy rầy cô mới đúng. Tôi đến đây để chỉnh lại âm cho microphone, Lệ đội đến đây để cho ngài ấy chờ là không tốt, nên liền dẫn ngài ấy đi dạo chỗ này.”
Nguyễn Niệm Sơ nghe ra được quan hệ của bọn họ cũng không phải ít, thức thời cáo lui: “Ồ, vậy, bây giờ tôi phải đi gọi điện thoại rồi, tạm biệt.” Nói xong, cô cười xoay người rời đi.
Lý Tiểu Nghiên nói tạm biệt. Lệ Đằng cũng không dừng thêm ánh mắt nào trên người cô.
Trận này gặp lại quá đột ngột, kết thúc cũng đột nhiên.
Mãi đến tận khi về phòng hoá trang, Nguyễn Niệm Sơ mới hồi tưởng lại lúc gặp Lệ Đằng. Anh giống như thay đổi một chút, lại giống như cái gì cũng chưa, thời gian bảy năm trên người anh chảy xuôi, thu lại mấy phần dã tính, lại lưu lại vài phần nội liễm, quân phục không quân trên người anh, tuấn tú kiên cường, tự nhiên mà thành.
Lệ Đằng cũng không còn là người trong rừng rậm Campuchia kia nữa. Đây mới là dáng vẻ chân chính của anh.
Nguyễn Niệm Sơ chống má. Nhớ tới đoạn chuyện cũ kia, không biết thế nào lại cười rộ lên.
Anh quên mất cô, mà cô cũng chẳng nhớ rõ anh, kỳ thật, cũng coi như có chút tiếc nuối đi.