Đọc truyện Bán Ngâm – Chương 13: Hoa mắt (2968 từ)
Nguyễn Niệm Sơ được đưa đến Đại sứ quán Trung Quốc tại Campuchia. Có lẽ đã xem xét tình hình của cô trong thời gian này, tiếp đón cô, là một nữ quan chức, chừng bốn mươi tuổi, nhìn qua rất hoà thuận. Nguyễn Niệm Sơ hỏi mượn điện thoại di động của bà ấy, cho cô gọi điện về cho mẹ.
Sau một hồi chuông dài, cuối cùng cũng thông.
Thanh âm của mẹ Nguyễn từ trong ống nghe truyền ra, lộ ra vài tia mệt mỏi: “Alo?”
“…” Nguyễn Niệm Sơ chưa kịp nói chuyện, vừa mở miệng, đã là một trận nghẹn ngào cùng nức nở. Hai mươi mốt ngày bị nhốt trong hiểm cảnh, kiên cường cùng bình tĩnh của cô vào đúng lúc này sụp đổ. Mẹ Nguyễn đầu tiên ngẩn ra, ý thức được điều gì, sau đó ngờ vực, thăm dò gọi tên Nguyễn Niệm Sơ.
Nguyễn Niệm Sơ đáp một tiếng, mẹ Nguyễn trong nháy mắt mừng đến phát khóc.
Hai mẹ con ai cũng không nói lời nào, cứ như vậy vừa cầm điện thoại vừa khóc. Một hồi lâu, nữ quan chức lấy lại điện thoại, trấn an mẹ Nguyễn, nói Nguyễn Niệm Sơ đã bình an, hiện tại đang ở Đại sứ quán, bọn họ rất nhanh sẽ đưa cô về nước.
Mẹ Nguyễn vô cùng vui sướng, miệng nói không ngớt lời cảm tạ.
Sau đó, Nguyễn Niệm Sơ còn khóc một trận rất lâu, tâm tình mới từ từ ổn định lại. Nữ quan chức dẫn cô đi ăn bữa tối, sắp xếp chu đáo mọi thứ cho cô, còn kiên nhẫn cùng cô nói chuyện phiếm. Bà ấy nói cho cô biết, thì ra vào ngày cô mất tích ở vùng ngoại thành Phnom Penh đó, người HELP BRIDGE liền báo cảnh sát, cảnh sát Campuchia sau khi nhận được, trước tiên liền báo cho đại sứ quán.
Nguyễn Niệm Sơ hỏi hội HELP BRIDGE còn ở lại Campuchia hay không.
Nữ quan chức lắc đầu, “Người tình nguyện mất tích cũng không phải là việc nhỏ. Bọn họ lo lắng sẽ gặp sự cố, đã sớm sắp xếp để kết thúc kì giảng dạy này. Tất cả đều đã về nhà.”
Về nhà, thật là một từ xa xỉ.
Quan chức mỉm cười, “Cháu cũng rất nhanh sẽ được về nhà.”
Nguyễn Niệm Sơ nhìn bà ấy gật đầu.
“Cô bé ngoan, tắm rửa rồi hãy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai cháu có thể nhìn thấy cha mẹ.” Vừa nói, nữ quan chức mang theo nụ cười đứng lên, “Ngoài ra, trong khoảng thời gian vừa rồi chuyện cháu phải trải qua…”
Nguyễn Niệm Sơ biết quan chức muốn nói gì. Cô mỉm cười: “Hãy yên tâm, cháu sẽ không nói với bất cứ ai. Cháu đã hứa với một người, sau khi trở về, liền đem tất cả nơi này quên đi sạch sẽ.”
*
Đại sứ quán hiệu suất rất cao, ngày thứ hai, quả nhiên Nguyễn Niệm Sơ được đi lên chuyến bay trở về Vân Thành. Nhận được tin, bố mẹ Nguyễn từ sáng sớm đã đến sân bay để đón con.
Chờ mấy tiếng, bóng dáng con gái vừa xuất hiện, hai người hốc mắt liền đỏ ửng.
So sánh với cảm xúc kích động của bố mẹ Nguyễn, hôm nay, Nguyễn Niệm Sơ đã bình tĩnh hơn nhiều. Trong sân bay, có bà mẹ trẻ gọi điện thoại, bên cạnh là đứa con đang nghịch ngợm kéo váy mẹ ; có đôi vợ chồng già nâng đỡ lẫn nhau, run rẩy đi vào phòng chờ chuyến bay ; còn có một tràng thanh âm của radio vang vang trong không khí, phát âm rõ ràng Hán ngữ…
Nguyễn Niệm Sơ dùng sức ôm lấy mẹ Nguyễn: “Mẹ, con đã trở về.”
Mẹ Nguyễn khóc sưng cả hai mắt, hỏi cô: “Mấy ngày nay rốt cuộc con đã ở đâu? Con có biết mẹ và bố con lo lắng cho con lắm không? Mẹ đã gọi cho bên đội ngũ tình nguyện của con, bọn họ nói, con có thể bị phần tử vũ trang địa phương bắt cóc…”
“Những điều đó không phải quan trọng.” Nguyễn Niệm Sơ nghẹn ngào, “Con có thể bình an trở về, người một nhà chúng ta vẫn ở bên nhau, đây mới là điều quan trọng nhất. Không phải sao.”
“…” Bố mẹ Nguyễn nhìn nhau. Thấy cô không muốn đề cập tới, cũng không hỏi nhiều nữa.
Dựa theo truyền thống, người trở về quê đều sẽ được làm bữa tiệc phong yến. Để con gái có thể rửa được vận xui, bố Nguyễn đã sắp xếp một căn phòng nhỏ sang trọng, mời một hội bằng hữu thân thích đến.
Náo nhiệt tất nhiên tốt, nhưng người càng nhiều, miệng dĩ nhiên là tạp.
Trên bàn, bảy, tám người dì là nhóm quan tâm hàng đầu, không ngừng truy vấn Nguyễn Niệm Sơ, về hướng đi hai mươi mốt ngày của cô. Cô vẻ mặt như thường gắp đồ ăn ăn cơm, bị hỏi nhiều, cô liền đáp: “Bị người bắt cóc.”
Lời vừa nói ra, căn phòng nhỏ trong mấy giây liền yên tĩnh.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không biết làm sao nói tiếp. Kì thật, chuyện Nguyễn Niệm Sơ bị bắt cóc, họ hàng thân thích ít hay nhiều đều biết, chỉ là bọn họ không nghĩ tới, người trong cuộc sẽ thẳng thắn nói ra như vậy.
Bố mẹ Nguyễn sắc mặt khẽ biến.
Người thân thích phía trước đặt câu hỏi cũng có chút lúng túng, dừng một chút, vẫn truy hỏi: “Vậy cái kia… là tự cháu trốn ra được?”
Nguyễn Niệm Sơ nhìn bà dì một cái, “Vâng.”
Thân thích vội vàng tìm cho mình bậc thang, “Tôi đã nói rồi, đầu óc Niệm Sơ chúng ta từ trước nay rất tốt, mọi người xem, rất thông minh nha! Lúc mấu chốt có thể cứu mạng mình đấy!”
Lời vừa dứt, các thân thích khác cũng sôi nổi phụ hoạ theo, một đám người giơ chén rượu với Nguyễn Niệm Sơ, chúc mừng cô đã chạy thoát, tất cả đều thuận lợi. Nguyễn Niệm Sơ đều nhận lấy những lời chúc may mắn này. Đều nói gặp đại nạn không chết sẽ có hậu, hi vọng thật sự là vậy.
Cuộc sống dần dần trở về quỹ đạo.
Nguyễn Niệm Sơ lại trở về cô của những ngày bình thường, trong một tuần, cô ở nhà chơi game trong ba ngày, ba ngày tiếp thì cùng đám bạn ca hát xem phim, còn dư một ngày còn lại thì để ngủ. Cô cảm thấy, thanh xuân, đặc biệt là trong kì nghỉ hè, không tiêu xài thoả thích thì thực sự có lỗi với bản thân.
Cô vẫn là cô trước đây, thật tốt.
Hai mươi mốt ngày trong rừng rậm Campuchia, tất cả mọi thứ ngay cả tên cô cũng không nhắc đến, tựa hồ như đã nát vụn trong trí nhớ của cô. Cứ như vậy, nghỉ hè đảo mắt đã kết thúc.
Trước khai giảng một tuần, bạn tốt Kiều Vũ Phi từ Maldives nghỉ mát trở về, liền hẹn Nguyễn Niệm Sơ ăn cơm.
Cô đến đó.
Chiếc đũa đã không nhúc nhích vài cái, Kiều Vũ Phi lòng tò mò không kìm nén được, nhỏ giọng nói: “Này, có một chuyện tao thật sự rất muốn biết.”
(Do đã là bạn thân của nhau nên tui quyết định để xưng hô là tao – mày cho hợp tình hợp lí nha:>)
Nguyễn Niệm Sơ đang tận lực tiêu diệt một bàn đầy món ngon mỹ vị, thuận miệng đáp: “Ừ. Chuyện gì?”
“Sau khi mày bị người Campuchia bắt cóc… Là tự bản thân mày có thể chạy ra khỏi hang sói sao?” Kiều Vũ Phi mặt không thể tin được, “Mày thật sự lợi hại! Điều thần kì này, cư nhiên lại không có truyền thông nào đến làm một chuyên mục phỏng vấn mày sao?”
Câu nói này của bạn tốt, kì thực cũng là tiếng lòng của rất nhiều người. Nguyễn Niệm Sơ cảm thấy có chút buồn cười, hai mươi mốt ngày kinh hoàng cùng tuyệt vọng, thế nhưng trong mắt người bên ngoài, lại tô vẽ đẹp lên thành thần kì.
Bàn tay gắp thức ăn của cô hơi dừng lại, “Tao không phải đã nói sao, không muốn nhắc đến thời gian đó.”
Kiều Vũ Phi lè lưỡi, hơi hậm hực, “Đừng tức giận đừng tức giận, mày không nói cũng không sao.”
Cô rũ mắt, gắp miếng thịt nướng bỏ vào bát, một lát mới thấp giọng nói: “Có người giúp tao.”
“Có người giúp mày?” Bạn tốt tính tình luôn hoạt bát hiếu động, lập tức cảm thấy kinh ngạc, “Ai vậy? Tên gọi là gì? Vì sao lại giúp mày?”
Nguyễn Niệm Sơ lắc đầu, “Tao không nhớ rõ.”
Những lời này của Nguyễn Niệm Sơ, cũng không phải nói cho có lệ, cũng không phải nói dối. Về những chuyện kia cùng với mọi người, kí ức của cô thật sự đã có chút mơ hồ. Ngôn tình cổ xưa luôn có trò lãng quên này, Nguyễn Niệm Sơ trước đây không tin, hiện tại lại rất tin tưởng.
Con người có hai thái cực. Có những người luôn nhớ đến những chuyện không vui, do đó sẽ tạo thành vết thương cho tâm lí. Nhưng có nhiều người chọn quên đi những điều đó, mà bù đắp cho tâm lí bị thương.
Nguyễn Niệm Sơ nghĩ, mình chính là người sau, dù sao vì chuyện đó mà buồn từ xuân sang thu, không thích hợp với cô.
*
Ngày đó là lần cuối cùng Nguyễn Niệm Sơ đề cập đến thời gian ở Campuchia. Về sau, quốc gia và con người nơi ấy triệt để cùng với sinh mệnh nàng trôi biến. Khúc nhạc đệm mười chín tuổi ấy, là lần ngoài ý muốn chệch đường ray, từ đó bố mẹ Nguyễn do trong lòng vẫn còn sợ hãi nên đã dập tắt hoàn toàn ý niệm cho Nguyễn Niệm Sơ xuất ngoại du học, ngược lại an bài cho cô một con đường khác.
Cuộc đời của cô làm từng bước, không còn phát sinh một xíu gì sai lệch.
Thực tập, tốt nghiệp, ăn bữa cơm, tham gia vài buổi lễ, đây là toàn bộ hoạt động thời sinh viên của cô.
Rời trường học hôm đó, các bạn cùng phòng thu dọn xong hành lí, cùng rủ nhau đi ăn cơm. Trong căn phòng trang nhã của một nhà hàng Trung Quốc, một bàn bảy người ngồi. Trừ Nguyễn Niệm Sơ, ba nữ sinh khác đều mang theo người nhà đi cùng. Những người nhà kia, trong giới quyền anh cũng có, tên tuổi lớn trong giới kinh doanh cũng có, tóm lại, đều là cao phú soái.
Kì thật, dáng người cô cùng diện mạo, lại học nghệ thuật, tự nhiên cũng có không ít người theo đuổi. Đáng tiếc, cô với những chàng trai đó chẳng có tâm tư gì. Cho nên Nguyễn Niệm Sơ vẫn luôn độc thân, từ lúc nhập học cho đến khi tốt nghiệp.
Một trong những người bạn cùng phòng cô tửu lượng không tốt, uống liền hai ba chén bắt đầu nói mê sảng, tấm tắc nói: “Nguyễn Niệm Sơ cậu có biết hay không, điều tớ nuối tiếc nhất thời đại học, chính là không thể thấy đại mỹ nữ như cậu thoát đan.”
Cô chỉ cười: “Yên tâm. Nếu như đến lúc tớ hai mươi lăm tuổi không gặp được người thích hợp, mẹ sẽ cho tớ đi xem mắt.” Khi đó, Nguyễn Niệm Sơ không nhớ tới có thành ngữ gọi là “Một lời thành sấm”
Không biết do ánh mắt cô quá cao, hay do trình độ của những người theo đuổi cô quá kém, mấy năm trôi qua, Nguyễn Niệm Sơ cũng không thoát được số kiếp độc thân. Đối với điều này, Nguyễn Niệm Sơ đã quen thuộc nên cũng không để ý nhiều, nhưng bố mẹ Nguyễn lại rất lo lắng. Bọn họ thấy cô chưa bao giờ cùng với nam sinh nào nói chuyện yêu đương, liền hoài nghi năm đó sự kiện kia đã để lại bóng ma trong lòng cô, nên hiện tại xu hướng giới tính của cô có vấn đề.
Bọn họ gấp đến nỗi điên rồi.
Vì vậy, Nguyễn Niệm Sơ được cha mẹ an bài một cuộc xem mắt, để có thể có được người bạn trai đầu tiên trong đời.
Đối phương năm nay hai mươi chín tuổi, là một nhà điều hành tư nhân doanh nghiệp lớn, rất tinh anh. Người này lớn lên cũng không tệ, vóc dáng cũng cao, bố mẹ Nguyễn rất hài lòng. Nguyễn Niệm Sơ đối với vị tinh anh này không có hảo cảm, nhưng cũng không đến nỗi ghét, liền đồng ý đề nghị kết giao với hắn.
Tinh anh này rất lịch sự, cũng rất hào phóng, mỗi lần cùng cô hẹn hò, đều đưa cô đến những nơi xa hoa. Vì để phối hợp với đầu óc đơn giản của Nguyễn Niệm Sơ, lúc bọn họ tìm đề tài để nói chuyện, tinh anh cũng lựa chọn những chủ đề theo hướng dễ hiểu hơn.
Đối với điều này, Nguyễn Niệm Sơ có chút cảm động.
Bất quá cảm động cũng có giới hạn.
Rốt cuộc, lúc hẹn hò với tinh anh được nửa tháng, Nguyễn Niệm Sơ hai mươi lăm tuổi lần đầu tiên đối với tình yêu nam nữ có cảm ngộ. Vậy thì chuyện tình cảm này, quả nhiên không thể miễn cưỡng được.
Cô kì thật không nghĩ tới, đoạn tình cảm gọi là mối tình đầu sẽ ngắn ngủi đến mức độ này, cô càng không nghĩ tới, trong chuyện tình cảm, nếu đối phương luôn giữ vị trí chủ động với mình, lâu ngày sẽ chán mà sinh thành bắt cá hai tay.
Nguyễn Niệm Sơ đến nay hồi tưởng, cảm thấy tất cả đều phát sinh một màn hài kịch đầy sắc thái.
Ngày đó là cuối tuần, tinh anh theo thường ngày nhắn Wechat cho cô, mời cô đi ăn trưa. Vẫn là chỗ cũ, một nhà hàng Pháp đồ ăn kiểu Tây. Nguyễn Niệm Sơ chuẩn bị sẵn sàng tâm lí để nói lời chia tay, ung dung đến điểm hẹn.
Vừa đến phòng ăn, Nguyễn Niệm Sơ ánh mắt loé lên.
Tinh anh vẫn là tinh anh kia, tây trang giày da ngọc thụ lâm phong, chỉ là vẻ mặt có chút khó coi, mà chỗ ngồi bên tay hắn, còn có một cô gái chừng hai mươi tuổi. Cô gái kia mặc một chiếc váy liền màu đỏ, đi giày cao gót nhọn, chân dài, là một mỹ nữ tiêu chuẩn.
Nguyễn Niệm Sơ tươi cười đi qua, “Dẫn theo bằng hữu sao không nói trước cho em một tiếng.” Nói xong hướng đến cô gái kia gật đầu, “Xin chào.”
Cô gái kia vốn dĩ đang vênh vang đắc ý, bị nụ cười thân thiện của cô làm cho ngẩn ra, có chút cổ quái nhìn về phía tinh anh.
Tinh anh hơi ho khan, xoắn xuýt mở miệng, “Cái đó… Nguyễn Niệm Sơ, kì thực ngày hôm nay anh gọi em ra đây… Là muốn nói lời chia tay với em.”
Lúc này, Nguyễn Niệm Sơ thật sự sửng sốt. Lời thoại của cô, không ngờ lại bị người khác đoạt mất.
Tinh anh và mỹ nữ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, lại xuyên tạc thành biểu hiện bi thương đến cực điểm. Mỹ nữ mắt lộ ra vẻ kiêu căng, mà tinh anh lại đầy áy náy, “Niệm Sơ, là anh có lỗi với em, nhưng em cũng biết, anh chỉ là một nam nhân bình thường, chúng ta hẹn hò hơn một tháng, em đến tay cũng không cho anh sờ một chút… Na Na đã mang thai, anh thật sự không có cách nào… Anh biết giờ anh nói gì cũng vô dụng, nhưng anh vẫn hi vọng… Em có thể tha thứ cho anh.”
Nghe hắn nói xong, Nguyễn Niệm Sơ rốt cuộc cũng bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu, trưng ra bộ mặt dễ lý giải, “Hoá ra là vậy. Không có gì, không phải chuyện quan trọng lắm, anh đừng quá áy náy. Hãy chăm sóc thật tốt cho vợ của anh.”
Tinh anh cau mày, “Niệm Sơ, em tức giận thì cứ đánh anh đi, đừng nhẫn nhịn như vậy.”
Nguyễn Niệm Sơ thật không có gì tức giận, chỉ cảm thấy người này nói thật đúng lúc. Vì thế cười cười nói, “Được rồi, em còn có việc, đi trước.” Vừa nói vừa đứng lên, hướng đến phía mỹ nữ cười đùa, “Tạm biệt nhé, cố gắng dưỡng thai thật tốt.”
Mỹ nữ: “…”
Tiếng bước chân càng ngày càng xa. Nguyễn Niệm Sơ cầm theo túi đi đến cửa, kéo cửa ra, bên ngoài mặt trời chói chang nhô lên cao, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu thẳng vào mắt cô, cô hơi nghiêng đầu tránh đi, thì khoé mắt tựa hồ thoáng nhìn thấy bóng một người.
Nguyễn Niệm Sơ bỗng dưng cứng đờ. Hai mắt liền tập trung cố định nhìn theo, nhưng tiệm cơm Tây sáng sủa trống trải, không hề có bóng người nào giống với người trong trí nhớ kia.
Xem ra là hoa mắt.
Cô cụp mắt, bỗng nhiên bật cười. Bảy năm đã trôi qua, vốn dĩ, cô cho rằng chính mình đã sớm quên không còn một mảnh.