Bản Năng Gốc (Phản Diện)

Chương 12


Đọc truyện Bản Năng Gốc (Phản Diện) – Chương 12

Nick tạm quên được cô gái đúng 15 phút, thời gian cho hắn len lỏi vào dòng xe cộ từ trụ sở cảnh sát về tới căn hộ. Chiếc Lotus đen đã đậu ngay lề đường và Catherine Tramell đang ngồi một đống ở bậc thềm của toà nhà có căn hộ của hắn trên đó.

– Tôi vừa nghe chuyện xảy ra – Nàng nói với một nụ cười vẫn với vẻ chế giễu như trước – Một tay bắn bừa mà bây giờ không còn súng nữa à?

Nick không hứng thú gì với chuyện bị chọc. Rất hiếm khi hắn hứng được với chuyện như thế.

– Chính xác là cô nghe được chuyện gì?

– Tôi quen nhiều luật sư. Họ có bạn bè. Tôi cũng có bạn bè. Có tiền là mình mua được cả đống luật sư và bạn bè.

– Tôi chả biết quái gì về chuyện đó cả. Tôi cũng làm chó gì có tiền cũng không có luật sư luôn. Chỉ có Gus là bạn.

– Tôi đâu có nói chuyện bạn đích thực – Nàng nhún vai – Tại sao Gus coi bộ không ưa tôi vậy?

– Gus hả? – Hắn bật cười – Gus không ưa gì cô vì y nghĩ rằng cô nguy hiểm cho tôi. Có lẽ y đúng. Còn tôi thì thích cô. Tôi thích những thứ nguy hiểm cho mình.

– Thiệt sao?

– Thiệt. Lên chỗ tôi làm một ly không?

Nàng liếc nhìn đồng hồ tay, một cái đồng hồ vỏ bạch kim mỏng tang.

– Uống giờ này sao? Mới 9 giờ sáng. Hơi sớm đó, phải không?

– Có lẽ tại tôi dậy sớm nên có cảm tưởng đã đến buổi trưa. Mà cô có muốn lên hay không?

Nàng nhìn hắn mỉm cười tươi tắn:

– Tôi tưởng anh chẳng đời nào mời tôi cả.

– Nghe chừng cô chưa hiểu rành nhân vật của cô như cô tưởng.

Họ đi vào, leo qua mấy đoạn cầu thang tối tăm nhếch nhác lên tới căn hộ hắn tận tầng 3. Nàng đi trước và nói ngoái lại với hắn:

– Tôi đang nghiên cứu, nghiên cứu đủ thứ về anh. Rồi sẽ tới lúc tôi hiểu anh hơn các bạn bè của anh, rồi hơn cả chính anh nữa.

– Chỉ có Gus là bạn thân của tôi. Y hiểu tôi hơn cả mức y muốn hiểu nữa kìa. Cô đừng tự tin quá vào khả năng phân tích của mình. Chẳng bao giờ cô hiểu hết được tôi đâu.


– Tại sao không?

Họ dừng lại trước cửa căn hộ, hắn thọc tay vào túi tìm chìa khoá:

– Cô chẳng bao giờ hiểu hết được vì tôi là kẻ …

Hầu như cùng một lúc cả hắn lẫn Catherine đều thốt ra:

– Không thể đoán trước được.

Nick cố gắng đừng xụ mặt còn Catherine thì ráng nén cười về chuyện hắn đã bị đoán trúng phóc này. Hắn mở cửa và mời nàng vào trong.

Nàng im lặng trong một hai phút, đứng giữa căn phòng khách rộng, ngắm nghía những bức tường trơ trụi chỉ có vài ba bức tranh. Căn phòng thiếu một chút cá tính của chủ nhân nên trông vô hồn, cứ như một căn buồng khách sạn.

– Anh phải làm cho nó ấm cúng hơn chút chứ – Sau cùng nàng phát biểu.

– Tôi chẳng phải thứ người ấm cúng – Hắn nói cụt ngủn.

– Tôi biết. Căn phòng này y chang con người anh. Tôi nghĩ chắc anh muốn che giấu con người thật của mình.

– Tôi chẳng định lừa ai cả – Hắn đã vào tới trong bếp và nói vọng ra. Khi bước trở ra phòng khách, tay hắn đã cầm một chai Jack Daniel chưa khui.

– Jack Daniel được không? Mà không được cũng đành chịu. Tôi chẳng có thứ gì khác.

– Được.

– Nước đá không?

Hắn moi trong ngăn đá tủ lạnh ra một thanh nước đá liệng vào bồn gần đó. Hắn lấy từ ngăn kéo ra một con dao chặt đá, y chang con dao đã kết thúc cuộc đời Johnny Boz. Nàng nhìn hắn, nhướng mày lên như một dấu hỏi thầm lặng.

– Tôi đã chờ cô tới đây – Hắn giơ con dao ra cứ như một chiếc cúp thể thao – Mua ở siêu thị K Mart. 1 đô 65.

Nó cứ như một thách thức và nàng nhận lời. Nàng đón lấy con dao, nhấp nháy trong tay như một dân điệu nghệ:

– Để tôi chặt đá cho – Nàng nói thản nhiên – Anh khoái coi tôi chặt đá lắm hả?

Chẳng đợi hắn trả lời, nàng bắt đầu đập thanh đá trong bồn. Hắn tựa lưng vào bức tường của căn bếp chật hẹp và mồi thuốc lá rít khói tận tình.


– Tôi đã nói là thế nào anh cũng hút thuốc lại mà – Không thấy mặt, chỉ thấy vụn đá văng tứ tung, nhưng hắn biết rằng nàng đang mỉm cười – Cho xin một điếu đi.

Hắn đưa nàng điếu đang hút dở, rồi mồi điếu khác.

– Cám ơn – Rồi nàng tiếp tục chặt đá.

Hắn lấy ra hai cái ly đặt trên quầy rồi lúi húi lo khui chai rượu.

– Cô trả cho Nilsen cái gì để được coi hồ sơ của tôi?

– Cái thằng cha anh bắn bừa tối qua đó hả? – Catherine không nhìn hắn, chỉ lo hốt đá bỏ vô hai ly, đón lấy chai rượu và rót. Dòng rượu nâu sậm toả ra ôm lấy những cục nước đá.

– Dẹp cái chữ bắn bừa được không?

– Vậy tôi kêu anh bằng gì? – Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi lại kêu tiếp – Kêu anh bằng Nicky nghe.

Nick khó chịu nhấp nhổm người:

– Vợ tôi thường kêu tôi như thế.

– Tôi biết mà – Nàng mỉm cười am hiểu – Nhưng tôi khoái lối gọi đó, Nick – Nàng phát âm tên hắn một cách cẩn thận làm như đang tập cho quen, rồi nàng đưa một ly cho hắn.

– Xin chúc mừng. Bạn tôi thường gọi tôi là Catherine – Nàng chạm cốc với hắn.

– Còn mấy cha luật sư kêu cô bằng gì?

– Cô Tramell.

– Còn Manny Vasquez?

– Chó cái, thường là thế, nhưng anh ấy gọi nghe dễ thương lắm – Trong một thoáng, hình như có một nỗi đau vụt qua nét mặt và đôi mắt xanh của nàng, nhưng nó qua rất nhanh – Anh đâu có Coke[4] ở nhà phải không? Tôi khoái chơi coke với Jack Daniel lắm.

– Trong tủ lạnh có Pepsi đó – Nick đáp tỉnh bơ.

Catherine mỉm cười và lắc đầu:


– Hai thứ đó đâu cùng loại.

– Ý cô muốn nói nó không phải thứ thiệt chứ gì?

Hắn bước tới một bước, thân thể hai người gần như chạm nhau. Hắn ngửi thấy rõ mùi nước hoa của nàng và nghe hơi thở của nàng phả vào má:

– Chuyện này tới đâu rồi? – Hắn hỏi từ tốn – Cô muốn gì ở tôi?

Hai khuôn mặt gần như đụng vào nhau, nàng ngẩng mặt lên, môi hé ra:

– Phải nói rằng: em muốn gì ở anh chứ?

– Được, em muốn cái quái gì ở anh, Catherine? – Rồi hắn cúi xuống hôn nàng, nhưng nàng lách ra lẹ làng như một võ sĩ né cú đấm của đối thủ và chấm dứt màn kịch.

– Nè! Tôi mang cho anh cái này – Nàng móc trong ví ra một cuốn sách bìa giấy và đưa cho hắn. Đó là cuốn The First Time (Lần Đầu) của Catherine Woolf.

Hắn xem cái bìa một hồi:

– Cám ơn. Nó nói chuyện gì vậy?

– Một đứa nhỏ giết bố mẹ nó.

– Vậy sao? Bằng cách nào?

– Họ có một chiếc máy bay. Nó nổ. Thằng bé cho nó nổ cứ như một tai nạn. Qua mặt mọi người, kể cả cảnh sát. Đó là điều bí mật thằng bé muốn giữ riêng.

– Tại sao nó làm thế? – Hắn nhìn nàng chăm chú.

– Để coi mình có thoát khỏi vụ đó không – Nàng đáp ngay – Đó là một trò chơi mà.

– Cô viết cái này hồi nào?

– Anh muốn biết có phải tôi viết trước khi cha mẹ tôi chết hay không chứ gì?

– Chính xác là thế.

– Không, nàng lắc đầu, mái tóc vàng lắc lư – Mấy năm sau đó tôi mới viết – Nàng đặt cái ly xuống, hầu như chưa uống gì cả. Còn ly của hắn đã vơi đi một nửa.

– Về sao? Sớm vậy?

– Có công chuyện, Nicky – Nàng mỉm cười với hắn – Bây giờ thì anh sẽ không theo đuổi tôi nữa chứ? Anh đang nghỉ phép mà.

– Không đâu.


– Tốt. Tôi sẽ nhớ anh đấy – Nàng đi ra cửa – Tôi thì chẳng muốn anh bị rắc rối.

– Mà tôi lại khoái rắc rối.

– Tôi muốn biết tại sao anh lại như thế?

Hắn mở cửa ra và nàng đi về phía cầu thang. Hắn đứng ở lan can hành lang và nhìn nàng đi xuống:

– Tại sao à? Để xem mình có thoát ra được không. Còn cuốn sách mới thì sao?

– Hầu như nó tự viết ra – Nàng bước xuống thang thong thả, rồi đứng lại ngước nhìn lên – Cỡ nửa đêm tôi sẽ rời khỏi nhà đi, cho anh biết để phòng khi anh muốn theo đuổi tôi.

– Thì cô nói là sẽ đi tới đâu cho dễ luôn.

– Tới câu lạc bộ của Johnny.

– Tôi sẽ tới đó – Hắn trở vô phòng và đóng cửa lại.

Xuống tới tầng trệt, nàng gặp Gus bước vào. Ông này ngạc nhiên lõ mắt nhìn nàng không cần che giấu.

– Chào Gus – Nàng nói vui vẻ và lướt ra ngoài.

Gus chỉ có nước há miệng nhìn theo.

Đến lúc ông ta hì hục leo lên được tới tầng 3, Catherine đã chui vào chiếc Lotus và vọt đi, nhưng Nick Curran đã đứng sẵn bên cửa sổ. Hắn nhìn đến khuất bóng.

– Xin lỗi, tao phải hỏi mới được – Gus nói ngay khi vào tới cửa – Mặc dù tao không muốn thọc vào đời thằng khác, nhưng tao vừa gặp con nhỏ trời đánh dưới kia, nên muốn hỏi bộ đầu mày muốn lộn xuống đít rồi hả?

– Cô ta muốn chơi – Nick vẫn nhìn xuống đường – Thì được. Tôi chơi.

– Con nhỏ đó chơi với ai, Nicky, là thằng đó bỏ mạng.

Nick gật gù với chính mình và nghĩ tới bà vợ, Cindy, hấp hối trên giường vì tự sát bằng độc dược, và vì không chịu nổi một ông chồng yêu dấu chuyên lao vào những vụ giết người.

– Mày có nghe tao không? Tao nói …

– Tôi nghe hết mà, Gus.

– Mày hiểu ý tao không, Nick? Hiểu không? – Giọng ông ta năn nỉ – Đừng chơi với nó. Không ăn nổi đâu, nó ngủ với ai là thằng đó chết, hiểu chưa?

Nick rời khỏi mặt đường vắng và nhìn ông bạn già:

– Hiểu không? Phải, tôi hiểu. Tôi biết chính xác chuyện đó nghĩa là gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.