Bản Hùng Ca Lọ Lem

Chương 14: Có Biến !!


Bạn đang đọc Bản Hùng Ca Lọ Lem: Chương 14: Có Biến !!


Thủy tỉnh dậy , nằm thẫn thờ một lát rồi mới gọi y tá , yêu cầu đưa mình về phòng bệnh cô đã nằm trước đó , thực ra không hiểu sao cô muốn tránh mặt Thần Phong .
Vừa nằm an ổn trên giường bệnh ở phòng mình thì thím Duyên đưa cháo đến , thật may là chiều qua cô có dặn thìm đưa cháo đến muộn một chút . Đưa đồ ăn sáng đến , thím hỏi y tá tình hình sức khỏe của cô , biết cô sốt nặng , thím lo lắm !! Thủy còn lo hơn khi thím ép cô ăn hết thứ này đến thứ kia , uống hết sữa này đến canh kia , đến nỗi Thủy tưởng như mình không chết vì sốt thì cũng chết vì bội thực .
Qua nửa ngày , Lê Thần Phong – Lê đại hiệp mặt dày ôm đồ chuyển sang phòng bệnh cô nằm , mắng không nghe đuổi cũng không đi . Lại còn quang minh chính đại lấy lý do :
– Hiện tại bệnh nhân nhiều , cần tiết kiệm phòng bệnh . Tôi ghét ở cùng phòng với cô lắm , nhưng ai bảo bác sĩ cứ nài nỉ quá cơ !!
– À….nếu cô có ý định chuyển phòng thì thôi đi , bởi vì cô chuyển đến đâu tôi cũng “ phải ” chuyển theo đó . Phiền lắm !!
Vuốt ngực , cô tức chết mất , cậu ta quả nhiên đủ …..vô sỉ mà !! Cô thật muốn tiến lên …..treo ngược cậu ta lên trần nhà cho bõ tức .
Cậu ta gây ồn ào trong phòng cô còn chưa đủ , qua 3 nàng cũng coi như yên bình , Thủy chưa kịp thoải mái nghỉ ngơi thì Lê Thần Phong – cái đồ ác ma đó đã rú lên gọi đám bạn của cậu ta đến . Vâng , đám đó không ai khác là Tiểu Long , Xuân Diễn , Hồng Nhung . Để chọc tức lại cậu bạn , và cũng để kìm hãm lại tiếng ồn , Thủy gọi Thiên Vũ đến góp vui , quả nhiên thành công làm cả đám kia chứ không riêng gì Thần Phong đen mặt .
– Cậu thế nào rồi ??? – Thiên Vũ kéo ghế ngồi cạnh giường Thủy , đặt hộp bánh ngọt lên bàn , không để ý ai , nói .
– Cũng tạm ổn rồi – Thủy cười liếc hộp bánh – Là bánh ở Magic House hả ??
– Sáng nay tớ mới ghé qua đấy , là chị Ngọc Hà nhờ gửi cho cậu . – Nhìn Thủy cười , cậu không nhịn được mà vô thức xoa đầu cô .
Chút ánh sáng mờ nhạt chiếu vào Thủy và Thiên Vũ , tạo nên một hình ảnh thật hài hòa , thân thiết . Tiểu Long nhìn không chớp mắt , cậu cứ nghĩ xung quanh hai người có vàng sáng bao bọc thật lung linh . Không hiểu sao thây shinhf ảnh thân mật của hai người , Thần Phong rất là chướng mắt , cố tỏ ra hung tợn , cậu nói :
– Này Lọ lem , tôi muốn ăn bánh , cắt bánh đi !!
– Không có phần của cậu !! – Thiên Vũ nhàn nhạt nói , còn cố ý ngồi chắn tầm mắt của cậu bạn đối với cô.
Không thể nhìn thấy mặt Thủy , mà chỉ tháy cái lưng đáng ghét của Thiên Vũ , tính trẻ con của Thần Phong lại bắt đầu , cậu gào lên :
– Đồ trứng thối , mau tránh ra !!
– Không – Đơn giản mà dễ hiểu .
– Chết tiệt !!! – Thần Phong cầm chiếc gối ném thẳng vào gáy Thiên Vũ .
Thiên Vũ xoay người ném trả , Thần Phong tức giận mặt đỏ phừng phừng , hai ác ma trừng mắt nhìn nhau tóe lửa điện . Thủy nhún vai không thèm để ý , chỉ quan tâm cắt bánh . Hồng Nhung không nói lời nào , im lặng giúp cô , Thủy đã cố tình tránh mấy lần nhưng cô bạn vẫn im lặng làm , có gì đó rất lạ . Còn Long và Diễn vẫn thực hiện công việc muôn thủa là tách hai tên trẻ con kia ra .
– Diễn , Long , mặc kệ hai kẻ điên đó đi !! Cho hai cậu bánh này !- Nhung gọi .
Long , Diễn thôi cản hai tên kia , đứng thẳng dậy chỉnh lại đầu tóc , quần áo rồi tiến lại giường Thủy nhận bánh ăn ngon lành . Quả nhiên cuộc chiến Trần – Lê cũng chẳng kéo dài được bao lâu .
– Lũ vô tâm kia , các cậu dám !!! – Thần Phong trợn mắt hét lên .
Lũ bạn trực tiếp lựa chọn khinh thường không thèm trả lời , cúi đầu ăn bánh ngon lành . Thấy không thể mong đợi gì ở hai tên cùng giới tính này , Thần Phong quay sang gọi nhung :
– Nhung ơi , bánh của tớ , bánh của tớ đâu ??
– Cậu thật ồn ào quá đi !- Tuy là trách mắng nhưng cô bạn vẫn đưa đĩa bánh cho cậu .
Thiên Vũ thì đã được Thủy đưa bánh cho từ lâu . Diễn vừa ăn vừa xuýt soa khen ngon , Long cũng tỏ vẻ mặt thỏa mãn khi có cái ngon vào miệng . Thần Phong chẳng tao nhã hay từ từ thưởng thức gì cả , chỉ ba miếng đã hết miếng bánh lớn . Còn to gan trộm quả dâu tây đỏ mọng trong đĩa của Thiên Vũ , bỏ nhanh vào miệng .
– Cái đồ đầu heo !!- Thiên Vũ thôi ăn , úp luôn cái đĩa có nửa phần bánh ăn dở trong tay vào mặt Phong rồi bỏ chạy .
– Thằng kia …….muốn chết !! – Phong giật phắt đĩa bánh của Diễn , ném trúng đỉnh đầu Vũ .
– Bánh của tớ ….của tớ mà !! – Diễn thét lên đầy đau đớn và tiếc nuối , tay đưa ra cố giật lại nhưng đã muộn .
– Đồ con lừa !!- Thiên Vũ cướp bánh của Long – người mà đang từ từ và chậm rãi chìm đắm trong miếng bánh ngọt ngào mà ném trả .
Thần Phong lắc người né được đĩa bánh , nhe răng cười đắc ý chưa được quá mấy giây thì một quả táo bắn thẳng vào trán , bất tỉnh nhân sự .
– Yêu mà ra gió – Nhung chếp miệng .
– Honey à ………….- Diễn mắt rưng rưng tìm đến bên Nhung .
– Muốn ăn sao ??- Cô bạn đưa ra đĩa bánh .
– Ừ ……ừ…..
– Hết rồi !!- Nhung nhét thìa bánh lớn cuối cùng vào miệng , trêu tức nhìn Diễn .
Tiểu Long vẫn còn đang ở trong trạng thái hóa đá , tiếc ngẩn tiếc ngơ nhìn vị trí đĩa bánh “ đã từng là của mình ” hạ cánh mà lòng đau như cắt . Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa cắt ngang mọi hoạt động đã , đang và sắp diễn ra , thành công ngăn cản một vụ “ giết người trả thù cho bánh ”. Cửa mở ra , một nhân viên chuyển phát nhanh ló đầu vào , hỏi Thủy rồi giao cho cô một bưu phẩm . Nhung kí nhận đồ rồi trở lại giường với một cái đĩa DVD trên tay , cái đĩa nhanh chóng thu hút được mấy cái đầu chụm lại nghiên cứu .
– Hình như tên khỉ kia …….- Thủy hất đầu về phía kẻ còn đang ngất xỉu kia – Có mang theo laptop vào đây , tìm xem ở đâu , mở đĩa là biết ngay nó là cái gì .
– Là phim đen càng tốt – Tiểu Long cười rất đáng đánh đòn .
Sau một hồi lục lọi , đám bạn cũng tìm ra laptop , nhanh chóng mở DVD . Đĩa mở ra , hoàn toàn không phải là phim đen như Long mong đợi , mà đập vào mắt mọi người là khuôn mặt gian thương của Vũ Hải :
– “ Nữ Hoàng bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế . Thần Vũ Hải ra mắt người !”
Anh nháy mắt tinh nghịch cười , khom người hành lễ theo kiểu quý tộc Pháp rất thuần thục và tỏ ý kính trọng người nhận lễ .
– “ Có thể xem xong DVD này , nữ hoàng sẽ tức giận , sẽ phạt thần làm việc theo cảm tính , nhưng thần không sợ . Vì lần này rất may ông già nhà thần lại cùng phe ….Há ….há …..Ok , không cần nóng vội , mời người xem ……..Mà khi người xem xong thì tội thần cũng đã sang Thụy Sĩ lánh nạn rồi !!! “
Màn hình máy tính thay đổi .

Hai ngày trước ……………….
Màn hình máy tính thay đổi .
Hai ngày trước ……………….
Hôm nay trường tan học sớm , Kyoko Uyên dân xtheo hai nữ sinh đàn em mập mạp đi ra cổng đợi xe riêng , thật không ngờ đợi mãi chỉ thấy bốn tên vệ sĩ xuất hiện :
– Thưa tiểu thư , xe không may bị hỏng ạ !!
– Bị hỏng ?? Các người làm việc kiểu gì thế hả ?? Tôi trả lương cho các người để nuôi lũ vô dụng hả ??
– Xin lỗi tiểu thư !!- Bốm vệ sĩ cúi gập người .
– Xin lỗi , xin lỗi thì để làm cái quái gì !! Bắt tắc xi cho tôi !!! – Kyoko Uyên quát lên the thé .
– Dạ !!
– Mà thôi khỏi – Cô ả vẫy tay – Tôi tự muốn đi dọ phố .
– Vâng .
Cô nàng dẫn đầu khinh khỉnh đi trước , theo sau là hai nữ sinh , cách xa một chút là bốn vệ sĩ . Dạo hếp shop này đến shop kia , nhưng tâm trạng cô nàng vẫn không tốt hơn được chút nào , dù là việc nhỏ nhặt cũng đủ khiến cô ả quát tháo người khác . Có thể do thời tiết không được đẹp khiến cô nàng buồn bực . Cũng có thể là do bị cái lão iệu trưởng thường ngày không quan tâm “ chính sự ” , nhường nhịn cô ba phần kia , bỗng dưng gọi điện nghiêm khắc giáo huấn cô . Chỉ là dạy dỗ co bé Lọ Lem hỗn láo kia một chút thôi , cũng đâu gây ầm ĩ hay có gì nghiêm trọng đâu !! Làm sao mà ông ta biết được , chắc chắn là nhỏ đó lắm miệng rồi , cứ đợi đấy !! Ở Nhật Bản , gia tộc không để cô ta chịu thiệt dù chỉ một chút , ở đó cô ta muốn làm mưa làm gió gì cũng được hết . Chỉ tại phạm chút lỗi nhỏ mà bị đưa đến đây , đợi đến khi trở về được , có sẽ không để cái trường này yên ổn đâu , tốt nhất là phá , là xóa sạch nó .
– Chị ….Chị xinh đẹp ơi – Từ xa có một cậu bé đánh giày chạy đến .
– Gì mày ?? – Nữ sinh đàn em hung tợn trừng mắt , tiến lên có ý bảo vệ Kyoko .
– Bọn tao không đánh giày !! Biến đi !! – Cô ả đàn em còn lại xua đuổi .
– Chị ..chị ơi ….- Cậu bé vẫn nhìn Kyoko Uyên mà nói – Có một anh trai nhờ em gọi chị đến kia nói chuyện .
Nhìn theo tay cậu bé , ở một cái ngõ nhỏ có một anh chàng đang đứng tựa lưng ở một bên tường . Anh ta đội một cái mũ phớt nâu che kín nửa khuôn mặt , nhưng lộ rõ đôi môi đang nhếch lên tỏ ý thách thức . Khi biết cô nhìn lại , liền đưa tay tỏ ý “ chào ” . Cô ả đảo mắt cười khinh miệt nhưng vẫn tiếm đến . Từ nhỏ đến lớn , cô ta luôn sống trong sự tỏ tình của các chàng trai mà vui sướng . Lần này có lẽ cô ta lại sẽ được tỏ tình , nhưng rất tiếc ……..lúc này đây cô ả không có hứng . Thế nhưng từ chối rồi nhục mạ người ta là một thói quen không thể bỏ , vì thế mà cô ả tiến đến con ngõ nhỏ – Một quyết định sai lầm.
Khóe miệng chàng thanh niên càng nở rộ khi cô nàng sắp tiến lại gần . Chiếc mũ phớt cùng bộ đồ bò bó sát người khiến không khó để người ta nhìn ra anh có một chiều cao và thân hình hoàn hảo , khuôn mặt bị che khuất , nhưng cũng đủ khiến người ta tò mò , đoán rằng nó rất tuấn mĩ .
– Anh là ai ?? – Đến gần chàng thanh niên , Kyoko Uyên hỏi – Tìm tôi có việc gì ??
– Mời cô tham gia chút hoạt động – Anh hất đầu rồi dẫn đầu đi vào trong ngõ nhỏ – Dám theo không ??
Kyoko Uyên cười mỉa mai , tốt …..có chút khác biệt với những thằng con trai khác , thế nhưng không biết khác biệt đến đâu . Trí tò mò bị khơi dậy , Kyoko Uyên nhấc chân đi theo , với một đứa từ nhỏ đã học Tekodo như cô thì có gì phải sợ ??? Thật là chủ quan , một ý nghĩ không đúng đắn chút nào , cô ta quên rằng mình giỏi còn có người giỏi hơn . Bốn tên vệ sĩ có đưa ra lời cản ngăn , nhưng cô ta cho ngoài tai , việc cô chủ đã muốn làm , không ai có thể thay đổi . Liếc mắt nhìn nhau , bốn vệ sĩ nhanh chân theo sát Kyoko , sợ có gì sai sót thì cái mạng họ liền không giữ được .
Chàng thanh niên kia đi hết con ngõ , tiến đến một cái gara bỏ hoang , cũng không lớn lắm .
– Ở đây nói chuyện được rồi chứ ?? – Vào trong gara , Kyoko dừng lại , có chút không vui nói , cô ta chán rồi .
Chàng thanh niên xoay người , đối mặt với cô ả , nụ cười khuất sau chiếc mũ kia cực kì gian tà , đắc ý và có chút khinh miệt . Đúng là loại con gái tâm địa bất chính nhưng không có đầu óc , ý nghĩ quá đơn giản , thật may cô ta được sinh trong một gia tộc lớn , chứ không có chết chục lần vẫn không khôn ra được .
– Kyoko Uyên , cô vẫn luôn cao ngạo như vậy , vẫn luôn ngu ngốc và tự phụ như ngày nào .
Lời vừa dứt , ngay lập tức có đến hai mươi mấy tên mặc áo vest đen xuất hện chăn lối ra của gara và vây quanh đám người . Mắt Kyoko Uyên lóe lên chút gì đó rồi trở lại bình thường , cô ta lúc này mới ngửi thấy mùi không bình thường ở đây , nhưng e là đã quá muộn . Bốn vệ sĩ phản ứng nhanh , đứng vây xung quanh cô chủ để bảo vệ . Hai nữ sinh đàn em ôm nhau run lên bần bật , chỉ thiếu không khóc thét lên thôi .
Đứng giữa vòng bảo hộ của vệ sĩ , Kyoko vẫn bình tĩnh nói , thực ra trong lòng có chút run lên nhưng rồi lại bị cái lòng tự tin ảo dẹp đi . Cô ta không thấy sợ vì nghĩ rằng bản thân đai đen tekodo , thêm 4 vệ sĩ nữa thì sợ gì bọn nhãi nhép chỉ cậy đông người kia .
– Anh là ai ?? Người của bang nào ??
– Bang ?? Oh……..No…….No……I’m not mafia !! – Chàng thanh niên ngả ngớn đưa ra ngón tay trỏ rồi lắc lắc .
– Không phải mafia ?? Vậy anh bày ra cục diện này là có ý gì ?? – Không hổ danh là người sinh trưởng trong gia tộc mafia , đủ bình tĩnh .
– Chỉ muốn dạy dỗ cô một chút thôi !! Làm người đừng quá tự phụ , đừng nên đụng vào người nên đụng , dù cho cô có gia thế lớn đến đâu vẫn có ngày bị người khác dẫm lên mặt đó !!
– Nói xong rồi chứ ?? xong rồi tôi đi !!
– Ha…..ha………Đâu có chuyện dễ dàng như vậy , chúng ta chưa có chính thức nói chuyện mà .
Anh vẫy tay m bốn tên áo đen tiến đến cùng đánh nhau với 4 tên vệ sĩ , hai cô ả đàn em sợ hãi co rúm lại một góc . Còn chàng thanh niên thì bẻ tay , hào hứng tiến đến “ phụng bồi “ Kyoko Uyên khởi động . Cô ả cũng không phải chỉ có mỗi cái danh xưng , mà thực sự có tài . Thế nhưng chút đó không là gì trong mắt chàng thanh niên giấu mặt kia .
HEY……
HỰ……..
PHẬP…..
BỐP………
Liên tục những tiếng kêu than , quyền cước đấm đá vang lên dồn dập . Với những kẻ râu ria bên ngoài không đáng chú ý thì nên bỏ qua , trong tâm tầm ngắm vẫn là ở giữa gara với Kyoko và chàng thanh niên .Hai người lao vào nhau như những con báo đang săn mồi , vờn nhau rồi tìm cơ hội ra đòn chí mạng , Kyoko đưa ra những cú móc chân đều nhằm chỗ hiểm của anh , nhưng luôn bị anh né được hay phản đòn , cô ta chật vật né trái , phải , mồ hôi tuôn ra như mưa , xem ra cô đã quá khinh địch rồi . Anh cười khẩy , cũng có chút tài đấy , nhưng còn kém xa anh , nếu không phải cô ta may mắn , đến cả móng chân của “ người đó ” cũng đừng mong chạm đến .
Liên tiếp các cú đánh chớp nhoáng xảy ra , đến cả những tay trong nghề như đám vệ sĩ hay đám áo đen cũng phải thán phục , tuy thán phục nhưng không hề quên nhiệm vụ của mình . Chàng thanh niên vừa đánh , vừa cười khẽ trông rất giống trò mèo vờn chuột , đương nhiên anh là mèo , còn Kyoko Uyên đáng thương chính là chuột . Hình như cô ả nhận ra điều đó nên khuôn mặt đỏ bừng một phần là vì mệt , một phần là vì tức giận .
– Cô cũng rất giỏi đó , có thể tiếp được 20 quyền của tôi – Anh nói bằng tiếng Nhật Bản chuẩn .
– Anh biết tiếng Nhật ??- Kyoko có chút ngạc nhiên , chút thất thần đó tạo cơ hội cho anh kết thúc trò đùa .
BỐP……….

HỰ……….
– A…….. …………- Kyoko hét thảm một tiếng rồi ôm ngực ngã mạnh xuống đất .
Nền đất thật lạnh , thật bụi , lúc này ngoài đâu đớn , trong lòng cô cũng từ từ dâng lên một cỗ sợ hãi vô hình , thật đáng sợ , người thanh niên này ………….
– I know Japanese, but Im the Vietnamese .
– Anh ……..- kyoko ôm ngực khó thở nói không ra câu .
– Tôi không phải là người trong gia tộc cô phái đến , càng không phải là người thuộc bang mafia khác.Tôi chỉ đến trả thù chút việc vặt ……..
Anh đứng trên cao , nhìn cô chật vật nằm dưới đất , cười tươi tắn . Kyoko Uyên run lên , nụ cười đó là nụ cười của ác quỷ mà , anh ta…..anh ta thật đáng sợ . Cô không nhớ mình đã gặp qua và gây thù với anh ta khi nào , hoàn toàn không có mà !!
– Anh…….
– Muốn biết tôi là ai sao ?? Hãy nhớ cho kĩ – Anh cười lạnh – Tôi là Anthony Swan .
Anthony cười âm lãnh , phun ra cái tên vàng ngọc của mình . Trong giới thương nhân , anh khá là nổi tiếng với cái danh thấy đầu không thấy đuôi , còn trẻ tuổi nhưng có tài không kinh doanh , ai nghe tên cũng phải nể phục , nhưng rất ít người biết khuôn mặt thật của anh , chỉ biết anh còn rất trẻ , chỉ mới 22 – 24 tuổi . Anh chẳng sợ khi nói cho Kyoko uyên biết tên thật để rồi mang tiếng ông chủ lớn lại đi bắt nạt một nữ sinh trẻ tuổi , bởi vì căn bản chắc chắn cô ta không hề biết chút gì đến danh tiếng của anh đâu . Quả nhiên …….
– Anthony swan ?? Được , tôi sẽ nhớ kĩ tên tên anh , chờ ngày chết đi !! – kyoko ôm ngực , khó nhọc nói .
– Ha…..ha……ha……..- Anthony cười lớn – Ai làm bố mẹ của cô cũng quá thất bại đi ??
Kyoko căn môi , không phải không muốn chửi ầm lên , nhưng ngực cô đau quá , nói lời nào là đau đớn , khó thở , cô không muốn mình phải chịu đau như vậy . Anthony đau phải người dễ dàng gì , cô ta đã đụng đến giới hạn của anh , anh đâu thể đá có một đá đã hả giận , trò hay còn ở phía sau . Anh muốn cho cô ta nếm thử cảm giác bị người ta đặt dưới chân mà dánh , mà sỉ nhục là như thế nào . Chẳng phải cô ta thích đè mặt mà đánh sao ?? Ý tưởng không tồi ………..
Tách ………..Anh búng tay ra hiệu , từ đây hai nữ vệ sĩ áo vest đen xuất hiện , không nói một lời , chỉ cúi đầu chào anh rồi lôi Kyoko sang một góc , mặc cho cô ả chống cự .
– Nhớ …..là phải chăm sóc mặt cho cô ta thật tốt đó !! – Trước khi dời đi , Anthony đút tay túi quần , thản nhiên ném lại một câu .
– A………A……….Dừng tay ……..Dừng tay lại cho tôi …………Á…………….Á……………..
Từng đợt tiếng kêu thảm thiết vang lên như heo bị chọc tiết , vang lên thật chói tai , to dần rồi từ từ yếu đi từng chút , từng chút một theo thời gian . Đến khi tiếng kêu im bặt , hai vệ sĩ nữ mới dừng tay , ống kính chuyển lại gần , quay cận cảnh khuôn mặt của Kyoko Uyên . Qua màn hình máy tính , Nhung che miệng suýt xoa :
– Ngay đến trong mơ tớ cũng chư từng nghĩ cô ta sẽ thảm như vậy !!! Nhưng đã thật !!!
– Thế này thì ngay đến cô ta cũng không nhận ra bản thân mất – Tiểu Long vuốt cằm – Cậu có đau lòng không Diễn ???
Hoàng Xuân Diễn mím môi , không hé nửa lời , lúc này không thích hợp cho cậu bình phẩm , nói một phát là chết luôn !! Thực sự đúng như lời Long nói , Kyoko Uyên thật thảm . Chỉ thấy khuôn mặt cô nàng bầm rập , xanh tím đan xen , xưng húp lên y như cái đầu heo , hai mắt híp lại , sưng mọng , còn có những vết xước loang lổ . Thủy rùng mình tự nhận vết bầm trên mặt mình còn chưa là gì so với khuôn mặt kia . Tay Anthony này ra tay cũng ác thật , chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả !!!!
– Quỷ !!!- Thần Phong vừa tỉnh dậy , vô thức đến bên đám bạn rồi hét thảm một tiếng làm ai cũng giật mình .
– Quỷ cái đầu cậu , Kyoko Uyên đó cha nội !! – Diễn xoa xoa cái tai bị tàn phá của mình .
Tiểu Long chép miệng , nhìn cái mặt của Kyoko Uyên thế kia không biết có dám ra đường trong một khoảng thời gian không nữa . Chỉ mong lần này đủ nặng để dạy cho cô ta một bài học nhớ đời . Mà đúng rồi , còn 4 ngày nữa là đến ngày 31-10 dương lịch . Ở trong bệnh viện chắc Thủy và Phong chưa biết gì đâu nhỉ ??
– Đáng đời ả !!! – Nhung bĩu môi nói , tay cất laptop đi .
– Này …….còn 4 ngày nữa là đến lễ Haloween đấy , các cậu có kịp ra viện không ??- Long vỗ vao Phong , nhìn Thủy hỏi .
– Khoảng hai ngày nữa tớ xuất viện , cô thì sao ???- Thần Phong trở về giường của mình ôm gối nói .
– Hôm đó thì sao ??
– Tối đó nhà trường tổ chức dạ vũ , năm nào cũng vậy . Cậu có tham gia không ??
– Không có hứng thú – Thủy nhún vai .
– Cho cậu cái này – Tiểu Long lấy từ trong túi áo ra một lo dầu .
– Gì vậy ???- Thủy lắc lắc cái lọ nhỏ có nước màu đỏ xong tay .
– Ăn cắp chỗ ông già nhà tớ đấy !! Dùng để xoa lên vết bầm , tan nhanh lắm .
Thủy ậm ờ cảm ơn cậu bạn rồi cất đồ đi , ăn chùa mãi cũng đến lúc cậu ta trả chút phí rồi , nên Thủy chẳng có chút áy náy hay phải suy nghĩ gì khi nhận đồ cả . Bố Tiểu Long làm bên quân sự , cũng hay đến chỗ diễn tập của binh sĩ tập huấn , cũng hay bị thương , có đồ tốt cũng là bình thường thôi . Mỗi tội …..chắc là cậu bạn lấy trộm chỗ bố chứ gì , lát về sao cũng bị đuổi đánh mấy vòng , thôi coi như là tập thể dục vậy .
– Hôm đó là sinh nhật bé Thủy – Thiên Vũ bỗng nói ra một câu gây chấn động toàn ……phòng .
– Cái gì ?? Sao cậu biết ??- Tiểu Long hết nhìn Thủy lại nhìn Thiên Vũ .
– Chị Ngọc Hà nói , bánh vừa rồi là đồ thực tập của chị .
– Vậy thì thế này đi ………- Nhung vuốt cằm .
Sau một hồi suy đi tính lại , xem nhẹ lời nói của nhân vật chính là cô , đám bạn tự quyết định buổi sáng tổ chức sinh nhật cho Thủy tại nhà cô , chiều cùng Nhung đi mua lễ phục và make up . Tối tham dự dạ vũ rồi về Magic House . Thủy ngồi một góc nhin mấy người bọn họ bàn bạc sôi nổi , cô không muốn tổ chức thì họ bàn bạc gì chứ !!! Thế nhưng phản đối vô hiệu lực , đành ngậm ngùi ngồi im buồn bực .Dường như bàn bạc đã xong đâu vào đấy rồi , Nhung mới đến bên Thủy , ngồi im một lát rồi thở dài :
– Tớ đã suy nghĩ rất kĩ …….Là Lọ lem , đương nhiên cậu sẽ cần chỗ dựa dể sinh tồn trong trường . Vậy thì cứ bên tớ đi , trừ những việc quá đáng ra thì cậu là gì tớ cũng ủng hộ .
Thủy có chút ngạc nhiên nhìn thẳng mắt cô bạn , hai người im lặng nhìn nhau , Thủy có thể thấy hình ảnh thu nhỏ của mình trong mắt cô bạn và cả ……sự chân thành trong lòng cậu ấy nữa . Cô không hiểu vì sao bỗng dưng Nhung lại có quyết định như vậy nữa , đầu cậu ấy bị kẹp vào cửa hay là hôm nay có chút ấm đầu ?? Hôm trước có vẻ tức giận và thất vọng vì cô lắm mà , sao hôm nay lại thay đổi vậy ??? Cố gắng tìm chút gì đó qua ánh mắt của Nhung , nhưng vô ích , chỉ có sự chân thành ở trong đó . Thủy không hề phủ định trong lòng mình lúc này hoàn toàn rất mâu thuẫn , cô muốn cho Nhung cùng những người khác tránh xa mình càng xa càng tốt , không muốn làm bạn với ai hết , nhưng khi họ bỏ rơi cô , cô lại oán trách trong lòng . Cô có tư cách gì mà oán trách người ta chứ ?? chình cô đẩy người ta ra xa mình mà . Và rồi khi Nhung nó vẫn sẽ là bạn với Thủy , cô rất vui , nhưng lại lo sợ . Thế này là sao ?? Vừa muốn vừa không , vừa mừng vừa sợ , vừa muốn tránh xa nhưng lại rất muốn lại gần . Cô sắp bị cảm giác mâu thuẫn này dày vò đến chết rồi !!!!
Nhung vẫn ngồi im , mỉm cười chân thành đợi Thủy đưa ra câu trả lời , cô hoàn toàn bị đàu kẹp vào cửa , hay bị bệnh . Vài hôm trước , giữa cô và Tiểu Long – người mà nhặt được điện thoại của Thủy ngày hôm đó có một cuộc nói chuyện nghiêm túc . Cậu đã nói rõ toàn bộ sự thật cho Nhung nghe , cô có chút tự trách vì bản thân cô luôn đa nghi người ta chơi với mình vì tiền chứ không phải vì tình , nhưng cũng trách Thủy nhiều hơn vì khi cô gặp khó khăn , không an ủi lại còn bày ra trò đó làm cô buồn hơn . Nhưng mấy hôm nay bình tĩnh lại , cô nghĩ Thủy có lẽ vẫn có rất nhiều bí mật không muốn ai biết . Cả cô và Tiểu Long đều không thể hiểu nổi những hành động khác lạ mà Thủy làm , nhưng chí ít họ biết , Thủy không hề xấu và không hiểu sao , họ tin chắc cô sẽ không làm hại họ , như vậy là đủ rồi .

– Đừng từ chối lòng nhiệt tình của Nhung nữa , tớ chẳng cần biết tương lai thế nào , thế nhưng chúng ta phải biết tranh thủ cho bản thân chứ !!! – Tiểu Long học tập Thiên Vũ , xoa đầu cô .
– Có thể sao ??- Thủy cúi đầu lẩm bẩm .
– Có thể !!!! – Đồng thanh .
Nhìn những ánh mắt chân thành xung quanh mình , Thủy chợt thấy xúc động khó tả . Khẽ gật đầu , Thủy che đi đôi mắt đã mọng nước của mình , cũng đã đến lúc “ tranh thủ cho bản thân ” rồi . Nàng Lọ Lem cũng nên đi tìm phép màu của riêng mình thôi , bà tiên có lẽ sẽ bỏ rơi cô thôi , nhưng cô sẽ không bỏ rơi bản thân mình nữa !!!
Hai hôm sau , cả Thần Phong và Thủy đều xuất viện cùng một ngày . Sau giờ lên lớp , đám bạn đều kéo nhau đến để đón hai người xuất viện , bố mẹ Thần Phong và thím Duyên đều đến , nhưng Thiên Vũ thì không . Thủy cũng không cho gia đình họ Vũ đến , họ đã đủ bận rồi , việc nhỏ này để cô thu xếp là ổn , cô cũng không phải là trẻ lên ba .
Trong lúc đợi làm thủ tục xuất viện , Thủy và bố mẹ Thần Phong nói chuyện khá thân thiết . Cô và ông Lê đã gặp nhau trong hôm phụ huynh đến trường rồi nên không mấy xa lạ , nói chuyện thêm với bà Lê thoải mái hơn .Thần Phong thỉnh thoảng oán thán vài câu nhưng chẳng ai quan tâm . Bà Lê đặc biệt thích cô , thẳng thắn khen ngoan ngoãn lễ độ .
– Cô ta thì xinh đẹp cái nỗi gì , heo con ấy – Phong khó chịu lẩm bẩm .
– Lẩm bẩm cái gì thế hả ?? Còn không mau dọn đồ – Ông Lê nghiêm khắc lườm cậu con .
Thần Phong bĩu môi phụng phịu dạ một tiếng , tay nháo nhào vớ được đồ gì thì ném luôn vào ba lô . Khi cả đoàn người cùng nhau dời viện , viện trưởng đích thân ra cổng đưa tiễn , chỉ thiếu nước vẫy vẫy khăn tay tạm biệt . Cuối cùng ông cũng tiễn được mấy tiểu tổ tông , tiểu ác ma dời đi rồi . Mà lần này thật may mắn Lê Thần Phong không có vận động nửa đêm trèo tường trốn viện như mọi ngày . Trước khi chia tay tạm biệt , ông bà Lê có mời Thủy trưa nay ghé qua nhà họ dùng cơm coi như mừng cô và Thần Phong ra viện . Thủy cười khách sáo , mấy lần định mở miệng từ chối đều bị Nhung và Tiểu Long lại sang Diễn chặn họng , cuối cùng đành ngậm ngùi đồng ý .
Thần Phong cùng bố mẹ ngồi một xe , còn Tiểu Long lái một chiếc xe mui trần khác chở những người còn lại . Nhà của cậu bạn cách bệnh viện cũng không xa lắm , rất nhanh đã đến nơi.
Thủy đã từng đến thăm nhà của Hoàng Xuân Diễn và giờ là đến nhà Lê Thần Phong . Hai người hai tính cách quả nhiên sẽ ở những ngôi nhà có phong cách khác nhau , nhưng điều Thủy không ngờ là nhà Thần Phong lại có cách bài trí rất đặc biệt , vừa cổ kính lại vừa hiện đại , có nét đẹp của Châu Âu nhưng không đánh mất đi cái truyền thống . Bước qua cánh cổng sắt lớn là một vườn cây cảnh ngay phía trước , hai bên là cây , là cỏ , chỉ chừa lại lối đi , có cả hồ cá đan xen đá cảnh lớn , có những bộ bàn ghế bằng gỗ , bằng đá trông rất đẹp mắt . Lấp ló sau những cây cảnh to lớn lâu năm là một tòa nhà lung linh hiện đại . Ở xa kia , bên cạnh bể bơi rộng lớn với làn nước trong vắt là một ngôi nhà lá nhỏ bé , trông rất lạ mắt , rất hiếm khi có tòa biệt thự nào lại đưa nhà lá vào .
– Quả nhiên không tồi !!- Thủy gật đầu không chút keo kiệt khen tặng .
– Ngôi nhà này một nửa là do Thần Phong thiết kế đấy – Diễn khoác vai Thủy cười nói giới thiệu .
Cô khịt mũi khinh thường đẩy tay Diễn ra , có phải do cậu làm ra đâu mà khen ghê thế , nói qua là do Thần Phong thiết kế là đủ rồi . Bỏ qua cậu bạn , Thủy đi nhanh về phía trước . Diễn gãi gãi mũi xấu hổ đuổi theo . Bà Lê cười vui giải thích , đây là tòa nhà mới xây được hơn 20 năm , khi Thần Phong lên 12 đã biết cầm bút vẽ , thiết kễ , chỉnh sửa , tân trang ngôi nhà cho hoàn thiện hơn , cũng đã 5 năm rồi , tòa nhà cũng theo thời gian mà thay đổi . Nghe vậy , Thủy có chút ngạc nhiên , cũng có chút thán phục Thân Phong , thì ra cậu ta cũng không phải loại công tử nhà giàu chỉ biết phá , còn nhỏ nhưng cũng có chút ít tài năng .
Rõ ràng trước đó Lê Thần Phong có chút giận dỗi khi bố mẹ cậu mời cô đến ăn cơm , cậu phản đối không được nên cố ý bỏ đi trước , giờ nghe mẹ khen cậu trước mặt Thủy lại cố ý đi chậm lại , vênh mặt lên trời tỏ ý “ Ta giỏi lắm đây !! Ta giỏi lắm cơ , mau khen ta đi !!!” . Tiểu Long buồn cười , chế giễu :
– Tiểu Phong yêu quý của nhân loài à …..Đề nghị cậu đi đứng tử tế , nhìn đường nha , cẩn thận vấp té………….
– Á…………………Á………………
Tiểu Long mỉa mai chưa hết câu thì quả nhiên Lê Thần Phong đã vấp phải con mèo vô ý chạy ngang qua , té úp mặt xuống cỏ , mất hết cả mặt mũi , hình tượng . Thủy buồn cười nhưng không nỡ nói gì , coi như không thấy , cô bước qua , tiến thẳng về phía trước . Thế nhưng Diễn thì không , cậu đâu thể bỏ qua cơ hội chế giễu cậu bạn tốt như vậy chứ . Chỉ thấy Diễn ngồi xuống cạnh nơi Thân fPhong ngã m buông tiếng cười “ dâm dê ” kèm theo tiếng tặc lưỡi trêu ghẹo .
– CÚT – Vân xúp mặt dưới cỏ , Thần Phong gầm nhỏ .
Tuy không thấy mặt , nhưng có thể thấy được hai tai và cổ của cậu đỏ bừng , chắc là xấu hổ lắm đây , Tiểu Long không kiêng nể ai mà cười rõ lớn mang theo ý “ mình phục mình quá ” khiến không gian thêm buồn cười .
– Da mặt thật mỏng nha !!! Cậu định nằm đây luôn sao ?? – Tiểu Long nhún nhảy đi ngang qua cậu bạn .
– Chết…………tiệt……….- Tiếng rên rỉ vang đi trong gió .
Ông bà Lê chỉ cười không nói gì , đám Nhung cũng coi như là khách quen ở đây , vì thế nên họ liền chừa không gian cho bọn trẻ , còn bản thân thì dời đi lo việc . Tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi , Nhung kéo Thủy đi khắp nhà một lượt , cho cô chiêm ngưỡng những thứ rất đẹp mắt , Thủy phải công nhận một điều rằng Thần Phong thực sự có tài trong lĩnh vực thiết kế này .
Trước giờ cơm , hai cô nàng có chui vào trong bếp nhưng bị bà Lê đuổi ra ngoài , ai lại để khách săn tay áo làm cơm bao giờ . Hết cách , Thủy và Nhung đành cùng Long và Diễn đánh bài giết thời gian , Thần Phong giận dỗi không chơi , thế mà cứ thỉnh thoảng chen vào một hai câu , khiến người ta khinh thường .
Cuối cùng sau một hồi tranh đấu vật vã trên bàn bài bạc , giờ cơm cũng đến . Nữ giúp việc lịch sự đưa bọn Thủy đến gian nhà lá bên bể bơi . Thực ra mùa thu mà ngồi bên hò bơi ăn trưa có không thích hợp lắm , nhưng Thủy và Nhung đề nghị như vậy vì muốn vừa ăn vừa ngắm cảnh , thử luôn cảm giác ngồi trong nhà lá ….cho nên …..sở thích đánh bay thời tiết mà !! Khi đám Nhung đến , ông bà Lê đã an vị , mà đồ ăn cũng đã được bày ra , trông rất là phong phú . Lạ ở chỗ là mọi thư sđều đặt dưới sàn gỗ bóng , mà người cũng ngồi vòng tròn bên mâm cơn trên sàn gỗ bóng đó , rất có không khí của làng quên Việt , người thân quây quần bên mâm cơm cùng nhau thưởng thức tình cảm gia đình một cách “ dân dã “ nhất .
Thấy đám nhỏ kéo nhau đến , bà Lê kéo Thủy ngồi cạnh mình , trông kìa , bà cười không khép miệng lại được . Thật ra bà và chồng đang rất vui vẻ , đã lâu lắm rồi ngôi nhà này không náo nhiệt , tràn đầy tiếng cười nói như vậy . Nhớ khi xưa , đám Tiểu Long và còn cả Thiên Vũ nữa đều kéo đến đây nghịch ngợm ………..Thôi , không nhớ ngày xưa nữa , nhớ lại thấy buồn , người lớn không hề biết vì sao bọn nhỏ lại trở thành kẻ thù của nhau như vậy , nhưng cũng tôn trọng con em mình , không cho người điều tra , chỉ mong chúng tự trưởng thành , tự giải cứng cáp để đối mặt với mọi chuyện . Lại nhớ lại những điều không vui rồi , bà Lê khẽ lắc đầu cho qua . Đáp lại sự nhiệt tình của người lớn , Thủy đến bên bà lê , ngồi xuống . Mọi người nói chuyện một lát rồi mới đụng đũa , Thủy vẫn lễ phép mời người lớn dùng cơm , Bác Hồ đã dạyr ồi , phải kính già yêu trẻ , những người nào không đáng kính thì ta “ kính ” theo kiểu khác , từ khi còn nhỏ cô đã có thói quen như vậy rồi , không sửa !! Đám Tiểu Long xấu hổ gãi mũi , thu đũa về ngoan ngoãn mời rồi lại ăn , ông bà Lê cười vang .
Quả nhiên là bữa cơm của nhà giàu , món ăn rất phong phú , rất nhiều đồ , đủ dinh dưỡng cần thiết , lại còn đẹp mắt và lạ . Thế nhưng …….ít quá , mỗi đĩa chỉ có một chút , món ăn truyền thống thì còn đủ gắp mấy đũa , chứ đồ ngoại mỗi đĩa bày cứ như èo ăn làm cô ……..ngại ăn .
Vốn chỉ định chơi đến đầu giờ chiều rồi về , ai ngờ bà lê lại nghĩ ra trò nướng thịt . Vậy nên mọi người lại hò reo tổ chức tiệc thịt nướng ngoài trời . Khi không lời cô nói luôn lọt tai một số người , thế nhưng khi cần thì lại bị coi như không khí , nói không ai nghe . Thủy đành bất lực thở dài đồng ý ở lại . Càng về tối , trời càng thêm lạnh , nguwoif ai cũng khoác thêm áo , ở trong một góc vườn nướng thịt , mùi thơm bay đi theo gió lan tỏa khắp nơi . Vừa ăn , vừa nói đùa , uống bia , ngắm sao trời , thích thế còn gì . Chưa bao giờ Thủy tham gia một bữa cơm náo nhiệt đến như vậy , cô sẽ nhớ kĩ hôm nay – một kỉ niệm đẹp .
Ăn no đương nhiên sẽ có trò chơi , đương nhiên ở đây cũng không ngoại lệ . Diễn hò hét mọi người ngồi vòng tròn rồi đặt một vỏ chai bia rỗng ở giữa vòng tròn . Không cần nói nhiều , chắc ai cũng biết luật chơi là gì , thế nhưng Diễn vẫn hào hứng giải thích lại một chút : Lần lượt sẽ có người cầm cái , tức là quay vỏ lon rỗng , đầu vỏ lon chỉ vào ai thì phải trả lời thật lòng một câu hỏi nhà cái đưa ra . Có hai lựa chọn , một trả lời thật lòng , hai là im lặng , nhưng phải kiss người ngồi bên tay phải mình một cái . Vui là chính nên không ai có ý kiến .
Diễn hào hứng đòi quay trước , chẳng ai giành làm gì , cho cậu bạn mở màn vậy . Vỏ chai trong tay cậu bạn quay tít thò lò , đầu vỏ theo vòng quay tới đâu là tim mọi người đập nhanh thêm một nhịp , Thủy cũng không nhịn được mà méo miệng . Diễn hào hứng nheo mắt , chăm chú xem kẻ nào xấu số là nạn nhân dưới ma trảo của cậu đầu tiên . Rất nhanh , vỏ chai quay chậm ..chậm dần rồi dừng hẳn . Mọi người nhìn đầu vỏ chai như một mũi tên rồi chuyển mắt nhìn ứng cử viên đầu tiên “ chết trận ”. Diễn gãi mũi nhún vai , Nhung mím môi trừng mắt , Thủy bật cười ( có tiếng thở phảo ) .
– E…..hèm…….hèm……..- Diễn cười có chút …….xấu xa – Nếu tớ và bố cậu đánh nhau , cậu sẽ làm gì ???
Tiểu Long bật cười vỗ vai Diễn , câu hỏi củ chuối như vậy cũng chỉ có kẻ đầu óc như Diễn mới nghĩ ra được . Vừa ngu ngốc vừa ………độc !!! Nhung bĩu môi khinh thường nhìn Diễn rồi quay sang bên phải mình – nơi mà Thủy đang “ đóng quân ” . Ngửi thấy mùi nguy hiểm , Thủy vận dụng cả đầu lân xtay , đầu thì lắc mà tay thì khua loạn xa tỏ ý “đừng làm bậy “ . Nhung lại càng thêm khinh bỉ nhìn cô , mở miệng chậm dãi nói :
– Gọi cảnh sát !!
– Hả ??- Đồng thanh .
– Cách giải quyết của tớ là …..gọi cảnh sát !!
– Ồ !!!! Quá tàn nhẫn !!- Lại đồng thanh .
– Ê…..Ê …Cấm phê bìn à nha !!- Nhung chỉ tay , phồng má đe dọa lũ bạn rồi lại xoay vỏ chai .
Chiếc vỏ theo quy luật quay tít , lân fnayf dừng ngay trước mặt của bà lê . Một lần nữa Nhung méo miệng , ra câu hỏi nào bây giờ ??? Gãi trán , Nhung hỏi :
– Cô ơi , ngày xưa bác trai theo đuổi cô hay cô theo đuổi bác trai ạ ??
Câu hỏi đưa ra khiến đám trẻ nhìn chằm chằm hai vị phụ huynh đang ngồi cạnh nhau làm họ đỏ bừng mặt . Bà Lê ho khan , trồn trong ngực chồng , trả lời rất nhỏ :
– Là cô……….theo đuổi !!
– Ồ !!- Đồng hanh cười – Rất oai phong nha !!!
Đùa nhau một lát , bà Lê nạt lũ trẻ chán đi rồi vớ đại vỏ chai , quay . Thủy che mặt rên lên “ Không phải chứ !!!” . Trốn được một lần nhưng đâu trốn được lần ba , cô ngậm ngùi đón chờ câu hỏi . Bà Lê cười hắc hắc , trời giúp bà à nha :
– Giữa Lê Thần Phong và Trần Thiên Vũ , con thích ai hơn ???
– Đều đáng ghét như nhau – Dường như ngay lập tức , Thủy trả lời .
– Là ai ??
– Uhm……….
Thủy cố ý kéo dài giọng , mọi người nhìn cô chăm chú , căng tai lên mà nghe câu trả lời . Thần Phong cũng không ngoại lệ , dường như cậu cảm nhận thấy bản thân rất muốn biết câu trả lời , tim bất giác đập liên hồi .
– Là ai ?? Nói mau nha !!- Nhung kéo tay Thủy thúc giục .
– Ừ thì có lẽ là …….Thiên Vũ !!- Thủy thật thà nói .

Tiểu Long bật cười lớn , mắt như vô ý mà cố ý nhìn thằng bạn ngồi kia . Thật buồn cười mà , Diễn cũng nhe cái răng khểnh ra trông rất là muốn ăn đạp . Ông bà lê nhìn con trai cười tươi , con à , cần cố hắng thêm rồi ! Thiên Vũ nhìn mọi người không chút giấu giếm “ trần trụi ” chế giễu mình mà phát hỏa :
– Tên trứng thối đó có gì hơn tôi chứ ?? Cô bị ấm đầu hay sao mà chọn hắn ??
Thủy bĩu môi khinh thường không thèm để ý , tay quay vỏ chai , nạn nhân lần này lên sàn là …….Tiểu Long . Nụ cười cậu bạn nhạt dần , nhạt dần rồi tắt ngúm . Trời phạt đây mà !!!!
Tiểu Long méo miệng nhìn Thủy , đón chờ câu hỏi của cô nàng …………..như cái kiểu sắp hi sinh vậy . Thủy nhìn Long trầm ngâm rồi cười tươi , hỏi một câu rất quen thuộc nhưng có thể là rất khó trả lời :
– Cậu đã , đang yêu hoặc thích ai chưa ???
– Cậu thật muốn biết sao ??- Long nheo mắt cười cười nhìn cô .
– Ừ !!! – Cô gật đầu khẳng định .
– Vậy thì tớ sẽ chịu phạt , cho cậu tò mò đến chết !! – Long cười khà khà .
Cậu bạn cười tà ác từ từ nhìn người ngồi bên tay phải của mình . Da đầu Hoàng Xuân Diễn run len , sống lưng lạnh buốt mà toàn thân thì cứng dờ , Diễn cùng nhìn Long rồi mếu máo khóc thét , xua tay loạn xạ .
– Đừng qua đây !! Đừng ………..
– Hà ……hà…………Tiểu Hoàng Hoàng , đến đây cho bổn công tử hôn cái nào !!!!!! – Long nhanh tay túm lấy Diễn đè lại không cho chạy .
– KHÔNG……….
Mặc cho Diễn có giãy giụa , xua đuổi , phản đối thế nào đi chăng nữa thì Tiểu Long vẫn cứ cúi đầu , hôn cái chụt rõ kêu lên má cậu bạn , làm Diễn trợn mắt , hóa đá ngay tại chỗ .
– Eo ……ôi ………Gớm chết đi được !!! – Long đẩy Diễn sang một bên , la lên rồi dùng bia xúc miệng .
Mọi cười ôm bụng cười đau ruột , cười ra nước mắt , Thủy bội phục dũng khí của Tiểu Long và thương hại Tiểu Hoàng Hoàng vô tội . Trên cao , vài vì sao lấp lánh , lấp lánh như mỉm cười góp vui với đám bạn đang nổi loạn ở phía dưới . Mặc cho tiết trời thêm lạnh , đám Thủy vẫn cứ ham chơi , kéo sát áo vào người , tiếp tục hò hét . Vỏ chai trong tay Long lại quay theo vòng , và dừng ngay trước mặt Thần Phong , cậu bạn vỗ trán tỏ rõ nỗi niềm bức xúc . Tiểu Long bớt đi vẻ cợt nhả , nhìn sâu vào mắt cậu bạn , nghiêm túc hỏi :
– Lê Thần Phong …….Ngoài PHẠM NHƯ TUYẾT , cậu có ý định tiếp nhận người con gái khác không ???
Thần Phong trầm ngâm nhìn Tiểu Long như thể muốn biết vì sao cậu bạn lại hỏi điều này , trong một cái không khí vui vẻ thế này , bất chấp sẽ làm mất vui ??? Tiểu Long vẫn khuôn mặt đó , nhưng ánh mắt lại có thêm vài phần nghiêm túc . Không hiểu sao , khóe mắt Thần Phong , và cả Tiểu Long nữa , cũng đều liếc trộm Thủy , nhưng chỉ nhìn trong giây lát , không ai kịp phát hiện . Còn Thủy thì chẳng hề quan tâm , cô chỉ biết có vẻ như cái câu hỏi vừa rồi làm không khí vui vẻ mất hẳn đi . Ông bà Lê nhìn nhau , ông Lê khoa lưng vợ an ủi , nói nhỏ điều gì đó .
– Ngoài cô ấy , không ai khác !!! – Im lặng một lát , Thần Phong nói , giọng điệu khăng định .
Hầu như chẳng ai cười đùa nữa , Thủy có biết cái quái gì đau , nên không nói gì , im lặng theo dõi diễn biến tiếp theo . Diễn gãi đầu , hết nhìn Long lại nhìn Phong khó xử . Nhung khẽ trách :
– Long , đang vui sao cậu lại hỏi vậy ??
– Không có gì !!- Long lắc đầu .
Thật ra là “ có gì ” đó !! Phạm Như Tuyết sắp đi du học về rồi . Cô ta đã liên lạc với riêng cậu trước , thật nực cười khi cô ta lại đi xin cậu tha thứ . Cô ta có tư cách nói lời xin lỗi sao ??? Và hai từ xin lỗi quý giá của cô ta không nên dành cho cậu . Tiểu Long hoàn toàn không muốn cô ta trở lại , một lần nữa xuất hiện phá rối tình cảnh trước mắt nữa , nó đã đủ rỗi răm rồi , thù hận đã đủ sâu rồi , cậu lạnh lùng buông lời cảnh cáo . Nhưng cậu biết ………có lẽ lời cảnh cáo đó sẽ vô dụng thôi . Hơn hai năm trước , cô ta gây ra tai họa rồi nhẫn tâm xoay lưng dời đi , bỏ lại một cục diện rối răm , giờ còn định quay về phá hủy chút giao tình còn sót lại giữa hai người đó sao ?? Lê Tiểu Long cậu tuyệt đối không để điều đó xảy ra lần thứ hai , một lần là quá đủ rồi !!
Đưa mắt nhìn Thủy , Tiểu Long thoáng do dự , có nên đẩy cô ấy vào trong vòng xoáy này không ?? Cậu có thể nhìn ra , hai xoáy nước mà cậu luôn cố gắng kiểm xoát , cố gắng không cho chúng va chạm gây thương tích cho nhau bao lâu nay từ khi cô xuất hiện , đã không còn quay mạnh nữa , cậu rất khó khăn mới tiếp cận được cùng lúc cả hai xoáy nước , nhưng cô thì không , vô tình mà lại có thể khiến cho chúng thỉnh thoảng hài hòa một cách đáng ngạc nhiên . Mặc dù có chút đổi thay , nhưng liệu cô có đủ năng lực hóa giải sự hung hãn của hai xoáy nước này không ??? Và liệu cậu có thể tin được ở co cũng như năng lực của cô ????
Thủy ngồi im , không tỏ thái độ gì , làm như ngắm sao , nhưng không có nghĩa là cô không nhìn ra ánh mắt của Tiểu Long nhìn mình có chút khác lạ . Đôi mắt của cậu rất đẹp , nhưng trong khoảng khắc này , nó không còn chứa sự thuần khiết nữa , mà có chút giận dữ , quyết tâm , toan tính , đau lòng rồi lại giãy giụa . Đôi mắt ấy thay đổi thật nhiều trạng thái khiến thủy không hiểu được cậu nhìn cô như vậy là có ý gì ??? Cùng có thể cậu nhìn cô nhưng tâm trí lại nhớ đến ai đó thì sao ?? Cô mặc kệ , tốt nhất coi như không thấy , không biết .
Một cơn gió đêm thổi qua , làm bay vài góc áo khoác , tóc của từng người cũng đung đưa theo gió , ngoài lạnh mà trong lòng cũng lạnh dần , có lẽ trò chơi đến đây là kết thúc được rồi .
– Có thể …….. ẹ biết Phạm Như Tuyết gì đó ……là ai không ?? – Bà Lê gượng cười hỏi .
– Mẹ !!! – Thần Phong khó chịu kêu lên , cậu không cho phép bất cứ ai quên cô ấy . Nhất bố mẹ mình .
– Mẹ thật không nhớ mà – Bà Lê tỏ vẻ vô tội nói .
Thực ra bà nhớ , nhớ rất rõ ấy chứ , bà nhớ và hai năm trước , con trai bà hầu như ngày nào cũng nhắc , cũng khen cô bé đó . Bà cũng đã gặp cô bé vài lần , cử chỉ , hành vi cũng rất lễ phép , khuôn mặt cũng rất xinh xắn , đáng yêu . Nhưng hơn cả những điều đó , thứ mà khiến bà nhớ về Tuyết nhất là cảm nhận của riêng bà : Bà không thích cô bé Phạm Như Tuyết .
Lại thêm một đợt gió lạnh nữa , Thủy rùng mình , vội đứng dậy xin phép ra về . Sau một hồ chào hỏi “ thâm tình ”, cuối cùng cô cũng được “ thả ” về nhà , nhưng lại đeo thêm cả Hồng Nhung nữa , cô bạn nài nỉ ngủ cùng cô ghê quá , biết công phu dính người của cô bạn lợi hại thế nào rồi đó , Thủy đành bất lực đồng ý . Ông bà Lê xách cổ cậu con trai ra tận cổng tiễn Thủy và Nhung về , còn tận tình cho xe riêng nhà họ đưa hai nàng về nhà . Long và Diễn do uống bia nhiều mà trời cũng đã khuya nên bị giữ lại . Khi xe riêng nhà họ Lê chuyển bánh , Thần Phong tức tối bỏ lại một câu rồi vô nhà trước , một câu than rất nhỏ nhưng không ít nguời nghe thấy : “ Tại sao ngày xưa bố mẹ không lo lắng cho Tuyết như vậy chứ !!” Ông bà Lê nhìn nhau rồi khoác vai đi vào nhà , Diễn nhún nhảy đi theo sau . Tiểu Long nhìn bóng xe đã mất hút rồi nhìn trời thở dài , là khói trắng lan tỏa không gian đêm tối . Diễn đi trước quay đầu vãy tay gọi một tiếng cậu bạn mới vội bước theo .
Hôm sau như thường lệ , Thủ lại đến lớp , cô có chút giật mình khi thấy không khí Haloween tràn ngập khắp trường , đi đâu cũng nghe bàn tán về đêm dạ vũ và trang phục . Thỉnh thoảng ở sân trường sẽ có xe tải nhỏ chở đến những dụng cụ lỉnh kỉnh đến rồi đi . Ngạc nhiên nhưng chỉ là một chút thôi , không hề có thích thú hay tò mò , nên Thủy cũng chẳng để ý lắm , Nhung thấy sự thờ ơ của cô thì liên tục kêu la nhàm chán , Thủy nhún vai bó tay .
Không quan tâm , nhưng bên cạnh có một cô bạn thích náo nhiệt , miệng nói liên tục bên tai , nói mãi thì cũng lọt vào tai Thủy chút ít . Ừ thì…..đêm dạ vũ hôm đó , Trường THPT Sao Mai sẽ đón một vài vị khách ghé thăm . Thủy bỏ qua thông tin có khách đến , vì ai đến cũng mặc kệ , cái cô có chút để tâm là có thể tối đó “ người kia “ sẽ ra mặt , cuối cùng cô cũng gặp được rồi !!
Ngồi trong lớp chống cằm , Thủy đảo mắt nhìn Nhung mà bất lực , lúc nào cô bạn cũng trông thật bận rộn , quay ngang quay ngửa cứ như con sâu đo . Nhung thật bận rộn nha , cô bạn vừa phải lo cho hôm dạ vũ , vừa phải lo cho sinh nhật của Thủy cùng ngày , mặc dù cô đã bảo không cần tổ chức sinh nhật làm gì ệt nhưng Nhung lựa chon không thèm nghe lời cô , vẫn cứ cùng Long , Diễn bàn bạc . Ờ thì thôi , mặc kệ , muốn làm gì thì làm , Thủy không thể ngăn cản rồi .
Một ngày rưỡi cứ thế bìn yên trôi qua . Tối hôm đó …..
Reng……..reng……..reng……….
Thủy đang nhìn máy tính trong phòng sách đến ngẩn người thì điện thoại chợt kêu lên . Cô giật mình nghe máy , trong lòng không khỏi run lên :
– Thưa mẹ , con nghe máy !!
– “ Tình hình ở chỗ con thế nào rồi ??”
– Dạ , đã có chút tiến triển rồi ạ !!
– “ Con không hề qua lại với lũ nhà giàu kia đấy chứ ??”
– Vâng………..
– “ Con chỉ còn hai thàng , mau kết thúc để trở về nhà đi !!”
Luôn như vậy , mẹ cô luôn nói đủ và không bao giờ thừa một chữ , đó là phong thái quen thuộc của bà , của một người phụ nữ cao quý . Với bà , không cần những thứ như là tình cảm mẹ con thân thiết , vừa đủ là tốt rồi . Cái “ vừa đủ ” đó sao mà lại đáng ghét đến như vậy chứ !!! Với bà , quan tâm đến sức khỏe hay cuộc sống thường ngày của con gái mình , dường như là làm mất đi thời gian của bà – một người phụ nữ luôn bận rộn đó . Nghĩ mà cô chợt thấy chua xót hẳn , lòng cũng lạnh dần . Cuộc trò chuyện của hai mẹ con từ xưa đến nay luôn đơn giản như vậy , đơn giản đến mức khiến đứa con như cô đau lòng , đã biết như vậy , cô còn trông chờ điều gì nữa đây ??? Chờ một câu hỏi “ Con khỏe không ??” hay “ Con ở đó sống tốt chứ ??” từ ai kia sao ?? Cô trở nên ngây thơ như vậy từ bao giờ vậy ???
Cuộc gọi nhanh kết thúc , ném máy sang một góc bàn , Thủy mệt mỏi dời khỏi phòng sách , lòng cô lúc này thật nặng nề !! Đứng nhìn màn đêm qua cửa sổ trong phòng ngủ , cô thở dài . Thời gian 100 ngày mẹ cô ra hạn đã trôi qua 31 ngày rồi . Ba mươi mốt ngày trôi sao mà thật nhanh , tựa như gió thổi mây bay . Không !!! Nhất định cô không thể để 61 ngày còn lại trôi đi một cách vô ích như vậy được , cô không thể dời đi mà chưa thể làm gì – như thế thật thất bại .Có lẽ sau đêm nay , cô cần đẩy nhanh kế hoạch của mình , thu chân về trước khi lún quá sâu vào vũng lầy tình cảm đầy sức hút kia, cô tuyệt đối không được phép cho bản thân do dự nữa , trước kia cô không vô dụng đến như vậy !!!!
Lặng mình trong không gian yên vắng , Thủy bỗng bật cười – một nụ cười tự giễu . Cô cứ nghĩ bản thân sẽ rất nhanh giải quyết được rắc rối và rồi xoay lưng dời đi không một chút lưu luyến . Thật không ngờ …………….có lẽ sau này cô phải cần một quãng thời gian để bình tâm lại đây !!
Đêm đã khuya lắm rồi , tại Magic House , ngọn đèn cuối cùng trong quán cũng đã vụt tắt . Đã đến lúc đóng cửa quán rồi . chị Ngọc Hà kiểm tra khóa cửa lần cuối cùng , xác định không còn gì bỏ quên mới yên tâm cầm giá nến đi lên lầu .
Leng…….keng……….keng……..Leng……..keng………..
Bỗng những chiếc chuông bạc nhỏ xíu đung đưa , tạo nên những tiếng kêu thật nhỏ . Bước chân của chị Ngọc Hà dừng lại một chút rồi lại bước tiếp , khóe miệng bỗng hiện ra một nụ cười nhạt . Chuông bach nhỏ vẫn cứ đung đưa , tạo ra tiếng kêu thật hay . Nhưng…….không có gió , chuông vân xrung . Liệu rằng có phai rthuws gì đó đang châm fchaamj chuyển động hay đổi thay trong vô hình ?? Quả nhiên có biến !!
Trên trời cao , dải ngân hà vẫn cứ đẹp như vậy , những ngôi sao lấp lánh ……..lấp lánh………..Ôi !! Một ngôi sao băng bay ngang qua bầu trời ……………mang theo điều ước của ai đó chăng ??? Hay là mang đến cho ai đó điều diệu kì đã đánh mất ????


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.