Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Mèo – Chương 83: Mỗi ngày đều được ăn ngon
Lý Cẩu Đản ôm cái bánh kẹp, đứng ở cửa khu nhà bất lực khóc ra thành tiếng.
Lý Khoa – kẻ đầu têu làm nó khóc thì lại chẳng lo lắng chút nào, đang là giờ cơm, ở cửa khu nhà chỉ có một bác gái và quầy bánh kẹp, Lý Cẩu Đản khóc lớn đến mức nào cũng sẽ không có ai bưng bát cơm đi ra nhìn cả.
Vì vậy, Lý Khoa bắt đầu tùy ý bắt nạt Lý Cẩu Đản.
“Con nhìn xem, nửa cái bánh kẹp trong tay ba có hai quả trứng nè.”
Lý Cẩu Đản nức nở khóc một lúc, hai mắt đẫm nước mắt mơ hồ nhìn về phía bánh kẹp thơm nức tỏa ra hương vị của trứng gà.
“Nhưng mà…”
Lý Khoa đẩy gọng kính trên sống mũi, nghiêm túc nói: “Xuất phát từ việc gần đây con tham ăn lại lười làm, hơn nữa ỷ có ba Ôn, mẹ Ôn và anh Ôn Cẩm chống lưng cho con nên không chịu phối hợp với ba và mèo Kha một chút nào, còn tùy tiện làm ra những hành động xấu xa làm xấu đi hình ảnh tốt đẹp của mèo Kha trong lòng cha mẹ cô ấy. Giờ phút này ba trịnh trọng tuyên bố, phần bánh kẹp cho thêm hai quả trứng này của con, ba sẽ tịch thu sung công.”
Lý Cẩu Đản như gặp phải sấm sét giữa trời quang, trái tim con mèo nhỏ của nó điên cuồng gào thét, vẻ mặt giống như phải chịu đả kích vô cùng lớn.
“Còn nữa…” Lý Khoa liếc mắt nhìn sắc mặt của nó, hạ thấp giọng nói tiếp: “Không chỉ không có phần bánh kẹp bỏ thêm hai quả trứng, mà bánh crepe xoài nghìn tầng thêm dâu tây của con cũng bị mất luôn.”
“Meo ngao!”
Trong lúc phản đối, Lý Cẩu Đản phát ra tiếng của người hành tinh meo meo.
Lý Khoa híp mắt cười, không e ngại sờ vào đầu Lý Cẩu Đản, vuốt tóc dỗ dành nó, tiếp tục nói: “Nhưng sự việc cũng không phải không có cơ hội thay đổi.”
Lỗ tai Lý Cẩu Đản nhúc nhích, trong mắt tràn đầy mong đợi nhìn túi bánh kẹp chiên trong tay Lý Khoa.
“Mẹ của Ôn Kha cũng rất thích mèo nhỏ chăm chỉ, sau khi trở về con đã biết phải làm như thế nào chưa?”
“… Biết rồi ạ.” Lý Cẩu Đản rũ mắt, uể oải ỉu xìu trả lời Lý Khoa.
“Vậy cụ thể là con phải làm cái gì?”
Lý Cẩu Đản gập ngón tay, đếm từng đầu việc: “Giống như bạn nhỏ nghe lời ngoan ngoãn trong ti vi đó, không ngủ nướng, tự giặt quần áo, tự gấp chăn màn, thích sạch sẽ, nói chuyện lịch sự, còn phải chủ động giúp đỡ cha mẹ làm việc nhà hàng ngày.”
Lý Khoa sờ vào đầu nó, cũng hứa hẹn nói: “Đương nhiên nếu con có thể làm được hết những việc đó, mỗi ngày ba đều sẽ mua cho con bánh kẹp hai trứng và bánh crepe xoài nghìn tầng cho thêm dâu tây.”
“…”
Lý Cẩu Đản gật đầu như gà con mổ thóc, hăng hái ngẩng cao đầu vỗ tay thề với Lý Khoa.
“Còn nữa,” Lý Khoa nhìn xung quanh một vòng, bác gái bán bánh kẹp ở bên kia đường đã nhìn chằm chằm bọn họ từ rất lâu rồi, anh lôi kéo Lý Cẩu Đản đi vào một góc khuất, nhẹ giọng nói: “Ba cầu hôn mèo Kha thành công rồi, con nhớ kỹ khi ở trước mặt ba Ôn mẹ Ôn phải tăng độ thiện cảm cho ba. Ba chuẩn bị nói cho bọn họ biết tin tức này trước khi bọn họ quay về.”
Nói xong, Lý Khoa nhét nửa cái bánh kẹp cho thêm hai quả trứng vào tay Lý Cẩu Đản, Lý Cẩu Đản cắn một miếng, hạnh phúc và thỏa mãn nheo nheo mắt.
Lý Khoa nhìn bộ dạng tham lam chỉ biết chăm chăm vào ăn của Lý Cẩu Đản, đối với việc nó có thể tăng được thiện cảm hay không thì anh cũng không có nắm chắc, Ôn Cẩm bên kia… Thôi bỏ qua đi.
Anh trai không đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào khuê nữ thôi.
Lý Khoa tự cổ vũ ủng hộ cho mình, cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn còn phải cố gắng.
Mẹ Ôn quét tước, dọn dẹp nhà bếp xong, cởi bỏ tạp dề ra chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, ngước mắt lên đã thấy hai cái va li hành lí to để trong phòng khách.
“Ba nó ơi, đến giúp tôi một tay đi.”
Ba Ôn đặt điều khiển ti vi xuống, đứng dậy giúp mẹ Ôn xách hai cái va li.
Hai cái va li vô cùng nặng nề, ba Ôn nhấc lên lần đầu tiên còn không nhấc lên được, phải gồng gần nổ phổi mới lấy đủ sức lực để nhấc nó lên trên mặt thảm đằng trước ghế sô pha, khi đặt xuống hai tay cũng tê dại.
Ba Ôn đập tay: “Không biết Tiểu Lý mua thứ đặc sản gì, cái va li này nặng như đá tảng vậy.”
“Có lẽ bánh ngọt gì đó thôi, mấy thứ này cũng khá nặng.”
Mẹ Ôn kéo khóa mở va li ra, bên trong xuất hiện một đống đồ hộp được xếp ngay ngắn.
Ba Ôn mở một chiếc va li khác ra, một đống đồ hộp xếp ngay ngắn đầy nửa va li, nửa kia đặt mấy thứ đặc sản linh tinh và vương miện rất nhỏ gắn đầy pha lê màu hồng phấn.
Hai ông bà liếc mắt nhìn nhau: “…”
“Mở cũng mở ra rồi, thu dọn lại đi.” Ba Ôn cầm một hộp đồ hộp lên, đọc chữ nước ngoài bên trên, sau đó vui vẻ: “Bên trên không phải viết bằng tiếng Anh, tôi chỉ đọc được chuỗi ngày sản xuất.”
Mẹ Ôn ho nhẹ một tiếng nói: “Tây Đường ở Ô trấn từ bao giờ lại còn sản xuất những đồ hộp thức ăn như thế này…”
Ba Ôn giúp mẹ Ôn lấy hết đồ hộp trong thùng hành lý ra, đặt lên bàn trà, khi đụng đến vương miện màu hồng phấn, tay ông hơi dừng lại một chút, sau đó nói: “Lý Khoa cũng rất nuông chiều mèo, bà nhìn vương miện nhỏ được làm theo yêu cầu này.”
Mẹ Ôn cầm vương miện lên, trợn mắt nhìn ba Ôn, cẩn thận ước lượng trọng lượng của vương miện và pha lê màu hồng phấn gắn ngay ngắn bên trên, không đồng ý nói: “Không thể là cho con gái mình được sao?”
“Nhỏ như thế này.” Ba Ôn vươn bàn tay ra ước lượng kích thước: “Có thể đeo vào đâu được chứ? Chắc chắn là làm cho mèo.”
Hai người giằng co vấn đề liên quan đến vương miện một lúc lâu, Lý Khoa xách theo hai bọc thức ăn về nhà, một chân vừa mới bước vào phòng khách, ánh mắt hai ông bà đã “vèo vèo” nhìn sang.
“… Sao thế ạ?”
Mẹ Ôn nâng vương miện nhỏ lên, chất vấn: “Tiểu Lý này, vương miện nhỏ này cháu làm cho mèo hay là cho Kha Kha vậy?”
Lý Cẩu Đản từ đằng sau Lý Khoa ló đầu ra, trong miệng còn ngậm bánh kem nhỏ, miệng không rõ nói: “Làm cho mèo Kha ạ.”