Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Mèo – Chương 82: Em muốn hai quả trứng
Lái xe xuống tầng ngầm, Lý Khoa kéo hai va li hành lý nặng trịch từ sau cốp xe ra.
Du lịch ở gần nên hành lý mang theo nhẹ nhàng, đơn giản, mẹ Ôn ra ngoài chỉ xách theo một ba lô nhỏ, bà không khỏi nghi ngờ: “Chúng ta ra ngoài đâu có mang theo nhiều đồ đạc như vậy nhỉ?”
“Đây là đặc sản mà cháu và anh hai mua ở bên kia, đợi lát nữa về nhà cháu sẽ sắp xếp lại, đợi khi bác và bác trai về thủ đô sẽ gửi một ít về cho hai bác ăn.”
Nhìn Lý Khoa ôm va li hành lý từ sau cốp xe ra, mệt đến thở hồng hộc, mẹ Ôn vỗ vào vai ba Ôn, hớn hở nói: “Cái va li này trông có vẻ nặng lắm, để bác trai cháu giúp cháu đi.”
Lý Khoa nhét mèo Kha vào trong túi vận chuyển mèo, khoác vào người rồi kéo va li, từ chối: “Cháu tự mình kéo là được rồi ạ, thật sự không nặng lắm, nếu không cháu đã không kéo được. Ba lô mà bác và bác trai đang đeo trên người cháu cũng có thể đeo giúp ạ.”
“Chàng trai tốt.” Ba Ôn vỗ lên vai Lý Khoa hai cái, cười nói: “Bác còn chưa đến tuổi không kéo được đồ, thấy cháu kéo hai cái va li cũng quá sức, để bác kéo phụ một cái cho.”
“Không được không được.” Lý Khoa vừa mới lấy được trái tim của mèo Kha, cầu hôn thành công, bây giờ vô cùng ân cần niềm nở với ba Ôn mẹ Ôn thôi. Anh vẫn hơi chột dạ, sao dám để ba Ôn đến kéo va li chứ. Anh vội vàng kéo va li đi đằng trước: “Phía trước đã là thang máy rồi, cũng chỉ còn mấy bước chân thôi mà.”
Mấy người cười nói đi về phía trước, đoàn người đi vào thang máy quay về nhà, Lý Khoa vừa định kéo va li vào trong phòng khách, mẹ Ôn ở bên kia mở tủ lạnh nhìn thoáng qua, nói: “Trong tủ lạnh không còn đồ ăn tươi sống nữa, đợi lát nữa Tiểu Lý cháu đi ra chợ với bác. Hai ngày nay cháu và Kha Kha chạy ngược chạy xuôi theo hai bác cũng mệt mỏi rồi, bác sẽ nấu một bữa ăn ngon đãi các cháu nha.”
“Vậy quả là cháu có lộc ăn quá, trước đây Tiểu Kha vẫn thường xuyên nói với cháu về tay nghề nấu ăn của bác.”
“Người trẻ tuổi nói chuyện ngọt như đường vậy.” Mẹ Ôn vui tươi hớn hở lấy đồ ăn chưa ăn hết được đặt trong tủ lạnh trước khi đi dọn ra bàn, “Cháu hỏi Kha Kha xem tối nay muốn ăn món gì.”
Lý Khoa tìm kiếm xung quanh mà không thấy Lý Cẩu Đản, anh bước vào phòng khách nhìn, nhỏ giọng nói: “Cẩu Đản ơi, em ở chỗ nào vậy?”
Mèo Kha nhảy xuống từ nhà cây cho mèo, dùng móng vuốt cào nhẹ vào chân của Lý Khoa rồi nghiêng mình lách vào sau cánh cửa phòng ngủ cho khách, thấp giọng nói: “Lý Cẩu Đản đang ngủ ở ghế phó lái đó, mấy người quên nó trong xe rồi.”
“…!”
Lý Khoa vỗ mạnh lên đầu mình, vừa lấy điện thoại ra giả vờ đang gọi điện thoại rồi chạy từ phòng ngủ cho khách ra ngoài, vừa lớn tiếng nói: “Được được được, bây giờ anh sẽ xuống ngay, em ở bên dưới đợi anh rồi cùng mang lên.”
Mẹ Ôn buộc tạp dề thò đầu ra từ phòng bếp: “Tiểu Lý à, cháu định đi đâu vậy?”
Lý Khoa giơ điện thoại trong tay lên, vừa đi vừa nói: “Tiểu Kha đang ở dưới tầng đợi cháu, cô ấy nói muốn cùng đi mua thức ăn với cháu, để bác và bác trai ở lại trong nhà nghỉ ngơi một lát.”
“Tại sao con bé này lại đột nhiên lại chăm chỉ như vậy chứ?”
Mẹ Ôn lầm bầm mấy câu, xoay người quay lại nhà bếp.
Thấy che giấu trót lọt, Lý Khoa thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt điện thoại di động đi thang máy xuống dưới hầm để xe.
May là Lý Cẩu Đản bị mọi người bỏ quên trong xe vẫn đang say giấc nồng, không phát hiện ra tất cả mọi người đều đã xuống xe đi về nhà rồi, cũng may là Lý Khoa chạy đến kịp thời, nếu không đợi đến khi Lý Cẩu Đản tỉnh ngủ, phải đối mặt với tầng hầm tối đen không một bóng người, chẳng phải sẽ để lại nỗi ám ảnh không thể xóa mờ trong trái tim nhỏ bé của nó sao?
Trái tim lo lắng của Lý Khoa bắt đầu thả lỏng, anh mở cửa xe lắc nhẹ Lý Cẩu Đản, nhỏ giọng nói: “Cẩu Đản mau dậy đi, chúng ta về đến nhà rồi.”
Bị gọi dậy từ trong giấc ngủ nồng nàn, Lý Cẩu Đản vô thức nhếch miệng nhe răng đe đọa, sau đó chép miệng, ôm cánh tay Lý Khoa thuận thế ngủ tiếp.
Lý Khoa dùng cánh tay còn lại vỗ lên mặt Lý Cẩu Đản, dỗ dành nói: “Ba và mèo Kha cùng đi mua bánh kem vị dâu tây mới…”
Mũi Lý Cẩu Đản động đậy, lè lưỡi liếm mép một vòng.
“Bánh crepe xoài nghìn tầng nhỏ, bên trên còn gắn thêm một vòng dâu tây, rắc thêm một chút vụn hạnh nhân ở bên trên, hương vị rất ngon đó, ba và mèo Kha đi ăn đây.”
Lý Cẩu Đản lau khóe miệng thèm đến mức nhỏ nước miếng, dụi mắt nhìn Lý Khoa, làm nũng nói: “Con muốn ăn bánh kem nhỏ!”
“Chúng ta phải đi ra chợ trước đã, dọc đường về sẽ mua bánh kem nhỏ cho con nhé.”
Lý Cẩu Đản nuốt nước bọt sắp chảy ra khỏi miệng, ngoan ngoãn tháo dây an toàn, xuống xe, đi theo Lý Khoa.
Nhưng mà, Lý Khoa chưa bao giờ dẫn Lý Cẩu Đản ra ngoài một mình đã đánh giá thấp sự cám dỗ của thức ăn đối với nó.
Vừa mới ra khỏi cổng khu nhà, ở phía bên kia đường, một bác gái bày ra quầy bánh kẹp đủ loại đã dùng hương thơm hớp hồn của nó.
Nhìn bước chân Lý Cẩu Đản như đi trên mây, hai mắt sáng lên, mục tiêu rõ ràng là chạy đến phía bên kia đường, Lý Khoa chợt cảm thấy nhức đầu, tiến lên giữ chặt Lý Cẩu Đản, dỗ dành nói: “Con đứng chỗ này chờ ba, ba đi sang đó mua cho con.”
Lý Cẩu Đản chớp mắt, duỗi ngón tay ra hiệu, hưng phấn nói: “Hai quả trứng!”
“Một quả thôi.” Lý Khoa bẻ một đầu ngón tay của nó xuống, lạnh nhạt vô tình nói: “Đợi lát nữa còn phải ăn cơm.”
“Hứ!” Lý Cẩu Đản bĩu môi.
“… Vậy thì hai quả vậy.”
Lý Khoa tranh cãi về thức ăn với Lý Cẩu Đản chưa bao giờ giành được phần thắng, nhưng Lý Khoa kiên quyết cố gắng khắc phục khó khăn, nhất định phải đối chọi với Lý Cẩu Đản.
Tuy miễn cưỡng đồng ý thêm hai quả trứng, nhưng người đến lúc nguy cấp sẽ tự có kế sách hay.
Lý Khoa cầm hai túi bánh kẹp trên hai tay lắc lư trước mặt Lý Cẩu Đản: “Ăn cái nào?”
Lý Cẩu Đản nhẩm trên đầu ngón tay, chọn một túi nhìn qua có vẻ to hơn một chút trong hai túi, sau khi nhận lấy từ trong tay Lý Khoa, không kịp chờ đợi đã gặm một cái.
Mùi hương trứng gà quen thuộc vẫn chưa ập đến, Lý Cẩu Đản nghi hoặc, cạy lớp da bánh ra nhìn vào bên trong, làm gì có dấu vết của trứng gà?
Lý Khoa cười nham hiểm, mở nửa cái bánh kẹp còn lại trong tay anh, lắc lư với Lý Cẩu Đản: “Hai trứng đều ở chỗ này của ba, ba cố ý bảo bác gái không tráng trứng gà trong nửa bánh của con đó.”
“… Oa!”