Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 48: Khao khát sống rất ngoan cường


Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Mèo – Chương 48: Khao khát sống rất ngoan cường

Giày vò Lý Cẩu Đản cả nửa tiếng đồng hồ để chỉnh sửa dáng vẻ lôi thôi lếch thếch cho ra dáng người, lúc này mèo Kha mới buông tha cho nó.

Lý Khoa gặp mặt ba mẹ vợ, anh giống như cô dâu lần đầu lên kiệu hoa.

Ôn Cẩm là người mới kết thúc cuộc đời độc thân từ trong trứng nên đương nhiên không thể cho Lý Khoa chút kiến nghị nào.

Lý Khoa nơm nớp lo sợ nói chuyện với ba Ôn và mẹ Ôn, anh không hề đề phòng đã nói sạch sành sanh cả ba đời nhà mình ra.

Trên mặt mẹ Ôn nở nụ cười, hiền hòa nói: “Tiểu Khoa à, về chuyện làm ăn của cháu thì bác không hiểu lắm, ở tuổi này của cháu mà đã mua được nhà ở Thượng Hải đã là rất tốt rồi.”

Lý Khoa nghe vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó khiêm tốn nói: “Không bằng anh cả được ạ, anh ấy mới là lợi hại thật sự. Chờ tới lúc cháu bằng tuổi anh ấy, có bản lĩnh đổi sang một căn nhà lớn hơn thì đó mới gọi là lợi hại ạ.”

Đây đúng là nịnh nọt không dấu vết nào, nụ cười trên mặt mẹ Ôn lại càng thêm hiền hòa. Lý Khoa sợ tiếp tục nói chuyện thì anh sẽ làm lộ chuyện của mình và Ôn Kha ra bèn vội vàng nói: “Gần đây có xảy ra một chuyện, thật sự rất trùng hợp, bác trai, bác gái, các bác đoán xem là chuyện gì ạ?”

Hai người ngẩn ra một chút, mẹ Ôn thăm dò, hỏi: “Có phải là vì bác và ba nó đến trước sinh nhật của Kha Kha một ngày không?”

“…” Lý Khoa vô cùng vui mừng vì hiện giờ mèo Kha không có mặt ở đây, bởi vì anh đã thật sự quên sinh nhật của cô!


Ôn Cẩm ngồi ở góc sô pha, vẫn coi mình như là một người tàng hình, dường như anh đoán ra, ánh mắt sắc bén như dao lia về phía Lý Khoa.

Người trong cuộc là Lý Khoa giống như ăn phải gan hùm, mật gấu, hoàn toàn không kiêng dè ánh mắt của Đại Ma Vương, vì hạnh phúc của mình và Ôn Kha, Lý Khoa quyết định hy sinh Ôn Cẩm, coi anh là bia đỡ đạn.

“Anh cả với đồng nghiệp công ty của cháu đang quen nhau, bác trai, bác gái, hai bác nói xem có khéo hay không ạ.”

Ba Ôn và mẹ Ôn chuyển tầm mắt về phía Ôn Cẩm.

Ôn Cẩm: “… Ba, mẹ, vì mới xác định quan hệ không lâu nên con vẫn chưa kịp nói với hai người.”

“Ồ…”

Mẹ Ôn cố ý kéo dài giọng, ba Ôn bị dời sự chú ý, Ôn Cẩm âm thầm nghiến răng, chống lại ánh mắt như đèn pha của mẹ mình, thẳng thắn nói: “Cũng mới quen được một tháng, chờ sau này xác định quan hệ sâu sắc hơn gặp mặt cũng không muộn.”

“Aiz, con trai lớn không cần mẹ nữa. Không dễ gì mới có đối tượng, thế mà gặp cũng chẳng cho gặp.”

“…”

Nhà họ Ôn ở bên ngoài thì do ba Ôn làm chủ, mẹ Ôn làm chủ trong nhà, chuyện của hai đứa con, nhìn thì có vẻ ba Ôn không can thiệp vào nhiều lắm, nhưng thực ra ông đưa ra ý kiến khá nhiều. Bây giờ, ba Ôn đưa mắt nhìn mẹ Ôn, sắc mặt hiền hòa đẩy chủ đề cho Lý Khoa: “Ngày mai là sinh nhật Kha Kha, Tiểu Khoa định làm thế nào rồi?”

“Kế hoạch là…” Trán Lý Khoa toát mồ hôi lạnh, khao khát sống mãnh liệt khiến anh vắt hết óc suy nghĩ, nói: “Là đưa Kha Kha đi chơi một ngày, buổi tối dùng bữa dưới ánh nến, để cho cô ấy vui vẻ một chút.”

Trong lòng Ôn Cẩm nở nụ cười âm trầm, ghi vào sổ món nợ Lý Khoa đã gieo vạ cho mình.

Ba Ôn cười ha hả, nói: “Người trẻ tuổi vẫn có cách nghĩ.”

Lý Khoa cảm thấy mình vẫn có thể cứu vớt một chút, khát khao sống của anh đúng lúc đăng nhập, giãy giụa, “Vốn định cùng với Kha Kha ra ngoài dùng bữa rồi đi dạo quảng trường Nhân Dân. Nhưng vừa hay đang là tuần lễ Vàng thì đi Cổ Trấn chơi một chút, vừa hay Kha Kha có thể ở cùng với bác trai, bác gái ạ.”


Mèo Kha và Lý Cẩu Đản ngồi xổm ở cửa nghe trộm hồi lâu, ngay khi Lý Khoa sắp không chống đỡ nổi thì mèo Kha đã nói thầm với Lý Cẩu Đản xong, sau đó dùng một chiêu miêu miêu quyền đá Lý Cẩu Đản vào phòng khách.

“Ba, mẹ, buổi tối chúng ta ăn gì?” Lý Cẩu Đản xoa bụng, bĩu môi nói: “Con đói bụng sắp chết rồi.”

Ổn Cẩm nhìn thời gian, anh đứng dậy khỏi ghế sô pha trước, sau đó mặc áo khoác Âu phục đang vắt tren tay ghế sô pha và nói: “Tới chỗ nhà hàng được đặt trước phải mất nửa tiếng, có thể chuẩn bị xuống rồi ạ.”

Mấy người thu dọn một lúc, đang chuẩn bị xuất phát thì Lý Khoa liếc nhìn mèo Kha đang ngồi xổm ở cửa phòng ngủ, hai lỗ tai đáng thương rũ xuống, nhất thời tim như nghẹn lại.

“Bác trai, bác gái chờ một chút, cháu nhớ ra còn có chút việc chưa làm.”

Lý Khoa nói với ba Ôn và mẹ Ôn một chút rồi cầm cái lồng vận chuyển thú cưng ở trên giá để giày, chạy ra ngoài cửa.

Mẹ Ôn nghi hoặc nhìn theo bóng lưng Lý Khoa, nhỏ giọng hỏi Ôn Cẩm: “Tiểu Lý đi đâu vậy?”

Vào thời khắc mấu chốt, Ôn Cẩm anh là loại người bán đồng minh sao? Mặt anh không hề đổi sắc, nói: “Chắc cậu ta muốn ra ngoài hóng mát một chút.”

Kiềm chế cơn kích động muốn điên cuồng bán đồng minh của mình, trong lòng Ôn Cẩm cười khẩy, lại ghi một món nợ vào sổ cho Lý Khoa.

Lý Cẩu Đản nhanh trí đoán ra, cũng bật thốt lên: “Lý Khoa lên tầng đón Nhị Cẩu rồi…”


Ôn Cẩm & Ôn Kha: “…”

Đầu óc của ba Ôn và mẹ Ôn như chìm trong sương mù, Ôn Cẩm bịt cái miệng đang định nói của Lý Cẩu Đản rồi mạnh mẽ chen lời: “Là bạn của mèo nhà Lý Khoa, chủ nhân của Nhị Cẩu ở tầng trên thường không ở nhà, thỉnh thoảng Lý Khoa lại đưa Nhị Cẩu về để chăm sóc ạ!”

Món nợ thứ ba, ha ha.

Lý Cẩu Đản nheo mắt cười hi hi, gật đầu.

Mèo Kha lười biếng duỗi cái eo, hai lỗ tai động đậy, một giây sau, tiếng mở cửa vang lên, Lý Khoa ôm cái lồng vận chuyển thú cưng cỡ lớn đi vào.

“Nhị Cẩu, mau ra đây nào.”

Nhị Cẩu giống như Lão Vương, quan hót phân của nó, không hề biết mấy chữ “sợ người lạ” viết như thế nào. Mới mở lồng nó đã đạp lên đệm thịt hoa mai, vui mừng chạy tới chỗ Lý Cẩu Đản.

Mẹ Ôn đột nhiên nhớ tới việc mình bị dị ứng với lông mèo thì bà hắt hơi một cái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.