Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Mèo – Chương 47: Cô em gái ghen tị thì Đương nhiên anh trai phải tới dỗ dành rồi
So với sự khiếp sợ của mẹ Ôn, khả năng tiếp nhận của ba Ôn tốt hơn, thậm chí ông còn hơi hài lòng. Ông kéo mẹ Ôn lại, dùng thái độ ôn hòa nói: “Con gái là phải béo một chút mới được, như thế thân thể mới khỏe mạnh. Nhưng cũng không được buông thả khống chế vóc dáng, vẫn nên có chế độ tập luyện thích hợp.”
Lý Cẩu Đản ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này mẹ Ôn mới phản ứng lại được, bà kéo Lý Cẩu Đản ra hỏi han cẩn thận một hồi, cũng nói bóng nói gió để hỏi thăm sau khi con gái mình đến Thượng Hải, hàng ngày đã ở chung với Lý Khoa thế nào.
Chỉ là, những nội dung mà bà thăm dò được đều là các món ăn. Điều này làm tâm trạng mẹ Ôn có hơi phức tạp, điều duy nhất làm cho bà cảm thấy an ủi chính là, lúc đầu Lý Khoa chỉ có thể làm hai món là ức gà luộc với nấu mì, đến bây giờ anh đã có thể làm vài món gia đình đơn giản, trong cuộc sống rất chăm sóc cho con gái mình.
Bên phía ba Ôn cũng đang triển khai cuộc trò chuyện đầy tình hữu nghị với Lý Khoa, Ôn Cẩm tránh sang một bên ngồi với mèo Kha để quan sát tình hình phát triển của thế cục trong phòng khách.
“… Người trẻ tuổi phải dám nghĩ dám làm, lúc nên buông tay, xây dựng sự nghiệp thì không thể an phận ở một xó, nếu không thì sao có thể thành tài được? Bác và mẹ của Kha Kha dù là giáo viên già có lương ổn định, trên chính sách không cho phép làm việc ngoài. Nhưng người là sống, quy tắc là chết, bây giờ là thời đại thị trường nhân tài phát triển mạnh, các bác coi như đã nhiều tuổi, cũng không thể bó tay bó chân không làm gì cả. Mấy năm trước bác với mấy ông bạn già cũng mở một trung tâm dạy thêm, bây giờ thành quả cũng khá được. Thanh niên phải có tư tưởng linh hoạt một chút, ý tưởng của các chắc chắn sẽ nhiều hơn các bác.”
“Sau khi tự mình gây dựng sự nghiệp thì đúng là có vài suy nghĩ sáng tạo, nhưng ngành IT lại dựa vào hợp tác của nhóm, một người rất khó phất lên được. Cháu vẫn định quan sát thị trường một thời gian, đến lúc đó mới cùng bạn bè hợp tác xây dựng sự nghiệp ạ!”
Ba Ôn rất vừa lòng với sự thăm dò cẩn thận của Lý Khoa, ông lại nhắc nhở anh vài câu, hai người càng nói chuyện càng hợp ý. Lúc hai người đang nói chuyện buôn bán thì bụng của Lý Cẩu Đản kêu ùng ục một tiếng, nó thuận thế ngã lên đùi mẹ Ôn, làm nũng nói: “Lát nữa ăn cái gì đây? Mẹ à, con đói rồi…”
“Ăn ăn ăn, giờ con chỉ biết có ăn thôi. Con gái nhà ai mà không để ý tới dáng người và cân nặng của mình chút nào thế hả.” Ngoài miệng mẹ Ôn dạy dỗ nhưng động tác trên tay lại dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của Lý Cẩu Đản, bà lại nói: “Có muốn ăn sườn chua ngọt mẹ làm không?”
Lý Cẩu Đản sờ thịt trên bụng, không hề có chút áp lực nào mà tiếp tục làm nũng: “Muốn ăn, mẹ làm món gì con cũng thích ăn.”
Mẹ Ôn nhẹ nhàng vỗ về lưng của Lý Cẩu Đản, “Con gái con đứa lớn như thế này rồi mà còn lười, đừng nằm dài ra đấy nữa, mau đứng dậy dọn dẹp, mẹ dẫn các con ra ngoài ăn.”
Lý Cẩu Đản ngoan ngoãn ngồi thẳng người, sau khi nói cười với mẹ Ôn vài câu xong lại cúi người, ngã lên đầu gối của mẹ Ôn, làm nũng với mẹ Ôn cứ như một đứa trẻ lớn xác.
Mèo Kha nhìn Lý Cẩu Đản nói chuyện với mẹ Ôn không hề có gì vướng mắc, cứ như một đôi mẹ con thật sự thì đồng tử mèo đột nhiên bao phủ một tầng sương mù, hai tai thất vọng, rũ xuống, cái mũi hồng nhạt nhăn lại vô cùng đáng thương.
“Rồi sẽ có thể biến lại.” Một tay Ôn Cẩm để lên đầu mèo Kha rồi nhẹ nhàng xoa xoa, “Đêm nay Kha Kha muốn ăn gì? Anh mang về cho em.”
Mèo Kha mài móng vuốt trên nhà cây cho mèo, dùng giọng điệu đau buồn nói: “Không muốn ăn gì cả, lấy cành cây đầu tiên mắc vào áo khoác của anh sau khi anh ra khỏi cửa mang về cho em đi.”
“…” Ôn Cẩm tăng thêm lực xoa đầu cô, có hơi buồn cười, nói: “Em cũng không phải là cô bé Lọ Lem, hơn nữa em bảo anh đi đâu tìm được cành cây nào mắc vào áo khoác của anh chứ?”
“Hừ!” Mèo Kha tức giận tránh cái tay đang làm loạn trên đầu mình của Ôn Cẩm, giở tính trẻ con ra nói: “Có cô em gái ngoan ngoãn, đáng yêu, nghe lời, đồng ý mặc váy công chúa màu hồng rồi thì anh không còn để ý tới em một chút nào nữa rồi.”
“Được được được, mang cành cây, mang cành cây về. Kha Kha nói mang cái gì về thì mang cho em cái đó.” Đối với mèo Kha đang giở tính trẻ con ra, đã thế hai chòm râu còn vểnh lên, thực sự Ôn Cẩm không còn sức chống cự.
“Nhưng mà, em không phải là cô bé Lọ Lem.” Ôn Cẩm ôm mèo Kha, nâng cô lên, đặt cô lên đỉnh cao nhất của nhà cây cho mèo, sau đó hất cằm lên, kiêu ngạo nói: “Em là công chúa nhỏ mà anh cưng nựng trong lòng bàn tay.”
Mèo Kha xấu hổ đưa đệm thịt hoa mai lên che mặt, nói với anh trai đột nhiên mắc bệnh tuổi dậy thì: “Đã đặt nhà hàng chưa, đừng có làm phiền em. Em muốn nhân lúc Lý Khoa không có nhà thì ăn thêm mấy con cá nhỏ sấy khô.”
Vỗ về đầu của mèo Kha, Ôn Cẩm nhấc chân đi về phía ba Ôn và Lý Khoa đang trò chuyện, trông hai người có vẻ như đang hận gặp được nhau quá muộn, anh lên tiếng nhắc nhở họ: “Hiện giờ đã là thời gian ăn tối rồi, con đã đặt được nhà hàng ở gần đây, bây giờ đi luôn chứ ạ?”
Lý Cẩu Đản còn đang vùi đầu trong lòng mẹ Ôn lập tức mắt sáng rỡ, ngẩng đầu cười ngọt ngào với Ôn Cẩm, nói: “Anh, em cũng muốn đi.”
“Meo miao mèo miao miao!”
Lý Cẩu Đản chớp mắt, lại nói: “Anh chờ một chút em thay quần áo đã, em sẽ xong nhanh thôi.”
Được mèo Kha ám chỉ, Lý Cẩu Đản nhảy lên khỏi ghế sô pha, không đi dép, cứ thế chạy chân trần trên thảm, lẩn về phòng. Trước khi cửa phòng đóng lại, mèo Kha tung người, nhảy một cái, đi vào phòng ngay sau lưng Lý Cẩu Đản.
“Mau thay quần áo, dùng máy uốn tóc uốn tóc một chút, trong túi xách của chị có để son dưỡng môi với son môi, đặt ở ngăn kéo đầu giường ấy, đúng đúng đúng, trong ngăn thứ hai.” Mèo Kha chỉ huy Lý Cẩu Đản lôi mấy thứ này ra, lông đuôi xù lên, đi đi lại lại trên giường.
“Tóc tóc, rối quá, đầu tiên em lấy lược chải qua đã. Không phải tô son môi như thế, đầu tiên phải chấm một chút rồi mím môi lại. Không được dùng kẹp tóc mèo con, không được mặc váy hình mèo con. Thả xúc xích mực trong tay em xuống mau!”
Mèo Kha xù đuôi nhảy từ sàn lên giường, cuối cùng không hề vừa mắt, ngậm lấy son dưỡng môi, dùng một chân ấn lấy mặt Lý Cẩu Đản, quẹt lên miệng nó mấy cái, sau đó đặt son dưỡng môi xuống, ngậm lấy son màu san hô dùng thường ngày, cẩn thận chấm mấy cái trên môi Lý Cẩu Đản, rồi lại bảo nó mím môi mấy lần để làm đều màu son.
Cô hoàn toàn không hy vọng Lý Cẩu Đản có thể trang điểm, có thể giữ nó lại để bôi son thì mèo Kha đã hài lòng rồi, cô cưỡng ép Lý Cẩu Đản cứ ngọ nguậy không ngừng cầm máy uốn tóc, tiếp tục giày vò, bắt nó kẹp tóc.