Bạn Gái Của Iceboy

Chương 48: Mưa dầm thấm lâu


Đọc truyện Bạn Gái Của Iceboy – Chương 48: Mưa dầm thấm lâu

Thời gian thấm thoát trôi, thoáng cái đã đến kì thi cuối kì. Vì bài
vở năm nhất khá nhẹ nên việc học đối với Minh Trang không quá căng
thẳng. Trái lại Chi Mai lại cuống như nhà sắp cháy, học ngày học đêm với mong muốn điểm thi có thể không thê thảm.

Thời gian này
những tin nhắn lạc danh không thấy nữa nhưng cô vẫn cảm thấy như có ánh
mắt vô hình nào đó luôn theo dõi mình. Cảm giác bị người ta bám đuôi
không lộ diện rất…bí bách và khó chịu. Mọi hoạt động của cô luôn bị
người khác nắm rõ, hơn nữa chi tiết thì bảo sao không khó chịu.

Tâm tình cô không tốt, Khải Phong nhanh chóng nhận ra. Anh biết những thay
đổi cho dù chỉ rất nhỏ của cô thôi cũng khiến anh không yên lòng. Loại
cảm giác này càng ngày càng nhiều, anh hình như đã lún sâu vào tầng tình cảm này rồi.

Môn thi cuối Chi Mai làm bài không tốt lắm,
hậu quả là cô nàng nằm trong phòng ôm máy tính chém quái phát tiết. Nhìn ánh mắt như sắp toé ra lửa, bàn tay hung hăng gõ phím, Minh Trang không khỏi lạnh sống lưng. Âm thầm cầu nguyện cho cái máy tính, cô ở một bên
tra tài liệu ôn tập để làm bài cho bài luận sắp tới tham gia tranh luận
giao lưu với trường bạn.

Không biết qua bao lâu, Chi Mai đang đánh quái rất yên ổn bỗng chửi thề 1 tiếng. Cô đang yên ổn bỗng bị kéo đến cái máy tính.

Chi Mai lên giọng nói, còn chỉ thẳng vào màn hình không mấy thiện cảm.

-Cậu trả lời đi, không người ta sẽ làm phiền không cho mình đánh quái mất.

Minh Trang nhìn màn hình, là một khung chat tên nền màn hình. Con trỏ chuột
nhấp nháy ở ô hộp thoại đen xì. Có điều đây không phải hộp thoại chat
của bất kì ứng dụng hay mạng xã hội nào.


“ Cô ấy có trong phòng chứ? “

Cô thử di chuyển con trỏ chuột vài lần, vị trí của nó vẫn chẳng xe dịch
nằm ở phía ô trả lời. Không nghi ngờ gì nữa máy tính của Chi Mai đã bị
một người xâm phạm nói chính xác hơn là bị hacker xâm nhập.

Nhưng rất may mắn cô là sinh viên khoa IT. Cho dù chỉ là năm nhất nhưng ngay từ nhỏ cô đã có niềm đam mê với máy tính. Năm lớp 6 còn đạt giải nhì
Tin học trẻ cấp tỉnh, lớp 7 tham gia hai kì thi Học tập với Tin học và
Phần mềm bổ ích đạt được giải ba và nhất cấp tỉnh. Lên lớp 8 phần mềm
học tập đạt nhất của cô được tham gia thi cấp quốc gia và đạt giải
khuyến khích. Lên lớp 9 cô không tham gia các cuộc thi lớn nữa nhưng vẫn không ngừng tự học. Vậy nên việc hacker này xâm nhập máy tính Chi Mai
cũng không làm khó được cô.

“ Chào người lạ. Tôi không biết bạn là ai và tìm tôi có chuyện gì. Nhưng bạn dùng cách này thật không phù hợp. “

Gửi xong dòng tin nhắn đó, Minh Trang nhanh tay gõ một hàng kí tự loằng
ngoằng vào, còn nhấn thêm mấy cái nút kì quái nào đó, tốc độ nhanh đến
mức Chi Mai chưa kịp nhìn rõ thì khung chat đã biến mất. Thay vào đó là
hình ảnh một nhân vật có cái tên “Ảo Ảnh Mai Hoa” hết sức mĩ lệ nằm dang chân dang tay trên màn hình, còn có những cánh hoa rơi xuống nhân vật,
nhìn cực kì đẹp mắt.

Anh bạn nào đó ở bên kia vừa gõ được
hai chữ ” Anh là “ thì khung chat biến mất. Cô nhóc này cũng thông minh
và nhanh tay quá đi.

Sau sự kiện bị hack máy tính, Chị Mai lại tiếp tục chơi game. Gần như thời gian của Minh Trang lại chỉ dành cho học tập.

Quên không nói cho mọi người anh bạn Khải Phong của chúng ta học Kinh tế. Mà gần đây anh bạn này không ngừng mất tăm hay nói cách khác là không liên lạc được. Vì sao ư? Chính là vì gần đây anh bạn này có làm thêm một vài công việc để bồi dưỡng năng lực bản thân. Vậy nên đã hơn 1 tháng rồi
hai người không gặp nhau.

Nhưng mà hôm nay, anh bạn này đã bị nỗi nhớ nhung trong lòng gặm nhấm đến phát điên rồi. Anh quyết tâm
phải gặp cô bằng được chỉ là phương thức có hơi…

-Anh ở sân bóng dưới kí túc. 10 phút nữa gặp.

Đây là nội dung tin nhắn mà Khải Phong gửi cho cô. Có nhầm không vậy? Bây
giờ cô đang đi thuyết trình ý tưởng phần mềm đã mất công làm gần tháng
trời ở Trung Tâm thành phố. 10 phút? Cho cô đi máy bay phản lực cũng
không thể kịp nổi.

Nhấn phím gọi, đầu dây bên kia dường như đang chờ điện thoại của cô bắt máy tức thì.

-Sao vậy?

Ấm thanh đã không nghe cả tháng trời đột ngột vang lên khiến lòng cô khẽ
động, nhất thời không biết nói thế nào. Mãi một lúc sau, đầu bên kia

dường như đã không thể đợi nữa đằng hắng một tiếng mới có thể bình ổn
lại tâm tình cô.

-Em không ở trong trường e rằng không thể gặp được.

Anh đúng là chưa dự tính đến khả năng này, việc này không thể trách cô.
Nhưng cô bé này dùng giọng điệu như nhận lỗi với anh như vậy lại khiến
lòng anh loạn cào cào.

-Em đang ở đâu?

-Em ở Hội trường Alatcơtin.

Nghe thấy địa điểm chân mày ai kia khẽ nhíu lại.

-Sao lại ở xa như vậy?

Không đùa chứ cô cư nhiên lại chạy đến một nơi xa như vậy, là Trung Tâm thành phố đấy.

-Em đi thuyết trình phần mềm, lần trước đã nói qua với anh.

-Lần đó em nói thi tại trường.

-Vâng. Phần mềm của em đoạt giải nhất nên được mang đi thi cấp Thành Phố.

-Được rồi. Thi cho tốt.

Minh Trang ngẩn người nhìn màn hình điện thoại đã tối từ bao giờ, không biết trong lòng nghĩ gì mà khoé miệng khẽ cong lên. Hơn nữa còn làm một dấu
tay cố gắng nữa.

Kết thúc cuộc thi đã là hơn 2 giờ chiều,
cả buổi trưa không được ăn khiến dạ dày cô dính chặt vào lưng. Đói đến
mức sắp đi không nổi luôn.


-Phần mềm này rất có triển vọng. Em cứ yên tâm, tôi tin là sẽ đoạt giải.

Thầy giáo hướng dẫn của cô nói, đứa nhỏ này là học trò tâm đắc của ông cơ mà.

-Dạ. Em cũng mong là như vậy.

Cô mỉm cười đáp lại, cho dù có đang đói đến mức hoa mắt chóng mặt cũng không thể không lễ phép với thầy được.

-Chúng ta đi ăn cái gì đi. Hôm nay em cũng rất vất vả rồi.

Thầy giáo vừa nói hết câu chân đã liền bước ra khỏi đại sảnh, cô lúc này chỉ biết chạy theo sau thôi.

Chưa đi được vài bước cô liền bị một cánh tay kéo lại, còn chưa kịp nhìn rõ
mặt người đã bị lôi đi. Cô cũng là người tập võ nha, cô cũng biết phản
kháng chứ. Nhưng mà người kéo cô đi là Khải Phong a, cô làm sao phản
kháng đây?

Đến góc khuất ở chân cầu thang, cô cư nhiên lại bị Khải Phong đẩy vào tường. Bờ tường lạnh lẽo áp sát vào lưng, sao cô
thấy có cái gì khác khác cơ chứ?

Đột nhiên lại bị một lực
rất mạnh kéo đi, cô rơi vào vòng ôm rộng rãi nơi anh. Là anh ôm cô, 3
năm yêu nhau trên danh nghĩa chưa từng có cái ôm nào không lí do như
vậy. Chủ yếu là 2 người diễn kịch với cha mẹ , cái ôm này không phải là
có lí do đó chứ?

-Phong. Ba mẹ chúng ta (


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.