Đọc truyện Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân – Chương 62: Đi Mỹ
Cả đêm hôm ấy, Lý Trạch Lâm dường như mất ngủ.
Không chỉ lo nghĩ về mối quan hệ của mình và Yên Vân Hạ mà cậu còn nhớ tới những ngày tháng khi ở cùng dì nữa.
Ngoại trừ mẹ thì đó là người duy nhất trong gia đình quan tâm đến cảm nhận của Lý Trạch Lâm, cũng là người gắn liền với tuổi thơ của cậu.
Lý Trạch Lâm thở hắt một tiếng, cuối cùng cũng quyết định sẽ tới Mỹ một chuyến.
Sáng hôm sau, Yên Vân Hạ vừa mới thức dậy đã thấy Lý Trạch Lâm đeo balo đứng ở trước cửa phòng mình.
Sắc mặt Lý Trạch Lâm dường như không tốt lắm, Yên Vân Hạ lại nhớ tới cuộc gọi tối hôm qua khiến cậu tức giận.
Cô nhẹ nhàng lên tiếng:
– Anh định đi đâu sao?
Lý Trạch Lâm trầm ngâm một hồi, cuối cùng cũng gật đầu.
Cậu không muốn xa Yên Vân Hạ, cũng không yên tâm để cô ở đây một mình.
Hơn nữa, Lý Trạch Lâm biết chuyến đi này sẽ chẳng vui vẻ và thoải mái gì.
Cậu trầm giọng đáp.
– Phải, hôm qua anh gọi điện cho ba.
Có lẽ anh sẽ về quê thăm ông ấy một chuyến, sau đó thưa chuyện chúng ta… Em sẽ đợi anh về chứ?
Thật hiếm khi Lý Trạch Lâm lại dè dặt như vậy, nhưng nghĩ tới cậu và ‘người bố’ kia thực sự không hòa hợp, Yên Vân Hạ lại có chút lo lắng.
Thời gian này công việc của Yên Vân Hạ cũng không quá nhiều, Ý Nguyên nắm bắt vấn đề khá tốt, nếu như cô có thể chỉ đạo từ xa thì cũng không thành vấn đề… Yên Vân Hạ chủ động đề nghị:
– Vậy sao? Hay là để em về cùng anh nhé? Dù sao em cũng muốn biết nơi bạn trai mình sinh ra và lớn lên như thế nào mà.
Lý Trạch Lâm đương nhiên là muốn Yên Vân Hạ đi cùng, nhưng hiện tại thì vẫn chưa được.
Cậu không muốn cô nhìn thấy những mặt xấu, những góc khuất trong bản thân mình.
Trước đây, Lý Trạch Lâm ở bên cạnh Yên Vân Hạ đã đủ tự ti rồi, hiện tại nếu để cô biết được những chuyện kia, Lý Trạch Lâm sợ sẽ làm khoảng cách của cả hai ngày một xa hơn.
Lý Trạch Lâm ngẫm nghĩ một lúc, sau đó liền viện ra một lý do từ chối:
– Nếu có dịp, anh sẽ đưa em về đó.
Chỉ là lâu rồi anh và ba chưa gặp nhau, có lẽ sẽ cần không gian riêng tư để trò chuyện một chút.
Như vậy, không thể quan tâm em nhiều được, sẽ khiến em tủi thân đấy.
Yên Vân Hạ cũng biết, bản thân cô không thể tham gia quá nhiều vào chuyện riêng của Lý Trạch Lâm được.
Hơn nữa việc giữa cậu và người bố kia, nếu thực sự có khúc mắc thì chỉ hai người mới có thể gỡ rối cho nhau được thôi.
Thứ Yên Vân Hạ lo lắng nhất vẫn là Lý Trạch Lâm suy nghĩ chưa thấu đáo, sau đó để bản thân chịu thiệt.
Có điều cậu đã nói như vậy rồi, Yên Vân Hạ cũng không muốn kì kèo nữa.
Cô giả bộ giận dỗi một chút, nhưng vẫn giúp cậu chỉnh lại cổ áo cùng trang phục đang mặc trên người.
Yên Vân Hạ nhẹ nhàng căn dặn:
– Được rồi, em biết là anh có nhiều chuyện muốn nói với bác trai mà.
Có điều không được gặp anh mấy ngày, em sẽ nhớ anh lắm đấy.
Vậy nên đến nơi nhất định phải gọi điện cho em nhé?
Lý Trạch Lâm không nhịn được nữa, cậu dang tay ôm chặt lấy Yên Vân Hạ vào lòng.
Lý Trạch Lâm cúi đầu hôn lên trên cô, phải rồi, cậu cũng sẽ nhớ bạn gái của mình lắm đấy.
Lưu luyến một hồi, cuối cùng Lý Trạch Lâm cũng chịu lên đường ra sân bay.
Nắm chặt chiếc vé máy bay tới Mỹ, Lý Trạch Lâm vừa hối hận vì không thể nói thật cho Yên Vân Hạ, vừa mệt mỏi khi tưởng tượng ra cảnh gặp gỡ những người đó.
Bắt đầu từ khi nào cậu lại bài xích người ba này như vậy nhỉ? Lý Trạch Lâm chẳng muốn nhớ đến nữa.
Có điều ngồi trên máy bay nhàm chán như vậy lại khiến Lý Trạch Lâm bắt đầu có những suy nghĩ vẩn vơ về quá khứ.
Cậu cũng đã từng có một gia đình hạnh phúc, có mẹ yêu thương, có ba chiều chuộng… Nhưng hạnh phúc ấy thực sự ngắn ngủi quá.
– Anh vẫn còn qua lại cùng cô ta? Còn theo cô ta đi đánh bạc nữa? Có phải anh điên rồi không? – Tiếng mẹ nức nở trách móc ba văng vẳng bên tai Lý Trạch Lâm.
Hình ảnh người ba giận dữ xô đổ hết ấm chén xuống đất cùng lời nói thô tục cũng hiện lên rõ mồn một:
– Cô thì biết cái thá gì? Nếu không phải vì cô vô dụng thì công ty cũng có đi vào đường cùng vậy không hả? Loại đàn bà tối ngày chỉ biết ở nhà hưởng thụ như cô cũng xứng mà lên tiếng trách móc tôi à?
Sự tan vỡ trong hôn nhân của hai người họ có lẽ một phần đến từ việc gia đình gán ghép.
Hai gia tộc liên hôn, cho dù mẹ của Lý Trạch Lâm thực sự yêu ba cậu, nhưng cũng khó là kiềm chân được một người đàn ông lắm tài nhiều tật như vậy.
Nói sao nhỉ? Tình yêu không thể gượng ép, càng không thể xếp hai người khác biệt quá nhiều đặt cạnh nhau như thế được.
Rồi chuyện gì đến thì cũng phải đến.
Công ty của ba Lý Trạch Lâm thực sự phá sản, ông ta cờ bạc, rượu chè, thường xuyên đánh đập mẹ.
Đỉnh điểm là khi mẹ phát hiện mình mang thai, thì ông ta xuất hiện và ném cho bà một tờ giấy ly hôn.
Mẹ đã sốc đến nỗi bệnh tim tái phát rồi mất đi như vậy đấy… Lý Trạch Lâm không biết khoảng thời gian đó mình đã trải qua như thế nào, chỉ biết chưa đầy một tháng sau, người ba ấy lại tái hôn và ném cho cậu một xấp tiền để cậu tự lo liệu cuộc sống của mình.
– Nực cười thật.
– Lý Trạch Lâm nhếch môi, cợt nhả nói thầm.
Ông ta đã từng tồi tệ muốn chối bỏ trách nhiệm với cậu, vậy mà bây giờ mở miệng ra lại nói đạo lý, muốn bù đắp.
Lý Trạch Lâm thực sự không cần những thứ vật chất giả dối ấy.
Cho dù có nó thì hình ảnh vụn vỡ của một gia đình không hạnh phúc vẫn ám ảnh cậu đấy thôi.
Lý Trạch Lâm mệt mỏi đưa tay lên xoa nhẹ hai bên thái dương.
Một chuyến bay dài với những kỉ niệm nhỏ giọt cuối cùng cũng kết thúc.
Los Angeles trong mắt Lý Trạch Lâm vẫn phồn hoa, hào nhoáng như vậy và con người ở đây thì luôn bận rộn, vội vàng.
Bắt taxi về biệt thự nhà họ Lý, cậu không khỏi choáng ngợp trước cái cơ ngơi đồ sộ này.
– Trạch Lâm, con thực sự trở về rồi đấy à?
Lý Trạch Vĩ sớm hôm nay nhận được tin cậu trở về thì đã cho người chuẩn bị chào đón Lý Trạch Lâm từ sớm.
Hiện tại vừa nhìn thấy cậu, ông ta không khỏi vui mừng mà lên tiếng.
Đứng bên cạnh ông ta là Niên Tư – một người phụ nữ tài giỏi, cũng là người mà Lý Trạch Vĩ lựa chọn để tái hôn.
Niên Tư cũng niềm nở hỏi thăm:
– Tiểu Lâm đi đường xa chắc là mệt lắm nhỉ? Nào, để người làm đem hành lý vào nhà cho con, chúng ta cùng nhau dùng bữa trước nhé?
Lý Trạch Lâm không phản đối, nhưng cũng không lên tiếng gật đầu hay đồng ý gì cả.
Kì thực hành lí của Lý Trạch Lâm cũng chỉ có một cái vali bé cùng một chiếc balo, chẳng nhiều nhặn gì.
Có lẽ là cậu cũng chẳng xác định ở đây quá lâu.
Người làm nhanh chóng đem vali của Lý Trạch Lâm vào trong nhà.
Trước thái độ lãnh đạm của Lý Trạch Lâm, ba cậu chỉ có thể thở dài:
– Trạch Lâm, nếu đã quay về rồi thì cũng nên chào hỏi mọi người một tiếng.
Dù sao thì…
– Tôi chỉ muốn đến thăm dì, còn những chuyện khác, tôi không muốn nhắc đến.
– Lý Trạch Lâm lạnh lùng ngắt lời.
Nếu hỏi cậu có nhớ người ba này không? Nhớ, Lý Trạch Lâm đương nhiên nhớ, thậm chí là từng khao khát được ông ta ôm trong lòng, dạy dỗ những điều hay lẽ phải như những đứa trẻ khác.
Hoặc cho dù ông ta có là một người bố nghiêm khắc đi nữa, thì Lý Trạch Lâm cũng sẽ vui vẻ đón nhận những trận đòn roi nếu ông ta yêu gia đình.
Nhưng rồi, khi gặp mặt, cậu lại chỉ nghĩ tới hình ảnh chật vật của mẹ mình trên giường bệnh mà thôi.
Lý Trạch Vĩ và Niên Tư không có con, đó là điều Lý Trạch Lâm luôn đắn đo, liệu họ thực sự tốt với cậu hay chỉ đang cần một người nối dõi? Ba người ngồi trên bàn ăn, không khí căng thẳng, ngột ngạt đến rợn người.
Lý Trạch Vĩ hít một hơi thật sâu, sau đó mới lên tiếng:
– Trạch Lâm, hôm trước ba xem tin tức, nghe nói con đang hẹn hò với một cô gái, là người nhà họ Yên sao? Thực ra nhà họ Yên ở trong nước cũng rất có tên tuổi, chỉ là hình như cô gái ấy hơn con hơi nhiều tuổi nhỉ? Nói ra thì tuổi tác không phải là vấn đề quan trọng, chỉ là…
– Chỉ là làm sao? – Lý Trạch Lâm đột nhiên buông chén đũa trên tay xuống, lạnh lùng lên tiếng.
Là người làm cha làm mẹ, cho dù Lý Trạch Vĩ có hèn hạ tới đâu, ông ta cũng mong con cái mình được hạnh phúc.
Có điều thái độ của Lý Trạch Lâm khiến cho ông ta thấy hổ thẹn.
Lý Trạch Vĩ nhất thời không biết phải tiếp tục như thế nào, Lý Trạch Lâm lại nhàn nhạt tiếp lời:
– Tôi đã nói rồi, tôi chỉ trở về thăm dì, cũng không có ý định nhận mặt gia đình hay nghe người khác bình phẩm về vấn đề yêu đương của mình.
Hơn nữa, Yên Vân Hạ – cô ấy không phải người để cho ông nhắc tên.
– Tiểu Lâm, ba của con chỉ là muốn quan tâm tới con thôi, con đừng nóng giận có được không? – Niên Tư nhìn không khí căng thẳng giữa hai người thì vội vàng lên tiếng.
Kỳ thực bà vốn là một người tài giỏi, có chí làm giàu.
Bà và ba của Lý Trạch Lâm đã quen nhau từ trước khi ba mẹ cậu kết hôn, chỉ là… Chuyện đã qua, cũng không thể cứu vãn được, Niên Tư không có con cái nên bà thực sự coi trọng Lý Trạch Lâm.
Hơn nữa, Niên Tư biết, cậu hiện tại như thế này là do thiếu thốn tình cảm gia đình mà ra, Niên Tư đối với cậu không chỉ là thương mà còn là đồng cảm.
Lý Trạch Lâm nghe thấy Niên Tư lên tiếng thì sắc mặt càng thêm trầm xuống.
Có lẽ cậu cũng không ghét bà, nhưng cái chết của mẹ và sự phụ bạc của ba luôn khiến cho Lý Trạch Lâm ám ảnh.
Cậu đẩy ghế ra, cố gắng kiềm chế tính khí nóng nảy của mình mà nói:
– Tôi no rồi, phiền nói với người làm đưa tôi lên phòng ‘khách’ nghỉ ngơi.
Lý Trạch Lâm không muốn dính dáng tới bọn họ nên cố gắng rạch ròi nhất có thể.
Hôm nay tiếp xúc với hai người như vậy là được rồi, ngày mai cậu sẽ vào viện thăm dì, nếu được thì ở đó chăm sóc dì vài hôm.
Như thế cũng sẽ không cần gặp gỡ hay chạm mặt Lý Trạch Vĩ và Niên Tư nữa, Lý Trạch Lâm âm thầm tính toán.