Đọc truyện Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân – Chương 61: Khó Xử
Hai người chính thức công khai, việc Lý Trạch Lâm ở nhà Yên Vân Hạ cũng chẳng có gì phải giấu diếm nữa, chỉ là trước đây bọn họ sống hai người thì hiện tại có thêm bà nội giám sát.
Thời gian qua Lý Trạch Lâm hết sức lấy lòng bà, tuy chưa có được cái gật đầu đồng tình, nhưng cũng khiến bà nguôi ngoai phần nào.
Ít nhất là hiện tại ba người cùng nhau ăn tối, bà nội cũng bắt đầu chủ động nói chuyện với cậu.
Bạch Phương nhìn Lý Trạch Lâm đang gỡ xương cá cho mình và Yên Vân Hạ thì không nén được mà lén mỉm cười hài lòng.
Yên Vân Hạ đương nhiên biết là bà cố ý làm khó cậu, nhưng Lý Trạch Lâm cứ nhất quyết muốn chiều chuộng bà nên cũng đành mặc kệ.
– Bà, xương cá gỡ xong rồi, bà dùng cơm đi, để nguội sẽ bị tanh mất.
– Lý Trạch Lâm đẩy đĩa cá đã được gỡ xương sạch sẽ tới trước mặt Bạch Phương, mỉm cười nói.
Yên Vân Hạ cảm thấy hình như vị trí trong nhà của mình bắt đầu lung lay rồi, nếu Lý Trạch Lâm cứ tốt với bà thế này, bà sẽ sớm bị mua chuộc mất thôi.
Cả ba người vừa ăn, vừa trò chuyện, được một lúc, Bạch Phương bỗng nhiên hỏi:
– Hai đứa cũng đã quen nhau gần 1 năm rồi nhỉ?
Lý Trạch Lâm đang giúp Yên Vân Hạ múc canh, nghe vậy liền hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
Cậu im lặng, câu hỏi này vẫn nên chờ Yên Vân Hạ lên tiếng trước thì hơn.
Yên Vân Hạ cũng nhận ra hành động này của Lý Trạch Lâm, trong lòng có chút buồn cười, xong chỉ nhẹ nhàng đáp lại:
– Vâng ạ, qua năm mới là sẽ tròn một năm.
Kì thực hai người cũng chỉ mới chính thức hẹn hò được 8 tháng thôi, nhưng lúc trước khi còn ở quê đã công khai thân phận như vậy, do đó bắt buộc ở trước mắt họ hàng hai bên phải nói dối là đã gần 1 năm rồi.
Thực ra Yên Vân Hạ cũng không có quá nhiều vấn đề với việc thời gian yêu đương thế nào, dù sao thì không thể đong đếm tình cảm qua thời gian được.
Lý Trạch Lâm đối với quan điểm này cũng hết sức đồng tình, hai người bên nhau vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Bạch Phương nghe Yên Vân Hạ trả lời như vậy thì cũng gật đầu, sau đó mang theo một dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ làm cả Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm đều căng thẳng.
Yên Vân Hạ nhìn Lý Trạch Lâm lắc lắc đầu như thể nói rằng: “Em cũng không biết gì.”, rồi lại nhìn Bạch Phương.
Một lúc sau, cô mới dè dặt hỏi lại:
– Bà, có chuyện gì thế ạ?
Bạch Phương đặt bát cơm xuống bàn, thở hắt một tiếng rồi mới trả lời:
– Cũng không có gì đâu, chỉ là bà thấy hai đứa cũng đã quen nhau một thời gian rồi.
Vân Hạ, cháu cũng không còn trẻ nữa, nếu đã có ý định nghiêm túc với nhau, vậy thì cũng nên để Trạch lâm đưa ba mẹ qua giới thiệu một chút đi.
Yên gia chỉ có mỗi một đứa con gái, sao có thể để qua loa mà gả đi được?
Lời nói của Bạch Phương làm cả Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm ngẩn người.
Đúng là cô có ý định cùng cậu vun đắp nên thành một gia đình nhỏ, nhưng mà đột nhiên bị nhắc như vậy, Yên Vân Hạ nhất thời vẫn chưa thích nghi được.
Cô khúng khoắng ho:
– Bà à, chuyện này…
– Chuyện này làm sao? – Bạch Phương nghiêm túc nhìn cô.
– Hai đứa lẽ nào không xác định đi cùng nhau lâu dài sao? Chuyện gia đình gặp mặt vốn là chuyện sớm muộn thôi, dù gì cũng đã gần 1 năm rồi, hai bên gia đình cùng ăn bữa cơm, khó khăn tới vậy à? Hay Trạch Lâm không muốn?
Câu hỏi của Bạch Phương làm bát cơm trên tay Lý Trạch Lâm suýt rơi xuống đất.
Cậu làm sao có thể không muốn được? Thậm chí ở đây, Lý Trạch Lâm mới là người gấp gáp nhất, nhưng mà gia đình sao…?
Có lẽ Yên Vân Hạ hiểu được suy tư trong lòng Lý Trạch Lâm.
Tuy cậu có nhắc đến chuyện ngày bé của bản thân một vài lần, nhưng Yên Vân Hạ nhận ra Lý Trạch Lâm chưa bao giờ kể tới bố mẹ cả.
Ban đầu cô cũng không nghi ngờ gì, nhưng hiện tại nhìn sắc mặt Lý Trạch Lâm bất an như vậy, Yên Vân Hạ không khỏi lo lắng.
Cô vốn định lên tiếng ngăn cản nhưng Lý Trạch Lâm từ lúc nào đã ổn định lại cảm xúc mà trả lời trước:
– Không có đâu bà, con đối với Vân Hạ là thật lòng.
Có điều chuyện ra mắt ra đình thì xin phép bà cho con thêm ít thời gian.
Câu trả lời này của Lý Trạch Lâm rõ ràng khiến cho Bạch Phương không vui, bà nhíu mày hỏi lại:
– Tại sao lại phải cần thêm thời gian?
Tay Lý Trạch Lâm nắm chặt lấy bát cơm, cậu không muốn nói dối, nhất là nói dối Yên Vân Hạ và người thân của cô, nhưng lần này, Lý Trạch Lâm thực sự bất đắc dĩ.
Dù sao thì cậu cũng sẽ sớm giải quyết được chuyện này thôi, do đó Lý Trạch Lâm vẫn đáp:
– Chẳng là đợt vừa rồi ba con ở quê bị bệnh nặng, người lớn tuổi sức khỏe không tốt, nếu phải qua lại giữa hai thành phố như vậy thì cũng có chút bất tiện.
Có điều con đã nói cho gia đình nghe về chuyện tình cảm của con và Vân Hạ rồi, mọi người đều ủng hộ.
Nên là chờ sức khỏe của ba tốt hơn một chút, con sẽ đưa ông ấy đến gặp gia đình mình được không ạ?
Sống cùng với Lý Trạch Lâm lâu như vậy, Yên Vân Hạ đương nhiên cũng hiểu được một vài thói quen của cậu.
Giống như mỗi khi nói dối, tai của Lý Trạch Lâm sẽ đỏ lên.
Yên Vân Hạ không giận cậu chuyện này, vì cô biết Lý Trạch Lâm chắc chắn sẽ không làm gì hại mình cả.
Nhưng lý do vì sao Lý Trạch Lâm lại nói dối, đó mới là điều Yên Vân Hạ muốn tìm hiểu.
Bạch Phương nghe cậu trả lời vậy thì chỉ thở dài tiếc nuối.
Thôi được rồi, sức khỏe vẫn là quan trọng hơn mà.
Bà đến tuổi này, chỉ gấp rút muốn được hưởng cái cảm giác con đàn cháu đống là thế nào thôi.
Chậm rãi một chút cũng được vậy, Bạch Phương tự nhủ bà có thể nhịn được mà.
Ăn uống xong, Lý Trạch Lâm lại đảm nhận công việc dọn dẹp, nhưng Yên Vân Hạ nhận ra tâm trạng của cậu không tốt, do đó đã chủ động đề nghị:
– Hay là anh vào trong phòng tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, mấy hôm nay ở đoàn phim anh cũng vất vả rồi.
Chỗ bát đĩa này không làm khó được em đâu, thật đấy.
Lý Trạch Lâm không nỡ để cô phải làm lụng, nhưng vừa lên tiếng đã bị cô đẩy ra khỏi bếp.
Yên Vân Hạ ngang ngược giật tạp dề trên người Lý Trạch Lâm xuống, nghiêm giọng nói:
– Đây là mệnh lệnh của sếp lớn đấy.
Nếu anh không chịu đi nghỉ ngơi, em liền cắt hết hợp đồng quảng cáo của anh.
Lý Trạch Lâm nhìn hành động của Yên Vân Hạ, bất đắc dĩ bật cười.
Thôi được rồi, bạn gái của cậu là lớn nhất, Lý Trạch Lâm không thể cãi cô được.
Có điều cậu vẫn không yên tâm nhắc nhở Yên Vân Hạ một chút:
– Vậy thì anh vào tắm trước, có chuyện gì thì phải gọi anh ngay nhé?
Yên Vân Hạ gật đầu thỏa hiệp.
Thật là, rửa bát chứ có phải đi đánh nhau đâu mà cậu lo lắng như thế chứ? Cô cũng đâu phải là dạng không biết làm gì? Mặc dù đúng là Yên Vân Hạ hậu đậu thật đấy… Nhìn bóng lưng Lý Trạch Lâm khuất dần, Yên Vân Hạ mới thoải mái thở hắt một tiếng, được rồi, bây giờ tới lúc cô vật lộn với đống chén đĩa này đây.
Lý Trạch Lâm cảm thấy hôm nay đúng là một ngày không tốt chút nào.
Cậu vừa mới đặt chân vào phòng thì điện thoại di động đã reo lên.
Trên màn hình hiển thị số máy từ nước ngoài, bên cạnh đó còn có mấy cuộc gọi nhỡ nữa… Số điện thoại này, dù không lưu tên tuổi, nhưng Lý Trạch Lâm lại nhớ rõ.
Đã bao lâu rồi nhỉ? Đã bao lâu rồi cậu không liện hệ với họ, mà họ cũng coi như cậu không tồn tại nữa?
– Có chuyện gì sao? – Lý Trạch Lâm thở dài một tiếng, sau đó vẫn quyết định nhận cuộc gọi này, dù sao cậu cũng đang có chuyện muốn nói.
Bên kia có lẽ không nghĩ tới Lý Trạch Lâm sẽ nghe máy, do đó có chút bất ngờ.
Phải rồi, cậu đã chủ động cắt đứt liên lạc với họ, nếu như không phải họ nhìn thấy tin tức giải trí Lý Trạch Lâm và Yên Vân Hạ quen nhau thì chắc chắn họ sẽ chẳng bao giờ biết chuyện gì về cậu nữa cả.
Người ở đầu dây bên kia trầm ngâm một lúc, sau đó mới đáp lại:
– Trạch Lâm, có phải vẫn giận ba không?
Ba? Phải, đó chính là ba Lý Trạch Lâm.
Một người đàn ông trong mắt cậu không khác gì một kẻ tồi tệ, gián tiếp giết chết vợ mình.
Lý Trạch Lâm siết chặt lấy điện thoại, dường như không có kiên nhẫn để trả lời mấy câu hỏi vớ vẩn này.
Cậu chậm rãi nói:
– Nếu có chuyện quan trọng thì nói, nếu không tôi cúp máy đấy.
Ông cũng biết mà, tôi không có kiên nhẫn đâu.
Nếu ông đã xác định gọi điện làm phiền tôi thì phải chuẩn bị tinh thần đối diện với thái độ lạnh nhạt của tôi chứ?
Người đàn ông gần như cứng miệng.
Đúng là chuyện năm đó, ông ta không có cách nào bao biện cho lỗi sai của mình được.
Cho dù hiện tại, ông ta muốn bù đắp thế nào thì Lý Trạch Lâm cũng không tha thứ, càng không muốn chấp nhận ông ta.
Người đàn ông thở dài, mãi sau mới trả lời:
– Trạch Lâm, ba biết con hiện tại vẫn còn giận ba.
Ba cũng không cố ý làm phiền cuộc sống hiện tại của con.
Chỉ là dì của con, bà ấy bị ốm nặng, bà ấy muốn gặp con.
– Dì? – Lý Trạch Lâm dường như đứng bật dậy khi nghe người đàn ông nhắc đến người ấy.
– Bà ấy tại sao lại bị bệnh? Chẳng phải lúc trước ông đã hứa với tôi sẽ chăm sóc cho dì thật tốt rồi à? Ông, loại người không đáng tin.
Lý Trạch Lâm thẳng mặt trách móc.
Có lẽ cậu đối với ông ta cả đời này cũng không thể buông bỏ được thù hận mất.
Chính ông ta là nguồn cơn cho việc gia đình bọn họ tan vỡ, cũng là nguồn cơn cho những đau khổ, ám ảnh của mẹ cậu.
Lý Trạch Lâm làm sao có thể quên được hình ảnh mẹ khốn đốn nằm trong viện, còn dì nai lưng kiếm đừng đồng nuôi cậu ăn học đây.
Người đàn ông ở bên kia hết lời giải thích, nhưng điều đó chỉ khiến cho Lý Trạch Lâm thêm giận dữ.
Cuối cùng ông ta đành bất lực nói:
– Được rồi, ba chỉ muốn thông báo cho con như vậy thôi.
Nếu con có thời gian thì qua đây với dì vài ngày đi.
Tội lỗi của ba, ba chưa từng quên, nhưng con người khong thể sống mãi trong quá khứ được.
Trạch Lâm, chúng ta đều cần hướng tới tương lại.
Lời nói của người đàn ông khiến cho Lý Trạch Lâm sững người, có điều rất nhanh, cậu đã nhếch môi, lạnh lùng đáp lại:
– Ông cũng xứng nhắc đến mấy lời này sao? Tôi không nghĩ rằng một người gián tiếp hại chết vợ mình lại có thể ở đây dạy đời tôi đâu.
Lý Trạch Lâm không muốn cùng ông ta đôi co, do đó nhanh chóng tắt máy.
Cậu ném mạnh chiếc điện thoại xuống giường, Lý Trạch Lâm mệt mỏi vò rối mái tóc của mình.
Chết tiệt thật, sao hôm nay lại gặp đủ thứ chuyện thế này nhỉ? Cậu chỉ muốn bình yên cùng Yên Vân Hạ trải qua những ngày vui vẻ, nhưng càng lúc Lý Trạch Lâm càng nhận ra nếu cậu cứ trốn tránh thì mọi chuyện sẽ mãi không có kết quả tốt đẹp.
Lý Trạch Lâm không hề biết ở ngoài cửa Yên Vân Hạ đã nghe thấy một phần cuộc trò chuyện.
Lý Trạch Lâm ở trước mặt cô trước nay đều ôn hòa, thậm chí là yếu đuối khiến cho Yên Vân Hạ muốn bảo vệ… Còn cậu lúc nãy… Yên Vân Hạ thở dài, rốt cuộc chuyện gì đã khiến cho bạn trai nhỏ nhà cô kích động như thế này đây?