Bạn đang đọc Bạn Đồng Hành – Chương 8
Khả Vân bưng lên 2 ly cafe nóng hổi, kèm theo đó còn cẩn thận mang theo một bình nước nóng siêu tốc (chắc mượn được ở quầy lễ tân). Em đưa cho tôi một tách:
– Anh uống đi
– Ừ! Cafe ngon quá
– Em mang cả bình nước lên, mai mình tự pha mang vừa đi vừa uống cho khỏe.
– Nhưng nó nguội mất
– Nguội cũng được chả sao cả, hừ
– Cafe mà nguội thì sao ngon
– Xí! Còn hơn là không có ngồi mà thèm – Em dẩu môi
– Anh đùa đấy. Hehe. Anh có mang bình giữ nhiệt đi kìa, trong balo ấy, tại hôm qua vội quá nên không kịp pha cafe cho vào được.
– Thiệt hở! em xem nào? – Em hớn hở lục ngay balo tôi
– Ấy ấy! ngay ngăn ngoài ấy – Tôi vội vàng
Nhưng chả kịp nữa em đã lục tung đống đồ trong balo tôi, cái quần xì thì chơ vơ ngay trên đầu. Em bụm miệng cười khúc khích. Tôi ngại quá thể.
– Trời ơi! Lớn từng này rồi mà quần còn hoa hòe hoa sói – Em chỉ vô cái quần.
– Kệ tôi! Chưa thấy bao giờ à?
– Chưa! Lần đầu tiên đó, trông tức cười quá – Em lại cười to hơn
– Hừ! May mà chưa mua loại đô rê mon hay pikachu là được rồi – tôi hừ mũi.
– Haha! Anh mua ở đâu nhiều loại hay thế nhớ chỉ em nha anh – Em cười tợn
– Em mua làm gì?
– Thì mua cho em trai em đó! Nó lớn rồi nhưng mấy cái này toàn em và má mua nó à. Haha
– Thôi đi cô! cô tìm gì thì lấy ngay đi – Tôi nhăn mặt lại.
– À! đây rồi. Anh để cái bình nước ở dưới, quần áo ở trên thì hôi rình ra à. Trời! hôi quá! – Em khịt khịt mũi.
– Không dùng thì thôi – Tôi tấp lửng.
– Kiêu ghê – Em cười.
– Ấy chuyện! hehe – Tôi nhe nhởn.
Em ngồi khoanh chân xem xét cái bình, thi thoảng còn lúc lắc, mở nắp rồi ngó vào xem ra chiều chưa tin cái này cho lắm. Tôi chỉ ngồi cười uống cafe, thi thoảng không tránh khỏi liếc mắt vô cái khoảng trắng tinh thon thả ngay trước mặt rồi lại vội quay đi.
Đúng là khi cứ nghĩ về cái đó thì đầu óc lại tự nhiên tắc tị đi, mồm mép không được sự chỉ đạo của não tự dưng lại chả phọt ra được câu gì. Tôi chỉ biết nhấp cafe và nhìn em, dưng mà mãi như vậy cũng chán nên tôi quay ra cầm cái ipad lập cung đường cho chuyến trải nghiệm ngày mai. Sau một hồi tìm hiểu các cung đường chán chê mà dân phượt hay đi trên mạng thì tôi cũng lập được ình và Khả Vân cái cung như thế:
Chúng tôi đi theo cung: Hà Giang – Lũng Cú, Đồng Văn – Mèo Vạc – Mậu Duệ – Du Già – Bắc Mê – Hoàng Su Phì – Xín Mần – Lùng Phình – Cán Cấu – Lùng Sui – Bắc Hà. Và nếu còn thời gian thì chúng tôi sẽ đi tiếp, có thể lên Lào Cai hoặc qua MCC chơi. Thầm nghĩ như vậy là đủ rồi. Ăn chơi từng này bữa chắc là đủ dùng, chỉ lo là con xe không biết nó có chịu được hay không mà thôi.
Được cái ông bà sinh ra bố mẹ, bố mẹ lại sinh ra tôi cái tính giống nói là bị tập trung thái quá, tập trung tới nỗi khi còn là học sinh, lúc tôi đang tập trung giải bài thì bị bà chị mập cắt tóc lúc nào cũng chẳng thể hay biết. Tôi lấy đó là lợi thế của mình nên phải tập trung vào lập cung này để quên đi cái thân hình mơn mởn của tuổi trẻ trước mắt. Nhưng trời đúng là phụ kẻ có lương tâm, nên khi tôi vừa lập cung xong thì cũng bị giật mình bởi cái giọng không trong trẻo không thể lẫn, mà hồi đầu truyện tôi có ví là trong như nước suối:
– Giờ làm gì vậy ta – Em vừa mân mê ly cafe vừa hỏi.
– Ừm! – Tôi tắc tị
Bởi vì cũng chả biết nói cái quái gì bây giờ, ly cafe làm chúng tôi khỏe lại nhưng cũng làm cho chúng tôi chưa thể ngủ ngay bây giờ, cũng gần 12h còn gì. Thật là khó xử quá đi. Đúng cái lúc ấy cái trí thông minh đột xuất của tôi nó lại phát huy tác dụng. Tôi nhớ lại thời sinh viên tôi nghĩ ra cái trò chơi rất là thú vị, nó làm cho vài cô bạn mới quen của tôi chỉ sau vài ngày là thoải mái và dễ bề…. hơn. Dù rất là khoái chí nhưng tôi cũng phải ra vẻ một chút, nghĩ vậy nên tôi nói:
– Hay là mình chơi trò chơi đi
– Trò gì? Hay không? Chắc anh nói chơi bài chứ gì! em không biết chơi bài đâu. – Em nói trong nhưng giọng điệu phòng thủ lắm.
– Không phải chơi bài, mà làm gì có bài mà chơi. Trò này hay lắm dư mà anh không biết em có đủ bản lĩnh chơi không thôi – Tôi ra chiều bí hiểm.
– Trò gì mà cần tới bản lĩnh? Đừng có khích em nhé, em là em chơi tuốt đấy – Em có vẻ hào hứng hơn một chút.
– Ừm….. Mà thôi, anh nghĩ em không chơi được đâu – Tôi ra vẻ chán nản.
– Này nhé! Trên đời này em ghét nhất là người mơi ra rồi lại thôi đấy. Nói mau, em chơi liền – Em vừa nói vừa cốc vào đầu tôi 1 cú.
– Úi cha! Đau! Em con nhà ai mà dữ vậy, hơi tí là động tay động chân. Hừ! Mà chơi thật không đấy? – Tôi vừa giả vờ ôm đầu vừa hé mắt hỏi lại em.
– Chơi chứ! anh nói đi – Em lay lay tay tôi.
– Ưm! trò này hay lắm – Tôi cười nhe nhởn.
– Biết rồi! nói đi, lắm chiện quá
– Từ từ nào, gấu thế.
Tôi móc ra 1 đồng xu, đồng xu này là đồng Đông Dương bằng bạc, loại 1 đồng từ những năm 1900, thực ra nó là của mẹ tôi chuyên dùng để đánh cảm. Tung tung đồng xu lên tay tôi lấp lửng:
– Đây là 1 đồng xu, nó quý lắm đấy
Em giật ngay lấy đồng xu khi tôi còn chưa kịp nói xong, con gái con đứa gì mà nhanh thế không biết.
– Ừ nhỉ? Lạ ghê, đồng xu cổ hả anh – Em vừa hỏi vừa xăm xoi
– Ừ, hơn 100 năm, ah 200 năm rồi đấy
– Điêu thế! Mình chơi với nó à
– Ừ! Mà đưa đây anh nói luật chơi à nghe.
Tôi giật lấy đồng xu từ tay em trong tiếng “xí” dễ thương ấy. Trò này trong một lúc rảnh rỗi tôi ngồi nghĩ ra khi tìm cách cưa cẩm em lớp dưới. Nói hoành tráng vậy thôi chứ cũng chả có gì to tát cả, tôi gọi nó là trò TQTA, hay còn gọi là True question and true answer. Luật chơi của nó cũng đơn giản, một người hỏi và 1 người trả lời, mỗi người nhận 1 mặt của đồng xu và ai thắng thì có quyền hỏi. Đơn giản vậy thôi nhưng nó hay ở chỗ là những câu hỏi chuối củ và khó nhằn bắt buộc người chơi phải trả lời thật, nó làm cho khoảng cách của những người mới quen sẽ gần hơn đôi chút và mình có thể hỏi bất cứ câu gì mà không sợ bị giận. Hehe. Cái trò này tôi thấy hiệu quả và cũng đã thực nghiệm từ hồi học sinh, nhớ lại thời đấy tự dưng lại thấy huy hoàng quá, chả biết cái gì nó làm cho tôi thê thảm như thế này. Haizz.
– Ừa! Cũng hay ghê ha? – Em đúng là đang bị mắc mưu
– Xời! Trò của anh thì rõ là phải hay rồi – Tôi tỏ vẻ tinh tướng
– Xí! Tinh vi! Mà sao biết được người kia có trả lời thật hay không vậy anh?
– Thì phải thề độc chứ
– Thề sao anh?
Tôi cầm lấy bàn tay trái của em đặt lên bàn tay trái của tôi đang cầm sẵn đồng xu. Bàn tay phải của tôi nhanh chóng úp lại giữ chặt tay em trong sự giật mình và ngỡ ngàng của em.
– Thề vậy nè! Tôi NVH xin thề độc rằng sẽ trả lời thật trong bất cứ câu hỏi nào của trò chơi này. Nếu sai tôi sẽ bị ế vợ
Tôi nhăn nhở nhủ thầm “mình có vợ rồi, ế đâu mà ế, khỏi lo”. Vẫn giữ chặt tay em tôi bảo:
– Thề đi, đến lượt em đó
– Em cũng phải thề hả!
– Ừ nhanh lên. Em mà thua thì phải nói thật chứ
– Thua sao được mà thua. Ừ thì em thề nè. – em dài giọng ra.
– Không “ừ thì…” Phải thề thật đó.
– Ghê gớm ha. Em thề nè: “Tôi Phạm Lê Khả Vân xin thề sẽ trả lời thật trong trò chơi này, nếu sai bạn tôi sẽ ế vợ” – Em cười khúc khích.
– Em chơi xấu nhé! Tôi tức khí ép chặt tay em lại.
– Úi đau đau.. để em thề lại nào: Tôi Phạm Lê Khả Vân xin thề sẽ trả lời thật trong trò chơi này, nếu sai tôi sẽ bị sét oánh chết. – Em nói liền tù tì thật nhanh
– Úi! đâu cần thiết thề độc dữ vậy đâu em – Tôi tròn mắt bỏ tay em ra.
– Thì phải thế mới thật chứ! Ai như anh rõ là dê. Lợi dụng để cầm tay người ta – em xoa xoa tay.
– Thèm vào nhé. Suốt ngày bảo anh dê là sao? Hừm
– Thì chả thế còn gì! – Em dẩu môi lên
– Thôi không cãi với em nữa. Chơi nhé. Hừm.
– OK anh!