Bạn đang đọc Bạn Đồng Hành – Chương 7
Tôi lon ton nhanh chóng đến ngồi gần em. Gần như ngay lập tức em ấn tôi ngồi xuống giường, còn bản thân em thì đứng đằng sau lau đầu cho tôi. Vừa lau em vừa hỏi:
– Anh đã xem bản đồ chưa?
– Rồi! sao em? – Tôi đang lê tê phê
– Thì sao nữa. Anh biết Xín Mần nó nằm ở đâu mà!
Chết thật tôi tắc tị. Hóa ra là cái chuyện này, lúc nãy tôi đã để ý rồi nhưng mà bị cái cảnh hấp dẫn kia nó làm quên đi mất. Giờ đây không biết làm sao nữa, chả lẽ lại quay lại đi Xín Mần, mặt khác sau khi tham khảo các trang mạng tôi cũng muốn đi Đồng Văn chơi, xem cái đèo Ô Quy Hồ nó ra làm sao nữa. Chả biết sao tôi đành hỏi lại em:
– Xín Mần nó nằm ở phía tây HG, lúc nãy mình đi qua đoạn rẽ rồi nên vào đây, chả lẽ mai lại quay lại hả em? Tính sao giờ?
– Cũng tại em cũng chả biết Xín Mần ở đâu nên cứ tưởng anh biết. Ai ngờ! Bắt đền anh đấy – Em vò đầu tôi thật mạnh
– Ái! a cũng có biết đâu! Hay là mình cứ đi Đồng Văn đã rồi tính sau nhé em! Tôi cười hì hì dụ khị.
– Không được đâu anh! Làm sao kịp được. Lúc nãy em thấy từ Đồng Văn đi Xín Mần mất gần 300km, mà mình thì chỉ có 3 ngày – Em nói giọng buồn xiu.
– Ừ! Anh thì thoải mái thời gian, chỉ lo em thôi – Tôi cũng nản theo
– Em sinh viên thì muốn sao cũng được mà, anh thì đâu thể nghỉ làm mãi được – Em cũng buồn nhưng chắc cố nói theo để an ủi tôi.
Tôi nhẩm tính vợ tôi còn cỡ 8 ngày nữa mới về. Công việc công ty thì đang chẳng có gì cả, việc nghỉ thêm với tôi cũng chẳng thành vấn đề cho lắm, tài khoản ATM tôi mang theo còn cỡ 7tr, ngẫm cũng đủ. Đã đi thì đi cho tới tầm nên tôi mạnh dạn đề nghị em:
– Anh có 8 ngày nữa mới thực sự có việc. Hay anh em mình nhân thể làm chuyến này đi vòng quanh HG đi em. Đi tất cả luôn nhé.
– Anh đừng đùa em thế! – Em nhăn nhó ra vẻ không tin.
– Anh đâu có đùa. Anh nói thật đấy. Cứ cho là vì anh đi vì dạo này anh cũng có nhiều việc cần suy nghĩ. Đi thế này anh sẽ dễ dàng hơn – Tôi thuyết phục em thêm lần nữa.
– Anh nói thật chứ! – Em nhoẻn miệng cười.
– Thật chứ sao không? Vậy là ok nhé! – Tôi mừng rơn trong bụng.
– Ok mà! Chắc chắn là phải đi Xín Mần đấy nhé. Cấm có bỏ rơi em – Em cười dịu dàng
– Chắc luôn.
– Ngoắc tay thề độc đi – Em giơ ngón út ra ngoắc ngoắc
– Ừ thì thề nhé! Anh xin thề nếu không đưa được em đi vòng quanh HG và qua Xín Mần thì anh sẽ bị tai nạn chết toi luôn. – Tôi trêu em vì cái sự buồn cười và trẻ con của em.
“Cốc”, ngón tay em đang ngoắc ngoắc bỗng chuyển thành nắm đấm cốc vào đầu tôi đau điếng.
– Úi da – Tôi kêu lên
– Cho đáng đời! Phỉ phui cái mồm anh chứ. Anh mà bị tai nạn thì em ngồi sau anh chắc không bị chắc. Hừ! anh đểu thế
– Hì hì! Vậy thì ế vợ nhá – Tôi cười
– Uhm! Vậy cũng được – Em ra giọng hơi lăn tăn nhưng cũng coi như tạm chấp nhận.
“Ký tên này”, “đóng dấu này” Tôi với em ngoắc hai ngón tay út vào nhau rồi đóng dấu bằng ngón cái. Trò trẻ con này làm tôi trở nên phấn khởi. Không hiểu trong hình dáng của một thằng đàn ông năm nay đã 28 tuổi trông liệu có còn đáng yêu như em không nữa. Nhưng dù sao thì tôi cũng khá là vui.
Chúng tôi vui vẻ như vậy cho đến khi em lau tóc cho tôi xong và xuống nhà mượn nước pha cafe. Chẳng là cả hai chúng tôi phát hiện ra đều là dân nghiền cafe chính hiệu nên mặc dù bây giờ đã hơn 11h nhưng chúng tôi vẫn cần một chút cafe thì mới có thể cho cái cơ thể đang vật vã vì thèm kia được xuôi đi đôi chút. Và đến lúc này trong ngày hôm nay tôi mới có một chút riêng tư.
Một điều là đến giờ phút này mọi người vẫn chưa được biết tên em nhỉ! Có lẽ do khi viết bị cảm xúc cuốn đi nên ngay cả chính bản thân tôi cũng quên ọi người biết những điều cơ bản nhất. Thật là có lỗi với em và với mọi người quá. Thực ra thì ngay sau khi chúng tôi xuất phát từ HN đi HG, trên đường đi tôi cũng tranh thủ trò chuyện và biết được một số thông tin của em. Em tên là Khả Vân (chả liên quan gì tới em hot girl KV đâu nhé), đang học năm cuối ngành tài chính của một trường ĐH. Tôi cũng chả biết gì nhiều thêm nữa ngoài việc em cũng từng đi một số nơi cùng nhóm bạn của mình. Khi biết đến đó bản thân tôi cũng tự hỏi tại sao em không đi cùng bạn mình mà lại đi cùng một người không quen biết là tôi? Phải chăng em cũng đang tìm kiếm một điều gì đó cũng giống như tôi? Muốn đi và trải nghiệm một nơi xa lạ, với một con người xa lạ? Muốn có những cảm xúc lạ? Và cũng dành để nghĩ cho những điều sắp tới!
Những con người như chúng tôi khi đi không phải như những kẻ cuồng chân, những kẻ đi lấy được, những kẻ đi cắm mốc , chúng tôi đi tìm cảm xúc, chân trời mới, trốn tránh hay tạm xa những điều thường thấy, những bon chen, những xô bồ của cuộc sống đô thành đôi khi làm cho chúng ta mỏi mệt, khi đó ngay cả khi giải trí bằng những chai rượu mạnh trên bar, hay những chai bia được mời bởi em út, có gào thét, có nhảy nhót cũng chả làm chúng tôi được cảm thấy thoải mái hơn, và lúc đó chúng tôi đi, đi để cảm thấy mình thật nhỏ nhoi trong trời đất, đi để thấy mình còn may mắn hơn được rất nhiều người, đi để thấy rằng mình đang sống chứ không hề tồn tại, đi để thấy đất nước mình thật đẹp, đi để về còn sống tốt hơn..
Nói vậy thôi chứ chúng tôi đi mỗi người có một lý do. Chúng tôi chỉ biết cùng nhau, nói chuyện với nhau chứ chưa chắc đã quan tâm người kia đi về cái gì. Tôi cũng vậy! Ngày trước tôi cũng đi, nhưng đi vì một điều khác, ngày hôm nay tôi cũng đi nhưng đi vì một cái không giống ngày đó. Còn em? Em đi vì lý do gì? Tại sao em lại chọn tôi để đi cùng, trên diễn đàn đó có bao nhiêu hội phượt, họ lập cung đi rất bài bản, kế hoạch chi tiết và rõ ràng, còn tôi thì ngay cả cung đường còn chả có. Vậy mà mà em lại đi cùng tôi, giờ đây em đang ở cùng tôi, trong một căn phòng! Chúng tôi lại vừa diễn một màn nude cho nhau đầy cảm xúc. Giờ đây tôi còn chả chắc mình sẽ làm cái gì tiếp theo nữa nữa là em. Trời ạ!
Khi những suy nghĩ về em còn băn khoăn chưa dứt thì ở đâu đó có tiếng hát trong trẻo của em, từ cầu thang vọng lên thì phải:
“Saying I love you,
Is not the words,
I want to hear from you,
Its not that I want you,
Not to say but if you only knew,
How easy,
it would be to show me how you feel,
More than words,
is all you have to do..”