Bạn Diễn [Partner]

Chương 9


Đọc truyện Bạn Diễn [Partner] – Chương 9

Phan Hải Đình đi về phía chiếc Audi màu xám của mình. Cô còn chưa kịp tới gần chiếc xe thì đã nghe thấy tiếng người đến sau lưng. Là Alex. Anh không lên tiếng, không di chuyển. Anh chỉ đứng im, hai tay giấu trong túi quần, nhìn cô lặng lẽ.
“Tôi có thể… đi nhờ về không?”
“Anh nói gì thế?”
Cô đứng đổi diện với Alex. Tám giờ, trời đã tối. Khuôn mặt Alex sáng lên nhờ bóng đèn trắng trong khoảng sân của bãi đỗ xe đài truyền hình. Màu nâu lục nhạt trong mắt anh đã gần như trở thành màu nâu sẫm.
“Tôi không có xe về. Cô có thể cho tôi đi cùng được không?”, Alex kiên nhẫn nhắc lại. Cô đứng ngẩn ngơ.
“Quản lý của anh đâu? Tôi với anh ở ngược đường mà?”
“Thành đang giúp tôi chuyển đồ về nơi ở mới rồi”, Alex thong thả nói, “Chính là cùng khu chung cư với cô đấy.”
“Cái gì?”, cô tiến hai bước đến trước Alex, “Anh chuyển nhà?”
“Sau vụ kẹt thang máy, tôi không còn can đảm vào lại cái thang máy ấy nữa”, anh nhún vai, “Nên tôi đi.”
“Sao lại chọn chỗ tôi?”
“Vì thuận tiện thu âm bài hát sắp tới.”
Bùm! Cô cảm giác anh vừa cầm búa táng cho mình một phát vào đầu. Tưởng gì, hóa ra anh vẫn chỉ quan tâm đến vụ thu âm.
“Tôi có thể đi cùng cô về nhà không?”, anh hỏi lại, không thèm nhúc nhích. Cô cũng vậy, không dịch chuyển dù chỉ một tí. Cô những muốn hét vào mặt anh: Đi mà nhờ cô bạn gái MC của anh ý! Tất nhiên đó chỉ là tưởng tượng. Cô sẽ không đời nào làm vậy, vì cô không quan tâm. Không quan tâm!
“Tôi có thể gây tai nạn đấy”, cô đáp lạnh tanh, quay lưng đi về xe của mình. Alex đi theo cô, không phản ứng lại câu nói vừa rồi. Có thể thấy khiếu hài hước của cô chẳng xi nhê gì đối với anh.
Cô để anh tự bước vào xe và thắt dây an toàn. Cô thực chất mới chỉ tập đi xe vài tháng trước, Vương Khả dạy cô. Cô muốn tự chủ động di chuyển, chỉ những lúc cần mới nhờ đến quản lý. Cô còn chẳng có tài xế riêng, cô cảm thấy không cần thiết. Lúc này, ngồi trong xe với Alex, tim cô bỗng nhiên run lập cập. Cứ như cô đang trở về ngày đi thi lấy bằng lái xe và bên cạnh là ông thầy chấm thi ấy.
“Tôi sẽ không phiền nếu lại phải cùng cô vào viện lần nữa đâu”, Alex sau khi ngồi yên vị cạnh cô, quay sang nói tỉnh bơ, “Trên báo sẽ viết rằng chúng ta gặp tai nạn khi đang cùng nhau đi hẹn hò, chẳng phải một đôi công việc à?”
Hẹn hò cái đầu anh! Cô bặm môi, khởi động xe. Vì sao một kẻ đã có bạn gái rồi mà trước mặt cô gái khác có thể ngang nhiên nói những điều như vậy? Anh tưởng cô không biết à? Nếu cô có chẳng may quên mất thì cái hình xăm to tướng (giờ cô thấy nó to đến mức đập vào mắt) ở phía sau tai Alex luôn nhắc nhở cô rồi. Cô chẳng bao giờ quên được Alex đang có một người-tình-bí-mật tên là Bạch Thiên Thư.
“Tôi thấy nó không hài hước tí nào”, cô phản bác lại ý tưởng nhạo báng của Alex về chuyện “hẹn hò” của họ, quyết định sẽ chỉ nhìn thẳng và không thèm nhìn Alex. Cô chẳng biết phản ứng của anh thế nào nữa.
“Cô ghét tôi à?”

Việc Alex hạ giọng hỏi như thế chắc chắn thể hiện rằng anh đang không vui. Ít nhất là không vui vì cô không hùa theo trò “hẹn hò” dở hơi này.
“Tôi chỉ không hiểu mà thôi.”
“Không hiểu điều gì?”
“Không hiểu vì sao một kẻ đã có người yêu như anh lại đồng ý giả vờ hẹn hò với tôi, và rồi liên tục mỉa mai về việc phải giả vờ hẹn hò này. Nếu anh không thích, có hàng chục cách để PR phim mà chẳng cần yêu đương gì hết. Tôi sẽ không đồng ý theo vụ này nếu như anh không đồng ý, hiểu không, nhưng cuối cùng anh đồng ý nên tôi đồng ý… Vậy mà anh khiến tôi nghĩ rằng anh đang bị ép phải giả vờ yêu tôi còn tôi là người đã ép anh làm như vậy!”
Phía Alex im lặng. Cô chỉ muốn đưa mắt nhìn xem vì sao anh lại im lặng như thế, nhưng cô đã tự tát mình vài cái trong đầu để đảm bảo rằng cô sẽ không nhìn anh dù chỉ một chút.
“Cô nghĩ thế à?”
“Tôi còn có thể nghĩ khác nữa sao?”
“Cô biết tôi thích Bạch Thiên Thư rồi phải không?”
“Đương nhiên, và tôi cũng chẳng đọc cái bài phỏng vấn ngu ngốc trên báo After Spotlight để mà ngồi đoán đâu! Tôi chỉ là người trên đường đi vệ sinh có nghe thấy vài kẻ cãi nhau trong kho đạo cụ mà thôi!”
Cô nói dối, nhưng cô sẽ không cảm thấy áy náy về chuyện đó. Alex cũng nói dối mà. Anh còn không dám công khai người yêu. Cứ úp úp mở mở về chuyện tình cảm là kiểu mà cô rất khó chịu. Nếu không vì PR cho nhau thì chuyện úp mở ấy cũng dành cho mục đích PR một dự án nào đấy mà hai người đang chung đụng – như cô với anh hiện giờ. Một khi đã yêu thật, chẳng ngại gì nói thẳng ra khi có người hỏi đến. Liệu anh có nghĩ được rằng, khi người ta hỏi anh người anh thích là ai, anh lại giấu nhẹm đi, thì lúc Bạch Thiên Thư biết được, cô ta sẽ buồn đến mức nào?
“Thật ra tôi chẳng có người yêu nào cả”, Alex khàn khàn đáp. Anh chống tay lên thành cửa sổ, nhìn xa xăm ra bên ngoài. “Tôi không biết cô nghe được điều gì, nhưng tôi và cô ấy không phải đang yêu nhau đâu.”
Thế à? Thế mà phải hứa “không được yêu ai ngoài em”? Cô bĩu môi dè bỉu, may mắn còn kịp giữ cho mấy từ ngữ mỉa mai không thoát ra khỏi miệng mình. Cô không chỉ ghen mà còn uất ức. Đến mức này anh ta vẫn còn phủ nhận, đủ biết “tình yêu” ấy lớn thế nào rồi!”
“Tôi thật lòng đã rất yêu cô ấy”, anh tiếp tục mà không đợi cô trả lời, “Nhưng cô ấy luôn luôn từ chối tôi. Vài tháng trước, trước khi cô ấy sang Pháp để tranh suất người mẫu cho Paris fashion show, tôi đã gặp cô ấy và tỏ tình. Nhưng cô có biết cô ấy nói gì không?”
Chúa mới biết. Tôi đếch biết.
“Cô ấy bảo tôi “Bây giờ chưa phải lúc”. Cô ấy nói cô ấy cần phải tập trung giành suất diễn, không có thời gian hẹn hò. Tôi ngỏ ý sẽ đợi cô ấy trở về, cô ấy đồng ý và bay sang Pháp. Tôi đã đợi cô ấy ba tháng…”
“Và cô ta trở về với một ông bạn trai người Pháp”, cô mỉa mai. Và cũng chỉ có mỗi cô nhếch môi cười giễu cợt.
“Không, cô ấy đã có một chân catwalk. Tôi kiên nhẫn tỏ tình lần nữa, thì cô ấy nhìn tôi và nói rằng lúc còn ở Pháp gặp nhiều người, cô ấy đã quen bao nhiêu chàng trai cởi mở, hài hước, không như tôi, có máu lai Pháp trong người mà suốt ngày chẳng nói năng câu nào, như người bị trầm cảm. Đúng nguyên văn đấy. Cô ấy bảo cô ấy không hợp với người lạnh lùng, vì nếu chúng tôi hẹn hò cô ấy sẽ chẳng biết phải nói gì với tôi cả. Cô ấy khuyên tôi hãy năng động lên,hướng ngoại lên, và tôi với cô ấy có thể làm “bạn tốt”. Bạn tốt đấy!”
Alex nhấn mạnh vào từ “bạn tốt” và cười chua chát. Ôi Alex, tôi đang cực kì đồng cảm với anh, bởi những lúc anh mở mồm nói tôi với anh chỉ là “bạn”, tôi thực tình chỉ muốn lao đến siết cổ anh mà thôi… Giá như anh biết tôi đồng cảm với anh đến mức nào…

“Xin lỗi vì tôi đã làm cô khó chịu”, Alex nhìn cô, cô biết, bên má của cô ngứa ngáy, thần kinh cũng đang giật đùng đùng, Nhưng cô thề sẽ không nhìn anh đâu, cô làm thế thật.
Thấy cô không đáp, cũng không phải ứng, Alex thở dài. “Thật khó khăn cho cô khi phải giả vờ thích một người như tôi. Tôi cũng mệt mỏi lắm, tôi không nghĩ tôi muốn diễn nhiều đến vậy…”
Cảm xúc trong lòng cô tụt xuống mức âm. Alex nói anh không muốn diễn trò hẹn hò này với cô. Alex bảo anh mệt mỏi vì phải giả vờ yêu thương cô. Chà, quá nhiều đau đớn so với “chỉ là bạn”.
Việc duy nhất cô làm lúc ấy là đạp phanh thật mạnh. Chiếc xe bất ngờ dừng lại, cả cô và Alex đều chúi người về phía trước.
“Cô làm gì vậy?”, Alex hoảng hốt thấy rõ, nhoài người sang nhìn cô rồi lại nhìn phía trước. Chẳng có gì xảy ra cả, họ đang ở trên đoạn đường vắng xe qua lại.
“Anh là đồ khốn, anh có biết không?”, cô chẳng màng đến anh, quay sang và bùng nổ một cơn giận dữ, “Tất cả những gì anh cảm thấy về tôi chỉ là diễn và mệt mỏi thôi, phải không?”
“Không phải vậy, cô nói gì thế?”
“Tôi nhắc lại lần nữa, chẳng ai bắt anh phải hẹn hò với tôi cả! Tôi lại càng không! Tôi sẽ hoàn toàn ủng hộ chấm dứt việc dở hơi này, nên nếu anh không chịu được nữa, anh có thể nói thẳng ra và chúng ta đánh nhau một trận, ngay lập tức!”
Kể ra thì những gì cô đã làm với anh chỉ là cùng nhau ăn uống vài bữa, cùng nhau đến trường quay, cùng nhau kẹt trong cái thang máy chết tiệt, cùng nhau tung hứng trong talkshow rằng mình có tình cảm với đối phương và Alex suýt chút nữa tỏ tình cô ngay tại đó… Thế thôi mà, đâu có gì nhiều.
“Cô nghĩ tôi không muốn hẹn hò với cô?”, Alex nghiêng hẳn người sang nhìn cô, “Chỉ vì tôi thích người khác ư?”
“Đương nhiên là thế, làm sao anh có thể vừa thích một người lại vừa giả vờ yêu một người?”
“Vì nó là giả vờ, cưng ạ, tôi có thể giả vờ say mê cô đến chết luôn, nếu cô muốn!”, cô cảm nhận được cơn giận của Alex. Nó đã bắt đầu hình thành và tạo thành lực ép vô hình, từ phía anh. “Những gì tôi muốn là thân thiết hơn với cô, trở thành một người bạn của cô. Trong khi đó cô luôn xa lánh và tỏ ra xa lạ đối với tôi. Thật ngạc nhiên khi cô nghĩ tôi không thích đóng kịch với cô đấy, tôi cứ nghĩ cô mới là người ghét phải đóng vở kịch này!”
Mắt cô giãn ra theo từng lời anh nói. Phải rồi, Alex, anh muốn thân thiết với tôi, muốn làm bạn tôi. Nhưng tôi thì không, tôi ghét cay ghét đắng phải trở thành bạn của anh!
“Anh không nghĩ rằng đối với hai người chỉ mới gặp nhau vài ngày, kết bạn thân thiết là một điều quá xa xỉ sao?”, cô nheo mắt nhìn anh, hạ thấp giọng hết mức có thể. Lần đầu tiên cô thấy anh nổi giận. Nổi giận vì điều gì thì cô chịu.
“Bởi vì tôi đã nghĩ tôi có thể trở thành ai đó đặc biệt hơn đối với cô”, Alex nhấn mạnh, “Đó mới là ước muốn xa xỉ!”
Những điều anh vừa nói vừa khiến cô bực mình, lại vừa khiến cô rung động. Cảm giác ngứa ngáy trong ruột gan bùng lên trong giây lát, khi anh nhấn mạnh vào hai chữ “đặc biệt”. Anh muốn trở thành người “đặc biệt” của cô.
“Vì sao? Vì sao anh lại muốn như vậy?”

“Tất cả những lời tôi nói trong buổi phỏng vấn vừa nãy đều là thật, Hải Đình ạ”, anh gằn từng chữ, “Đó không phải là diễn! Tôi thừa nhận tôi bị lôi cuốn bởi tính cách của cô, và tôi thấy thật kinh khủng khi chẳng mấy ai nhận ra điều đó. Cô gần như không nói chuyện với ai, không thân thiết với ai, tôi càng cảm thấy đó là một thiếu xót vô cùng lớn, hiểu không? Tôi tự thúc ép mình phải hiểu cô, phải quan tâm đến cô, tôi muốn là người mà cô có thể coi như một người cô tin tưởng được, không phải chỉ mỗi anh quản lý kia, hiểu không?”
Cô đã vỡ lẽ ra nhiều điều. Thứ nhất: không nên đặt hi vọng quá nhiều vào một ai đó, bởi những gì nhận lại chắc chắn là sự thất vọng. Thứ hai: anh chỉ đang Thương Hại cô. Điều đó còn tệ, tệ hơn rất nhiều so với việc anh coi cô là một người bạn. Và đương nhiên, anh chẳng làm được việc gì ngoài khiến cô điên lên.
“Điều gì khiến anh nghĩ tôi cần một người bạn?”, cô rõ ràng không thể kiềm chế được cơn tức giận nữa. Cô sẽ lao ngay chiếc xe này vào bất kì chỗ nào đấy, và cô thầm cảm ơn bản thân đã dừng xe đúng lúc. Cô lập tức tháo dây an toàn, những ngón tay run lên trong cơn xúc động bộc phát, “Điều gì khiến anh nghĩ tôi cần anh phải làm bạn của tôi? Tôi cóc cần một người nào hết, và tôi không muốn làm bạn của anh. Hiểu Không?”
Cô mở cửa xe , lao ra đường và sập cửa lại một cách thô bạo. Tiếng cửa xe đóng lại vang dài trên con phố vắng tanh, đập lại vào tai cô, trống trải như chính tâm trạng của cô lúc này. Alex khiến cô phát điên. Phát điên theo cả hai cách. Anh khiến cô phát điên vì ghen tuông với thứ tình cảm bất chấp không được đền đáp, không dành cho cô. Anh khiến cô phát điên vì sự thương hại ngây ngô, nghĩ rằng cô thật “thiếu xót” khi không có bạn bè nào bên cạnh ngoại trừ Vương Khả. Anh khiến cô phát điên vì anh cố gắng làm điều đó, cố gắng lấp đầy cái “thiếu xót”, mà không phải vì anh có tình cảm với cô. Anh muốn giả vờ hẹn hò chỉ vì anh muốn thân thiết với cô. Anh muốn, lúc nào cũng là anh muốn. Cô cũng muốn, cô muốn túm cổ anh và hét vào mặt anh, “Tôi thích anh, đồ chết tiệt!”, nhưng cô không thể. Bởi anh không muốn!
“Hải Đình!”, anh đã túm được cổ tay cô. Cô chẳng cố gắng giằng ra nữa, vì cô biết anh có một sức mạnh nội tại nào đó rất kinh khủng những lúc muốn giữ cô lại thế này. “Đừng đi!”
“Tôi không đi đâu hết, tôi chỉ không muốn nhìn mặt anh, hiểu không?”
Cô nhại lại y hệt cách nói chuyện của anh, hằn học nhìn anh như muốn nuốt chửng một tên vô lại. Alex nhìn thẳng vào mắt cô, miễn cưỡng thả tay cô và quay đi chỗ khác.
“Hải Đình, tôi tin rằng cô đang hiểu nhầm tôi…”
“Tôi chẳng hiểu nhầm ai hết”, cô lùi lại hai bước, cách xa anh, “Có cách giải thích nào ngắn gọn hơn hai từ “thương hại” mà anh dành cho tôi không?”
Alex im lặng. Anh thật sự không tìm được từ gì để nói.
“Thế đấy!”, cô khoanh tay, cười khẩy, “Tôi không cần ai bên cạnh cả, bởi vì tôi chưa bao giờ tin tưởng ai. Ngoại trừ Vương Khả. Và chỉ một mình Vương Khả.”
Cô ngừng lại, đợi cho những câu từ của mình thấm dần vào trí óc của Alex, “Cảm ơn vì anh đã tin tưởng tôi, kể chuyện của anh cho tôi, dù tôi đếch quan tâm.” Nói dối, cô cực kì quan tâm. Cô đã muốn biết người anh thích là ai, suýt chút nữa cô lục tung những tin đồn về anh để so sánh với mẩu phỏng vấn anh trên trang báo mạng After Spotlight. Thậm chí, cô nhớ đến cả từng đoạn ngắt câu của anh khi trả lời phỏng vấn. “Nhưng những gì anh làm chẳng thấm nhuần gì hết. Tôi chẳng cảm thấy gì cả. Anh thật đáng thương khi cứ cố gắng làm tôi vui một cách vô ích như vậy.”
Cô thật đáng thương, khi luôn bị rung động mỗi khi thấy nụ cười của anh. Kể cả khi nghe anh nói những lời có cánh vô vị mà cô biết chỉ là diễn trên phim, cô cũng không thể cưỡng lại cảm giác muốn được anh vuốt ve và nói với cô những lời ngọt ngào như thế. Kiểu đưa mắt gợi tình của anh đốt cháy da thịt cô. Ngay cả khi bàn tay chắc nịch của anh chạm vào cô, tim cô cũng đủ sức vùng chạy ra khỏi lồng ngực.
Cô mong muốn đến điên dại được nói chuyện với anh. Nhưng lúc nào cũng vậy, hoặc nó sẽ bị cô dập tắt một cách phũ phàng như lúc này; hoặc câu chuyện sẽ rơi tõm vào một khoảng không vô vị. Cô không dành cho anh, hay nói cách khác, cô không nằm trong khẩu vị của anh.
“Được rồi, tôi từ bỏ.”
Từ bỏ cái gì? Cô không hiểu ý Alex.
“Vì cô đã thành thật với tôi như vậy, cảm ơn, nên tôi cũng sẽ thành thật với cô.”
Alex dường như đã biến thành con người khác. Anh có nụ cười nửa miệng đầy nhạo báng của Hoàng Vũ. Anh có đôi mắt lẳng lơ khinh khỉnh của Hoàng Vũ. Anh thong thả nhét hai tay vào túi quần, đi chậm rãi vòng quanh cô, xăm soi như đang thưởng thức một tác phẩm điêu khắc sống. Anh khiến cô liên tưởng đến nhân vật Hoàng Vũ trong phim, một tên vô lại đúng nghĩa.
“Cô có biết lần đầu tiếp xúc với cô, tôi đã nghĩ về cô thế nào không, cưng?”, anh bật cười, “Một cô nàng vô cảm, khép kín, khó hiểu… Cô làm tôi cảm thấy, để nói chuyện được với cô, chỉ có qua phim ảnh mà thôi…”
Cô rùng mình trước ngữ điệu của anh, nhớ lại ngày đầu tiên họ gặp mặt. Alex nhìn lướt qua cô vài lần, không nhiều. Phần lớn thời gian nghỉ, khi mọi người trò chuyện với nhau thì cô ngồi riêng một chỗ với quản lý Vương Khả của mình. Alex thường xuyên ngồi chơi đàn vào giờ nghỉ, lúc đó anh còn chưa hoàn thành xong bài hát. Anh nói chuyện với hầu như tất cả, anh cười đùa và hát cho vài diễn viên phụ muốn nghe. Anh chụp ảnh selfie cùng họ – phải nói ngược lại mới chính xác – anh góp mặt trong các bức ảnh mà họ sẽ đăng lên mạng xã hội để khoe đang đóng phim. Trừ cô, chỉ trừ cô. Lần đầu nói chuyện với anh chính là lúc họ bắt đầu quay cảnh đầu tiên. Dù anh và cô đứng đối diện nhau, cô thậm chí không thèm giới thiệu bản thân mình.
“Tôi cũng khá tò mò, tôi nghe về cô nhiều lắm rồi”, Alex cười khẩy, dừng lại phía sau lưng cô, tiến sát vào cô, gần đến mức cô cảm nhận được hơi thở của anh lơ lửng trên gáy mình. Cô đã rất khó khăn để ngăn những cơn rung cảm bùng lên khắp cơ thể, hít thở thật sâu cũng chẳng giúp được gì, “Cô khiến tôi bất ngờ vì cô không muốn hôn tôi. Cô từ chối tôi. Một điều trước giờ chẳng có ai làm cả.”

“Nhầm rồi, cô MC của anh đã làm vậy trước tôi chứ?”, cô mỉa mai bằng tất cả dũng khí của mình. Bước chân của anh không còn chờn vờn xung quanh cô nữa. Anh đứng hẳn lại sau lưng cô, vươn người về phía cô và rót từng lời vào tai cô.
“Cô ấy không từ chối hôn tôi, rõ rồi chứ?”, anh chế giễu, “Tôi cứ thắc mắc không biết tôi đã làm sai điều gì…”
Cô gần như nín thở khi Alex lại ở gần đến vậy. Anh gợi lại cảm giác của cô khi lần đầu đôi môi anh chạm vào môi cô. Như có điện chạy dọc theo sống lưng của cô vậy. Cô không thể nghĩ được điều gì chống chế cảm giác cuồn cuộn trào lên trong bụng mình.
“Tôi đã dùng mọi cơ hội để tiếp cận cô”, Alex đột nhiên dùng cả hai tay bám vào vai cô. Cô giật nảy người, cố gắng tỏ ra điềm tĩnh. Cô vốn là người điềm tĩnh như vậy, chẳng có gì xáo trộn được cô. Ngoại trừ Alex. “Tôi thấy rằng làm quen với cô thật dễ, nhưng thân thiết với cô lại thật khó. Cô có lẽ là người đầu tiên hẹn hò với tôi mà không có cảm giác gì với tôi cả. Tôi thấy bất công, thật đấy!”
Bất công à? Ai sẽ thấy bất công cho tôi khi tôi đã có cảm giác gì đó với anh nhưng vẫn phải che giấu? Anh thấy bất công vì tôi không giống những người hẹn hò với anh trước đó, chạy theo anh như những con cún à?
“Đình Đình, cô không thể công nhận mọi nỗ lực làm quen của tôi sao? Chúng ta đang yêu nhau mà?”
Alex thì thầm vào tai cô, cái cách anh nhấn mạnh vào từ “yêu nhau” khiến cô buồn nôn. Hai tay anh đặt trên vai cô đầy cưỡng chế.Trong một khoảnh khắc, anh khiến cô nhớ lại kí ức buồn thảm nhất của mình, kí ức mà cô đã khổ sở chôn sâu, thật sâu xuống tận cùng trí óc. Alex đào xới nó lên, từ giây phút anh nắm tay cô. Dù chỉ là một màn kịch.
Cô quay lại, không ngần ngại vung tay tát anh. Nhưng Alex biết cô sẽ làm như thế. Anh nhanh tay tóm lấy cổ tay đang vung lên của cô, nhếch miệng cười giảo hoạt, cánh tay còn lại ngang nhiên vòng qua hông cô, kéo cô sát vào cơ thể mình.
“Cô đã đánh tôi một lần rồi, em yêu ạ, tôi không để cô làm vậy lần nữa đâu”, Alex mơn trớn từng từ ngữ trên môi mình, không quên hạ cánh tay cô xuống dù vẫn nắm chặt nó, “Cô có nghĩ rằng cảnh tượng cô đang tát tôi sẽ lên đầy mặt báo vào sáng mai, kèm theo tin đồn mình chia tay không?”
“Tôi đếch quan tâm!”, cô chì chiết, “Tránh xa tôi ra, đồ khốn!”
Kèm theo đó, cô đẩy anh rất mạnh. Alex thả cô ra, lùi lại, giơ hai tay như muốn đầu hàng.
“Này cưng, nếu muốn chia tay, em sẽ phải tìm cách khác thuyết phục hơn đấy, vì tôi không đồng ý đâu”, Alex nhìn cô cười thách thức. Anh giống như một tên lừa đảo đang quyến rũ nạn nhân để lấy đi mọi thứ của họ. Anh đã lấy đi mọi thứ của cô, tình cảm của cô và cả niềm tin của cô.
Cô đã nghĩ Alex là một chàng trai hoạt bát, tử tế. Anh luôn cố che chở cho cô khi họ cùng mắc kẹt trong thang máy, cô chắc chắn đó không phải là diễn. Anh bảo vệ cô khi họ băng qua đám fan hâm mộ, anh bảo vệ cô khỏi những kẻ cố chạm vào cô; cô biết đó là bản năng của anh, không phải diễn. Anh đáp lại lời cầu cứu của cô khi cảnh hôn nhau làm cô căng thẳng. Nhờ có anh, cô mới làm được. Cô đã vượt qua được. Trước khi biết Bạch Thiên Thư là người anh yêu, cô đã hoàn toàn tin vào những lời có cánh của anh dành cho mình. Bây giờ thì không, dù anh nói gì đi nữa, cô đảm bảo rằng đó chỉ là diễn. Anh là một diễn viên có tài, một diễn viên cực kì xuất sắc.
Nhưng những điều đó không thể ngăn được tình cảm cô dành cho anh.
Alex phớt lờ sự giận dữ của cô. Anh đi vòng qua cô, về phía chiếc Audi đang đỗ im lìm giữa làn đường.
“Có muốn đi bộ về không, Hải Đình?”, anh mở cánh cửa phía người lái, đứng nhìn cô và nói như thể cô là kẻ đi nhờ, “Xe của cô không có nghĩa tôi không để cô ở đây và đi trước.”
“Tránh xa ra”, cô gằn giọng đe dọa, đi rất nhanh về phía anh, “Tôi sẽ lái!”
“Tôi nghi ngờ cô sẽ đâm xe vào cây để trừ khử tôi”, anh cười phá lên, “Lên xe đi, nếu không muốn tôi bỏ lại.”
Anh thản nhiên ngồi vào xe, nổ máy. Cô muốn điên lên, lửa trong người thiêu đốt tất cả. Ngoài việc giậm chân thật mạnh, chấp nhận sang bên ghế phụ lái, cô không thể làm gì hơn. Xe của cô, cô không thể phá nó. Đường về nhà còn xa, cô không thể đi bộ về trong khi túi xách, ví tiền vẫn còn vứt trong xe. Hơn hết, chính cô là người đã dừng xe giữa đường và bỏ xe chạy ra ngoài. Thật buồn cười và châm biếm nếu bây giờ cô để anh lái xe về, bỏ lại mình ở đây. Mặc dù thực tế, cô muốn lôi anh ra khỏi xe, vứt anh ở đây rồi phóng về nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.