Bạn Diễn [Partner]

Chương 59


Đọc truyện Bạn Diễn [Partner] – Chương 59

Ngày hôm sau, Alex buộc phải rời khỏi bệnh viện vì một buổi họp báo của đoàn làm phim. Chỉ đến khi Vương Khả hứa sẽ để mắt đến Phan Hải Đình, Alex mới chịu đi. Anh cùng Hoàng Thái Thành đi từ khá muộn, có thể sẽ bị muộn giờ một chút. Vương Khả theo dõi buổi họp báo đó qua mạng, Alex vẫn không thể che giấu vẻ mệt mỏi, dù hôm qua anh cảm thấy tâm trạng của Alex đã khá lên một chút.
“An Lôi, anh có thể cập nhật cho mọi người biết một chút về tình hình của cô Phan Hải Đình một vài ngày qua được không ạ? Liệu đến bao giờ cô ấy có thể ra viện?”
Alex trông không được khỏe. Vẻ mệt mỏi của anh hiện lên rõ ràng qua những chiếc máy quay. Vương Khả thở hắt, liếc nhìn Phan Hải Đình còn đang ngủ.
“Hải Đình đang tốt dần lên. Có thể trong vòng hai tuần nữa sẽ được ra viện.”
Alex ngập ngừng. Sự ngập ngừng ấy khiến cánh nhà báo tò mò.
“Gần đây có tin đồn cô Hải Đình đang bị fan cuồng quấy rối, thậm chí có nguồn tin rò rỉ rằng cảnh sát đã bắt được kẻ phạm tội. Vậy vụ tai nạn gần đây chỉ là một sự ngẫu nhiên hay là do ai đó sắp đặt? Anh sẽ làm gì để bảo vệ bạn gái, và cô Hải Đình liệu có vượt qua được không ạ?”
Vương Khả chau mày, câu hỏi này không tế nhị chút nào. Cảnh sát vẫn còn giấu nhẹm thông tin về Đường Viễn, nhưng tất nhiên việc Phan Hải Đình đang bị hãm hại là việc có thật, khi scandal và các vụ “tai nạn ngẫu nhiên” dồn dập kéo đến thời gian gần đây là quá hiển nhiên, không thể che giấu. Riêng vụ tai nạn nghiêm trọng này thôi cũng đã kèm theo bao nhiêu tờ báo lao vào phân tích, thậm chí có người nói “Hải Đình bị ám sát do phát ngôn dính đến chính trị”, mà ngay cả Vương Khả cũng không thể nhớ cô đã nói gì liên quan đến chính trị (?). Cô là một cô nàng vô tư, chỉ quan tâm đến công việc và người hâm mộ của mình.
“Hải Đình là một cô gái mạnh mẽ, cô ấy sẽ không bị ai quật ngã đâu”, Alex đang khẳng định chắc nịch, “Tôi không muốn nhắc đến vụ tai nạn này.”
Anh ngừng lại một chút, đưa tay day hai bầu mắt, nở nụ cười gượng gạo. Vương Khả biết Alex vẫn rất buồn và thất vọng, hẳn anh vẫn luôn tự trách bản thân vì đã không ở cùng cô vào giây phút đó.
“Tôi sẽ không để ai làm tổn thương Hải Đình thêm một lần nào nữa”, Alex tiếp tục. Mắt anh ánh lên một niềm quyết tâm mà ngay cả Vương Khả chỉ nhìn qua màn hình cũng thấy rất rõ.
“An Lôi, anh và ekip bộ phim Chuyện tình trên giảng đường liệu có tiếp tục quay không, khi mà hiện giờ có rất nhiều độc giả kêu gọi cho bộ phim được hoàn thiện và tiếp tục chiếu trên truyền hình?”
“Mong mọi người thông cảm và hiểu cho đoàn làm phim. Chúng tôi sẽ tạm thời ngừng quay cho đến khi Hải Đình hồi phục”, một người khác lên tiếng hộ Alex, nhưng các phóng viên vẫn tiếp tục hỏi. Anh lại cầm mic lên, hướng xuống tất cả máy quay bên dưới, nhìn thẳng.
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi sẽ không diễn nếu bạn diễn của tôi không phải là Hải Đình.”
Câu tuyên bố của Alex lại gợi ra hàng loạt câu hỏi mới, nhưng anh từ chối trả lời. Anh biết trong lúc khán giả kêu gọi phim được quay tiếp như thế này mà anh lại nói một câu khẳng định điều ngược lại, anh sẽ câu thêm hàng tá rắc rối. Nhưng anh không để tâm đến nó nhiều, những người yêu thích bộ phim thật sự chắc hẳn cũng sẽ không thích diễn viên thay thế, họ thích Phan Hải Đình.
“An Lôi, anh có thể cho biết thêm về một tin đồn gần đây không?”
Alex hướng điểm nhìn đến người vừa hỏi. Tin đồn nào chứ? Anh có quá nhiều tin đồn.
“Anh hãy nói đi.”
“Một nguồn tin từ đoàn làm phim của bộ phim Chuyện tình trên giảng đường đã thú nhận rằng anh và cô Hải Đình chỉ đang giả vờ hẹn hò theo yêu cầu của nhà sản xuất để câu view. Anh nói gì về tin này? Đó có phải là sự thật không? Liệu đây có là lí do khiến cô Hải Đình vướng vào rắc rối không?”
Vương Khả trợn tròn mắt khi nghe tới đó. Không thể tin được, đây là điều chắc chắn Alex không hề nghĩ tới khi tham gia buổi họp báo này. Hẳn Hoàng Thái Thành cũng vậy, anh chàng quản lý đó đang tìm cách kéo Alex ra khỏi buổi họp báo sau khi nghe câu hỏi “đánh trúng chỗ hiểm” trên.
Alex im lặng khá lâu khiến vài người phóng viên thúc giục. Hoàng Thái Thành toan giành micro và kết thúc, nhưng Alex đã kịp chặn lại. Anh trấn an quản lý của mình, giữ micro trên tay, khi gương mặt anh nhăn lại, anh không còn che giấu được sự mệt mỏi nữa.
“Nếu các bạn muốn nghe sự thật, thì đúng, tôi với Hải Đình đến với nhau lúc đầu vì muốn tăng độ nóng cho bộ phim. Nguồn tin của các bạn không sai, nhưng cũng không chính xác.”
Đám phóng viên xôn xao ghi chép, đây sẽ là tin tức giật gân bậc nhất!
“Anh nói vậy nghĩa là sao ạ? Có thể nói rõ hơn không ạ?”
Alex nắm chặt chiếc micro trong tay. Chưa bao giờ anh thấy đối mặt với đám đông lại khó chịu đến mức này.
“Tôi đã yêu cô ấy”, anh tiếp tục, một số người tỏ ra ngạc nhiên, “Tôi thật lòng đã yêu Hải Đình, và cô ấy cũng yêu tôi.”

“Vậy ý anh là bây giờ hai người đã hoàn toàn yêu nhau sao?”
“Đúng vậy, tôi không muốn chứng minh một điều hiển nhiên như thế.”
“An Lôi, vì sao anh và cô Hải Đình quyết định giả vờ yêu? Anh không sợ dư luận và người hâm mộ thất vọng khi biết sự thật sao?”
Alex cắn môi. Anh thở dài thật nhẹ. “Khoảng thời gian đầu, chúng tôi không hề công khai rằng chúng tôi yêu nhau. Tôi chỉ làm điều đó khi đã có tình cảm với cô ấy, và tôi tin rằng như vậy không phải là lừa dối dư luận.”
“Anh nghĩ người hâm mộ sẽ tin vào tình cảm của hai người chứ?”
Alex cười nhẹ. Anh khiến đám phóng viên hoang mang.
“Có một câu chuyện nhỏ thế này, trước khi tôi tỏ tình với Hải Đình”, đôi mắt anh tràn đầy một niềm hạnh phúc nho nhỏ khi nghĩ về chuyện cũ, “Tôi hay trêu chọc cô ấy để che giấu tình cảm, vì tôi nghĩ cô ấy không yêu tôi. Bởi thế, khi biết Hải Đình cũng có tình cảm với mình, tôi đã tán tỉnh và nhiều lần cố gắng tỏ tình, nhưng cô ấy không tin. Cô ấy nghi ngờ tôi và cho rằng những hành động của tôi chỉ là diễn. Điều đó tôi đã từng trải qua, nó làm tôi đau lòng khá nhiều, nhưng cuối cùng Hải Đình cũng hiểu ra và chấp nhận. Vậy đấy, đối với các bạn, tôi cho rằng các bạn cũng sẽ có phản ứng tương tự. Các bạn sẽ nghi ngờ và luôn phủ nhận vì chúng tôi đều là diễn viên, các bạn sẽ nghĩ chúng tôi đang diễn, nhưng không, tôi không hề trách. Tôi hi vọng sự chân thành và tình yêu của tôi dành cho Hải Đình sẽ thuyết phục các bạn. Mong các bạn hãy tiếp tục ủng hộ Hải Đình và sát cánh bên cô ấy để giúp đỡ cô ấy vượt qua giai đoạn này.”
Sau câu trả lời đó, đám phóng viên vẫn không hề thỏa mãn. Họ làm náo loạn hội trường, tranh nhau đặt ra những câu hỏi không hề liên quan đến mục đích ban đầu của buổi họp báo. Mọi thứ đành phải kết thúc, Hoàng Thái Thành rất nhanh đưa Alex rời đi. Anh ra khỏi hội trường một cách nhanh nhất có thể, đi theo Hoàng Thái Thành mà không nói thêm lời nào.
Vương Khả chứng kiến buổi họp báo kết thúc, nhăn trán, thở dài. Lại thêm rắc rối rồi đây. Dù Alex có thuyết phục đến mức nào, có thừa nhận tình cảm thế nào đi nữa, thì cũng không đủ để trấn an dư luận vào lúc này. Người hâm mộ sẽ thất vọng, truyền thông sẽ như con thú săn mồi thèm khát. Cuộc tình của họ đã từng là “chuẩn mực”, là “mục tiêu” cho các cặp đôi, mọi hình ảnh ngọt ngào của họ luôn được cập nhật ở trang đầu mọi tờ báo. Vậy mà lúc này một trong hai người đã thừa nhận hẹn hò giả. Làm gì có người hâm mộ nào chịu ngừng lại vài giây và nghĩ, à, dù sao thì giờ họ cũng yêu nhau thật rồi, có sao đâu?
“An Lôi, chuyện này rất, rất tệ”, Hoàng Thái Thành gắt gỏng khi bước lên xe cùng Alex, “Cậu đã nghĩ đến hậu quả chưa mà lại thừa nhận chuyện giả vờ đó? Bây giờ hai người thật sự yêu nhau rồi, cậu không thể cứ thế mà nói rằng hai người yêu nhau ngay từ đầu à?”
Alex thở dài, anh hạ kính xe xuống và rút ra một điếu thuốc lá.
“Hải Đình chưa nhớ ra tôi, cậu biết chứ?”, anh nói mà không nhìn người quản lý, “Tôi không muốn tạo áp lực cho cô ấy rằng tôi và cô ấy có tình yêu tự nguyện. Nếu không vì bộ phim này, tôi không nghĩ Hải Đình sẽ yêu tôi.”
“Thì sao? Cậu mất trí rồi hả?”, Hoàng Thái Thành bực bội với một sự chán nản, “Hải Đình đếch quan tâm hai người yêu nhau thế nào đâu, cô ấy đâu có nhớ chúng ta là ai? Mọi biến động gần đây cô ấy còn chẳng nhớ. Hai người từng yêu nhau thật chứ có lừa dối ai đâu, việc gì phải thừa nhận cái chuyện giả vờ như thế? Cậu nghĩ rằng có thể bắt đầu lại từ đầu được hả? Bộ phim phải ngừng vô thời hạn vì Hải Đình, vậy cậu cứ thế đợi cho đến khi bộ phim tiếp tục quay để Hải Đình nhớ ra cậu ư?”
“Đừng nói nữa!”, Alex lớn tiếng. Anh tỏ thái độ bằng cách bực dọc ném điếu thuốc mới cháy một chút ra ngoài cửa xe. Hoàng Thái Thành thở ra một tiếng tức giận, nghiến răng, nhìn thẳng, cố gắng tập trung lái xe. Alex là kẻ cứng đầu, anh sẽ không nghe bất cứ điều gì anh không cho là đúng. Tính cách này đôi khi khiến Hoàng Thái Thành phát điên.
“Em tỉnh rồi à?”
Vương Khả tắt ipad, đứng dậy và đến gần giường bệnh khi thấy Phan Hải Đình động đậy. Cô mở mắt thật to nhìn anh, anh thật sự không đoán được sự phức tạp hiện hữu trong đôi mắt nâu trầm ấy.
“Là thật à?”
“Hả?”, Vương Khả nhướn mày, “Cái gì là thật?”
“Chuyện em và anh ta giả vờ hẹn hò để câu view. Là thật ư?”
Chàng quản lý của cô thở dài. “Nhưng hai đứa yêu nhau thật sự…”
“Anh chỉ nói rằng bọn em gặp nhau khi đóng phim này và yêu nhau”, cô ngắt lời Vương Khả, nhìn anh không biểu cảm. Vương Khả cúi đầu, cô đã tỉnh lại từ lâu và đã nghe hết buổi họp báo kia rồi.
“Anh xin lỗi.”
“Em và anh ta yêu nhau vì cái gì?”
Vương Khả đến gần cô, đặt chiếc ipad lên mặt tủ đựng đồ.
“Ngay từ đầu đã có một số chuyện xảy ra”, Vương Khả thở dài, nhìn cô rầu rĩ, “Em có nhớ em rất ghét chạm vào những người khác giới không?”

Phan Hải Đình gật đầu.
“Em cũng vẫn giữ nguyên nỗi sợ hãi đó khi tham gia bộ phim này. Vào những cảnh quay đầu tiên, khi quay ngoài trời và có nhiều người đứng xem, em đã nhiều lần từ chối những sự động chạm thân mật của An Lôi, dù vẫn đang quay.”
Cô chau mày. Một thứ gì đó lờ mờ hiện ra, nhưng mơ hồ tới nỗi cô không thể định hình được nó.
“Người ta quay lại cảnh em đẩy An Lôi ra khi cậu ta cố gắng hoàn thiện cảnh hôn giữa hai nhân vật chính. Bộ phim vì thế đã nhận nhiều ý kiến tiêu cực, và bản thân em bị đánh giá thiếu chuyên nghiệp. Một số nhà phê bình phim đã kịp nhận định rằng bộ phim sẽ không lôi kéo được người xem khi mà hai nhân vật chính vừa mới quay đã không gắn kết, còn em, em bị gắn mác “cô gái nữ phụ”.”
Cô cảm thấy một vùng trong bộ não của mình đang nhức nhối. Nhưng ngoài cảm giác ong đầu, cô không thể nhớ được gì.
“Vì vậy mà anh muốn em giả vờ kết thân với anh ta?”, cô đưa tay day trán, hỏi lại. Vương Khả lắc đầu.
“Là nhà sản xuất và đạo diễn, họ đã yêu cầu hai đứa hãy đóng một màn kịch phim giả tình thật, giả vờ yêu nhau để lôi kéo lại sự chú ý về cho bộ phim. Cả hai đã đồng ý.”
“Không thể, em không đời nào đồng ý”, cô phẩy tay chối từ, thấy đầu mình ngày càng đau, “Anh đang nói dối.”
“Anh không nói dối em, Hải Đình, em cần phải nhớ rằng đó một trăm phần trăm là sự thật”, Vương Khả ngồi xuống cạnh cô, “Hải Đình, người có tình cảm trước là em, không phải An Lôi. Anh không muốn ép buộc em, nhưng hãy suy nghĩ về nó đi. Em tự mình để cậu ta vượt qua giới hạn của mình, chắc chắn cậu ta phải có điều gì đó khiến em tin tưởng. Em không thể quên An Lôi một cách dễ dàng như vậy được.”
Mỗi lời nói của Vương Khả như một nhát búa giáng lên đầu cô, đau đến choáng váng. Cô khom người dậy, ôm đầu, gục vào giữa hai đầu gối, khiến Vương Khả hoảng hốt.
“Em làm sao vậy? Anh đi gọi bác sĩ…”
“Đừng”, cô rất nhanh chộp lấy tay Vương Khả, mặt cúi gằm, toát mồ hôi vì đau đớn, “Em sẽ hết ngay thôi. Đừng đi.”
“Anh xin lỗi”, Vương Khả xoa nhẹ lưng cô, nắm chặt lấy bàn tay trắng bệnh của Phan Hải Đình. Có lẽ anh vô tình kích động tới não bộ của cô, khiến những cơn đau xuất hiện. Anh nên tế nhị hơn mới phải.
“Em có cần uống thuốc giảm đau không?”
Phan Hải Đình ngồi bất động, thở dốc. Khi cô nhắm mắt lại và tự trấn an mình, cơn đau của cô dần lắng xuống. Cô vẫn biết mình gặp chấn thương ở đầu, nhưng không nghĩ rằng nó sẽ hành hạ cô bất ngờ như vậy. Giờ đây không chỉ cơn ác mộng khốn kiếp kia gọi cô dậy lúc nửa đêm nữa, cô cảm thấy mệt mỏi khi nghĩ đến những điều sẽ xảy đến với mình.
“Em ổn rồi, cảm ơn”, cô nói nhỏ khi cơn đau giảm xuống thành sự nhức nhối ban đầu. Vương Khả lo lắng nhìn cô gồng mình chống lại, nếu anh còn thấy xót xa như vậy, thì Alex sẽ cảm thấy thế nào?
Có tiếng gõ cửa nhẹ, chắc Alex đã về. Vương Khả đỡ cô nằm xuống, kê gối cao lên, chỉnh lại chăn cho cô rồi mới ra mở cửa. Anh ngạc nhiên một chút khi thấy một bó hoa hồng khá lớn, cùng với chàng trai lạ sau cánh cửa.
“Chào.. chào anh”, chàng trai rụt rè lên tiếng. Vương Khả cười nhẹ.
“Chào cậu. Nếu cậu định vào thăm Hải Đình, thì cảm phiền cậu để lại bó hoa bên ngoài. Hải Đình bị dị ứng phấn hoa.”
“Ồ”, chàng trai kia hô lên một tiếng, ngại ngùng để bó hoa lên chiếc ghế chờ ngoài hành lang, “Xin lỗi, em không biết.”
“Không sao. Cậu hãy phủi sạch ống tay áo và ngực áo trước khi vào phòng nhé.”
Chàng trai rất ngoan ngoãn làm theo, xong xuôi, cậu ta xách lên túi quà lớn và rụt rè bước vào phòng.
“Chào… chào chị”, chàng trai cười gượng gạo, tỏ ra lúng túng trước Phan Hải Đình. Cô nhìn cậu vô cảm, dù cô biết bản thân phải lịch sự với tất cả những người vào thăm, kể cả khi cô không nhớ người đó là ai.

“Chào… cậu”, cô đáp lại, dựa theo bề ngoài và cách xưng hô mà đoán rằng cậu ta kém tuổi. Chàng trai này có một vài nét quen thuộc mà cô nhớ đã thấy ở đâu đó rồi, nhưng không muốn phải nhớ, không phải lúc này, không phải khi cơn đau chỉ vừa mới kết thúc.
“Chị đã khá hơn chưa?”
Lưu Khải Quân, em trai của MC – Người mẫu Lưu Bảo Quân, đến gần Phan Hải Đình với một túi đầy cam và sữa tươi, “Tôi xin lỗi vì bây giờ mới có thể vào thăm chị. Tôi… cảm thấy khá có lỗi, không biết nên đối mặt với chị thế nào nữa.”
Phan Hải Đình nheo mắt, liếc nhanh qua Vương Khả, “Có lỗi với tôi?”
Vương Khả bặm môi. Anh không biết nên làm gì trong tình huống này.
“Cậu Lưu”, anh đến gần Lưu Khải Quân, nói nhỏ với cậu, “Có điều này tôi muốn nói với cậu, về Hải Đình. Cậu có thể giữ bí mật cho một mình cậu được không? Không nói với bất cứ ai, kể cả anh trai cậu?”
Lưu Khải Quân khá ngơ ngác. Vương Khả vẫn thấy vẻ ngơ ngác tội lỗi đó ở cậu ta, kể từ lần cuối anh gặp cậu ở sở cảnh sát để lấy lời khai về vụ tai nạn.
“Em sẽ không nói cho bất kì ai, em hứa”, Lưu Khải Quân có một sự khẳng định vững chắc cho lời nói đó, “Chuyện gì đã xảy ra với chị ấy? Liệu có tệ không?”
“Còn tùy thuộc vào cách nhìn nhận của cậu”, cách Vương Khả nói khiến cậu lo lắng, “Cậu Lưu, sự thật mà chúng tôi vẫn giấu mọi người đó là Hải Đình đã tạm thời mất trí nhớ. Bác sĩ nói có một cục máu đông trong não của cô ấy, điều này làm ảnh hưởng đến khả năng ghi nhớ và ảnh hưởng một chút tới khả năng ngôn ngữ, gây cho cô ấy chứng đau nửa đầu. Có thể khoảng nửa năm trở lại đây, Hải Đình không còn ghi nhớ sự việc nào hết. Vì thế, vụ tai nạn vừa rồi, vụ tai nạn từ lâu, ngay cả bản thân cậu cô ấy cũng không nhớ đâu.”
Đôi mắt Lưu Khải Quân giãn to. Cậu quay lại nhìn cô, chỉ nhận lại ánh mắt xa lạ vô hồn.
“Chị ấy bị nặng vậy ư?”
“Không đến mức sẽ quên hoàn toàn. Bác sĩ nói nếu biết cách khơi gợi lại thì cô ấy vẫn có khả năng nhớ lại. Tôi không muốn khơi lại những chuyện không hay, vì thế mong cậu đừng nhắc đến vụ tai nạn. Cô ấy vẫn nghĩ do tôi bất cẩn khiến cả hai gặp tai nạn.”
“Em… em xin lỗi”, Lưu Khải Quân đưa tay vò tóc, hai vai rũ xuống đầy đau khổ. Cậu vẫn cho rằng vì cậu mà cô gặp tai nạn, bởi thế việc cô lãng quên cũng do cậu mà ra.
“Đừng trở nên nặng nề như vậy, không phải lỗi của ai cả. Cậu cứ trò chuyện với Hải Đình bình thường. Nếu biết cách, cô ấy sẽ nhớ ra cậu thôi.”
Cậu gật đầu, nhìn cô thở dài. Phan Hải Đình nở nụ cười với cậu, chỉ để xoa dịu gương mặt bí xị kia. Vương Khả cho tay vào túi quần, quay sang nhìn Lưu Khải Quân.
“Tôi sẽ để hai người tự nhiên. Anh ở ngay bên ngoài, có gì cứ gọi nhé.”
Cô gật đầu, đợi cho người quản lý khép cửa lại mới chú ý tới cậu nhóc đang tần ngần đằng xa.
“Thế… Cậu vào thăm tôi hay vào ngắm cảnh vậy?”
Lưu Khải Quân bật cười trước câu nói đùa của cô. Rõ ràng dù não cô có tổn thương đi chăng nữa, cô vẫn không hề quên cách ăn nói khiến người khác đau đầu.
“Vào thăm chị”, Lưu Khải Quân toan đến gần thì cô đã đưa một tay lên, ra hiệu dừng lại.
“Xin hãy ngồi ở trên chiếc ghế đằng xa kia, cảm ơn. Tôi không quen có người tới gần mình.”
“Được thôi”, Lưu Khải Quân đi giật lùi, ngồi xuống chiếc ghế bành kê gần cửa sổ, chỗ ngồi quen thuộc của Alex, “Thật lạ, chị đã từng đi uống cà phê với tôi đấy. Sao tôi không biết điều này nhỉ?”
Cô cười mỉm, cậu ta đang muốn cô nhớ ra đây. Xin lỗi nhé, não tôi cần nghỉ ngơi rồi.
“Kể cho tôi nghe về cậu đi? Vương Khả nói cho cậu biết mọi chuyện rồi phải không?”
Lưu Khải Quân nhoẻn miệng cười, thả lỏng mình trên ghế. Thú thật, cậu cảm thấy thật thoải mái khi không phải gồng mình lên với mặc cảm tội lỗi. Nhìn thấy cô như vậy thật đau lòng, nhưng đồng thời lại vô cùng nhẹ nhõm.
“Anh Vương Khả sẽ kể cho bất cứ ai vào thăm chị ư?”
“Không, chỉ kể với những người cần được nghe”, cô đáp. Thực chất, đây là người đầu tiên Vương Khả nói ra chuyện này. Chắc hẳn cậu con trai này ít nhiều biết về vụ tai nạn của cô, bởi cô hiểu Vương Khả sẽ không tùy tiện kể chuyện cho người ngoài cuộc. Cậu nhóc này là người thứ tư, không kể y bác sỹ, được biết về tình hình thật của cô.
Cô phải khai thác cậu ta. Cô luôn linh cảm vụ tai nạn khiến cô ra nông nỗi này không phải lỗi của Vương Khả như anh tự nhận. Anh đang giấu cô điều gì đó. Sau tám năm làm việc chung với nhau, cô thấy “bị phản bội” khi nghĩ đến việc Vương Khả không thành thật, dù cho việc thành thật này chỉ để tốt cho cô. Đây là cuộc đời của cô. Nếu cô không hiểu rõ nó, sẽ chẳng ai hiểu rõ cô được nữa.
“Chị muốn biết gì về tôi trước tiên? Tôi có nhiều thứ lắm”, Lưu Khải Quân cười nhẹ. Cô đáp lại nụ cười đó thật sáo rỗng, đẩy mình ngồi thẳng lưng, tựa vào những chiếc gối.

“Cậu tên là gì? Tôi trông cậu rất quen, nhưng tôi không thể nhớ ra cậu. Chúng ta gặp nhau bao giờ chưa?”
Lưu Khải Quân quan sát mọi biểu hiện nhỏ nhất của cô, mọi thứ đều hoàn toàn khẳng định cô đã quên cậu. Phải rồi, cậu xuất hiện lần đầu trong đời cô chưa đầy ba tháng trước. Làm sao cô có thể nhớ ra cậu được?
“Tôi là Lưu Khải Quân, em trai anh Bảo Quân”, cậu tủm tỉm cười, đưa tay lên không trung, giả vờ làm một cái bắt tay tưởng tượng, “Năm nay tôi hai mươi tuổi, sinh viên đại học. Chị muốn biết gì nữa không?”
Cô nheo mắt, mím môi, đáp trả “cái bắt tay” tưởng tượng của cậu ta.
“Có phải Lưu Bảo Quân, MC chương trình Thể thao buổi tối không?”, cô búng tay, “Cậu thật giống anh cậu, bảo sao tôi thấy cậu rất quen. Anh trai cậu bên ngoài trông thế nào, có đẹp trai như trên tv không?”
Lưu Khải Quân cụp mắt xuống, Phan Hải Đình không nhớ bản thân cô đã từng gặp anh trai cậu ở đài truyền hình. Chính anh trai cậu đã kể lại cho cậu và tán dương cô hết lời, Em không biết đấy thôi, Phan Hải Đình ngoài đời còn xinh hơn nhiều, dễ thương và vui tính nữa. Cậu luôn tò mò về cô, tò mò vì những lời nói của anh. Cậu đã xem đi xem lại bốn tập phim Chuyện tình trên giảng đường đã được công chiếu, ngắm Phan Hải Đình rất kĩ, tự hỏi liệu nhan sắc kia có đúng như anh trai cậu đã miêu tả không. Cậu đã ấn tượng ngay lần đầu gặp cô, dù hoàn cảnh hơi éo le. Sau lần đi chơi thứ hai, nếu không có vụ tai nạn kia, cậu nghĩ mình sẽ tự động tham gia vào FC của cô ngay lập tức.
“Chị đã gặp hai anh em tôi rồi, một lần, ở đài truyền hình”, cậu tự hợp thức hoá sự quen biết của mình, cậu không muốn nói rằng cậu biết cô qua một vụ tai nạn khác thảm kịch không kém của cô. Cậu vẫn nhớ chiếc Audi bẹp dúm, còn cô gái này sống sót một cách diệu kì, “Chị nhớ không? Chúng ta đã đi uống cà phê cùng nhau, tôi khen chị thật trẻ trung, trong khi thực tế chị hơn tôi những năm tuổi. Anh trai tôi khá hâm mộ chị đấy.”
Phan Hải Đình chỉ biết cười, lông mày hơi co lại. Cô không nhớ mình đã đi chơi với cả hai anh em họ Lưu, nhưng cô biết cậu con trai này không nói dối. Chỉ đơn giản vì Vương Khả tin tưởng cậu mà thôi.
“Thật hả? Chúng ta đi chơi vui vẻ chứ?”, cô nghiêng đầu hỏi lại. Lưu Khải Quân cười rất tươi.
“Rất vui, thật tiếc vì chị đã quên nó. Không sao, một khi đã nhớ lại, chị sẽ biết tôi đã cười nhiều thế nào khi đi chơi cùng chị. Tôi khá nhớ khoảnh khắc đó.”
Cô gật gù, tỏ ra tiếc nuối. Mình quả thật đã đi chơi với một cậu nhóc kém mình tận năm tuổi ư?
“Tôi vẫn còn nhớ chị thích uống nước cam”, Lưu Khải Quân nói, cùng lúc đứng dậy. Cô bỗng nhiên không thấy bản thân có phản ứng gì, “Tôi đã mua rất nhiều cam, để chị có thể được uống nước cam hàng ngày. Chị có muốn uống bây giờ không?”
Cô ngẩn người một chút. Ngoài Vương Khả, cô không nghĩ có người nhớ được sở thích uống nước cam của mình. Alex cũng thường mua những lon nước cam, xếp thành hàng ngay ngắn trên nóc tủ cho cô, mỗi ngày cô uống tận hai lon. Nhưng cô luôn nghĩ Vương Khả nói cho Alex biết để anh ta có thể lấy lòng cô, cô không cảm kích nhiều về việc đó. Tuy vậy, cậu nhóc kia đến thật bất ngờ, không biết cô dị ứng phấn hoa nhưng lại biết cô thích uống nước cam. Cậu ta mua cam tươi đến để vắt nước. Cô cảm thấy bỗng dưng bản thân thật đặc biệt.
Không thấy cô trả lời, Lưu Khải Quân nhẹ nhàng đi từng bước đến gần tủ để đồ. Tim cô thót lên một chút khi một người khác giới ngoài Vương Khả đang ở khá gần mình. Ngay cả Alex, anh ta cũng chỉ dám đứng cách cô năm ô gạch, và cả ngày ngồi ở chiếc ghế bành tít gần cửa sổ. Đối với cô lúc này, Lưu Khải Quân đã đến quá gần. Cô hơi nghiêng người về phía sau để tránh xa cậu, dù thực tế cậu vẫn không hề đứng sát cô.
“Chị có muốn uống nước cam không?”, cậu không để ý hành động của cô, mở túi, lấy ra một quả cam thật to và cười tủm tỉm. Sự quan tâm bất ngờ của cậu khiến cô bớt sợ hãi và cảnh giác, tuy chưa thể quen với nó.
“Cậu… cứ để đấy, để Vương Khả…”
“Không sao, tôi sẽ giúp chị”, Lưu Khải Quân vẫn tiếp tục với nụ cười thân thiện, nhìn quanh tìm con dao, cắt quả cam làm đôi vô cùng thuần thục, và tráng cốc thủy tinh uống nước của cô với nước nóng.
Rất nhanh, cậu vắt sạch nước từ hai nửa cam chín mọng. Gân tay của cậu nổi lên rất rõ khi cậu xắn cao tay áo, dùng sức vắt kiệt nước. Cô bỗng thấy mình nhìn quá lâu vào cánh tay cậu, lúng túng nhìn đi chỗ khác khi cậu bất giác nhìn cô và nở nụ cười.
“Chị có muốn ngọt nhiều không?”, cậu hỏi, ngó nghiêng xung quanh để tìm lọ đường. Cô phẩy tay, muốn nói “Không cần” nhưng lại không nói được. Cô đổ lỗi cho khả năng ngôn ngữ bị ảnh hưởng của mình, không nghĩ rằng hình như cách quan tâm rất vô tư của Lưu Khải Quân đang khiến cô bối rối.
“Được rồi, một ly cam tươi không đường đang đến”, Lưu Khải Quân nhại lại tiếng của một người bồi bàn nào đó, cầm ly nước cam trên tay, đi vòng sang phía bên kia giường bệnh của cô và hạ chiếc bàn gỗ được đóng ghép vào đầu giường xuống. Cậu đặt ly nước cam lên bàn, rút thêm vài tờ giấy ăn xếp ngay ngắn bên cạnh.
Phan Hải Đình co mình lại khi cậu đứng ngay cạnh giường. Cô mím môi cười bối rối khi cậu chống một tay lên bàn, nhìn cô cười rạng rỡ. Cậu quả là một sinh viên đại học, cách ứng xử của cậu vừa trẻ con lại vừa tự nhiên. Cô cảm thấy trong lòng nhẹ đi đôi chút. Đây có lẽ là vị khách tới thăm dễ chịu nhất từ khi cô nằm viện đến giờ.
“Cảm ơn”, cô cười với cậu. Lưu Khải Quân cười và gật đầu.
“Uống đi, Hải Đình, chị phải nhanh chóng bình phục để còn tiếp tục đóng phim chứ.”
“Cậu chỉ mong tôi ra viện để đóng phim à?”
“Tất nhiên là không rồi, tôi mong chị ra viện vì không muốn chị phải ở đây buồn chán một mình nữa. Nghe nói viện phí đắt lắm.”
Cách nói chuyện của cậu thật có duyên. Cô không nhớ chàng trai này đang đứng gần mình nữa. Thay vào đó, cô tựa lưng thật thoải mái vào gối, thưởng thức ly nước cam của mình. Lưu Khải Quân giúp cô chỉnh những chiếc gối vào đúng vị trí, và cô không hề thấy khó chịu chút nào.
Vào giây phút đó, cánh cửa lại mở ra.
Alex đã về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.