Đọc truyện Bạn Diễn [Partner] – Chương 58
Trưa hôm sau, cánh phóng viên vẫn túc trực trước cổng bệnh viện. Vương Khả khi cùng với Hoàng Thái Thành ra ngoài mua đồ ăn cho Phan Hải Đình đã phải che kín gương mặt. Có một số ca sĩ, diễn viên khác đã vào viện thăm Phan Hải Đình, nhưng chẳng ai biết được tình hình của cô ra sao. Người quan trọng nhất là Alex chưa một lần rời khỏi bệnh viện.
Ngoài Vương Khả, Hoàng Thái Thành và Alex, không có ai biết tình trạng mất trí của Phan Hải Đình. Cô cứ thế hồi phục, nhưng não bộ thì không. Ngay cả phát âm cũng khó khăn hơn mọi ngày.
“Em ấy thế nào rồi?”, Vương Khả hỏi thăm khi trở về, cầm theo một hộp nhựa đựng súp nấm. Alex lại lắc đầu. Anh đã lắc đầu phần lớn thời gian khi Vương Khả hỏi Cô ấy đã nhớ ra gì chưa. Phan Hải Đình vừa được y tá thay băng, hiện đang ngủ.
“Vẫn chưa nhớ được à?”, Hoàng Thái Thành thở dài.
Buổi sáng, khi tình hình của cô khả quan hơn và đã phản xạ lại trước những lần kiểm tra của bác sĩ, họ đã quyết định đưa cô chuyển sang phòng hồi sức riêng. Đã có thể cho nhiều người vào thăm, hiện giờ vết thương duy nhất của cô chỉ ở phần đầu mà thôi. Gương mặt tuy có phải băng khi chỉnh lại xương gò má, cũng không ảnh hưởng nhiều. Vương Khả chỉ lo lắng những vết thương làm ảnh hưởng đến hình ảnh và những dự án phim của cô. Thứ quan trọng nhất của diễn viên, sau khả năng diễn xuất, chính là ngoại hình. Sự nghiệp của cô có thể bị ảnh hưởng không nhỏ.
Alex vẫn luôn ở bên cạnh cô. Tuy nhiên, Phan Hải Đình đối với anh rất lạnh nhạt. Cô không cho anh động vào người, không nhìn anh, không tiếp chuyện anh. Cô là cô gái “sợ đàn ông”, cô “sợ” Alex. Anh chỉ biết bất lực nhìn theo Vương Khả chăm sóc cô mà không làm gì được. Anh luôn cảm thấy khó thở, anh tự trách móc bản thân mà chẳng cần lí do.
“Hải Đình, em thấy khá hơn không?”, Vương Khả nén thở dài khi nhìn bộ dạng đau khổ của Alex. Dù anh biết Alex sẽ không ghen đâu, nhưng anh vẫn cố hết sức để không tỏ ra thân thiết quá. Anh hiểu nỗi đau của Alex, anh hiểu rằng nếu Phan Hải Đình không nhanh chóng nhớ lại, rất có thể câu chuyện của họ sẽ chạy theo hướng khác. Anh không thể làm gì hơn ngoài việc mỗi lúc trò chuyện lại nhắc đến Alex một chút. Vậy mà Phan Hải Đình chẳng hề quan tâm.
“Đói”, cô mấp máy môi. Bác sĩ nói khả năng ngôn ngữ của cô sẽ không gặp vấn đề, não bộ cô vẫn xử lý rất tốt. Việc cô gặp khó khăn trong giao tiếp là bởi xương gò má của cô bị vỡ, ảnh hưởng đến phát âm. Với thể lực của cô, các bác sĩ chuẩn đoán “sẽ nhanh chóng hồi phục”, tuy vậy, Vương Khả vẫn không quen với một Phan Hải Đình ít nói.
“Ăn súp nấm nhé, món em thích”, Vương Khả nhanh chóng mở nắp hộp đựng súp. Mùi thơm của nấm hương bay khắp phòng.
“Cô ấy sẽ thế này bao lâu nữa đây”, Hoàng Thái Thành rền rĩ. Dù không mấy thân thiết với Phan Hải Đình, anh chàng quản lý của Alex cũng hoảng sợ khi phải nhìn thấy cô trong bộ dạng này. Kèm với anh bạn Alex không thiết tha gì ăn uống, Hoàng Thái Thành thật sự mong cơn ác mộng này kết thúc.
Phan Hải Đình liếc nhìn Hoàng Thái Thành khi đang cố ăn một thìa súp. Cô chỉ lặng lẽ ghi nhận mà không hỏi, không nói. Cô dường như chẳng có điều gì thắc mắc.
“Em có nhớ cậu ấy là ai không?”, Vương Khả kiên nhẫn hỏi một lần nữa. Anh đã hỏi câu này về Hoàng Thái Thành ba lần, cả ba lần cô đều nói Không biết. Cô vẫn nhìn Hoàng Thái Thành, nhưng lần này không nói gì cả.
“Cậu ấy rất thân với chúng ra đấy”, Vương Khả gợi ý một lần nữa, “Là người đã giúp đỡ anh rất nhiều trong việc quảng bá gần đây.”
“Thế à”, Phan Hải Đình chỉ nói có vậy. Hoàng Thái Thành lại thở dài. Anh không muốn mất kiên nhẫn, nhưng việc này khó chịu hơn anh tưởng.
“Hải Đình, cô không nhớ tôi à? Tôi là Hoàng Thái Thành, quản lý của An Lôi. Cô rất thích gọi tôi là Thành, giống như An Lôi vẫn gọi ấy, nhớ ra rồi chứ?”
Phan Hải Đình lắc đầu. Anh nghe tiếng Alex thở hắt đầy mệt mỏi.
“Có lẽ cậu nên đi ăn gì đó đi”, Vương Khả nói với Alex khi chàng ca sĩ người Pháp đó giấu gương mặt mình trong lòng bàn tay. Alex ngồi bên cạnh cửa sổ, dáng vẻ ủ rũ của anh khiến mọi người không khỏi thương cảm. “Cậu đã ngồi như thế từ sáng rồi.”
“Cảm ơn, em không đói.”
Alex trông tiều tụy hẳn, dù mới chỉ trải qua một đêm thức trắng ở đây. Phần lớn thời gian Alex dành ngắm nhìn Phan Hải Đình, trong khi cô đang say ngủ. Cô không cho phép anh đến gần khi còn thức, anh cũng không dám bước tới gần cô. Anh biết về nỗi sợ hãi của cô, anh nhận ra lúc này anh cũng chẳng khác gì những người đàn ông khác trong mắt bạn gái. Alex hoàn toàn không biết phải làm gì để cô nhớ ra mình. Cô không hề phản ứng mỗi khi Vương Khả nhắc đến anh, cũng không ngạc nhiên khi Vương Khả nói anh là bạn diễn trong bộ phim mới nhất đang bỏ ngỏ. Cô chẳng có biểu hiện đặc biệt nào, giống như là Alex không đủ đặc biệt để cô bận tâm đến.
Phan Hải Đình lại nhìn Alex. Lần đầu tiên cô nhìn anh, và anh đáp lại cái nhìn ấy. Họ đã nhìn nhau rất lâu, anh tha thiết mong mỏi cô nhận ra mình. Nhưng rồi mọi hi vọng lại dập tắt khi cô cụp mắt xuống. Anh chưa từng cảm thấy bị tra tấn về tinh thần nặng nề bởi bất cứ áp lực nào, cho đến lúc này.
“Em không thể cứ thế này mãi được đâu, An Lôi”, Vương Khả lắc đầu, “Cứ ngồi đây nhìn mãi như vậy không thể khiến Hải Đình nhớ ra em được.”
“Em biết rồi.”
“Ai là Alex?”
Câu hỏi của cô khiến đôi mắt Alex bừng sáng. Anh đứng dậy, toan bước đến gần cô, nhưng rồi ngập ngừng khi thấy biểu hiện khiếp sợ hiện lên trong thoáng chốc. Anh chỉ đứng cách cô vài bước chân, cố gắng giấu giếm sự hồi hộp nhưng không thể ngừng run rẩy.
“Chào… em”, Alex cười khẽ, thật gượng gạo. Cô làm anh bất an.
“Em có nhận ra An Lôi… Alex không?”, Vương Khả chớp thời cơ, hỏi dồn, “Đó là Alex, bạn trai em đấy.”
Phan Hải Đình đưa Vương Khả chỗ súp mới chỉ ăn vài thìa, nhìn đăm đăm vào Alex. Cô khẽ chau mày, rồi lại đảo mắt. Anh hi vọng cô đã nhớ ra được điều gì đó khả quan.
“Không phải”, rồi Phan Hải Đình nhăn mặt, “Em… không có… bạn trai.”
Nụ cười đông cứng trên môi Alex. Chẳng còn gì về anh đọng lại trong kí ức của cô.
**********
Bạch Thiên Thư đọc lại bài báo đã ba lần. Không chứng cứ, không gì cả.
Ngày hôm đó, cô bị cảnh sát triệu tập lên sở. Chỉ khi đã nhận giấy gọi, cô mới nhận ra mình đã bị gã đàn ông kia lừa. Gã không cần tiền. Gã cố tình bắt cô chuyển khoản để kéo cô chìm xuống cùng gã. Cô đã nhất thời sợ hãi mà không suy nghĩ kĩ, để rồi bẽ bàng khi hay tin gã ra đầu thú cảnh sát. Đương nhiên gã đã khai cô là người trả tiền, và cô không thể trốn tránh được nữa khi mà cô vừa mới chuyển tiền cho hắn cách đó không lâu. Buổi gặp gỡ đó tốn biết bao nhiêu thời gian và công sức của cô, cô đã phải nói rằng ngân hàng chuyển tiền sang nhầm tài khoản. Gã không có gì để buộc tội cô, xem ra việc gã đe dọa chỉ là để lừa cô mà thôi. Gã không có trong tay bất kì bằng chứng nào cả. Tuy vậy, việc này cũng khiến cô toát mồ hôi. Cảnh sát đã chú ý đến cô rồi. Truyền thông cũng chú ý đến cô rồi. Sớm hay muộn, mọi chuyện cũng sẽ lộ tẩy.
Ngay ngày hôm đó, khắp nơi tẩy chay cô. Ngay cả đến nhân viên nhà đài cũng xì xầm bàn tán về cô. Việc cô bị lên sở cảnh sát về một vụ liên quan đến Phan Hải Đình đã khiến nhiều người phẫn nộ, họ ngay lập tức kết tội cô, dù chẳng có bằng chứng nào cả. Họ nói cô là hồ ly tinh quyến rũ Alex, họ nói cô là tiểu tam ghen tị và phá hoại Phan Hải Đình. Họ đâu có biết vốn dĩ Phan Hải Đình chỉ là kẻ đến sau, đâu có biết cô mới là người được Alex yêu trước. Cô tức điên lên vì Phan Hải Đình. Mọi thứ cô làm cuối cùng trở thành phản tác dụng. Sự việc trở thành giọt nước tràn ly khi cô lại bị cảnh sát mời lên một lần nữa, để lấy lời khai chính xác liên quan đến những gì Đường Viễn đã khai báo. Cô đành phải xin hoãn cho đến khi hết chương trình quay ở đài, cùng lúc biết được Phan Hải Đình cũng đến Sở ngày hôm đó. Cô đến muộn, vừa đi vừa phải tính toán một câu chuyện thật hợp lý, nhưng đáng buồn nó bị hổng logic ở khắp nơi. Cứ nghĩ đến Phan Hải Đình, máu nóng trong cô lại bốc lên tận não. Nếu không vì con ả đó, cô sẽ chẳng phải mệt óc đến mức này. Lừa truyền thông thì dễ, nhưng lừa cảnh sát rất khó. Cô nổi giận khi xe đã gần đến Sở Cảnh sát mà cô vẫn chẳng nghĩ ra câu chuyện nào ra hồn. Phan Hải Đình khiến cô phát điên. Cô ta làm cuộc sống của cô đảo lộn hết cả.
Và, mới chỉ nghĩ đến đó, cô đã vô cùng bất ngờ khi thấy Phan Hải Đình đi bộ trên vỉa hè, cùng một chàng trai lạ. À, bây giờ mày đi tán tỉnh người khác sau lưng Alex sao? Bàn tay cô siết chặt trên vô lăng. Thật kinh tởm, thứ đàn bà bắt cá hai tay đó. Vậy mà ai cũng tôn cô ta lên làm nữ thần. Ai ai cũng cho rằng cô là người sai, trong khi cô đang cố gắng vạch mặt Phan Hải Đình và trở lại bên cạnh Alex. Nhìn kìa, trong khi cô đang khốn khổ ở đây nghĩ cách đối mặt với cảnh sát thì cô ta cười đùa vui vẻ với một tên đàn ông lạ hoắc. Cô ta nghĩ cô ta đã thắng à? Bạch Thiên Thư không thể chấp nhận được nụ cười đáng ghét khinh khỉnh đó. Cô vô cùng bực tức, tại sao cô ta ở kia, thoải mái cười cợt, được khắp nơi bênh vực; trong khi cô phải ngồi đây, không một giây phút thoải mái, bị mọi người chĩa mũi dùi vào chứ? Với nét hung dữ xuất hiện bất ngờ trên mặt, Bạch Thiên Thư nắm chặt vô lăng đến nỗi tay trắng bệch, cô vô thức nhấn mạnh chân ga khi thấy Phan Hải Đình bước xuống đường, không hề chú ý. Cô đã nhắm chặt hai mắt khi cảm nhận một lực cực mạnh lao vào kính xe mình, văng ra xa. Tim cô muốn bay khỏi lồng ngực, cô cứ như vậy nhấn chặt chân ga, tăng tốc, phóng đi mà không dám ngoái lại nhìn. Máu trong người cô lưu thông nhanh hơn cả vận tốc hiện giờ của chiếc xe. Cô phóng như điên trên đường, chỉ dám giảm tốc lại khi đã rẽ vào một con đường vắng vẻ. Cô nhìn chằm chằm vào vết kính nứt nẻ trước mặt, thở hổn hển, khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ướt đẫm lưng áo.
Cô vừa đâm chết Phan Hải Đình rồi ư?
**********
Hơn một tuần trôi qua kể từ khi Phan Hải Đình nằm viện.
Tin tức về cô đã bắt đầu được cập nhật. Một số phóng viên đã được Vương Khả cho phép vào thăm và đưa tin, bởi cô hồi phục khá nhanh. Các bác sĩ cho rằng với tình hình này, có thể chỉ hai tuần nữa là cô được ra viện.
“Trời ơi, đoàn thật khốn khổ khi không có em!”, bà chị nhân viên make-up của Phan Hải Đình than thở khi vào thăm cô. Mặc dù không mấy hứng thú với bộ phim mà cô nhận lời tham gia trước khi gặp tai nạn, những người khác không hề biết cô bị mất trí nhớ tạm thời, nên cô luôn phải giả vờ mỗi khi có ai đó trong đoàn đến thăm, hoặc khi những người khác hỏi thăm. Ngày hôm qua, cả ông đạo diễn và cô bạn biên kịch của cô đã vào đây. Họ chỉ chúc cô mau khỏe để có thể tiếp tục quay phim, không bị chậm tiến độ. Cô không hiểu tại sao mình lại nhận lời tham gia bộ phim này nữa.
“Thế à?”, cô cười nhẹ. Cô đã thấy bớt đau và vướng víu mỗi khi nói chuyện, có vẻ vết thương ở gò má đang lành, “Không quay tiếp à?”
“Tất nhiên rồi, thiếu em và An Lôi thì làm sao mà quay được!”, cô nhân viên trang điểm thốt lên, “Em biết không, nhà sản xuất tính để diễn viên đóng thế đóng thay em một thời gian, nhưng An Lôi nhất định không chịu. Cậu ta tuyên bố sẽ chỉ quay khi nữ chính là em, nói rằng nếu không phải em, cậu ta cũng nghỉ. Chính vì An Lôi làm khó quá nên nhà sản xuất mới đành lòng cho tạm hoãn, chứ phim cũng chiếu được ba, bốn tập rồi, giờ hoãn lại, nhà đài đành phải chiếu phim khác bù vào bộ phim dang dở đó. Mọi người kêu dữ lắm, sợ tụt rating. Nhưng ai cũng quan tâm đến em hết đấy!”
“An Lôi à?, cô lẩm bẩm. Cô vẫn chưa quen với việc mọi người gọi An Lôi, cô cảm thấy dễ nghe cái tên Alex hơn.
“Này, nói thật nhé, chị ghen tị với em lắm đó!”, bà chị gái cười toe, ghé miệng thì thầm với cô, “Có một người bạn trai như An Lôi, chị tình nguyện nằm viện cả năm cũng được!”
“Anh ta làm gì?”, cô nhăn mặt. Bất cứ ai đến thăm cô cũng phải lôi Alex vào cuộc trò chuyện. Họ khen Alex quan tâm, để ý cô. Nhưng kì thực, cô chẳng hề cho anh ta chạm vào người dù chỉ một chút. Trước mặt những người đến thăm, Alex vẫn tỏ ra bình thường, anh thường tránh mặt với một vài lí do nghe có vẻ hiển nhiên. Chỉ có cô biết, Alex thường xuyên ở phòng cô, ngồi gần cửa sổ, nhìn cô chằm chằm. Anh ta khiến cô khó chịu.
“Ơ, chuyện em với cậu ta yêu nhau, ai mà không ghen tị cho được! Từ lúc em vào viện, cậu ta chưa bao giờ thấy rời bệnh viện này nửa bước! Fan của cậu ta đến đông như kiến, chỉ mong được nhập viện để có cớ gặp mặt ấy chứ! Ấy, chị không có ý gì đâu nhé! Nhưng mà… thấy An Lôi gầy đi hẳn, mặt lúc nào cũng buồn rười rượi. Từ khi thấy cậu ta quay phim với em, An Lôi lúc nào cũng sáng bừng sức sống ấy, vậy mà giờ… Có lẽ An Lôi cũng buồn vì đã để em bị tai nạn thế này. Cũng chẳng trách được, lúc em gặp chuyện, An Lôi vẫn còn miệt mài quay trên phim trường. Em phải ở đó như chị để chứng kiến cậu ấy lúc nghe tin em gặp tai nạn cơ, thương lắm. Mặt cứ thất thần, nhìn giống như vừa bị ma quỷ hút hết sinh khí vậy. Nhìn cậu ấy, ai cũng áy náy vì đã giấu tin. An Lôi chạy như bay ra khỏi trường quay khi biết tin, chị nghĩ cậu ấy đã khóc đó… Đấy là nghe vài người nói vậy!”
Phan Hải Đình im lặng. Đây là lần duy nhất có người kể cho cô về chàng trai Alex ấy. Ai cũng chỉ tâng bốc anh khiến cô không hiểu, cô đã nghĩ họ ngây thơ khi tin một diễn viên. Vương Khả cũng từng bảo cô và Alex đã công khai hẹn hò trước công chúng, ban đầu chỉ là một chiêu hẹn hò giả nhằm tạo tin đồn cho bộ phim mà thôi, nhưng sau đó cô và anh yêu nhau thật. Cô không tin điều đó, cô không tin cả việc cô nhận một vai chính không-độc-ác cho đến khi Vương Khả cho cô xem vài tập đầu phim. Việc cô tham gia bộ phim có thể được chứng minh, cô sẽ miễn cưỡng chấp nhận dù không thể hiểu nổi lý do mình nhận vai diễn này. Dù thế, bảo cô phải tin cô đang yêu một người khác giới, sau những ám ảnh ngày xưa ư? Làm sao cô tin vào nó được! Cô không đời nào phản bội bản thân mình, cô vẫn có cảm giác thật kinh khủng mỗi khi ở một mình với Alex. Cô luôn bắt Vương Khả phải ngồi đây khi Alex ở trong phòng này, nhưng ngược lại, Vương Khả luôn viện cớ để cô và Alex ở một mình. Cô biết Vương Khả chỉ muốn cô tìm lại trí nhớ, nhưng cô thì không muốn nhớ một chút nào.
Cô không yêu Alex!
Cánh cửa bật mở, người xuất hiện là Alex. Bà chị trang điểm cho cô giật mình, cười xuề xòa hi thấy kẻ mình vừa nhắc tới đã xuất hiện nơi ngưỡng cửa.
“Chào… chào An Lôi!”, chị ta cười, “Cậu vừa đi đâu về à?”
“Em mua đồ ăn cho Hải Đình”, Alex đáp vô cùng xã giao, không hề nở nụ cười. Nhờ có bà chị make-up mà cô mới để ý, Alex quả thật luôn có một nét buồn phảng phất. Cô đã phớt lờ anh cả tuần nay rồi, vậy mà anh vẫn kiên trì bám trụ.
Anh tiến đến chiếc tủ đầu giường bên cạnh giường bệnh, nhưng tránh đứng gần cô. Anh đặt túi nilon lên mặt tủ, trong đó là một hộp nhựa tốt đựng món mì Ý mà cô rất thích. Bên trong túi có cả một lon nước cam, cô không phủ nhận Alex biết mọi thứ cô thích. Nhưng dù sao cô vẫn không tin mình đã có tình cảm với anh. Cho đến lúc này, những gì cô dành cho anh vẫn chỉ là sự sợ hãi gượng gạo.
“Chà, có lẽ chị không làm phiền nữa…”
“Không sao, chị cứ ở đây trò chuyện cùng cô ấy đi”, Alex ngắt lời khi bà chị make-up toan rút lui. Anh không bày tỏ biểu hiện gì cả, một nụ cười như thường lệ cũng không, “Em chỉ mang đồ ăn vào thôi, em đi ăn bây giờ. Chị có thể giục cô ấy ăn hộ em được không?”
“À được, được!”, chị nhân viên trang điểm ngoác miệng cười, có vẻ đã ngây ngất trước giọng nói dịu dàng bất ngờ của anh. Alex cười nhẹ, đó là nụ cười hiếm hoi mà Phan Hải Đình nhìn thấy trong những ngày gần đây. Anh im lặng lấy đồ ra khỏi túi, đẩy lại gần cô nhưng không có ý định tiến lại gần giúp cô mở chiếc bàn ăn gắn trên giường bệnh. Mọi hành động của anh đều vô cùng nhanh gọn và dứt khoát, kèm theo một chút vội vã, như thể ở lại đây lâu hơn nữa, anh sẽ không chịu nổi. Cô nhìn thấy ở anh một sự chịu đựng âm thầm, cô không hiểu anh đang cố kìm nén điều gì nữa.
“Nếu cần gì thì Hoàng Thái Thành ở ngay bên ngoài”, Alex nói nhanh, trông như là nói với cả hai, nhưng ánh mắt anh hướng về phía cô. Cô không ngại ngần nhìn thẳng vào đôi mắt nâu lục nhạt u sầu của anh, và anh rất nhanh đã đưa ánh mắt đi chỗ khác.
“Khoan đã.”
Alex khựng lại khi đã đặt tay lên nắm cửa.
“Anh… có thể ở đây một lát không? Alex?”
Đề nghị của Phan Hải Đình làm anh sửng sốt, nhưng anh không còn dám hi vọng. Anh không muốn thất vọng thêm nữa, anh đã quá mệt mỏi rồi. Anh cảm nhận được sự xa cách của cô, anh hiểu rằng cô vẫn chưa nhớ ra mình. Anh cần kiên nhẫn hơn, nhưng tim anh luôn nhói lên như bị cào xé. Anh chưa từng thấy đau đớn đến vậy vì một cô gái.
“Được thôi, bất cứ điều gì em muốn”, anh đáp lại hời hợt, xoay người đi về phía chiếc ghế quen thuộc bên cạnh cửa sổ. Phan Hải Đình nhìn theo từng bước chân của anh. Không khí làm chị gái make-up thêm phần lúng túng.
“Chị đói quá!”, chị ta hô lên, “Có lẽ chị ra ngoài ăn trưa một chút… Chị sẽ quay lại thăm em sau nhé?”
Phan Hải Đình gật nhẹ đầu, mỉm cười chào tạm biệt. Cô chờ đợi cửa đóng chặt lại, không còn thấy bóng người nào sau lớp kính mờ kia mới quay về phía Alex.
“Em mệt ở đâu à?”, Alex hỏi khi thấy người anh yêu nhìn anh. Tim anh thắt lại. Cảm giác người mình yêu ở thật gần mà không thể chạm vào thật khắc nghiệt. Nó tra tấn anh từng phút, từng giây, anh giống như một kẻ vụng trộm khi chỉ dám đến gần lúc cô đang say ngủ.
“Anh kể cho tôi về anh đi.”
Lời đề nghị của cô thật lạ, nhưng vô tình mang theo hi vọng nho nhỏ cho anh. Anh chỉ muốn tự nhắc nhở bản thân đừng quá ảo vọng, mà rồi lại không kìm nén được. Cô đã muốn biết thêm về anh.
“Anh… là Alex Simon”, anh ngồi thẳng người, cố gắng nhớ lại xem mình đã nói với cô những gì, hi vọng nó gợi lại cho cô chút ít, “Anh là người Pháp, nhưng anh lai một chút châu Á. Anh là bạn diễn của em.”
Anh thấy thật ngớ ngẩn khi nói câu cuối. Cô không thay đổi nét mặt.
“Những cái đó biết rồi”, cô nói chậm, “Kể những cái tôi chưa biết đi.”
Alex khẽ cười. Phải rồi, cô vốn đã biết anh từ khi họ chưa đóng phim cùng nhau, một kiểu biết qua loa giữa các đồng nghiệp. Những thông tin cơ bản về cuộc đời anh, chắc hẳn cô đều nhớ. Alex tựa lưng vào ghế, cố gắng thả lỏng mình. Anh sẽ phải kể cho cô nghe về những gì cô chỉ được biết sau khi họ đóng cặp cùng nhau.
“Anh đã viết một bài hát và mời em thu âm chung. Chúng ta đã quay MV cho bài hát đó. Hiện giờ nó vẫn đang nằm ở đầu bảng xếp hạng đấy.”
Anh thông báo với một nụ cười nửa miệng quen thuộc. Anh nghĩ rằng những điều này quen thuộc hơn là vẻ buồn rầu, chán chường kia. Phan Hải Đình có một chút thay đổi, ánh mắt cô dao động.
“Anh nói là… tôi hát? Cùng anh?”
“Em đã hát trên sân khấu cùng anh”, anh cười, ánh mắt thật ấm áp khi nhớ lại khoảnh khắc đó. Cô bỗng chốc thấy anh thật quen thuộc.
“Thật ư?”, ngữ điệu trong câu nói của cô đã không còn khô khan và đều đều như trước. Alex nheo mắt, anh cho rằng mình đã đúng khi trở lại là chính mình sôi nổi của những ngày qua. Phan Hải Đình chưa bao giờ thấy anh buồn đến mức này, cô chỉ luôn thấy Alex tươi vui mà thôi.
Và trên hết là Alex Vô Lại, kẻ-mà-cô-rất-ghét.
“Em có chất giọng trong trẻo tuyệt vời”, Alex nhắc lại cho cô nhớ lần đầu anh tán thưởng giọng hát của cô, “Nếu không tin, em có thể nhờ Vương Khả tìm kiếm những đoạn video mà chúng ta hát chung. Nhiều người còn mong mỏi em lấn sang làm ca sĩ đấy.”
Phan Hải Đình cúi đầu cười. Cô đã cười sau chuỗi ngày dài không biểu cảm vừa qua. Alex bỗng nhiên thấy hạnh phúc. Anh chính là người làm cô nở nụ cười.
“Tôi là diễn viên”, cô đáp. Anh biết cô sẽ nói vậy.
“Ừ, anh không cho em làm ca sĩ đâu.”
Sự dịu dàng trong giọng nói của anh khiến cô áy náy. Có thể anh thật sự có tình cảm với cô, nhưng thật tiếc, cô không cảm thấy gì cả.
“Tôi buồn ngủ”, cô nói nhanh, cắt ngang cuộc trò chuyện. Cô không muốn khơi dậy niềm hi vọng của Alex, cô đã rất nhiều lần khiến anh thất vọng khi phũ phàng phủ nhận việc quen biết anh. Cô thật áy náy khi nghe chị nhân viên trang điểm của mình nói về sự thay đổi của Alex, cô biết là do mình, cô chỉ muốn anh đừng buồn vì cô như vậy thôi. Cô không hề có ý định nhớ lại quãng thời gian đã mất, vì với cô, nó thật không-giống-Phan-Hải-Đình một chút nào.
“Em không ăn à?”, Alex thở hắt. Đôi mắt xa xăm của anh thông báo cho cô biết nỗi buồn đang chực quay trở lại. Cô mím môi.
“Lát nữa anh gọi tôi dậy ăn nhé?”
Đó là điều duy nhất cô có thể nói vào lúc này. Alex miễn cưỡng gật đầu, đứng dậy đi về phía cửa khi cô chậm chạp nằm xuống, kéo chăn lên.
Cô nằm đó, quay lưng lại anh, lắng nghe tiếng cửa mở ra, đóng vào. Nhưng cô không nghe thấy tiếng bước chân của anh.
Cô biết anh đang đứng bên ngoài, tựa lưng vào cánh cửa. Cô biết anh vừa thở dài ảo não, đau khổ và bất lực. Cô biết tất cả là vì cô. Cô thấy có lỗi với Alex, nhưng cô biết phải làm sao bây giờ?
Cô không yêu Alex.