Bạn Diễn [Partner]

Chương 22


Đọc truyện Bạn Diễn [Partner] – Chương 22

Bạch Thiên Thư vốn không thể chấp nhận chuyện tình cảm nóng hổi của Alex và Phan Hải Đình. Bất kể cô ta làm gì, bọn họ vẫn không hề lung lay dù chỉ một chút.
Ngày hôm trước, Bạch Thiên Thư cố tình thuê phóng viên của Showbiz Rumors đăng một bài ngoại tình, để được đàng hoàng bước ra ánh sáng và nói rằng Alex đã bỏ rơi cô. Rốt cuộc mọi thứ lại không như cô tưởng tượng, Alex làm căng với tờ báo khiến họ phải nể mà gỡ bài, lại còn tuyên bố không dính líu đến cô. Chưa kể đến việc Showbiz Life – đối thủ mạng lớn nhất của Showbiz Rumors – “nhanh nhẹn” đăng ngay tin phản bác với cả tiếng nói đầy chắc ăn của Danny Richard – “Alex hả, cậu ta chỉ biết đến cô bạn gái của mình thôi. Tôi thấy ngạc nhiên khi các anh bảo cậu ta ngoại tình đấy! Cậu ta chỉ muốn biểu diễn thật nhanh để về nhà với bạn gái, cậu ta còn không thèm đi chơi với tôi vì sợ người yêu buồn!” – mẹ kiếp, tên DJ đó làm cô khốn đốn. Fan hâm mộ của Alex và Phan Hải Đình nói cô là kẻ cơ hội, phá hoại hạnh phúc nhà người khác. Mãi mới nghĩ ra được chuyện bí mật hôn nhau để đăng lên cho bọn chúng sáng mắt ra, thì Phan Hải Đình lên tiếng. Cô đã tức điên lên được, con đĩ khốn kiếp đó, cách ăn nói của nó thật kiêu căng và phách lối. Cũng tại dòng trạng thái của Phan Hải Đình mà Bạch Thiên Thư càng bất lợi, bị chửi bới nhiều hơn, lại phải xóa đi những dòng chữ tưởng chừng đã là nước cờ ngược.
Cái tên Bạch Thiên Thư đã nổi như cồn, nhưng không phải theo cách cô mong muốn. Nó gắn liền với thị phi và gạch đá, chắc chắn không thể tác động đến ban tổ chức một show thời trang ở nửa kia Trái Đất được. Cô phải tìm cách cứu vãn, phải lật ngược ván cờ này, phải làm trong sạch tên tuổi của mình thì mới mong được đi Pháp. Tháng sau, chỉ còn gần ba tuần lễ nữa thôi. Phan Hải Đình đã xúng xính chuẩn bị đi Pháp rồi, còn cô vẫn chật vật kiếm tìm một lời mời.
Tấm vé duy nhất của cô lúc này là Alex. Là Alex. Bởi nếu Alex hắng giọng một tiếng với người bạn Pháp trong ban tổ chức của anh, cô chắc chắn sẽ được mời đến. Và quan trọng hơn nữa, là Phan Hải Đình. Cần phải loại bỏ Phan Hải Đình.
Vậy là Bạch Thiên Thư tức tốc đi tìm Alex. Chẳng khó để mò ra nơi ở của anh. Nhưng điều cô không ngờ được tới, chính là sự có mặt không mong muốn của Phan Hải Đình.
“Cô ta đang làm gì ở đây?”, Bạch Thiên Thư trợn mắt hỏi Alex, rồi lại nhìn Phan Hải Đình. Bọn chúng vừa đi đâu với nhau?
“Ngược lại đấy, cô đang làm gì ở đây?”, Alex nghiêm giọng, hỏi Bạch Thiên Thư với sự lạnh lùng chưa bao giờ có. Cô nàng MC tròn mắt vì bất ngờ, từ lúc gặp Alex, chưa một lần anh sỗ sàng như vậy với cô.
“Bị tóm gọn”, Phan Hải Đình cười khẩy, thì thầm với Alex. Cô chỉ đơn giản nghĩ rằng đây là lúc mình nên nhường lại sân chơi cho “đôi tình nhân” thật sự. Vậy là, Hải Đình ạ, mày chỉ là người “bạn gái” trước công chúng mà thôi. Khi công chúng không thể nhìn thấy nữa, mày sẽ được thay thế bằng kẻ khác.
“Giải thích đi, Alex?”, Bạch Thiên Thư khoanh tay nhìn anh, còn anh chỉ nhìn Phan Hải Đình.
“Có lẽ bây giờ cũng đã muộn”, cô quay về phía Alex. “Lúc này…”
“Chẳng bao giờ là quá muộn”, Alex ngắt lời cô. Rồi anh nhìn Bạch Thiên Thư, “Và cũng chẳng có gì để giải thích.”
“Anh nói gì?”, Bạch Thiên Thư nheo mắt lại.
“Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích bất cứ cái gì với cô”, Alex nói một lần nữa, nhấn mạnh, quả quyết.
Anh sẽ dùng cơ hội này để khẳng định với Phan Hải Đình, anh với Bạch Thiên Thư chẳng liên quan gì đến nhau nữa cả.
“Sao anh có thể nói một cách vô trách nhiệm như thế?”, Bạch Thiên Thư lên giọng trách móc, “Trong khi tôi đã ở đây đợi anh cả tiếng đồng hồ thì anh và cô ta…”
“Tôi và cô ấy đi đâu, làm gì cũng không liên quan đến cô”, anh lại cắt ngang, “Nghe này, tôi đâu cần cô phải đứng đây đợi tôi? Mục đích của cô là gì khi cứ liên tục đến gặp tôi như vậy?”
“Tôi… em…”
“Nào, trả lời đi, mục đích của cô là gì?”
Câu hỏi đó khiên cô nàng MC cứng họng, nhất thời không nghĩ ra được câu trả lời. Quá bối rối, cô ta chĩa mũi dùi về phía Phan Hải Đình.
“Tôi đến… để cảnh cáo anh về cô ta chứ gì!”, cô nàng MC lại rít lên, “Anh có biết cô ta nói gì về tôi trên mạng xã hội không?”
Phan Hải Đình tỏ vẻ ngạc nhiên, bỗng dưng phá lên cười.

“Này, chính cô đã viết Không có lửa thì làm gì có khói cơ mà? Sao lại phải thắc mắc việc tôi viết cái gì nhỉ?”, Phan Hải Đình không để Alex lên tiếng, chặn họng Bạch Thiên Thư, “Cô có thấy mình nhạy cảm quá không, khi mò đến tận nhà Alex chỉ để thắc mắc về lời phản bác của tôi?”
Bạch Thiên Thư rõ ràng không biết trả lời thế nào. Cô ta đứng như trời trồng trước mặt Phan Hải Đình và Alex, bất lực nhìn nụ cười đểu đáng ghét mà Phan Hải Đình hay áp dụng cho các nhân vật xấu tính của mình.
“Cô đúng là loại người xấu xa!”, Bạch Thiên Thư điên tiết, chỉ thẳng tay vào mặt cô, nhưng rồi lại rút ngón tay của mình về, “Alex, tôi không ngờ anh lại là kẻ có mới nới cũ như vậy!”
“Thật là nực cười!”, Phan Hải Đình cười lớn vài tiếng, không để Alex phản bác, “Bạch Thiên Thư, cho tôi biết cô và Alex yêu nhau từ lúc nào thế?”
Alex cười khẩy, không thể tin Phan Hải Đình đang bênh vực anh. Anh đương nhiên sẽ đứng ngoài cuộc theo dõi, anh nghĩ người anh yêu thừa sức giải quyết được chuyện này. Phan Hải Đình chẳng hề lép vế so với bất cứ ai.
“Alex không kể với cô à?”, Bạch Thiên Thư biết Phan Hải Đình có ý mỉa mai, tỏ ra thông minh bằng cách châm chọc lại, “Nếu tính thời gian theo đuổi thì tôi ăn đứt cô đấy, cô em diễn viên.”
“Theo đuổi trong bao lâu chẳng hề có nghĩa lí gì cả”, Phan Hải Đình nhếch miệng cười, “Cô và anh ấy có yêu nhau không mới là vấn đề. Và theo như tôi biết thì chẳng hề có vấn đề nào hết. Và Alex vẫn là của tôi.”
Alex quay về phía Phan Hải Đình. Vì Chúa, anh chỉ muốn ôm hôn cô ngay lúc đó. Của tôi, nghe mới mát tai làm sao!
“Alex… của cô?”, Bạch Thiên Thư nhảy dựng lên. Vốn cô ta nghĩ trò yêu đương của Phan Hải Đình và Alex chỉ là PR, chưa bao giờ nghĩ họ yêu nhau thật. Và cô ta cũng chỉ thấy Alex nhận mình yêu Phan Hải Đình, không hề thấy Phan Hải Đình nhận yêu Alex. Cho đến lúc này.
“Đủ rồi, thôi nào, Thiên Thư”, Alex muốn kết thúc, muốn Bạch Thiên Thư đi về ngay lập tức để anh có cơ hội với Phan Hải Đình, không chần chừ lên tiếng “đuổi khéo”, “Cô nghe thấy rồi chứ? Cô đang tự làm khó bản thân và làm khó cả cho tôi đấy.”
“Không thể nào!”, Bạch Thiên Thư đến sát gần Alex, nhưng Phan Hải Đình bước lên phía trước, hiên ngang chắn mặt cô, khoanh tay nhìn cô nàng MC đầy thách thức.
“Cô thật trẻ con và buồn cười. Alex từng thích cô, nhưng bây giờ thì không. Mong cô hiểu và đi về nhà đi”, Phan Hải Đình rất bình tĩnh, có lẽ bởi cô đã có… kinh nghiệm tranh giành nam chính trong phim! “Cứ đi theo bạn trai của người khác mãi như vậy cũng không tốt đâu, cô hiểu tôi muốn nói gì mà?”
“Cô… Cái đồ…”, Bạch Thiên Thư cay cú nghiến răng, bất lực trước sự cứng cỏi bất ngờ của Phan Hải Đình. Cô đã nghĩ Phan Hải Đình chí ít cũng phải suy sụp, phải mất niềm tin vào Alex ghê lắm. Thế mà bây giờ, chúng nó thi nhau bênh vực đối phương, lấn át cô, đúng là ỷ mạnh hiếp yếu!
“Tôi muốn nói chuyện riêng với Alex, không phải đến để nói chuyện với cô!”, Bạch Thiên Thư hằn học tỏ thái độ, bị ức chế khi Phan Hải Đình cứ ngông nghênh, kênh kiệu như vậy.
“Được thôi, tôi cho phép mà!”, Phan Hải Đình còn cười chế giễu, “Nhưng cô thấy đấy, Alex đâu có muốn nói chuyện với cô!”
Alex phì cười, rất ngoan ngoãn đứng sau Phan Hải Đình, hai tay đút túi quần, thầm thán phục cô nàng yêu kiều, bé bỏng đang tỏ ra ghen tuông trước mặt mình. Phan Hải Đình không thèm nhúc nhích dù chỉ một chút, cứ như thể cô chỉ cần chen vào giữa tất cả mọi cô gái định đến gần anh là đủ, và cô sẽ dùng sự ghê gớm của mình để thể hiện uy quyền với bọn họ. Phan Hải Đình đã đóng vai ác trong gần như suốt cả sự nghiệp. Cô không thiếu kinh nghiệm để đối phó những lúc cần phải ác.
Alex thấy sự ghê gớm của cô dễ thương. Không phải quá hiền lành, nhẫn nhịn, nhưng cũng không phải quá kinh khủng, đáng sợ. Nó ở một mức vừa phải, đủ để đối phương phải tự cảnh báo “cô gái này không thể dây dưa vào”, đồng thời cũng đủ để thấy “cô gái này là người được ăn học đầy đủ”. Tuy nhiên, anh biết, cô không thể nào ghê gớm trước mặt anh.
“Nào, Thiên Thư, cô đang làm gián đoạn thời gian riêng tư của chúng tôi đấy”, Alex tủm tỉm cười, bỏ tay ra khỏi túi quần và nhẹ nhàng ôm Phan Hải Đìnv, kéo cô vào trong lòng mình. “Tôi cũng không muốn lại phải nhắc bảo vệ không để cho cô vào, dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp mà.”
Bạch Thiên Thư trợn tròn mắt, bàng hoàng lắc đầu với sự tức giận. Mục đích ban đầu đến gặp Alex là gì, cô cũng quên mất rồi. Cô cảm thấy “bị xỉ nhục”, bọn chúng rõ ràng cố tình chọc tức cô!
“Chúc vui vẻ với cái thứ hạnh phúc này!”, cô MC buông ra lời độc địa, bỏ đi ngay. Gót giày lộp cộp trên sàn hành lang sáng bóng. Phan Hải Đình thầm thấy vui khi đã chọn giày thể thao thay vì giày cao gót. Cô ghét phải nghe tiếng gót giày nện trên sàn.

“Em thật tuyệt!”, Alex cười mãn nguyện, vòng tay ôm hẳn Phan Hải Đình, từ phía sau. Tuy nhiên, anh còn chưa kịp tận hưởng hạnh phúc thì cô lại thoát ra khỏi vòng tay anh, xoay người lại đối diện anh.
“Tôi đang bảo vệ bộ mặt của mình đấy”, cô cười nửa miệng theo kiểu Alex-Vô-Lại, “Nếu tôi bảo vệ bạn trai mình, người được mang tiếng tốt là tôi, không phải anh.”
“Đúng vậy, em rất thông minh”, Alex đáp lại nụ cười thương hiệu của mình phản chiếu trên môi cô, lại nhét hai tay vào túi quần, nhìn cô với cái nhìn ranh mãnh, “Em có biết không, chúng ta chưa hề xác nhận yêu nhau một tí nào. Em có vẻ biết nghĩ cho danh hiệu “bạn gái” nhiều hơn mức tin đồn rồi đấy.”
Nụ cười của cô cứng lại trên môi. Lại bị gài bẫy rồi. Đã thế còn tự nhận mình là “bạn gái” nữa! Khốn nạn thật, Alex ạ.
“Anh nghĩ sao nếu được người tình tin đồn của mình bảo vệ như thế?”, cô quyết định không để lộ sự lép vế, kiêu hãnh nhìn anh, “Có quá nhiều so với những mối tình cũ không?”
Alex bật ra một tràng cười. Đến nỗi cô chẳng biết vì sao anh lại cười.
“Em ngộ nghĩnh thật!”, anh nói trong khi vẫn chưa dứt nụ cười, “Đình Đình, vì sao đến mức này rồi mà chúng ta không công khai đi nhỉ? Để anh được thể hiện nhiều hơn các mối tình cũ của em?”
Phan Hải Đình sa sầm mặt mũi. Anh đang chọc ngoáy cái gì? Việc cô chưa từng hẹn hò ai? Anh biết những mối tình cũ của cô đều là “tin đồn”, và anh đang mỉa mai điều đó?
Alex là đồ khôn lỏi. Anh không phải một con bò, Alex là con cáo.
“Hãy mang theo điều đó vào giấc ngủ của anh đi”, cô tặng anh nụ cười nửa miệng của mình, đi giật lùi về cửa phòng cô, “Tôi nghĩ mọi thứ sẽ thoải mái hơn khi không công khai gì cả. Anh biết đấy, để phù hợp với kiểu của anh?”
Kiểu của anh. Alex cười khẩy. Kiểu nửa bạn bè – nửa tình nhân. Kiểu đen và trắng. Kiểu làm người khác phát bực.
“Anh muốn làm theo kiểu của em”, anh nói theo khi cô quay lưng lại, định mở cửa nhà.
“Kiểu của tôi là Không-Gì-Cả”, cô cười mỉm, đáp. Cô không biết ánh mắt kia của Alex mang hàm ý gì.
“Đợi đã.”
Cô đã mở cửa, rồi dừng lại đợi anh.
“Tôi vẫn đang đợi”, cô nghiêng đầu cười, và anh đã lúng túng một chút.
“Chúc em ngủ ngon.”
“Anh cũng vậy”, cô cười với anh lần cuối rồi vào nhà, khóa cửa.
Alex vẫn đứng bần thần, nhìn chăm chú vào căn hộ của cô.

Thực ra, anh đã muốn nói, Anh yêu em.
Nhưng Hải Đình đã bảo gì nào? Đừng bao giờ nói vậy trước mặt tôi nữa.
Anh vẫn chưa đủ tin tưởng đối với cô để cô nhận ra anh đùa giỡn ngoài mặt nhưng trong lòng là thật. Thật tệ hại, anh lại nói câu văn cần thiết này ngay trong lúc dầu vẫn sôi trên ngọn lửa bỏng rát. Nếu sáng nay anh “nhịn” một chút, để đến khi đã xoa dịu xong tình hình rồi mới nói, chẳng phải sẽ cực kì thuyết phục sao!
Alex thở dài, quay lưng trở về căn hộ của mình.
Dù sao thì ngày hôm nay cũng không đến nỗi quá tệ hại.
Nửa đêm, điện thoại lại reo lên khiến anh phát điên. Anh đã muốn để chế độ máy bay, rất muốn, hoặc thẳng tay chặn bố nó cái số điện thoại ấy, nhưng lại không làm. Anh hi vọng rằng sẽ có một lúc nào đấy, Phan Hải Đình sẽ nhắn tin vào điện thoại của anh.
Tin nhắn duy nhất cô gửi cho anh chỉ vẻn vẹn ba chữ “Tôi sẽ chờ”, đáp lại tin nhắn đầu tiên dài mười một trang văn bản của anh. Và anh không hề có chút niềm tin nào rằng Phan Hải Đình sẽ nhắn thêm bất cứ một tin nào khác , hoặc gọi điện một cách chủ động cho anh.
Ngay cả khi đã tắt chuông và tắt rung, anh vẫn phát ngấy vì màn hình điện thoại “bận” liên tục, đến nỗi anh không thể làm gì khác. Alex giận dữ đặt cây đàn guitar của mình xuống, cầm điện thoại lên và quyết định nghe máy.
“…”, anh quá chán nản để nói một câu “Alo” đơn giản. Anh biết anh chẳng cần nói, người ta cũng sẽ “nói hộ” anh.
“Tại sao bây giờ anh mới nghe máy của tôi?”, cô nàng MC bùng nổ cơn thịnh nộ khi Alex nhận máy. Anh thả người trên chiếc tràng kỉ, nhịn, phải nhẫn nhịn trước phụ nữ.
“Có điều gì tôi nói mà cô không hiểu thế?”, anh gằn từng tiếng cục súc, đã quá mệt mỏi khi bị khủng bố như thể mình là kẻ phụ tình, “Cô không nhận ra rằng tôi muốn được yên tĩnh, sau khi đã gọi nhỡ cả chục cuộc điện thoại à?”
“Anh đã thay đổi quá rồi, Alex!”
“Tôi ước mình đã thay đổi, Thiên Thư ạ”, Alex cùng nỗi tức giận của anh lên ngôi, “Cái duy nhất tôi thay đổi chính là để làm vừa lòng cô, tiểu thư ạ, nhưng cô đối xử với tôi như một kẻ bám đuôi bệnh hoạn vậy.”
“Và bây giờ anh làm thế với tôi à?”, Bạch Thiên Thư cắt ngang, “Anh đàn ông quá nhỉ?”
“Tôi đang nhẹ tay hơn cô rất nhiều đấy, tiểu thư, tôi đã tử tế với cô cho đến khi cô chạm vào giới hạn của tôi. Cô muốn hủy hoại danh tiếng của tôi, vì bất kì lí do gì mà cô cho là đúng, thì cũng đừng đụng chạm đến Phan Hải Đình.”
“Phan Hải Đình, Phan Hải Đình! Lần nào nói chuyện với tôi anh cũng mang con ranh đấy ra dọa tôi! Anh nghĩ tôi tin anh và cô ta yêu nhau thật hả?”
“Tôi đếch cần lòng tin của cô”, anh giận dữ, “Tôi chỉ muốn được yên ổn! Cô đã không cần tôi suốt bao nhiêu tháng nay rồi, cô cần gì ở tôi vào lúc này?”
“Tôi cần anh quay về bên tôi, ngay lập tức!”, Bạch Thiên Thư rít lên, “Anh thích yêu ai cũng được, nhưng không được rời xa tôi!”
“Mẹ kiếp, cô có vấn đề gì với tôi vậy?”, Alex không muốn nhẫn nhịn nữa, buột miệng chửi thề, “Tôi không-còn một milimet tình cảm nào dành cho cô nữa! Tôi vẫn còn tôn trọng cô, cho đến tận lúc này, đừng làm mất đi những hình ảnh đẹp cuối cùng của cô trong mắt tôi.”
“Alex, anh…”
“Tôi nghiêm túc đấy, Thiên Thư, cô cần gì ở tôi?”, Alex ngồi dậy, thở mạnh, thấy rằng những lời anh đã nói chẳng có chút ảnh hưởng nào.
“Tôi… Em… em cần anh”, Bạch Thiên Thư nói nhỏ, gần như thủ thỉ, giọng điệu có thể làm hàng tá tên con trai mềm lòng. Alex lắc đầu khi nghe những lời đó.
“Cô cần tôi vào việc gì? Tôi khôn ngoan hơn nhiều so với định mức của cô đấy.”
Bạch Thiên Thư có một tí chột dạ, mím môi, cứng đầu phủ nhận.

“Em cần anh thật. Em nhận ra em yêu anh mất rồi!”
“Tiếc cho cô”, anh mỉa mai, “Cô đã có vài tháng để làm điều này, nhưng cô không làm. Và tôi không thể tiếp tục với cô được, tôi đang yêu người khác.”
“Không, Alex!”, cô ta lo sợ anh ngắt máy, hoặc tìm cách ngắt máy, không biết làm sao để anh đổi ý, “Alex… Chúng ta không thể gặp nhau được sao? Em… em không thể nói điều này qua điện thoại được…”
“Nửa đêm rồi, Thiên Thư ạ, và tôi đã nói rồi, tôi không muốn gặp cô.”
Alex chực muốn hét lên vì trí óc của anh bị ức chế một cách quá tải. Anh không biết nên cảm thấy như thế nào, khi Bạch Thiên Thư dường như không hiểu, hoặc cố ý lờ đi những gì anh nói. Anh không biết cô ta có vấn đề gì nữa. Nhưng anh biết ngày trước, khi anh còn theo đuổi, cô ta thông minh hơn lúc này nhiều.
“Alex, xin hãy cho em một cơ hội đi…”
“Tôi không có quyền cho ai cơ hội cả”, Alex uể oải đứng dậy, cầm chiếc guitar yêu quý đặt vào góc phòng khách, xoay người đi vào bếp, “Cô hãy nhớ rằng tôi không phải là người cô được phép gặp mặt riêng tư nữa!”
“Vì sao? Cô ta cấm anh gặp tôi à?”, Bạch Thiên Thư thay đổi thái độ ngay khi thấy Alex quá quyết tâm từ chối. Không thể, cô chưa gặp ai cứng đầu như Alex. Không hề lung lay trước bất cứ điều gì.
“Tôi làm những gì tôi muốn”, Alex mở tủ lạnh, bật nắp một lon bia, tựa vào tủ đá thạch anh bên cạnh, “Tôi chỉ muốn giữ quan hệ đồng nghiệp với cô thôi, tiểu thư ạ, mong cô giữ ý và đừng cố gắng gặp tôi nữa. Không có gì hay ho đâu, và thật ra tôi chẳng muốn nói chuyện gì với cô cả.”
“Anh thật bạc bẽo, Alex!”
“Tôi đã từng muốn làm bạn bè bình thường với cô”, Alex cười khẩy, “Nhưng đừng quên cô đã làm gì với tôi. Cố gắng để trông giống người tình bí mật của tôi à? Sao tôi không nhớ cô muốn yêu tôi đến vậy?”
“Anh dám…”
“Đừng để chúng ta phải đến mức không thể nhìn mặt nhau, Thiên Thư. Quản lý của tôi đã cho cô vào đầu danh sách đen rồi đấy.”
“Anh được lắm, Alex!”, Bạch Thiên Thư cay cú rít lên, “Tôi sẽ không từ bỏ đâu!”
“Tôi đếch biết cô cần cái gì ở tôi”, Alex bật cười, một tí hơi men làm anh khá hơn nhiều, “Nhưng tôi muốn tốt cho cô lần cuối: cô đang tự làm khổ bản thân mình đấy. Biết dừng lại trước giới hạn bao giờ cũng là điều nên làm.”
“Đừng dạy dỗ tôi, đồ khốn!”, cô nàng MC gào lên vào cụp máy rất nhanh. Alex nhướn mày nhìn vào màn hình điện thoại, lẩm bẩm:
“Có tiến bộ!”, anh nói, ngửa cổ tu một hơi dài. Anh nhìn thấy Phan Hải Đình cười rạng rỡ trong điện thoại của mình. Anh cũng không biết từ bao giờ, anh lấy hình chụp quảng cáo của Phan Hải Đình về làm hình nền điện thoại. Bức hình chụp cho tạp chí Elle của cô, phông nền đen trắng, chỉ làm gợn một chút màu rượu vang trên mái tóc và màu đỏ của son môi, với chiếc áo sơ mi trắng to trễ nải và quần skinny jeans tôn đôi chân nhỏ nhắn, thẳng tắp.
Phan Hải Đình thật quyến rũ. Anh thật lòng nhớ đôi môi và mùi cam mát lành dễ chịu của cô. Anh muốn ôm cô và hôn cô đến ngạt thở, anh sẽ quên hết mọi thứ muộn phiền khác trên đời này. Anh muốn làm tình với cô, trên giường của mình, lắng nghe những tiếng thở dài yêu kiều, cảm nhận hơi thở hổn hển trong khi cơ thể cô hòa quyện với anh. Anh sẽ tôn thờ cô như một nữ thần. Và sau đó, anh muốn trao tặng cả cuộc đời của anh, cho cô.
Thật nực cười, anh chưa bao giờ ham muốn cô gái nào nhiều đến thế.
Nhưng tất nhiên là anh không thể.
Alex tặng mình một nụ cười châm biếm, uống nốt những giọt bia cuối cùng, nuốt trôi mọi ham muốn của mình xuống tận cùng trí óc.
Alex, cách của tôi là Không-Gì-Cả. Như vậy có phải, cơ hội của anh đối với cô cũng là Không-Gì-Hết?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.