Đọc truyện Bạn Diễn [Partner] – Chương 20
Chờ đợi ngày hôm nay trôi đi thật nhanh chóng là cả cực hình với Alex. Anh không những phải giữ vững sự bình thản và lãnh đạm của mình trước tất cả mọi người mà còn phải kìm hãm bản thân trước mong muốn được chạy đến bên Phan Hải Đình – khi cô dường như là điều duy nhất hiện hữu trong trường thị giác phóng đãng của anh. Anh biết cô cũng đang dồn nén rất nhiều thứ bên trong lớp vỏ băng lãnh hiện giờ – không thể phủ nhận cả hai đều là những diễn viên có tài. Anh tự mỉa mai với suy nghĩ ấy, những lúc thế này, anh chỉ mong bản thân là một người bình thường để không khiến người mình yêu phải tự hỏi liệu trước mặt cô, anh có đang thành thật?
Alex thoát ra khỏi bộ đồng phục học sinh vào buổi chiều muộn. Bộ trang phục diễn ám đầy khói thuốc lá khiến stylist Dương Khánh Linh phải nhăn mặt, chun mũi khi nhận lại bộ đồ mang đi giặt. Anh đã không còn giữ hình tượng trong sạch của một Alex hiền hòa nữa rồi. Trước kia anh còn thông báo với quản lý của mình: Tôi sẽ chỉ hút thuốc khi ở nơi riêng tư thôi. Vậy mà lúc này, ở giữa môi trường sư phạm, anh tiêu tốn hơn một nửa bao thuốc lá. Alex biết có lẽ cô cũng muốn hút thuốc vậy, nhưng anh thầm cảm ơn vì cô đã không tự phá hoại hình ảnh như anh. Cô rất biết cách để hạn chế cơn thèm thuốc những lúc tâm trạng bất ổn, và sâu trong lòng anh cũng không hề muốn phải nhìn thấy cô ngập trong làn khói xám xịt mà ai cũng căm ghét.
Ngay khi thay lại bộ đồ casual của mình, anh lại nhanh chóng mở bật lửa và châm tiếp điếu thuốc thứ bao nhiêu rồi. Anh nhét một tay vào túi quần, tránh đi qua nơi mà các học sinh vẫn còn tụ tập, hay các phòng học còn sáng đèn. Anh trở lại sân sau trường, nơi có sân bóng mini, nơi ekip đang dọn dẹp mọi thứ và kết thúc ngày quay hôm nay, nơi Phan Hải Đình cũng đang mặc áo trắng giống anh, nghiêng người tựa vào ghế gỗ trên sân trường, với một lon nước cam trên tay. Cô bần thần nhìn vào hư vô, tĩnh lặng, trái ngược hắn với dòng người vội vã quanh mình. Anh cách cô rất xa, đủ để thấy anh sẽ kìm nén được mong muốn ôm cô vào lòng vẫn còn bùng phát mãnh liệt.
Thời gian trôi đi vô tận khi Alex cứ ngắm nhìn cô lặng lẽ như vậy. Anh đứng im lặng, mọi vẻ đẹp đọng lại lý tưởng như bức điêu khắc của Michelangelo, trong làn khói nhạt nhòa, hướng về nữ thần Athena của mình. Cô bỗng nhiên quay sang nhìn anh. Và thời gian ngưng đọng, trong mắt anh không còn ai ngoài cô nữa. Cô không từ chối ánh mắt anh nhìn mình, cô cũng chẳng quay đi nơi khác. Cô, với lon nước cam, lặng lẽ nhìn anh, với điếu thuốc.
Giây phút hiếm hoi và ngắn ngủi ấy dừng lại khi Vương Khả gọi Phan Hải Đình. Cô quay đi, và anh lại thấy hiện thực ùa ra trước mắt. Lại là dòng người hối hả đi qua đi lại giữa hai người, lại là những con mắt châm chọc, đánh giá. Cô đi theo Vương Khả, cầm túi xách của mình, nhảy lên chiếc BMW của người quản lý và rời phim trường. Lúc đến đây, cô đi cùng anh. Lúc trở về, cô đi cùng quản lý. Và họ thì đang nằm giữa cơn bão dư luận, nhất là anh, vì chuyện anh ngoại tình. Thật buồn cười, anh thấy xót xa ngay cho bản thân. Anh biết Hoàng Thái Thành sẽ lo tốt chuyện tin đồn ấy, nhưng anh không biết liệu bản thân có lo tốt việc của anh và cô không. Nghĩ xa hơn, việc này dù có làm bộ phim nổi tiếng, cũng sẽ nổi tiếng theo hướng tiêu cực. Trước giờ Alex là con người trong sạch, không scandal. Anh chỉ là một ca sĩ thần tượng, một diễn viên, không có gì xảy đến với đời tư hay chuyện tình cảm của anh cả. Đây có thể là scandal lớn nhất của anh, cũng là scandal anh không bao giờ mong muốn.
Bởi anh sẽ làm ảnh hưởng đến hình ảnh của Phan Hải Đình. Anh sẽ làm nhơ nhuốc cái tên của cô.
Mọi người sẽ nhắc đến người anh yêu như một cô nàng đáng thương bị phụ tình, bị ruồng bỏ. Trong khi anh biết chắc, cô tốt đẹp hơn rất nhiều so với những từ đó.
“Tổng biên tập của Showbiz Rumors muốn nói chuyện với cậu”, Hoàng Thái Thành cắt đứt cái nhìn của anh theo chiếc BMW vừa rời đi, đưa anh chiếc điện thoại. Alex liếc nhìn người quản lý của mình, đón lấy điện thoại và đưa lên tai một cách hời hợt.
“Tôi là Alex Simon”, anh xưng tên của mình, với biểu cảm cứng đờ như tượng.
“Tôi là Tổng biên tập báo mạng Showbiz Rumors”, người đàn ông bên kia đầu máy đáp lại, “Chúng tôi đã nhận được thông tin của bên anh về bài báo sáng nay, bị cáo buộc là không đúng sự thật…”
“Và?”
“Bên các anh yêu cầu chúng tôi phải gỡ bài và công khai xin lỗi?”, ông Tổng biên tập nhã nhặn, “Nhưng theo tôi thấy, đã có vài trang báo mạng đăng tin phản pháo lại chúng tôi. Vậy tại sao chúng tôi vẫn phải xóa bài đi?”
“Đó là việc các ông cần làm, nếu không muốn một vụ lùm xùm”, Alex lạnh lùng đáp lại, “Các ông biết rằng tôi hoàn toàn có thể kiện về tội danh vu khống, và tôi cũng biết tôi không phải người đầu tiên làm việc này, phải không? Chúng ta đều không muốn làm to chuyện.”
“Anh An Lôi ạ, đâu thể trách được khi các phóng viên của chúng tôi chụp được người thật, việc thật? Bọn họ không thể nói lên suy nghĩ của họ à?”
“Không, nếu những suy nghĩ đó là bịa đặt”, Alex gằn giọng, “Các ông hoàn toàn vô căn cứ khi đưa ra một bài báo như vậy, và thật ra thì các ông đã bỏ quên kha khá chi tiết kèm theo hai người bạn của tôi đấy. Biến một cuộc gặp gỡ thành một buổi hẹn hò bí mật à? Tôi không nghĩ điều đó còn là “nêu lên suy nghĩ” nữa.”
Tổng biên tập báo im lặng một lúc. “Tôi dám cá cô bạn gái của anh đang gián tiếp khiến anh dồn hết giận dữ lên chúng tôi rồi!”, ông ta chỉ muốn thể hiện tính hài hước vớ vẩn của mình để xoa dịu Alex, nhưng ngược lại, nó càng làm anh điên tiết, “Chúng tôi rất tiếc nếu nó làm ảnh hưởng đến đời tư tình cảm của anh. Vậy thì tôi sẽ cho viết bài báo đính chính và kỉ luật người đã biên tập bài báo vu khống anh…”
“Nghe đây, ông già”, Alex Giận Dữ là một chàng trai không cần biết đến danh tiếng của mình nữa, “Tôi không cần biết ông sẽ làm gì, nhưng chỉ cần một lần nữa ông đụng đến thanh danh của Phan Hải Đình, tôi sẽ làm ông và cái cơ nghiệp của ông cả đời không ngóc dậy được đâu.”
“Bình tĩnh nào, anh bạn trẻ”, Tổng biên tập hạ giọng xoa dịu, “Chúng tôi chưa hề xúc phạm cô Hải Đình một tí nào. Đúng theo yêu cầu của bên anh, chúng tôi sẽ đăng bài đính chính và sẽ có hình thức kỉ luật hợp lý đối với người phóng viên đã viết bài. Nhưng chúng tôi không thể làm gì hơn được nữa. An Lôi, anh hãy hiểu là trước anh có hàng ngàn ngôi sao cũng vướng vào scandal từ chúng tôi… Và họ chẳng bao giờ kiện thắng chúng tôi cả…”
“Và tôi sẽ là người đầu tiên”, Alex rít lên, “Trừ khi ông gỡ hẳn bài báo xuống. Tôi không hề ngại dây dưa với các ông đâu.”
“Được rồi, anh bạn trẻ, đúng là người trẻ chịu chơi!”, ông Tổng biên tập cười phá lên, “Chúng tôi cũng không muốn mất uy tín và thời gian cho việc này. Tôi thay mặt Showbiz Rumors xin lỗi anh, An Lôi, và xin lỗi cô Phan Hải Đình vì đã gián tiếp làm ảnh hưởng đến tinh thần và công việc của cô ấy. Chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có trong khả năng của mình.”
“Tôi sẽ đợi xem ông làm gì”, Alex thả điếu thuốc xuống đất, dùng chân dụi tắt, “Tôi không giống như những người khác, ngồi đợi ông vùi dập đâu.”
“Chúc cậu một ngày tốt lành…”
Ông Tổng biên tập chưa kịp nói hết câu, Alex đã tắt máy.
“Thô lỗ quá!”, ông ta cười khò khè, chậm rãi đặt ống nghe gọn gàng trên chiếc điện thoại bàn.
“Bây giờ làm sao, thưa ông?”, người trợ lý của Tổng biên tập đứng đối diện bàn làm việc, lo lắng nhìn chủ sạp Showbiz Rumors.
“Đành vậy, xóa bài viết ấy đi”, ông ta nói, “Tôi đã tìm hiểu hết về cậu An Lôi này rồi. Cậu ta làm việc theo cách của người nước ngoài, sẽ không ngần ngại mà kiện chúng ta đâu. Chưa kể trang báo mạng Showbiz Life đã đăng tin ngay sau chúng ta, phản pháo lại hết bài báo này, có cả lời làm chứng của anh nghệ sĩ DJ bạn An Lôi nữa. Bài báo dù có tồn tại cũng không thuyết phục được. Mà lập luận để đi đến kết luận ngoại tình cũng chỉ toàn nói suông.”
“Nhưng thưa ông, chúng ta cũng từng theo kiện mấy vụ rồi, đâu nhất thiết phải…”
“Đồ ngu!”, ông Tổng biên tập cáu kỉnh hắng giọng, “Bọn họ không cãi được báo thì mới phải kiện, mà cãi không được nên kiện mới không được! Cậu An Lôi này có cả bạn bè làm chứng là không hẹn hò ngoại tình gì hết, lên tiếng rồi, giờ cậu ta kiện nữa, chẳng phải chúng ta thua à?”
“Dạ”, người trợ lý im thít, “Tôi sẽ cho gỡ bài báo.”
“Còn nữa! Viết khẩn trương bài đính chính và đưa tôi duyệt! Tin bài đính chính không được ghi bất cứ từ “ngoại tình” nào hết, rõ chưa! Tiêu đề là “gặp bạn cũ sau buổi diễn” thôi! Và có còn giữ số của cô MC kia không?”
“Có ạ.”
“Tốt, gọi điện cho cô ta và thông báo là chúng ta không hợp tác lấy tin nữa. Đồng thời bảo ngay đám phóng viên của chúng ta không ai được chạy theo lấy tin, rõ chưa! Thật mất mặt!”
“Vâng, thưa Tổng biên tập.”
Sau khi người trợ lí rời đi, ông Tổng biên tập ngồi phịch xuống ghế, lấy khăn tay trong túi áo chấm mồ hôi lốm đốm trên mặt.
Alex chửi thề một tiếng, đi rất nhanh về chiếc Bugatti của mình.
“Vậy đã ổn chưa?”, Hoàng Thái Thành hỏi lại, “Đã có hai, ba trang báo mạng lên tiếng bênh vực cậu rồi, bài báo ngoại tình kia giờ chỉ còn là trò hề thôi.”
“Ông ta hứa sẽ gỡ bài và đính chính”, Anh mở khóa cho Alice, “Nhưng tôi vẫn không thấy thỏa mãn.”
“Tạm thời danh tiếng của cậu đang được gỡ gạc lại”, Hoàng Thái Thành giữ, cửa xe để ngăn Alex bỏ về, “Nhưng tin xấu khác dành cho cậu đây. Người ta bắt đầu chuyền cho nhau thông tin cậu và Phan Hải Đình chia tay vì vụ này, có lẽ học sinh nào đó trong trường này đăng lên mạng xã hội rồi. Cậu cần phải làm gì đó trước khi mọi thứ đi xuống dốc.”
“Không cần cậu phải nhắc”, Alex muốn mở cửa xe, nhưng người quản lý vẫn chưa để anh đi.
“Một điều nữa, cậu và Bạch Thiên Thư đã hôn nhau ở chương trình Meet the Stars à?”
“Để tôi đoán nhé, Bạch Thiên Thư khoe lên phải không?”
“Nguyên văn”, Hoàng Thái Thành giơ tay còn lại lên, ngửa lòng bàn tay ra và đọc lại những dòng chữ được ghi bút bi, “Không có lửa thì làm gì có khói. Đã làm lại còn kêu oan ức. Không hiểu anh đã nghĩ gì khi đang hôn tôi trong kho đạo cụ, để mặc bạn gái tội nghiệp bên ngoài với ekip của Meet the Stars, mà sau đó vẫn còn dám tán tỉnh bạn gái… Quả là một diễn viên có tài!”
Hôm nay là ngày mọi thứ đều chống lại Alex. Lần đầu tiên anh cảm thấy căm ghét cô gái mà mình đã theo đuổi cả năm trời.
“Sao? Có gì rồi chứ hả?”, Hoàng Thái Thành nghiêng đầu nhìn Alex, hạ tay ra khỏi cánh cửa của Alice.
“Cô ta hỏi giữa tôi và Phan Hải Đình là gì”, Alex hạ giọng, “Tôi nói tôi thích cô ấy. Cô ta muốn biết tại sao, bắt tôi phải hứa sẽ không được yêu ai khác ngoài cô ta. Tôi đã rất mệt mỏi và muốn dừng lại, nên tôi định bỏ đi thì cô ta giữ lại, nói rằng sẽ chứng minh cho tôi thấy tôi còn yêu cô ta và tình cảm của tôi với Phan Hải Đình chỉ là ngộ nhận.”
“Rồi bà MC đó hôn cậu?”, Hoàng Thái Thành khoanh tay lại.
“Đúng vậy, tôi cũng để mặc. Tôi không có cảm xúc gì cả nên đã đi ngay sau đó. Hoàn toàn không phải chủ động như một kẻ ngoại tình tâm thần, lúc đó tôi còn chẳng biết Phan Hải Đình có cảm xúc gì đối với tôi.”
“Nhưng chẳng ai làm chứng cho cậu cả…”, Hoàng Thái Thành thở dài, tựa vào thân chiếc Bugatti. Đúng lúc đó, điện thoại của anh quản lý báo tin nhắn.
“Vương Khả đấy”, Hoàng Thái Thành lầm bầm giải thích trong khi mở tin nhắn, “Ôi Chúa ơi, An Lôi…”
“Lại chuyện gì nữa?”, Alex có vẻ mệt mỏi khi mọi thứ tồi tệ cứ dồn dập đến cùng một lúc. Anh hiên ngang như vậy nhưng thực chất đã sắp bị quật ngã rồi.
“Vào ngay facebook của Phan Hải Đình, nhanh!”, Hoàng Thái Thành rú lên, “Anh Vương Khả nói… cô ấy lần đầu tiên đăng đàn bảo vệ cậu đấy!”
“Cái gì?”, Alex như người vừa bị bắn pháo hoa vào mặt, toàn thân run bắn như điện giật, tai ù ù không nghe rõ chữ.
“Cứ nghe đến tên Phan Hải Đình là lại cứng đờ như tượng”, Hoàng Thái Thành làu bàu, đã load xong trang mạng xã hội, ngay lập tức kiếm tìm tên Phan Hải Đình. “Ôi, An Lôi, đọc đi!”
Anh lúng túng khi Hoàng Thái Thành dúi điện thoại vào tay mình, hồi hộp như đang tìm tên trong danh sách trúng tuyển đại học. Những dòng chữ mà Phan Hải Đình vừa cập nhật cách đây ít phút, rõ ràng để phản bác lại Bạch Thiên Thư, và trở thành chiếc khiên vững chắc bảo vệ Alex.
“Với một người có quá nhiều phụ nữ hâm mộ như anh, thật mệt mỏi khi bất cứ ai được ôm, hôn anh cũng tự nhận vơ là người tình của anh. Em có nên đăng ảnh check-in trước cửa kho đạo cụ không, để người ta khỏi thương em ngây ngô không biết gì?”
Alex sung sướng đến phát điên khi đọc xong dòng trạng thái mà cô đăng tải. Anh chỉ muốn ngay lúc này được ôm chầm lấy cô, và thể hiện một cách điên cuồng rằng anh tôn thờ cô như một vị thần.
“Có vẻ khả dĩ…”, Hoàng Thái Thành tỏ ra thán phục, trong khi Alex đã nhảy tót lên chiếc Bugatti và nổ máy.
“Tôi phải đi gặp cô ấy. Việc còn lại nhờ cậu nhé!”
Không chờ đợi Hoàng Thái Thành trả lời, anh đã phóng đi ngay lập tức.
Phan Hải Đình ngồi chọc ngoáy đĩa mì Ý. Cô chẳng cảm thấy ngon miệng nữa, dù đây là món mì Vương Khả vẫn hay mua cho cô ở quán quen thuộc. Mì Ý làm cô nhớ đến Bạch Thiên Thư, nhưng lúc này cô đang cực kì hả dạ. Cô ta định đẩy cô vào con đường suy sụp đây mà, nhưng còn lâu, cô không phải kẻ dễ dàng bó gối ngồi khóc vì thất tình. Cô không thể nào trách anh được, vì anh và cô không có mối quan hệ yêu đương thật sự. Để “ngoại tình” được thì anh cũng phải “có tình ý” với cô đã. Cô chỉ uất ức và thấy bực mình khi mọi việc đã gần sụp đổ, anh vẫn cứ cố gắng diễn trước cô.
“Anh yêu em”. “Anh yêu em!”. Ôi trời, mỗi khi nghĩ đến nó, cô thấy sởn gai ốc. Bởi cô đã chờ đợi lâu quá rồi, nhưng khi được nghe thì lại thật mỉa mai làm sao. Cô dám chắc anh nói vậy bởi anh cũng như cô, biết rằng xung quanh có rất nhiều người nghe ngóng chuyện của họ. Nếu họ tranh cãi về việc đó ở giữa một con đường vắng tanh như lần trước, anh chắc chắn sẽ lại chờn vờn xung quanh cô, với bộ mặt và thứ giọng nói Vô-Lại, Khốn-Nạn nhất thế giới này!
Cô thở dài, thả chiếc dĩa bạc sáng loáng xuống đĩa, cầm lấy ly Rhum và uống một ngụm. Cô chán ăn một cách không cần thiết, nhưng bụng dạ luôn nôn nao, sôi sục. Cô nhớ rằng hôm nay mình đã khóc tận hai lần trước mặt Alex. Thật yếu đuối, có lẽ mình chưa chuẩn bị kịp tâm lý đây mà. Ngày mai gặp anh ta, nhất định không-được-khóc!
Chuông cửa réo lên liên tục và cô có cảm giác bất an. Cô chạy ra, ngó vào màn hình, ôi Chúa ơi, là Alex! Anh như kẻ vừa chạy thi môn việt dã, cô có cảm tưởng anh đã chạy bằng thang bộ mười tám tầng lầu lên đây. Cô nhìn thấy cả mồ hôi trên trán anh, dính vào tóc anh, còn anh cứ điên cuồng bấm chuông cửa mà chẳng thèm bận tâm đến nó.
Nhưng cô không muốn gặp anh bây giờ! Cô rón rén chạy đi tắt điện phòng khách, chưa kịp bỏ vào phòng thì cô nghe tiếng anh vọng vào qua chiếc loa ở chuông cửa.
“Mở cửa ngay, anh biết em đang ở nhà mà.”
Cô lờ tịt nó đi, nhưng lại đứng tại chỗ nghe ngóng.
“Nếu em không mở cửa, anh sẽ gọi cửa nhà hàng xóm và nhờ người ta gọi cấp cứu hộ vì em ngất ở trong phòng…”
“Việc gì phải gọi hàng xóm để hàng xóm gọi cấp cứu!”, cô cáu kỉnh vặn lại vì thấy anh nói thật ngớ ngẩn. Đột nhiên cứng họng khi nhìn thấy nụ cười của anh qua màn hình. Anh đã lừa cô lên tiếng mất rồi!
“Đình Đình, anh muốn nói chuyện với em.”
Anh hạ giọng một cách vô cùng văn minh và dịu dàng, anh dường như biết cô đang không muốn gặp mình và xoa dịu ý muốn ấy.
“Chúng ta không thể trốn tránh mãi được, Hải Đình ạ.”
Cô biết anh nói đúng, nhưng gặp anh bây giờ nghĩa là tuyên bố còn muốn dây dưa với anh rồi. Cô không thể để mấy lời ngon ngọt của anh quật ngã như vậy được.
Nhưng một phần trong cô đang khao khát được nhìn thấy anh, ở cự li gần, mà không có bất cứ ai soi mói. Cô biết mình không thể kìm nén nó được. Làm vậy thật nhẫn tâm với bản thân. Vì thế, cô đành hít thở thật mạnh mẽ, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực kiêu hãnh, đàng hoàng mở đèn lên và chạy ra mở cửa cho anh.
Lúc vặn khóa cửa, cô vẫn còn phải ra lệnh cho tim mình đập chậm lại. Sẽ đổ bể hết nếu tim cô cứ phi như ngựa đua trước anh thế này.
Alex chào đón cô bằng một nụ cười. Biết ngay, tôi biết ngay! Tôi biết anh sẽ dùng chiêu đấy để hành hạ trái tim tội nghiệp này mà! Nhưng không, anh hết thời rồi, tim tôi bây giờ đang cứng cỏi như sỏi đá.
“Anh không được vào à?”, anh nhã nhặn hỏi khi thấy cô đứng hùng dũng che hết lối vào như thế. Cô nói không. “Anh chỉ có vài phút để nói chuyện với em thôi sao?”
“Đúng, anh nên tận dụng đi”, cô khoanh tay, tựa vào khung cửa, chắn hết đường vào. Alex không còn cảm thấy căng thẳng. Thật thoải mái khi nhìn thấy cô, cho dù cô vẫn đang giận dữ.
“Anh biết em đã bảo vệ anh…”
“Không, tôi đang bảo vệ tôi đấy!”, cô ngước lên nhìn anh đầy quả quyết, “Anh tưởng tôi để cô người tình của anh đá xoáy mọc sừng mà tôi sẽ để yên à?”
“Đình Đình, đôi khi em làm anh phát điên lên với cái miệng thông minh của em…”, anh bật cười, không có vẻ gì bị xúc phạm khi cô cố tình nhấn mạnh vào chữ “người tình của anh”.
“Anh… ở đây để cho tôi thấy anh phát điên à?”, cô đã bị thái độ tưng tửng của anh chọc tức, giật mình thấy có mấy cô gái rẽ vào hành lang. Mấy cô gái đó đều nhìn Alex, cô biết anh sắp bị họ nhận ra rồi.
Đành vậy, cô túm lấy cánh tay Alex làm anh bất ngờ, kéo anh vào nhà, lườm mấy cô gái mới xuất hiện một cái và dứt khoát đóng sập cửa.
“Nếu em cứ tiếp tục như vậy, anh đúng là sẽ phát điên đấy”, Alex chặn cô ở ngay ngưỡng cửa, đúng lúc cô đóng cửa và xoay người đi vào. Anh sẽ cố gắng là một người… tử tế, anh đã tự hứa vậy rồi. Nhưng khao khát được kết thúc cuộc trò chuyện bằng những nụ hôn nóng bỏng kéo dài thì vẫn âm ỉ trong anh không dứt.
“Xin anh cư xử đúng mực cho!”, cô giữ hai tay trước ngực anh và đẩy ra, đi thẳng vào trong nhà, giải thoát mình khỏi nhịp tim dồn dập của bản thân trước anh. Chỗ đó, chính cái chỗ đó, y hệt chỗ đó, ở bên căn hộ của anh, anh đã nhấc bổng cô lên và hôn cô không ngừng nghỉ.
“Anh đang hoàn toàn đúng mực!”, Alex giữ cổ tay cô và xoay người cô lại, “Anh chưa hề làm gì không đúng mực với em cả.”
“Có đấy”, cô rút tay mình ra và khoanh hai tay trước ngực, “Anh đang cùng lúc “yêu” hai cô gái, có biết không?”
“Em nhầm rồi, anh chỉ yêu một người thôi…”
“Đấy, chính nó!”, cô gắt gỏng khi anh nhắc lại hiện thực tàn khốc trước mặt cô, “Chính vì nó mà chúng ta cần thiết phải dừng lại. Tôi không muốn bị nói là tranh giành đàn ông với người khác, hiểu không, thiếu gì người để tôi đàng hoàng theo đuổi mà phải chung đụng cơ chứ!”
“Chẳng ai để em phải tranh giành cả”, anh nhét tay vào túi quần, nghiêng người về phía cô, “Về lý thuyết, anh vẫn thuộc về em mà!”
“Chúng-Ta-Đang-Diễn!”, cô cảm thấy anh đang chọc giận mình, khi mà cô càng nghiêm túc, bực bội bao nhiêu thì anh lại càng nhởn nhơ, thong thả bấy nhiêu. Anh đang đi giải quyết hậu quả đây mà, cô biết rồi, có khi ông Đạo diễn hay ông Giám đốc sản xuất đã túm cổ anh và hét vào mặt anh rằng, “Đi cứu vãn tình hình đi trước khi bộ phim tụt dốc theo cái scandal ngoại tình này!”
“Không, chúng ta không diễn”, anh chưa bỏ đi gương mặt bình thản lạ lùng ấy, làm cô cảm tưởng anh quả thực đang điều khiển tâm trạng của cô. Anh biết cô sẽ nghĩ vì và nói gì.
“Anh đến đây để giải thích cho tôi à?”, cô hằn học đi thẳng vào vấn đề, “Tôi chẳng thèm quan tâm nếu anh và cô ta có quay lại hay yêu đương hẹn hò đâu. Nếu anh không chịu nghe tôi, dừng trò hề này lại, thì anh sẽ phải mang tiếng ngoại tình đấy, mà anh sẽ không muốn thế đâu.”
“Anh không đến để giải thích”, Alex chậm rãi nở nụ cười khiến cô ngứa mắt, “Anh đến để tiếp tục yêu cầu em cho anh được yêu em.”
Ôi, cô vừa run lên, cô biết vậy! Cơ thể cô phản ứng trái ngược với biểu cảm trên gương mặt cô. Nó mềm nhũn ra dưới giọng nói mượt mà và nụ cười đểu cáng của Alex. Anh ta chỉ đang dụ dỗ mày thôi, trí óc của cô gào thét, nhưng chẳng có bộ phận nào trong cơ thể cô chịu lắng nghe lời cảnh báo ấy.
“Ý anh là anh vẫn muốn kéo dài trò hề này hả?”, cô cười khẩy, “Thế còn cô người tình bé nhỏ của anh thì sao? Anh không sợ cô ta đánh ghen tôi à?”
Ngón đòn khá lắm, Phan Hải Đình. Alex hít một hơi đầy không khí, môi giãn ra với nụ cười thả lỏng mà anh biết cô không thích. Anh tiến một bước về phía cô. Anh thấy đôi mắt ngoan cường của cô vừa dao động.
“Bạch Thiên Thư không là gì của anh cả”, anh nhìn thẳng vào mắt cô, đến đôi mắt anh cũng cười nhạo báng, “Vì thế em tuyệt đối an toàn. Không ai dám đánh ghen em đâu.”
“Cảm ơn vì sự an toàn của anh!”, cô bĩu môi đáp lại, nhưng trong lòng khoan khoái khi nghe chính anh nói ra điều đó. Cô còn chẳng thèm nghi ngờ liệu anh có nói thật hay không. Vì cô biết thừa, khi một thằng đàn ông phủ nhận tình cảm dành cho một cô gái trước mặt người khác, bất kể mối quan hệ của anh ta với cô gái là gì, thì anh ta cũng không thật sự yêu cô gái đó. Cô chỉ cần Alex không yêu Bạch Thiên Thư là đủ. Một nghìn lời đồn ngoại tình nữa cũng chẳng thấm vào đâu.
“Nghĩa là em đồng ý?”
“Đồng ý yêu anh á? Không, tôi đồng ý tiếp tục giả vờ hẹn hò với anh, vì anh làm tôi thỏa mãn”, cô thẳng thừng trả lời với nụ cười ngây ngô, “Hãy nhớ anh nói anh không có gì với cô MC ấy. Vì chúng ta giả vờ hẹn hò, tôi tin anh. Nếu tôi thật sự là bạn gái của anh ấy hả, xin lỗi, anh không gây chút ấn tượng nào đâu.”
Alex phá lên cười. Cách phản bác của cô vừa chọc tức anh, lại vừa đáng yêu quá đỗi. Anh không thể kìm nén ham muốn hôn cô được, dù việc cô chọc ngoáy về tình cũ khiến anh muốn nổi giận.
Mỗi khi muốn nổi giận, anh chỉ muốn làm tình với cô.
“Em thật biết cách cứu vãn một cuộc tình”, Alex tiến thêm bước nữa, nhưng hai tay vẫn nhét trong túi quần. Nếu không, anh dám chắc anh sẽ ôm gọn cô lại, không để cô có cơ hội vùng vẫy.
“Không gì có thể đánh tan tin đồn ngoại tình bằng một cặp đôi hạnh phúc”, cô cứng cỏi đáp lại, nhưng chân tay mềm nhũn, đến nỗi quên cả việc phải lùi lại để giữ khoảng cách. Mùi gỗ tuyết tùng của anh ập đến, vây quanh cô đầy mê hoặc. Nếu không một mực khoanh tay trước ngực để giữ vẻ kiêu ngạo của một cô gái, cô biết cô sẽ quàng hai cánh tay của mình quanh cổ anh, và mặc xác việc tiếp theo anh sẽ làm gì với mình.
“Vậy ngày mai chúng ta sẽ ăn sáng với nhau chứ?”, anh hạ giọng thật thấp, cố tình cúi xuống sát bên cô. Họ chẳng có sự kết nối nào về thể xác, nhưng trong thâm tâm, họ thật sự chỉ muốn quấn vào nhau.
“Nếu anh nghĩ báo chí sẽ viết được một chuyện tình về việc đó”, cô lẩm bẩm đáp lại, thấy không cần thiết phải kiêu ngạo vào lúc này nữa. Tôi sẽ mặc kệ, mặc kệ!
“Anh nghĩ báo chí cũng sẽ thích một bữa tối lãng mạn nữa”, Alex tiếp lời, đã xuống một tông, và môi anh đã chờn vờn gần cô quá rồi. “Ngay lúc này chăng?”
“Không biết nữa”, cô thấy các từ ngữ run lên từ trong cổ họng mình. Alex đang hành hạ cô, đến phát điên mất thôi!
“Tốt, anh có một nơi hoàn hảo với view cực đẹp cho cánh nhà báo chụp ảnh viết bài”, Alex đột nhiên thẳng người dậy, nói với giọng trêu chọc thường ngày, thích thú ngắm nhìn cô đã bị mình mê hoặc, “Anh sẽ ở đây đợi em thay đồ. Anh biết em chưa ăn gì mà, mau lên, đói lắm rồi.”
Phan Hải Đình quay cuồng, suýt nữa chửi thề khi nhìn gương mặt cao ngạo, thích thú của anh. Tức thật, cô không thể nào xác định được mỗi khi anh định giở trò quyến rũ chết tiệt ấy. Giống như trí óc của cô nhấn nút “off” mỗi khi anh đến gần vậy! Cái cơ thể này đình công thật khéo léo!
“Được”, cô cay cú hít vào một rổ không khí, hiên ngang trở lại, kiêu hãnh quay đi nhưng khi khuất bóng anh, cô chui tọt vào phòng ngủ và thở hồng hộc. Chết dẫm, Alex chết dẫm! Nếu có thứ thuốc “Anti Alex”, cô sẽ nốc cả lọ mỗi khi tiếp xúc với anh. Cô đảm bảo, đến lúc ấy, mình sẽ có đủ can đảm để đấm anh vài cái nếu anh dám đến gần.
Can đảm lên, Phan Hải Đình. Cho anh ta thấy mày mạnh mẽ thế nào. Không thể để Alex trêu chọc mãi như vậy được. Cô phải trả thù!