Đọc truyện Bản Cung Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt – Chương 5: Ta Nhất Định Sẽ Bảo Vệ Nàng
*Tại một góc cung điện*
Thái công công chạy hớt hải đuổi theo mãi mới đuổi kịp Tần Huyền Vũ:
-Hoàng thượng, hoàng thượng…!Đợi nô tài với.
Tần Huyền Vũ vẫn rảo bước đi, kệ cho thân già của Thái công công đang chạy theo.
Hắn đang suy tư.
Lần đầu tiên hắn thấy cô sau khi tỉnh lại là lúc hắn thấy cô gặp nạn trên đường tới cung.
Tần Huyền Vũ vốn dĩ cũng không biết rằng đó là Bạch Dạ Y của kiếp trước xuyên không mà thành.
Anh thấy Dương Cẩm Vân có ngoại hình, khuôn mặt giống y như cô nên không kìm lòng được tới cứu.
Nhưng sau khi nghe cô gọi tên anh, thấy cô nhìn thấy mình mà như chực khóc thì anh đã chắc chắn rằng cô chính là Bạch Dạ Y- người con gái mà anh đã từng yêu rất sâu đậm, thậm chí bỏ cả tính mạng chỉ vì muốn cứu cô.
“Thật không ngờ em cũng tới nơi này.
Chúng ta quả là có duyên nợ!”-Đó chính là suy nghĩ của Tần Huyền Vũ sau khi phát hiện ra điều này.” Kiếp trước anh đã không bảo vệ được em, khiến em phải đau lòng, kiếp này anh sẽ bảo vệ em bằng tất cả khả năng của mình.”- Nhắm mắt lại, Tần Huyền Vũ khẽ thở dài:
-Thái công công!
-Dạ, có nô tài.- Tự dưng nghe hoàng thượng gọi tên, Thái công công cuối cùng cũng cảm thấy bản thân có chút ích rồi, vội hào hứng trả lời.
Khuôn mặt Tần Huyền Vũ có chút ưu phiền, ra hiệu Thái công công tới gần, khẽ nói:
-Bằng mọi cách không được để cho cô gái lúc nãy tiến cung được.
Thái công công nhìn Tần Huyền Vũ Khuôn mặt khó hiểu: Hoàng thượng làm sao vậy? Chẳng nhẽ cô nương vừa nãy từng đắc tội với hoàng thượng? Không…! Không thể nào, với tính cách của hoàng thượng chắc chắn kẻ nào đắc tội liền chặt đầu rồi! Vậy chẳng nhẽ cô nương ấy là tình nhân của bệ hạ lúc bệ hạ ra ngoài du hành, giờ liền chán không còn thấy thích nữa, lại cộng thêm hoàng thượng thấy cô nương ấy phiền phức liền muốn đuổi đi! Đúng là bậc quân vương mà…”
-Thái công công, ngươi có nghe thấy không?
Tần Huyền Vũ nhìn khuôn mặt của Thái công công liền biết hắn đang nghĩ cái gì, vội nhắc nhở để hắn trở về thực tại nếu không hắn sẽ còn tiếp tục chìm đắm trong mấy cái suy nghĩ vớ vẩn của mình tiếp nữa mất.
Bị Tần Huyền Vũ gọi trở về thực tại, Thái công công giật mình, vội vàng tươi cười:
-Bệ hạ cứ yên tâm giao việc này cho nô tài, nô tài sẽ không để bất cứ nữ nhân phiền phức nào làm phiền được người đâu.
Biết ngay mà! Tần Huyền Vũ thở dài, khuôn mặt trầm tư, lòng hắn bây giờ đau như cắt:”Cung trường là một nơi rất nhiều nguy hiểm, ta không biết nàng đến đây có mục đích gì nhưng ta nhất định sẽ không để nàng sa vào nơi lòng người hiểm ác như này.
Đây là điều duy nhất ta có thể làm để bảo vệ an toàn cho nàng.
Nàng tốt nhất hãy hiểu lòng ta.”
Theo lời của Tần Huyền Vũ, Thái công công lập tức lên kế hoạch để khiến cho cô phải rời cung.
Hôm nay cô đã trải qua năm vòng chọn lọc, bây giờ cảm thấy vô cùng mệt.
Cư nhiên sau khi nghe cô nhắc nhở, Dương Mỹ Liên cũng không làm phiền tới cô, hành động cẩn trọng hơn rồi.
Nhưng….có một điều khiến cô còn cảm thấy phiền toái hơn ấy là….
-Cẩm Vân tỷ tỷ! Tỷ thấy muội kẻ mắt như này được chưa?
Còn ai vào đây nữa, chính là vị tiểu tổ tông Trương Tư Hạ chứ sao.
Ngay sau khi nghe Tuyền ma ma bảo rằng sẽ chọn một người để ở cùng vào tối nay, Trương Tư Hạ liền chỉ định ở cùng cô.
Cứ hai người ở cùng một phòng và kết quả là cô chẳng được nghỉ chút nào khi vị tiểu tổ tông này cứ đòi học trang điểm.
Bây giờ cũng đã gần trôi qua canh Tuất rồi, gần nửa đêm luôn rồi, cô ngáp lên, ngáp xuống mà Trương Tư Hạ thì cứ như con cú đêm chẳng buồn ngủ xíu nào.
“Thật sự là đã buồn ngủ lắm rồi! Tiểu tổ tông à, cô có thể cho ta ngủ chút đi được không?”- Cô gào lên trong tâm trí, khóc thầm trong lòng.
Cô ngồi cạnh Trương Tư Hạ, với lấy hộp phấn mắt:
-Muội đánh như vậy cũng khá ổn rồi, nhưng phần đuôi mắt cần đánh nhẹ đi chút để không che đi cái đẹp trong ánh mắt của mình.
Nói rồi, cô lấy chiếc bông lên định lau đi cho Trương Tư Hạ thì “Phụt” -đèn bỗng nhiên đang yên đang lành thì tắt.
Dương Cẩm Vân cảm nhận được cơn gió lạnh buốt xương đang lùa vào căn phòng.
Cánh cửa cũng theo làn gió mà kẽo kẹt không ngừng.
Trương Tư Hạ lần được tay cô, nắm thật chặt.
Dương Cẩm Vân đã thấy Trương Tư Hạ đang run lên.
-Cẩm Vân tỷ! Có chuyện gì vậy? sao đang yên lại lạnh như vậy chứ.
Cô khẽ khàng trấn tĩnh tâm hồn đang sợ hãi, chỉ trực ngất đi bất cứ lúc nào của Trương Tư Hạ:
-Không sao chỉ là gió thôi.
Muội không cần sợ như vậy!
Kể cũng lạ, rõ ràng cô đã đóng chặt cửa trước khi vào trong phòng rồi, gió có mạnh đến cỡ nào thì cũng không thể khiến cửa bật ra như vậy.
Đột nhiên Trương Tư Hạ thất kinh, nấp ra sau lưng cô, giọng run run:
-Cẩm Vân tỷ, có …!có bóng đen vừa mới đi qua cửa sổ…
Cô khẽ nhăn mặt, dẫn theo Trương Tư Hạ, mò mẫm đến chỗ cây đèn dầu một tay thắp nó lên.
Nhưng cô vừa thắp lên nó lại tắt.
Dương Cẩm Vân thắp lại một lần nữa, lại tắt! Cô tiếp tục châm cây đèn dầu, lại tắt.
Cứ như vậy, cô thắp đi thắp lại nưng cứ tắt.
Lần này cô biết ngay là đã có kẻ giở trò, liền giả vờ sợ hãi:
-Tư Hạ! Ta sợ quá, chẳng nhẽ chỗ này có ma hay sao?
Trương Tư Hạ, tưởng thật liền co rúm lại:
-Tỷ đừng có dọa muội!
-Nhưng mọi người đều đã đi ngủ từ sớm rồi, làm gì có ai “rảnh rỗi” đến nỗi kiên trì tắt đèn của chúng ta như vậy chứ!- Giọng cô khẽ run run.
Quả thực là cô có khả năng diễn xuất vô cùng, đến Trương Tư Hạ cũng phải tròn mắt tin.
Dương Cẩm Vân cười hì hì trong lòng:”Không biết là vị nào giúp ta có thể ngủ một giấc rồi.”
-Hay là chúng ta đi ngủ đi! Ta đi ngủ chắc nó cũng không làm phiền nữa đâu!
Trương Tư Hạ liền gật đầu lia lịa, bám theo sát chân cô , vội vàng leo lên giường chùm kín chăn đi ngủ.
Thấy Trương Tư Hạ có vẻ yên rồi, cô định leo lên giương của mình đi ngủ thì liền nghe tiếng của Trương Tư Hạ:
-Tỷ tỷ, ngủ với muội đi! Muội sợ lắm!
Cô cười thầm.
Một vị cô nương ngày thường hống hách, kiêu ngạo chắc chắn sẽ không để ai ngủ với mình mà bây giờ còn rủ người ta ngủ cùng hẳn là đã rất sợ rồi.
-Được, đợi ta đi lấy gối, chăn liền sang ngủ cùng với muội.
Nói là làm, cô sang giường của mình lấy chăn mền rồi lặng lẽ leo lên giường của Trương Tư Hạ.
Định đánh một giấc an lành, nào ngờ bên ngoài như có tiếng khóc thút thít của người phụ nữ, lại như có tiếng cười ghê rợn đến rùng mình.
“Thật khiến ngươi ta bực tức mà!”
Dương Cẩm Vân ngoái lại nhìn Trương Tư Hạ.
Ai dè cô nàng sợ đến nỗi ngủ mất luôn rồi.
Còn Dương Cẩm Vân cô vẫn bị những tiếng khóc, cười bên ngoài kia làm cho thức đến tận bây giờ.
Dương Cẩm Vân mò dậy, tiện tay với lấy túi tiền, thanh kiếm để trên bàn, mở cửa ra ngoài.
Ngoài trời đã quá giờ Hợi, đang giờ Tý, trăng soi sáng cả một khoảng sân.
Cô đặt một thỏi bạc nhỏ trên chiếc bàn giữ khoảng sân:
-Vị đại ca, vị cô nương nào ngoài này nếu thiếu ăn, hay bị ai giết thì cũng đừng có về đây phá rối giấc ngủ của ta chứ.
nè ta cho các vị chút tiền ha.
Thật kì lạ một điều ấy là từ lúc cô ra, bên ngoài cũng chẳng có tiếng gì nữa rồi.
Tưởng rằng mọi việc đã ổn thỏa, cô cầm theo kiếm đi vào trong phòng.
Vừa đóng cửa vào của bên ngoài lại có tiếng khóc lóc nức nở.
Dương Cẩm Vân nín lặng, quay người lại, khoét nhỏ một lỗ trên cánh cửa.
Haizz….!Hết Trương Tư Hạ rồi lại đến một đám người không quen không biết phá đám giấc ngủ.
Dương Cẩm Vân nhẹ nhàng mở cửa, phi thân ra, túm cổ một tên đàn ông đang lượn lờ ngoài cửa sổ.
Tên đàn ông bị cô túm cổ hoảng hốt, khẽ kêu lên một tiếng “a”.
Khuôn mặt Dương Cẩm Vân lúc này tức đến biến dạng, túm cổ tên đàn ông nọ xách lên, giọng thấp trầm như tra hỏi:
-Nói! Ai sai ngươi đến đây?
Tên đàn ông nọ lập tức biến sắc, sợ hãi run lên.
Dương Cẩm Vân lập tức nhìn thấy những tên đồng bọn của chúng đã chạy mất hút từ bao giở.
Tên đàn ông kia lập tức biến sắc, không nói gì.
Cô một tay tước vỏ kiếm ra, kề cổ hắn.
Chả hiểu sao, Dương Cẩm Vân chưa làm gì hắn đã ngất xỉu ngay tại trận.
Mình dáng sợ vậy sao? Dương Cẩm Vân liền thấy hắn quá phiền toái, đấm cho hắn vài cái rồi lôi hắn ném ra vườn sau.
Sau khi ném tên kia, cô phủi phủi tay.
Nửa đêm thì dọa ma người khác, thế mà vừa mới rút kiếm ra đã sợ tái mặt mà ngất rồi.
Đàn ông thời nay đúng là….Haizz..
Cô thở dài, đi vào trong phòng, sợ mọi người sẽ tỉnh giấc, cô đóng cửa thật nhẹ rồi lại lao thân lên giường, cuốn chăn đi ngủ.
*Sáng hôm sau*
Dương Cẩm Vân bị đánh thức bởi tiếng gọi long trời lở đất của Tuyền ma ma.
-Tất cả tập trung mau!
Có cần phải như gọi gà về ăn vậy không? Lờ mờ mở mắt dậy cô cũng thấy Trương Tư Hạ đang lười nhác bật dậy.
Dương Cẩm Vân đi xuống giường, lấy áo ngoài mặc lại.
Thấy Trương Tư Hạ vẫn chưa muốn dậy, cô liền lấy luôn áo khoác ngoài của nhỏ cầm để lên đầu giương:
-Dậy đi! Tuyền ma ma gọi kìa! Muội mà không dậy, là không có cơm để ăn đâu đấy.
Nghe thấy vậy, Trương Tư Hạ liền bật dậy luôn, nhận lấy chiếc áo cô mang đến cho mặc vào:
-Chúng ta đi thôi Cẩm Vân tỷ! Mau không hết cơm đấy.
Dương Cẩm Vân bị Trương Tư Hạ kéo đi.
Vừa nãy còn đang lười nhác nằm ườn trên giường mà giờ đã nhanh nhảu kéo cô đi thế này rồi.
Ôi! Sức mạnh của đò ăn! Quả thực cám dỗ lòng người mà!
Đi ra đến nơi, cô đã thấy Dương Mỹ Liên ở đó rồi.Từ khi nghe cô cảnh cáo đến giờ có vẻ như cũng có chút tác dụng với cô nàng.
Thấy cô đi bên cạnh Trương Tư Hạ, Dương Mỹ Liên liền tức nổ đom đóm mắt mà chẳng làm gì được.
Dương Cẩm Vân quay sang nói với Trương Tư Hạ:
-Muội đi trước đi ta có một số chuyện cần giải quyết, lát nữa ta sẽ đi sau.
Trương Tư Hạ gật đầu.
Dương Cẩm Vân đi tới chỗ của Dương Mỹ Liên.
Thấy cô đến, Dương Mỹ Liên lập tức hếch mặt lên:
-Ngươi tới đây làm gì?
-Ta chỉ muốn xem xem tỷ có ổn không thôi.
Nhưng nhìn thế này thì chắc là rất ổn nhỉ?
Không cần hỏi cô cũng biết nàng ta rất ổn rồi.
Thân phận của thừa tướng trong triều cũng đâu có nhỏ, đủ để khiến cho mấy vị tiểu thư ham vinh kia phải mò tới làm quen với cô nàng.
Cô chỉ muốn thoát khỏi vị tổ tông kia một chút nếu không cô sẽ bị phiền cả ngày mất.
Dương Cẩm Vân khẽ cười nhìn Dương Mỹ Liên.
Tại sao cha lại có thể giao cho cô trông một đứa trẻ mãi chưa lớn vậy chứ.
Vẫn cứ ghen tức với cô vậy ư? Chợt có một người con gái đến chỗ cô và Dương Mỹ Liên:
-Ai da! Liên tỷ, đây là muội muội của tỷ sao?
Nghe giọng điệu của cô ả chắc lại muốn gây sự gì đây cơ mà.
-Ta đi trước, tý nữa tỷ tới sau nhé.- Cô vội vàng lảng tránh.
Dương Cẩm Vân chẳng muốn dính níu, liên quan gì đến mấy người này hết, liền tìm lý do để đi.
-Đúng là con rơi ngoài đường, thật không biết phép tắc gì hết.
Một chút phép lịch sự tối thiểu cũng không biết! -Ả ta vênh mặt lên chửi cô.
Cô ả này là Uyển Doanh, con thứ của bộ thượng thư.
“Thật phiền phức!”
-Không biết vị tỷ tỷ này có việc gì muốn nói với ta không ạ?
Dương Cẩm Vân nở một nụ cười”thân thiện”.
-Nghe nói con gái nuôi thừa tướng rất được sủng ái.
Chắc là cô cũng sẽ phải am hiểu nhiều thứ lắm nhỉ.
“Được sủng ái liên quan cái quái gì đến biết nhiều thứ?”Nghe đến việc cô được sủng ải, mặt Dương Mỹ Liên lập tức méo mó.
Phụ nữ thời nay thật là nhiều chuyện! Chưa kịp để cô phản ứng gì thêm, Uyển Doanh lập tức khẽ cười mang vẻ khinh bỉ:
-Không biết Cẩm Vân muội muội muốn so tài với ta ở vòng tuyển tú cuối cùng này không?
Đúng vậy, trong vòng tuyển tú này các tú nữ sẽ phải chọn một người để mình thách đấu.
Ai giành chiến thắng sẽ chính thức nhập cung, được phong chức tùy theo biểu hiện.Còn tất nhiên người kia sẽ bị loại.
Đây là muốn một sống một còn với cô sao? Dương Cẩm Vân cô có gây thù oán với ai đâu chứ! Hay Uyển Doanh tự tin về bản thân mình quá đây?
-Uyển Doanh, sao muội lại ở đây- Dương Mỹ Liên lên tiếng khi nghe thấy Uyển Doanh thách thức cô.
Gì chứ? Nay Dương Mỹ Liên giải vây cho cô ư? Thật là chuyện là hiếm có.
-Nghe nói tỷ đang ở đây nên ta tới đây luôn.
Ai ngờ ả cũng ở đây cơ chứ!