Bản Cung Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt

Chương 25


Đọc truyện Bản Cung Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt – Chương 25


Ngồi trên lưng ngựa theo Tần Huyền Vũ, Dương Cẩm Vân cảm thấy hơi mệt:
-Hoàng thượng, chúng ta tìm quán trọ nào đó để nghỉ đi.

Trời cũng muôn lắm rồi.
Tần Huyền Vũ phanh ngựa trước một quán trọ nhỏ.

Vì xây trong rừng nên quán trọ khá vắng khách, hoang vu hẻo lánh như vậy, Dương Cẩm Vân cảm giác ớn lạnh sống lưng.

Tần Huyền Vũ nắm tay cô, y gõ cửa quán trọ.

Không thấy ai trả lời, Dương Cẩm Vân gõ tiếp:
-Có ai trong đó không? Chúng tôi từ xa tới, muốn trọ một đêm.
Mãi một lúc sau, một cặp vợ chồng già nua ra mở cửa nhưng lạ là khuôn mặt họ vô cùng sợ hãi.

Bà lão tay cầm chổi đề phòng.

Dương Cẩm Vân khẽ cười:
-Bà đừng sợ.

Cháu từ xa đến, muốn trọ một đêm thôi.
Thấy cô và Tần Huyền Vũ có vẻ không phải kẻ xấu, ông lão dùng ánh mắt ra hiệu cho bà lão rồi mời mời trong:
-Xin lỗi hai vị khách quan.

Tại vì dạo gần đây, làng tôi thường xuyên bị thổ phỉ đến quấy rối, nên chúng tôi mới đề phòng.
-Thổ phỉ?
Dương Cẩm Vân thắc mắc, hỏi lại.

Bà lão gật đầu, người khẽ run.
Tần Huyền Vũ nắm tay cô, nói nhỏ:” Cẩn thận!”
“Ta biết rồi!” Dương Cẩm Vân dùng kí hiệu tay trả lời y.
Tần Huyền Vũ đưa cho ông lão một thỏi bạc:
-Cho một phòng.
Ông lão cầm bạc tay run run, hai mắt sáng rực, cười:
-Được, được, mời hai vị khách quan theo tôi.
-Sao lại chỉ thuê có một phòng?
Tần Huyền Vũ ghé sát tai Dương Cẩm Vân nói:
-Nếu nàng không muốn nửa đêm có thổ phỉ vào giết người cướp của đó chứ?
Dương Cẩm Vân nhếch mép cười khinh bỉ y:” Chứ không phải ý đồ khác à?”
Ông lão dẫn họ lên một căn phòng không lớn, cũng không nhỏ, vừa đủ cho hai người.

Dương Cẩm Vân vào trước thắp nến lên.

Căn phòng bị bụi bặm bám đầy, như lâu rồi không có người ở.
Ông lão khẽ cười bối rối:
-Lâu rồi, quán không cókhách nên chúng ta không dọn sạch, mong hai vị thông cảm.
-Không sao, vẫn dùng được mà.
Dương Cẩm Vân xua tay, ông lão cũng lui ra.

Dương Cẩm Vân ra ngoài đóng cửa lại:
-Nay người ra ghế ngủ.
-Sao nàng có thể để ta ngủ ghế cơ chứ?
-Người muốn nằm giường?
Tần Huyền Vũ gật gật, Dương Cẩm Vân quay người lao lên ôm chặt cái giường:
-Của ta.
Tần Huyền Vũ cười trước sự nghịch ngợm của cô, y ngã xuống.

Dương Cẩm Vân hốt hoảng, sợ y bị làm so liền rời giường chạy đến đỡ y:
-Huyền Vũ!
Tần Huyền Vũ chỉ chờ thời cơ này, chạy đến cái giường:
-Của ta.
Dương Cẩm Vân sững lại một lúc, cô im lặng, ra ghế nằm.

Tần Huyền Vũ như bị dọa sợ:” Nàng ấy giận rồi ư?”

Y chạy lại chỗ của cô:
-Giận rồi?
-Ta thấy hơi lạnh.
Dương Cẩm Vân khẽ run lên, y ôm cô vào lòng, bồng cô lên giường:
-Được rồi, nàng nằm đó đi.
Dương Cẩm Vân ngước lên nhìn y một hồi rồi kéo y vào trong chăn:
-Trời lạnh, người là hoàng thượng, không thể bị cảm được.
Khuôn mặt Tần Huyền Vũ nham hiểm nhìn cô:
-Nàng…!đã sắp xếp chuyện này rồi đúng không?
Dương Cẩm Vân đỏ bừng mặt, lấy gối chắn giữa giường:
-Chia ra!
Tần Huyền Vũ cười hả hê:
-Được rồi, ngủ sớm đi, mai về cung.
Dương Cẩm Vân gật đầu nằm xuống trùm chăn lên cảm nhận sự ấm áp.
Nửa đêm, tiếng mở cửa cót két thêm tiếng bước chân hẹ nhàng vang lên trong căn phòng trọ” PHỤP”
-Người đâu? Bọn chúng đâu rồi?
Tần Huyền Vũ, Dương Cẩm Vân đứng trong góc phòng, nhìn ra.

Tần Huyền Vũ hoi nhỏ:
-Chúng có mấy người?
-Ở đó có sáu người, bên ngoài thì ta không chắc!
-Chuẩn bị sẵn hai cái hòm.
Dương Cẩm Vân tức giận, đá vào chân y một cái:
-Lúc nào rồi còn đùa được? Người có mang theo không?
Tần Huyền Vũ lôi trong áo ra một con dao nhỏ:
-Nàng chắc sẽ đánh lại không?
Dương Cẩm Vân liếc y, lấy con dao:
-Ta có thân phận gì, người cũng đâu phải là không biết.

Người còn lảm nhảm nữa, ta giết người đầu tiên đó.
-Nàng định tạo phản sao?
Tần Huyền Vũ mặc kệ tình cảnh nào vẫn cợt nhả với cô.
Phát hiện ra tiếng động, nột kẻ áo đen lại gần chỗ của cô, vén rèm lên thì” Phụt”.
Hắn bị cô cắt đứt yết hầu, chết tại chỗ.
-Bên đó, bắt chúng lại.
Thấy hắn bị giết, cả bọn nháo nhào tới.
Dương Cẩm Vân sớm biết sẽ có việc này, nên đã phối hợp với Tần Huyền Vũ đóng một màn kịch trước mặt hai ông bà lão.

Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, lấy dao cắt vải tay áo ra buộc tóc lên:
-Con gái thời xưa đúng là lôi thôi, lúc nào cũng phải mang theo một đám vải dày cộm trên người như thế này.
Tần Huyền Vũ phe phẩy chiếc quạt không biết lấy đâu ra để làm màu nữa:
-Nàng không phải cũng mang nó theo được một thời gian dài đó sao?
-Bất đắc dĩ ta mới phải mặc!
Hai người này đối qua đáp lại, hoàn toàn không để bọn thích khách vào mắt làm chúng cũng phải tức điên.

Mấy tên này ten nào tên nấy đều có vũ khí bên người.

Nếu không phải đao thì cũng là dao với gậy.

Đúng phong cách của bọn thổ phỉ.
Dương Cẩm Vân khẽ cười nhẹ:
-Các vị đại hiệp à! Có gì ra ngoài nói.

Không nên manh động.

Chúng ta không mang theo tiền đền đâu!
-Sắp chết đến nơi rồi vẫn còn dư hơi như vậy!
Tần Huyền Vũ khẽ cười trước câu nói của hắn:
-Chưa biết ai sẽ là người chết, đúng không ,Y Y?
Chiếc quạt của Tần Huyền Vũ cứ như vậy bay lướt qua cổ bọn chúng.

Hai tên đứng sau né được đường “dao” này.


Dương Cẩm Vân nhún vai:
-Ra ngoài đánh, không người đền tiền đó.
-Dù gì cũng không phải dân thường, ta cũng đâu cần phải đền cho chúng!
một tên cầm đao xông tới chỗ cô.

Tần Huyền Vũ nhanh tay chặn đao của hắn, tiện cho hắn một chưởng.

Cửa sổ bị gãy, Dương Cẩm Vân thở dài.

Tên còn lại nhảy qua cửa sổ.

Cô lấy lại tinh thần, nhảy qua đuổi theo hắn.

Chỉ một lúc đã bắt được hắn.

Đôi mắt của cô trở nên sắc bén, túm cổ của hắn nhấc lên:
-Là ai sai tới?
Tên thích thổ phỉ kia cười lớn:
-Chớ vội..mừng..

Đại ca của bọn..

ta đang đến rồi…!Các ngươi không thoát được đâu.
Quả nhiên chỉ sau lời hắn nói đã có một đám thổ phỉ chạy tới bao vây cô.

Dương Cẩm Vân siết tay, bẻ gãy cổ của hắn.

Tên thổ phỉ chết tại chỗ.

Những tên thổ phỉ mới tới thấy vậy cũng dè chừng.

Tần Huyền Vũ nhảy từ trên xuống chỗ của cô còn mang theo một cái mạng che mặt.

Y đã mặc thân bào đen, còn đeo thêm mạng che mặt nữa, khí thế cũng trở nên bừng bừng hơn.

Dương Cẩm Vân lấy khăn lau dao:
-Người đeo mạng làm gì?
-Nàng đoán xem!
Y nghiêng đầu, thần thần bí bí.

Dương Cẩm Vân cũng không nói nhiều.
-Nếu nói ra kẻ đứng sau.

Ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.
-Hừ,.

Một cô nương như ngươi thì thì làm gì được bọn ta.
-Ta còn có y mà.
Dương Cẩm Vân chỉ Tần Huyền Vũ, khóe miệng cũng nở một nụ cười.
Tên cầm đầu bọn thổ phỉ là một kẻ cao to, nhưng thật tiếc không phải cao to đẹp trai mà là cao to đen hôi.

Tên này nhìn thấy Tần Huyền Vũ cũng thuận miệng mỉa mai:
-Hừ! Cũng chỉ là một con đàn bà yếu ớt với một tên thư sinh ẻo lả thôi.
Dương Cẩm Vân bụm miệng cười làm Tần Huyền Vũ tức không nói lên lời.

Còn gì nhục hơn nỗi nhục này.

Sắc mặt Tần Huyền Vũ thay đổi.

Dương Cẩm Vân nghiêm mặt lại, nói nhỏ:

-Lát người vất ngay cái quạt đó đi cho ta.

Lấy cái đao của hắn..
Dương Cẩm Vân chỉ tay về phía kẻ cầm đầu.
-Được.
Tần Huyền Vũ nhoẻn miệng cười, vất luôn chiếc quạt trong tay đi.
Dương Cẩm Vân bắt đầu khích:
-Vậy nếu các ngươi còn không thắng được một cô nương với một tên thư sinh thì sao? Vậy các ngươi thành cái gì đây?
-Ăn nói ngông cuồng.

Nhưng cô đúng là có có chút tư sắc.

Ta sẽ không nhẹ tay cô, chỉ cần cô lại đây với bọn ta thôi.
Dương Cẩm Vân hễ nghe được ý trong câu nói của hắn, thì sắc mặt đột nhiên co lại, đôi mắt cũng thay đổi.

Đó không còn là đôi mắt của một con chim nhỏ nữa mà là ánh mắt của thần chết:
-Nếu muốn động đến ta..

Thắng ta đi đã.
Tần Huyền Vũ nhìn cô liền cảm thấy không ổn.

Ở đời Dương Cẩm Vân ghét nhất đó là hành hạ phụ nữ.

Tần Huyền Vũ đỡ trán:” Ta còn muốn cho ngươi sống dài dài thêm chút.

Cái này là tự ngươi tìm đường chết ngắn nhất.

Đừng có trách ta!”
Hai ngươi áp lưng vào nhau, một đám thổ phỉ nhỏ xông tới, chưa cho anh làm gì, cô đã vung dao giết chúng như giết gà.

Cứ cổ mà cắt.

dương Cẩm Vân trở nên lạnh lùng, cô phi người tới chỗ của tên thổ phỉ cầm đâo, đâm dao tới chỗ hắn.

Hắn cũng là một tên biết võ nên may mắn né được dao của cô.

Hắn cầm đao lao tới nhưng bị cô gạt chân, ngã rầm xuống.

Cô giẫm lên lưng của hắn.

Tên thổ phỉ kêu lên đau đớn.

Cô cầm đao của hắn lên, khẽ cười nhẹ.

Một nụ cười rất dễ gây ám ảnh.
“PHẬP” Đao của hắn cứ vậy cắm vào lưng hắn.

Cô rút đao ra khỏi lưng hắn, ném đao tới chỗ Tần Huyền Vũ.

Y bắt lấy đao:
-Nàng nhẹ nhàng thôi, chúng ta còn phải tra hỏi hắn nữa.
Hiện giờ đám thổ phỉ như rắn mất đầu, lùi lại mấy bước.
Dương Cẩm Vân túm tóc tên thổ phỉ dưới chân mình lên:
-Là ai sai ngươi tới?
-Là…!là..
Hắn chưa kịp nói xong đã bị một con dao không biết từ đâu bay tới cắm vào cổ.

Dương Cẩm Vân ngước lên nhìn thấy bóng đen vụt qua.

Cô tức giận đá hắn sang:
-Nói! Là ai sai các ngươi tới.
Đám thổ phỉ sợ hãi vội vàng quỳ xuống:
-Chúng ta thực không biết, là đại ca dẫn chúng ta đi.

Hắn nói chỉ cần giết cô, sẽ nhận được rất nhiều tiền.
-Giết ta?
Dương Cẩm Vân nhìn Tần Huyền Vũ thấy y cũng khá ngạc nhiên trước câu trả lời của chúng.

Cô còn tưởng hắn muốn hành thích y mưu đồ cướp ngôi.

Ai dè người chúng muốn giết lại là Dương Cẩm Vân.

Dương Cẩm Vân cũng không tiện hỏi bọn chúng nữa.


Cũng chỉ chờ thời cơ này, bọn chúng lập tức bỏ lại tất cả xách mông chạy về nhưng lại để lại cho cô một dấu hỏi rất lớn:” Rốt cuộc là ai muốn giết mình mà phải làm tới nước này?”
Dương Cẩm Vân nhìn Tần Huyền Vũ.

Hai người như nhớ ra điều quan trọng, liền chạy vào trong căn nhà trọ.

Đúng như hai người đã suy đoán, hai ông bà lão này căn bản không phải dân thường, bọn họ đang thu dọn đồ chuẩn bị chạy.

Dương Cẩm Vân cầm dao kề cổ ông lão:
-Là ai sai ngươi tới.
-Cô nương…!nói gì thế?
Tần Huyền Vũ khoanh hai tay dựa tường:
-Không cần giả vờ nữa.

Ngay từ lúc các người mở cửa cho bọn ta và nói về chuyện thổ phỉ ta đã tìm ra điểm đáng ngờ của hai người rồi.
Bà lão quỳ xuống chân Dương Cẩm Vân, khóc lóc:
-Cô nương à…!Chắc cô đã hiểu lầm gì chúng ta rồi.

Bọn ta thực sự không liên quan gì đến bọn thổ phỉ kia.
Tần Huyền Vũ lắc đầu, chĩa đao vào cổ bà ta:
-Các ngươi nói, làng thường xuyên có thổ phỉ nhưng khi bọn ta tới, bà vẫn mở cửa cho bọn ta vào.

Đây không phải hành động của những người dân thường.

Bọn họ hoàn toàn không có lá gan đó.

Hơn nữ, căn nhà này nhìn qua có vẻ như lâu ngày không được dọn nhưng…!để ý kĩ nó vốn là một căn nhà xây vội nên còn xập xệ.

Bà còn gì để ngụy biện nữa không?
Bọn chúng nghe Tần Huyền Vũ phân tích mà đổ mồ hôi hột, khuôn mặt vô cùng khó coi.

Dương Cẩm Vân kề sát dao vào cổ của ông lão:
-Giờ ngươi nói kẻ chủ mưu được chưa.

Nhìn vẻ mặt của hai người, chắc chắn biết chút gì đó.
Bà lão ôm chặt chân của Tần Huyền Vũ:
-Bọn ta chỉ là..

nhận mệnh lệnh hành động thôi.

Hắn nhìn giống một vị quan trong triều.
-Quan?
Khuôn mặt cô trở nên biến sắc.

Ông lão vội vàng gật đầu khẳng định:
-Đúng, là một vị quan.

Hắn khá là cao, dưới cổ chân có một nốt ruồi.

Hình như tên của hắn có một chữ…
Chưa kịp nói hết câu, ông lão tiếp tục giống như tên thổ phỉ bị một con dao không xác định từ đâu bay tới giết chết.

Dương Cẩm Vân tức giận, nhặt con dao vô căn cứ đó lên.

Cô ngắm nhìn một lúc, bà lão đôi mắt đỏ sọc, rút con dao từ trong người ra đâm tới chỗ cô.

Tần Huyền Vũ bị bất ngờ trước hành động của bà ta nên không chuẩn bị.

Con dao đâm tới, Dương Cẩm Vân né nhưng vẫn bị con dao sượt qua ngang đầu gối.

Máu chảy xuống, thấm đẫm chiếc váy xanh ngọc.

Cô đâu đớn.

Vết thương khá sâu.

Tần Huyền Vũ gạt chân bà ta, vòng hai tay bà ta ra sau, dùng sợi dây buộc vào.

Động tác quen thuộc của những cảnh sát khi bắt tội phạm.

Y ném bà ta xuống đấy, chạy lại chỗ cô, xé mảnh áo băng vết thương lại cho cô:
-Nàng có sao không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.