Đọc truyện Bản Cung Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt – Chương 23
Cả ngày hôm nay Dương Cẩm Vân giúp gia nhân chuẩn bị cho đại hôn của Dương Mỹ Liên hại Tần Huyền Vũ tìm cả ngày không thấy.
Tối hôm đó khi cơ thể rã rời, Dương Cẩm Vân mới về phòng.
Cô nhọc nhằn đóng cửa lại, liền muốn phi thân lên giường nhưng rồi chợt nhớ ra một điều vô cùng quan trọng ấy là Tần Huyền Vũ vẫn đang trong phòng mình.
Vừa nhìn thấy Tần Huyền Vũ cô liền muốn đạp văng y xuống.
Chiếc giường của cô cứ như vậy bị y chiếm đóng.
Dương Cẩm Vân suy đi nghĩ lại nể tình y đêm qua cưỡi ngựa suốt đêm đến đây, cô nhẫn nhịn muốn lấy chăn ra ghế ngủ.
Chăn của Dương Cẩm Vân lại bị Tần Huyền Vũ ném sâu bên trong.
Không biết là y cố tình hay vô tình nữa.
Dương Cẩm Vân tức nổ đom đóm mắt.
Hôm nay đã mệt như vậy lại còn bị một con heo lười chiếm giường của mình nữa chứ.
Cô cởi giày nhẹ nhàng vào trong lấy chăn.
Nhưng chăn chưa lấy được lại bất thình lình bị ôm chặt eo rồi.
Dương Cẩm Vân hoảng loạn hét lên:
-Tần Huyền Vũ!
Không thấy động tĩnh gì cô quay qua thấy y vẫn đang ngủ nghĩ chắc y chỉ ngủ mơ thôi, gỡ tay y ra nhưng không được.
Dương Cẩm Vân bực bội quay lại thì chạm phải khuôn mặt của Tần Huyền Vũ.
Kể ra từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu tiên khoảng cách giữa cô và y gần như thế.
Cô nhìn khuôn mặt trắng ngần của y mà ghen tức.
Lông mi dài đẹp hơn cả con gái.
Đám con gái mà nhìn kĩ y như cô chắc chắn sẽ ghen tức không nói lên lời mất.
Chậc…!đôi môi này đỏ mọng muốn cắn một cái cho bõ tức.
Khi cô đang say đắm trong sắc đẹp của Tần Huyền Vũ thì bị y làm giật mình:
-Có đẹp không?
Đẹp cái con khỉ nhà ngươi ấy.
Dương Cẩm Vân cứ như vậy mà bị y lừa lợi dụng.
Lúc này cơn thịnh nộ đã lên đến đỉnh điểm, cô đạp Tần Huyền Vũ xuống đất.
Y kêu lên đau đớn:
-Ta là hoàng thượng đó.
nàng đừng vô lễ.
-Giờ người ở phủ của ta không có tư cách gì xưng hoàng đế với ta.
Dương Cẩm Vân trùm kín chăn không nói gì.
Tần Huyền vŨ phụng phịu mò lên giường:
-Y Y ta buồn ngủ rồi.
Dương Cẩm Vân cầm theo chăn, gối ra ghế ngủ tiếp.
Tần Huyền Vũ cư nhiên lại chiếm được giường ngủ.
Dương Cẩm Vân hậm hực vùi mặt vào chăn.
Mặt cô giờ đỏ ửng như trái cà chua, nếu không chùm kín mà để y biết chắc chắn sẽ bị chọc cho xem.
Nửa đêm, khi Dương Cẩm Vân đã chìm vào giấc ngủ, thi Tần Huyền Vũ vẫn thức.
Trời thu đã trở lạnh, Dương Cẩm Vân lại đắp có mảnh chăn mỏng, để lại chăn bông cho y nên chắc chắn sẽ bị lạnh.
Tần Huyền Vũ lo lắng dậy đi đến ghế bế cô về giường.
Y kéo chăn lên cho cô thì bị cô kéo xuống nằm cùng, cư nhiên bị coi như chiếc gối ôm mà ôm.
Tần Huyền Vũ cười nhẹ, ôm cô vào lòng:”Vừa nãy còn đạp ta đi…!Sao nàng giống con mèo hoang vậy?”
*Phủ Nhiếp Chính Vương*
Tần Tiêu nhấp ngụm trà, rồi đẩy sang bên cạnh.
Hắn hoàn toàn ko để ý đến hôn lễ này.
Đại hôn hắn giao tất cả cho đại quản gia.
Tư Hạo là thị vệ thân cận của hắn.
Tần TIêu cầm ly trà lên lắc:
-Ngươi nói xem, đại hỷ này hắn có tới không?
Tư Hạo cúi người:
-Nay thần nghe ngóng được một chuyện, không biết vương gia có muốn nghe thử không?
-Ngươi nói đi!
-Hoàng thượng đã đến phủ thừa tướng.
Nhưng nghe nói là vì một nữ nhân.
-Nữ nhân?
Chỉ nghe đến từ” nữ nhân”, Tần Tiêu đã tức giận ném luôn ly trà đi.
-Một kẻ bội bạc!
Tư Hạo hốt hoảng không hiểu vì sao Tần Tiêu khi nghe xong lại tức giận như vậy.
“Hắn nói sẽ bảo vệ em nhưng hắn cũng không bảo vệ được em.
Giờ thì sao? Hắn lại vì một nữ nhân, hắn có nữ nhân khác rồi.
Nếu em biết được chuyện này sẽ như thế nào đây Y Y?”
Tần Tiêu hừ lạnh:
-Ngươi biết cô ta nhìn như thế nào không?
-Thần cũng không rõ, nhưng nghe nói nàng ta sắc nước hương trời, là muội muội của vương phi.
Tần Tiêu liếc Tư Hạo:
-Ai là vương phi? Không kẻ nào có thể làm vương phi của bổn vương ngoại trừ nàng ấy ra.
Từ sau lúc bị ám sát,, Tư Hạo thấy Tần Tiêu rất khác, từ lúc tỉnh dậy luôn miệng nhắc tên một người phụ nữ.
Bao năm nay không nạp thiếp, không lập phi cũng chỉ vì người con gái mà ngay cả Tư Hạo cũng chưa từng biết mặt.
Tư Hạo biết mình chắc chắn đã làm sai, gập mình:
-Thần biết lỗi.
Mong vương gia thứ tội.
Tần Tiêu hất văng bàn đi.
Tư Hạo cứ thế vô cớ bị vạ lây.
Sáng hôm sau khi ngủ dậy đã thấy Tần Vân Huyền nằm cạnh, Dương Cẩm Vân dụi mắt một hồi rồi đạp y xuống.
Mới mở mắt đã bị cô vô cớ đạp xuống.
Dương Cẩm Vân miệng lắp bắp:
-Tối..
tối qua không phải ta ngủ ở ghế sao? Tại sao giờ lại nằm trên giường.
Tần Huyền Vũ ôm đầu vừa bị đập xuống đất:
-Đêm qua nàng ngủ mớ bò lên giường.
Ta có lòng tốt để nàng ngủ cùng lại bị nàng đá.
Nàng đúng là quá đáng mà.
Nhìn dáng vẻ như bị ức hiếp của Tần Huyền Vũ, Dương Cẩm Vân cảm thấy tội lỗi, vội đi xuống giường, khuất tất đỡ Tần Huyền Vũ dậy:
-Ta xin lỗi.
Là ta hơi mạnh tay.
Tần Huyền Vũ mếu máo, vờ đáng thương làm cô bối rối, lấy áo khoác ngoài mặc vào cho y:
-Ta tạ lỗi, ta sẽ đi nấu cho đồ ăn cho người được chưa?
-Hôm nay đại hôn của tỷ tỷ nàng mà nàng vẫn còn tâm trạng nấu ăn à?
Như nhớ ra được điều quan trọng, Dương Cẩm Vân bỏ mặc lại y, vội vàng kiếm Tử Vy với Tử Uyên.
Tần Huyền Vũ thở dài một hơi, tự mình sửa soạn.
Một lúc sau, Thái công công mới vào giúp y.
Thấy cô đã dậy,Tử Vy, Tử Uyên ở đầm sen chạy về.
dương Cẩm Vân thở dốc hỏi:
-Bây giờ là giờ nào rồi?
Tử Vy lấy khăn lau trán cho cô:
-Bây giờ là giờ Dần.
Giờ Mão hôn lễ mới bắt đầu.
Vân tỷ à, sao tỷ cứ vội vã như vậy chứ.
Nào giờ vêf phủ bọn em sửa soạn cho người.
Dương Cẩm Vân gật đầu, lấy khăn lau trán, đi về phủ.
Về tới phủ thì Tần Huyền Vũ đã đi rồi.
Dương Cẩm Vân thở phào.
Cô thực sự không muốn thấy cái bộ dạng đáng thương như cún con của y nữa.
Tử Uyên lỗi ra mấy bộ y phục:
-Chủ tử, hôm nay người mặc bộ nào?
-Nay đại hỷ của Liên tỷ, không được ăn mặc nổi bật quá.
Cô sợ lấn át sẽ tân nương nên chon một bộ màu xanh ngọc.
Bộ xanh ngọc này thiết kế rất giản dị: cổ chéo, tay áo rộng, dài.
Đai lưng ôm sát eo kèm thêm một chiếc ngọc bội màu xanh lục bên hông.
Tử Vy búi tóc cho cô, cài thêm Điệp Vy Tử Trâm cho cô.
Cái trâm này là do Mộc Thư Di đư cho cô.
Hôm nay có có trách nhiệm hộ tống Dương Mỹ Liên tới phủ Nhiếp Chính Vương nên bà cố ý đưa trâm này cho cô, ý muốn cô giúp bà đưa Dương Mỹ Liên tới nơi an toàn.
Tử Vy thốt lên kinh ngạc:
-Vân tỷ à.
Mặc vầy mà vẫn đẹp quá đi.
Chiếc trâm này cũng tinh tế quá đó, thật hợp với tỷ.
Dương Cẩm Vân liéc Tử VY cười:
-Em chỉ được cái miệng.
Tử Vy cười hì hì.
Tử Uyên đưa cô áo khoác ngoài:
-Bên ngoài lạnh lắm, chủ tử, người mang theo áo đi.
Dương Cẩm Vân lấy áo khoác ngoài gật đầu với Tử Uyên:
-Thôi được rồi, đoàn rước dâu cũng sắp tới rồi.
Các em mau đi thôi.
Tử Uyên, Tử Vy vui vẻ theo sau.
Dương Cẩm Vân ra đứng trước cửa phủ đợi đoàn rước dâu một lúc thì cũng đã thấy Tần Huyền Vũ ra cùng.
Nhưng khuôn mặt Tần Huyền Vũ không mấy vui vẻ:
-Để giai nhân đợi rồi báo là được.
Nàng theo ta vào trong mau.
Dương Cẩm Vân nhíu mày:
-Không được, nay là đại hôn của tỷ ấy, ta nhất định phải đích thân đợi.
Tần Huyền Vũ giận dỗi, đứng chắn trước mặt cô:
-Nàng đứng sau ta!
Dương Cẩm Vân như muốn chửi thề:” Cái con người này, sao lại còn đáng ghét, khó hiểu hơn cả phụ nữ vậy chứ? Nếu không phải ngươi là hoàng thượng ta đã róc đầu ngươi ra nhổ từng cọng tóc một rồi.”
-Thôi được rồi.
Ngài đứng đây đợi đi, ta vào xem tỷ ấy sửa soạn xong chưa.
Dương Cẩm Vân bực bội, xách váy chạy về phía phòng của Dương Mỹ Liên.
Cô đẩy cửa vào thì thấy Mộc Thu Di cũng đã ở trong đó giúp Dương Mỹ Liên vấn tóc.
Dương Cẩm Vân tươi cười, lấy chiếc lược từ tay Mộc Thư Di:
-Để con giúp tỷ ấy, di nương cứ nghỉ ngơi đi đã.
Khuôn mặt Mộc Thư Di không giấu nổi vẻ buồn bã.
Gả con giá đi sang nhà chồng, có bà mẹ nào mà không đau thương chứ.
Dương Mỹ Liên cũng chả kém phần.
Dương Cẩm Vân đứng trong cái hoàn cảnh này quả thực ngượng muốn chết.
Cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí:
-Tỷ…!Nay đại hôn của tỷ, tỷ cười lên đi nào.
Nào không được buồn, điềm xấu đó.
Dương Mỹ Liên đổ ngược nước mắt đang lưng tròng vào trong, cười nhẹ một cái.
Dương Cẩm Vân mặc dù cầm- kì-thi=họa không rành một cái gì như ít ra có biết cách làm đẹp.
Nhớ lúc còn ở thời hiện đại, ban đêm là trùm tổ chức mafia thì ban ngày cô vẫn rảnh rỗi đi trang điểm kiếm tiền như người bình thường.
Kĩ thuật trang điểm có thể nói đã đạt tới trình độ thượng thừa.
Cô vấn tóc bồng lên cho Dương Mỹ Liên, khéo léo không kém phần tinh tế.
Cả Dương Mỹ Liên và Thu Di đều kinh ngạc.
-Tỷ, Bộ phục sức tân nương hôm nọ ta đưa cho tỷ đâu?
Thu Di đưa cái hộp cho cô:
-Thì ra là do con tặng.
Thể nào..
con bé nói không cần làm phục sức nữa.
Vẫn là con có lòng.
Dương Cẩm Vân cười hì hì, cẩn thận đội mũ phượng lên cho nàng.
Cô cài thêm chiếc trâm Ngọc Thương trong áo mình lên nữa.
Dương Cẩm Vân đeo tất cả phục sức lên cho nàng:
-Đúng là đại mỹ nhân.
Tên Nhiếp Chính Vương kia mà không mê tỷ, ta chắc chắn hắn không phải đàn ông.
Dương Mỹ Liên che miệng cười:
-Sao muội có thể nói người ta như thế chứ.
Dương Cẩm Vân đưa tấm son cho nàng.
Cuối cùng cũng xong.
-Đoàn rước dâu tới rồi!
Gia nhân bên ngoài nói vọng vào.
Dương Cẩm Vân lấy khăn trùm đầu trùm lên cho Dương Mỹ Liên.
Mộc Thu Di cầm lấy tay của Dương Mỹ LIên:
-Sau này ta không thể chăm sóc cho con nữa, con phải tự biết chăm sóc bản thân.
-Sau này con sẽ thường xuyên về thâm người mà.
Mộc Thu Di ôm chặt lấy Mỹ Liên.
Cẩm Vân cô đứng bên mà cũng xúc động.
-Thôi được rồi, đoàn rước dâu cũng đã tới rồi, đừng để lỡ giờ lành.
Nào để ta đỡ tỷ.
Cẩm Vân dẫn Dương Mỹ Liên ra tới cửa phủ, nhận ngay lấy ánh mắt kinh ngạc của tân lang đổ về mình.
Dương Cẩm Vân khẽ chau mày:” Sao lại là hắn?”