Đọc truyện Bản Cung Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt – Chương 16
Phước Nghi chạy vội vàng vào phòng của Trương Tư Thi:
-Chủ tử! Chủ tử!
Trương Tư Thi vừa tắm xong đang chỉ mặc một chiếc áo mỏng, vừa thấy Phước Nghi vào đã bực bội:
-Ngươi hấp tấp cái gì?
Phước Phi thở dốc, hổn hển nói:
-Thái công công vừa cho người chuyển lời: tối nay hoàng thượng sẽ tới.
Trương Tư Thi vừa nghe vậy cây trâm trong tay rơi xuống, cười rạng rỡ, thay đổi ngay thái độ:
-Thật sao?
Phước Nghi gật đầu khẳng định.
Trương Tư Thi cười, đôi mắt sáng ngời:
-Ngươi mau trang điểm cho ta.
Phước Nghi thấy Trương Tư Thi cười tươi liền biết rằng cơ hội lấy lòng của mình tới rồi.
Phước Nghi đến gần bà trang điểm của Trương Tư Thi, chải đầu cho nàng:
-Chắc chắn hôm đó, hoàng thượng đã bị chủ tử hút hồn rồi.
Sao hoàng thượng có thể để ý đến Dương Cẩm Vân cơ chứ.
Trương Tư Thi nở một nụ cười đắc ý:
-Không ngờ cái miệng ngươi lại dẻo như thế.
Ta sẽ thưởng cho ngươi.
Phước Nghi nhếch miệng cười:
-Đa tạ chủ tử.
Chắc chắn hoàng thượng sẽ chết mê người.
Người sẽ trở thành người duy nhất độc chiếm ân sủng của hoàng thượng.
Đến lúc đó, ngôi vị hoàng hậu chắc chắn nằm trong tay người rồi.
Trương Tư Thi ngắm nhìn dung nhân của mình trong gương mãn nguyện.
Chỉ một lúc sau, giọng Thái công công đã vang lên:
-Hoàng thượng giá đáo!
Sau khi được Phước Nghi sửa soạn, Trương Tư Thi mặc trên mình chiéc váy mỏng teo, mái tóc xõa ngang vai quyến rũ.
Nếu là người đàn ông khác chắc chắn sẽ bị hút hồn ngay lập tức.
Nhưng đây là Tần Huyền Vũ, hắn vừa nhìn thất Trương Tư Thi liền quay đi, thượng vị trên chiếc ghế ở giữa phòng.
Trương Tư Thi yểu điệu bước rới:
-Thần thiếp tham kiến bệ hạ.
-Đứng lên đi!
Tần Huyền Vũ nhấc chén nước lên định uống nhưng lại đặt xuống.
Mặt vẫn không đổi sắc.
Nhưng bộ dạng này của Tần Huyền Vũ lọt vào mắt của Trương Tư Thi lại thành bộ dạng của một trai tân nên ngại ngùng, không dám nhìn cô a.
Trương Tư Thi ưỡn ẹo đi đến ngồi đối diện với Tần Huyền Vũ, cố ý để vai áo trễ xuống một chút, cất giọng nói mê người:
-Hoàng thượng…
Tần Huyền Vũ chẳng thèm để ý tới:
-Trẫm tới đây là muốn nói với Hoàng quý phi một chuyện.
-Có chuyện gì cứ từ từ nói…!Đêm còn dài thiếp không vội.
Trương Tư Thi lấy tay áo che nửa mặt, khẽ quay đi vẻ ngại ngùng.
-Nàng không vội nhưng ta vội.
-Người kì quá…
Tần Huyền Vũ thở dài:
-Ta chỉ muốn nói với nàng: đã là một quý phi rồi thì nên ra dáng một chút.
Đừng gây chuyện.
Trương Tư Thi như bị dội một gáo nước lạnh, tỉnh mộng.
Nãy giờ chả biết cô ta nghĩ cái gì nữa.
-Thiếp……
Tần Huyền Vũ nói xong đứng dậy:
-Đêm lạnh, quý phi nên mặc nhièu một chút.
Tần Huyền Vũ vừa bước ra gần cửa, Trương Tư Thi đã chạy tới ôm chầm y từ phía sau:
-Hoàng thượng…Nếu người đã đến đây rồi cũng nên ở lại một chút chứ…..!Người đừng bỏ lại thiếp một mình chứ.
Trương Tư Thi cọ sát ngực vào người Tần Huyền Vũ.
Hắn đen mặt lại, đẩy Trương Tư Thi ra:
-Mong qúy phi chú ý hình tượng.
Trương Tư Thi bị đẩy ra liền tủi thân:
-Hoàng thượng…
Tần Huyền Vũ càng nhì Trương Tư Thi càng cảm thấy chán ghét.
Nhưng kể ra cũng đúng.
Nếu đến rồi phải ở lại nốt đêm nay nếu không chuyện đên stai quốc sư chắc chắn ông ta sẽ ca tụng, khóc than hộ con gái mình mất:
-Được, trẫm ở lại.
Chỉ chờ có vậy, Trương Tư Thi vui mừng.
Tần Huyền Vũ đi lên giường, ném chăn, ném gối xuống đất.
Trương Tư Thi vừa đến gần đã bị chăn gối cuốn luôn theo xuống đất:
-Hoàng thượng, đây là….
Tần Huyền Vũ không nói gì quay lưng vào trong.
Trương Tư Thi đứng hình.
Vậy mà lại bắt một quý phi như cô ta ngủ dưới đất.
Nàng ta hậm hực cầm chăn gối lên, dải xuống.
Một từ để miêu ta Tần Huyền Vũ:” PHŨ”
Trương Tư Thi tức không nói gì được, uất ức nhắm mắt.
Cô ta co quắp một góc nhìn vô cùng đáng thương:” Người cứ đợi đấy.
Ta không tin không hấp dẫn được người.”
[……..]
Còn bên Dương Cẩm Vân thì cả sáng cả tói đều tự nấu mà ăn.
Nhưng điều gây bất ngờ cho ba người kia ấy là Dương Cẩm Vân thực sự nấu ăn rất ngon.
Để được ăn đồ ăn Dương Cẩm Vân nấu mà Trương Tư Hạ đích thân chạy xuống bếp xách một đống thực phẩm về Điệp Vy cung của cô.
Cả cái Ngự Thiện phòng đứng hình.
Có bốn người thôi mà có cần lấy hết một phần bốn chỗ thực phẩm của cả cung không vậy.
Hại họ lại phải đi chuyển thêm lương thực bên ngoài về nếu không cả cung hôm nay chắc chắn sẽ người được ăn, người khôg được ăn mất.
Ăn xong nốt bữa tối, Trương Tư Hạ đã ị cô đuổi khéo về rồi.
Dương Cẩm Vân hiện đang ngồi trên mái.
Lúc này Dương Cẩm Vân mặc một chiếc váy xanh dài, tóc búi lên.
Dưới ánh trăng, Dương Cẩm Vân không khac sgì một giọt nước tinh khiết.
Từ ánh mắt đến dáng vẻ đều vô cùng hấp dẫn, một vẻ đẹo vô cùng tự nhiên.
Dương Cẩm Vân đung đưa đôi chân, cơn gió nhẹ nhàngthổi qua, bay bay mái tóc cô.
Tử Uyên đứng dưới mái, canh cho cô khỏi ngã.
Nhỏ luôn đảm bảo an toàn cho cô mọi lúc, mọi nơi.
Tử Vy vừa ra ngoài đã chạy về.
Dương Cẩm Vân vừa thấy nàng về đã hỏi:
-Chuyện ta giao cho em, em tìm hiểu được chưa.
Tử Vy dùng thân thủ, bật lên trên mái, cười tươi khoe với cô:
-Em đãtìm hiểu được rồi.
Sau đó khaongr hai ngày, hoàng thượng đã ban hôn Dương Mỹ Liên với Nhị vương gia cũng là Minh Vương.
-Minh Vương? Em biết gì về người này không?
Đúng vậy.
Dương Cẩm Vân đã bảo Tử Vy điều tra xem rốt cuộc Dương Mỹ Liên đã được ban hôn với ai?
Tử Vy nghĩ ngợi:
-Nghe nói, nhị vương gia đối đầu với hoàng thượng.
Nhưng nghe người ta bảo rằng vị nhị vương gia này cũng rất hảo soái, dũng mãnh, từng lập rất nhiều chiến công trên sa trường.
Đối với hòng thượng mà nói ngài ấy là mối hiểm họa, đe dọa tới ngai vị của hoàng thượng.
“Đối nghịch? Bây giờ mặc dù mình là phi tử của hoàng thượng,tuy chỉ là một quý nhân nhỏ nhưng phụ thân lại là thừa tướng, rất có sức ảnh hưởng trong triều.
Dụng ý của hoàng thượng có lẽ cho Dương Mỹ Liên thành hôn trở thành vương phi của Nhiếp Chính Vương để cân bằng thế lực giữa hai phe.
Nếu Dương Mỹ Liên đã làm vương phi rồi thì dù cho vị Nhiếp Chính Vương kia có nạp thiếp đi chăng nữa cũng không quá ảnh hưởng tới thế cân bằng.
Chỉ tội cho Dương Mỹ Liên.”
Dương Cẩm Vân thầm suy nghĩ, mà cảm thấy cuộc sống trong cung thật rắc rối, thật nguy hiểm.
Chỉ cần sơ sẩy chút thôi liền có thể bị chết bất cứ lúc nào.
Rồi chợt nhớ ra gì đó, Dương Cẩm Vân lại quay sang Tử Vy hỏi:
-Em có biết bao giờ họ thành hôn không.
-Hình như là năm ngày nữa.
-Vội vậy sao?
Dương Cẩm Vân suy nghĩ.
Dù gì trên danh nghĩa, cô cũng là muội muội của Dương Mỹ Liên, đến ngay cả việc này cũng không ai cho cô biết.
Nếu không pahỉ cô bảo Tử Vy đi điểu tra có lẽ sẽ không bao giờ biết.
“Không biết cha định có dự định gì đây!” Dương Cẩm Vân trầm ngâm.
Tử Vy như chợt nghĩ ra gì đó liền quay sang nói với cô:
-Nô tỳ còn nghe được một chuyện nữa.
Không biết ngươi có muốn nghe không?
Dương Cẩm Vân nhướng mày:
-Hửm? Có gì sao? Nói ta nghe coi.
Vẻ mặt Tử Vy nửa muốn nói nửa không muốn nói :
-Hmmm…..!Hôm nay hoàng thượng lật thẻ Hoàng quý phi.
Dương Cẩm Vân ban đầu không dám tin vào tai của mình suýt chút thì ngồi không vững.
Tử Vy thấy Dương Cẩm Vân như thế liền cảm thấy vô cùng lo lắng.:
-Cẩm Vân tỷ! Tỷ có bị sao không?
Dương Cẩm Vân gạt Tử Vy ra, khẽ lắc đầu:” Cũng đúng thôi.
Chàng ấy không cần ta, trong cung nhiều giai nhân như thế cơ mà…” Nghĩ xong cô khẽ bật cười.
Một nụ cười tự giễu chính bản thân mình.
Cô cảm thấy bản thân thân thật nực cười.
-Thôi chúng ta đi nghỉ, sáng sớm ngày mai ta dẫn các em đến Dưỡng Tâm điện thỉnh an Thái hậu.
Tử Uyên, Tử Vy nghe xong tuy không thể hiện ra mặt nhưng đều cảm thấy vui vô cùng.
[…….]
Sáng hôm sau, khi Tần Huyền Vũ tỉnh dậy thấy Trương Tư Thi mắt thâm cuồng như con gấu trúc đang ngồi cạnh giường.
Hắn bật dậy, lấy áo khoác ngaoì khoác vào.
Mặc dù mất ngủ cả đêm nhưng Trương Tư Thi vẫn cố gắng nở một nụ cười thật tươi:
-Hoàng thượng, người dậy rồi.
Hắt xì..
Trương Tư Thi vô duyên vô cớ hắt xì một cái.
Tần Huyền Vũ cũng chẳng thèm đê ý tới, cứ vậy rời đi.
Vừa thấy Tần Huyền Vũ ra, Thái công công liền ngoái đầu vào trong:” Thảm! Quá thảm! Haizzz……!Biết vậy không kêu hoàng thượng lật thẻ nữa.
Nhưng đây cũng đâu phải lỗi của mình.
Mình cũng đâu biết hoàng thượng lại phủ, lại không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy chứ.”
Thái công công thở dài, lẽo đẽo theo sau Tần Huyền Vũ.
Có vẻ như vị hoàng thượng cao cao tại vị này ngủ rất ngon trong khi người khác mất ngủ thì phải.
Tần Huyền Vũ vừa mới đi xa chút, Phước Nghi đã chạy vào và thể hiện “tài năng” cái miệng nhanh hơn cái não:
-Chúc mừng quý phi.
Nhìn mắt người thế kia chắc chắn là bệ hạ đã khiến người không được ngủ cả đêm rồi..
Phước Nghi vừa nói vừa đỏ mặt và kết cục là bị Trương Tư Thi hất văng cái chén vào thẳng mặt:
-Chúc cái con khỉ nhà ngươi.
Không biết chuyện gì xảy ra, Phước Nghi vội vàng quỳ xuống sợ hãi mà dập đầu.
Trương Tư Thi tức giận quát lên:
-Tất cả là tại ngươi.
Hoàng thượng không những không thích lại còn bắt ta ngủ dưới đất nữa.
Ngươi có biết không?
Phước Nghi hốt hoảng.
Cô ta hoàn toàn không ngờ đến nó sẽ đến mức này.
Bây giờ Phước Nghi mới nhìn xung quanh phòng.
Chăn gôí quả thực bị văng xuống đất, giờ nàng ta mới biết bản thân hồ đồ đến mức nào.
Trương TƯ Thi hất văng đồ đạc xuống đất, gào lên.
Giờ nàng ta như người điên, túm lấy cổ áo Phước Nghi tát:
-Tất cả là tại con tiện tì nhà ngươi.
Phước Nghi ôm mặt khóc:
-Chủ tử, tha cho nô tỳ.
Nô tỳ nhất định sẽ nghĩ cách khiến cho hoàng thượng vào yêu người.
Trương Tư Thi đá văng Phước Nghi đi:
-Hừ…Giúp ta hay là phá ta….
Phước Nghi ôm bên mặt vừa bị Trương Tư Thi tát liên tục dập đầu:
-chủ tử.
Hãy tin nô tỳ.
Trương Tư Thi hất tay áo ra phía sau, hừ lạnh một tiếng:
-Sửa soạn cho ta, ta còn đến thỉnh an thái hậu.
Nhớ! Chuyện hôm nay không được phép loan ra ngoài.
Nếu không ngươi biết rồi đấy.
Trương Tư Thi liếc Phước Nghi khiến cho Phước Nghi phải run lên vì sợ hãi.
-Đa tạ chủ tử khai ân.
Nô tỳ nhất định sẽ không hé một lời.