Đọc truyện Bản Cung Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt – Chương 15: Lật Thẻ
Trương Tư Hạ xắn tay lên:
-Ta cũng muốn trồng cùng!
-Được, muội cuốc đất cùng Tử Uyển đi- Dương Cẩm Vân đưa cho Trương Tư hạ thêm cái cuốc nữa.
Không biết cô nàng sống trong nhung lụa từ nhỏ này sẽ làm kiểu gì đây.
Ai ngờ, trương Tư Hạ cuốc đến đâu chỗ đấy liền tạo thành mấy cái lỗ to khủng bố.
Dương Cẩm Vân vuốt mồ hôi:
-Rốt cục muội có phải tiểu thư từ nhỏ quen sống trong nhung lụa không vậy?
Trương Tư Hạ cười hì hì:
-Ta á! Từ nhỏ mặc dù được chiều chuộng nhưng lại đặc biệt thích ra vườn chơi.
Thì ra là thế, thảo nào….Haizz…Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được nhỉ?
Lúc mặt trời lên đến đỉnh đầu bốn người này đã ướt đẫm mồ hôi, ngồi bệt xuống đất nhìn thành quả của mình.
một khoảng vườn rộng trống trơn đã được trồng chi chít là rau là củ, hoa.
Tử Vy xách hai thùng nước tưới luống rau còn lại rồi cũng ngồi luôn xuống:
-Cẩm Vân tỷ với Tư Hạ tỷ trưa nay muốn ăn gì để nô tỳ xuống Ngự Thiện Phòng gọi nào.
Trương Tư Hạ thì đã đói đến nỗi bụng réo lên rồi.
Chỉ chờ cơ hội này nàng liền sáng mắt lên:
-Ta muốn ăn gà nướng, cá chiên, thịt đà điểu,….
Tử Vy không thể thốt lên được câu nào.
Nhìn cô nàng rõ nhỏ mà sức ăn khác người thường thế cơ à:
-Tư Hạ tỷ à, bây giờ chủ tử nhà ta chỉ là một quý nhân nhỏ nhoi thôi, sao có thể gọi nhiều như thế chứ.
Trương Tư Hạ gãi đầu, rồi lại nảy ra ý mới:
-Hay là muội cứ lấy danh nghĩa của phủ Hoàn Phi đi.
-Như vậy sao được chứ!
Dương Cẩm Vân lên tiếng gàn Trương Tư Hạ.
Trương Tư Hạ mếu máo:
-Giờ sao? Muội muốn ăn…
-Được rồi, được rồi, Tử Vy, em đi xuống Ngự Thiện phòng xin hai con gà đi.
Ta sẽ nấu cho mấy người ăn.
Không để cho Trương Tư Hạ nói nữa, Dương Cẩm Vân đã cắt lời.
Bởi nếu để nàng ta nói nữa chắc chắn cả đám không nước miếng rõ rãi thì cũng là bụng réo ầm ĩ.
Cả Tử Vy, Tử Uyên đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tử Uyên không đồng ý:
-Người mặc dù là quý nhân nhưng cũng là một phi tử sao có thể tự tay nấu nướng chứ.
-Hửm? Vậy giờ các người muốn ăn đồ ăn đã bỏ độc hay là mấy người nấu cho ta ăn đây?
Tất cả câm lặng.
Cả Tử Uyên, Tử Vy và Trương Tư Hạ đều không biết nấu ăn thậm chí cho họ nấu chắc chắn sẽ cháy bếp, cháy cung mất.
-Thôi được rồi, nghe tỷ ấy đi mà, ta đói lắm rồi.
Trương Tư Hạ phụng phịu xoa xoa cái bụng đã réo mấy chục lần của mình.
-Được rồi, để nô tỳ đi.
Tử Uyên đứng đậy đi luôn, không để cho Trương Tư Hạ than thêm bất cứ câu nào nữa.
Tử Uyên đi xong, Dương Cẩm Vân cũng xách Tử đứng dậy:
-Muội cùng ta đi lấy củi khô với một ít đồ cần thiết.
Tử Vy bị Dương Cẩm Vân lôi đi một cách tàn bạo.
Trương Tư Hạ lười nhác:
-Vậy còn muội thì sao?
-Muội trông nhà đi.
Dương Cẩm Vân thấy thái độ lười nhác, đến cái mông cũng không muốn nhấc lên của Trương Tư Hạ thì ũng chẳng muốn lôi nàng đi nữa.
-Được, mọi người đi nhanh nhé, ta đói lắm rồi đó.
Dương Cẩm Vân cùng Tử Vy đi về phía cuối day cung mới thật được mấy đống củi khô.
Tử VY liền nhào tới vơ hết lại thành đống:
-Cẩm Vân tỷ, tỷ xem muội lấy được nhiều chưa này.
Dương Cẩm Vân đang cười thói nhanh nhảu của Tử Vy thì đột nhiên một cú tát giáng trời giáng xuống mặt Tử Vy.
Dương Cẩm Vân nghiêm mặt lại, Tử Vy bị một cú tát bất ngờ làm ngã sõng soài xuống đất, mặt sưng đỏ lên.
Dương Cẩm Vân chạy lại đỡ Tử Vy dậy:
-Tử Vy, muội có sao không?
-Nô tỳ không sao.
Tử Vy ôm bên má bị đỏ lên kia rồi hành lễ:
-Nô tỳ tham kiến Hoàng quý phi.
Người tát Tử Vy chính là nữ tỳ của Trương Tư Thi- Phước Nghi
-Thần tham kiến Hoàng quý phi.
Dương Cẩm Vân thấy Trương Tư Thi thì tối mặt lại nhưng cũng không quên hành lễ.
Trương Tư Thi cười một cách khinh bỉ:
-Dương muội muội không cần phải đa lễ với ta vậy đâu.
Dù gì muội cũng là tỷ muội tốt của Tư Hạ nhà ta.
Vậy nên chúng ta cũng là tỷ muội tốt mà.
“Hừ! Chị chị em em, giả nhân giả nghĩa, đúng là phong cách sống của Trương Tư Thi.”
Dương Cẩm Vân thầm nghĩ mà cảm thấy sởn hết gai ốc lên.
-Vậy ta phải hỏi Hoàng quý phi tại sao lại đánh nữ tỳ của ta?
-Cái này mà Dương quý nhân cũng phải hỏi sao? Đương nhiên là nữ tỳ này không biết phép biết tắc nên chủ tử nhà ta mới thay người dạy dỗ lại cô ta.
Phước Nghi liền cười thì bị cô giáng ngay cú tát vào mặt.
Cú tát này so với cú tát kia chỉ có hơn chứ không có kếm.
Bởi vậy mà Phước Nghi bị văng sang một bên, mặt in năm nốt bàn tay:
-Ai cho ngươi có thói phép chủ chưa nói, tớ đã nhảy bổ vào đấy? Ta đang hỏi Hoàng quý phi không phải hỏi ngươi.
Hay là ngươi đang ảo tưởng mình là Hoàng quý phi cao cao tại thượng đấy.
Trương Tư Thi hoàn toàn bất ngờ trước hành động của cô.
Dương Cẩm Vân đánh người xong liền quay qua nhìn Trương Tư Thi khẽ nhếch miệng cười:
-Ta cũng đã giúp Hoàng quý phi dạy dỗ một nữ tỳ rồi đó.
-Ngươi…
Trương Tư Thi tức nghẹn họng.
Căn bản nàng ta không có gì có thể nói lại lí lẽ của cô.
Nhưng nàng ta đâu có chịu thua:
-Không biết Dương quý nhân đây muốn lấy củi về làm gì? Sưởi ấm hay là nấu ăn đây?
Mùa hè nóng nực này mà nàng ta bảo sưởi ấm.
Não cá vàng à? Trương Tư Thi liền tỏ vẻ thương hại:
-Ta không ngờ muội là một quý nhân mà lại sa cơ đến nỗi phải tự mình nấu nướng.
Một vị tỷ tỷ như ta đây cũng cảm thấy tội nghiệp cho muội.
“Không nấu để ăn mấy thứ độc hại mấy người bỏ vào à?” Dương Cẩm Vân khinh bỉ.
Nàng ta vừa nhục mạ cô vừa chế giễu cô.
Hay lắm! Bước đi này tại hạ không lường được! Khâm phục! Khâm phục!
-Phiền Hoàng quý phi phải mất công quan tâm rồi.
Ta là muốn đổi khẩu vị.
Ngự thiện phòng đồ ăn cũng không chắc là “sạch sẽ” nên ta mới tự tay nấu.
Nếu quý phi không ngại có thể ăn thử.
Dương Cẩm Vân nói xong liền khẽ bịt miệng mình lại vẻ lỡ lời:
-Thần quên, quý phi sống trong nhung lụa, ăn sơn hào hải vị, sao có thể sống giản đơn như ta và Hoàn Phi được chứ.
Dương Cẩm Vân nhấn mạnh hai chữ Hoàn Phi.
Mặc dù nàng ta không vừa mắt Trương Tư Hạ nhưng không dám động tay dộng chân đến Tư Hạ.
Bởi Tư Hạ bây giờ vẫn mang danh nghĩa của đích nữ phủ quốc sư.
Nếu nàng ta hạ độc thủ chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là muốn cướp đoạt vị trí đích nữ của Trương Tư Hạ, sẽ mất đi cái hình tượng hiền lành, thục nữ, luôn nhường nhịn người khác mà ả mất công gây dựng bao năm.
Trương Tư Thi trố mắt, câm họng không đáp trả được câu gì.
T
-Nếu khôg có việc gì nữa, ta xin phép về cung trước.
Dương Cẩm Vân không muốn dây dưa với Trương Tư Thi liền cáo lễ rồi đi.
Cô vừa quay đầu lại, chân của Trương Tư Thi đã ngáng chân cô nhưng thật tiếc, Tử Vy đã đỡ Dương Cẩm Vân và ra hiệu cho cô chú ý.
Lúc này Trương Tư Thi cũng chịu thua.
Chú tớ nhà này phối hợp quá ăn ý.
Tử Vy nhặt bó củi lên đuổi theo Dương Cẩm Vân.
“Đến ngay cả một quý nhân nhỏ nhoi cũng dám kênh kiệu với bổn cung.
Thật đáng chết!”
Trương Tư Thi phất tay áo rời đi mang theo cục tức quát Phước Nghi:
-Ngươi còn nằm đấy ăn vạ à.
Còn không mau đứng dậy cho bản cung! Một đám ăn hại.
Phước Nghi lủi thủi đứng dậy dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Người ta bị đánh thì được chủ tử của mình đứng ra bảo vệ còn mình thì bị chủ tử chửi mắng thậm tệ.Phước Nghi cúi đầu theo sau Trương Tư Thi, khuôn mặt vô cùng suy tư.
Hình như đang nghĩ đến gì đó.
[…….]
*Tại tẩm cung Tần Huyền Vũ*
Tần Huyền Vũ đang cầm cuốn sớ lên phê.
Thái công công đứng bên cạnh, cứ thập thập thò thò định nói gì đó rồi lại thôi.
Cuối cùng Thái công công vẫn quyết định nói:
-Hoàng thượng người xem, từ lúc tuyển tú đến giờ người chưa đi đến thăm các phi tần.
Mắt Tần Huyền Vũ vẫn không đổi hướng, vẫn chăm chú phê tấu:
-Ý ngươi là sao?
Đã ói như thế rồi mà Tần Huyền Vũ vẫn không hiểu sao? Đây là không hiểu thật hay là cố tình không hiểu đây? Thái công công cười, nhỏ giọng nói:
-Có phải người nên lật thẻ không?
Tần Huyền Vũ đặt sớ xuống, ngoái đầu lại nhìn Thái công công.
Đột nhiên bị nhìn, Thái công công dựng hết gai ốc lên.
-Hoàng thượng đừng nhìn nô tài như vậy.
Người nghĩ mà xem, nếu người không lật thẻ thì chắc chắn sẽ có kẻ nghĩ ở phương diện ấy của người….
Thái công công không biết hôm nay lấy đâu ra cái lá gan to như vậy.
Ông đi vòng vòng quanh tẩm cung phân tích nhưng lại ngắt đột ngột.
“Cái gì mà “phương diện ấy của người”…..!Có vấn đề gì cũng đến lượt các ngươi bàn tán sao?”- Tần Huyền Vũ tiếp tục cầm sớ lên cảm thấy vô cùng phiền toái.
-Ngươi cầm ra đây đi.
Thái công công vui mừng:” Cuối cùng thì hoàng thượng cũng tỉnh ngộ rồi.
Rốt cuộc thì người cũng chịu lật thẻ.
“
Thái côn công cầm ra một loạt thẻ khắc tên các phi tần.
Tần Huyền Vũ nhìn đống thẻ, chán nả.
Rồi lại đột nhiên nhìn thấy tên của cô, đôi tay không tự chủ được định nhấc lên nhưg rồi lại thu tay về.
Đôi mắt lộ ra chút buồn phiền.
-Được rồi cất đi.
Đến Nguyệt Tâm Điện của Hoàng quý phi đi.
Tất cả mọi hành động của Tần Huyền Vũ đều lọt vào tầm ngắm của Thái công công.
Ông cúi đầu nhận lệnh:
-Để thần đi bảo Hoàng Quý Phi chuẩn bị.
Tần Huyền Vũ ra hiệu cho Thái công công lui xuống.
“Để nàng ấy rời cung ta chỉ còn cách khiến cho nàng ấy phải nhận những nỗi đau dày vò rồi nàng ấy cũng phải rời khỏi đây thôi.
Dương Cẩm Vân- Bạch Dạ Y….thật sự xin lỗi nàng.
Ta không muốn nàng phải chịu đau khổ, dày vò thêm bất cứ lần nào nữa.
Chỉ lần này thôi.”
Hình ảnh của Dương Cẩm Vân hiện lên trong đầu Tần Huyền Vũ.
Hắn nhắm hai mắt lại khẽ thở dài.
Chấp niêm….