Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 23: Càng ngày càng nghiêm trọng
Theo những gì chú Trân- luật sư cũ của bố Trịnh Cảnh Tuấn nói thì Nhã Ân là người truyền tờ tài liệu xuống theo lời của Hoàng Thái Tiên. Sự việc đã được các bên nói sáng nay và tìm ra hướng giải quyết đó chính là cả hai người sẽ phải dừng việc thi nhưng vì yêu cầu của phụ huynh điều tra lại một lần nữa sự việc nên nhà trường phải tiếp tục truy cứu. Chỉ có một điều lạ đó chính là ngay chiều nay, Hoàng Thái Tiên đã được bỏ lệnh cấm thi đồng thời thấy ở tài khoản của một số giáo viên trong hội đồng kỷ luật có tăng. Điều này làm Trịnh Cảnh Tuấn khó chịu, cậu ta không phải là một đứa thiểu năng mà không biết chuyện gì đang xảy ra. Dù kết quả vụ việc có chút lằng nhằng nhưng cũng phải đánh giá cao năng lực của chú Trân chỉ trong mười lăm phút đã giải thích tường tận cho cậu ta.
“Chú Trân, việc này lại phải nhờ chú rồi!”
“Được rồi!”
“Chỉ có điều, đừng để cho ai biết cả!”
“Cháu yên tâm, đừng lo điều gì! À, mà ta nghe bà Ngô Hi vừa mới về nước?”
Trịnh Cảnh Tuấn đang bàn việc “lớn” bỗng nhiên nhắc đến bà Ngô Hi liền tụt hứng: “Chú! Cháu dập máy đây!”
Haizz, thằng bé này thật là, đến bao giờ thì hai mẹ con họ mới bình thường được cơ chứ?…
Cảnh Tuấn khó chịu, vác xác vào phòng tắm.
———————————–
Sáng sớm hôm sau bà Hạo Hiên đã nhận được tin nhắn rút bỏ lệnh cấm thi đối với Nhã Ân. Lòng có chút hoang mang nhưng vẫn hào hứng lên gọi Nhã Ân mắt đang sưng húp dậy.
Chờ cho nó hoàn thành xong mọi việc, bà Hạo Hiên còn tiễn nó ra xe, dặn dò đủ thứ để trấn an tinh thần của nó rồi mới cho nó đi.
Nhã Ân tâm trạng có chút tốt hơn. Lòng lại có chút lo lắng về bài tổng hợp lại của nó từ cả ngày hôm qua. Chỉ có điều đề sẽ là đề khác, hơn nữa chính là nó lại vừa phải thi thực hành nữa. Thật là có chút nặng nề!
Nó bỗng nhớ đến tâm trạng của Trịnh Cảnh Tuấn ngày hôm qua mà không khỏi rùng mình. Cậu ta lúc tức giận thật đáng sợ!
Khi nó đến trường đã bị An Nhiên kéo vào một chỗ hỏi han:
“Này, không phải là hai bác đã hối lộ hay đưa tiền gì đó chứ mà thầy cô lại thay đổi nhanh như vậy?”
“Thật sự là không có! Tớ cũng không hiểu tại sao nữa!”
“Dù sao cậu được thi lại cũng tốt rồi. Cậu xem này, mắt cậu gần giống Panda rồi đây này. Thật là ngốc, tại sao lại khóc nhiều như vậy?”
Nhã Ân cười cười: “Cảm ơn cậu, An Nhiên!”
Hai cô bạn ôm trầm lấy nhau, Nhã Ân cảm động suýt khóc, may là đang ở ghế đã sân trường không thì nó đã thật sự bùng nổ rồi!
Trịnh Cảnh Tuấn vì hôm qua chạy bộ cả đêm với …anh người làm nên bây giờ có chút không tỉnh táo. Thấy Nhã Ân đang nói chuyện với đám bạn, hình như tâm trạng có tốt lên, cậu ta có chút bằng lòng. Nhưng không hề đến bắt chuyện với nó như ngày thường…
Loa thông báo đã bắt đầu thông báo thời gian vào phòng thi. Nhã Ân vì phải thi lại sáu môn tổng hợp từ ngày hôm qua cho nên sẽ phải thi ở một phòng khác, nhưng cho đến lúc này vẫn chưa hề thấy bóng dáng của Trịnh Cảnh Tuấn ở đâu. Nó đành bước nhanh chóng vào phòng thi, không hề biết rằng đang có ánh mắt của người-nào-đó đang dõi theo nó. (Rõ hư cấu!)
Trịnh Cảnh Tuấn thấy Nhã Ân thu dọn vào phòng thì mới yên tâm rời đi, an vị ngồi vào ghế.
“Thông báo, còn năm phút nữa bắt đầu bài thi thực hành!”
“Thông báo, còn năm phút nữa bắt đầu bài thi thực hành!”
Nhã Ân ngồi vào phòng thi, hồi hộp chờ giám thị đến. Có lẽ vì hôm qua cả nó và Hoàng Thái Tiên bị nghi gian lận cùng nhau cho nên mỗi đứa đều ngồi riêng một phòng, điều này làm nó có phần an tâm hơn.
Giáo viên giám thị của nó là một giáo viên dạy bộ môn ở khối mười hai, cô Lã.
Vì vừa mới gặp lần đầu tiên, lại là một học sinh gian lận trong kỳ thi, cô Lã không hề có một chút cảm tình với nó. Từ lúc mới bước vào, cô Lã đã chẳng thèm để ý đến lời chào hỏi của nó, gật đầu qua loa cho xong chuyện. Làm nó có chút buồn, nhưng thực chất đều không để trong lòng.
Cô Lã bước xuống chỗ nó, theo yêu cầu của nhà trường thì trước khi thi, nó sẽ phải kiểm tra lại tất cả từ người đến cặp sách để tránh gian lận. Tất nhiên, Nhã Ân không hề phải sợ sệt. Nó tin, nếu ban giám hiệu hôm nay đã cho nó đến thi, chắc chắn đã nhìn thấy kẽ hở nào đó. Chắc chắn nó sẽ được minh oan!
Bài thi tổng hợp đối với nó chính là một đại thử thách, nhưng tất nhiên, với loại học lực như nó mà xét, nếu cố gắng, nó có thể làm được.
Lúc bước ra khỏi phòng thi, Nhã Ân thở phào nhẹ nhõm, nó như đã trút được gánh nặng. Cả đôi chân của nó bất tri bất giác chạy đi tìm Trịnh Cảnh Tuấn chứ không phải lạ Triệu An Nhiên.
Lúc nó đi qua phòng của khối mười hai, lớp 2-3 thì thấy Trịnh Cảnh Tuấn đang thong dong bước ra. Nhã Ân vì còn nhớ như in chuyện chiều ngày hôm qua, lúc nhìn thấy cậu ta, có chút mất tự nhiên:
“Cảnh Tuấn, cậu làm được bài không? Tớ làm cực tốt. Chiều nay chỉ còn bài thực hành nữa thôi là đuổi kịp các cậu, hoàn thành xong phần thi chuyển khối.”
Trịnh Cảnh Tuấn khuôn mặt vẫn như cũ: “Vậy à?”
Nhã Ân đột nhiên giật mình, cậu ta là đang không-quan-tâm đến nó đó sao?
Nghĩ vậy đột nhiên Nhã Ân dừng lại, thôi việc đi theo cậu ta, đầu bắt đầu cúi xuống. Trịnh Cảnh Tuấn là đang làm lơ với nó thật! (Con bệnh! Hôm qua mày chẳng nói nó làm lơ mày còn gì -.-)
Cảnh Tuấn đúng thực là không hề quan tâm đến nó, cậu ta bước ra hàng ghế đá gần đó, nói chuyện với hội Trịnh Chính Lâm, điềm nhiên coi nó là không khí.
Nhã Ân một giây chấn động
Nhã Ân một giây hốt hoảng
Nhã Ân một giây lo sợ.
Đang đứng tần ngần một chỗ, Na Na từ đâu bước đến, đập vào vai nó:
“Nhã Ân, cậu làm bài được không?”
Nó giật mình quay lại, cười cười: “Cảm ơn cậu. Tớ làm bài cũng được a. Cậu làm bài được không?”
Na Na mặt nhăn nhó: “Cũng không tệ. Tớ chỉ là đang lo lắng cho bài thực hành của tớ. Lúc diễn thuyết, tớ làm không tốt lắm. À! Nhã Ân, chúng ta lại kia hỏi mấy người khác nữa đi!”
“Ừ! Đi thôi!”- Nhã Ân tươi cười, khoác tay Na Na.
Na Na đi trước, dẫn nó đến gần hội Chính Lâm.
Trịnh Cảnh Tuấn vẫn vậy, đôi mắt dưới ánh nắng dù trong veo nhưng vẫn rất lạnh lùng.
Na Na dẫn nó đến đấy cũng tự động khoác tay nó ra, khoa tay múa chân, làm lại bài diễn thuyết của mình cho bọn bạn nghe. An Nhiên từ trong đám, chạy ra:
“Làm bài thuận lợi cả chứ?”
“Ừm”
“Vậy thì tốt rồi. Thi xong rồi, tí nữa chúng ta đi ăn nhé.”- An Nhiên tười cười rạng rõ.
Nhã Ân gật gật đầu. Nhìn Trịnh Cảnh Tuấn mà lòng nó trùng xuống, đôi mắt xen vài tia đáng thương, nhưng hiển nhiên nó đã cúi đầu xuống, chẳng ai có thể hiểu được nỗi lòng nó lúc này.
Rồi từng đám bạn rời đi một, sân trường cũng vắng vẻ dần. An Nhiên và Chính Lâm cũng cùng giục đi về.
An Nhiên đi cạnh Chính Lâm, nói cười vui vẻ:
“Này Cảnh Tuấn, chúng ta cùng đi ăn đi. Cả cậu, Nhã Ân nữa!”
“Tớ có việc phải về trước, các cậu cứ ăn đi!”- Trịnh Cảnh Tuấn nói giọng lạnh trầm, bước nhanh ra xe.
An Nhiên bị dập mất hứng, nổi đóa: “Này, nhà cậu không chọn được lúc nào bận rộn hợp lý hơn à? Trịnh Cảnh Tuấn, cậu nhất định phải đi ăn đấy! Tí nữa tớ sẽ gửi địa chỉ nhà hàng!”
Trịnh Cảnh Tuấn không nói gì, lên xe đi mất hút.
Nhã Ân tâm trạng tồi tệ vô cùng, nó quay sang nói với An Nhiên: “An Nhiên, tớ cũng có việc, tớ phải về trước đây!”
“Này, này, hôm nay các cậu làm sao vậy?”- An Nhiên ngửi thấy mùi lạ lạ, nghi vấn.
“Không sao cả. Bữa sau tớ sẽ khao cả hai cậu, yên tâm đi!”- Nhã Ân cũng bước đi thật nhanh để lại cặp đôi “số đo ba vòng” đang đứng hình ở cổng.
“An Nhiên, cậu có nghĩ là bọn họ đang giận nhau không?”- Chính Lâm quay sang hỏi
“Có thể lắm. Nhưng mà vấn đề này thì tớ chịu thôi, tớ không đụng tay vào được đâu?”
“Thôi thì bọn mình đi ăn cái đã. An Nhiên, đi thôi!”- Chính Lâm dắt tay An Nhiên đi đến chỗ xe đang đậu trước cổng trường.
Nhã Ân một mình lủi thủi đi đến trạm dừng xe buýt.
Nó ngơ ngẩn, cứ suy nghĩ lung ta lung tung, đều không để ý đến mọi việc xung quanh. Bỗng từ đâu một chiếc Bentley trắng đi đến, tuýt còi làm nó giật mình, ngoảnh lại….
————————————
Ta phải nói là ta đang thực sự, thực sự rất là lười a. Ngoài việc ăn và ngủ ta hầu hết đều không muốn làm việc gì, trong đó có việc viết truyện. Đùa thôi chứ tại nhà ta dạo này có việc, ta đều không thể ngồi yên vị một chỗ đánh máy được. Các nàng thông cảm cho ta một việc nữa, papa đại nhân bây giờ đang cấm ta thức khuya, khổ nỗi thức khuya ta mới viết được truyện, cho nên ta đành cày ban ngày, lấy ý tượng thực khó a!
Tối nay Việt Nam đá với Thái Lan, các nàng nhớ bật ti vi lên cổ vũ cho tuyển Việt Nam đấy! Thực ra ta định hôm nay đá xong, nếu Việt Nam thắng ta mới đăng chương nhưng tại lo các nàng chờ lâu, ta đăng luôn vậy. Cho nên nhớ đấy, nhớ bật ti vi lên và cổ vũ nhé!
Thôi đấy, ta nói đến đây thôi, tại mấy tuần nay không gặp lão rể nên ta chẳng có gì để nói vể lão. Các nàng đọc truyện vui vẻ :)))