Bạn Cùng Bàn

Chương 22: Chịu đựng ủy khuất


Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 22: Chịu đựng ủy khuất

Lúc Trịnh Cảnh Tuấn vừa ra khỏi phòng thi, cậu ta đã lấy ngay điện thoại gọi cho Nhã Ân. Vừa gọi, bộ dạng vừa như tìm kiếm.
An Nhiên cũng vừa thi xong, thấy có người đến báo chuyện thì hốt hoảng đi tìm Trịnh Cảnh Tuấn: “Cảnh Tuấn, Nhã Ân bị đình chỉ thi, giờ đang ở phòng giám thị.”
Trịnh Cảnh Tuấn nhíu mày: “Đình chỉ?”
“Tớ cũng không biết lý do là gì nữa. Mau đến đó nhanh nhanh xem thế nào!”- Vừa nói, An Nhiên vừa sốt ruột kéo Cảnh Tuấn đi theo nó.
Trịnh Cảnh Tuấn vừa chạy đến nơi thì đã thấy cửa phòng giám thị chật kín người. Trịnh Cảnh Tuấn bắt đầu dùng sức mạnh phân tán đám đông bẩm sinh của mình, chưa gì, cả tá người trước phòng đã xếp thành hai hàng ngay ngắn như chào đón nguyên thủ quốc gia.
Đập vào mắt cậu ta chính là hình ảnh Tống Nhã Ân ngồi một mình trong phòng, quay lưng lại với cậu ta. Hình ảnh này có làm cho lòng cậu ta có chút âm ỉ không rõ nguyên nhân.
Chưa kịp hỏi rõ tường tận sự việc thì thầy giám thị vì nghe tin có cảnh nhốn nháo trước phòng đã xuống dẹp loạn, đang định đóng cửa đi vào thì bị Trịnh Cảnh Tuấn chặn cửa:
“Em phải vào!”
Thầy giám thị không phải không biết điều, từ ngày cậu ta về đây, công quỹ của nhà trường tăng lên trông thấy, tất cả là nhờ tập đoàn của bố cậu ta. Những điều này phải chiều theo quý công tử đây chắc không có gì khó khăn: “Em vào đi!”
Trịnh Cảnh Tuấn chỉ nghe có thế, liền hùng hổ xông vào, ngồi vào ngay chiếc ghế cạnh nó. Mặc dù lòng có chút hoang mang thoáng qua nhưng bộ dạng vẫn lạnh băng chẳng hề thay đổi. Thầy giám thị hỏi: “Hoàng Thái Tiên không phải lúc nãy còn ở đây sao?”
Nhã Ân bình tĩnh trả lời, vẫn coi Trịnh Cảnh Tuấn như không khí: “Cậu ấy vừa ra ngoài, thưa thầy!”
Cảnh Tuấn nhíu mày khó hiểu. Chuyện này….chẳng lẽ liên quan đến Hoàng Thái Tiên?
Vừa nhắc đến Hoàng Thái Tiên, nó đã đàng hoàng mở cửa phòng, đi bên cạnh là một người đàn ông vô cùng lịch lãm, theo mắt thường mà nhìn các điểm tương đồng trên khuôn mặt của họ, người này chính là bố của Hoàng Thái Tiên!
Thầy giám thị tất nhiên thấy phụ huynh vẫn phải có chút lịch sự tối thiểu, liền bước ra cửa bắt tay chào hỏi. Người đàn ông kia dù vẫn đáp trả nhưng biểu hiển có chút khinh rẻ nhìn xung quanh phòng. Ngừng một chút, thầy giám thị quay lại nhìn hai đứa nó, nói: “Hai em cùng chúng tôi lên phòng hội đồng!”

Nhã Ân liền đứng lên đi theo, Cảnh Tuấn lẳng lặng theo sau nó. Không ai nói với ai câu nào…
Lúc lên phòng hội đồng, trong phòng đã có đầy đủ các giáo viên trong hội đồng kỷ luật ở đó. Người nào người nấy đều biết điều mà chào hỏi Hoàng Thịnh- ông chủ của tập đoàn Hoàng Phong nổi tiếng lẫy lừng.
Nhưng cuối cùng, Trịnh Cảnh Tuấn vẫn không thể vào trong phòng họp. Đành bất lực ngồi chờ ở ngoài.
Tầm mười, mười lăm phút sau thì bà Hạo Hiên đến, thần thái có chút không tốt. Bà Hạo Hiên hỏi Cảnh Tuấn sơ qua về tình hình hiện tại rồi cũng bước vào phòng họp.
Trịnh Cảnh Tuấn đứng dựa cạnh bức tường gần phòng họp, tay nắm chặt, lòng có chút khó chịu. Chẳng lẽ vì cậu ta mà Nhã Ân phải chịu đựng ủy khuất?
Vì trong phòng có hệ thống cách âm, cho dù cậu ta có là một con cún xinh xắn đi chăng nữa thì cũng bặt vô âm tín, mọi thứ đều mù mờ.
Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng thì mọi người đều ra ngoài. Khuôn mặt ai cũng như giải tỏa được một chút gánh nặng, chỉ có Nhã Ân là cúi thấp đầu từ trường ra đến xe. Cảnh Tuấn vẫn chưa hề muốn hỏi xem tình hình thế nào vì nhìn biểu tình của nó, cậu ta biết, nếu cậu ta hỏi bây giờ thì chắc chắn Nhã Ân sẽ thành chằn tinh.
Bà Hạo Hiên có chút mệt mỏi, bà quay ra dặn dò Nhã Ân vài điều rồi nói với Cảnh Tuấn:
“Cảnh Tuấn, nhờ cháu đưa Nhã Ân về nhà, bác thực sự đang có một việc quan trọng ở công ty cần phải đến!”
“Bác! Bác yên tâm, cháu sẽ đưa Ân Ân về!”
“Ừ! Vậy thì bác yên tâm rồi. Vậy nhé Nhã Ân! Mẹ đi đây, hai đứa!”- Bà Hạo Hiên lên xe rời đi.
Cảnh Tuấn cũng không phải là tuýp người tò mò quá hóa rồ, cậu ta vẫn bình thản mở cửa xe ra cho Nhã Ân rồi ngồi lên.
Trịnh Cảnh Tuấn quay lên nói với chú Vệ: “Chú đưa cháu đến X View.”
“Ok!”- Chú Vệ vì thấy bầu không khí hơi căng thẳng trong xe, liền đồng ý bằng giọng vui vẻ đồng thời còn bật thêm nhạc.

Nhã Ân lúc này mới lên tiếng: “Chú cho cháu về nhà, làm ơn!”
“Nhã Ân, giờ này không về nhà. Đi chơi với tớ!”
“Không! Tớ muốn về nhà!”
“Tớ không nói nhiều với cậu đâu!”- Trịnh Cảnh Tuấn nói
“Không! Cho tớ về nhà cơ!”
“Cho tớ về nhà! Cho tớ về nhà đi mà!”- Nhã Ân bỗng nhiên bật khóc thảm thiết.
Thực ra từ lúc nãy cho đến giờ nó đều giữ vẻ mặt này của mình để không bật khóc trước mặt mọi người. Nó chỉ chờ đến nhà để òa lên nhưng cuối cùng Trịnh Cảnh Tuấn cũng không chấp nhận. Thế nên nó khóc to hơn nữa!
Chú Vệ ở đằng trước mười phần sửng sốt bởi tiếng thét dựng tóc gáy của Nhã Ân, phanh xe đột ngột, mặt từ từ chuyển sang trắng, rồi trắng bệch. Rốt cục cổ họng con bé có cái loa khuếch đại âm thanh ở trong hay sao?
Trịnh Cảnh Tuấn cũng không kém phần giật mình, cậu ta nhìn Nhã Ân đang gào khóc trước mặt, có chút không ứng phó kịp.
“Nhã Ân, đừng khóc! Cậu muốn về nhà, tớ sẽ đưa cậu về nhà. Nín đi nào!”- Trịnh Cảnh Tuấn trấn tĩnh.
Nhã Ân vẫn không nín khóc, ngày một thêm nước mắt nước mũi tùm lum trước mặt. Ơ… nhưng mà nó nhớ, trên phim truyền hình, lúc các diễn viên khóc, họ đẹp lắm cơ mà, sao mà lúc này lại có một đống bầy nhầy trước mặt nó thế này?
Trịnh Cảnh Tuấn nói với chú Vệ: “Biệt thự Tống gia, chú!”
Chú Vệ hốt hoảng làm theo lời Cảnh Tuấn về Tống gia để Nhã Ân nín khóc.

Vì cái thứ đang chảy ròng ròng ra từ mắt và từ mũi của nó ngày càng nhiều, vì giữ hình tượng, nó đành từ từ nín hắn. Cho đến trước cổng nhà thì đã thôi hẳn, chỉ có đôi mắt sưng phù. (Mày mà cũng có hình tượng nữa hả con?)
“Cậu không sao đấy chứ?”- Trịnh Cảnh Tuấn ân cần hỏi.
“Không sao!”
“Cậu có cần tớ vào cùng cậu!”
“Cậu về trước đi!”
“Có thật là cậu không sao?”
Nhã Ân đột nhiên hét lớn: “Tớ không sao! Tớ không sao! Đừng quan tâm tới tớ nữa, làm ơn! Tớ không sao hết!!”
Trịnh Cảnh Tuấn sững người, Nhã Ân đang cầu xin cậu ta dừng-quan-tâm nó sao?
“Nhã Ân, cậu đừng có chơi trò trẻ con. Tớ không quan tâm cậu thì ai quan tâm cậu nữa? (Có mẹ này, có Vũ Quang này, có nhân vật bí ẩn nữa này, à, có các độc giả nữa này :v)
“Tớ không cần. Cậu đừng hỏi tớ nữa!”
Cảnh Tuấn kéo tay Nhã Ân lại, chặn nó không cho nó bước vào nhà.
“Nhã Ân, câu phải nói cho tớ, có chuyện gì xảy ra!”- Cậu ta bóp cổ tay nó càng ngày càng chặt
Nhã Ân mắt rưng rưng: “Không có chuyện gì cả, không hề có chuyện….”
Cảnh Tuấn thực sự tức giận: “Cậu đừng có nói dối tớ!”
“Sao cậu lại quan tâm tới tớ làm gì? Tớ không cần, không cần, không cần!”
“Cậu vừa nói cái gì?”- Cảnh Tuấn hét lớn, làm chú Vệ đành phải đánh xe ra chỗ khác tránh quả bom đang nổ.

Nhã Ân hơi sựng người, cúi đầu xuống, không trả lời.
Trịnh Cảnh Tuấn nhìn qua nó, ánh nhìn có chút bất lực xen chút thất vọng. Cậu ta từ từ nới lòng cổ tay Nhã Ân ra. Không hề nói câu gì, bước lên xe ô tô, đi mất hút.
Nhã Ân tuyệt vọng mở cổng bước vào nhà, lòng nặng trĩu….
—————————————————————-
Buổi tối tại Trịnh gia…
Bà Ngô Hi vẫn hàng ngày săn sóc cho Cảnh Tuấn để làm giảm đi sự xa cách mà cậu tỏ ra với bà hàng ngày. Cho đến bây giờ, cậu ta cũng có chút hiểu chuyện mà đi về biết chào hỏi đàng hoàng. Chỉ có điều ngoài hai câu chào hỏi, đều không hề có câu nào hơn.
Trịnh Cảnh Tuấn từ lúc nhà đã chạy lên phòng đập sập cửa làm kinh động đến cả nhà, sợ nhất có lẽ vẫn là anh người làm mới, vì mỗi khi cậu ta có điều không vui, anh ta chính là vật thế thân.
Cảnh Tuấn ngồi trên giường, lòng có chút tức giận khi nhớ lại thái độ của Nhã Ân. Nhưng cuối cùng cái bộ mặt tội nghiệp đó của nó vẫn làm cậu ta mủi lòng. Trịnh Cảnh Tuấn lấy máy điện thoại ra: “Chú, nhờ chú xem qua hộ cháu vụ gian lận thi cử ở trường cháu sáng nay. Càng nhanh càng tốt!”
Đầu điện thoại bên kia truyền qua một thanh âm nghiêm nghị: “Được!”
—————————————————
Mặc dù làm mất lòng bạn des ảnh bìa hộ ta, thực ra bìa nàng des khá là ưng ý ta rồi nhưng mà trước khi nàng des ta lỡ đi kiếm cái bìa hợp ý ta hơn, tại nó cũng dễ thương nữa, nên ta lại lấy nó làm ảnh bìa rồi. Ta xin lỗi, nhưng cảm ơn nàng nhiều, hiếm ai lại nhiệt tình như nàng 123nhanhlen 🙂
Với cả ta muốn thông báo cho các nàng một việc, vì trong hè này, nhà ta có chuyện nên có thể là năm sáu ngày ta mới có thể ra một chap. Các nàng đừng trách cũng đừng bỏ truyện ta nhé. Vì bình thường ta đều ra khá sớm mà, 3-4 ngày là có rồi nên các chap tiếp theo đây mong các nàng lượng thứ. Ta sẽ cố gắng viết thật nhanh cho các nàng, đừng lo!
Dạo này ta hay nghe nhạc dance, thấy có một bản hay, thêm luôn link vào phần mô tả, các nàng vào mà nghe, mấy bài toàn là những bài ta nghe trong khi viết thôi đấy, chỉ có mấy bài đấy mới làm ta có hứng sáng tác :3
Đấy, ta chỉ lảm nhảm có từng đấy thôi, các nàng đọc truyện vui vẻ và nhớ cổ vụ cho đội tuyển Việt Nam nhé! :v


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.