Đọc truyện Bấm tay tính toán, ngươi, ắt gặp đại nạn – Chương 28:
Chương 28: Chung cư có ma
Tác giả: Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu
Editor: Gái Già Thích Ngôn Tình
“Cảnh Hoài?” Nhan Khuynh thoáng nhớ đến người đàn ông từng xách cổ Ngụy Nguyên khiêng đi. Tuy rằng chỉ gặp mặt có một lần nhưng Nhan Khuynh lại cảm thấy người anh em này rất thú vị.
Trọng điểm là, dù người nhà họ Chúc, Hướng Vãn hay là Lương Hải đều đánh giá Cảnh Hoài rất cao. Ba Chúc nói, Cảnh Hoài là người rất lợi hại, chỉ là tính cách khiến người ta không biết đường đâu mà mò.
Về phần Lương Hải, hễ cứ nhắc tới Cảnh Hoài là trực tiếp hóa thân fan boy, thiếu điều thờ phụng từng cọng tóc của Cảnh Hoài.
“Bọn anh vốn ở chung trong một khu lớn, hâm mộ Ngụy Nguyên nhất. Tuy Ngụy Nguyên là rác rưởi bỏ đi nhưng lại có người anh họ lợi hại như anh Cảnh. Hồi anh còn nhỏ, tên tuổi của anh Cảnh ở trong thế giới bọn anh rất nổi, cách đối xử và hành xử khác xa mấy đứa ngoan ngoãn lễ phép đầy luật lệ kia, thế thì có gì là thú vị nữa đâu! Hơn nữa anh Cảnh rất coi trọng tình nghĩa. Sau khi kế thừa sự nghiệp của gia đình mới dần chững chạc, tuy nhiên ba của anh lại không thấy vậy. Ba anh nói, từ lúc anh Cảnh còn nhỏ đã có thể nhìn ra anh ấy là một người rất lợi hại.”
Dùng cách nói của ba Lương Hải và so sánh với với mấy cậu ấm trong giới nhà giàu. Khi còn nhỏ, Cảnh Hoài là một con sói con, ai dám trêu chọc anh ta sẽ bị nuốt sống, ngay cả xương cốt cũng không còn sót lại. Ngặc nỗi, không một ai đề phòng anh ta, thậm chí bị bán còn giúp anh ta đếm tiền.
Vì thế, Nhan Khuynh nghe xong cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Bởi vì ngay từ đầu, cô bổ não Cảnh Hoài là một người rất thức thời, tuy rằng sau đó cũng không có bị Lương Hải – fan boy của Cảnh Hoài tẩy não thành công nhưng đúng thật là có một sự tôn trọng nhẹ với Cảnh Hoài.
Điều làm Nhan Khuynh không thể tưởng tượng được là, Cảnh Hoài không dựa theo quy trình bình thường mà đi! Ai có thể nhìn ra tới, một người trưởng thành như Cảnh Hoài còn là người thừa kế thuộc đẳng cấp thượng lưu lại kêu thư ký khuyên mẹ của Ngụy Nguyên sinh thêm đứa thứ hai, nguyên nhân chủ yếu là ‘ Ngụy Nguyên hết cứu chữa nổi rồi ’, thay gì tốn công tốn sức bẻ thẳng thì không bằng trực tiếp đày đi xa!
Thủ đoạn này thật là quá độc, đây không còn là trừng phạt đơn giản nữa mà là hủy hoại cuộc đời của người khác!
Ngụy Nguyên làm hai mươi mấy năm người thừa kế của nhà họ Ngụy, đột nhiên mất hết tất cả. Nếu chỉ là thế này thì có lẽ kế tiếp còn có cơ hội xoay người, dù sao bà Ngụy cũng là một người lợi hại. Tuy nhiên, Cảnh Hoài lại trực tiếp cắt đứt hy vọng của hắn ta.
Cảnh Hoài kêu bà Ngụy sinh thêm một đứa nữa, việc này có nghĩa gì? Có nghĩa, Ngụy Nguyên chỉ còn một thân một mình. Con trai trưởng là thứ bỏ đi, con trai út chẳng cần thông minh nhiều làm chi, chỉ cần biết cách làm người và có năng lực gìn giữ tài sản của gia đình là được. Bà Ngụy vừa nắm trọn nhà họ Ngụy, vả lại cuộc sống còn thoải mái hơn nhiều so với hiện tại, đã thế thì còn muốn Ngụy Nguyên làm gì nữa?
Hơn nữa, dựa vào trí thông minh của mình, bà Ngụy sẽ nhốt Ngụy Nguyên ở nước ngoài vĩnh viễn, đề phòng hắn ta sinh ra lòng tham muốn tranh đoạt gia tài với em trai của mình.
Đáng tiếc, Cảnh Hoài thâm độc nhổ cỏ tận gốc như thế vậy mà lại có ít người phát hiện, chỉ nghĩ Cảnh Hoài quá không đàng hoàng, còn những người đã nhìn ra ý nghĩa sâu xa đó thì cũng sẽ không nói ra ngoài. Suy cho cùng, có ai bằng lòng đắc tội Cảnh Hoài chứ?
Tổng kết, người như thế sẽ hơi phiền phức, Nhan Khuynh nghĩ mà nhíu mày. Vì cô đã mua căn hộ ở khu chung cư kia, thế nên, về tình về lý cô đều phải đi qua đó nhìn xem.
Dù sao vận may trong Phong Thuỷ đúng thật là rất hay thay đổi nhưng sẽ không thay đổi nháy mắt trong mấy tuần ngắn ngủi, khẳng định là có nguyên nhân đặc biệt gì ở trong đó.
“Thế này đi, anh rễ, ngày mai anh chờ em rồi anh em mình đi qua bên kia nhìn xem.” Nhan Khuynh hẹn trước với ông chủ sáng mai đi đến khu chung cư, kế tiếp nói vài câu với bà chủ, lúc này mới tính toán rời đi.
Nhan Khuynh còn chưa kịp chuẩn bị gì thì có một người từ ngoài cửa đột nhiên chạy vào, hốt hoảng đâm sầm vào Nhan Khuynh và nắm cổ tay của cô ấy còn suýt nữa khụy gối xuống đất.
“Ông chủ, chị Nhan, không xong rồi! Căn hộ chung cư chúng ta từng nhận trước đó đã xảy ra chuyện!” Anh ta vừa nói cơ thể vừa run rẩy, giống như rất hoảng sợ, đôi mắt mất hồn.
“Chuyện gì?” Nhan Khuynh vừa nhìn, người đến không xa lạ, là nhân viên bất động sản mà họ mới thuê dạo gần đây, tên là Tào Xuân Sinh.
Đứa nhỏ này từ nông thôn lên đây làm công, vóc dáng cao to, tính cách trung thực. Nhan Khuynh xem qua tướng mạo thấy số mệnh của cậu ta hợp, kiểu người hiền lành chất phát, mới cho ông chủ lời khuyên ‘ hãy thuê cậu ta ’.
Cậu nhóc đúng là một người chăm chỉ và có trách nhiệm, việc gì cũng giành làm. Trong đôi mắt của Tào Xuân Sinh, bản thân không có bằng cấp, cũng chẳng biết ăn nói. Ngày đó, nếu ông bà chủ không chịu thuê mình thì đến một công việc đàng hoàng cũng không có rồi.
Hơn nữa, không biết ông chủ nghe ai nói mẹ của cậu bị bệnh phải sống nhờ vào thuốc, cậu thật sự không có tiền nên mới đi lên thành phố làm công, ông chủ lập tức ứng trước hai tháng lương và bảo cậu gửi về nhà để mẹ có tiền mua thuốc.
Chỉ phần ơn đức này thôi, Tào Xuân Sinh suốt đời cũng không quên. Cho nên mới dốc sức làm việc, còn rất sợ làm ông chủ và Nhan Khuynh thất vọng.
Nhất là Tào Xuân Sinh cảm thấy, ông chủ và Nhan Khuynh nhìn trúng sự chăm chỉ của mình, vậy thì chỉ cần phát huy điểm này thôi, có việc nặng việc dơ gì đều là người xông lên làm đầu tiên.
Giải thích, phía bất động sản nhận căn hộ cũng không có lập tức cho thuê ngay. Phần đông đều sẽ trải qua hai lần làm lại nội thất. Đặc biệt là chung cư hạng sang, người đến chỗ này thuê căn hộ đều không thiếu tiền. Đó là lý do nhân viên bất động sản đều sẽ bàn bạc với chủ hộ, có cần trang trí căn hộ đẹp mắt hơn để thuê được giá cao hay không.
Căn hộ xảy ra chuyện mà Tào Xuân Sinh nói thuộc về tình huống này. Căn hộ mới của Nhan Khuynh và chủ của căn hộ đó đều nằm trong một tòa chung cư, xem như là nhóm người mua đầu tiên, vì thế nên vẫn chưa hoàn thiện nội thất.
Sau đó lại vội vàng đi nước ngoài nên mới cho bất động sản thuê mướn, ký hợp đồng 50 năm, hơn nữa còn cho phép bất động sản muốn làm gì thì làm.
Văn phòng bất động sản suy nghĩ tỉ mỉ, tính toán sửa lại một chút mới cho thuê. Dù sao thì đã có Nhan Khuynh làm bảng hiệu, ông chủ cũng là dân thiết kế, chỉ cần cho ra sản phẩm thì khỏi phải lo việc giá cả.
Bên này vừa mới thả tiếng gió ra ngoài đã có không ít người ngỏ lời với ông chủ, dự tính sau khi hoàn thành sẽ bán cho người nào ra giá cao nhất. Trong tương lai, ít nhất là mười ngàn một tháng.
[10,000¥ ≈ 35,552,199 VND (hơn ba mươi lăm triệu năm trăm ngàn đồng)]
Cho nên hai ngày này, Tào Xuân Sinh ở căn hộ bên kia và vẫn luôn dán mắt vào công trình, thậm chí đến tối còn ngủ dưới đất, sợ xảy ra chuyện. Thế nên bây giờ cậu ta đến đây đã là điều rất lạ thường chứ đừng nhắc đến gương mặt trắng bệch kia.
“Chuyện thế nào?” Nhan Khuynh nhấn vai bắt cậu ta ngồi yên trên ghế nhưng Tào Xuân Sinh lại giữ chặt tay cô không chịu buông ra.
“Chị Nhan, căn hộ, căn hộ có vấn đề. Hình như là có ma á.”
“Cái gì?” Nhan Khuynh giật mình hốt hoảng, bởi vì tòa chung cư kia Nhan Khuynh đã tự mình xem qua, không nói cái khác, chỉ riêng về Phong Thuỷ là chắc chắn ok. Với lại, cổng chính cửa ra vào chung cư có xây dựng một ngọn núi đá cao hơn ba mét để ngăn chặn ma quỷ, thông thường mấy năm đầu ma quỷ đều không có cách nào đến gần, đừng nói là có ma, đến cả quỷ cũng không dám đi ngang qua đó.
Nhưng Tào Xuân Sinh lại cắn chết nơi đó có vấn đề: “Thật sự có đó, chị Nhan tin em đi. Em tận mắt nhìn thấy, may là mang theo bùa hộ mệnh của chị, nếu không chắc em không về được rồi!”
Như là nhớ lại hình ảnh đáng sợ nào đó, Tào Xuân Sinh không kiềm chế được mà lại rùng mình thêm một lần nữa, lúc này Nhan Khuynh mới bắt đầu nói tường tận cặn kẽ.
Nửa tiếng đồng hồ trước, trong phòng dành cho nhân viên. Tào Xuân Sinh tắm xong ra tới tính trải chăn xuống sàn nhà ngủ sớm. Thấy căn hộ đã đi gần tới giai đoạn cuối, thế nên hai ngày nay nhóm trang trí đều đến rất sớm, muốn mau chóng làm xong, may ra sẽ được kết toán lương trước cuối tuần này. Vì vậy hỗm rày Tào Xuân Sinh cũng ăn khổ theo, buổi tối không có việc gì chỉ muốn đi ngủ sớm.
Tào Xuân Sinh là người lạc quan, bình thường đầu dính gối là ngủ ngay, còn hôm nay thì làm sao cũng không ngủ được. Lăn qua lộn lại như bánh cuốn nướng.
“Ôi, thật là!” Thật khó chịu quá, Tào Xuân Sinh ngồi dậy rồi vò đầu. Tuy nhiên, đúng ngay lúc này, cậu đột nhiên cảm nhận được có ai đó đi qua đi lại bên ngoài hành lang.
Hơn nữa đêm rồi đó, có bị bệnh không vậy! Tào Xuân Sinh tàng trữ một bụng lửa, có ý muốn mở cửa kêu gào một câu “ nói nhỏ chút được không ”.
Tuy nhiên, cậu ta còn chưa kịp đi ra thì ngược lại người đi bộ ngoài kia càng làm lừng hơn.
“Ư… Ư…” Không biết âm thanh đó là gì, bị nghẹt mũi còn thở hổn hển, khiến người nghe thấy khó chịu. Quan trọng nhất là, càng về sau tiếng ư ư càng có nhịp điệu, giống kiểu đi ị hoài mà shit không ra. Ngay sau đó, có một mùi hôi thối từ hành lang men theo kẹt cửa bay vào.
Mùi này khiến Tào Xuân Sinh muốn ói kinh khủng, tính của cậu rất dứt khoát nên xông lên mở cửa.
“Không phải chứ, mấy người có biết điều không vậy hả?” Tào Xuân Sinh mắng một câu nhưng lời nói còn chưa nói hết đã bị làn gió rét buốt đâm thẳng vào lạnh thấu tim.
Căn hộ này của họ nằm gần thang máy, mùa hè mà mở cửa sổ ra đúng thật là rất mát mẻ, dù thế lại kiếm khi gặp phải gió to thế này.
Tào Xuân Sinh bị gió thổi ngu người, có lẽ điều khiến cậu ta sởn tóc gáy là không có gì ngoài hành lang cả. Chả thấy bóng người nào, đến cả một ánh đèn điện khẩn cấp mà ngoài đó cũng không nốt tuốt.
Đừng nói là có ma à nha! Tào Xuân Sinh nghĩ bản thân tưởng tượng quá đà, sau đó cậu đóng cửa quay về ngủ. Tuy nhiên, ngay đúng lúc này, bỗng nhiên có âm thanh phát ra từ thang máy, hình như là có người ở lầu trên muốn xuống tầng này.
Tào Xuân Sinh liếc nhìn thì thấy hai người một lớn một nhỏ đứng ở bên trong thang máy nhướng đầu ra ngoài nhìn ngóng.
Họ đều mặc quần áo màu trắng dài đến chấm đất, trên đầu cũng đội nón màu trắng, phía trước là hình tam giác dựng thẳng, xung quanh vành nón là tiền âm phủ đang bay phấp phới.
“Trong đây có nhà nào có người bệnh tâm thần không chịu nhốt kỹ xổng chuồng chạy ra ngoài?” Tào Xuân Sinh nhìn thoáng qua, hai người này có chân cũng bóng, cơn giận trào lên muốn chửi đổng kinh khủng, khuya rồi, đứng ở đó sẽ hù chết người đó.
Khi một lớn một nhỏ đi đến gần, cậu ta mới thấy rõ gương mặt của hai người này còn thiếu điều đái ra quần.
Má ơi! Mẹ nó chứ! Thứ này là cái đếch gì vậy?
Nhìn cái mặt trắng bách của hai tụi nó kìa, mắt mũi miệng đều là được vẻ ra hết, cái miệng đỏ như máu thật là kinh khủng, như là mới vừa ăn xong thịt sống vậy, máu chảy từ khóe môi xuống, đó đâu phải là người sống, rõ ràng là người giấy thường đốt cho người chết mà.
Một tiếng “Ting!”, Tào Xuân Sinh hốt hoảng đóng sầm cửa. Tim đập gấp hai lần bình thường, cảm giác toàn thân đều tê dại.
Hai thứ kia đã phát hiện sự tồn tại của cậu ta và đi từng bước một đến gần cánh cửa.
“Ư… Ư…” Tiếng rên khủng khiếp kia ngày một gần, cậu ta không dám đứng đờ đẫn gần cửa nữa, tính đi vào phòng khách cách xa cánh cửa ra.
Tuy nhiên, phòng khách cũng không yên ổn, ngay lúc Tào Xuân Sinh bước vào, trong nháy mắt, tất cả cửa sổ sát đất làm bằng kính chịu lực ở phòng khách đột nhiên bể nát. Một cái bóng trắng từ trên lầu bò xuống, gương mặt trắng bệch không có một giọt máu, tay cầm một miếng giẻ lau và bắt đầu chùi cửa kính đã không còn tồn tại kia.
Nghe được giọng nói của cậu, bóng trắng bình tĩnh nhìn cậu ta và nhếch môi, hiện ra một nụ cười cứng đờ đầy ma quái.
“Ma!”
Tào Xuân Sinh gần như phát điên lại không còn đường có thể lui.
Ngoài cửa là hai hình người giấy đang từng bước tới gần, bên trong là một con ma đang lau kính, tiến thoái lưỡng nan, cậu ta run rẫy dữ dội, cũng không biết là vì bị gió thổi lạnh hay là bị dọa đến.
Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng cũng bị ai đó từ bên ngoài đẩy ra từng chút một.
“Kẽo kẹt” hai thứ kia đã vào bên trong mà con ma phía trước cũng càng ngày càng gần. Mùi hôi thối cực nồng bắt đầu lan tràn khắp căn hộ, là mùi của xác chết, cũng là mùi thối rữa phân hủy.
“Đừng, đừng tới đây, không thù không oán, có chuyện gì thì từ nói ha…” Tào Xuân Sinh liều mạng trốn nhưng ba thứ kia lại ngày một gần. Vào lúc hai bàn tay nhỏ lạnh lẽo dán lên đùi thì bùa hộ mệnh của Nhan Khuynh nằm trong túi bất ngờ phát huy tác dụng, tụi nó hét thảm thiết rồi biến mất không thấy đâu.
“Lá, lá bùa cứu sống mình sao?” Tào Xuân Sinh sợ tới mức co quắp suýt nữa ngất đi, chừng vài giây trôi qua mới phản ứng, vấp chân té ngã lăn nhào, đến thang máy cũng không dám ngồi, xông thẳng xuống lầu, leo lên xe điện chạy về văn phòng công ty bất động sản.
“Chị Nhan, em nói thiệt mà, chị nhìn chân của em đi.” Tào Xuân Sinh run rẫy cuốn ống quần lên cao, nhìn vào bắp đùi bên phải, đúng là có dấu bàn tay đen như mực thuộc về trẻ con.
Nhan Khuynh nhìn xong cũng trở nên nghiêm túc.
“Thật sự là quỷ rồi, nhìn là biết muốn bắt em làm kẻ thế mạng rồi!”
“Không phải chứ! Chị Nhan cứu em với!” Tào Xuân Sinh sợ hãi tột cùng.
Nhan Khuynh cũng ngồi không yên, đứng lên nói ‘ đi qua đó nhìn xem ’.
“Mai tính! Đã trễ rồi, coi chừng gặp nguy hiểm đó.” Bà chủ giữ chặt Nhan Khuynh.
Nhan Khuynh lại không thèm để ý: “Chị yên tâm đi! Em mà đi ra ngoài thì chị có mà lo cho người khác.”
Nói xong, Nhan Khuynh mang Tào Xuân Sinh đi ra ngoài. Bà chủ đuổi tới cửa, biết là cản không được, cũng lo lắng theo.
Về phần Nhan Khuynh, Tào Xuân Sinh thấy hai tay của cô trống trơn và bắt đầu lo lắng.
“Chị Nhan, chị không mang theo vũ khí pháp thuật gì hết à!” Ở trong ấn tượng của Tào Xuân Sinh, Thiên Sư bắt quỷ đều mang theo đệ tử nhưng Nhan Khuynh đến đồng tiền cũng không, thật sự ổn không đó?
“Không cần, mấy con Địa Phược Linh thôi. Dám đập kính của công ty mình? Phải bắt tụi nó đền tiền!”
[Địa phược linh là linh hồn bị trói chặc vào một nơi và chỉ hoạt động trong khu vực đó không thể đi xa, loại vong linh này có thể có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải và cũng có thể không, cho nên dễ dàng bị tác động trở thành ác linh.
Dựa theo bác Google]
“Chị Nhan ngầu bá cháy!” Tào Xuân Sinh nhìn Nhan Khuynh với gương mặt đầy khâm phục và ngưỡng mộ.
Cũng may khoảng cách giữa công ty và chung cư không xa, chỉ đi hơn mười phút Nhan Khuynh và Tào Xuân Sinh đã đến cổng khu vực chung cư.
Kiểu chung cư này có an ninh rất chặc chẻ, muốn ra vào cổng chung cư đều cần phải có thẻ từ. Tào Xuân Sinh vội vàng chạy lên phía trước để mở cửa ra, Nhan Khuynh đi vào theo. Có điều, lần này Nhan Khuynh không gấp gáp đi vào căn hộ kia ngay, thay vào đó, cô lại đi dạo xung quanh khu chung cư một vòng.
Nhờ đi một vòng mới làm cô phát hiện ra điều không bình thường.
Lần trước cô đến đây, phong cảnh đan xen nhau nhìn rất thú vị, Phong Thuỷ rất ổn nhưng hiện tại lại ngầm mang theo một mùi chết chóc.
Bao gồm một vài chủ hộ tăng ca về khuya, trong đó có không ít người giữa mày đều mang theo chút tối tăm. Nhìn sơ không quan trọng gì, chỉ có điều sắp tới sẽ xui xẻo đôi chút và sự nghiệp không trôi chảy lắm. Tuy tích lũy tiêu cực trong nhiều năm nhưng lại chưa từng xảy ra tai nạn chết người.
Nhan Khuynh chú ý và phát hiện, nơi xui xẻo nhất đều nằm ở lầu 8, cũng là khu vực ma quỷ quậy phá Tào Xuân Sinh.
Thật thú vị, Nhan Khuynh chậm rãi mang người đi về phía đó, lại thấy vài gương mặt quen thuộc đang ở sảnh lầu. Đám người kia thấy Nhan Khuynh cũng cảm thấy rất ngượng ngùng nhưng sau đó vẫn chào hỏi Nhan Khuynh.
“Cô cũng dẫn khách hàng đến đây xem căn hộ à!”
Nhan Khuynh nhìn anh ta và không trả lời.
Anh ta sờ mũi không dám hỏi thêm nữa.
Anh đã chứng kiến sự lợi hại của Nhan Khuynh. Huống chi còn có quan hệ với bà chủ bên kia, nên anh ta càng không dám nói chuyện với Nhan Khuynh.
Người này không phải ai khác, chính là nhân viên rời khỏi công ty vào lúc bà chủ gặp khó khăn nhất.
Quả thực có câu: Người có dã tâm sẽ bò đến nơi cao nhất. Khi đó, công ty của bà chủ không ổn lắm, người nhân viên này phải nuôi sống gia đình nên đi ăn máng khác cũng là bình thường nhưng anh ta lại mang đi gần hết khách hàng cũ của bà chủ, hại chị ấy suýt phá sản.
Cho nên lúc Nhan Khuynh vừa tới đã tát thẳng vào mặt anh ta, vì thế bây giờ cứ thấy Nhan Khuynh là chân mềm ngay.
Nhan Khuynh cũng không muốn nói chuyện với kẻ bỉ ổi, vượt qua mấy người họ và đi thẳng về phía trước, trong lòng lại đang bấm ngón tay và biết khu chung cư này thật sự đã xảy ra chuyện. Nếu không vào giờ này người nhân viên bất động sản kia đã tan ca rồi, chắc chắn sẽ không xuất hiện ở nơi này. Khẳng định là căn hộ ở lầu 8 của họ cũng xuất hiện vấn đề.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Bố cục Tụ Khí đang yên đang lành tại sao đột nhiên lại bị phá hư? Vả lại quan trọng nhất là, lần này Nhan Khuynh đến đây vẫn chưa phát hiện điều khác thường nào bên trong khu chung cư. Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Phong Thuỷ bị thay đổi?
Đang đứng ở giữa cầu thang bộ, Nhan Khuynh vẫn luôn không ngừng suy nghĩ. Một lát sau, cô bắt đầu cảm thấy có điều không bình thường.
Hình như thang máy này xuống chậm quá rồi đúng không?
Đây là căn hộ chung cư cao cấp, vì suy xét đến vấn đề thuận tiện của những chủ hộ, chung cư có tổng cộng bốn thang máy chịu trách nhiệm đưa họ lên xuống. Nhưng không biết tại sao, hôm nay lại có rất nhiều người xuống lầu, chờ hết cả buổi mà bốn cái thang máy cũng chưa xuống.
Nhân viên bất động sản gặp ở trước cổng cũng đã dẫn người vào trong, đang đứng chờ thang máy chung với Nhan Khuynh, hai bên đều vô cùng gượng gạo. May là sau đó lại có thêm một nhà ba người đến, trong đó đứa trẻ và người mẹ cứ nói thì thầm riết, cuối cùng cũng đánh tan bầu không khí căng thẳng này.
Nhưng dù vậy, thời gian chờ đợi bao giờ cũng dài đằng đẵng, năm phút qua đi thang máy mới từ tầng trên chạy xuống. Nhưng khéo cái là, hoàn toàn không có người ở bên trong.
Lần này, bất kể là ai cũng đều mơ hồ, không dám tùy tiện bước vào thang máy.
Tuy nhiên, đứa nhỏ trước đó vẫn rất hoạt bát lại đột nhiên muốn khóc, giống như là sợ thứ gì đó vậy, ôm chặt mẹ không chịu buông ra, nhưng khóe mắt lại luôn nhìn lén Nhan Khuynh. Ngược lại, Nhan Khuynh không có phản ứng gì hết.
“Sao thế con yêu?” Người mẹ lo lắng ôm con vào lòng nhưng đứa bé thình lình nói một câu khiến tất cả mọi người đều rợn tóc gáy.
“Mẹ ơi, chúng ta đi lên chung với chị gái đó nhé. Chị ấy rất lợi hại nha, mấy người mới ở trong thang máy vừa rồi, sau khi nhìn thấy chị ấy đều chạy trốn mất tiêu òi, cả cánh tay rơi xuống đất cũng bỏ lại luôn kìa.”
“Con thật là! Đừng có nói bậy!” Trong phúc chốc, sắc mặt của người mẹ chợt thay đổi, khi cô ta quay lại nhìn chồng thì hoàn toàn sụp đổ, không ngừng yêu cầu đòi dọn ra khỏi nơi này.
“Em chịu hết nổi rồi! Chúng ta phải chuyển nhà ngay trong hôm nay! Bằng không về sau đến chết thế nào cũng không biết!”
Sắc mặt của nhân viên bất động sản dẫn khách đến xem căn hộ kia khó coi kinh khủng, thang máy chắc chắn là không dám vào rồi đấy.
“Hay là chúng ta về trước, ngày mai rồi tới ha!” Thật là ma quái, sau khi nhân viên bất động sản bàn bạc với mấy người bạn đồng nghiệp thì rời khỏi nơi này ngay.
Nhan Khuynh lại đột nhiên hỏi một câu: “Căn hộ của mấy anh bị sao vậy?”
“Không có gì, đều bình thường!” Người nhân viên kia cho rằng Nhan Khuynh đang chê cười mình, vốn định cắn chặt răng chết cũng không nói. Nhưng khi đi ngang qua vai Nhan Khuynh, anh ta nhìn lướt qua người phía sau, bất ngờ nói một câu: “Nơi này từng có người chết, nếu tiền vi phạm hợp đồng không nhiều thì hãy nhanh chân bán căn hộ hay chuyển chỗ ở ngay đi.”
Dù gì là anh có lỗi với chủ cũ trước, bây giờ có nói gì cũng không thay đổi được gì nhưng anh ta vẫn kìm không nổi và nhắc nhở Nhan Khuynh một câu.
Vì thế, nói xong anh ta đã vội vã đi mất, Nhan Khuynh đột nhiên quay lại nhìn anh ta: “Đừng rời khỏi thành phố A, nếu không sẽ khó giữ được mạng sống.”
“!!!” Nói một câu không đầu không đuôi khiến người đó giật mình, anh ta quay lại nhìn Nhan Khuynh thì thấy Nhan Khuynh đã dẫn theo Tào Xuân Sinh vào thang máy.
Theo bản năng, anh ta muốn đuổi theo hỏi cẩn thận tỉ mỉ nhưng cửa thang máy đã đóng lại, Nhan Khuynh đã đi lên tầng trên rồi. Cuối cùng anh ta cũng không dám vào thang máy một mình, đành cắn môi đi trở về chung với những người khác.
Trong thang máy, Tào Xuân Sinh mang vẻ mặt kỳ lạ nhìn Nhan Khuynh: “Chị Nhan, sao chị lại dặn anh ta không được rời khỏi thành phố A vậy?”
“Giữa mày có Tử Khí, dù không đậm nhưng đã thấy rõ rệt, đây là tướng mạo báo trước cái chết. Ngoài ra, chị hỏi em nè, anh ta đến đây làm gì?”
“Xem nhà.”
“Đúng vậy, nhà hay còn gọi là phòng, tách chữ phòng ra là thi thể tới, xuất hiện thi thể còn không phải là ngày chết sắp đến à? Hơn nữa trong chữ nhà có chứa Huyền Vũ mà Huyền Vũ thuộc Thủy, thành phố A lại gần biển, chỉ cần anh ta không rời khỏi nơi này thì sẽ có một cơ hội sống. Nếu rời đi thì cơ hội sống sẽ bị chặt đứt, chắc chắn chỉ có con đường chết.”
“Thì ra là thế…” Tào Xuân Sinh vô cùng khâm phục, cảm thấy Nhan Khuynh còn lợi hại hơn so với thần tiên, thang máy càng lên càng cao, lên thêm hai tầng nữa sẽ đến căn hộ Tào Xuân Sinh gặp quỷ trước đó.
Bấy giờ, người gặp phiền phức cũng không chỉ có mình Nhan Khuynh, phía Cảnh Hoài cũng giống vậy và chuyện cũng không ngừng lại ở đây.
Nhắc tới mới nói, tòa chung cư ở thành phố A không hoàn toàn được xem là sản nghiệp của nhà họ Cảnh mà là tài sản riêng của Cảnh Hoài. Là trước khi anh ấy kế thừa gia nghiệp tự xuất tiền túi đầu tư. Lúc đó có rất nhiều người đều nói Cảnh Hoài nhìn xa trông rộng, đúng thật là Cảnh Hoài dựa vào nơi này kiếm xô vàng đầu tiên.
Chung cư rao bán suốt mười mấy năm, bây giờ đột nhiên xuất hiện vấn đề như vậy. Mới đầu chuyện không lớn lắm nhưng nếu làm rùm ben lên thì thật sự sẽ tổn hại đến danh tếng của nhà họ Cảnh.
Hiện nay là thời đại tin tức xã hội, có rất nhiều người lúc chọn mua nhà ngoại trừ nhìn ngôi nhà đó có ổn không còn sẽ để ý đến doanh nghiệp xây dựng đó có thuộc về công ty có danh tiếng tốt không nữa. Nguyên nhân là có những doanh nghiệp xây dựng bán nhà kém chất lượng hoặc ôm tiền bỏ trốn, vì thế khiến cho chủ hộ bị hố thảm. Hơn nữa, nhà cửa ngày nay rất đắt đỏ, cho nên người có đủ tiền mua nhà đều sẽ rất cẩn thận.
Miếng đất bất động sản này đối với Cảnh Hoài mà nói, tuy nó không thuộc về sản nghiệp chung của nhà họ Cảnh nhưng có ai chê có nhiều phương pháp kiếm tiền đâu, Cảnh Hoài không thể nhìn nó bị phá đổ.
Nghĩ thế, anh vừa lật xem tài liệu vừa hỏi thư ký: “Điều tra ra nguyên nhân cụ thể chưa? Bởi vì ngoài ý muốn hay vì nguyên do khác tiềm ẩn bên trong?”
“Tất cả đều là ngoài ý muốn. Nhân viên part-time trước đó rơi xuống là do làm việc ở trên cao không cột chặc đai an toàn. Còn vụ ồn ào bán nhà từ mấy chủ hộ cũng không có quan hệ với chúng ta, một nhà là do chủ hộ bài bạc cược thua cả căn nhà nhưng vợ của người đó nói ngôi nhà là của hồi môn của cô ta, cương quyết không cho phép bán. Sau cùng bọn đòi nợ sẩy tay đẩy bà vợ, đúng lúc trên bàn trà có một con dao gọt trái cây nên cô ta bị đâm xuyên tim. Về một nhà khác, chủ hộ là một ông bác sinh bệnh nặng, mấy đứa con gái bất hiếu tranh đoạt tài sản trước giường bệnh, khiến ông cụ bị tức chết.”
“Cậu Cảnh, cậu thấy đó, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến chúng ta, nhưng từ sau khi có người chết ở trong ba căn nhà kia, bắt đầu loan truyền lời đồn chung cư có ma, còn nói tận mắt chứng kiến.”
“Đúng là có chút phiền rồi đây.” Cảnh Hoài buông tài liệu trong tay xuống bàn: “Phía thành phố A tính giải quyết thế nào?”
“Chỉ có thể tạm thời dìm xuống trước còn có thể đè được bao lâu thì rất khó nói. Diễn đàn nơi đó đã có bài viết topic nói về việc này, tuy nhiệt độ không cao nhưng cũng đã có người chú ý. Chỉ sợ truyền đến truyền đi, cuối cùng biến thành nhà ma nhà quỷ thì sẽ phiền phức lớn.” Thư ký cũng rầu thúi ruột.
Theo lẽ thường, căn hộ trong chung cư đã rao bán được bảy tám năm, chả sợ miếng đất này là của công ty bất động sản trực thuộc nhà họ Cảnh phụ trách nhưng loại chuyện này cũng không đến mức đưa tới tận Yến Kinh. Chủ yếu là không có trải qua nhiều khâu đoạn, vả lại nơi đó là xô vàng đầu tiên Cảnh Hoài kiếm được. Cho nên cuối cùng vẫn kịp thời đưa vụ án chết người này đến trước mặt Cảnh Hoài.
Thư ký nghĩ, boss nhà mình có năng lực như thế, cậu ấy có thể nhẹ nhàng vui sướng giải quyết sạch sẽ chuyện nhỏ này với mười ngàn cách khác nhau, không thấy hiện tại đã mở di động lên và bắt đầu liên lạc với cấp dưới rồi sao.
Nhưng đợi nửa ngày, anh ta vẫn không thấy Cảnh Hoài gọi điện cho ai cả, ngược lại nhìn dáng vẻ là lên Weibo.
Muốn làm gì đây? Chẳng lẽ muốn lên Weibo tra tìm từ ngữ mấu chốt những vụ việc tương tự? Thư ký đoán không ra suy nghĩ của Cảnh Hoài.
Tuy nhiên, hành động trong một giây kế tiếp của Cảnh Hoài khiến anh ta chết đứng người.
Thư ký trơ mắt nhìn Cảnh Hoài save hình con cá Cẩm Lý từ album trên tài khoản Weibo của Nhan Khuynh, sau đó click vào mục tin nhắn, chuyện lạ đời, anh trịnh trọng gõ một hàng chữ thế này.
“Chị ơi ~ Hôm nay chị có đoán chữ nữa hông zậy beebee? 【 ngoan ngoãn chờ đút ăn 】”
[Beerrrberrr: tiếng dê con kêu]
Editor có lời nhắn:
Các bạn đã chuẩn bị chết chìm trong sự đáng yêu của nam 9 chưa?
Hết chương 28