Đọc truyện Bấm tay tính toán, ngươi, ắt gặp đại nạn – Chương 23:
Chương 23: Chúc mừng nhập cư trái phép thành công đến Châu Phi nha!
Tác giả: Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu
Editor: Gái Già Thích Ngôn Tình
Chỉ có thể nói là quỷ quái, bình thường mấy ông cụ ở độ tuổi này đừng nói đè một người đàn ông to lớn khỏe mạnh đánh tơi bời một trận, dù là đứng cũng đã cố hết sức.
Nhưng ông già này lại khác, không những sức khỏe rất tốt mà sức lực lại lớn vô cùng, vung cây gậy rất nhẹ nhàng điệu nghệ, từng cái từng cái đập thẳng vào phần da thịt, đối với một người đàn ông nằm ở trên giường bệnh chính là nằm yên chờ ăn đập.
Điều ma quái nhất là, toàn bộ quá trình đánh đập, người đàn ông đó chẳng những không thể động đậy mà còn không mở miệng được chứ đừng nói phát ra tiếng rên rỉ hay là kêu to xin giúp đỡ, ngay cả một hơi thở dốc cũng không nốt.
Đau quá, đừng đánh, cầu xin ông, đừng đánh nữa! Hắn ta không ngừng kêu la ở trong lòng nhưng dường như ông già có thể nghe được tiếng lòng của hắn, người đàn ông càng cầu xin, lực gậy đập lên da thịt càng nặng.
Tới cuối cùng, người đàn ông kia cảm giác sắp bị đánh chết thì vào lúc này, ông già đột nhiên ngừng tay.
Chịu buông tha mình rồi sao? Hắn ta nhẹ nhàng thở ra, nào ngờ, ngay sau đó cơ thể chuyển lạnh đột ngột, hắn ta hoảng hốt phát hiện quần áo của mình đã bị lột sạch hết.
Cây gậy sắt trong tay ông già đã biến mất không thấy, thay thế bằng một con dao gọt trái cây hình dáng quen thuộc mà trông cũng rất quen mắt nhưng giây tiếp theo, bả vai của hắn truyền tới cảm giác đau nhói.
Mũi dao cứa vào da thịt một cách nhẹ nhàng, ông già đó viết chữ tên cặn bã lên người hắn.
Cơn đau đến từ da thịt đã khiến tinh thần của hắn mơ hồ và hành động quen thuộc này cũng làm người đàn ông nhận ra danh tính của ông già, chả ai khác chính là cha vợ của hắn.
Nhưng chuyện này không thể xảy ra! Lúc hắn quen biết vợ mình thì ông già chống gậy này đã qua đời nhiều năm. Nếu không phải cô ta nhất quyết thờ ảnh ông ta trong nhà chắc hắn cũng không nhận ra.
“Mày nhớ ra rồi?” Thấy mặt hắn ta tái mét, ông cụ tạm thời ngừng tay lại, giọng điệu âm u hung hãn, rất lạnh lẽo.
Dường như ông cụ bị chọc tức giận, ném con dao và vả thật mạnh vào miệng người đàn ông một cách tàn nhẫn: “Dám đánh con gái của tao hả, ai cho mày lá gan đó!”
“Mày lấy vợ về để ngược đãi hả, mày tưởng tao chết sớm nên không thể ra mặt làm chủ cho con gái tao sao?” Lại thêm một cái tát.
“Mày yên tâm đi! Chết sớm cũng có chỗ tốt của chết sớm, tao có thể đi theo mày mỗi ngày, mày đánh con gái của tao một, tao sẽ đập lại mày tận mười!” Ông cụ nói xong, còn đá một phát tàn nhẫn vào phần hạ bộ của người đàn ông: “Không phải đàn ông thì dứt khoát đừng làm đàn ông nữa!”
Vị trí kia của phái mạnh là nơi yếu ớt nhất, một chân này của ông cụ khiến hắn đau đến mất đi ý thức.
Chờ người đàn ông tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, đau đớn trên người khiến hắn không dám nhúc nhích co giãn cơ thể nhưng điều ma quái là, bao gồm vết thương do gậy sắt gây ra vào tối ngày hôm qua và vết dao khắc trên vai cùng với nửa người dưới đều không có bất kỳ dấu vết nào để lại.
“Anh giả bệnh đúng không! Một vết bầm nhỏ cũng không thấy đâu vậy anh ở đây kêu to kêu nhỏ làm gì hả?” Bác sĩ làm kiểm tra, không có phát hiện điều gì khác thường, chỉ có cảm giác người đàn ông này muốn kéo dài thời gian chữa trị, muốn chạy thoát sự trừng phạt của pháp luật.
Người đàn ông gần như phát điên: “Cầu xin bác sĩ, tôi thật sự không có nói dối. Tôi bị đánh đến sắp chết, cầu xin bác sĩ cứu tôi với, có…”
Hắn muốn nói có quỷ nhưng ông cụ đứng kế bên lại duỗi tay bụm chặt miệng hắn ta, hơn nữa còn hung ác đá lên người hắn.
Rõ ràng xung quanh đều là người lại không có cách nào xin giúp đỡ được. Dù là vẫn luôn đứng dưới ánh mặt trời nhưng những đòn đánh tàn nhẫn lại không ngừng rơi lên trên người hắn, ánh mắt của hắn ta dần dần trở nên tuyệt vọng. Lần đầu tiên hắn cảm nhận rõ ràng cảm giác của vợ con khi bị hắn đánh đập lúc trước là như thế nào.
Quả báo sau cùng cũng đến.
Những ngày kế tiếp, ông cụ đi theo người đàn ông như hình với bóng để trút giận thay cho con gái. Bất cứ khi nào nhớ tới sẽ đập hắn một trận. Tất nhiên, ông cụ sẽ không giết hắn ta. Con gái nhà ông bị hắn ta tra tấn nhiều năm như thế, nếu không sống sót chuộc tội chả lẻ chết sớm để giải thoát sao, chẳng phải là quá tiện nghi cho hắn rồi!?
Về phần người phụ nữ kia, sau khi hoàn toàn rời khỏi người đàn ông cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời. Ban đầu, cô ấy muốn ly hôn ngay nhưng quy trình công tác hành chính phải chờ đợi rất lâu mà một thời gian dài cô không có tiếp xúc với xã hội nên thiếu khuyết năng lực giao tiếp.
Nhan Khuynh nghe xong thì đi tìm ba Chúc nhờ giới thiệu một luật sư giỏi cho cô ấy.
Luật sư từng là người bị hại bởi bạo lực gia đình và mơ ước sau khi lớn lên trở thành luật sư, dốc lòng trợ giúp những người phụ nữ mạnh mẽ đứng lên muốn chạy khỏi bể khổ.
Có chuyên môn trong ngành, hơn nữa tất cả chứng cứ đều có đủ. Dựa theo luật pháp của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc, tội bạo lực gia đình được thành lập là có thể xin quan tòa phán nhà trai mình không rời nhà, Nhan Khuynh cũng chen vào một chân, cung cấp một chứng cứ khác mang tính mấu chốt có thể làm người đàn ông rời nhà với hai bàn tay trắng.
Nhan Khuynh hỏi người phụ nữ ngày tháng năm sinh của hắn ta, bói ra tên cặn bã này bạo lực gia đình thì thôi, vậy mà còn là một tên khốn nạn ngoại tình trong giá thú. Lúc mẹ chồng cô ấy chưa qua đời còn dọn đến sống chung với tiểu tam trong hai năm liền. Nếu không phải tiểu tam tìm được người đàn ông khác giàu có hơn có lẽ hai người này vẫn còn quan hệ cho đến tận bây giờ.
Đã có phương hướng chính xác thì tìm chứng cứ rất dễ dàng. Đương nhiên, thân làm tiểu tam việc bị bà cả tìm tới cửa hỏi tội chắc chắn sẽ không nhận. Người đàn ông chung sống với tiểu tam lâu như thế, bao giờ cũng có chút dấu vết để lại bên ngoài. Cuối cùng, mặc dù không muốn nhưng sự phản bội trong hôn nhân rốt cuộc cũng vẫn được chứng thực.
Cộng thêm báo cáo kết quả xét nghiệm vết thương của hai mẹ con, tuy rằng luật hình sự không có “tội bạo lực gia đình” nhưng dựa theo tình tiết nghiêm trọng, người đàn ông cấu thành tội ngược đãi cùng tội cố ý gây thương tích. Chờ đợi hắn ta chính là cảnh ngục tù.
Không đến một tháng người phụ nữ đã thành công ly hôn với hắn ta. Còn cuộc sống sau khi ly hôn cũng không có khó khăn như trong tưởng tượng của cô ấy. Dưới sự trợ giúp của luật sư, cô ấy đã bảo vệ được phần lợi lớn nhất về mình. Với mớ tài sản hiện tại trong tay, chỉ cần cô ấy không ham ăn biếng làm và cố gắng làm việc thì hoàn toàn có thể tạo một tương lai tươi sáng cho con trai.
Nhan Khuynh nghe được kết quả cuối cùng thì thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn tướng mạo của cậu bé cũng nhịn không được mà mỉm cười.
Sau khi đám mây ảm đạm tan dần, tướng mạo chân thật của cậu bé cũng hiện rõ ra. Nhìn khung xương, đâm vào pháp đình ngoài biên giới, nhất định nổi danh năm châu bốn biển, tương lai sẽ là một người có thành tựu rất lớn, ngay cả gương mặt của người phụ nữ kia cũng thay đổi rất nhiều. Hai bên quai hàm sáng bóng, càng về già càng tốt, được sống an nhàn, nhìn là biết có thể hưởng thụ hạnh phúc gia đình nhờ vào con trai.
Cuối cùng hai mẹ con đều có kết quả tốt, Nhan Khuynh giải quyết xong vụ này cũng trở nên thanh nhàn rảnh rỗi.
Vào ngày này, Nhan Khuynh đang ngồi thẫn thờ ở trong văn phòng bất động sản, đột nhiên cửa lớn bị đẩy ra, từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đầy vui vẻ.
“Cô ơi!” Gương mặt nhỏ đẹp hơn lúc trước nhiều, má lúm đồng tiền ngọt như là mật ong. Cậu bé bước ra chân ngắn nhỏ chạy về phía Nhan Khuynh và nhào vào trong lòng của cô.
“Úi chà! Nặng à nha! “Nhan Khuynh đỡ được rồi bế bé lên, ngẩng đầu thì nhìn thấy một người phụ nữ hơi mất tự nhiên đứng ở ngoài cửa.
“Có chuyện gì mà đến đây tìm em vậy?”
“Có! Mang súp đến cho chị uống.” Cậu bé rất gần gũi với Nhan Khuynh, bé hôn Nhan Khuynh trước rồi mới thoát khỏi cái ôm của cô và chạy về phía mẹ mình, bé cầm hộp giữ nhiệt từ mẹ, sau đó thận trọng bước lại đưa cho Nhan Khuynh: “Súp mẹ nấu là món súp ngon nhất trên toàn thế giới, cho nên con mới mang đến cho cô uống nè!”
Người phụ nữ đi chung đến nghe con trai khen mình như thế cũng đỏ mặt xấu hổ: “Một chút lòng thành, mong em đừng ghét bỏ.”
“Cảm ơn chị.” Nhan Khuynh mở hộp giữ nhiệt ra, mùi thơm bay ra tràn ngập khắp văn phòng bất động sản.
Hành lá cắt nhỏ xanh biếc, thịt cá màu trắng sữa, nhìn là biết dày công nấu rất lâu. Húp một ngụm súp, hương vị tươi ngon khiến người ta thiếu điều nuốt luôn cái lưỡi.
“Tay nghề thật tuyệt.” Nhan Khuynh nhịn không được khen ra tiếng, thuận tiện nhét một miếng cá không xương vào miệng cậu bé.
Nhìn bé cười vui vẻ, Nhan Khuynh vươn tay nhấn nhẹ vào má lúm đồng tiền của bé, nhìn cách nào cũng thấy đứa nhỏ này đáng yêu chết được.
Người phụ nữ thấy thế, càng thêm không tiện mở miệng, Nhan Khuynh nhìn ra cô ta có chuyện muốn nói, trực tiếp hỏi thẳng.
“Chị đến đây là có việc muốn nhờ đúng không!”
“Ừ.” Cô ta gật đầu, lấy một folder hồ sơ từ trong túi xách ra.
“Chuyện là thế này, chị muốn bán căn nhà đó rồi mua một căn mới gần trường tiểu học đệ nhất.”
“Chị mua sớm vậy sao?” Nhan Khuynh nghe là biết cô ấy chuẩn bị cho thằng bé bước chân vào cấp 1. Hiện tại cho con cái đi học rất cực, bậc phụ huynh đều nóng lòng đốc thúc con cái học tập, bắt đầu từ trường mẫu giáo mà cô ta lại nhìn trúng ngôi trường tốt nhất thành phố A.
“Ừ. Nghe cô giáo nói Văn Tích rất thông minh, sang năm có thể vào tiểu học, thật ra nên đăng ký vào danh sách dự bị sớm nhưng chị đã quá lơ là trong quá khứ.”
“Không sao đâu mẹ, bây giờ đã tốt lắm rồi! Mẹ rất lợi hại!” Cậ bé cười vui vẻ, sau khi rời khỏi người cha bạo lực, bé cảm thấy mỗi một ngày trôi qua, cuộc sống đều rất hạnh phúc, giống như trên đời này không có chuyện gì có thể khiến bé đau khổ.
Nhìn con trai biểu hiện như thế, người phụ nữ nghẹn lòng, cúi đầu hôn bé: “Văn Tích cũng rất lợi hại.”
Họ Văn? Sửa lại cùng họ với mẹ. Như vậy cũng tốt, loại cha đó không có gì thiết yếu cần giữ lại làm kỷ niệm, triệt để thoát ly ngược lại là chuyện tốt. Còn cô ấy sao, Nhan Khuynh nhìn dáng vẻ là biết khác trước rất nhiều, cũng không truy hỏi mà trực tiếp lấy tờ đăng ký: “Phòng gần khu trường học giá khá chát đó, trong tay chị có đủ tiền không?”
“Đủ, sau khi bán căn nhà cũ trong tay sẽ dư dả chút ít. À, còn nữa, gần mấy khu trường tiểu học chị thấy có nhiều nơi giữ trẻ nửa buổi, chị cũng muốn mở một nơi như thế. Nếu sau này Văn Tích đi học chị ở gần kế bên có thể chăm sóc được, cuộc sống cũng có nguồn thu nhập cố định.”
“Vậy thật là tốt!” Nhan Khuynh thấy kế hoạch này rất được: “Chị là giáo viên nên mở lớp giữ trẻ nửa buổi cũng rất thích hợp. Chị yên tâm đi, đến lúc đó em sẽ chọn một nơi thật sạch đẹp cho chị.”
“Ừ.” Người phụ nữ hết sức cảm động.
Có thể nói, Nhan Khuynh là ân nhân của cả nhà cô, đáng tiếc bây giờ cô còn chưa có năng lực, cũng chỉ có thể nấu chút canh súp cho em ấy để tỏ lòng thành. Sau này có cơ hội cô nhất định sẽ báo đáp lại Nhan Khuynh. Về phần đứa nhỏ, thằng bé coi Nhan Khuynh là thần tiên, mong ước sau này lớn lên sẽ trở thành người tài, làm ra nhiều tiền để trả ơn cô ấy.
Sau khi nói xong chuyện chính, người phụ nữ nán lại tám mấy câu với Nhan Khuynh mới rời khỏi văn phòng bất động sạn, cô ấy đi không bao lâu thì bà chủ đi công việc ở bên ngoài về.
Vừa đẩy cửa ra đã ngửi được mùi thơm nức mũi.
“Mẹ Chúc lại nấu món gì cho em nữa à!”
“Không phải, là chị Văn Dương.”
Bà chủ đến gần nếm một hớp. “Chặc! Tay nghề này được à nha!”
“Là rất được ấy chứ, tính toán mở nhà giữ trẻ nửa buổi nữa đó.” Nhan Khuynh kể kế hoạch của người phụ nữ, bà chủ nghe xong cũng vui lây.
“Thật không dễ dàng! Xem như đã độc lập, bằng không thằng bé Văn Tích sẽ khổ lắm.”
“Đúng vậy ~” Nhan Khuynh cười tủm tỉm lại uống thêm mấy hớp canh súp, trong lòng suy nghĩ nơi nào thích hợp để vừa ở vừa kinh doanh. Hiện tại công việc làm ăn của văn phòng rất tốt, có rất nhiều người ủy thác bọn họ tìm nhà nhưng Nhan Khuynh lại tìm không ra nơi nào tốt hết.
Bà chủ nhắc nhẹ một câu: “Không phải quán trà của em sắp khai trương sao? Đến lúc đó người đến người đi còn sợ tìm không thấy vị trí đắc địa?”
“Có lý!” Nhan Khuynh cũng sáng tỏ thông suốt, nhà giữ trẻ không thể sốt ruột, huống chi chị ấy vừa kinh doanh vừa dùng để ở, thà thiếu chứ không thể ẩu, cô nghĩ quá nhiều rồi.
Kể từ đó, Nhan Khuynh dần ổn định, vả lại còn có chuyện khác quan trọng hơn, tuần sau là ngày lành, quán trà của Nhan Khuynh chính thức khai trương.
Việc làm ăn trên Taobao của Nhan Khuynh cũng dần dần đi lên, gần đây bán được rất nhiều bùa hộ mệnh, cũng thu vào một khoản kha khá, chỉ là nghiệp vụ xem bói vẫn không có ai hỏi thăm.
Điều khiến Nhan Khuynh mệt mỏi hơn cả là sau khi chuyện của Hướng Vãn đã đi qua, nhiệt độ trên mạng của Nhan Khuynh đúng là có đi lên đó nhưng lại ngược chiều với mong đợi của cô. Dân mạng đều là điển hình xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, hằng ngày chỉ muốn nhìn cô và Hướng Vãn ngọt ngọt ngào ngào chị em tình thâm, chính cung nương nương – Lương Hải bị vắng vẻ uất ức khóc thành bãi chiến trường.
Lượt like Cẩm Lý kiêng kỵ mà Nhan Khuynh đổi mới hằng ngày trên Weibo còn không cao bằng mấy câu trả lời bình luận “thương, thương” không hề có ý nghĩa gì giữa cô với Hướng Vãn.
Thậm chí còn có không ít trực tiếp đến trang Weibo Cẩm Lý đổi vận của Nhan Khuynh tag thẳng tài khoản của cô phía dưới, gì mà @Nhan Khuynh chị gái xinh đẹp selfie cái đi nè, rồi @Nhan Khuynh muốn nhìn chị gái nhỏ ôm hôn nữ thần ngay hiện trường ghê luôn óa, dù sao cái gì cũng có, chỉ là không có tin nào đứng đắn xin đổi vận hết.
Nhan Khuynh nhìn khu bình luận phía dưới, rất muốn trả lời cho bọn họ biết: “Đừng Spam nữa, tôi là một blogger Huyền Học đứng đắn.”
Trong nhóm WeChat, Lương Hải vui sướng đủ kiểu khi thấy người ta gặp họa, trực tiếp lên Weibo chụp lại màn hình bình luận của dân mạng gửi vào nhóm.
Lương Hải: Mọi người chung vui chung vui nào.
Chúc Dương:… Em có cảm giác anh sắp xong đời rồi _(:з” ∠)_
Hướng Vãn: Đúng vậy, khẳng định chết chắc.
Lương Hải còn rất khoe khoang, anh nghĩ mình đang ở Yến Kinh, không có mặt tại thành phố A, Nhan Khuynh không có khả năng xuyên qua mạng internet đập mình. Cho nên anh đếch sợ nhưng không đến hai giây anh đã bắt đầu hối hận. Bởi vì ba mày vẫn là ba của mày.
Bà chủ: Tiểu Nhan đang xem bói.
Lương Hải: Ụ bà nội nó! Mẹ nó, đừng độc ác với tôi vậy chứ.
Lương Hải còn chưa kịp gửi câu – ba ơi con sai rồi – đã lập tức trả giá vô cùng tàn nhẫn vì sự khiêu khích của mình.
Nhan Khuynh: Lương Hải, tháng này đừng chơi game, nhất là mấy trò chọn thẻ bài, mò thẻ nào thẻ đó thối hoắc!
Nói xong, Nhan Khuynh đá Lương Hải ra khỏi nhóm chát chít.
Bà nó! Chỉ vậy thôi mà đá mình ra ngoài hử! Nhan Khuynh, lòng dạ của cô có thể hẹp hòi hơn được không?
Lương Hải tức giận đến mức ném di động ở trong văn phòng.
Hướng Vãn vừa cười vừa trấn an anh: “Ai bảo anh thích trêu chọc bé Nhan làm chi, bộ anh không biết hành động đó của anh đáng ghét lắm sao hửm?”
Đậu má, ngay cả vợ yêu cũng làm phản… Tâm trạng của Lương Hải càng buồn bực hơn, rất hối hận lại không sợ chết mà mò lên Weibo tiếp tục tag @Nhan Khuynh.
Lương Hải: Vạch trần sự thật cho mọi người cùng biết nè, đây là con mén có lòng dạ hết sức hẹp hòi, đại sư Nhan à, có nằm mơ tôi cũng không ngờ cô là loại người này. 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】
Vừa đăng tin lên Weibo, khu bình luận đã biến thành vùng biển sung sướng.
“Ha ha ha ha ha, có thể nói là vô cùng ‘ độc ác ’, đau lòng cậu Lương trong một giây đồng hồ.”
“Không làm thì không chết, chúc mừng cậu Lương nhập cư trái phép thành công đến Châu Phi nhé.”
“Xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện nhưng tôi lại muốn nhìn cậu Lương chọn thẻ quá đi, biết sao giờ đây?”
Thật trùng hợp, công ty của cậu Lương mới ra một trò chơi trên App di động, là game về chọn thẻ nuôi lớn thú cưng. Nói đơn giản chính là người chơi chỉ cần có nhân dân tệ là có vàng, người chơi không có nhân dân tệ cũng có cơ hội dựa gan lên level, trong khoảng thời gian này cũng xem như thịnh hành.
Lương Hải vốn là một người cà rởn và lượt folow trên Weibo cũng khá nhiều, còn nổi tiếng hơn mấy streamer có hàng triệu fans. Cho nên, lúc trò chơi mới vừa đẩy ra, anh ấy căn cứ dựa theo suy nghĩ nước phù sa không chảy ruộng ngoài, bắt chước người ta dốc sức tuyên truyền app game nhà mình trên Weibo. Và đến tận bây giờ cũng vẫn còn chơi trò này, ngẫu nhiên còn bày đặt livetream bóc thẻ bài.
Bởi vậy, khi Nhan Khuynh vừa cho ra lò quẻ bói này, toàn thể cư dân mạng đều phát ra khát vọng muốn xem náo nhiệt.
“Một người gửi thư máu quỳ xin cậu Lương Livetream bóc thẻ bài.” Lúc đầu cũng không biết là ai nói trước, kế tiếp càng ngày càng nhiều người gửi tin cầu xin.
Ban đầu Lương Hải không để ý nhưng vì bị tag nhiều quá nên hùa điên theo mọi người.
Tối nay anh không bận bịu gì, thôi thì mở livetream cũng được. Hơn nữa Lương Hải ở trên mạng không có giả đò lăng xê nhân thiết ông chồng quốc dân chó má giống Ngụy Nguyên và La Minh. Thậm chí còn có dân mạng đánh giá anh là cậu ấm nhà giàu bình dân nhất trên mạng.
Tuy nhiên, đừng nhìn Lương Hải hay gây chuyện với Nhan Khuynh nhưng trong lòng anh ta vẫn luôn rất cảm kích cô ấy. Còn việc Nhan Khuynh vẫn luôn không để ý đến mình, Lương Hải cũng cảm thấy hết sức bình thường. Ai bảo ban đầu chính anh tự đi tìm đường chết làm chi? Chỉ cần Nhan Khuynh thích vợ yêu là được.
Lương Hải đoán lần livestream này của mình sẽ càng nổi hơn. Anh biết trang Weibo kinh doanh đoán chữ tính may – rủi của Nhan Khuynh không có người hỏi thăm. Một là vì gần đây Nhan Khuynh tuôn ra tận hai sự việc quá linh, ngược lại làm nhiều người không dám mon men mò đến.
Hai là vụ một ngàn đồng một chữ, giá cả này đối với rất nhiều người tới nói thật sự khá là đắt, bởi có ai biết Nhan Khuynh bói đâu trúng đó hay là thật sự linh như Thần.
Thế nên Lương Hải dứt khoát đăng caption lên Weibo.
Lương Hải: 6 giờ tối nay, online rút thăm trúng thưởng, @ đại sư Huyền Học Nhan Khuynh, bảng tuần hoàn 36 còn đổi tên được nữa là, anh đây tuyệt đối không tin bóc không ra thẻ Thủ lĩnh.
Nhưng có mơ cũng không ngờ, mới đăng caption không cần chờ đến giờ livestream bắt đầu đã có khách không mời đến tìm tận cửa.
Cũng không phải người khác, chính là La Minh nổi tiếng chung đẳng cấp với Ngụy Nguyên. Trước khi Ngụy Nguyên xảy ra chuyện, Lương Hải từng trực tiếp vạch áo nói La Minh là nam tiểu tam, sau đó hai người càng căm ghét nhau hơn.
Nếu La Minh đối đầu một cách quang minh chính đại với anh thì Lương Hải còn khen hắn là một thằng đàn ông, không chừng còn cười một cái tiêu tan hết thù hận nhưng cố tình thứ này ngấm ngầm hại người, nói chuyện với hắn như nói với thú vật, nghe không hiểu tiếng người.
Nhân tố quyết định thú vị nhất là, mới đây La Minh cũng thuê một đại sư Huyền Học, còn nói gì mà xuất thân từ danh môn, đoán đâu trúng đó. Cho nên Lương Hải vừa đăng caption Weibo xong thì La Minh đã tag ngay câu hỏi nghi vấn “Thực sự Linh như thần sao?”
Đại sư Huyền Học kia trả lời phía khu bình luận vô cùng chém đinh chặt sắt: “Không bao giờ có chuyện đó!”
Lần này thật sự không phải anh gây chuyện trước, Lương Hải nhìn fans chụp lại tin trên Weibo nhịn không được cười ra tiếng.
“Vãn Vãn, sao cái thằng La Minh này thích tìm đường chết dữ vậy ha?”
Hướng Vãn không nói chuyện, ánh mắt lại hiện ra trào phúng, cô là người trong giới giải trí nên nghe được nhiều tin hơn so với Lương Hải. Sau khi Ngụy Nguyên đổ, Nghê Ngọc lập tức chuyển đầu sang vòng tay của La Minh. Cũng không biết thủ đoạn trong bóng tối của con nhỏ đó lợi hại bao nhiêu mà một người khôn khéo như La Minh lại làm ra loại chuyện ngu ngốc như bây giờ.
Chẳng qua, Hướng Vãn nghĩ, với tính cách có thù báo thù như Nhan Khuynh, có lẽ La Minh cũng sắp tiêu rồi, không tính sự khiêu khích trước mắt này, chỉ dựa vào chuyện khốn nạn mà La Minh từng làm trong quá khứ, cô bảo đảm Nhan Khuynh sẽ không dễ dàng buông tha hắn ta.
Đáng tiếc, chết đến nơi vẫn thích nhảy nhót, Hướng Vãn tội nghiệp thấp một nén nhang cho La Minh.
Nhưng mà lần này, dù Hướng Vãn hay là Ngụy Nguyên đều đoán sai, bởi Nhan Khuynh không có thời gian đấu võ đài với La Minh. Sau khi cô khai trương trang Weibo đoán chữ và giải quyết xong vụ của Lương Hải, trong một thời gian dài rốt cuộc cũng chào đón một khách hàng mới.
Nhìn trạng thái Weibo, hình như là con gái nhà tài phiệt, tới tìm cô không phải xem tiền đồ mà là coi nhân duyên. Cô ấy nói bản thân gần đính hôn và sẽ sớm kết hôn nhưng mắt thấy thời gian gần tới mà trong lòng luôn có cảm giác không yên ổn. Cho nên muốn nhở Nhan Khuynh bói một quẻ.
“Cô nói ra một chữ bất kỳ đi.” Nhan Khuynh kiên nhẫn nghe cô ấy trút hết hết nỗi lòng, sau đó đi thẳng vào chủ đề.
Cô gái kia cũng rất thận trọng, suy nghĩ nửa ngày mới gửi cho Nhan Khuynh một chữ “Khánh”, cô gái từng đi xem bói, là người biết nghề nên không có gõ chữ mà là viết lên trên giấy trắng và chụp lại gửi cho Nhan Khuynh.
[ 庆 [qìng]: KHÁNH – chúc mừng]
Chỉ là chữ “Khánh” viết thật sự khéo léo, không phải giản thể thường thấy mà là chữ “Khánh”phồn thể.
[ Giản thể庆; phồn thể慶 ]
Nhan Khuynh nhìn xong nhăn mày, chỉ sợ cuộc hôn nhân của cô gái này không thành. Chủ yếu là khi Nhan Khuynh lật xem Weibo của cô ta lại luôn có cảm giác người này có liên quan gì đó với La Minh, tên cặn bã từng chia tay chủ nhân cơ thể này?
Hết chương 23