Đọc truyện Bấm tay tính toán, ngươi, ắt gặp đại nạn – Chương 22:
Chương 22: Cô có một đứa con ngoan
Tác giả: Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu
Editor: Gái Già Thích Ngôn Tình
Người đàn ông lập tức sợ mềm chân, ngoài dự đoán, cậu bé không có quay đầu lại nhìn hắn, thậm chí hoàn toàn không để ý đến cái đầu giả rơi xuống kia mà là lẩm bẩm đang nói gì đó. Mặc dù không nghe rõ nhưng nhìn cậu bé như là đang nói chuyện với thứ gì đó trong không trung.
Có… Có quỷ? Chân hắn ta càng nhũng ra hơn và ngay sau đó, cậu bé vốn đang ngồi bỗng từ dưới nền gạch đứng lên dường như đã bàn bạc ra kết quả với người trong không trung.
Cậu bé không nhanh không chậm đi tới gần người đàn ông kia, con dao trong tay lóe ra vệt sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.
Nó muốn làm gì? Tim hắn ta đập rất nhanh, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Trong nháy mắt, lưỡi dao lạnh lẽo dán lên da hắn, người đàn ông sợ hãi trở tay đẩy đứa trẻ ra, mở miệng hét lớn: “Mày dám giết cha mày hả?”
Cậu bé không nói lời nào, con mắt đỏ đậm như phát điên muốn cầm dao đâm người đàn ông nhưng bé chỉ có năm tuổi thì sao có thể phản kháng thành công. Dưới tình thế cấp bách, người đàn ông giật con dao nhỏ ném ra ngoài trước rồi bóp chặt cổ cậu bé.
Nếu đặt vào trường hợp trước kia, chắc có lẽ cậu bé sẽ âm thầm nhẫn nại chịu đòn nhưng lúc này đây, cậu bé lại bất ngờ khóc thét lên.
“Cứu mạng! Cứu con với!” Tiếng khóc thét thảm thiết của đứa trẻ khiến cho người ta sợ hãi.
Người đàn ông kia đã điên rồi nên càng ra tay độc ác hơn. Nếu hắn có thể giữ chút lý trí sẽ nhìn thấy trong mắt cậu bé là bình tĩnh xen kẽ đau lòng. Bởi Nhan Khuynh đã sắp xếp đâu vào đấy nên bé chỉ là giả vờ thôi.
Lúc cậu bé diễn xuất tiết mục dọa người ở phòng khách, trong lòng biết rất rõ người đàn ông nhất định ra tay với mình nhưng bé lại không lo lắng bản thân sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm, vì lúc Nhan Khuynh làm dấu tay thì ông ngoại cũng đã xuất hiện ở bên cạnh bé.
Có một ông già vẫn luôn kiềm lại hai bên cổ tay người đàn ông không để mạng sống của cậu bé bị uy hiếp, còn việc cậu bé kêu khóc chỉ vì có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người và góp nhặt đủ số lượng nhân chứng để có thể kết tội người đàn ông ma quỷ trước mặt này.
Nếu mẹ làm không được vậy thì bé đành phải dựa vào bản thân tìm ra một con đường sống!
Ánh mắt của cậu bé trở nên kiên cố hơn, bé giả bộ càng sợ hãi thét chói tai và càng giãy giụa kịch liệt.
“Câm miệng! Mày câm miệng cho tao!” Người đàn ông thấy vậy, thuận tay cầm một cái khăn chặn miệng đứa trẻ lại, hắn bất chấp tất cả và sử dụng hết sức, thậm chí còn không cân nhắc khống chế sức lực tránh siết chết người, chỉ muốn hưởng thụ khoái cảm trong quá trình sử dụng bạo lực.
Chung cư cũ không được cách âm tốt mà động tĩnh lại lớn như vậy, đừng nói là Nhan Khuynh, ngay cả hàng xóm dưới lầu đều giật mình tỉnh giấc, trải qua sự kiện người phụ nữ bị đánh vào viện nên phản ứng đầu tiên của bà con xóm giềng là nam nhân lại bạo lực gia đình tiếp, mà lúc này đây, đối tượng tay đấm chân đá của tên cặn bã khốn nạn phát rồ kia lại là một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi!
“Ụ mẹ nó thằng khốn nạn, sau khi em báo công an xong nhớ đừng ra ngoài, để anh đi lên lầu xem sao!” Người đàn ông lầu dưới có một đứa con và dù có tiền hay không anh ta đều cưng chiều con gái mình như công chúa, vô cùng chán ghét loại chuyện giống thế này.
“Anh cẩn thận, em thấy tên khốn tầng trên chắc bị điên rồi đó.” Vợ của anh cũng lo lắng lắm, vừa giật mình tỉnh giấc là gọi điện báo công an ngay.
Chờ sau khi người đàn ông tầng dưới chạy lên thì phát hiện Nhan Khuynh và hàng xóm chung tầng đã đứng trước cửa nhà tên cặn bã khốn nạn kia và đang dùng sức gõ cửa.
“Mở cửa! Nhanh mở cửa ra!” Hàng xóm xung quanh đều sắp phát điên rồi, thằng bé kêu thê thảm như thế, rõ ràng là bị đánh rất thảm, lỡ thằng bé không may xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Mà thằng này lại là một tên khốn thông minh, lần trước sau khi Nhan Khuynh đá văng cửa sắt hắn đã đổi thành cửa chống trộm.
“Giờ phải làm sao đây!” Người đàn ông tầng lầu dưới cũng bất lực, chuyện liên quan đến tính mạng con người, dù bây giờ anh chạy đi tìm thợ bẻ khóa cũng không kịp rồi!
Có ông ngoại của cậu bé trông chừng ở bên cạnh nên tình hình bên trong cũng không tới nổi vô pháp khống chế như trong tưởng tượng của bọn họ. Cùng lúc đó, người phụ nữ uống thuốc chìm vào giấc ngủ sâu rốt cuộc cũng bị tiếng kêu khóc làm thức tỉnh.
Thành phần của thuốc an thần gây ngủ này có lượng gây mê rất nặng, vì vậy dù thức tỉnh thì ý thức vẫn còn rất mơ hồ. Cô ta men theo âm thanh đi đến phòng khách, ngay sau đó nhìn thấy người đàn ông trông rất điên cuồng muốn giết chết con trai mình.
“Dừng tay! Anh mau dừng tay! Anh buông thằng bé ra!” Người phụ nữ xông lên không màng tất cả muốn kéo hắn ta ra.
Hai mắt người đàn ông đã đỏ ngâu, trở tay tát cô ta văng ra, vết thương còn chưa lành giờ còn ngã nhào trên sàn nhà, trong nháy mắt cô ta có cảm giác xương cốt toàn thân đều gãy từng khúc một, nếu không thì tại sao lại không thể đứng lên nổi.
Nhưng tính mạng của con trai đang bị đe dọa…
… Nhất định phải cứu con trai. Người phụ nữ quay đầu nhìn thấy một cái bình hoa ngay bên cạnh, cô dùng hết sức lực toàn thân nhấc nó lên và đập thật mạnh vào sau gáy người đàn ông không hề phòng bị kia.
Tiếng thủy tinh vỡ tan vang lên rất lớn, người đàn ông ngã xuống và đầu bê bết máu, toàn bộ căn nhà phút chốc đều trở nên an tĩnh.
Hai chân cô ta nhũng ra, giang đôi tay run rẩy kéo cậu bé từ trên nền gạch lạnh băng vào lòng, sau đó lê từng bước một đi tới cửa. Cô ta mất rất nhiều thời gian mới mở cửa ra, vừa nhìn thấy Nhan Khuynh và hàng xóm láng giềng đứng ở bên ngoài, đầu gối mềm nhũn tê liệt ngã xuống đất.
“Cầu xin cô, cầu xin mọi người cứu con trai của tôi với.” Trãi qua cơn shock nặng, người phụ nữ đã sắp té xỉu.
Những người khác khẩn trương gọi xe cứu thương khi nhìn thấy tình trạng của đứa trẻ và người đàn ông bên trong.
Cậu bé mở to mắt, không thèm nhìn mẹ mình, yếu ớt vùi vào lòng Nhan Khuynh, cô cũng vươn tay ôm bé, đứa trẻ ôm cổ Nhan Khuynh, vừa ho khan, vừa khóc thút thít tức tưởi.
Người phụ nữ nhìn vòng tay trống rỗng và ánh mắt cự tuyệt của con trai, cuối cùng cũng hiểu rõ ý nghĩa của câu nói trước đó Nhan Khuynh. Việc trốn tránh không thể bảo vệ được con trai mà chỉ khiến cô hối hận. Giống như bây giờ, cô rõ ràng đang ở cạnh con nhưng thằng bé lại chọn thân thiết với người khác.
Nhan Khuynh nhìn vẻ mặt biết ngay cô ấy đang rất sốc. Tuy nhiên, loại phụ nữ chịu áp bức hàng năm như cô ấy nếu không tặng một liều thuốc cực độc thì thật sự rất khó phản kháng.
Nghĩ thế, Nhan Khuynh nói ra những lời càng sắc bén hơn.
“Không phải cô xứng đáng sao, ban ngày tôi đã nói trước kết quả cho cô rồi đúng không? Hiện tại hối hận cũng vô dụng.”
“Tôi… Tôi…” Người phụ nữ vừa mở miệng đã khóc nức nở.
Nhan Khuynh không nể tình: “Nghẹn lại cho tôi, cô có tư cách gì mà khóc lóc ở đây hả? Thằng bé còn chưa có khóc nữa kìa!”
Chỉ vào đứa trẻ trong vòng tay, từng câu từng chữ của Nhan Khuynh đều là những lời cay nghiệt đâm xuyên vào lòng người: “Chắc cô biết tôi rành về Huyền Học và Phong Thủy, tôi sẽ bói một quẻ miễn phí cho con trai của cô. Tướng mạo cô nhi, đã định trước tương lai lận đận cơ khổ, chỉ trong năm nay mới có cơ hội chuyển biến. Nếu chịu đựng qua kiếp số thì tương lai sẽ từng bước sáng rọi nhưng nếu không chịu nổi thì coi như bỏ đi kiếp này.”
“Ý của cô là …”
“Đúng vậy! Nếu cô không ly hôn, khẳng định sẽ chạy không khỏi trận đòn roi tàn bạo của chồng cô, sau đó con của cô vì tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình bị đánh chết chịu không nỗi biến thành người điên, cộng thêm ba năm liên tiếp bị chồng cô ngược đãi sẽ làm tâm lý của thằng bé trở nên bóp méo vặn vẹo triệt để, sau đó là giết cha ruột dẫn tới nạn tù tội chung thân.”
“Cô… Không thể nào.”
“Không thể nào sao?” Nhan Khuynh thì thầm vào tai cô ta: “Cô lên sân thượng mà nhìn đi.”
Người phụ nữ không hiểu, Nhan Khuynh nhờ những người hàng xóm canh giữ hiện trường rồi sau đó lôi cô ta đến cầu thang thoát hiểm.
“Tự cô nhìn đi.” Nhan Khuynh đẩy mạnh cô ta vào.
Người phụ nữ lảo đảo vịn tay cầm cầu thang, tiếp theo đã bị cảnh tượng trước mắt làm sợ hãi.
Trong cầu thang tối tăm, chữ viết trên hai bức tường vô cùng quen thuộc, là của con trai cô, đi theo những ký tự ghê rợn này kéo dài đến tầng cao nhất, xuyên thấu qua khe cửa sắt tận mắt nhìn thấy mấy thứ đồ trên sân thượng càng khiến cô ta hoảng sợ tột độ.
Chén nước đầy máu trong lồng chim và những con búp bê vải bị xé rách tơi tả nằm đầy rẫy trên nền xi măng, tất cả những thứ này đều là do con trai của cô làm ra sao?
Quay đầu lại, người phụ nữ nhìn đứa trẻ với ánh mắt đầy kinh hãi. Trong nháy mắt này, cô khó có thể phân biệt được đứa trẻ nằm trong vòng tay Nhan Khuynh là con trai của cô hay là ma quỷ.
“Không, không thể nào, con của tôi sẽ không như thế này.” Người phụ nữ tuyệt vọng phủ nhận, như thể điều này có thể lau sạch mọi thứ và làm nó trở nên êm đẹp hơn.
Nhưng Nhan Khuynh lại vả thật mạnh đánh tỉnh sự trốn tránh cuối cùng của cô ta: “Chẳng lẽ không phải đều là do cô tạo thành sao?”
“Nguyên nhân con của cô bị như thế chẳng lẽ không phải bởi vì từ lúc bé nhận thức được đã sống trong hoàn cảnh bạo lực gia đình sao?”
“Tôi, tôi không biết…” Cô ta chưa từng nghĩ tới gia đình này sẽ mang lại sự tổn thương lớn cho con mình đến như thế, càng không nghĩ tới, trên thực tế những thủ đoạn độc ác biến thái đó đều là vì xả ra nổi tuyệt vọng mà bắt chước ra tới, giống như cha của bé sau khi đi làm về dùng bạo lực hành hung bé để xả ra nổi bực dọc. Mưa dầm thấm đất, không có gì bất ngờ khi đứa trẻ có hành vi như thế.
Người phụ nữ đứng hình tại chỗ và gương mặt cắt không còn giọt máu.
Nhan Khuynh nói xong cũng không đế ý đến cô ta, chỉ lo ôm dỗ dành đứa nhỏ.
Từ lúc Nhan Khuynh dẫn người phụ nữ vào cầu thang thoát hiểm thì thằng bé đã bắt đầu run rẩy, trong lòng bé vẫn tồn tại cái thiện nên rất rõ việc bản thân mình làm là không đúng, càng sợ hãi sau khi mẹ nhìn thấy sẽ chán ghét bé.
Điều mà nó sợ nhất vẫn đến, hồi nãy bé suýt chút nữa bị cha bóp chết cũng không sợ như thế, khóc thút thít cũng là diễn xuất nhưng bây giờ nhìn thấy phản ứng của mẹ, bé lại khóc thật.
Những giọt nước mắt lặng lẽ thấm vào vai áo của Nhan Khuynh từng chút một, làm lòng cô chua xót kinh khủng.
Nhan Khuynh biết, đứa trẻ này không khóc vì đau đớn hay sợ hãi mà là quá thất vọng bởi vì mẹ không hiểu mình, thất vọng bởi vì đến bây giờ mẹ cũng không có thực hiện lời hứa ly hôn với người đàn ông kia.
Nhan Khuynh ngẩng đầu nhìn bé, ánh mắt trong veo của bé tràn ngập mê mang, như là đang hỏi cô – mẹ có yêu con không vậy? Tại sao tận mắt thấy con sắp chết còn biến thành một người điên, nhiêu đó lại không đủ khiến mẹ hạ quyết tâm ly hôn với người đàn ông kia? Ngay cả hôm nay, con la hét lâu như vậy, hàng xóm đều tới nhưng mẹ vẫn không tỉnh dậy. Nếu không có ông ngoại thì chắc con đã chết rồi đúng không cô?
“Không phải vậy, không phải mẹ không thương con, chỉ là mẹ con quá yếu đuối. Nếu không mẹ đã bỏ con chạy mất rồi, đâu có lý do gì vẫn luôn chịu đựng cha của con?” Nhan Khuynh không thoải mái khi nhìn vào mắt đứa trẻ, giọng hơi nghẹn ngào giải thích cho bé hiểu.
Cậu bé ngẩn người ngẫm nghĩ ý nghĩa lời nói của Nhan Khuynh, cho đến một hồi lâu bé mới mở miệng nói với Nhan Khuynh: “Con, con có thể kiếm tiền, cũng không ăn nhiều cơm lắm đâu, sau này con sẽ nghe lời, sẽ không làm mấy chuyện không tốt đó, con không sợ chịu khổ, mẹ đi đâu con đi đó, con lớn nhanh lắm, có thể bảo vệ được mẹ. Mẹ đừng có chết… Cô ơi, cô khuyên mẹ giúp con đi, kêu mẹ dẫn con theo đi cô …”
Hồi nãy tính kế cha la quá nhiều, giọng khàn khàn khó nghe rõ nhưng dù vậy, người phụ nữ bên cạnh vẫn nghe hiểu ý nghĩa trong lời nói của bé, cuối cùng khống thể kiềm chế được nữa khóc ra tiếng.
Nhan Khuynh nhắm hai mắt, dùng sức ôm chặt cậu bé vào lòng và dịu dàng an ủi bé: “Con là một đứa trẻ ngoan.”
Sau đó cô quay đầu nhìn người phụ nữ kia: “Cô muốn làm một người mẹ tốt không?”
“Tôi sai rồi.” Người phụ nữ khóc đến không thở nổi: “Ly hôn! Tôi nhất định sẽ ly hôn với anh ta!”
Hai tay run rẫy ôm bé từ trong lòng Nhan Khuynh và ôm con trai mình thật chặt, cô chưa bao giờ kiên định giống như bây giờ.
Cuối cùng, người phụ nữ cũng sáng mắt ra, rằng bản thân đã không còn đường lui. Ngay cả khi con đường ly hôn có khó khăn và có lẽ sau khi ly hôn cô và con ăn không đủ no mặc không đủ ấm, dù thế cô cũng nhất quyết rời khỏi người đàn ông kia. Nếu không, không chỉ có mình cô mà cả con trai của cô cũng sẽ bị hủy hoại chung với nhau.
Rốt cuộc nạn bạo lực gia đình không phải cô nhượng bộ là có thể bảo vệ con trai được, ngược lại sẽ làm con trai cô có bóng ma tuổi thơ mà biến thành ma quỷ đáng sợ.
Cô không muốn, cô không muốn kết cục như thế, đây là con trai ruột của cô!
Người phụ nữ vùi đầu vào bờ vai non nớt của cậu bé và càng khóc lớn hơn nhưng lúc này đây, cô khóc không phải vì bị đánh cũng không phải bởi vì bản thân bị ủy khuất mà là hối hận. Cô ấy hận bản thân quá yếu đuối trong quá khứ, cũng hận bản thân không phát hiện con trai khác thường sớm hơn. May mắn bây giờ vẫn còn cơ hội có thể thay đổi. Làm mẹ sẽ mạnh mẽ, cô sẽ trở thành một người mẹ đúng nghĩa!
“Mẹ xin lỗi bảo bối, mẹ có lỗi với con.”
“Ngủ đi con! Chờ con tỉnh dậy mọi chuyện sẽ qua thôi!” Mạnh mẽ lau nước mắt, người phụ nữ quyết định tuyệt đối không nhượng bộ thêm lần nào nữa. Nhất định phải rời khỏi người đàn ông kia và bắt hắn ta phải trả giá thật đắt.
Còn việc nhà mẹ đẻ sẽ về đâu, tiền bạc thế nào đều không dính dáng gì đến cô hết. Kể từ nay về sau, người nhà của cô chỉ có con trai, còn đám người lòng lang dạ sói kia đều cút mẹ nó đi.
Nhan Khuynh thấy thế cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Mặc dù quá trình quanh co ngoằn ngoèo nhưng dù sao cô ta vẫn tự mình đứng lên.
Phía dưới chung cư, xe cảnh sát và xe cấp cứu của bệnh viện đã đến cùng lúc. Bởi vì liên quan đến án hình sự nên người đàn ông bị bắt rất nhanh nhưng vẫn còn đang hôn mê, vì thế tạm thời đưa đến bệnh viện chờ sau khi tỉnh lại sẽ làm bản tường trình.
Thái độ lần này của người phụ nữ rất quyết liệt, cộng thêm không có mẹ ruột thuộc hàng thượng hạng quấy rối thế nên rất nhiều chuyện đều trở nên hết sức đơn giản.
Sau khi làm xong bản tường trình và dẫn đứa trẻ đi giám định vết thương thì cô ấy lập tức đi tìm luật sư hỏi xin ý kiến.
Cô ấy nghĩ rất chu toàn, người đàn ông có thân phận địa vị nho nhỏ ở thành phố A, cho nên nếu chiến đấu một mình nhất định sẽ có hại, với lại hiện tại cô không có công việc, sau khi ly hôn với hắn ta cô và con trai cũng cần một số tiền để duy trì cuộc sống trong tương lai sắp tới.
Vì thế cô không thể dẫn thằng bé chạy trốn đến một thành phố khác mà không có kế hoạch gì, phải tìm đến sự giúp đỡ của những chuyên gia, tốt nhất tìm được cơ hội làm cho hắn ta triệt để thân bại danh liệt!
Ban đầu cô cho rằng quá trình sẽ dài lâu và gian nan. Tuy nhiên, điều làm cô cảm động nhất chính là sự ủng hộ mà con trai dành cho mình, cô tính tạm thời giao đứa nhỏ cho Nhan Khuynh trông hộ nhưng thằng bé lại kiên trì đi theo cô.
Dù gì thì trước kia thằng bé đã bị kinh sợ lớn như thế, trên người toàn là vết thương, thậm chí bây giờ thằng bé còn lên cơn sốt cao nhưng thằng bé vẫn rất mạnh mẽ, không có bất kỳ một câu oán giận nào và vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời. Ngay cả lúc cô ấy nói chuyện với luật sư, thằng bé cũng cố gắng ngồi im lắng nghe, muốn hiểu ý nghĩa của từng câu nói của cả hai người.
Rời khỏi văn phòng luật sư đã hơn hai giờ chiều.
Người phụ nữ ôm đứa trẻ đến quán ăn bình dân gần đó lấp đầy bụng, trên người không còn nhiều tiền, việc thưa kiện và chữa trị tái khám trong mấy ngày kế tiếp cũng yêu cầu không ít tiền, cho nên cô cần thiết phải tiết kiệm có kế hoạch. Chỉ là … tủi thân cho con trai của cô quá, sức khỏe đã không tốt mà cô lại không có tiền bồi bổ dinh dưỡng cho thằng bé.
Càng nghĩ tròng mắt của cô ta càng đỏ, cũng càng ân hận vì sự yếu đuối trong quá khứ của mình. Cậu bé nhìn và tưởng rằng mẹ không có tiền nên mới khó chịu, trượt ba lô học sinh từ phía sau lưng xuống và vươn tay ôm đến trước ngực.
“Cho mẹ nè, con có tiền, trời trưa nắng gắt mẹ nên ăn nhiều một chút.” Cậu bé lấy một cái túi ni-lông cũ nát từ ba lô học sinh ra, bên trong đều là tiền giấy 1 tệ và đồng xu tiền lẻ, vừa nhìn biết ngay đây là tiền tiêu vặt hằng ngày mà bé để dành, có lẽ cộng lại cũng chưa đến 100 tệ nhưng đứa nhỏ này lại bằng lòng đưa cho cô hết, chỉ để mẹ mình có thể ăn nhiều thêm.
Một đứa trẻ ngoan ngoãn ấm áp như thế lại là con trai của cô.
Người phụ nữ không thể kìm nén được nữa và ôm lấy cậu bé khóc đến toàn thân run rẩy.
Cậu bé khó khăn lắm mới vươn tay ôm bả vai của mẹ mình, không ngừng nhỏ giọng an ủi: “Sau này con sẽ bảo vệ mẹ, mẹ đừng có sợ ha.”
“Ừm, mẹ cũng sẽ cố gắng, nhất định sẽ cho con một cuộc sống tốt hơn.”
Sau khi trút bầu tâm sự xong, cô ấy kêu nhân viên phục vụ lại gọi thêm món ăn, bụng, nhất định phải ăn no và từ nay về sau, cô sẽ tự tay nuôi sống bản thân và con trai.
——————————————
Quay lại phía bệnh viện, gần hai ngày trôi qua người đàn ông mới tỉnh lại, ngay sau đó là nhìn thấy còng tay khóa chặt ở cổ tay.
“Mấy anh bắt sai người rồi!” Sau khi nghe xong bản án từ miệng cảnh sát, người đàn ông bắt đầu nổi lên bản tính thật: “Không phải mưu sát, là thằng mất dạy đó muốn giết tôi! Nó bị điên rồi, mấy anh không biết nó làm gì đâu, kể cả con dao nằm trên mặt đất cũng là của nó.”
Tuy nhiên, không có ai tin lời hắn ta nói.
Thứ nhất, cậu bé chỉ có năm tuổi và vết thương khắp trên cơ thể, rõ ràng là bị bạo lực gia đình không cách nào chống cự mà bản thân hắn ta lại có tiền án bạo lực gia đình.
Thứ hai, có nhân chứng. Không chỉ mẹ cậu bé có mặt tại hiện trường mà ngay cả những người hàng xóm xung quanh cũng có thể chứng minh được tình hình lúc đó và có hơn một nửa tòa chung cư đều nghe được tiếng la của đứa trẻ. Sau đó nghe tổng đài 110 thống kê nói, ngày đó chỉ có bốn cuộc gọi báo nguy. Nếu thật sự cậu bé muốn giết cha, vậy thì tại sao người kêu la cứu mạng lại là thằng bé?
“Việc này…” Người đàn ông trăm câu không thể cãi lại, rốt cuộc nhớ tới Nhan Khuynh. “Cô gái sống gần nhà tôi là thầy bói, ngày đó ở bệnh viện cô ta từng bói một quẻ cho tôi, nói tôi sống không quá một năm! Khẳng định là nói thằng mất dạy đó! Mấy anh đi tìm cô ta, cô ta có thể làm chứng cho tôi.”
“Phì.” Cảnh sát viết bản án cười nhạo: “Đầu của anh bị gõ ngu luôn rồi à! Cô gái ấy từng gọi điện báo nhà anh xảy ra vấn đề bạo lực gia đình! Anh muốn nhờ người ta đến làm chứng xác thật bản thân có trừng phạt đúng tội hay chưa sao?”
“Thật là không thể dùng lý lẽ để khuyên răng mà, tôi nói cho anh biết, đứa bé còn nhỏ như vậy mà thiếu chút nữa đã bị anh siết cổ chết rồi đó, anh có biết không?”
Cảnh sát hết sức khinh thường, một người đàn ông cao lớn như vậy, còn làm công việc quản lý, nào ngờ bề ngoài mặt người dạ thú, về nhà đóng cửa lại đánh đập vợ con, sao lại có loại người mặt dày như thế chứ!
Loại thái độ này của cảnh sát làm người đàn ông mau chóng bình tĩnh lại. Hắn không có ở đây tranh luận tiếp mà kiên trì muốn gặp luật sư.
“Có thể, chờ đi!” Cảnh sát cũng không muốn nói nhảm nhiều với hắn ta, quay đầu đi ra ngoài ngay.
Ban đêm, vết thương trên đầu hắn ta còn cần tiếp tục quan sát nên vẫn phải nằm ở trên giường bệnh nhưng mà hắn cũng không lo lắng, vì hắn tin tưởng luật sư mà mình tìm được có thể giúp hắn thoát tội. Bởi thế, giấc ngủ này, hắn ta ngủ đến vô cùng an ổn.
Nhưng khi vào đêm khuya, tiếng chuông 12 giờ vừa vang lên thì cửa phòng bệnh của người đàn ông thình lình bị người từ bên ngoài đẩy ra. Cảm giác như có ai đó âm thầm lặng lẽ đi vào phòng và bước đến trước giường của hắn.
“!!”Người đàn ông mở mắt theo bản năng, sau đó bị dộng một đấm thật mạnh vào miệng.
Cẩn thận nhìn kỹ, là một ông già gầy ốm đang đánh hắn, nhìn mặt khá là quen, gương mặt âm u rất kinh khủng.
“Ông… Ông là ai.”
Ông già không nói nhiều, giơ cây gậy sắt to bằng cánh tay của một đứa trẻ lên…
Hết chương 22