Bạn đang đọc Bài Ca Chim Thiên Đường – Chương 6
Bác sĩ Hồ cầm báo cáo kiểm tra, nghi ngờ nói: “Có thật là mỗi ngày cô đều ăn uống theo thực đơn của tôi cho và đi ngủ đúng giờ không?”
“Phải.” Cô chột dạ đáp. Thế nhưng phần lớn thời gian là không ngủ được và vẫn nắm mơ thấy cơn ác mộng kia.
“Không thể như thế!” Anh ta nhăn mặt.
“Thế nào?” Khúc Lăng Phong hỏi. “Không có hiệu quả sao?”
“Đâu chỉ không tốt. Năng lực chịu đựng tâm lí của cô ấy còn giảm xuống, nghiêm trọng hơn là các chỉ số sức khỏe cũng liên tục giảm. Cứ như thế thì khó nói trước là sẽ có hậu quả gì.”
“Thế là có ý gì?” Khúc Lăng Phong đập bàn đứng dậy. “Người ta nói anh là bác sĩ giỏi nhất nước ta nên tôi mới tìm anh. Nếu không trị hết cho cô ấy thì tôi bảo đảm sau này anh không thể lăn lộn trong giới y học nữa.”
“Anh Khúc!” Bác sĩ Hồ không hề hoảng hốt mà ngồi xuống. “Không tin tôi thì đừng tìm đến tôi, tìm đến tôi thì phải tin tôi. Không trị hết cho cô ấy, không chờ anh nói thì tôi cũng sẽ tự động xếp đồ về quê chăn vịt. Nhưng mấu chốt của vấn đề là cô ấy không chịu hợp tác với tôi. Đừng nói bác sĩ, cho dù là thần tiên cũng không cứu nỗi người không có ý chí sinh tồn.”
“Anh đang nói cái quái gì vậy?” Khúc Lăng Phong giơ nắm đấm ra như muốn đánh người.
“Đừng.” Cô vội kéo anh lại, lắc đầu nguầy nguậy. “Đừng đánh nhau.”
“Đi!” Anh giận đùng đùng kéo cô đi. “Chúng ta đi chỗ khác khám.”
Bác sĩ Hồ ở sau nói với theo. “Tôi thấy anh vẫn nên nói chuyện với cô ấy, nếu không tìm bao nhiêu bác sĩ cũng vô dụng.”
Mặt anh tái mét, nắm tay cô thật chặt. Khi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ Hồ thì đá bay thùng rác đặt ở cửa, đụng vỡ cửa kính cuối hành lang. Trời ạ, khoảng cách ít nhất cũng phải 20 mét, may mà không đá vào người cô.
Anh thô lỗ nhét cô vào trong xe, đạp chân ga, xe lao đi vun vút. Kim đồng hồ báo tốc độ liên tục xoay, chưa tới 20 giây mà đã lên tới hơn 120km/giờ. Cảnh vật ngoài xe lùi nhanh vùn vụt, cô không thấy rõ được gì, cơ thể đang trong trạng thái siêu tốc, phản ứng duy nhất là run rẩy thắt dây an toàn.
Anh bỗng quay đầu sang nhìn cô, cười lạnh: “Thắt dây an toàn làm cái gì? Chẳng phải em rất muốn chết sao? Anh giúp em. Có người ưu tú như anh ở bên cạnh làm uyên ương cùng chết với em thì cho dù xuống suối vàng cũng không cô đơn. Em nói xem phải chăng em nên cảm kích anh?”
Cô run giọng nói: “Xin anh đấy, nhìn đường đi.”
“Nhìn đường làm cái gì? Nhìn em đẹp hơn chứ. Nhìn suốt 1 năm vẫn chưa chán mà. Chúng ta chết chung, chắc là sẽ cùng đầu thai, kiếp sau anh vẫn có thể nhìn em nữa.”
“Xe, á…” Cô thét lên. Xe của anh xẹt qua một chiếc xe tải hạng nặng, cô gần như nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của tài xế xe tải.
Anh còn cười ha hả, chân đạp ga hết cỡ, vượt qua 2 cái đèn đỏ, xe cảnh sát giao thông bị anh vứt đằng xa.
“Khúc Lăng Phong.” Cô hét lên. “Anh điên rồi.”
“Anh rất tỉnh táo.” Anh bẻ vô lăng. “Anh biết phía trước là lối vào đường cao tốc, vào đó thì tốc độ của xe có thể lên đến hơn 200, càng kích thích hơn.” Nói xong, xe đã lao lên đường cao tốc.
Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào đồng hồ đo tốc độ, nhìn kim lướt qua 180 và đang chạy tiếp. Thần kinh cô căng như dây đàn, dường như sắp đứt phựt.
“Khúc Lăng Phong.” Cô phát ra giọng nói còn khó nghe hơn vịt bầu. “Xin anh đấy, dừng lại đi.”
“Em sợ rồi sao?” Anh hừ lạnh. “Em không muốn chết à?”
“Em chưa từng nói mình muốn chết.” Cô hét khản cả giọng. “Ông bác sĩ Hồ chết tiệt đó nói bậy đấy.”
“Thật sao?” Anh nhìn cô nghiêm túc, nhưng chân vẫn còn đạp ga.
“Thật mà, thật mà, thật đấy!” Đầu cô gật lia lịa đến nỗi sắp rớt ra.
“Vậy được, để tăng thêm độ đáng tin cậy thì hôn anh một cái.”
“Anh dừng lại đi, hôn mấy cái cũng được.”
“Lại không ngoan rồi, bảo anh làm sao tin em đây.” Chân anh lại đạp ga, tốc độ của xe càng nhanh hơn.
Người cô run lẩy bẩy, nhích lại gần anh, hôn lên mặt anh 1 cái, dùng giọng điệu hèn mọn nhất đời này của cô hỏi: “Thế được chưa?”
Tiếng thắng xe ken két vang tới tận chân trời, chiếc xe trượt một đoạn dài trên đường cao tốc mới chịu dừng lại ven đường, dây an toàn gần như thít chặt ngực cô. Cô còn chưa kịp thở thì môi anh đã ập tới. Cô tham lam hút lấy luồng khí cứu mạng mà anh truyền cho, nhũn người ra mặc cho anh điên cuồng giày vò. Nụ hôn này như muốn hút cả linh hồn của cô, mãi đến khi cô hít thở không thông vì thiếu không khí thì anh mới lui ra, môi chạm môi cô và nói từng tiếng. “Nhớ kĩ, cho dù có chết em cũng không thoát khỏi anh.”
Cô hoảng hốt gật đầu.
“Còn nữa, đừng có để anh nghe thấy em nói tục lần nữa.”
Cô lại gật đầu. Bây giờ bất luận anh nói gì thì cô cũng gật đầu. Đầu óc của cô vẫn chưa thể hoạt động lại, trước mắt lúc sáng lúc tối…
Gió lạnh phả vào mặt, vòng tay ấm áp của anh ôm lấy cô, vô số nụ hôn rơi vào tóc, trán, mặt, tai của cô. Hơi thở quen thuộc, bờ môi quen thuộc, vòng tay quen thuộc, nụ hôn quen thuộc… Ôm lấy cô chính là người đàn ông mà cả đời này cô cũng không thoát được.
Cô chớp mắt nhưng không muốn mở mắt ra. Người cô vẫn đang run rẩy vì chuyện nguy hiểm vừa rồi, trái tim cô vẫn còn đang đập dữ dội vì những lời dứt khoát, tàn nhẫn của anh.
Anh ôm cô thật chặt, khẽ lắc lư, như đang dỗ một đứa trẻ không chịu ngủ, giọng cũng trở nên rất nhẹ, rất nhẹ: “Thiên Lại, trừ việc thả em tự do ra thì em muốn gì anh cũng cho em.”
Cô thoáng quay đầu đi, tránh hơi thở của anh. Anh phải hiểu trừ tự do ra thì cô không muốn gì cả.
Anh giữ đầu cô lại, cằm gác lên đầu cô, thì thầm nói: “Đừng làm anh tức giận. Anh không tức giận thì sẽ không làm tổn thương em.”
Có lẽ đây chính là những lời nhỏ nhẹ nhất của anh từ trước tới này.
Cô từ từ mở mắt ra, anh ôm cô ngồi ở ven đường, đối mặt với vực sâu. Chỉ cần khẽ nhích tới một chút là họ sẽ rơi xuống vực, từ nay về sau sẽ không còn phiền não và dây dưa nhau. Anh không nhìn cô, ánh mắt hướng về phía xa xa, không biết có đang nghĩ giống cô hay không? Lạ thật, dường như lúc nào trong đầu cô cũng nghĩ đến cái chết, nhưng khi cái chết thật sự đến uy hiếp thì cô lại hoảng sợ, yếu đuối, đầu hàng không chút khí thế. Còn anh, tràn đầy ý chí đối với cuộc sống và tương lai, khi đối mặt với cái chết thì lại hết sức thản nhiên, bình tĩnh đến kỳ lạ.
Cô và anh, rốt cuộc thì ai muốn chết, ai sợ chết?
Anh cứ ôm cô, ru cô, mặc cho gió thu mát mẻ thổi qua họ, như là muốn ngồi thế cả đời, đến khi sông cạn, đá mòn. Cô tức cười nghĩ thầm: người ta có tưởng họ là một đôi tình nhân sắp tự tử vì tình không đây?
Xe cảnh sát đến. Anh cảnh sát lớn tuổi hơn nhìn lốp xe hư tanh bành, không ngừng lắc đầu tiếc rẻ: “Có tiền cũng đâu cần phải phá đến vậy, BMW đó!”
Mặt anh không có cảm xúc gì, bế cô vào trong xe cảnh sát, móc giấy tờ và danh thiếp ra, lạnh lùng nói: “Hóa đơn phạt thì gửi tới công ty tôi, tìm người tới kéo xe đi, còn bây giờ thì đưa chúng tôi về nhà trước.”
Anh cảnh sát trẻ hơn tức giận nói: “Anh coi chúng tôi là lái xe taxi sao? Có tiền thì ngon lắm à?”
Anh cảnh sát lớn tuổi kéo anh ta lại nói: “Đừng nói nhiều, anh ta chính là loại có tiền thì ngon ấy đấy, lái xe đi.”
Kẻ ngạo mạn luôn luôn ngạo mạn. Cô thật bất hạnh khi bị kẻ tự cao tự đại này chiếm đoạt, trừ phục tùng ra thì còn biết làm sao chứ?
24h sau, cô ngồi trên chiếc ghế của căn phòng làm việc ngày hôm qua.
Bác sĩ Hồ cười cười, nói với Khúc Lăng Phong: “Anh nói chuyện rõ ràng với cô ấy rồi chứ?”
Mặt Khúc Lăng Phong hầm hầm, gật đầu.
“Vậy thì anh Khúc, mời anh tránh đi một lát, tôi phải bắt đầu.”
Anh trợn bác sĩ Hồ, ngồi xổm xuống trước mặt cô, nắm chặt hai tay cô, thân thiết nhìn cô: “Hứa với anh, em sẽ hết sức phối hợp với bác sĩ.”
Cô thở dài: “Được rồi.”
Anh đứng dậy, khi đến cửa, không yên lòng mà quay lại nhìn cô một lần nữa.
Đợi anh đóng cửa lại, bác sĩ Hồ mới lướt qua bàn làm việc, ngồi trên bàn, đối diện với cô, búng tay. “Được rồi, chúng ta bắt đầu. Trước hết hãy nói về kẻ ác bá vừa đi khỏi kia, tôi đoán anh ta không phải chồng cô, cũng không phải bạn trai cô đúng không?”
“Kẻ ác bá?” Cách dùng từ của bác sĩ Hồ rất chính xác, thế là cô bèn mỉm cười.
“Woa!” Anh ta cố tình kêu lên. “Tôi đã biết tại sao kẻ ác bá kia lại mê cô đến thế rồi. Khi cô cười, có thể dùng câu Một cười trăm vẻ thiên nhiên. Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son[1] để hình dung.”
Cô bỗng có thêm hảo cảm với anh ta. “Anh thường ca tụng bệnh nhân của mình thế sao?”
“No no no, đối với một số bệnh nhân có khuynh hướng tự khen thì tôi thường nói với họ: bà nội tôi còn đẹp hơn cô.”
Cô lại bị anh ta chọc cười. “Anh thật là hài hước.”
“Tôi đoán kẻ ác bá kia không biết thế nào là hài hước.” Anh ta lại hướng câu chuyện vào Khúc Lăng Phong.
Cô im lặng.
“Xem ra cô không muốn nhắc tới anh ta. Thế nhưng cô Đồng à, cô phải hiểu là nếu muốn chữa trị cho cô thì anh ta là vấn đề mấu chốt. Cô đã nghe tâm bệnh cần có tâm dược’ rồi chứ, anh ta là tâm bệnh của cô, cũng là tâm dược của cô.”
Cô cười khổ. “Trực giác của bác sĩ tâm lý đều nhạy bén thế sao?”
“Đương nhiên, nếu không làm sao có tư cách làm bác sĩ tâm lý, chắc chắn là sẽ không lấy được giấy chứng nhận. Bây giờ cô chịu nói rồi sao?”
“Không phải nên dẫn dắt từng chút sao?”
“Không sai. Có điều đối với những bệnh nhân nhẹ như cô thì tôi thường chọn cách nói thẳng vào vấn đề, vừa tiết kiệm thời gian vừa có hiệu quả cao.”
“Bệnh nhẹ? Hôm qua chẳng phải anh nói tôi rất nghiêm trọng sao?”
Anh cười. “Không nói thế thì sao anh ta lại sốt ruột được? Tôi đang cho anh ta một cơ hội thể hiện.”
“Bỏ mẹ cái cơ hội thể hiện của anh đi!” Cô tức giận. “Anh có biết chỉ một câu của anh thôi mà suýt hại chết tôi không?”
“Không nghiêm trọng đến thế chứ?” Anh nhảy từ trên bàn xuống, rõ ràng là bị vẻ tức giận của cô làm ngạc nhiên.
“Anh ta nhét tôi vào trong xe, tăng tốc lên gần 200, anh nói xem thế có nghiêm trọng không?”
“Trời ạ!” Anh chống tay lên trán. “Người nên đến bác sĩ tâm lý là anh ta mới phải. Chưa từng thấy ai ngu như vậy, có ai biểu đạt tình yêu như thế không?”
“Anh nói cái gì?” Cô ngắt lời anh.
“Cái gì là cái gì?”
“Anh nói anh ta biểu đạt cái gì?” Cô hỏi lại một lần.
“Biểu đạt tình yêu.” Anh khẳng định lại. “Anh ta yêu cô.”
“Anh đang tiếp tục khoe khoang sự hài hước của mình sao?”
“Cô à” Anh khoanh tay. “Đừng có vũ nhục con mắt chuyên nghiệp của một bác sĩ tâm lý. Người có mắt đều có thể thấy được anh ta yêu cô.”
Cô ngồi lại trên ghế, lắc đầu nói: “Trò đùa này không tức cười chút nào.”
Anh vỗ tay một cái, nói: “Tìm ra được mấu chốt của vấn đề rồi. Là cái gì khiến cho cô không tin anh ta yêu cô?”
“Tôi không có lý do gì để tin.”
Anh nhăn mày, vuốt cằm, nhìn cô một hồi mới chậm rãi khẳng định. “Lúc trước, hai người gặp nhau trong hoàn cảnh không vui.”
Cô im lặng.
“Tôi đoán xem, cô chưa từng nói với ai về vấn đề anh ta có yêu cô hay không.”
Cô tiếp tục im lặng.
“Vậy tôi hỏi cô, cô yêu anh ta không?”
Cô ra sức lắc đầu.
“Cô Đồng, mời cô ngẩng đầu nhìn tôi.”
Cô nghe lời ngẩng đầu lên, anh ta có một đôi mắt sáng và trong vắt, hòa nhã trí tuệ, như có thể nhìn xuyên được ý nghĩ của người khác. Không giống với ánh mắt của Khúc Lăng Phong, sâu thẳm, khó dò, dữ dằn.
“Bây giờ, hãy nhìn vào mắt tôi mà trả lời, cô yêu anh ta chút nào không?”
Cô chần chừ một lát, rồi lại lắc đầu.
Anh thở dài, nói: “Được rồi, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi. Tôi sẽ bảo y tá sắp xếp thời gian biểu cho cô, sau này cô là bệnh nhân của tôi. Lần sau khi đến đây, tôi hy vọng được nghe kể về lần đầu tiên gặp gỡ giữa hai người. Có điều tôi khuyên cô tốt nhất hãy tìm vài người quen biết hai người, hỏi bọn họ xem anh ta có yêu cô không. Còn nữa, hãy thử lý giải hành vi của anh ta từ góc độ tốt, đừng vô thức hình thành tâm lý kháng cự. Tôi bảo đảm cô sẽ cảm thấy cuộc sống không buồn chán thế nữa.”
Cô không nói gì, đứng dậy.
“Oh, cô à.” Anh lại cười. “Cô nên nói câu cảm ơn hay tạm biệt với bác sĩ chứ.”
Cô bỗng trở nên hài hước. “Tôi trả tiền cho anh, không phải sao?”
“À!” Anh ôm ngực. “Thực tế ghê. Vậy thì người đẹp à, coi như tôi xin cô, đừng có dùng vẻ mặt đưa đám này đi ra, nếu không kẻ ác bá kia sẽ phá sập cái bệnh viện này mất.”
Cô mỉm cười, thầm nghĩ: ai làm bạn gái của anh chàng này nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Cô vừa mở cửa, Khúc Lăng Phong đã đi tới, thân thiết hỏi: “Thế nào rồi?”
Bác sĩ Hồ ở trong phòng nói với ra. “Anh Khúc à, trị liệu tâm lý không phải làm phẫu thuật ngoại khoa, không có nhanh vậy đâu.”
Khúc Lăng Phong hung dữ đóng sầm cánh cửa lại, kéo cô đi. “Đi thôi, nhìn như một kẻ vô lại, không biết sao lại nổi tiếng thế nữa.”
Cô bỗng nói: “Tốt lắm, chữa trị tốt lắm.” Cô cũng không biết sao lại nói thế. Là biện hộ cho bác sĩ Hồ hay là để anh yên tâm đây?
Vừa lên xe, điện thoại của anh bỗng vang lên, anh nghe máy. “Tôi biết rồi, chút xíu nữa là đến, anh lo trước giúp tôi đi.”
Cô hỏi: “Anh bận lắm sao? Em có thể bắt taxi.”
Anh quẳng điện thoại, không kiên nhẫn nói: “Ngồi cho vững.”
Xe chạy tới 100km/giờ. Sắc mặt anh hơi nặng nề nhưng không giống đang tức giận, mà dường như cô cũng đâu có chọc anh. Đến trước cửa biệt thự, anh để tự cô xuống xe rồi vội vã quay đầu xe, lao vun vút.
Cô nhớ đến lời của bác sĩ Hồ…
“Hãy thử lý giải hành vi của anh ta từ góc độ tốt xem sao?”
Anh không cho cô đi taxi là vì lo cho sự an toàn của cô sao?
~~
Trời đã khuya, cô lên giường lúc 11h như thường lệ, chú ý động tĩnh ngoài cửa sổ, chuẩn bị giả vờ ngủ bất cứ lúc nào. Điểm khác biệt là đêm nay không ngủ được, không phải là vì sợ nằm ác mộng, mà là nghĩ ngợi những lời của bác sĩ Hồ.
Anh ta yêu cô? Thật sao? Khúc Lăng Phong thật sự yêu cô? Sao anh ta lại yêu cô? Sao anh ta lại có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy đối với người anh ta yêu chứ?
Nhiều khi, cô không dám nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian từ bữa tiệc đến hôm ở nhà hàng. Nó cứ như là cơn ác mộng của cô, không ngừng phập phồng, không ngừng giày vò, không biết khi nào sẽ kết thúc. Cô thử nhớ lại tình hình sau khi sống chung với anh: anh vẫn luôn rất ngang ngược, không cho cô thời gian tự do, cũng không để ý đến cảm nhận của cô, cái anh ta cần là sự chú ý mọi lúc mọi nơi của cô, thậm chí là trong mỗi phút một giây suy tư của cô. Tại sao? Một người đàn ông có lòng chiếm hữu đến mức điên cuồng đối với một người phụ nữ thì đại biểu cho cái gì?
Cô nhớ đến cái lần anh từ nước ngoài về, chỉ vì cô quên đợi anh ta mà anh ta đã giận đến nỗi ném cô vào bồn tắm, sau đó lại hết sức cẩn thận chăm sóc vết thương của cô, thậm chí khi làm tình cũng không quên nó. Nếu đã thế, tại sao khi ném cô vào bồn tắm lại không nghĩ đến sẽ gây nên tổn thương?
Sau đó là ở Tân Thành, anh ta hoàn toàn không để ý đến ý muốn của cô, ép buộc cô phải theo anh ta đi chơi tàu lượn, mãi đến khi cô ngất xỉu thì anh ta lại quýnh lên gần chết, canh bên giường cô suốt hai ngày, đến khi cô tỉnh lại mới an tâm mà ngủ. Nếu đã thế, tại sao lúc ở trong khách sạn lại không chịu chú ý thấy cô không khỏe?
Bác sĩ nói cô phải ăn cơm đúng giờ thì lại cắt ngang giờ làm việc của cô, về ăn cơm với cô. Nói cô suy nhược thần kinh, phải ngủ nhiều thì lại dùng tình dục để tra tấn cô kiệt sức phải ngủ. Nói cô không có ý chí sinh tồn thì anh ta lại dùng cách làm đôi uyên ương đoản mệnh để uy hiếp cô, bắt cô tìm lại ý chí sinh tồn.
Người đàn ông này, làm những chuyện lộn xộn như thế, rốt cuộc là muốn thể hiện điều gì? Tình yêu của anh ta sao? Tức cười! Nếu đó là yêu, vậy há chẳng phải những người được yêu trên đời này đều bi thảm như cô sao?
Không có tự tôn, không có không gian, không được là chính mình.
Cô nghĩ ngợi lung tung, không chú ý đến anh đã về. Đến khi anh mở cửa thì đã không kịp giả vờ ngủ nữa. Cô ngồi dậy, làm bộ khàn giọng, nói: “Em khát quá, xuống lầu uống chút nước đây.”
Khi cô về phòng, anh còn giữ nguyên tư thế ban nãy, dường như là ngủ rồi. Cặp tài liệu ném dưới chân, laptop cũng ném đại trên sô pha. Anh rất coi trọng máy tính của mình, mỗi lần về đến nhà, phải vào phòng làm việc cất trước. Anh từng nói những thứ trong đó quan trọng bằng cả công ty. Xảy ra chuyện gì vậy? Anh gặp phiền toái gì trong công việc sao? Trước giờ cô vẫn không quan tâm anh, mà anh cũng chưa từng bất thường thế này.
Cô rón rén bước qua mặt trong của giường, cẩn thận bước lên, nằm xuống bên cạnh. Anh chiếm hơn nửa cái giường, cô không muốn đụng trúng anh nên chỉ có thể ép mình không được động đậy, nếu không trở mình một cái là rớt xuống giường.
Nằm một lát, anh bỗng chậm rãi nói: “Thiên Lại, em ngủ chưa?”
Cô nghe thấy giọng nói sầu não của anh, có chút không đành lòng nên nói: “Chưa.”
“Hát cho anh nghe đi.” Giọng của anh không phải cầu xin, cũng không ra lệnh, mà là mang theo khát vọng không thể tả được.
Cô khẽ hỏi: “Hát cái gì?”
“Cái gì cũng được, chỉ cần em hát là được.”
Cô nghĩ một chút, bắt đầu hát khẽ. “Tròn tròn, tròn tròn, một mặt trăng tròn. Dẹt dẹt, dẹt dẹt, năm tháng thoáng qua. Ngọt ngọt, ngọt ngọt, nụ cười của em. Phải chăng đã đến lúc chia tay…” Cô cảm thấy anh run mạnh một cái, nhưng không ngắt lời cô. “…anh xem, anh xem, mặt trăng tròn đang dần thay đổi, mặt trăng tròn đang dần đổi thay.”
Khi cô hát đến câu phải chăng đã đến lúc chia tay lần nữa thì anh bỗng vươn tay ôm cô vào lòng, ra sức hôn lên môi cô, đưa tay cởi nút áo cô.
Cô nhìn vào mắt anh, trong đó có vẻ rũ rượi vì thất bại, có vẻ hoảng hốt vì mất mát, cũng có ngọn lửa nóng cháy bập bùng. Cô rất muốn hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng cuối cùng vẫn không hỏi được, chỉ lẳng lặng đưa tay lồng vào tóc anh, tiếp nhận cơn hoan ái dịu dàng mà kịch liệt của anh.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy thứ mà anh muốn tìm kiếm trên người cô không phải là tình dục, mà là an ủi.
Lần này, cô là cơn mưa dịu mát, còn anh là ngọn cỏ đang khát. Mưa nhẹ nhàng rơi xuống cỏ, tưới mát, vỗ về, dịu dàng như tay người mẹ. Cỏ tham lam hút lấy giọt nước ngọt lành, trút hết những cái lá vàng héo rũ, trổ ra màu xanh mượt mà. Bây giờ cô mới biết thì ra làm tình cũng có thể dịu dàng đến thế.
Sau cơn hoan ái, anh gối đầu lên ngực cô, ngón tay đan vào tay cô, không động đậy, cũng không nói chuyện. Cô biết chắn chắn đã xảy ra chuyện gì đó nhưng anh không chủ động nói với cô thì cô cũng không biết hỏi thế nào. Giữa cô và anh, luôn là anh nắm quyền chủ động. Rất lâu, rất lâu sau, anh nhích đầu, gối lên trên gối, mắt lại thoáng hiện vẻ thăm thẳm, thả tay cô ra, vuốt ve mái tóc hơi ẩm mồ hôi của cô, hôn lên thái dương của cô rồi nói: “Ngủ đi.” Cô lặng lẽ nhìn anh, muốn nói rồi thôi.
Anh ôm cô vào lòng, duy trì tư thế thường ngủ, nhẹ giọng nói vào tai cô: “Không sao, chút phiền toái thôi, đã xong rồi.”
Tim cô rung lên, rồi vùi sâu vào lòng anh. Hiếm khi anh có thể nhận ra cô muốn hỏi cái gì.
~~
Nếu thiệt hại 10 triệu mà là chút phiền toái thì cô thật không biết cái gì mới là phiền phức lớn. Cô gần như không đọc báo kinh tế, những tin tức liên quan đến tài chính thương nghiệp đều do Tiểu Khang lảm nhảm bên tai cô mấy lần mới nhớ được. Cho nên khi bác sĩ Hồ đưa tờ báo kinh tế cho cô xem thì cô chả hiểu gì.
“Trang nhất ấy, tin tức chấn động nhất giới thương nghiệp trong 3 ngày nay, không xem thì thật đáng tiếc.”
Đây là lần thứ 3 cô đến đây trị liệu. Lần trước chỉ nói một chút về lần đầu gặp Khúc Lăng Phong 13 năm trước. Lúc ấy anh ta chỉ nói một câu: “Quan hệ của hai người thật là đặc biệt.”
Anh là bác sĩ, làm thế đương nhiên là có lí của anh, cho nên cô mở ra xem, và chấn kinh.
Đầu trang nhất là dòng chữ lớn: Tướng quân bất bại trên bàn họp tự hủy hoại danh dự. Báo nói kế hoạch hợp tác giữa tập đoàn Phong và công ty IDK của Mỹ đã thất bại bởi trong ngày ký hợp đồng, Khúc Lăng Phong đến trễ 1 tiếng đồng hồ. Người Mỹ, những người luôn rất coi trọng thời gian cho rằng một lãnh đạo không tuân thủ thời gian thì không phải là đối tượng tốt để hợp tác. Kế hoạch hợp tác được nhiều người chú ý này đã bàn bạc gần nửa năm trời, trong 1 tháng tập đoàn Phong phải làm ra 3 bản kế hoạch mới có thể ký được hợp đồng hợp tác.
Lần ký kết này thất bại đã phá hỏng danh xưng tướng quân bất bại trên bàn họp của Khúc Lăng Phong. Theo người ta ước chừng, tập đoàn Phong tổn thất ít nhất 10 triệu. Phía dưới viết về những ảnh hưởng tới cổ phiếu cùng cách nhìn của những người trong giới đối với chuyện này, cộng thêm dự đoán về cổ phiếu của tập đoàn Phong trong tương lai. Cô đọc không hiểu, cũng không còn lòng dạ nào để đọc nữa, mắt dừng lại ngay hàng chữ Vào ngày ký hợp đồng, Khúc Lăng Phong đến trễ 1 tiếng đồng hồ.
Bác sĩ Hồ từ tốn nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì trưa hôm ấy anh ta luôn ở ngoài cánh cửa này để đợi cô.”
Cô đặt tờ báo xuống, hai tay xoa thái dương. “Anh định nói cái gì?”
“Tôi nghĩ tôi không cần phải nói thêm gì nữa.”
“Đây là nội dung trị liệu hôm nay sao?”
“Không phải.” Bác sĩ Hồ trở về ngồi trên ghế làm việc. “Theo tiến độ ban đầu, nên kể với tôi tình cảnh gặp gỡ vào 12 năm sau của hai người.”
Cô dựa người vào sô pha, chìm vào hồi ức, kể một mạch đến chỗ anh ta tuyên bố tối hôm ấy phải đến phòng Thiên Kiều.
Mắt bác sĩ Hồ sáng quắc, nhìn cô, cười nói: “Cô Đồng, cô đúng là một cô gái rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi làm người ta chỉ nhìn một cái là đã yêu.”
Cô cười nhạt. “Tính hài hước của anh lại bộc phát rồi.”
Anh huơ huơ ngón tay. “Tôi nói thật đấy. Nếu tôi không phải là bác sĩ tâm lý của cô thì e là tôi cũng yêu cô rồi.”
“Không cần biết đây có phải nói đùa không nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh vì lời khen nịnh này.”
Anh nháy mắt. “Đừng khách sáo.” Sau đó đứng dậy nói: “Tặng cô một câu nhé: một người đàn ông yêu một người phụ nữ từ cái nhìn đầu tiên, thường thì sẽ biểu hiện thành sự chiếm hữu điên cuồng, nhất là đàn ông không tin vào tình yêu. Có cơ hội cô hãy hỏi Khúc Lăng Phong xem anh ta có tin vào tiếng sét ái tình không, tôi nghĩ anh ta sẽ cho đó là cứt chó.”
Cô tin anh sẽ trả lời như vậy, thậm chí trước mắt cô còn hiện lên vẻ mặt khinh thường của anh khi nói ra hai từ cứt chó này.
Trên đường về nhà, cô không cách nào giữ được bình tĩnh, thảo nào tối hôm ấy anh lại ủ rũ chán chường như vậy. Cô không biết danh xưng tướng quân bất bại có thật hay không, nhưng cô biết anh rất thành công, rất nhiều tiền, rất nổi tiếng. Sai sót này chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt tới tương lai của anh. Chỉ vì đưa cô về mà mất đi hợp đồng lớn như thế, đáng sao? Rốt cuộc thì trong đầu Khúc Lăng Phong đang nghĩ gì?
Suy nghĩ của cô hết sức hỗn loạn, cho nên thiếu chút nữa là xảy ra tai nạn giao thông.
Khúc Lăng Phong về tới nhà, đúng lúc bắt gặp Tiểu Phương đang bôi thuốc cho cô, anh vội vã xông tới, nắm tay cô lên hỏi. “Sao thành ra thế này?”
Cô làm như không có gì mà nói: “Chút chuyện ngoài ý muốn mà thôi.”
“Chết tiệt! Anh hỏi em là sao lại thành thế này?”
Cô bất đắc dĩ nói: “Là lỗi của em, lái xe không cẩn thận nên đụng phải cục chắn bên đường.”
Anh làm thay cho Tiểu Phương, dữ dằn trách móc. “Hồn vía của em lại bay đi đâu nữa thế hả? Anh chỉ mới không đi cùng em một lần mà em đã… bà nó… xảy ra tai nạn. Từ ngày mai không cho em được phép lái xe nữa, anh bảo Giang Đào tìm cho em một lái xe.”
Không phải chứ? Chỉ trầy xước chút đỉnh thôi mà nghiêm trọng đến nỗi tước đoạt quyền được lái xe của cô sao.
“Chỉ là ngoài ý muốn thôi, em bảo đảm sau này sẽ không thế nữa.”
“Không được.” Anh phán quyết, không cho cô cơ hội thương lượng.
Cô hít sâu một hơi, nhớ tới lời của bác sĩ Hồ, thử lý giải hành vi của anh từ góc độ tốt. Cô thử qua, cũng biết anh lo cho sự an toàn của cô. Nhưng chết tiệt, anh ta không thể nghe ý kiến của cô một lần hay sao? Bà nó, cô không phải con búp bê bằng thủy tinh, biết làm thế nào bảo vệ mình mà, anh không thể dùng ý nghĩ của mình để quyết định mọi việc thay cô.
Cô phát hiện mình rất dễ nhiễm phải những từ cửa miệng của anh như chết tiệt, bà nó. Thì ra thật sự rất dễ dùng.
Cô thả tay áo xuống, cầm túi xách lên định đi.
“Em đi đâu đó?” Anh ở phía sau gọi theo.
“Phòng làm việc.”
“Không được đi!” Anh tiến tới kéo cô lại.
Cô giờ đồng hồ lên. “5h. Em có quyền làm việc thêm 2 tiếng đồng hồ nữa. Anh nói từ ngày mai không cho em lái xe, vậy hôm nay em lái anh cũng không cho sao?”
“Shit!”Anh phun ra từ thô tục nhất. “Rốt cuộc thì cái tên Hồ Văn Cử ấy dạy em những gì mà làm em có dũng khí để phản kháng lại anh một cách trắng trợn thế?”
“Anh ta không dạy em gì cả, chỉ cho em xem cái này.” Cô móc tờ báo trong túi xách ra.
Anh không thèm nhìn nội dung, sắc mặt đã trở nên khó coi, trong mắt xẹt qua vẻ bối rối cùng thảm hại, lập tức giật lấy xé vụn ra, còn đạp ấy mảnh vụn ấy thêm mấy đạp rồi xông lên lầu, Cô nghe thấy tiếng dập cửa đinh tai nhức óc, sau đó là tiếng đồ vật bị vỡ tan tành.
Cô bình tĩnh bảo Tiểu Phương: “Dọn phòng khách cho sạch sẽ đi.”
Cô đứng trước cửa phòng làm việc, đợi bên trong không còn tiếng động gì nữa mới gõ vài cái tượng trưng rồi đẩy cửa vào.
Giống như là có bão quét qua, toàn là tàn tích, khắp nơi bừa bộn, phàm là những thứ trong tầm tay anh đều không thoát khỏi số kiếp. May mà laptop được đặt dưới lầu do lúc nãy bôi thuốc cho cô. Một mớ sách cùng tài liệu bị ném lung tung, chỉ tiếc cho bộ ấm trà hơn 6000 đồng và 2 cái bình hoa cổ ở ngoài cửa.
Anh đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía cửa, người căng lên, tóc như dựng lên, hai vai còn không ngừng nhấp nhô. Cô dè dặt né những mảnh vỡ dưới đất, đến phía sau anh, đưa tay khẽ chạm vào vai anh một chút. Anh vung tay lên theo phản xạ, khi nắm đấm chỉ còn cách mặt cô 1mm thì chợt dừng lại, từ từ hạ xuống, quát lớn: “Ra ngoài!”
Cô dùng tay trái vỗ ngực, thở phào một hơi. Nếu lúc nãy bị trúng cú đấm ấy thì chắc chắn lúc này cô đã bay khỏi phòng làm việc. Biết rõ là lúc này không nên dây vào anh, thế mà cô vẫn lên đây làm cái gì? Bây giờ nên hỏi trong đầu cô đang nghĩ gì chứ không phải trong đầu Khúc Lăng Phong đang nghĩ gì. Thực tế thì cô không nghĩ gì cả, cứ như là bản năng, còn chưa kịp nghĩ thì đã lên đây.
Cô lại thử đặt tay lên vai anh, anh không né, cũng không phản ứng gì. Cô bỗng như mất tự chủ mà lên tiếng: “Em nhớ tối hôm đó anh nói với em là không sao, chút phiền toái thôi mà.”
Anh bực bội vò đầu. “Vốn chỉ là chút phiền toái nhỏ, một cái hợp đồng không lay động được gốc rễ của tập đoàn Phong.”
“Vậy việc gì anh phải cáu kỉnh đến thế?” Giọng của cô rất nhẹ nhàng, ngay cả cô cũng bất ngờ.
Anh lập tức quay người lại, nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
“Em…” Cô cúi đầu. “Em chỉ hỏi chút thôi, dù sao vì em nên anh mới đến muộn, về tình về lý em cũng nên hỏi thăm chút, không phải sao?”
Giọng anh vang lên phía trên đầu cô. “Cái này cũng là do Hồ Văn Cử dạy em?”
Cô lắc đầu. “Anh ta chỉ là bác sĩ chứ không phải thầy giáo của em.”
Thật lâu mà không nghe tiếng đáp lại, cô lấy hết can đảm để lùi lại, nhỏ giọng nói: “Anh không muốn nói thì thôi, em ra trước đây, để anh được yên tĩnh.”
“Thiên Lại.” Anh ôm cô từ phía sau, ngăn bước của cô. “Em đang quan tâm đến anh.” Giọng của anh là khẳng định, mang chút vui mừng.
Cô lắc đầu, ra sức lắc đầu. “Em nói rồi, chỉ muốn hỏi chút thôi, về tình về lý…”
“Vứt mẹ nó tình lý gì đi!” Anh dùng sức xoay người cô lại, hôn lên môi cô một cách vội vã. Nụ hôn của anh bỏng cháy và triền miên, mang theo vẻ mạnh mẽ làm người ta không thở nổi. Cứ thế mà quấn lấy cô, dường như vô bờ bến. Lưỡi của anh thò vào miệng cô, dịu dàng chọc ghẹo, rồi dụ dỗ bên tai cô: “Nói em quan tâm anh.”
“Không.” Cô bất giác rên lên, tranh thủ khi anh nói chuyện mà hút lấy không khí.
“Cô gái mạnh miệng.” Anh bế cô lên, vượt qua đống hỗn loạn đầy đất, đi thẳng vào phòng ngủ.
Anh không ngừng quấn lấy cô, có chút học đòi làm nũng. Kỳ lạ là, cô cũng không cảm thấy chán ghét cách làm tình như vậy, mặc dù bây giờ đang là ban ngày. Trước đây, khi anh kéo cô lên giường vào ban ngày, cô thường không tình nguyện.
Ngay giây phút sau cùng của cơn kích tình, anh còn không quên dụ dỗ cô: “Nói em quan tâm đến anh.”
Cô không nhớ mình trả lời anh thế nào, phải hay không đã không còn quan trọng nữa. Trong khoảnh khắc hai người hợp làm một, trong lòng cô ý thức rõ cô lên đây là vì quan tâm đến anh, mặc dù cô cảm thấy sự quan tâm này thật là kỳ cục.
Đắm mình trong vũ bão thật lâu, ý thức của cô dần tỉnh táo lại. Anh vẫn còn đè trên người cô, không nhúc nhích, hơi thở phun nhè nhẹ vào bên tai cô, lẩm bẩm trách: “Anh phải cảnh cáo Hồ Văn Cử một chút, không được đưa những tin tức thất bại của anh cho em xem, nó làm anh cảm thấy thật mất mặt.”
Cô cười thầm. Vừa rồi anh phát hỏa như vậy, chỉ vì cảm thấy mất mặt sao? Có lẽ thế! Anh có thể thừa nhận thất bại trước mặt bất kì ai, duy chỉ trước mặt cô là không thể, giống như việc anh không thể chịu được việc cô phớt lờ anh.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chặp vào nụ cười nhẹ của cô, anh nâng mặt cô lên, trịnh trọng nói: “Đáng giá, 10 triệu cũng đáng.”
Cô không hỏi đáng cái gì, không cần hỏi cũng hiểu ý của anh, chẳng qua do cô không muốn hiểu mà thôi. Rất nhiều chuyện cô vẫn còn đang mơ màng, vẫn đang giằng co, vẫn đang sợ hãi, vẫn đang tránh né. Quá nhanh, cái cảm giác tin tưởng mà cô đã mất từ năm 12 tuổi ấy đến quá nhanh.
Cô luôn cho rằng hận một người không dễ, yêu một người càng khó. Con người phải biết yêu chính bản thân thì mới có đủ năng lực mà yêu người khác. Nếu cô yêu anh, vậy là không yêu chính mình.
Đợi anh ngủ say, cô lại ngồi trước cửa sổ, nghe tiếng gió thu rít gào trong đêm đen. Là chim, sẽ có ngày phải bay đi. Lẽ nào cô lại cam tâm tình nguyện bị giam cầm trong bão tố.
Anh thật sự tìm cho cô một tài xế, nhưng phần lớn thời gian, anh đích thân lái xe đưa đón cô. Nhìn bóng lưng chắc mập của chú Tường tài xế, cô tự nhủ với mình: mình không cam tâm bị giam cầm cả đời.