Bài Ca Chim Thiên Đường

Chương 5


Bạn đang đọc Bài Ca Chim Thiên Đường – Chương 5


Cô không phải thiêu thân, cô là một con chim mãi mãi cũng không bay qua được cơn bão tố.
Âm thanh khó chịu đó vẫn đang làm ồn, cô muốn được yên tĩnh ngủ một giấc thôi, lẽ nào thế cũng là ước mơ xa xỉ sao? Dường như cô nghe thấy tiếng gào lên đầy chuyên chế của anh: “Tỉnh lại đi, em tỉnh lại cho anh, anh không cho phép em ngủ nữa.”
Quẳng cái không cho của anh đi, cô đã phục tùng quá lâu rồi, lần này bất luận thế nào thì cũng không được khuất phục. Cô ra sức đóng tai lại, cuối cùng cũng không nghe thấy âm thanh đáng ghét đó nữa.
Đầu óc cô mê man, cảm giác có một bàn tay vẫn luôn nắm tay cô. Nó ấm áp, thô ráp, to lớn. Cảm xúc không quá tốt nhưng lại làm cô thấy quen thuộc, thấy an toàn, giống như bàn tay ba dắt tay cô lúc nhỏ vậy. Cô yên tâm đặt tay mình vào bàn tay ấy, như muốn giao tương lai và cuộc đời mình vào đấy. Cô nghe thấy một giọng nói trẻ trung và êm tai, hơi quen, nhưng không quá quen. “Anh định ngồi đây đến khi cô ấy tỉnh lại mới thôi ư?”
“Phải!” Giọng nói đáng ghét ấy lại vang lên bên tai. “Tôi muốn cô ấy vừa tỉnh lại là nhìn thấy tôi, tôi không cho phép cô ấy dùng cách này để trốn tránh tôi.”
“Boss à, thế không được đâu. Anh không nghe bác sĩ nói sao, cô ấy bị suy nhược thần kinh nặng và thêm cả chứng trầm cảm. Anh buộc cô ấy quá chặt rồi, cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng ép chết cô ấy.”
“Im miệng.” Anh nổi giận. Khi anh nổi giận thì giọng rất lớn, như là sét đánh vậy, theo sau đó chính là mưa bão.
“Giang Đào nói không sai.” Một giọng nói ôn hòa và trầm tĩnh vang lên sau đó: “Anh đừng có dùng những thủ đoạn trên thương trường để đối đãi với phụ nữ. Phụ nữ là phải được yêu chứ không phải bị chiếm đoạt.”
“Woa!” Giang Đào huýt sao. “Trợ lý Tần cũng có thể nói ra những lời đầy nhân tính này sao? Tôi còn tưởng rằng cô cũng máu lạnh như boss lớn chứ?”
“Tôi máu lạnh.” Tần Chiêu khoanh tay nhìn anh. “Nhưng phải xem là với loại người nào. Đối loại người như anh thì nhiệt tình là lãng phí.”
“Gì?” Giang Đào bất mãn. “Cô nói thật không công bằng. Tôi tự xét thấy mình chưa từng đắc tội với cô, sao cô cứ sầm mặt với tôi vậy? Nói sao thì tính tình của tôi vẫn tốt hơn boss nhiều mà.”
Tần Chiêu quay mặt đi, không thèm để ý tới Giang Đào.
“Này!” Giang Đào thiếu điều muốn nhảy dựng lên. Bà cô kiêu ngạo này, luôn không coi ai ra gì y hệt như là boss vậy. Không hổ là trợ lý của boss, ngưu tầm ngưu – mã tầm mã.
“Còn ồn nữa là tôi quẳng anh ra cửa sổ đó.” Khúc Lăng Phong dữ dằn trừng Giang Đào, hiệu quả đến nỗi làm anh ta im bặt. Không công bằng, không công bằng, tại sao hai người cãi nhau mà người bị mắng luôn là anh chứ?
Tất cả đều trở nên yên tĩnh lại.
~~
Khúc Lăng Phong vén sợi tóc vương trên má Thiên Lại ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tái nhợt đến nỗi gần như trong suốt của cô, thở dài: “Sao em còn chưa tỉnh lại? Lẽ nào em thật sự ghét phải đối diện với anh thế sao?”
Tần Chiêu thấy thế thì lắc đầu. Người đàn ông cao ngạo này chưa từng có vẻ mặt thương tiếc và mệt mỏi đến thế. Bất luận là đối mặt với nguy nan thế nào thì anh luôn tràn đầy dã tâm, ý chí hừng hực. Duy chỉ có đối diện với cô gái này thì sự chuyên chế cùng ngang ngược của anh đều biến thành ngu xuẩn. Một người đàn ông không biết cách yêu, gặp phải một cô gái không biết tiếp nhận tình yêu. Haiz! Không biết ai nợ ai nữa.
Giang Đào thật muốn lấy một chiếc gương để trước mặt Khúc Lăng Phong, khiến anh nhìn rõ vẻ mặt của mình. Đấy rõ ràng là một người đàn ông khổ sở vì tình, đáng tiếc đến giờ anh còn chưa tự ý thức được. Còn cô gái ngốc nằm ngay đơ ở đó, cư nhiên đi cự tuyệt, không chịu nhìn vào tình cảm sâu nặng ẩn chứa sau vẻ ngang tàng của anh. Haiz, nếu không sợ boss ném anh ta ra cửa sổ thì anh sẽ đi lấy gương, thật đấy!
~~
Cô không muốn tỉnh lại, nhưng cuối cùng thì cũng phải tỉnh. Một cơn cảm sốt nho nhỏ không thể giúp cô chạy trốn khỏi thế giới này. Cô nghĩ, sao cô không xảy ra tai nạn xe cộ, hay là tai nạn máy bay, hoặc là mắc bệnh nan y, như thế thì đã có thể danh chính ngôn thuận mà ra đi, xong hết mọi chuyện.
Cuối cùng cô vẫn phải tỉnh lại.
Trong phòng có rèm nên mắt cô nhanh chóng thích ứng với ánh sáng dịu nhẹ. Cô nhìn rõ được vách tường trắng và trần của phòng bệnh. Chăn mền và ga giường màu trắng, còn có cả giấy tờ tài liệu rơi lả tả trên đất. Laptop còn mở, mê cung ở màn hình chờ khiến đầu cô choáng váng. Anh đang nằm trên sô pha, ngủ rất say, cơ thể cao lớn cong thành tư thế rất tức cười. Hai chân thì gác lên trên tay vịn, chiếc áo vest hiệu Zegna thì đắp hờ trên người, thoạt nhìn như sắp rơi xuống. Đầu tóc anh rối bù, đôi mày rậm nhíu chặt, râu mọc lún phún khắp cằm, nhìn vừa lôi thôi vừa mệt mỏi, y hệt một tên cướp đích thực.
Cô nhớ anh chưa từng có lúc lôi thôi lếch thếch thế này. Cho dù là chỉ mặc loại áo sơ mi và quần jean bình thường nhất thì cũng có vẻ ngạo nghễ của cao bồi miền Tây.
Cô ngồi dậy, thấy cả người không có chút sức nào, miệng thì khô khốc, cũng không biết mình đã nằm bao lâu. Có lẽ là động tác của cô đã làm phiền tới anh nên anh nhúc nhích, thì thầm gì đó, bỗng la lớn một tiếng: “Thiên Lại!” rồi ngồi bật dậy, làm cô giật cả mình. Anh giương đôi mắt đỏ au lên nhìn cô, rồi chợt ngã xuống sô pha, hai tay ôm đầu mắng một câu: “Chết tiệt!” Sau đó thì lại nhìn cô, cả buổi trời thì mắt mới có tiêu cự, dường như lúc này mới biết là cô đã tỉnh lại.
Cô nghĩ vừa rồi chỉ là nằm ác mộng, bởi vì lúc này trên mặt anh lại hiện lên lửa giận cùng khí thế bừng bừng mà cô quá quen thuộc. Anh đứng dậy, loạng choạng một chút, lại lầm bầm rủa vài tiếng, cúi đầu xoa hai chân tê mỏi. Đến khi có thể đứng vững rồi thì liền dữ dằn đi về phía cô.

Dù cô biết anh chưa đến nỗi sẽ làm gì một người bệnh nhưng bộ dáng này của anh làm cô sợ hãi. Cô nhích dần về phía sau, ôm chặt chăn, hy vọng rằng làm thế thì có thể được an toàn.
Anh cúi thấp xuống, ánh mắt dữ dằn chiếu thẳng vào mắt cô, hai tay từ đầu vai dần trượt xuống eo cô, sau đó lập tức ôm chặt, làm cô ngã mạnh vào lồng ngực anh. Hơi thở lạnh lùng của anh thổi vào tai cô, hung hăng nói: “Em thật là to gan, một cơn cảm sốt nhỏ nhoi mà cũng dám hôn mê hết 2 ngày.”
Đôi môi ấm nóng của anh dán vào tai cô, hôn thật mạnh.
Trời à! Đừng thế chứ! Cô ra sức giãy giụa. Cô không muốn vừa từ trên giường bệnh tỉnh lại liền phải chịu đựng cơn tình dục của anh. Như thế sẽ khiến cô cảm thấy mình là một công cụ phát tiết thấp hèn.
“Đừng nhúc nhích!” Anh sắp siết gãy eo cô rồi, môi thì lướt qua khắp gáy cô, giọng ồm ồm: “Cô gái không nghe lời này, anh đã không cho em ngất xỉu mà em còn dám ngất xỉu, anh ra lệnh cho em tỉnh lại mà em dám không tỉnh lại, em dám nằm trên chiếc giường chết tiệt đó ngủ cả 2 ngày, anh lớn tiếng gọi em thế mà em dám không trả lời anh.” Anh nói một câu thì hôn thật mạnh lên da cô một cái. Đến khi nói xong thì sau tai cô đã không còn chỗ nào nguyên vẹn nữa.
Ngay cả chuyện này mà anh cũng trách cô, rốt cuộc anh ta còn ngang ngược vô lí đến mức nào nữa.
Cuối cùng thì anh cũng tha cho vùng da thịt đã vô cùng thê thảm của cô, sau đó thì hôn thật mạnh lên môi cô, ôm cô cùng nằm xuống, xâm chiếm nửa chiếc giường bệnh, vây cả người cô vào trong lòng anh. Hôn đã rồi thì vùi đầu vào ngực cô, tìm một tư thế thoải mái nhất để nằm, ra lệnh: “Đừng có nhích lung tung, anh cần phải ngủ, Tần Chiêu đến thì bảo cô ấy sắp xếp lại tài liệu dưới đất, Giang Đào đến thì bảo anh ta cút ngay.”
Ngay cả một tiếng “ừ” của cô anh cũng không kịp nghe, cứ thế mà ngủ.
Cô – một bệnh nhân nằm trên giường suốt 2 ngày, yếu ớt đáng thương đến nỗi một miếng nước cũng chưa được uống – lúc này phải ngoan ngoãn làm gối ôm cho anh ta, nhân đó là máy ghi âm cho anh ta luôn.
Quả nhiên Tần Chiêu và Giang Đào đã đến. Tần Chiêu chỉ lẳng lặng nhìn họ một cái rồi tự động đi nhặt tài liệu. Giang Đào nhìn gương mặt ngủ say sưa của Khúc Lăng Phong, há hốc mồm, vừa định nói gì thì đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô: “Anh ấy nói nếu anh đến thì bảo anh cút ngay.”
“Hơ…” Giọng của Giang Đào bị nghẹn trong họng, ho mấy tiếng thật dữ dội. Tần Chiêu bất ngờ bật cười, hơn nữa còn không giữ khí chất như trước nay, cuối cùng nhét toàn bộ tài liệu vào trong tay anh ta, vừa cười vừa nói: “Còn chưa cút đi, đợi gì nữa? Đợi boss dậy quẳng anh ra cửa sổ sao?”
Giang Đào lầm bầm lầu bầu đi theo sau Tần Chiêu, giống hệt một chú chó con làm sai bị chủ mắng. Không biết tại sao, cô cảm thấy hình ảnh này rất hài hòa, dường như khi Tần Chiêu ở cạnh Giang Đào thì giống người hơn là ở cạnh Khúc Lăng Phong.
Anh ngủ một giấc suốt 4 tiếng đồng hồ, khi anh thức dậy thì chân tay của cô đã tê dại hết cả, thậm chí đi cũng không nổi. Thế là anh lại vừa chửi chết tiệt vừa bế cô xuất viện.
~~
Bị cảm mà hôn mê nằm viện, có thể nói cô chính là người đầu tiên. Bác sĩ nói, hôn mê là vì suy nhược thần kinh và trầm cảm.
Suy nhược thần kinh? Trước đây cô cũng mắc bệnh này. Nhưng còn trầm cảm? Tuy lúc nào cô cũng cảm thấy mình không chịu nổi Khúc Lăng Phong nhưng cũng đâu đến nỗi bị trầm cảm. Chẳng phải chỉ là mất ngủ, trầm tĩnh, buồn bã, uể oải, không muốn ăn, thích đờ người ra thôi sao? Có nghiêm trọng tới nỗi bị trầm cảm sao chứ? Nhưng hiển nhiên, Khúc Lăng Phong coi lời của bác sĩ thành chuyện lớn, còn dẫn cô đến chỗ bác sĩ có tiếng nhất trong nước để điều trị. Anh bác sĩ kia hỏi cô một vài câu nhạt nhẽo rồi sau đó liệt kê một mớ chuyện cần chú ý.
Hôm ấy, ăn cơm tối xong, Khúc Lăng Phong bỗng kéo cô cùng xem bộ phim truyền hình lúc 8 giờ cực kỳ vớ vẩn. Cô nhìn những cảnh hết khóc lóc rồi lại cãi nhau trên TV rồi thả hồn phiêu du, nghĩ tới cơn ác mộng thường quấy nhiễu cô. Anh ở bên cạnh nói gì đó, cô đáp lại một cách vô thức.
Anh bỗng xoay mặt cô qua, nhìn vào đôi mắt đang phun lửa của anh. “Em cư nhiên dám lơ đãng. Nói, vừa rồi đang nghĩ gì?”
“Không có gì, chuyện trong công việc thôi.”
“Khi ở cạnh anh thì không được nghĩ đến công việc.” Anh xoay mặt cô trở lại, đối diện màn hình. “Xem TV.”
Cô thầm thở dài, ráng tập trung tinh thần để nhớ được mặt 2 nhân vật trên màn ảnh. Một lát sau, anh bỗng hết kiên nhẫn và hỏi: “Có thú vị không?”
“Cũng tàm tạm.” Cô không biết dụng ý của câu này là gì nên chỉ đành nói lấy lệ.
“Vậy em cứ từ từ mà xem.” Anh đứng dậy đi mất.
Cô cuộn người trên sô pha, tay vô thức nhấn điều khiển, màn hình liên tục chuyển kênh nhưng không có kênh nào làm cô thấy hứng thú. Cô ném điều khiển TV xuống thảm, khi va chạm không biết trúng nút nào mà màn hình lóe lên rồi chuyển đến kênh giải trí, nó đang phát những thông tin ngoài lề của đại hội âm nhạc mừng năm mới ở Viên kỳ trước. Cô ngồi thẳng dậy, nghe những đoạn ngắn được cắt ghép, trong lòng thầm nghĩ nếu có ngày mình được ngồi trong thính phòng màu vàng kim kia để nghe bữa tiệc âm nhạc đẳng cấp thế giới này thì tốt biết bao? Nghe thấy nhạc trưởng đứng trên sân khấu, dùng tiếng Trung nói câu “Chúc mừng năm mới!” với nhân dân thế giới thì có lẽ cô sẽ rơi lệ mất! Đáng tiếc, đây là chuyện của nửa năm sau, hơn nữa không phải ai cũng có cơ hội có được vé. Lúc ấy, đang dịp năm mới, một mình xa nhà đến Viên e là cũng không tốt, ít nhất là mẹ cô sẽ không đồng ý.
Chương trình đã kết thúc mà cô còn ngẩn ngơ ngồi nhìn những dòng chữ sau cùng. Một ly sữa chắn ngang tầm mắt của cô, anh đứng trước mặt cô, nhìn ly sữa, nói: “Uống đi, nó sẽ giúp em ngủ ngon hơn.”
Cô nhăn mày nhận lấy, uống một ngụm, mùi vị tanh nồng ấy làm cô muốn ói ra. Cô đặt cái ly qua một bên, anh nói với giọng không vui: “Uống hết đi.”

Cô lắc đầu lia lịa, bịt mũi lại, cuối cùng không nhịn được nữa nên chạy vào nhà vệ sinh ói hết ngụm sữa vừa uống vào ra.
Anh đỡ cô, đưa cho cô một ly nước, nhíu mày nói: “Sao em lại mẫn cảm với sữa thế?”
Cô nghĩ thầm: đâu chỉ có sữa? Thịt bò, thịt cừu, sữa dê… hễ là thứ có vị tanh là cô đều không thích, chẳng qua anh chưa từng để ý mà thôi.
“Thôi được rồi, không uống nữa.” Anh đem sữa đổ đi, hiếm khi không ép cô làm chuyện mà không không muốn thế này.
Anh ôm cô trở lại phòng khách, hỏi: “Xem TV nữa không?”
Cô lắc đầu. Lạ thật, tối nay anh rất khác thường. Khi nào thì Khúc Lăng Phong biết dùng câu hỏi ý kiến với cô chứ?
“Buồn ngủ không?”
Cô lại lắc đầu.
“Vậy em muốn làm gì?” Giọng của anh lại có vẻ mất kiên nhẫn.
Cô ôm chút hy vọng mong manh mà nói: “Em muốn đến phòng nghe nhạc.” Bây giờ cô cảm thấy có cảm xúc, có lẽ sẽ viết được gì đó.
“Không được.” Nhìn xem, chưa đầy 1 phút đã lộ mặt ra rồi. “Em nên đi ngủ.”
Có lẽ giọng của anh không đủ uy hiếp, có lẽ tối nay anh dễ tính nên đã khích lệ cô, cô bỗng nghe mình phản đối. “Nhưng bây giờ em không ngủ được.”
“Ngủ không được?” Anh nhướng mày lên. “Vậy chúng ta sẽ làm chuyện khác.”
Khi cô kịp hiểu ra thì đã bị anh ném lên giường. Anh đè lên người cô, hôn cô liên tục, khi hôn lên môi cô thì nói: “Anh sẽ làm em mệt đến nỗi ngủ suốt 2 ngày 3 đêm.”
Cô không ngủ 2 ngày 3 đêm nhưng đúng là khi anh buông cô ra thì cô lập tức tiến vào mộng đẹp.
Cô lại mơ thấy mình biến thành một con chim, bất đắc dĩ phải đi theo bên cạnh tên bạo chúa kia, hắn ra lệnh cho cô: “Hót đi.” Thế là cô phải vươn giọng hót. Tiếng hót tuy rất hay nhưng lại không che nổi sự bi thương của cô.
Bạo chúa phẫn nộ, đập tan tất cả mọi thứ trong tầm tay, giận dữ quát lớn: “Phải làm sao thì mày mới vui vẻ? Phải làm sao thì mày mới cam tâm tình nguyện hót cho tao nghe?”
Cô rưng rưng nước mắt nhìn hắn, xót xa van nài: “Thả tôi tự do.”
“Không đời nào! Cả đời này mày cũng đừng mơ đến việc tao thả mày tự do.”
“Không đời nào! Cả đời này mày cũng đừng mơ đến việc tao thả mày tự do. Cả đời này mày cũng đừng mơ đến việc tao thả mày tự do…” Tiếng quát của tên bạo chúa cứ vang vọng bên tai cô, cô bỗng giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy. Mặt trời đã mọc xiên trên đỉnh đầu, đồng hồ trên đầu giường đã chỉ 10h, chiếc gối bên cạnh đã không còn độ ấm, chắc là anh đã đi làm rồi.
Cô mặc áo ngủ rồi xuống lầu, Tiểu Phương từ trong nhà bếp chạy ra nói: “Cô chủ, cô dậy rồi à, phải ăn cơm thôi, tôi dọn lên cho cô.”
“Không cần, tôi còn chưa đói.”
“Không được.” Tiểu Phương lắc đầu lia lịa. “Trước khi đi, cậu chủ đã dặn phải trông chừng cô ăn cơm, tối cậu ấy về sẽ hỏi tôi.”
Cô nhắm mắt lại, cam chịu sự bất lực trong lòng. Bây giờ ngay cả không ăn cơm cô cũng không có quyền sao?
Khoảng 12h cô mới ra khỏi nhà. Vừa chui vào phòng làm việc là quên đi tất cả mọi thứ quanh mình.

“Chị Thiên Lại, chị Thiên Lại à!” Tiểu Khang hét lên thật to, làm cô giật mình, thiếu chút nữa là bật dậy.
“Gì vậy chứ?” Cô tức giận. “Không thấy chị đang sáng tác sao?” Bình thường, khi cô đang chuyên tâm làm việc thì Tiểu Khang không dám chọc cô.
“Thấy chớ.” Tiểu Khang uất ức bĩu môi. “Nhưng mà bạo chúa nhà chị đang gọi. So với anh ta thì em thà chọc chị còn hơn.”
Tiểu Khang hay gọi Khúc Lăng Phong là bạo chúa nhà chị. Phòng làm việc chỉ có hai người các cô, Tiểu Khang phụ trách quản lý tác phẩm của cô, thu băng ghi âm, giao thiệp với người quản lý của mẹ cô. Cô ấy do mẹ cô giới thiệu, rất đáng tin.
Khúc Lăng Phong? Sao anh ta không gọi vào di động? Cô vừa lục tìm di động vừa nói: “Chuyển qua đây.”
Thảm rồi, máy hết pin! Thảo nào anh ta gọi đến phòng làm việc. Không thể tránh bị ăn mắng rồi.
Quả nhiên! Cô vừa alo một tiếng thì bên kia đã hét ầm lên: “Làm quái gì vậy chứ? Sao em không mở máy!”
“Máy hết pin.” Cô chột dạ đáp.
“Tối qua làm cái gì mà không sạc pin?”
Tối qua? Làm gì thì anh ta phải rõ hơn cô chứ. Đầu tiên là xem TV, sau đó thì… Anh ta có cho cô thời gian để kiểm tra xem di động còn pin hay không sao?
Dường như anh cũng nhớ ra, dịu giọng lại. “Sao em còn chưa về nhà?”
“Về nhà? Bây giờ là mấy giờ?”
“6h rồi, lại quên thời gian nữa.” Mới 6h! Đầu anh ta bị sao ư? 6h không về mà là trễ sao? Khi anh ta không đi xã giao, thường thì trước 9h sẽ chưa tan ca.
“Đợi đó đi, anh qua đón em.” Anh ngắt máy, không cho cô cơ hội phản đối. Cô chỉ đành thu dọn đồ đạc, ngoan ngoãn đợi anh, tránh khi anh đến thì lại hùng hổ cắt ngang, làm cả hai đều không vui.
Lúc lên xe, anh nói: “Bác sĩ kê cho em một thực đơn, anh đã giao cho Tiểu Phương rồi, sau này đúng 7h tối phải về nhà ăn cơm.”
“Không cần phải…” Nửa câu sau cô còn chưa kịp nói ra thì đã bị cắt ngang trong cái nhăn mày của anh. Cô thở dài, khẽ ừ một tiếng. Chân mày anh còn chưa chịu giãn ra, không biết là còn bất mãn chuyện gì nữa đây.
~~
Không biết sao mà tháng này anh đòi hỏi vô độ, mỗi lần gần như tra tấn cô đến không còn chút sức nào, nằm xuống là ngủ ngay. Hơn nữa khoảng 6 giờ là gọi ra lệnh cho cô phải về nhà. Nếu anh không bận tiệc tùng thì sẽ về ăn cơm với cô. Mấy ngày nay, cô đang ở trong một thời kỳ hết sức đặc biệt, anh chịu cùng cô nghe nhạc, sau đó thì ôm cô ngủ.
Ác mộng lại hiện trong giấc ngủ. Cô đậu trước cung điện nguy nga lộng lẫy, không ngừng hót, hót mãi, hót mãi, đến khi khản cả giọng.
“Đủ rồi!” Bạo chúa gầm lên một tiếng, xông tới nắm cô trong lòng bàn tay, kích động hét: “Mày hót thứ quỷ quái gì vậy? Tại sao mày không ngừng rơi lệ, tại sao lông của mày không rực rỡ nữa, tại sao tiếng hót của mày không vui sướng nữa, tại sao nhìn mày như sắp chết tới nơi vậy?”
“Đại vương.” Giọng của cô khàn khàn và yếu ớt. “Thả tôi tự do, thả tôi tự do.”
“Không, đừng hòng!” Tiếng hét của bạo chúa làm chấn động cả mái ngói bằng ngọc. “Muốn tao thả mày? Trừ khi tao chết.”
“Á!” Cô bừng tỉnh giấc, ngồi bắn dậy, cả người toàn là mô hôi lạnh.
“Trừ khi tao chết.” Giọng của hắn hết sức kiên quyết, vẻ mặt hết sức dứt khoát làm cô nhớ tới mà thấy run cả người.
Chỗ nằm bên cạnh cô trống không. Cô giơ tay bật đèn bàn, đồng hồ chỉ 2h sáng, anh đi đâu vào giờ này chứ?
Cô xuống lầu rót ình miếng nước, phát hiện đèn trong phòng làm việc còn sáng, cửa không đóng. Cô rón rén đi qua đó thì thấy anh đang ngồi trước máy tính, chuyên tâm làm việc. Cô lấy làm lạ là sao ngày nào anh cũng có thể tan ca vào lúc 6h, lẽ nào công ty sắp phá sản? Thì ra anh đều bật dậy làm việc vào lúc nửa đêm. Nhưng sao anh phải làm thế? Chỉ vì để ăn cơm với cô mỗi ngày sao? Chỉ vì đưa đón cô mỗi ngày sao?
Anh rất chuyên tâm nên không phát hiện sự tồn tại của cô.
Cô đứng đó rất lâu, cuối cùng lặng lẽ quay về phòng ngủ, tắt đèn, nằm trên giường, nhưng lăn qua lăn lại mà vẫn không ngủ được. Anh ta thích làm thế nào thì đó là chuyện của anh ta, sao cô phải trằn trọc vì sự quái gở của anh ta chứ? Chứng mất ngủ lâu không gặp kia bỗng trở lại, cô bỗng phát hiện 1 tháng nay mình không bị mất ngủ nữa, 1 tháng nay mình không nằm ác mộng nữa, 1 tháng nay không chán ăn nữa, 1 tháng nay không vô duyên vô cớ ngây người nữa. Cô mở mắt nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, bụng co thắt lại rất chua xót, dường như có cái gì đó châm vào một cái, khi cô chưa kịp lấy ra thì đã biến mất tăm hơi.
Cô thức mãi đến khi trời sáng, nghe tiếng cửa phòng ngủ bị đẩy ra liền đưa lưng về phía cửa, nhắm mắt giả vờ ngủ. Cô nghe tiếng anh nhẹ nhàng bước vào, thay bộ đồ khác rồi ra ngoài. Cô ngồi dậy, qua khe cửa thấy anh từ phòng làm việc xách cặp và laptop đi ra, khi xuống lầu nói với Tiểu Phương: “9h gọi cô ấy dậy ăn sáng.”
“Dạ. Cậu chủ không ăn sáng sao ạ?”
“Không kịp nữa, tôi có cuộc họp vào buổi sáng.”

Tiếng động cơ xe dần dần khuất xa trong sáng sớm, cô chạy tới trước cửa sổ, nhìn theo bóng chiếc xe BMW màu bạc. Bất giác, cô nhớ đến cái ngày của 1 năm trước, cô chặn chiếc xe này lại, lòng đầy tuyệt vọng mặc cho anh kéo mình vào trong xe. Thời gian thấm thoát, mới đó mà 1 năm rồi. Nhớ lại hơn 300 ngày qua, cô càng không dám tin mình đã an toàn ở bên cạnh anh suốt 1 năm. Anh không có phẫn nộ bóp chết cô, cô cũng không có buồn bực mà chết đi.
Con người, đôi khi đúng là một sinh vật kỳ lạ.
Cô mở cửa sổ ra, để mặc cho làn gió đầu thu tươi mát nhẹ nhàng hong khô nước mắt tự nhiên chảy trên mặt mình.
6h tối, khi anh gọi cho cô thì cô nói với anh là mình đang trên đường về.
Cô ngoan ngoãn ăn hết cơm trong chén, tắm xong thì tự động leo lên sô pha xem TV. Cô nắm điều khiển TV trong tay, không ngừng chuyển đài. Mặc dù rất chán nhưng vẫn vờ như xem rất thú vị. Anh đứng phía sau cô nhìn một lát rồi vào phòng làm việc. Cô thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên được anh quan tâm chặt chẽ thế này thật là không quen. Gần 11h, cô nghe phòng làm việc có tiếng động, vội vàng tắt TV, đứng dậy. Khi liếc thấy bóng anh thì giành nói trước: “Anh làm chuyện của anh đi, em ngủ trước đây.”
Anh ngạc nhiên nhìn cô một lúc rồi nói: “Anh cũng đang định ngủ.”
“À.” Cô leo lên giường trước, dùng chăn bao mình lại kín mít. Anh ôm cô từ đằng sau, hà hơi vào sau gáy cô. Cô không nhúc nhích, chỉ cố tình ngáp một cái.
Anh dán vào tai cô nói: “Mệt à.”
“Hơi hơi, muốn ngủ.”
Anh xoay người cô qua, cho cô một nụ hôn nồng nàn, sau đó dùng tay che lên mắt cô, khẽ thở ra và nói: “Ngủ đi.”
Cô cố gắng ổn định hơi thở, buộc đầu óc không nghĩ ngợi nữa, không lâu sau liền mơ mơ màng màng chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Đệm giường hơi rung rinh, anh ngồi dậy, cúi người nhìn cô một lát, xác định cô không bị làm thức mới vào phòng làm việc. Cô mở mắt ra, lẳng lặng nhìn ánh trăng lờ mờ ngoài cửa sổ. Cả đêm cô không ngủ, anh cũng không rời khỏi phòng làm việc.
Dần dần, ăn cơm, tắm rửa, xem TV, đi ngủ đã trở thành công thức hoạt động của cô mỗi tối. Anh cũng khôi phục thời gian làm việc như trước kia, không cần ngày nào cũng nhắc cô về nhà, không cần ngày nào cũng về ăn cơm với cô. Nhiều khi anh đi tiệc tùng về, cô nằm trên giường giả vờ ngủ, anh cũng không làm cô thức mà nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, không giống với trước kia, khi anh hứng lên thì nhất định sẽ hôn cô đến khi cô thức và quấn lấy không tha.
Gần đây, hình như anh đang bận một công trình lớn nào đó, đi sớm về trễ. Khi anh về thì cô đã ngủ, khi đi làm thì cô chưa dậy. Đến tối nay nữa là đã 4 ngày cô và anh chưa nói được với nhau câu này. Khoảng 1h khuya, cô nghe thấy tiếng xe tắt máy nên vội quay mặt vào trong giả vờ ngủ. Phía bên kia giường lún xuống, lưng cô chạm vào anh, tay anh khẽ mơn man bờ vai cô, hơi thở nóng rực phun vào bên tai cô. Cô ngửi thấy hương rượu thoang thoảng, xem ra tối nay anh uống không ít. Tay anh mò vào trong chăn, trượt dần xuống theo đường cong của cô, đến bụng của cô. Đồng thời đôi môi nóng cháy cũng ngậm lấy vành tai cô. Cô run lên, không thể vờ như không hay biết nữa, đành phải vờ như trở mình, né tránh nụ hôn của anh. Cô vùi đầu vào ngực anh, lẩm bẩm nói: “Ngứa quá.” Giọng nói mơ hồ như nói mớ.
Người anh cứng đờ, không nhúc nhích, dường như sợ làm cô thức. Một lát sau mới thả lỏng người, hôn lên tóc cô, thở dài một hơi rồi ôm cô ngủ. Tiếng thở dài ấy vẫn cứ vang vọng bên tai cô, tràn đầy sự thất vọng mất mát. Anh buồn phiền cái gì chứ? Vì không có lý do để hét cô, quản lý cô sao? Vì không thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý của anh sao? Mà động cơ cô làm thế này là gì? Cô cũng không biết nữa. Là vì không muốn làm phiền anh, hay là vì muốn giảm phiền toái ình? Cũng có lẽ là cả hai.
Có nhiều chuyện cô không muốn nghĩ tiếp, có nhiều cảm giác cô không muốn làm rõ. Là chim, nhất định sẽ có ngày phải bay đi, trời sinh là thế, không thể làm trái được.


Sáng sớm, trước khi đi làm anh căn dặn: “Hôm nay đừng đi làm, 10h anh chờ em ở chỗ bác sĩ Hồ, anh ta sẽ tái khám cho em.”
“Thật ra thì em có thể tự đi được, em còn nhớ bác sĩ Hồ ấy mà.”
“Anh nói chờ là chờ, em dám trễ 1 phút thử coi.”
Cô khẽ liếc anh một cái, im lặng gật đầu.
Anh nâng cằm cô lên, trầm giọng nói: “Nói với anh em sẽ đến đúng giờ.”
Cô nói theo như một con vẹt: “Em sẽ đến đúng giờ.”
Anh nhìn cô một lúc, nghi hoặc nhướng mày. “Gần đây em rất ngoan, nói cho anh biết tại sao?”
“Không sao cả.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Có lẽ là đã quen với việc phục tùng, cũng có lẽ là do gần đây anh không cố tình làm khó em.” Cô biết nếu quay mặt đi thì chuyện sẽ phức tạp hơn.
Anh buông cô ra, khoanh tay nói: “Đó là một thói quen tốt. Có điều…” Anh cúi người xuống. “Ngày anh để em tự do còn xa lắm, tốt nhất là em đừng có ý đồ gì khác.”
Cô đứng dậy đi vào phòng rửa mặt, bình tĩnh nói: “Trước mặt anh thì em còn có thể có ý đồ gì?”
“Vậy thì tốt.”
Cô nghe tiếng anh bước ra ngoài, rồi nhìn cô gái hoang mang phờ phạc trong gương, tự hỏi: “Mình đang có ý đồ gì ư? Lẽ nào trong tiềm thức, mình đang đợi anh ta thực hiện lời hứa lúc đầu, đến khi mình hoàn toàn phục tùng thì sẽ để mình được tự do? Là thế sao? Mình đang nghĩ thế thật sao?”
Cô vùi mặt vào trong làn nước lạnh buốt, như muốn đóng băng những suy nghĩ đang hỗn loạn. Khi ngẩng đầu lên, cô gái trong gương tóc tai bù xù, mặt đầy nước, trong mắt toàn là vẻ hoang mang mờ mịt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.