Bạch xà phu quân

Chương 27


Đọc truyện Bạch xà phu quân – Chương 27

 
Sáng sớm Lâm Huyền Xu đã tìm tới cửa, tỏ vẻ rất cảm kích việc Hứa Huyên Thảo trừ ma, khi nghe nói nàng phải rời khỏi thì vẻ mặt buồn bã: “Nàng phải đi sao, Phái Quy Vân cách Lâm An rất xa, không biết khi nào mới có thể gặp lại.”
 
Hứa Huyên Thảo nói: “Núi xanh vẫn còn nước xanh, nếu có duyên thì cũng sẽ có lúc gặp nhau.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Huyền Xu cười nói: “Trước khi đi có tụ tập một bữa để chúc mừng phá một vụ án lớn không, ta tự bỏ tiền túi thuê thuyền hoa Tây Hồ, mời người của nha môn chúng ta cùng chè chén.”
 
Hứa Huyên Thảo chỉ cảm thấy hứng thú với chuyện uống rượu, gật đầu đáp ứng.
 
Trước khi đi Lâm Huyền Xu có nói: “Nhớ gọi thêm Bạch đại phu, hắn cũng là công thần phá án.”
 
Tới gần chạng vạng, Lâm Huyền Xu dẫn Hứa Huyên Thảo và Bạch Tự Cẩn lên thuyền, cầm quạt chỉ vào lá sen màu lục to lớn: “Hoa sen ở Tây Hồ nở rất đẹp, ban đêm có người thả đèn giấy, thuyền hoa có mấy căn phòng ngủ, đêm nay hai người ở qua đêm đi.”
 
Bọn nha dịch thấy Hứa Huyên Thảo lại thì vội vàng tiến lên nghênh đón.
 
Liễu sư gia nói Hứa Huyên Thảo là người có công, mời nàng ngồi lên chủ vị bàn ăn.
 
Hứa Huyên Thảo cũng không để ý chuyện này, tùy ý ngồi một chỗ bên cạnh Bạch Tự Cẩn.
 

Bạch Tự Cẩn gắp đồ ăn cho nàng: “Tôm xào Long Tĩnh nổi danh Tây Hồ, nếm thử xem.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hứa Huyên Thảo ăn một miếng: “Kém xa hương vị chàng làm.”
 
“Thế thì…” Bạch Tự Cẩn lại sát bên tai nàng, giọng nói hơi khàn: “Trở về sẽ cho nàng ăn no.”
 
Rõ ràng là những lời đứng đắn nhưng mặt của Hứa Huyên Thảo lại đỏ lên.
 
Lâm Huyền Xu làm chủ nhà, đương nhiên phải ngồi ở chủ vị.
 
Liễu sư gia trêu chọc hắn muốn nhanh chóng tìm tức phụ, Lâm Huyền Xu ho khan một tiếng, cười gượng nói: “Ta đã có vị hôn thê.”
 
Bọn nha dịch ồn ào: “Lâm đại nhân ngài giấu hay quá đó, mau mau kêu tẩu tử ăn cơm cùng đi.”
 
“Ta đã gọi tới rồi.” khuôn mặt tuấn tú của Lâm Huyền Xu ửng đỏ, gọi một tiếng ra sau bình phong: “Nguyễn Nương”.
 
Một nữ tử trẻ tuổi tay ôm tỳ bà, người mặc váy nghê thường mẫu đơn màu đỏ, gương mặt trang điểm nhẹ hơi hồng, tóc mai xõa xuống, thân mềm không xương giống như hoa sen mất nước.
 
Mọi người thấy dung mạo này thì ầm ĩ bất ngờ: “Lâm đại nhân kim ốc tàng kiều!”
 
Chỉ có mỗi vẻ mặt của Hứa Huyên Thảo thay đổi.
 
Chân mày Hứa Huyên Thảo nhướng lên, nhìn chằm chằm nữ tử kia, hai ngón tay vuốt ve, muốn triệu hồi Kiếm Thái Hư theo bản năng.
 
Gương mặt Nguyễn Nương tươi cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn quét qua nhóm khách khứa, lúc dừng trên người Bạch Tự Cẩn thì đôi mắt xinh đẹp chấn động, tỏa ra một chút khác thường dù chỉ là thoáng qua.
 
Lâm Huyền Xu cười nói: “Nguyễn Nương đánh đàn tỳ bà, tối nay dâng lên một khúc cho các vị.”
 
Mọi người vỗ tay tán thưởng.
 
Nguyễn Nương chơi tỳ bà vô cùng hay, thật sự là thanh thúy uyển chuyển như “Hạt châu rơi trên mâm ngọc”.
 
Lâm Huyền Xu kéo Nguyễn Nương, đi đến trước mặt Hứa Huyên Thảo, giới thiệu nhau: “Đây là vị hôn thê Nguyễn Nương của ta, mấy ngày trước mới từ Cô Tô lại đây.”

 
“Đây là đệ tử Hứa Huyên Thảo của Phái Quy Vân, hai con yêu nghiệt kia là tự tay nàng ấy chém giết, rất lợi hại!”
 
“Phái Quy Vân à?” Nguyễn Nương cẩn thận đánh giá Hứa Huyên Thảo, đôi mắt đẹp đảo qua, suy nghĩ sâu xa nhìn Bạch Tự Cẩn ở bên cạnh: “Có vẻ ta đã từng nghe nói, là danh môn chính phái nhỉ.”
 
“Đây là Bạch Tự Cẩn, Bạch thần y.”
 
Nguyễn Nương tươi cười dịu dàng: “Ta đã nghe qua đại danh của Bạch tiên sinh ở Cô Tô, kính nể đã lâu.”
 
Lâm Huyền Xu cười nói: “Tháng sau, ta sẽ thành hôn với Nguyễn Nương, đến lúc đó các ngươi phải đến uống rượu mừng đấy.”
 
Hứa Huyên Thảo không cho ý kiến, trước sau vẫn vô cùng lạnh nhạt.
 
Đêm nay, Hứa Huyên Thảo uống không ít rượu nhưng không hề say chút nào, trái lại ánh mắt còn càng ngày càng sáng.
 
Phần lớn nha dịch không thắng nổi sức mạnh của rượu nên say mèm ngã lăn quay ra đất.
 
Nguyễn Nương đỡ Lâm Huyền Xu say rượu trở về phòng. Dù sao hai người cũng chưa thành thân nên Nguyễn Nương ở trong một căn phòng riêng.
 
Sau khi sắp xếp cho Lâm Huyền Xu xong, Nguyễn Nương đi ra đóng cửa phòng lại, đi một mình đến chỗ dựa lan can.
 
Ban đêm gió lớn, thuyền hoa hơi đong đưa, Nguyễn Nương đứng ở hành lang nhìn xa ra hồ nước, lộ ra vẻ mặt muốn hướng tới đó, xoay người muốn về phòng ngủ của mình.
 
Trước mặt xuất hiện một bóng hình xinh đẹp màu xanh biếc, chặn đường của Nguyễn Nương, trong lời nói xuất hiện vẻ lạnh lẽo: “Vì sao lại tiếp cận Lâm Huyền Xu?”

 
Nguyễn Nương thấy rõ người trước mắt là Hứa Huyên Thảo, không chút để ý mà cười: “Hứa cô nương, lời này của ngươi có ý gì?”
 
Ngón tay mảnh dài của Hứa Huyên Thảo bóp chặt cằm Nguyễn Nương, cúi người gần sát, tỉ mỉ dò xét gương mặt láng bóng của nàng.
 
“Ta muốn nhìn xem ngươi là yêu nghiệt gì.”
 
Sắc mặt Nguyễn Nương khẽ biến, cười gượng: “Yêu nghiệt? Cô nương nói giỡn à?”
 
Hứa Huyên Thảo buông tay, đột nhiên đẩy nàng ra: “Thì ra là cá chép đỏ.”
 
Nguyễn Nương bị ngã lên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Hứa Huyên Thảo sát khí đầy người, lảo đảo đứng dậy: “Ngươi muốn làm gì?”
 
Tay phải của Hứa Huyên Thảo hóa ra Kiếm Thái Hư, ánh sáng vàng chói lóa, nàng lời ít ý nhiều: “Trừ yêu.”
 
Trong nháy mắt Kiếm Thái Hư vung về phía nàng ta, Nguyễn Nương hoảng sợ hô lên một tiếng, nhảy ra sau giống như cá lội, trốn ra sau lưng một bóng dáng cao lớn mặc bạch y.
 
Nguyễn Nương run rẩy quỳ xuống, túm một góc vạt áo của Bạch Tự Cẩn, than thở khóc lóc: “Bạch công tử cứu ta!”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.