Bạch xà phu quân

Chương 26


Đọc truyện Bạch xà phu quân – Chương 26

 
Hứa Huyên Thảo bị bắn vào trong cơ thể, thở dốc hừ hừ, cảm nhận dòng nước ấm nóng tràn ra khỏi con đường bên trong.
 
Chảy lên chân rất nhiều.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần trước mơ mơ màng màng làm chuyện đó, tối nay nàng có thể cảm nhận được rõ ràng rằng bị làm đến nỗi đỏ cả thân là cảm giác thế nào.
 
Nơi đó chịu biết bao cú thúc, căng xót vô cùng, bên cạnh đó cũng có cảm giác được thỏa mãn.
 
Điều duy nhất không tốt chính là… thân dưới vừa dính vừa ướt.
 
Hứa Huyên Thảo nhìn nơi riêng tư, chỉ thấy thịt môi bị lật ra ngoài, nơi chật hẹp bị cắm sưng đỏ, còn đang rỉ dịch trắng ái muội, dính vài giọt lên lông tơ.
 
Cảm giác như bị xâm phạm.
 
Nàng kéo chăn mỏng che khuất thân thể, ngay lúc hai chân khép lại thì khiến nơi riêng tư cọ xát, giống như trải nghiệm chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu lần nữa.
 
Hít…

 
Căng căng nóng nóng… thật thoải mái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bạch Tự Cẩn đun nước trở về, dùng khăn ướt vắt khô, kéo đôi chân thon dài của Hứa Huyên Thảo, nhẹ nhàng lau sạch nơi dính đầy chất dịch trắng cho nàng.
 
Hứa Huyên Thảo vẫn còn chìm trong dư vị tình dục, choàng tỉnh nhìn gương mặt dịu dàng tỏa sáng của Bạch Tự Cẩn dưới đèn, càng cảm thấy hắn tốt một cách quá đáng.
 
Chiếc khăn nóng ấm xoa lên thịt môi bị cọ sưng của nàng, tạo thành cảm giác hơi ngứa, bắp chân bị kích thích đến nỗi run lên.
 
Nàng vô thức rụt hai chân lại, kẹp cánh tay hắn vào giữa hai chân, cảnh tượng trở nên ái muội.
 
Bạch Tự Cẩn cong môi: “Muốn nữa à?”
 
Hứa Huyên Thảo: “… Không có đâu!”
 
Bạch Tự Cẩn tách chân nàng ra, cúi đầu, hôn lên đùi trong.
 
Giống như xem nàng là bảo vật.
 
Nhịp tim của Hứa Huyên Thảo đập vài tiếng thình thịch, giống như có ai nhẹ nhàng gõ cửa, nói rằng để cho hắn đi vào.
 
Nhưng mà… ý chí của nàng vẫn cứng rắn.
 
Hứa Huyên Thảo không nhìn nữa, cọ cọ lên tấm ván gỗ, giọng nói khó chịu: “Ta phải trở về Phái Quy Vân.”
 
Bạch Tự Cẩn ừ một tiếng, vô cùng bình tĩnh: “Nàng đã nói từ trước rồi.”
 
Hai người bọn họ phải rất lâu sau đó mới có thể gặp mặt, cũng có thể sẽ không còn gặp lại nữa.
 
Hứa Huyên Thảo không thở nổi, cúi đầu nhìn chằm chằm vào vết nhăn trên giường, ngây người.
 
Đường ai nấy đi, là việc kết thúc mà người với người phải đi qua, thiên hạ làm gì có buổi tiệc nào không tàn chứ.
 

Vốn dĩ nàng đã sợ bị trói buộc.
 
Bạch Tự Cẩn hỏi bất thình lình: “Phái Quy Vân ở núi Thanh Thành đúng chứ?”
 
Hứa Huyên Thảo bị giọng nói của hắn kéo về thực tại, gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”
 
“Ta chờ nàng ở dưới chân núi.”
 
“Hửm?” Hứa Huyên Thảo ngẩng đầu nhìn hắn, đối diện với đôi đồng tử đen như mực chất chứa ý cười.
 
Cánh tay dài của Bạch Tự Cẩn duỗi ra, ôm Hứa Huyên Thảo vào trong ngực, hôn lên chân mày của nàng: “Nàng không thể vứt bỏ ta đâu.”
 
Hứa Huyên Thảo cuộn tròn trong khuỷu tay hắn, cảm nhận nụ hôn dịu dàng cẩn thận của hắn, thấy khó chịu trong lòng: “Ta… sau này phải học Thuật Vô Tình.”
 
Bạch Tự Cẩn nói: “Sau đó thì sao?”
 
“Học Thuật Vô Tình rồi thì ta sẽ vô tình vô nghĩa, ngươi không để ý sao?”
 
Để ý, đương nhiên là vô cùng để ý…
 
Bạch Tự Cẩn giữ chặt đuôi tóc của nàng ở một góc tối, lòng bàn tay trở nên trắng bệch, cười nhạt: “Ta không để bụng chuyện này.”
 
Hứa Huyên Thảo nói thẳng: “Đến lúc đó ta sẽ không thích ngươi nữa.”

 
Thái độ không chút sứt mẻ nào của hắn lập tức vỡ tan, dừng một chút, cười cười hỏi lại: “Bây giờ nàng thích ta sao?”
 
Hứa Huyên Thảo: “…”
 
Đúng là thách thức linh hồn mà.
 
Ánh mắt của Hứa Huyên Thảo đảo qua đảo lại, chuyển chủ đề: “Không biết thời tiết ngày mai thế nào nhỉ?”
 
Bạch Tự Cẩn sát lại gần, kề trán với nàng: “Không được nói sang chuyện khác, hửm?”
 
Hứa Huyên Thảo ngây người: “Ta cũng không rõ ràng lắm, chắc là thích…”
 
Bạch Tự Cẩn hôn nàng, môi cọ vào nhau: “Phải nên làm gì với nàng bây giờ?”
 
Nàng chính là một cô nương có đạo pháp cao siêu, thế nhưng lại dốt đặc cán mai chuyện tình cảm.
 
Hắn không thể yêu cầu quá cao về nàng được, nếu không nàng sẽ bay ra xa hơn.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.