Đọc truyện Bạch xà phu quân – Chương 12
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Hứa Huyên Thảo mặc đạo bào màu xanh biếc, cả người sạch sẽ tươi mới, trở về chào từ biệt Bạch Tự Cẩn.
Trong viện, Bạch Tự Cẩn đang bày bàn rượu và thức ăn trong phòng ăn, cười với Hứa Huyên Thảo ở phía trước: “Ăn cơm rồi hẵng đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Huyên Thảo nhìn thức ăn ngon xếp đầy bàn cũng thèm nhỏ dãi.
Nàng đã hưởng thụ tài nghệ nấu ăn tuyệt đỉnh của Bạch Tự Cẩn nhiều ngày, chỉ sợ sau khi trở về Phái Quy Vân thì phải khó khăn chịu đựng một thời gian mất.
Hứa Huyên Thảo liếc thấy giá rượu gỗ đặt hướng Nam có cất một bình rượu, vui sướng cầm lên, ngửi ngửi: “Nơi này còn có rượu nữa à, thơm quá.”
Khi nàng ở trên núi luyện công, rảnh rỗi không có gì làm thì sẽ uống thi với sư thúc, tự xưng có tửu lượng rất cao.
“Đừng uống, đây không phải rượu gạo bình thường.” Bạch Tự Cẩn nói nhẹ nhàng chậm chạp, gằn từng chữ một: “Sẽ gợi lên dục vọng sâu nhất của con người, cũng sẽ gây ra nó.”
Hứa Huyên Thảo nổi cơn hiếu kỳ, cười nói: “Dục vọng? Ta sẽ có dục vọng gì chứ?”
Trong lòng nàng biết mình là người lạnh lùng, ngoài tình cảm ràng buộc với sư phụ sư thúc ra thì đều khá lạnh nhạt với người khác. Khi ở bên Bạch Tự Cẩn thì nàng cũng tự giác giữ khoảng cách, sợ tình cảm ảnh hưởng đến lòng tu đạo của mình.
Sư phụ từng nói, đi trên con đường tu tiên cần phải vô tình vô dục, đến lúc đó sẽ truyền cho nàng công pháp vô tình. Sau khi thành công, nàng sẽ trở nên vô tình vô cảm thật sự, trở thành người làm chưởng môn tương lai, che chở cho Phái Quy Vân thịnh vượng muôn đời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có điều, nàng cũng rất tò mò, mình thật sự có dục vọng sao?
Hứa Huyên Thảo quơ quơ bình rượu: “Có sao không nếu ta uống một chén, một ly cũng được.”
Bạch Tự Cẩn nói: “Nếu ngươi là người vô dục vô cầu thì đương nhiên là được.”
Hứa Huyên Thảo ừ một tiếng, rất tự tin rót cho mình một ly, nhấp một ngụm: “Ừm, rượu ngon!”
Không biết vì sao, nàng càng cảm thấy đói bụng, gắp ăn một đũa đồ ăn lớn, càn quét nhanh như Thao Thiết (*).
(*) Thao Thiết là một con ác thú trong thần thoại Trung Quốc, có bản tính háu ăn
Dường như chưa ăn cơm nhiều ngày rồi nên cái bụng vẫn luôn kêu lên, nàng rất muốn ăn sạch bàn đồ ăn này.
Bạch Tự Cẩn lấy một chiếc khăn lụa mềm như bông ra, cẩn thận lau vụn thức ăn dính lên khóe miệng nàng: “Ăn chậm một chút, cẩn thận bị nghẹn.”
Hứa Huyên Thảo ngửi được hương thơm ngào ngạt, cúi đầu nhìn về phía tay hắn.
Mười ngón tay kia như măng, đốt ngón tay rõ ràng, trắng nõn như ngó sen chạm ngọc.
Lúc trước nàng đã thưởng thức ngón tay của hắn, có hương vị thế nào nhỉ, hình như rất ngọt…
Nàng giống như đã say, nhẹ nhàng nâng cái tay kia lên, giống như lần đó, há mồm ngậm lấy đầu ngón tay của hắn.
Bạch Tự Cẩn cảm thấy đầu ngón tay bị đôi môi mềm mại của nàng ngậm lấy, môi lưỡi tham lam cọ lên lòng bàn tay hắn.
Cọ xát, liếm láp, cảm giác ẩm ướt nóng rực khiến lồng ngực hắn tê dại.
Nàng nhắm hai mắt, sắc mặt ửng hồng, làm mọi chuyện theo ham muốn mách bảo.
Hành động này vượt qua dự tính của hắn nhưng cũng hợp lý, hắn đột nhiên rút tay về, thở dài: “Ngươi say rồi.”
Nàng vẫn cứng đầu: “Ta không có say!”
Lúc này đầu của Hứa Huyên Thảo giống như bị rót đầy bùn nhão nóng rực, lý trí đã bị nuốt chửng, thân thể nóng rực như lửa đốt, chỉ muốn phát tiết ra mà thôi.
Nàng mở hai mắt, vẻ mặt gấp gáp nhìn chằm chằm dung mạo như ngọc của hắn, cười ngây ngô: “Ngươi thật là đẹp mắt.”
Trong mắt hắn luôn trắng tinh không nhiễm bụi trần, cho dù là thứ đen tối nào cũng không thể vấy bẩn, giống như thần tiên bị lạc vào chốn nhân gian vậy.
Sao trên đời lại có thể tồn tại một người như vậy nhỉ?
Nàng có ý dê xồm nâng mặt hắn lên, ngón tay nhẹ nhàng phác hoạ mi mắt như tranh vẽ, vuốt xuống dọc theo sống mũi cao thẳng, đi xuống đôi môi mỏng hồng nhạt của hắn.
Lòng bàn tay vuốt ve bờ môi của hắn, vừa ái muội vừa hỗn loạn.
Nàng liếm liếm khóe môi: “Thật muốn ăn ngươi.”
Đồng tử đen đặc của hắn khẽ run, dường như khiếp sợ vì lời nói của nàng.
Nàng đứng dậy, giống như đánh nhau mà cắn lên bờ môi của hắn.
Đôi môi của hắn hơi lạnh, độ mềm mại lại không thể tưởng tượng được.
Hai cánh môi ngậm lấy môi hắn, răng nhẹ nhàng cắn lại, nhấm nháp như say mê, nàng nhận lại cảm giác thỏa mãn không thể tưởng tượng được.
Hai tay hai chân quấn chặt người hắn, giống như đề phòng hắn chạy trốn, làm càn dán lên thân thể của nam nhân trẻ tuổi.
Nàng ôm chặt lấy vòng eo của hắn, có thể cảm thấy hắn cứng người lại, giống như không thoải mái khi nàng đụng vào.
Hoặc là đang kìm nén cảm xúc nào đó…