Đọc truyện Bạch xà phu quân – Chương 11
A Thanh trở lại đại viện Bạch gia, bị cảnh tượng trong viện dọa tới mức thiếu chút nữa bật ngửa.
Cửa phòng và cửa sổ dán đầy bùa màu vàng, Kim Quang đuổi tà che trên nóc nhà như tấm khiên chắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người thường không thể nhìn thấy Kim Quang đuổi tà, sức mạnh vô cùng ghê gớm.
Trong lòng A Thanh biết Bạch Tự Cẩn đã làm phép lên mình, ngoại trừ việc phong bế pháp lực của hắn còn khiến hắn không sợ hãi pháp khí giống như người thường vậy, do đó mới lấy hết dũng khí, siết chặt mông bước vào ngưỡng cửa.
Trong viện, thiếu nữ người mặc đạo bào màu xanh biếc, đai lưng tung bay như lá liễu, gương mặt khí khái, cầm cây bút rồng bay phượng múa trên bàn đá.
Trên bàn dán đầy bùa vàng, ánh sáng vàng lóe mù mắt A Thanh.
Hứa Huyên Thảo ngẩng đầu, thấy A Thanh co rút ở góc sân giống như chim cút, thản nhiên nói: “Lại đây giúp ta dán bùa.”
Người A Thanh run lên: “Ta không làm!”
“A Thanh qua đó đi.” Sau lưng vươn ra một cái tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng vỗ lên đỉnh đầu A Thanh, trấn an hắn.
A Thanh xoay người, nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Bạch Tự Cẩn, trái tim cũng dẫn bình tĩnh, đau khổ nói: “Ca…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
”Thôi, không cần ngươi giúp.” Hứa Huyên Thảo là một người phóng khoáng, tự mình dính hồ, nhảy lên xà nhà dán bùa.
A Thanh thả ống tay áo của Bạch Tự Cẩn ra, nhỏ giọng nói: “Hôm qua lão biến thái kia đi tìm ca, hắn thỉnh cầu huynh về Ma Sát Cảnh ngồi lên địa vị cao. Hiện tại Ma Sát Cảnh không có huynh, tên ngu ngốc Lệnh Hồ Vĩ tự nhận là chủ nhân Ma Sát Cảnh, thê thiếp và thủ hạ của hắn cáo mượn oai hùm, tiếp tay cho giặc khắp muôn nơi.”
Sân nhà lúc này trời ấm gió mát.
Bạch Tự Cẩn đứng một chỗ, ánh chiều tà chiếu lên xiêm y màu tuyến không một vết nhăn nào của hắn, quanh thân phát ra vầng sáng màu bạc, vạt áo tung bay, giống như một tiên nhân sắp cưỡi mây bay đi.
Hắn đặt lá thuốc đã phơi khô xuống, giọng điệu bình tĩnh: “Ta nói rồi, chuyện của Ma Sát Cảnh không còn liên quan gì đến ta nữa.”
A Thanh vội la lên: “Ma Sát Cảnh không có huynh là không được đâu.”
Bạch Tự Cẩn xoay người đi xa, để lại một bóng lưng cô độc: “Vạn pháp giai không, nhân quả bất không (*). Ma Sát Cảnh sẽ không vì ta mà tốt lên, sau này cũng sẽ tới số mệnh của nó mà thôi.”
(*) Ý nói nếu cách nào cũng vô ích thì hãy đợi đến khi luật nhân quả đến
Trái tim A Thanh chấn động, nhớ tới năm đó hắn đi bên cạnh Bạch Tự Cẩn, sung sướng tự tại biết bao nhiêu ở Ma Sát Cảnh, không hiểu vì sao năm đó Bạch Tự Cẩn rời bỏ địa vị cao, khăng khăng dạo chơi nhân gian, giống như một đại phu tầm thường chữa bệnh cho người phàm.
Tưởng tượng đến bộ dạng buồn cười của lão già Linh Hồ Vĩ bị đánh chạy buồn cười khi Bạch Tự Cẩn trở về thì A Thanh thầm cười khúc khích.
Thầm thề rằng nhất định phải nghĩ cách, khuyên Bạch Tự Cẩn “Quay đầu là bờ”!
Bận rộn nửa ngày, Hứa Huyên Thảo dán hết bùa, lo lắng lớp phòng ngự không đủ nên còn bay đến trước mặt Bạch Tự Cẩn, nói muốn tăng thêm chút linh lực cho ngọc bội, có điều cần phải có phòng luyện kim.
Bạch Tự Cẩn tất bật tìm một phòng luyện kim, cũng chuẩn bị đủ vật liệu cần thiết.
Sư thúc của Hứa Huyên Thảo am hiểu chuyện chế tạo pháp khí, từ nhỏ nàng đã theo học không ít, cuối cùng cũng có tác dụng trong thời khắc quan trọng này.
Nàng thay chiếc áo vải gai dầu cũ, xắn tay áo, mang miếng ngọc bội kia vào phòng luyện kim.
Một ngày một đêm sau, Bạch Tự Cẩn đang xem sách y thuật trong phòng sách.
Lúc này Hứa Huyên Thảo mới đầu bù tóc rối xuất hiện, cầm một chiếc hộp gấm màu đỏ, thái độ trang trọng đưa tới trước mặt hắn.
“Mở ra nhìn xem.”
Bạch Tự Cẩn thấy dáng vẻ của nàng thì không nhiều lời, nhận lấy chiếc hộp sạch sẽ trong tay nàng.
Mở ra xem thì thấy một sợi dây chuyền ngọc dát vàng, bên trong miếng ngọc còn có một bé rắn vàng tinh xảo đáng yêu.
“Ngày hôm qua hỏi tuổi của ngươi, ngươi nói là rắn nên ta khắc rắn lên. Trang sức kết hợp với tuổi, tràn đầy may mắn.”
Ánh mắt Bạch Tự Cẩn dừng ở trên ngọc bội, bờ môi tạo thành một nụ cười mỉm, giống bông hoa sen nở ra trong hồ nước.
Hắn ngẩng đầu cười với nàng: “Có thể mang lên cho ta không?”
Hứa Huyên Thảo thỏ thẻ: “Được chứ…”
Nàng thấy may vì mình đã rửa sạch tay rồi, vòng ra phía sau Bạch Tự Cẩn, nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng nõn thon dài, cẩn thận đeo ngọc bội lên cho hắn.
Từ góc nhìn của nàng có thể thấy rõ sườn mặt cực kỳ tuấn tú của hắn, hắn tựa như một viên ngọc sáng loáng, quanh thân có một cảm giác ấm áp có thể khiến băng tuyết tan ra, trong vô thức cũng khiến người ta đắm đuối.
Tay nàng vô tình đụng vào cổ hắn.
Cảm nhận được da thịt mềm mại lại có độ co dãn khiến đầu ngón tay nàng có cảm giác tê dại, thẳng đánh vào trái tim nàng.
Cổ họng nàng nghẹn lại: “Đeo xong rồi.”
Bạch Tự Cẩn nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc bội: “Thật xinh đẹp.”
Hứa Huyên Thảo có chút kiêu ngạo: “Ngoại trừ đẹp, gia tăng linh lực cho nó ra, ta còn cho nó một tác dụng khác. Khi gặp tình huống vô cùng nguy hiểm, miếng ngọc bội này có thể lập tức chuyển ngươi đến nơi khác cách xa hai ngàn dặm.”
Bạch Tự Cẩn im lặng một lát, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng: “Ngươi phải rời khỏi đây sao?”
Hứa Huyên Thảo cảm thấy áy náy, thầm nghĩ hắn quả nhiên thông minh, vậy mà đã đoán được rồi, mình làm nhiều như vậy chính là để báo ân, an tâm yên lòng để rời khỏi nơi này.
Nàng mất tự nhiên mở mắt, lấy lại giọng: “Bữa tiệc nào cũng phải tàn. Đôi mắt của ta đã tốt lên, dây dưa ở đây không ít thời gian rồi, án giết người ở thành Lâm An vẫn cần ta điều tra.”
Bạch Tự Cẩn cụp mi mắt, lông mi dài che khuất sự u tối trong mắt hắn, ừm một tiếng, giống như rất lạnh nhạt.
“Hôm nay ngươi đi sao?”
“Đúng vậy.”
Hắn đột nhiên cười một cái, đánh giá nàng một lần: “Trước khi đi, ngươi tính để người bẩn như vậy mà đi à?”
Hứa Huyên Thảo cúi đầu nhìn xiêm y, vẻ mặt xấu hổ.
Hắn cười ấm áp: “Tắm đã rồi hẵng rời đi.”