Đọc truyện Bách Thủ Thư Sinh – Chương 45: Vong thân báo nghĩa tại website TruyenChu.Vip
Mạc Thiên Vân bưng cả bầu rượu tu ừng ực rồi dần bầu rượu xuống bàn. Gã hậm hực nói:
– Sao ta không nghĩ đến lão ta? … Sao ta không nghĩ đến lão ta?
Thiên Vân bực bội, rít lên:
– Ta bị người lợi dụng mà những tưởng mình lợi dụng người, cuối cùng thì Mạc mỗ vẫn là con cờ trong tay lão mà thôi.
Thiên Vân thộp bầu rượu toan dốc tiếp vào miệng thì nghe giọng nói của Tuấn Luận cất lên ngay sau lưng gã:
– Những kẻ độc ẩm thường có tâm sự, nhưng độc ẩm để tỏ bày tâm sự thì tâm sự lại càng nặng nề hơn.
Thiên Vân nhìn bầu rượu nói:
– Ngươi đó à?
Tuấn Luận bước đến ngồi đối diện với Thiên Vân.
Hai người đối mặt nhìn nhau.
– Mạc mỗ tưởng đâu chẳng bao giờ gặp lại ngươi nữa. Và ngươi hẳn phải
chui xuống chốn thầm sơn cùng cốc nào đó để ẩn thân tránh đại họa sắp
giáng xuống ngươi.
– Trước khi khỏi võ lâm thì Tuấn Luận cũng phải tìm đến Mạc huynh để uống một chén rượu tiễn biệt chứ.
– Trong Tụ Hiền trang của Mạc mỗ không thiếu rượu để tiễn Hạ Tuấn Luận Bách Thủ Thư Sinh.
Mạc Thiên Vân vừa nói dứt câu liền sai gia nô bưng rượu ra tiếp Tuấn Luận.
Ả a hoàn bưng ra một vò rượu mười cân đặt lên bàn.
Thiên Vân nói:
– Đủ rượu cho Hạ huynh đệ uống chứ?
– Bao nhiêu đây quá đủ, nhưng chỉ sợ rượu của Mạc huynh Tuấn Luận không uống được thôi.
Mặt Thiên Vân sa sầm xuống:
– Rượu của Tụ Hiền trang không dám nói là hảo tửu bậc nhất của võ lâm
Trung nguyên, nhưng nếu so với hảo tửu hiện có trên giang hồ thì cũng
không có ai nào bì kịp đâu.
Tuấn Luận lấy bầu tịnh bình một cân trong ngực áo mình, đặt lên bàn.
Chàng nhìn Thiên Vân nói:
– Tuấn Luận đâu dám xem thường hảo tửu của Mạc huynh. Ngược lại còn rất
trân trọng nữa. Nhưng Tuấn Luận không dám uống dù rất muốn uống.
Thiên Vân gắt giọng hỏi Tuấn Luận:
– Tại sao … Hạ huynh đệ xem thường Mạc Thiên Vân hay xem thường rượu của Tụ Hiền trang?
– Không uống rượu không phải coi thường huynh.
Chàng trịnh trọng chuốc rượu từ tịnh bình ra chén của mình và Thiên Vân.
Mạc Thiên Vân khoát tay:
– Mạc mỗ không uống rượu của người ngoài.
Tuấn Luận mỉm cười:
– Nếu Tuấn Luận đoán không lầm hôm nay đã là ngày trăng khuyết.
– Mạc mỗ không chiều ý của Hạ huynh đệ.
Bưng chén rượu lên Tuấn Luận nói:
– Trong Tụ Hiền trang của Mạc trang chủ, rượu rất ngon, nhưng khốn nổi
khi uống vào thì cứ đến ngày trăng khuyết, đầu nhức như búa bổ nên
buộc…buộc phải tìm đến đây để uống rượu cho đầu hết nhức. Chẳng hay
Trang chủ có bị như vậy không?
Thiên Vân chỏi tay lên mặt bàn từ từ đứng lên. Y nhìn Tuấn Luận như đứng tròng cả hai con ngươi.
Tuấn Luận nhìn Thiên Vân với chủ đích quan sát nhân diện của gã. Chàng nói:
– Vì sợ nhức đầu nên Tuấn Luận dù rất thèm hảo tửu của Mạc huynh nhưng
đành phải nén lại mà dùng đỡ rượu của mình. Mặc dù rượu của Tuấn Luận
thì không thể bì với hảo tửu của Mạc huynh rồi.
Thiên Vân chau mày nghiêm giọng nói:
– Hạ huynh đệ … Sao ngươi lại biết bệnh tình của bổn trang chủ?
Tuấn Luận bưng chén rượu của mình đưa đến trước mặt Mạc Thiên Vân:
– Nếu Mạc huynh có chứng bịnh đó thì Tuấn Luận xin được mạn phép mời Mạc huynh chén rượu này.
Thiên Vân đón lấy chén rượu trên tay Tuấn Luận:
– Bổn trang chủ muốn biết vì sao Hạ huynh biết được bệnh tình của Mạc mỗ.
– Huynh uống rồi Tuấn Luận sẽ nói.
Thiên Vân mím môi, khẽ gật đầu:
– Được.
Y dốc chén trút rượu vào miệng rồi từ từ đặt xuống bàn. Thiên Vân vẫn định nhãn nhìn thẳng vào mắt Tuấn Luận:
– Hạ huynh đệ…
Tuấn Luận buông tiếng thở dài:
– Mạc huynh không phải là chủ nhân của Can tâm thảo vô ảnh chi độc?
– Can tâm thảo vô ảnh chi độc … Mạc mỗ chưa từng nghe đến cái tên độc công này.
– Hạ Tuấn Luận hy vọng rằng huynh không biết. Vậy xin hỏi Mạc huynh …
Dịch quán của Tụ Hiền trang do ai cai quản?
Sắc mặt Thiên Văn tái nhợt.
Y vuốt râu, như thể đang phải suy nghĩ một chuyện rất hệ trọng mà không thể nào nói được. Từ từ ngồi trở lại ghế, Thiên Vân nói:
– Hóa ra … ngươi đã biết tất cả rồi.
– Mạc huynh không giấu Tuấn Luận điều gì chứ?
– Chẳng còn gì để Mạc mỗ giấu. Nếu có giấu thì chính ta cũng sẽ hổ thẹn với ta mà thôi.
– Thế chuyện gì đã xảy ra.
Thiên Vân với tay lấy bầu rượu toan uống nhưng Tuấn Luận đã cản lại:
– Huynh đừng uống rượu của Tụ Hiền trang nữa … Bởi trong rượu của huynh đây có Can tâm thảo vô ảnh chi độc.
Buông một tiếng thở dài. Mạc Thiên Vân đặt bầu rượu trở lại. Nhìn Tuấn Luận, Thiên Vân chậm rãi nói:
– Khởi đầu từ Cát Bội Hương … Ta yêu Cát Bội Hương, nhưng … tình yêu
của ta thì không được thân phụ của nàng chấp nhận. Bởi vì ta chỉ là một
kẻ vô danh trên chốn giang hồ.
– Thế tại sao huynh lại có được Cát Bội Hương.
– Mạc mỗ có được Bội Hương do lão tổng quản Trừu Khả Hỷ giúp. Thật ra bản thân Mạc mỗ chẳng có gì cả … Mà ta chỉ là bộ mặt của lão tổng quản
thôi.
Tuấn Luận lắc đầu:
– Giờ thì Tuấn Luận đã ngầm hiểu rồi. Dịch quán hẳn cũng do Trừu tổng quản lập ra.
Thiên Vân gật đầu:
– Không sai … Trừu tổng quản nhận Mạc mỗ làm nghĩa tử, nhưng chuyện đó
lão không muốn ai biết. Với lại … sự nhiệt tình của lão tổng quản mà
ta có được những ngày như thế này thì sao Mạc mỗ từ chối được.
Tuấn Luận hỏi:
– Trừu tổng quản đang ở đâu?
– Nếu Mạc mỗ nói ra điều này … Ta e …
– Huynh chẳng còn gì để giấu Tuấn Luận cả.
Buông một tiếng thở dài:
– Trừu tổng quản chính là Cửu Thiên Tuế Tiểu Thuận.
Mặt Tuấn Luận đanh lại. Những nếp nhăn trên trán chàng chợt xuất hiện ngay sau câu nói của Mạc Thiên Vân:
– Tất cả đã được Trừu tổng quản sắp xếp từ trước rồi. Bầy giờ thì Tuấn
Luận cũng có thể biết Trừu tổng quản còn là một người nữa.
Buông một tiếng thở dài, Tuấn Luận nói:
– Mạc huynh … Cát Bội Hương …
Mạc Thiên Vân lắc đầu:
– Nàng đã chết … Trước khi chết nàng truyền lại khúc Đoạn trường ly biệt cho Tô Băng Lệ.
– Trừu tổng quản biết chuyện này không?
– Sau này Trừu tổng quản mới biết.
– Chính vì biết cát Bội Hương đã truyền tấu khúc Đoạn trường ly biệt cho
Tô Băng Lệ mà lão đã dụng Can tâm thảo đầu độc Tuyết Nhi và Đình Khan để khống chế Băng Lệ.
– Mạc mỗ hoàn toàn không ngờ Trừu tổng quản lại là Cửu Thiên Tuế Tiểu Thuận. Nếu ta biết…
Tuấn Luận cướp lời Mạc Thiện Vân:
– Nếu lúc bấy giờ Mạc huynh biết Trừu tổng quản là Cửu Thiên Tuế Tiểu
Thuận, thì bây giờ Hạ Tuấn Luận hẳn không còn dịp để đối ấm với huynh.
Tuấn Luận đứng lên. Chàng lấy chiếc tịnh bình mà Ngự Thần Y đã trao đặt ngay trước mặt Mạc Thiên Vân.
– Mạc huynh bây giờ đã được minh chủ phong tặng là thiên hạ đệ nhất trang … Chắc chắn phải mở đại yến khoản đãi quần hùng. Tuấn Luận nhờ huynh
lấy tịnh bình giải dược Can tâm thảo vô ảnh chi độc giải độc cho mọi
người. Mong rằng huynh không từ chối.
Mặt Thiên Vân căng thẳng cực độ:
– Tuấn Luận … Nếu chuyện này đổ bể …
– Huynh sẽ chết.
Thiên Văn gật đầu:
– Đúng … Mạc mỗ khó mà bảo toàn tính mạng.
– Huynh sợ chết không?
Mạc Thiên Vân lắc đầu:
– Ta không sợ chết, nhưng chỉ sợ mình không chịu nổi những cực hình của
Cửu Thiên Tuế. Lão đã là thái giám của cung nội tất biết được tất cả
những cực hình tàn khốc của bọn thái giám bày ra.
Buông một tràng thở dài, Tuấn Luận nói:
– Huynh sẽ không còn sợ những cực hình đó nữa nếu như huynh mở pho tượng của Cát Bội Hương.
– Pho tượng đó do lão tặng quản tự chế tác tặng cho ta trong ngày song hỷ với Bội Hương.
Tuấn Luận lắc đầu:
– Huynh hãy cho đập pho tượng đó tất sẽ biết.
Tuấn Luận đứng lên:
– Tuấn Luận hy vọng sẽ gặp lại Mạc huynh.
Chàng quay lưng rời bước ra khỏi gian biệt phòng của Mạc Thiên Vân. Còn lại
một mình, Thiên Vân suy nghĩ mông lung về những lời nói của Hạ Tuấn
Luận.
Y cầm chiếc bình giải dược lên, lẳng lặng bỏ đi xuống gian thạch thất để pho tượng của Cát Bội Hương.
Ngắm pho tượng của Bội Hương, Thiên Vân cảm thấy nao lòng.
Gã nhìn pho tượng nói:
– Nương tử… Nàng đã đi rồi, chỉ còn lại mỗi pho tượng vô tri vô giác
này để ta tưởng nhớ đến nàng thôi. Giờ Mạc Thiên Vân lại phải hủy nốt
những gì còn lại của nàng sao. Ta có thể nhẫn tâm làm như vậy được hay
sao?
Thiên Vân quỳ xuồng trước mũi chân pho tượng ngọc thạch. Khi hắn ngẩng lên thấy hai bên khoé mắt pho tượng có hai giọt lệ trào ra từ lúc nào mà hắn không thể nào giải thích được.
Thiên Vân bật đứng lên:
– Nương tử …
Gã chậm những giọt nước mắt đọng hai bên khoé pho tượng ngọc thạch:
– Nương tử. Nàng khóc đó ư?
Gã thốt ra câu đó bằng tất cả nỗi niềm đau đớn.
Nắm lấy bàn tay của pho tượng ngọc thạch, Thiên Vân thốn thức nói:
– Ta yêu nàng … Có lẽ trên đời này chẳng một người nào yêu nàng hơn Mạc Thiên Vân.
Thiên Vân nói dứt câu thì chợt nghe tiếng chân người nhè nhẹ dừng trước cửa
thạch thất. Gã vội lẫn nhanh vào phía sau pho tượng ngọc thạch. Từ ngoài cửa Hà Cẩm Tú bước vào.
Nàng nhìn pho tượng ngọc thạch, gằn giọng nói:
– Cát Bội Hương … Hôm nay bổn cô nương đến đây để tống tiễn nàng khỏi
cực hình mà bấy lâu nay nàng phải chịu đựng. Nàng sẽ được ra đi trong sự tĩnh lặng mà chẳng một ai biết được…
Nghe Cẩm Tú nói, Thiên Vân quá đỗi ngơ ngác mà nghĩ thầm:
– Tại sao vị cô nương xa lạ này lại nói chuyện với pho tượng ngọc thạch như nói chuyện với người sống?
Trong khi Thiên Vân nghĩ thì Cẩm Tú từ từ rút ngọn truỷ thủ dấu trong ống tay áo. Nàng bước đến trước mặt pho tượng ngọc thạch:
– Cái chết là sự giải thoát cho nàng.
Cẩm Tú vừa nói vừa vung truỷ thủ nhắm ngay chần tâm của pho tượng đám thẳng đến. Từ phía sau pho tượng ngọc thạch Thiên Vân lắc mình bước qua. Hữu
thủ của gã nhặt mạnh xuống cánh tay cầm truỷ thủ của Cẩm Tú.
Bốp …
Lưỡi truỷ thủ rơi xuống sàn đá lăn lông lốc. Cẩm Tú giật mình nhìn lại:
– Mạc Trang chủ …
Thiên Vân gằn giọng nói:
– Sao nàng dám hủy pho tượng quý của bổn trang chủ?
Cẩm Tú cau mày, gằn giọng nói:
– Có gì mà không dám hủy chứ? Mạc trang chớ không cho Cẩm Tú hủy pho
tượng này là có ý chống đối lại Cửu Thiên Tuế … Không biết trang chủ
có được bao nhiêu cái mạng để chống lại Cửu Thiên Tuế?
Nghiêm giọng Thiên Vân chậm chạp đáp lời nàng:
– Bổn trang chủ không chống lại Cứu Thiên Tuế nhưng muốn biết vì sao nàng muốn hủy pho tượng của ta mà thôi. Pho tượng này chính tay Cửu Thiên
Tuế chế tác tặng riêng cho ta trong ngày song hỷ với Bội Hương.
– Thiên Tuế tặng nó cho Trang chủ thì bây giờ Thiên Tuế lấy lại không có
gì để trang chủ phải thắc mắc cả. Cả võ lâm còn thuộc về Cửu Thiên Tuế
thì pho tượng ngọc thạch này có đáng gì.
Thiên Vân lắc đầu:
– Ta xem pho tượng này như chính Bội Hương nương tử, và sẽ không cho ai hủy nó cả.
– Vậy là trang chủ đã chống lại ý muốn của Cửu Thiên Tuế rồi.
– Nếu Cửu Thiên Tuế muốn hủy pho tượng của ta thì ta phải chống lại thôi.
Không một ai được đụng đến báu vật của ta cả.
– Trang chủ không cho hủy nhưng Cẩm Tú thì lại phải hủy nó. Vì đó là lệnh mà Cẩm Tú phải thực hiện …
Nàng vừa nói vừa cúi xuống toan nhặt lấy ngọn truy thủ, nhưng Thiên Vân
nhanh hơn phát động chưởng ảnh vỗ thẳng đến Cẩm Tú, áp lực chưởng kình
từ Thiên Vân trút xuống buộc Cẩm Tử phải dựng đứng đôi ngọc thủ đón
thẳng đỡ thẳng.
Ầm …
Hai người đối chưởng thẳng vào
nhau. Cẩm Tú trượt dài về sau hai bộ trong khi Thiên Vân thì chỉ rùng
mình. Đối thẳng một chưởng với Mạc Thiên Vân mà Cẩm Tú chỉ trượt có hai
bộ trong khi Tụ Hiền trang chủ phải dụng đến mười thành hỏa hầu, điều đó ngoài sức tưởng tượng của Mạc Thiên Vân.
Vừa trụ thân, Cẩm Tú
thét lớn một tiếng. Nàng vung mạnh đôi song thủ. Từ trong ống tay áo của nàng xuất hiện đôi mành lụa bắn xẹt ra công thẳng vào hai điểm tử huyệt trên thể pháp của họ Mạc.
Thiên Văn lòn người lách qua đôi mành lụa đó.
Công hụt Thiên Vân, đôi mành lụa đánh thẳng vào vách thạch thất.
Ầm …
Sức công phá của hai mảnh lụa kia khiến cho vách thạch thất rạn nứt. Bấy
nhiêu đó chứng tỏ Cẩm Tú đã quyết chí lấy mạng Thiên Vân cho kỳ được.
Vừa lách tránh được đôi mành lụa, Thiên Vân áp đến, tả thủ dụng chưởng, hữu thủ dụng quyền chia làm hai đánh thẳng tới Cẩm Tú. Thế công của Thiên
Vân tiềm ẩn sức mạnh di sơn đảo hải và buộc Cẩm Tú phải đón đỡ không để
cho nàng lách tránh.
Vừa mới công hụt đối phương, Cẩm Tú phải thu hồi nội lực, nhưng chưa kịp làm điều đó thì áp lực khổng lồ của đối
phương đã chụp đến. Nàng không còn cách nào khác mà phải dựng ngọc thủ
đỡ thẳng lấy chiêu công của Thiên Vân.
Ầm …
Cẩm Tú bị nhấc lên khối sàn đá lạnh ngắt, quẳng về phía sau va lưng vào vách thạch thất.
Bộp …
Nàng như thể không còn lực gượng đứng được, mà ngồi bệt luôn xuống sàn thạch thất, nhìn Thiên Vân gượng nói:
– Thất thường quyền của người.
Thiên Vân chau mày:
– Sao cô nương nhận ra Thất thương quyền của ta?
Cẩm Tú mỉm cười:
– Thất thương quyền là tuyệt học độc môn của nhà họ Hà… Sao trang chủ lại biết? …
– Cô nương sao lại quan tâm đến chuyện đó?
– Bởi kẻ dụng thất thương quyền chính là đại ca của Cẩm Tú. Vì đại ca đã
thất lạc mà song đường có kể lại. Vì trên lưng người có xâm khẩu quyết
Thất thương quyền.
Thiên Vân tròn mắt nhìn Cẩm Tú:
– Thì ra… Nàng là xá muội của ta.
Cẩm Tú rướm lệ:
– Đại ca …
– Xá muội …
Hai người ôm chặt lấy nhau. Cẩm Tú thốn thức khóc.
Sau một hồi xúc động, Thiên Vân hỏi:
– Xá muội … Cha mẹ giờ đang ở đâu?
– Chết cả rồi … Nhưng trước khi chết, thân phụ và thân mẫu di huấn lại …
phải nhất nhất tuân theo chỉ dụ của Cửu Thiên Tuế. Bởi vì người là ân nhân của gia đình mình.
Thiên Vân cau mày:
– Sao… Cửu Thiên Tuế là ân nhân của chúng ta?
Cẩm Tú gật đầu:
– Trước đây cha là một vị quan trong triều, nhưng đã phạm tội khi quân bị khép vào tội tru di cửu tộc. Nếu không có Cửu Thiên Tuế thì cả dòng tộc chúng ta phải chết. Chính vì mang trọng tội như vậy mà cha đã để huynh
lên một cổ xe ngựa cho huynh đào tẩu. Hy vọng huynh sẽ là người duy nhất nối dõi tông đường.
Thiên Vân nghe xong từ từ quị xuống. Y ôm đầu, thổn thức nói:
– Trời ơi … Bây giờ thì huynh phải làm sao đây?
Y nhìn lại Cẩm Tú.. – Cẩm Tú … Tại sao Thiên Tuế lại muốn hủy pho tượng ngọc thạch của huynh?
Cẩm Tú lưỡng lự nhìn Thiên Vân một lúc rồi nói:
– Trong pho tượng ngọc thạch này là Cát Bội Hương.
Thiên Vân nhăn mặt:
– Cát Bội Hương?
Cẩm Tú gật đầu.
Thiên Vân biến sắc. Gã gượng nói:
– Huynh xin muội. Hãy để cho ta được cứu Cát Bội Hương rồi ra sẽ cùng với nàng bôn tẩu giang hồ tìm chốn thâm sơn cùng cốc mà ẩn mình như những
kẻ chạy trốn tội tru di cửu tộc.
Cẩm Tú mím môi:
– Làm như vậy thì muội và huynh đã cãi lời song đường rồi. Và ngang nhiên chúng
ta trở thành những kẻ bất nhân, bất nghĩa và bất hiếu nữa.
– Huynh van xin muội.
Cẩm Tú nhìn Thiên Vân. Lệ trào ra khoé mắt nàng. Nàng gật đầu:
– Thôi được rồi … Muội đã có cách.
Nàng nhặt ngọn truỷ thủ. Thấy Cẩm Tú nhặt ngọn truỷ thủ, Thiên Vân như thể
có lửa đốt trong tâm mình. Y lo lắng nhìn Cẩm Tú nhỏ giọng nói:
– Cẩm Tú … Muội…
Cẩm Tú mỉm cười nói:
– Chỉ có ngọn truy thủ này mới có thể cứu được Cát tỷ tỷ. Huynh dùng nó
rọc đôi pho tượng ngọc thạch đưa Cát tỷ tỷ ra. Sau đó hai người hãy đi
thật xa, đừng bao giờ cho Cửu Thiên Tuế thấy mặt.
Thiên Vân gật đầu:
– Huynh vô cùng cảm kích sự độ lượng của xá muội.
Nụ cười lại hiện trên hai cánh môi cương liệt của Hà Cẩm Tú. Nàng từ tốn nói:
– Riêng muội sẽ thay huynh và song đường đền đáp lại công ơn của Cửu Thiên Tuế.
– Muội định làm gì?
– Muội chỉ có mỗi một cách làm như vậy mới không để cha mẹ trở thành
những người bất nghĩa nơi chốn suối vàng. Huynh và Cát tỷ tỷ bảo trọng,
sớm rời khỏi nơi này.
Cẩm Tú nói dứt câu vung mạnh lưỡi truy thủ
đâm vào yết hầu mình. Thiên Vân hốt hoảng nhào đến toan chụp tay nàng
lại nhưng đã quá muộn. Gã ôm lấy Cẩm Tú:
– Xá muội…
–
Đại ca … Chết cho cha mẹ, muội mãn nguyện lắm.. Xem như huynh chẳng
còn mắc nợ lão công công Tiểu Thuận nữa … Muội… Muội hội ngộ với
song đường… nơi… nơi chín suối sẽ nói … sẽ nói …
Nàng ngã đầu tựa vào vai Mạc Thiên Vân:
– Sẽ nói … Huynh … còn sống.
Nói được hết câu, Cẩm Tú lịm người hai mi mắt khép lại để giã biệt Thiên Vân.
Thiên Vân ôm chặt lấy Hà Cẩm Tú:
– Xá muội … Xá muội … Xá muội …
Hắn gục đầu lên người Cẩm Tú:
– Ông trời ơi … Sao ông trời sớm cho Thiên Vân gặp lại muội rồi lại
cướp muội khỏi cuộc sống này … ông trời ơi … ông trời ơi Sao ông
nhẫn tâm quá như vậy …